Mặt trời lên và mặt trời lại xuống
Mặt trời đã lại mọc lên, như một nhịp điệu bất biến của tự nhiên, nhưng trong những phòng trọ khép kiểu kín này, ánh sáng ban ngày chỉ có thể len lỏi vào qua những khe hở nhỏ, tạo ra một thứ ánh sáng lờ mờ và ảm đạm. Ánh nắng không đủ sức để thắp sáng căn phòng, chỉ tạo ra những vệt sáng yếu ớt, chập chờn trên các bức tường mỏng dẹt. Mặt trời mọc lên, nhưng chẳng mang theo hy vọng hay niềm vui; nó chỉ báo hiệu rằng không khí sẽ trở nên oi bức, ngột ngạt hơn, bồi đắp vào cái nóng của ngày hôm qua như thể mọi thứ vẫn chưa đủ nặng nề.
Tôi đã về lại phòng mình, bước qua ngưỡng cửa và đóng cửa lại, chặn đứng mọi tia sáng yếu ớt còn sót lại của mặt trời. Trong khoảnh khắc, mọi thứ trở nên tối đen, căn phòng bị bao trùm bởi bóng tối sâu thẳm. Tôi nằm xuống giường, cảm giác mệt mỏi rã rời len lỏi vào từng cơ bắp. Đêm qua đã rút hết sức lực của tôi, và bây giờ, tôi chỉ còn biết gác lại mọi suy nghĩ, mọi lo lắng sang một bên. Giấc ngủ là điều duy nhất tôi cần lúc này, một cách để trốn tránh khỏi hiện thực, ít nhất là trong chốc lát.
Đêm qua, tôi không thể nào có được một giấc ngủ yên lành. Cả đêm dài, giấc ngủ cứ chập chờn, không bao giờ trọn vẹn, luôn bị cắt ngang bởi những cơn mộng mị và cảm giác lo lắng không tên, nhưng lại mang một hình thù rõ ràng. Nước mắt rơi mãi, từng giọt ấm nóng chảy dài trên gò má, chúng là bằng chứng cho sự đau khổ và tuyệt vọng mà tôi không thể nào xua tan. Trong những khoảnh khắc mờ ảo giữa thực và mơ, những giấc mơ lặp đi lặp lại, không rõ ràng, nhưng đầy ám ảnh. Tiếng gõ bàn phím vang lên đều đặn, lạch cạch trong tai tôi, nhắc nhở rằng hắn vẫn còn đó, hiện diện như một bóng ma đen tối sẽ mãi ám ảnh về sau này.
Cái âm thanh đều đặn, khô khốc đó khiến tôi không thể nào thoát khỏi cảm giác sợ hãi. Nó báo hiệu rằng hắn vẫn đang ở gần, vẫn đang kiểm soát mọi thứ, và bất cứ lúc nào cũng có thể lôi tôi ra để thỏa mãn những nhu cầu thú tính của hắn. Mỗi lần có một tiếng động bất thường vang lên, tôi lại thắt chặt tâm trí mình, ép bản thân phải giả vờ nhắm mắt, nằm im, dù trái tim tôi đang đập loạn nhịp trong lồng ngực. Tôi không dám để lộ ra rằng mình còn thức, vì nếu hắn phát hiện, đêm qua sẽ không chỉ dừng lại ở đó, mà còn nhiều điều khủng khiếp hơn nữa.
Khi mở cửa phòng mình ra, tôi như chỉ còn đủ sức lực để bước vào và đổ gục ngay xuống đệm. Cảm giác mệt mỏi đã hoàn toàn chiếm lấy cơ thể. Tôi nằm sấp người xuống, cảm nhận sự mềm mại của chiếc đệm bên dưới, và gối đầu lên con gấu nhồi bông đã quen thuộc với mùi hương của mình. Không cần thêm gì nữa, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thoát khỏi hiện thực đau đớn đang bao trùm.
Giấc ngủ kéo dài đến tận trưa, khi cái nóng bức của không khí khiến tôi thức giấc. Mồ hôi bắt đầu chảy ra, thấm ướt chiếc gối và cả con gấu bông, một cảm giác ngột ngạt khó chịu đã chiếm đầy căn phòng. Khi mở mắt ra, cái nóng hầm hập báo hiệu rằng bây giờ đã mười hai giờ trưa. Cảm giác khó chịu vì nóng bức thôi thúc tôi đứng dậy, dù mọi cơ bắp trong cơ thể vẫn còn rã rời.
Tôi lết vào phòng tắm, cởi bỏ hết lớp quần áo đã trở nên nặng nề và cảm nhận làn nước mát lành khi da thịt tiếp xúc với dòng nước từ vòi sen. Tôi nhắm mắt lại, để dòng nước mát lành mơn man khắp cơ thể, cuốn trôi đi sự mệt mỏi và những cảm giác nặng nề. Nước làm dịu đi từng cơn đau nhức trong người, và tôi lim dim tận hưởng khoảnh khắc này, như thể đó là giây phút duy nhất có thể tìm thấy sự bình yên trong ngày hôm nay và rất có thể là nhiều ngày sau đó nữa.
"Mối tình đầu của mình là khi nào nhỉ?" Ý nghĩ này bất chợt ùa về trong tâm trí kéo tôi trở lại với những ký ức đầy cảm xúc của một thời đã qua. Đó là vào năm cuối cấp ba, thời điểm mà mọi thứ dường như vừa mơ hồ vừa rõ ràng, một giai đoạn chuyển giao đầy biến động trong cuộc đời mỗi con người. So với đám bạn đồng trang lứa, tôi luôn cảm thấy mình nhỏ bé hơn, có lẽ vì thế mà quá trình dậy thì cũng đến muộn hơn. Chỉ đến tận lớp mười một, những dấu hiệu của sự trưởng thành mới bắt đầu xuất hiện, từng bước một, kéo tôi ra khỏi thế giới của những đứa trẻ con.
Tôi còn nhớ như in sự hoảng loạn khi kỳ kinh nguyệt đầu tiên xuất hiện. Đó là một cảm giác vừa lạ lẫm vừa đáng sợ, như thể cơ thể đang phản bội tôi bằng những thay đổi mà tôi không kiểm soát được. Cảm giác xấu hổ khi lông mu bắt đầu mọc dày hơn, mỗi ngày một rõ rệt hơn, và cả sự khó chịu khi ngực bắt đầu lớn dần, trở nên nhạy cảm hơn với từng cử động hay va chạm nhẹ nhàng. Những biến đổi ấy không chỉ đến từ cơ thể, mà còn từ tâm trí. Tôi bắt đầu nhận ra những chuyển biến trong cảm xúc, tâm trạng của mình cũng dần phức tạp hơn và không còn là cô bé vô tư lự nữa.
Quá trình trở thành người lớn mang theo nhiều vấn đề như thế, nhưng cũng là thời điểm tôi bắt đầu hiểu hơn về chính mình. Những cảm xúc lẫn lộn ấy, từ sự hoang mang, xấu hổ đến niềm tự hào khó diễn tả, tất cả đều in sâu trong ký ức, để lại một dấu mốc quan trọng trong hành trình trưởng thành.
Một năm sau đó, tôi lần đầu tiên biết đến tình yêu. Mối tình ấy đến và đi nhanh chóng, đến nỗi cả hai đứa chưa kịp cảm nhận được điều gì sâu sắc. Đó có lẽ đó chỉ là một tình cảm mới chớm nở, chưa đủ chín để gọi là yêu, nhưng cũng đủ để khiến trái tim tôi đập rộn ràng mỗi khi nghĩ về cậu ta. Chỉ là một cơn cảm nắng, thoáng qua nhưng lại đủ mạnh để tạo nên những ký ức khó quên. Nhưng khi đó cậu ta lại muốn đốt cháy giai đoạn, khiến mối quan hệ của chúng tôi tiến xa hơn một cách vội vàng.
Tôi còn nhớ rõ ngày hôm đó, hai đứa đứng ở góc cầu thang vắng. Cậu ta bất ngờ tiến lại gần, và trước khi tôi kịp phản ứng, cậu ta đã cướp kịp đi nụ hôn đầu đời. Đó không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng hay dịu dàng như tôi từng tưởng tượng, mà là một sự va chạm bất ngờ và mạnh mẽ. Cảm giác đê mê và ngây ngất lập tức tràn ngập, như một dòng điện chạy khắp cơ thể. Cả người nóng bừng lên, như thể một ngọn lửa bùng cháy từ tận sâu bên trong, lan tỏa ra khắp các cơ bắp, khiến chúng trở nên mềm nhũn đi và mất hoàn toàn sức lực.
Những xúc cảm hỗn loạn ấy làm tôi khó mà diễn tả thành lời. Có một sự nhột nhạt khó chịu len lỏi qua từng gang bàn tay, bàn chân, như hàng nghìn con kiến nhỏ đang bò khắp cơ thể, đôi chân thì không thể nào đứng vững nữa. Hai chân tôi như mất đi sức lực, không còn khả năng giữ thăng bằng, trong khi trái tim đập loạn nhịp, còn hơi thở thì gấp gáp, không theo nhịp nào cả. Cảm giác ấy, dù ngắn ngủi, đã in sâu trong tâm trí tôi, đánh dấu một bước ngoặt nhỏ trong hành trình trưởng thành của mình.
Sau khi nụ hôn kết thúc, tôi lập tức vùng chạy, ngay khi môi vừa rời nhau, như thể cần phải thoát khỏi một thứ gì đó quá mãnh liệt, quá mới mẻ. Tôi ngừng liên lạc với cậu ta, cắt đứt mọi liên hệ ngay lập tức. Nhưng đêm hôm đó, một cảm giác mới lạ mà tôi chưa từng trải qua bắt đầu len lỏi khắp cơ thể, khuấy động từng giác quan của một con bé vừa bước vào tuổi dậy thì.
Khi trở về nhà, cảm giác nôn nao và nhột nhạt ấy không ngừng quấy rầy tôi. Mọi thứ bên trong như đang xoáy trộn, khó chịu mà cũng có những kích thích đầy cuốn hút. Trong lúc tắm, tôi quyết định phải vệ sinh thật sạch sẽ, cố gắng gột rửa đi cái cảm lạ lùng đang đeo bám. Nhưng khi ngón tay lướt qua nơi ấy, một cảm giác đê mê, khó cưỡng bỗng chốc bao trùm lên toàn thân. Tôi không hiểu nổi mình, nhưng bàn tay lại tự động lặp lại hành động ấy, hết lần này đến lần khác, chà xát lên khe hẹp đó như bị thôi miên bởi cơn sóng cảm xúc đang tràn ngập. Cơ thể tôi run rẩy, và chỉ đến khi một tiếng thở dài khoan khoái thoát ra, tôi mới nhận ra mình đã đắm chìm trong cái khoái cảm mới lạ mà mình lần đầu được trải nghiệm ấy.
Sau đêm đó, tôi không hiểu vì lý do gì mà cơ thể lại suy kiệt đến vậy, đến mức phải nằm liệt giường suốt ba ngày liền, cơn sốt cao như ngấm vào từng tế bào, để lại trong tôi một ký ức khó phai xen lẫn sự hoang mang về những gì đã xảy ra.
Mối tình thứ hai đến vào đầu năm nay, khi mà tôi chỉ là một con bé mười tám tuổi đầu, vừa bước chân vào cuộc sống xa nhà để theo đuổi ước mơ đại học. Cái cảm giác tự do, phấn khích khi lần đầu được thoát khỏi sự bảo bọc của gia đình đã khiến tôi dễ dàng sa ngay vào lưới tình. Đúng vậy, câu chuyện này chẳng phải quá quen thuộc sao? Một cô bé ngây thơ, đầy mơ mộng, nhanh chóng bị cuốn vào những lời đường mật, để rồi trao đi tất cả mà không hề biết rằng mình đang bước vào một cái bẫy đã được giăng sẵn.
Tôi đã quá vội vàng, quá ngây ngô mà trao thân cho hắn - người tôi tưởng rằng sẽ là tình yêu đúng nghĩa đầu đời ngọt ngào, là điểm tựa vững chắc trong những tháng ngày xa nhà. Nhưng thực tế đã phũ phàng hơn nhiều. Cái kết cho mối tình ấy đến thật nhanh, và cũng thật cay đắng. Chỉ sau một tháng kể từ khi bắt đầu, tôi phát hiện ra sự thật động trời: mình chẳng qua chỉ là một đối tượng trong cuộc cá độ giữa hắn và đám bạn trên mạng xã hội. Tôi vô tình bị thêm vào nhóm chat của đám con trai ấy, nơi những lời nói cợt nhả, những dòng tin nhắn nhận xé dè bỉu về cơ thể mình, như lưỡi dao sắc lẹm cứa vào trái tim non nớt. Cả bọn đã bàn luận về tôi như một chiến lợi phẩm, một thứ mà hắn ta đã đạt được sau khi thắng cược.
Chỉ một tháng ngắn ngủi, nhưng đủ để, một gã trai già đời, lấy đi thứ quý giá nhất của cô sinh viên năm nhất còn ngơ ngác, bỡ ngỡ giữa chốn đô thị phồn hoa. Mối tình ấy kết thúc trong sự bẽ bàng, để lại trong tôi một vết thương khó lành, một bài học về sự tin tưởng và lòng tin vào con người. Nơi thành phố này, với những ánh đèn rực rỡ, những âm thanh không dứt, bỗng trở nên xa lạ và lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Lần gần nhất tôi thử yêu mới kết thúc vào ba tháng trước, một mối tình nữa kéo dài đúng một tháng. Một tháng ngắn ngủi, nhưng hậu quả để lại không hề nhẹ nhàng. Tôi đã phải đối mặt với một quyết định đau đớn mà không một cô gái nào đáng phải trải qua - phá thai. Đau lòng hơn cả là khi bước vào phòng khám, người duy nhất mà tôi có thể dựa vào trong tình huống ấy lại không hề có mặt.
Nhưng điều ám ảnh tôi nhất không phải là sự cô đơn trong thời khắc ấy, mà là những lời hắn nói về tôi trong cuộc trò chuyện với thằng bạn thân. Tôi tình cờ đọc được đoạn chat đó, và mỗi dòng chữ như một nhát dao sắc bén cứa sâu vào tâm can.
"Mày chơi nó chưa?" Thằng bạn hắn hỏi, như thể người đang được nhắc đến chỉ là một trò chơi, một mục tiêu để chinh phục.
"Rồi, tao chơi vài lần rồi." Hắn đáp lại, một cách vô cảm và dửng dưng, như thể những gì xảy ra giữa chúng tôi chẳng là gì ngoài một cuộc vui tạm bợ, một cuộc chơi bời qua đường.
"Ngon không?" Câu hỏi đó còn khiến tôi thêm tê tái.
"Ngon vl, con nhỏ da trắng tươi, khít, rên dữ lắm. Mỗi tội vú hơi nhỏ." Những lời đó vang vọng trong đầu tôi, khiến tim tôi thắt lại, nghẹn ngào.
Mọi thứ sụp đổ. Người mà tôi đã thử mở lòng tin tưởng, đã thử yêu thương thêm một lần nữa, đã nghĩ rằng có thể dựa vào, hóa ra chỉ coi tôi như một món đồ chơi, một đối tượng để thỏa mãn ham muốn tình dục của hắn. Mối tình này kết thúc với nhiều nỗi đau hơn tôi có thể tưởng tượng, và hơn cả là sự tổn thương sâu sắc trong lòng.
Cả ngày hôm ấy, tôi chìm đắm trong những ký ức đau đớn từ quá khứ, những hình ảnh và cảm xúc cứ quay cuồng không ngừng, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống. Tôi không còn nhớ rõ mình đã làm gì suốt cả ngày hôm ấy nữa. Thời gian như trôi qua trong mơ hồ, lặng lẽ và không có điểm dừng, không có bất cứ ký ức nào rõ ràng cả.
Chỉ khi mặt trời lặn, con bé nô lệ tình dục trong tôi mới bừng tỉnh và nhận ra thân phận hiện tại của mình. Tôi vội vã ra khỏi phòng, sau khi đã mở tủ lạnh và ăn vội vàng những thức ăn nguội còn sót lại. Dường như chỉ có những động tác đơn giản ấy mới kéo tôi trở lại thực tại. Sau đó, với tâm trạng nặng nề, tôi bước sang phòng chủ nhân, chuẩn bị cho nhiệm vụ đang chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro