Tận cùng của sự chịu đựng
"Sướng không hả?" Dưới ánh sáng lờ mờ, cơ thể tôi dường như không còn thuộc về mình nữa. Nó đã trở thành một vật thể lạnh lẽo, dính chặt vào sàn nhà ẩm ướt và nhớp nháp, như một tấm vải rách bươm bị vứt bỏ. Tiếng của hắn vang lên như từ một nơi xa xăm nào đó, câu hỏi ấy như xuyên thẳng qua không khí, đánh động vào từng ngóc ngách trong tâm trí làm tôi chợt ý thức rõ ràng tình cảnh của mình.
"Sướng đến tê l..n đúng không?" Hắn tiếp tục, giọng đầy thách thức, không cần một câu trả lời. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt trống rỗng nhưng trong đó ẩn chứa một cơn bão cảm xúc mà tôi không thể diễn tả. Bên trong, cơ thể tôi đang phản ứng, từng tế bào như bừng cháy với cơn rát bỏng và đau râm rang, như thể hàng ngàn con kiến đang bò và cắn xé tận sâu bên trong cái nơi vừa bị hắn tàn phá ấy. Nhưng đôi chân lại chẳng còn cảm giác gì, chúng như biến mất, để lại sự trống trãi ở phần thân bên dưới.
Ở phía bên dưới sàn nhà, tôi có thể cảm nhận sự ẩm ướt, sự dơ bẩn đang bám lấy da thịt mình. Mỗi hơi thở trở nên nặng nề, mỗi cử động nhỏ đều trở thành nỗ lực vô ích. Và tôi cũng không buồn lê mình ra khỏi chỗ đó. Vì tôi biết, từ khoảnh khắc chấp nhận giao kèo này, tôi đã tự mình bước vào cái hố sâu không đáy chứa đầy bùn lầy, và giờ đây mỗi lúc tôi càng lún sâu hơn nữa vào đó. Chỉ để giữ cho những bí mật ấy, những mảnh tối tăm của cuộc đời tôi, không bao giờ bị phơi bày ra phía ánh sáng.
Hắn bế thốc tôi lên, đôi tay thô bạo, đầy sức lực ấy đang nâng một cơ thể nhẹ bổng, những ngón tay đang siết chặt vào làn da đã nhớp nháp và tê dại. Cơ thể tôi lơ lửng, như một mảnh vải rách nát đang bay phất phơ trước gió. Hắn mang tôi vào nhà tắm, đặt cái cơ thể trần truồng trên tay xuống, để ngồi tựa lên bồn vệ sinh lạnh lẽo, rồi xoay người lấy chiếc vòi sen. Cảm giác như tôi chỉ là một món đồ vô tri, một thứ gì đó cần được tẩy rửa sạch sẽ.
Nước lạnh bắn ra từ vòi sen, mạnh và buốt giá như những mũi kim nhỏ đang chọc vào da thịt. Lạnh buốt đến mức từng sợi cơ dưới da co rút lại, đau rát như bị rạch bởi hàng nghìn vết cắt nhỏ. Dòng nước không chỉ lạnh, mà còn mang theo một sức mạnh dữ dội, phun thẳng vào người tôi như thể muốn trút bỏ tất cả những gì còn sót lại của con người bên trong. Nó dội lên liên tiếp, không ngừng nghỉ, tràn lên mắt, chảy vào miệng, cuốn trôi cả những hơi thở khó nhọc của tôi.
Mỗi lần nước tràn vào miệng, tôi cảm giác như mình đang bị nhấn chìm, đang ngạt thở dưới sóng biển dữ dội mà không có lối thoát. Tôi cố gắng giữ hơi thở, nín thở mỗi khi nước tràn đến, giống như một thợ lặn đang cố tránh khỏi áp lực khủng khiếp của đại dương. Nhưng dù cố gắng đến đâu, tôi vẫn không thể nào thoát khỏi sự nghẹt thở và cái đau lạnh buốt đến thấu xương ấy.
Đôi chân tôi lúc này chẳng còn chút sức lực nào. Chúng run rẩy, tê dại, không đủ mạnh để giúp tôi đứng dậy mà thoát khỏi dòng nước kia. Tôi ngồi đó, chịu trận, cảm nhận từng tia nước lạnh buốt bắn lên cơ thể lõa lồ của mình. Dòng nước chảy xuống, hòa lẫn với mồ hôi và những gì còn sót lại trên làn da, cuốn trôi đi tất cả, để lại một cảm giác trống rỗng, đau đớn mà không thể diễn tả thành lời.
Sau cùng, làn nước ấy cũng đã dừng lại, nó ngưng bắn lên cơ thể tôi chỉ để tập trung vào một nơi duy nhất, cái vùng tam giác nhỏ. Tôi như tưởng nó đã dập nát, không còn chút vẹn nguyên nào nữa. Dòng nước dội lên rát bỏng, đau đớn đến mức tôi đang hét lên man dại và phải cầu xin hắn, lần đầu tiên tôi mở miệng van xin hắn: "Đừng mà! Xin anh đừng mà!"
Hắn cầm lấy chiếc khăn lớn, màu nâu, thô ráp, và bắt đầu lau khô cơ thể tôi, từng động tác đều mạnh mẽ và thô bạo. Làn da vốn đã mệt mỏi giờ lại bị cọ xát liên tục, cảm giác như từng xen ti mét trên da đang kêu gào vì đau rát. Hắn lau như thể tôi chỉ là một món đồ cần được tẩy sạch, cần được loại bỏ tất cả những gì bẩn thỉu, cặn bã đã bám chặt lên trên bề mặt.
Từng đường khăn kéo qua người tôi là những vết chà xát đau đớn, mỗi lần khăn đi qua là một lần làn da như bị đốt cháy, hằn đỏ lên đau đớn. Hắn không quan tâm, không hề dừng lại hay nhẹ nhàng hơn. Động tác của hắn không phải để chăm sóc, mà giống như đang cố gắng tẩy đi dấu vết của những gì vừa xảy ra, của những vết mà hắn đã để lại, những tội ác, những sự chà đạp mà hắn đã gieo vào đó. Cảm giác như thể tôi là một vật gì đó đã bị ô uế và cần phải được làm sạch bằng mọi giá.
Khi hắn bế tôi lên lần nữa, cả người tôi mềm nhũn, và vẫn không có chút sức lực nào. Hắn đặt tôi xuống tấm đệm ngủ, nơi đánh dấu những lần phục vụ ái tình, thậm chí ở đó có những vết lấm bẩn là dấu vết của sự hoan lạc đã để lại. Mắt tôi nhắm nghiền, cơ thể mệt mỏi đến mức chỉ muốn chìm nhanh vào giấc ngủ, để trốn tránh tất cả. "Giờ thì mình có thể ngủ được rồi," tôi thầm nghĩ, hy vọng giấc ngủ sẽ mang lại sự giải thoát mình.
Nhưng một sự lạ lùng kéo trướ mắt tôi trở lại thực tại. Trong ánh sáng cái mờ ảo của căn phòng, tôi nhìn thấy hắn, và cái ấy vẫn còn cương cứng, không hề thay đổi kể từ lúc được rút ra khỏi cơ thể mình. Điều đó khiến tôi lạnh sống lưng. Cảm giác như tất cả vẫn chưa kết thúc, rằng vẫn còn điều gì đó khủng khiếp hơn nữa đang chờ mình ở phía trước.
Đúng lúc tôi rơi vào trạng thái mơ màng chuẩn bị thiếp đi thì cảm thấy hai chân mình căng ra đột ngột, một sức mạnh đang kiềm giữ đôi chân và trấn áp nó trong tư thế mở rộng. Trong khi đó cái khe ở giữa lại bắt đầu căng ra và có thứ gì đó đang tiến sát lại mỗi lúc một gần cái khoảng trống vừa được tạo ra ấy. Tôi lại một lần nữa lại đột ngột bị lấp đầy, một sự xâm nhập mạnh bạo đến nghẹt thở, cơn đau đang chèn cứng cổ họng và đầu óc đang choáng váng.
"Đừng, đừng mà, đừng làm nữa!" Tôi gào lên một cách yếu ớt, tuyệt vọng, lắc đầu liên tục, hai tay quơ quào trong không khí. Mọi nỗ lực chống trả chỉ tạo thêm một chút hứng thú cho hắn bằng một nụ cười mở rộng trên cái gương mặt đàn ông đầy ám ảnh. Chỗ ấy của tôi giờ như đã rách toạt ra mà mỗi lần vào ra của hắn như mỗi nhát kiếm cứa vào sâu bên bên trong, mũi kiếm thì đâm đang vào chỗ sâu nhất. Hắn làm mọi thứ nhanh và đột ngột, không có dấu hiệu nào báo trước, chỉ đơn thuần là đâm sâu vào trong đó để rồi từng nhát một, ra và vào, khuấy động bên trong làm cho cơn đau mỗi lúc càng trở nên tồi tệ.
"Đừng mà, đừng." Tôi lặp đi lặp lại liên tục những từ ấy trong vô vọng vì bản thân không còn một chút sức lực để chống trả nữa rồi. Tôi tuyệt vọng nhìn lên gương mặt đang nở nụ cười và rồi đành buông xuôi. Cả người tôi run lên, lắc lư lên xuống theo từng nhịp đẩy vào. Những tiếng nất nghẹn phát ra không kiểm soát nổi mỗi lần thứ ấy thốc mạnh vào chạm tới đáy sâu nhất. Và đôi bầu vú tôi đang bỏng rát vì bị bóp nắn quá độ, đầu vú như đã sưng đỏ lên vì những ngón tay hắn cứ liên tục ép chặt lên và se lấy cho thỏa cơn dục vọng.
Lần thứ ba trong vòng hai tiếng đồng hồ qua, âm đạo tôi lại dính những chất nhầy nhầy trắng đục ấy. Nhưng lần này, khi thứ ấy tuôn chảy vào nên trong, tôi chẳng còn cảm nhận được gì nữa, không còn một tí cảm giác nào ngoại trừ cái nhận thức mơ hồ về sự tồn tại của bản thân. Hắn cứ thế mà thúc, thúc liên hồi, đôi tay ghì chặt vú tôi mà lấy điểm tựa cho đến khi thứ ấy trào ra và rồi nằm đè lên cơ thể không còn sức sống bên dưới.
Khi hắn rời ra, tôi cảm nhận cơ thể mình như nát bươm. Xương chậu hình như đã gãy, bầu vú cũng đã bị vò nát và chỗ ấy dường như cũng chẳng còn hình hài nguyên vẹn. Nhưng những điều ấy đơn thuần chỉ do cơn đau đớn, mệt mỏi đến cùng cực gợi nên trong đầu óc. Và rồi sau đó tôi đã thiếp đi mặc kệ cho những gì sẽ diễn ra tiếp theo.
Tôi lại tỉnh dậy khi thấy cơ thể mình rung lắc, lại thêm một lần nữa, có vẻ như hắn không biết mệt mỏi thì phải. Nhưng lần này chỗ ấy đã tê dại đi và tôi cũng từ từ thiếp đi một lần nữa mặc kệ những gì hắn đang làm với cái cơ thể nát nhừ của mình....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro