
Chương 130:Hắn không muốn làm hoàng đế nữa sao?
Theo bản năng, Lưu Thông duỗi tay kéo con hồ ly đực ra, "phụt" cái lưỡi con hồ ly bị giật mạnh ra khỏi tiểu huyệt của Triệu Yên Yên, hoàng để sai nô tỳ ôm giồng đực đi.
Hoàng đế cầm một cái bút lông sạch trên bàn, thô bạo và trực tiếp thọc sâu vào động hồ ly...
"Ngao ngao ngao!" Tiểu hồ ly ngửa đầu thét chói tai.
Hoàng đế bắt chước động tác giao hợp trên tay, dùng cái bút lông đưa nàng lên cao trào. Hắn tưởng rằng làm vậy là đủ, không ngờ rằng sau khi nghỉ ngơi một chút, hồ ly cái lại cơ khát muốn tiếp... Hoàng đế tôn quý trăm công ngàn việc, cứ thế mà cả ngày cầm bút lông thọc huyệt hồ ly, cánh tay phải thậm chí nhức mỏi sưng lên.
Ai, hắn không muốn quan tâm chuyện hồ ly nữa, nhưng lại không thể bỏ mặc... Vì sao không thê bỏ mặc, hắn cũng không biết nữa.
Suốt cả ngày, Triệu Yên Yên lâm vào ảo cảnh mơ mơ màng màng, nàng như trở lại kiếp trước.
Nàng nhớ lần đầu tiên khi động dục biến thành người, nàng và Tam Thái Tử đã cùng nhau trải qua những giây phút cuồng nhiệt trên giường như thế nào.
Nàng nhớ cảm giác nộn huyệt bị Long Hành của hắn cắm xuyên qua tuyệt vời và điên cuồng đến nhường nào, mọi tế bào đều đang gào thét vì khoái cảm chết người.
Nàng nhớ ngày hôm sau khi kỳ động dục kết thúc, khi tỉnh dậy nhìn thấy Tam Thái Tử nằm bên cạnh, trái tim hồ ly lần đầu tiên đập rộn ràng rung động vì một nam nhân.
Nàng nhớ lại cách đây rất lâu, nàng cũng yêu hắn, đó là sự không muốn rời xa và yêu thích tự nhiên sau đêm đầu tiên hoan ái.
Nhưng sau đó, nàng bị Tam Thái Tử khóa cấm thuật bằng chiếc vòng vàng, buộc phải giữ nguyên hình dạng con người và trở thành dục nô trên giường của hắn để thỏa mãn ham muốn tình dụ. Nàng tan nát cõi lòng, giấc mơ tan vỡ. Sau đó, nàng mới nhận ra, người nàng yêu cũng giống như các thần tiên ngoài kia, đều xem hồ ly như nô lệ.
Nàng không biết rằng, Long tộc sau khi động tình sẽ mở ra kỳ động dục, và kỳ động dục của
Long tộc là hàng ngày sau khi động tình.
Không thể kiểm soát. Không thể kìm nén. Không thể kiềm chế.
Chỉ có sủng ái. Chỉ có giao hoan. Chỉ có phóng thích dương tinh.
—————————
Trong bất tri bất giác, Triệu Yên Yên đã đồng hành bên cạnh hoàng để hơn một năm dưới hình dạng hồ ly, và bằng cách này, tuổi thọ của hoàng đế đang dần giảm sút.
Nàng trở nên rất lo lắng, không hiểu sao một người mạnh mẽ như vậy lại có thể chết? Có người ám sát hắn? Hay là ngã ngựa? Hay là ngẫu nhiên mắc bệnh hiểm nghèo?
Ban ngày, hoàng đế càng dành nhiều thời gian hơn để giải quyết các vấn đề chính trị, buổi tối khi đi ngủ hắn thậm chí không còn mộng xuân, mệt mỏi phát ra tiếng ngáy trầm thấp.
Triệu Yên Yên liếm liếm mặt hắn, đầu nhỏ dụi vào hõm cổ hắn.
Nàng không muốn nhìn thấy hắn chết, người này trong lòng nàng luôn hùng vĩ, kiên cường, không gì là không thể làm, người như vậy sao có thể gục ngã chứ?
"Mẫu thân, ngươi đừng buồn, sống chết là do số..." Lưu Chiêu đứng trước giường, thân long cuộn tròn lại, an ủi nàng.
"Ta muốn hắn sống khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, hắn có thể cưới người khác, sinh con đẻ cái, sống cả đời hạnh phúc."
"Nhưng, phụ hoàng chỉ yêu mình ngươi."
"Ta đã chết hai năm, hắn còn yêu ta thì có ích gì!" Triệu Yên Yên hơi bực nói.
Lưu Chiêu không đáp lại, ánh mắt hắn đau thương vì đời này phụ hoàng và mẫu thân vẫn không chết già, hắn rất buồn.
Sau đó xảy ra một loạt sự việc nằm ngoài dự kiến của Triệu Yên Yên.
Một buổi chiều, hoàng để cùng các cận thần thảo luận rất lâu, hắn quyết định chọn người kế thừa ngai vàng, đó là đường đệ của hắn, nghe nói văn thao võ lược, nhân phẩm đoan chính và nhân từ. Hoàng đế bí mật lập chiếu thư truyền ngôi.
Nàng chết lặng! Hắn không muốn làm hoàng đế nữa sao?
Sau đó, hoàng để sắp xếp một loạt công việc sau này, thậm chí còn định sẵn tên chùa cho chính mình.
Tiểu hồ ly nghe xong liền quay đầu, hắn cười khẽ, vỗ nhẹ trán nàng nói: "Nghịch ngợm."
Hai năm sau khi Triệu Yên Yên qua đời, hoàng đế cuối cùng đã an bài thoa đáng mọi công việc của quốc gia rộng lớn. Việc xây dựng lăng mộ hoàng gia cũng đã được hoàn thành.
Hoàng để khởi hành đến để lăng mô. Trong phòng quan tài chính, Hoàng Hậu Nhu mẫn và tiếu hoàng tử Chiêu lần lượt nằm trong hai chiếc quan tài vàng, chính giữa là chiếc quan tài trống không người, dành riêng cho hắn.
Lưu Thông đứng trước quan tài chính, suy nghĩ hồi lâu, hồi tưởng về cả cuộc đời mình, như một giấc mộng vừa ngọt ngào vừa chua chát. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng về mọi sự sắp xếp của triều chính, không thấy có bất kỳ lỗ hỏng nào, cuối cùng hắn cũng bước vào quan tài và ngồi vào bên trong.
"Bệ hạ." Bát Hỉ cùng các cung nhân quỳ đầy đất, ai nấy đều rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro