
Chap 10: Seung Hoon, chúng ta ...
Lúc kết thúc vòng quay cũng là lúc phải trở về nhà, ngày hôm nay là ngày mà anh đã thật sự cảm nhận được "hạnh phúc" được định nghĩa như thế nào? Hoá ra, chỉ cần ở cạnh người mình yêu, dù là bất cứ nơi nào cũng đều cảm thấy bình yên, vui vẻ. Hắn xoay người nhìn sang ghế phụ lái bên cạnh, có một con Nai ngốc đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khuôn miệng nhỏ nhắn đôi lúc lại khẽ mỉm cười chắc đã mơ thấy điều gì đó vui vẻ lắm! Không nỡ đánh thức anh, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc loà xoà trước trán, vô thức đặt lên đó một nụ hôn như lời chúc ngủ ngon. Hắn cũng không biết được từ khi nào hắn lại thích hôn đến như vậy? Chẳng phải lúc nãy đã hôn rồi sao? Nhìn xuống đôi môi đỏ mọng đang khép hờ, haizz, hắn nghĩ mình vẫn hôn chưa đủ!
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan màn đêm yên tỉnh, người bên cạnh cũng bị tiếng chuông này đánh thức, mặt ngơ ngác đến buồn cười!
"Ai đấy?"
"Tôi đúng là Lee Seunghoon! Sao? Nam Taehyun xảy ra chuyện?!"
"Tôi sẽ đến ngay!"
Mi tâm hắn chau lại, quay sang nhìn anh, ôn nhu vuốt tóc.
"Anh vào nhà đi, tôi đi đến chỗ Taehyun chắc sẽ về rất trễ!"
"Anh muốn đi cùng em!"
Nghe xong lời anh nói, hắn không do dự liền nhấn chân ga, chiếc xe lao nhanh trong màn đêm. Tuy anh có chút ngốc nghếch thật nhưng lúc này sao anh có thể không nhìn ra nét mặt căng thẳng cùng ánh lo lắng chết đi được của hắn. Mặc dù đã cắt đứt quan hệ nhưng sao có thể nói quên là quên được chứ? Nếu cứ dễ dàng như thế thì có lẽ bây giờ anh đã sớm bắt đầu một cuộc sống mới ở một nơi không có Seunghoon rồi!
"Seunghoon, Nam Taehyun sẽ không sao đâu, đừng lo lắng quá!", đặt tay mình lên tay hắn vỗ nhẹ trấn an, Taehyunie của em nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ ổn cả thôi! Seunghoon chỉ tập trung lái xe nhất thời không nghe thấy lời anh nói, chiếc xe dừng lại trước bệnh viện thành phố, nhìn Seunghoon gấp gáp rời khỏi xe anh cũng lật đật chạy theo hắn.
"Bệnh nhân Nam Taehyun đang ở đâu?"
"Xin chờ một lát. Vâng, bệnh nhân Nam Taehyun đang ở phòng 520, tầng năm."
Hắn bỏ đi trước, quên mất mình đã mang Jinwoo theo cùng, chỉ trách chân anh quá ngắn còn chân hắn quá dài, theo được một đoạn lại bị hắn bỏ tuột lại phía sau. Anh nửa muốn gọi hắn lại, nửa lại không muốn làm chậm trễ bước chân của hắn. Cuối cùng, tiếng gọi "Seunghoon, đợi anh" vẫn không cách nào thoát ra khỏi miệng. Cơn đau từ bụng dưới bỗng chốc ập đến làm bước chân anh có hơi loạng choạng. Seunghoonie, anh không ổn rồi!
Seunghoon nhanh chóng tìm ra phòng bệnh của Nam Taehyun, hắn thấy vị bác sĩ vừa đi ra liền kéo lại hỏi thăm tình hình. Hiện tại tình hình của Nam Taehyun đã ổn định, xe của cậu va chạm với xe tải bị mất lái, chân trái bị tổn thương nhưng chỉ cần chăm sóc tốt và siêng năng làm vật lí trị liệu sẽ nhanh chóng hồi phục. Nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của Taehyun, xoa nhẹ, Nam Taehyun an ổn nghỉ ngơi, nhịp thở đều đặn.
"Dạo này em ốm nhỉ? Anh cứ tưởng rời anh rồi em sẽ sống tốt lắm!"
"Anh xin lỗi, nhưng anh nghĩ giữa anh và Kim Jinwoo không đơn thuần là tình cảm từ một phía nữa, phải nói thế nào nhỉ?! Chúng ta sau này vẫn có thể trở thành bạn tốt."
Nhắc đến Kim Jinwoo mới nhớ, anh ấy chạy đi đâu rồi, lúc nãy có lẽ quá gấp gáp mà quên mất. Hắn nhanh chóng ra ngoài, nhấc điện thoại gọi cho anh, đã là cuộc gọi thứ ba nhưng chỉ có những tiếng tút dài vô vọng, lúc trước khi anh cố gắng gọi cho hắn cũng đối mặt với tình trạng như thế này hay sao?
"Seunghoon!"
"Anh đang ở đâu? Tại sao đến giờ mới bắt máy?"
"Xin lỗi, anh đã về nhà rồi, Nam Taehyun không sao chứ?"
"Em ấy ổn rồi! Ngoan, ngủ sớm một chút!"
"Seunghoon, anh... chúng ta..."
"Sao hả?"
"Thôi không có gì đâu, anh muốn nói em nên nghỉ ngơi sớm!"
"Được rồi, ngủ ngon!"
Kim Jinwoo tắt máy, thở phào nhẹ nhõm vì hắn không phát hiện anh đang nói dối, cô bác sĩ bên cạnh bị anh ra hiệu cho im lặng bấy giờ cũng không kiềm được tiếng thở dài.
"Đó là chồng anh sao? Tại sao lại nói dối anh ta?"
"Vì em ấy đang ở cạnh người em ấy yêu, tôi không muốn làm phiền đến!"
"Người anh ta yêu vậy còn với anh là mối quan hệ gì?"
"Nói thế nào nhỉ? Là mối quan hệ "bị" ràng buộc bằng giấy tờ", anh bật cười chua xót.
"Anh còn đùa được sao, chuyện anh đã có bảo bối cũng không định nói cho anh ta biết?"
"Bây giờ không phải lúc, em ấy cũng không biết tôi cùng em ấy đã xảy ra tình trạng đó!"
"Anh đúng là rất ngốc!"
Dừng một lát, anh khẽ mỉm cười nhẹ giọng nói tiếp.
"Đúng là rất ngốc! Nhưng khi bắt đầu yêu ai đó cô tự nhiên sẽ hiểu, cho dù biết người đó không hề yêu nhưng nhất mực hy vọng, cho dù biết người đó không đến nhưng vẫn cam tâm chờ đợi, cho dù sớm muộn cô cũng sẽ tổn thương nhưng vẫn không nỡ buông tay!"
"Tôi yêu em ấy, nhưng thật đáng tiếc em ấy vẫn còn yêu người đó."
"Nhưng mà tôi có thể xuất viện được không? Tôi phải về nhà!", anh không thể không về, nếu Seunghoon đột ngột trở về nhà mà không thấy anh thì hắn sẽ phát hiện anh nói dối mất.
"Truyền hết nước biển anh sẽ được về, thời gian đầu phải chú ý sức khỏe, nhớ ăn uống đầy đủ, không được thức khuya và càng không nên để tâm trạng ảnh hưởng sức khỏe."
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
"Nên nói cho anh ta biết sớm một chút để anh ta còn chăm sóc cho anh."
Chăm sóc sao? Lee Seunghoon bây giờ đã có người cần hắn chăm sóc hơn là anh, cảm giác sắp trở nên quen thuộc với hắn bổng chốc chẳng còn là gì nữa, vỡ tan thành từng mảnh vụn sắc bén, đâm vào tim anh từng nhát, thật sự rất đau.
Anh bắt xe về nhà, căn nhà tối đen trống trãi giống hệt như những ngày đầu anh bước chân vào, dù gì cũng là cảm giác đã từng trãi qua, chắc sẽ sớm quen lại thôi. Ngồi trong phòng ngủ, trên tay là tấm ảnh siêu âm, anh mỉm cười nhưng nước mắt lại chực tràn khỏi khoé mi.
"Seunghoon, bảo bối của chúng ta đã tồn tại được hai tháng rồi!"
———————————————————
P.s: chap này hình như hơi ngắn quá :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro