Chương 5
CHÌM TRONG VỰC THẲM – TRÌ TỔNG TRA
Chương 5
Dịch: Bảo Nghi
Ngày: 15/3/2024
第5章
周颂臣和穆于的日常聊天中,穆于经常分享许多视频与链接。
Trong các cuộc trò chuyện thường ngày của Mục Vu và Chu Tụng Thần, Mục Vu thường xuyên chia sẻ rất nhiều video và đường link liên kết.
对于这过于旺盛的分享欲,周颂臣基本不回复。
Đối với việc chia sẻ quá mức dồn dập này, Chu Tụng Thần căn bản không trả lời.
但最新发过来的视频封面是只水豚,而穆于的微信头像,也是只水豚。
Nhưng ảnh bìa video mới phát gần đây nhất lại là hình một con lợn nước, mà hình đại diện wechat của Mục Vu, cũng là con lợn nước.
水豚有着一身好似猕猴桃的皮毛,耳朵短圆,小眼睛平静而温顺,方形的吻部呈现一种滑稽的笨拙感。
Lợn nước có bộ lông vàng giống con khỉ Ma-cac, tai tròn và ngắn, đôi mắt nhỏ điềm tĩnh mà dịu ngoan, cái mõm vuông lộ ra ngoài gây nên cảm giác vừa chọc cười vừa ngốc nghếch.
不自觉地点开了视频,画面中的水豚站在海鸥上,站在鳄鱼上,站在同族身上,从大到小,由低到高,一群水豚在叠叠乐。
Vô thức ấn mở video, những con lợn nước trong ảnh đang đứng trên lưng chim hải âu, đứng trên lưng con cá sấu, đứng trên chính đồng loại của mình, từ lớn đến nhỏ, từ thấp đến cao, một nhóm những con lợn nước đang đứng nhấp nhô vui vẻ ca hát.
魔性音乐结合荒谬画面,产生一种诡异的吸引力。
Âm nhạc huyền diệu kết hợp với hình ảnh hoang đường, nảy sinh ra một lực hấp dẫn kỳ lạ.
他被迫记得了水豚的另一个名字的发音,卡皮吧拉。
Hắn bị buộc phải ghi nhớ một cách phát âm khác về tên của lợn nước, Kapibara.
"无聊。"
"Tẻ nhạt."
周颂臣看了三遍后,才退出视频。
Sau khi Chu Tụng Thần xem nó ba lần, mới thoát khỏi video.
退出前,他注意到穆于发送这条视频的时间是上周六,而今天已经是周五了。
Trước khi thoát ra, hắn mới để ý thấy cái video Mục Vu gửi đến này là từ thứ bảy tuần trước, mà hôm nay đã là thứ sáu rồi.
周颂臣若有所思,退出了微信界面。
Chu Tụng Thần hơi trầm tư, rồi thoát khỏi giao diện wechat.
过去一周里,穆于非常忙。
Trong suốt một tuần qua, Mục Vu vô cùng bận rộn.
又或者说,他努力让自己忙起来。
Hay nói đúng hơn, cậu đang cố gắng khiến cho mình bận rộn.
虽然在大学生围棋联赛中,他们遗憾止步决赛,但围棋社的社长还是决定鼓舞士气,在群里邀约大家聚餐,晚上一起喝酒。
Mặc dù trong giải đấu cờ vây dành cho sinh viên, họ rất lấy làm tiếc phải dừng lại trong trận trung kết, nhưng trưởng nhóm câu lạc bộ cờ vây vẫn quyết định động viên tinh thần, mời tất cả mọi người trong đội đi ăn liên hoan, cùng nhau uống rượu vào buổi tối.
以往的社团活动中,穆于最多只吃个饭,他不会喝酒。
Trong các hoạt động của câu lạc bộ trước đây, Mục Vu nhiều nhất chỉ ăn một bữa, cậu không uống rượu.
但这次他不但去了,还赴约酒局,没几杯就醉得不省人事。
Nhưng lần này cậu không chỉ đi, mà còn đi đến chỗ hẹn uống rượu, mới uống mấy chén đã say đến bất tỉnh nhân sự.
结果第二天因为醉酒,没及时赶到兼职的便利店,好在有好心同事帮他代班了几个小时,才免于被解雇的下场。
Hậu quả vì việc say rượu mà sang ngày hôm sau, không đến được cửa hàng tiện lợi làm việc bán thời gian, may mắn thay một đồng nghiệp tốt bụng đã thay ca giúp cậu trong vài giờ, mới tránh được kết cục bị đuổi việc.
为了感谢同事,穆于主动提出可以给同事换两天夜班。
Để cảm ơn đồng nghiệp, Mục Vu đã chủ động đề nghị làm thay ca đêm cho đồng nghiệp trong hai ngày.
收到了社长发来的消息时,穆于好不容易才送走了一波结账的客人。
Lúc nhận được tin nhắn từ trưởng nhóm, Mục Vu đang không dễ dàng gì mới thanh toán xong đươc một loạt hoá đơn của khách hàng.
社长问他:小于,这周末有空吗?要不要来趟棋局室,我们可以一起打谱~
Trưởng nhóm hỏi cậu: Tiểu Vu, cuối tuần này có rảnh không? Có muốn đến phòng cờ vây không, chúng ta có thể cùng nhau luyện cờ ~
平日里只要有时间,穆于都会去围棋社下棋。
Thường ngày chỉ cần có thời gian, Mục Vu sẽ đến câu lạc bộ cờ vây để chơi.
一项爱好坚持久了,就会变成不可或缺的习惯。围棋就像他的象牙塔,躲在里面的时间愉快而轻松。
Một sở thích đã được giữ vững từ lâu, sẽ trở thành một thói quen không thể nào thiếu. Cờ vây tựa như tháp ngà của cậu, thời gian trốn bên trong vui vẻ mà thoải mái.
然而联赛已经结束有一个星期了,穆于一直没去围棋社。社长大概是察觉到什么,特意给他发来消息。
Tuy nhiên giải thi đấu đã kết thúc được một tuần, Mục Vu luôn chưa đến câu lạc bộ cờ vây. Chủ tịch có lẽ đã nhận ra được điều gì đó, nên có lòng gửi tin nhắn cho cậu.
不去围棋社,除了因为输棋而感到惭愧,还因为他在那场对弈中受到了打击,暂时有点心理阴影。
Không đến câu lạc bộ cờ vây, ngoại trừ việc cảm thấy hổ thẹn vì thua cờ, mà còn bởi vì cách cậu đã bị đánh trong trận đấu cờ đó, tạm thời có chút bóng ma tâm lý.
看到社长发的消息,穆于自责地想,是他心态不好,倒叫对方担心了。
Nhìn tin nhắn của trưởng nhóm, Mục Vu tự trách nghĩ, là do trạng thái tâm lý của cậu kém, khiến cho người ta không yên tâm.
穆于回道:不好意思啊社长,这两天因为兼职有点忙,明天下午可以吗?
Mục Vu trả lời: Xin lỗi trưởng nhóm, hai hôm nay công việc bán thời gian có hơi bận, chiều mai gặp được không?
社长倒很洒脱:你什么时候有空都行,我就是有点担心你,这次对手实力太强,能赢当然很好,但是输了也没什么,明年还能再比嘛!
Trưởng nhóm thoải mái nói: Bất cứ khi nào cậu có thời gian đều được, tôi chỉ là có hơi lo lắng cho cậu, đối thủ lần này thực sự quá mạnh, nếu có thể thắng đương nhiên sẽ rất vui, nhưng dù thua cũng không sao cả, năm sau vẫn có thể so đấu lại mà!
社长:对了小穆,你是本地人吧。
Trưởng nhóm: Đúng rồi Tiểu Mục, cậu là người bản địa đúng không.
穆于:是的。
Mục Vu: Đúng ạ.
社长:我们家开的棋馆也在附近,等放假以后,要不要过来下下棋。
Trưởng nhóm: Quán cờ vây bọn tôi mở cũng ở gần đây, đợi đến kỳ nghỉ, có muốn đến chơi không.
穆于:好的,没问题!
Mục Vu: Được ạ, không thành vấn đề!
等穆于反应过来时,他的寒假行程已经被社长提前预定了。
Đợi đến khi Mục Vu nhận ra, lịch trình kỳ nghỉ đông của cậu đã bị trưởng nhóm đặt trước mất rồi.
既然意识到人外有人,天外有天,棋艺与旁人差距太大,更应该加强磨练,锻炼自身。
Nếu như nhận ra ngoài những người này còn có những người khác, ngoài bầu trời này còn có bầu trời kia, khoảng cách kỹ năng chơi cờ với người khác quá lớn, vì vậy cần phải tăng cường rèn luyện, tôi luyện bản thân.
不能一直沉浸在负面情绪里,该懂得及时抽身。
Đừng lúc nào cũng đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực, cần phải biết cách bứt ra kịp thời.
穆于本能地回避了他的情绪低落,还有很大一部分原因是因为那个失约的人。
Bản năng Mục Vu muốn trốn tránh những cảm xúc buồn bực của mình, còn phần lớn nguyên nhân là do cái người đã thất hứa kia.
退出和社长聊天的页面,再看置顶,他已经有一个星期没给周颂臣发消息了。
Thoát khỏi giao diện trò chuyện với trưởng nhóm, lại nhìn phần ghim trên cùng, đã một tuần rồi cậu không hề gửi tin nhắn cho Chu Tụng Thần
那人究竟是没发现,还是就算发现了也不在意。
Rốt cuộc người kia có phát hiện ra không, hay cho dù có phát hiện cũng sẽ không buồn để ý.
无论是前者还是后者,都只能说明他在周颂臣心中的分量,不过如此。
Cho dù là vế trước hay sau, đều chỉ có thể thấy được trọng lượng của cậu trong lòng Chu Tụng Thần, chẳng qua cũng chỉ đến vậy.
所以失约于他,周颂臣不需要解释,亦没有回应。
Cho nên mới thất hứa với cậu, Chu Tụng Thần không buồn giải thích, cũng không thèm phản hồi.
他甚至不奢求周颂臣能对他有一丝歉意,他只是想要一个解释,哪怕周颂臣跟他说忘了这个约定,也好过现在这样,全然的漠视。
Cậu thậm chí không dám cưỡng cầu việc Chu Tụng Thần sẽ có một tia áy náy với cậu, cậu chỉ cần một lời giải thích, cho dù Chu Tụng Thần nói với cậu rằng đã quên cuộc hẹn này, cũng tốt hơn tình trạng bây giờ, đây hoàn toàn là coi thường.
这时有顾客进来,点名要关东煮。
Lúc này có một khách hàng bước vào, gọi món Oden.
穆于赶紧收起手机,戴上口罩手套,帮顾客夹起想要的食物。
Mục Vu vội vàng cất điện thoại đi, đeo khẩu trang và găng tay, giúp khách hàng lấy món mà họ yêu cầu.
正忙着给眼前的顾客打包关东煮,便利店再度门铃响起,又进了新的客人,穆于只来得及高声道一句欢迎光临。
Đang bận đóng gói Oden cho khách hàng trước mặt, chuông cửa hàng tiện lợi một lần nữa vang lên, một người khách hàng mới tiến vào, Mục Vu chỉ kịp lớn tiếng nói một câu chào mừng.
等面前顾客结账离开,穆于才留意到刚进来的客人。
Đợi khách hàng trước mắt thanh toán rồi rời đi, Mục Vu mới lưu ý đến người khách vừa đến.
天气很冷,那人站在放着热饮的冰保温箱面前,背对着穆于。
Thời tiết rất lạnh, người kia đứng trước cái hộp giữ nhiệt đồ uống nóng, quay lưng về phía Mục Vu.
黑色大衣搭配浅灰色高领,气质出众,背影生得和穆于思念的混蛋一模一样。
Áo khoác đen phối với chiếc áo cao cổ màu xám, khí chất xuất chúng, bóng lưng y hệt như tên khốn trong niệm tưởng của Mục Vu.
穆于拉下脸上的口罩,又取下升雾的眼镜擦拭一遍重新戴上。
Mục Vu kéo khẩu trang trên mặt xuống, lại tháo chiếc kính đã mờ hơi nước lau chùi lại một lần nữa.
不可能吧,周颂臣怎么会来?
Không thể nào, Chu Tụng Thần sao lại đến đây?
或许是他的目光过于炙热,几乎要穿透衣服刺入皮肉,那个人终于从保温箱里随意地取出一瓶饮料,缓缓转过身来。
Có lẽ là do ánh mắt của cậu quá nóng rực, cơ hồ như muốn xuyên thấu lớp quần áo chạm vào trong da thịt, người kia rốt cuộc cũng tùy ý lấy ra một chai đồ uống từ trong hộp giữ nhiệt, từ từ xoay người lại.
真是周颂臣!
Thực sự là Chu Tụng Thần!
比起满脸惊愕的穆于,周颂臣反而神色自若,手里握着饮料,目光梭巡着货架,似乎他出现在这里,只是单纯为了购物而已。
So với Mục Vu với khuôn mặt đầy kinh ngạc, trái ngược với sắc mặt có vẻ bình tĩnh của Chu Tụng Thần, đang cầm đồ uống trên tay, ánh mắt tuần tra quanh kệ hàng, như thể việc hắn xuất hiện ở nơi này, chẳng qua đơn giản là để mua đồ mà thôi.
这家便利店设立在大学城内,距离西大和成大都很近。
Cửa hàng tiện lợi này được mở bên trong thành phố nơi tập chung các trường đại học, rất gần với Tây Đại và Thành Đại.
具体工作地址,他曾在往日发过去的消息中,给周颂臣说过。
Địa chỉ cụ thể ở nơi làm việc, trong những tin nhắn đã gửi trước đây, từng nhắc qua với Chu Tụng Thần.
周颂臣不常回复他,或许根本没认真看过那些消息,不知道这就是他工作的地方。
Chu Tụng Thần thường không trả lời cậu, có lẽ vốn không hề đọc những tin nhắn đó một cách cẩn thận, nên không biết đây là nơi làm việc của cậu.
内心深处波涛汹涌,脸上仍是勉强地收敛了神色,就像对待每一个普通的客人那般,穆于冷静地站在收银台后,等待对方过来结账。
Sâu thẳm trong nội tâm là sóng lớn hỗn loạn, trên mặt lại gắng gượng kiềm chế biểu cảm, bằng cách coi người kia như những khách hàng bình thường, Mục Vu lãnh đạm đứng sau quầy thu ngân, đợi đối phương đi tới thanh toán.
本该繁忙的时节,整个便利店中,却莫名地只有一位客人。
Đáng lẽ vào thời điểm bận rộn, sẽ chật đầy trong cửa hàng tiện lợi, không hiểu tại sao giờ lại chỉ có một vị khách.
他没再继续盯着周颂臣,可所有感官依然被不远处的周颂臣所吸引。
Cậu không tiếp tục nhìn chằm chằm vào Chu Tụng Thần nữa, nhưng mọi giác quan vẫn bị Chu Tụng Thần cách đó không xa hấp dẫn.
穆于透过玻璃门的倒影,目光追随着周颂臣的身影。
Hình ảnh phản chiếu của Mục Vu qua lớp cửa kính, ánh mắt luôn đuổi theo bóng dáng Chu Tụng Thần.
周遭徒然间安静下来,一切动静都那么清楚。
Xung quanh chỉ còn lại sự yên tĩnh, hết thảy mọi động tĩnh đều trở nên rõ ràng.
对方行走时翻动的大衣下摆,随意敲打饮料瓶的指腹,听见缩短距离的脚步声。
Vạt áo khoác của đối phương lay động mỗi khi bước đi, vô tình chạm vào đầu ngón tay cầm chai đồ uống, lại nghe thấy tiếng bước chân đang rút ngắn lại gần.
所有的一切都似无形细线,一丝一缕地缠在穆于心上。
Hết thảy đều trở thành một sợi dây vô hình, từng chút một triền cuốn lấy trái tim của Mục Vu.
一些刚开始因为震惊而没能注意到的细节,在冷静下来以后,逐渐察觉。
Một ít chi tiết bởi vì lúc ban đầu kinh ngạc mà không để ý đến, sau khi bình tĩnh lại, mới dần dần nhận ra.
他看到了周颂臣微乱的鬓发,疲倦的神情,眼眶下显眼的青黑。
Cậu trông thấy tóc mai của Chu Tụng Thần hơi rối loạn, sắc mặt mệt mỏi, viền xanh đen lộ rõ nơi vành mắt.
穆于很少见到周颂臣疲惫的模样,这人总是精力无限,好像所有事情都能轻易完成。
Mục Vu rất hiếm khi thấy dáng vẻ mệt mỏi của Chu Tụng Thần, người này lúc nào cũng tinh lực vô hạn, mọi thứ dường như đều dễ dàng đạt được.
是什么事能让他累成这样子,跟周颂臣的失约有没有关系?
Chuyện gì đã khiến hắn mệt thành như vậy, có liên quan gì đến việc thất hẹn của Chu Tụng Thần hay không?
胡思乱想间,对方已经来到了收银台前,将手里东西放在桌上。
Trong lúc mải nghĩ vẩn vơ, đối phương đã đi đến trước quầy thu ngân, đặt đồ cầm trên tay lên bàn.
一瓶热奶茶,两包香烟。
Một chai trà sữa nóng, hai bao thuốc lá.
烟是不是抽得有些太多了,这个念头一闪而过,穆于沉默地拿起货品扫码。
Hút thuốc như vậy có phải là có chút quá nhiều không, suy nghĩ này vụt thoáng qua trong đầu, Mục Vu trầm mặc cầm lấy quét mã sản phẩm.
他掀起眼皮,正好对上周颂臣的眼睛。
Cậu nâng mí mắt lên, vừa hay đối mắt với Chu Tụng Thần.
对方竟然一直在看他,目光不闪不避。
Đối phương thế mà vẫn luôn nhìn cậu, ánh mắt không trốn không tránh.
交锋不过数秒,穆于便仓惶败退,移开视线看了眼电脑上的金额,开口道:"一共五十三。"
Cuộc giao phong chỉ kéo dài vài giây, Mục Vu hoảng loạn tháo chạy, di chuyển tầm nhìn lên số tiền trên máy tính, mở miệng nói: "Tổng cộng là năm mươi ba."
周颂臣拿出手机付款,把手里的热奶茶留在了桌上,往穆于的方向轻轻一推。
Chu Tụng Thần rút điện thoại ra chuyển tiền, để chai trà sữa nóng trên tay lại trên bàn, khẽ đẩy về hướng Mục Vu.
随后将两包香烟揣进兜里,转身离开了便利店。
Sau đó nhét hai bao thuốc lá vào túi, xoay người rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
玻璃门上的铃铛轻响,冬夜冷风灌进一缕冰冷,融化在温暖的室内。
Tiếng chuông trên cửa kính khẽ vang lên, gió lạnh đêm đông thổi vào một tia lạnh lẽo, bị hoà tan trong gian phòng ấm áp.
从头到尾,他都没有对穆于说过一句话。
Từ đầu đến cuối, hắn không nói một câu nào với Mục Vu.
看着对方留下的热奶茶,穆于知道这是周颂臣发出的示好信号。
Nhìn chai trà sữa nóng đối phương để lại, Mục Vu biết đây là biểu hiện thiện chí của Chu Tụng Thần.
僵了近一个礼拜的身躯,在此刻终于得到释放。
Thân thể căng cứng trong suốt gần một tuần qua, lúc này cuối cùng cũng được thả lỏng.
走到路边准备拦下计程车的周颂臣,感觉到口袋里手机震动了一下,他拿出手机,扫了眼上面的消息。
Chu Tụng Thần đi đến ven đường đang định gọi taxi, cảm thấy điện thoại trong túi quần rung động, hắn lấy điện thoại ra, quét mắt nhìn tin nhắn trên màn hình.
愚蠢的水豚头像,穆于分享了一个新的水豚视频。
Hình đại diện con lợn nước ngu ngốc, Mục Vu chia sẻ một video lợn nước mới.
周颂臣没有点开,只是嗤笑一声,锁上屏幕。
Chu Tụng Thần không bấm vào nó, chỉ cười giễu cợt một tiếng, khoá lại màn hình.
没过多久,学校开始放寒假。
Chẳng bao lâu sau, trường học bắt đầu kỳ nghỉ đông.
周颂臣和穆于都是本地人,还是邻居。
Chu Tụng Thần và Mục Vu đều là người bản địa, còn là hàng xóm.
他刚提着行李回家,穆心兰就跟他说,晚上要去周颂臣家吃饭。
Cậu vừa mới xách hành lý về nhà, Mục Tâm Lan đã bảo với cậu, tối nay sẽ sang nhà Chu Tụng Thần ăn cơm.
连行李都来不及收拾,穆于就跟着穆心兰去拜访了周颂臣家。
Đến thời gian để thu dọn hành lý cũng không kịp, Mục Vu đã theo Mục Tâm Lan sang thăm hỏi nhà Chu Tụng Thần.
周颂臣的爸爸是律师,年底非常繁忙,没能出席晚上的家宴。
Bố của Chu Tụng Thần là luật sư, cuối năm vô cùng bận rộn, không thể có mặt trong bữa ăn gia đình tối nay.
饭桌上,周颂臣的妈妈肖韵问穆心兰:"好不容易两个孩子都放假了,不如出去玩几天吧。"
Trên bàn ăn, Tiêu Vận mẹ của Chu Tụng Thần hỏi Mục Tâm Lan: "Thật không dễ hai đứa nhỏ mới đều được nghỉ, không bằng ra ngoài chơi mấy ngày đi."
说完肖韵又看向埋头吃饭的穆于:"乖乖想不想出去玩啊?"
Nói xong Tiêu Vận lại nhìn về phía Mục Vu đang cắm đầu ăn cơm: "Mục Mục có muốn ra ngoài chơi không nào?"
肖韵很喜欢穆于,从小就叫他乖乖。
Tiêu Vận rất yêu thích Mục Vu, từ nhỏ đã gọi cậu là Mục Mục
听到肖韵问他,他本能地抬眼看周颂臣,想知道对方意见。
Nghe thấy Tiêu Vận hỏi mình, cậu theo bản năng ngước mắt lên nhìn Chu Tụng Thần, muốn biết ý kiến của đối phương.
肖韵注意到了,立刻笑开:"颂臣也会去哦,乖乖你呢,想不想去?"
Tiêu Vận để ý thấy, lập tức mỉm cười: "Tụng Thần cũng sẽ đi nha, thế còn Mục Mục, có muốn đi không?"
穆于:"我都可以。"
Mục Vu: "Cháu cũng đi ạ."
周颂臣也无所谓,抬手夹了个虾丢在穆于盘里,不是叫他吃,而是让他剥。
Chu Tụng Thần sao cũng được, đưa tay gắp một con tôm ném vào đĩa của Mục Vu, không phải bảo cậu ăn, mà là để cậu bóc nó ra.
( BN: :)))))) douma thằng công, ta chờ xem bao giờ mi bị ngược )
穆于老实剥虾,肖韵又开始劝穆心兰:"不如去温泉山庄怎么样,他们年轻人可以去滑雪,我们俩泡泡温泉,做做spa,养养生嘛。"
Mục Vu thành thật lột vỏ tôm, Tiêu Vận lại nhìn sang Mục Tâm Lan: "Chi bằng đi sơn trang có suối nước nóng, đám trẻ có thể đi trượt tuyết, hai chúng ta cùng nhau đi tắm suối nước nóng, làm spa, dưỡng sinh, cậu thấy thế nào."
见穆心兰面露犹豫,肖韵劝她:"你不是还有年假没用吗,哎呀,工作那么多是做不完的,要劳逸结合,适当放松嘛。孩子们马上就要毕业了,现在不玩以后工作了就没得玩了,也不会再有时间陪着我们了。"
Thấy nét mặt Mục Tâm Lan thoáng do dự, Tiêu Vận nói với bà: "Chẳng phải cậu vẫn còn phép năm để dùng sao, ô kìa, công việc có nhiều đến mức làm chưa xong, cũng cần phải kết hợp với nghỉ ngơi, thư giãn thả lỏng chứ. Đám trẻ sắp tốt nghiệp rồi, bây giờ không chơi sau này đi làm rồi muốn chơi cũng không được đâu, cũng chẳng có thời gian mà đi cùng chúng ta nữa."
不知是不是这句话触动了穆心兰,她总算同意。
Không biết có phải là câu nói này đã đánh động đến Mục Tâm Lan hay không, cuối cùng bà đồng ý.
肖韵满意抚掌,迅速定下出行计划。
Tiêu Vận hài lòng vỗ tay bà, nhanh chóng lên kế hoạch khởi hành.
穆于将剥好的虾放到周颂臣盘子里,自觉地剥下一只。
Mục Vu đặt tôm đã bóc sạch vỏ lên đĩa của Chu Tụng Thần, còn có ý thức bóc thêm một con.
肖韵笑了:"乖乖真好,知道照顾弟弟。"
Tiêu Vận cười: "Mục Mục ngoan quá, biết cách chăm nom em trai."
说完她嗔了周颂臣一眼:"就这么使唤你哥哥啊!还不谢谢人家!"
Nói xong bà liếc nhìn Chu Tụng Thần quở trách: "Con phải gọi anh trai như thế nào hả! Còn không biết cảm ơn người ta."
穆于面皮一紧,有种被大人发现心思的惊慌感。
Sắc mặt Mục Vu căng chặt, trong lòng có loại cảm giác lo lắng bị người lớn phát hiện.
看着穆于坐立难安的神色,周颂臣说:"辛苦了,哥哥。"
Nhìn sắc mặt bất an đứng ngồi không yên của Mục Vu, Chu Tụng Thần nói: "Vất vả rồi, anh trai."
最后二字,念得意味深长,讽刺至极。
Hai từ cuối cùng, lúc đọc nhấn mạnh đầy ý tứ sâu xa, tột cùng mỉa mai.
穆于捏着虾的手微僵,险些露出苦笑。
Bàn tay cầm con tôm của Mục Vu thoáng cứng lại, hơi mỉm cười gượng gạo.
他们自幼一同长大,青梅竹马至今,这段关系中,他动心在先。
Bọn họ cùng nhau trưởng thành, thanh mai trúc mã đến giờ, trong mối quan hệ này, cậu là người động tâm trước.
而着世上,哪有喜欢自己弟弟,陪着做那事的哥哥。
Mà trên đời này, có ai lại đi thích em trai của mình, để anh trai giúp làm chuyện đó.
他算什么哥哥。
Cậu là loại anh trai gì đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro