Kẻ thắng cược
Có lẽ nên nói qua về ngoại hình của tôi khi ấy, mặc dù thật ra bây giờ tôi chỉ nặng hơn khi đó có hai kí lô mà thôi. Cái con số đo bé nhỏ ấy đã theo tôi suốt cả quãng đời thanh xuân. Một mét bốn mươi tám, ba mươi tám kí lô, nhẹ như một chiếc lá rơi. Mỗi lần soi gương, tôi chỉ thấy một đứa trẻ con hiện ra trước mắt, chẳng khác nào những cô bé mười lăm tuổi. Đôi mắt tròn xoe, gương mặt bầu bĩnh, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống hai vai, tất cả như làm tôi càng bé nhỏ hơn trong cái thế giới đầy biến động của mình.
Nhưng chính sự non nớt ấy lại làm cho hắn thích thú, kẻ đã lấy đi lần đầu của tôi. Hắn cao đến một mét bảy mươi lăm, nặng bảy mươi ba kí, một gã trai đầy mạnh sức mạnh và có thể dễ dàng áp đảo tôi nếu cần. Mỗi lần hắn ôm tôi, cả cơ thể nhỏ bé như bị chìm trong vòng tay ấy, không thể thoát ra được. Đêm đó, sự chênh lệch giữa hai chúng tôi càng trở nên rõ ràng hơn. Khi cơ thể hắn đè nặng lên người tôi, tôi như cảm thấy mình bị nghiền nát dưới sức ép của cái trọng lượng lớn lao ấy. Mỗi chuyển động của hắn đều khiến tôi nhăn mặt, rên lên vì đau đớn, cứ như thế tôi trải qua cái đêm dài nhất trong cuộc đời mình.
Đêm ấy, không chỉ là đêm tôi mất đi sự trong trắng của mình, mà còn là đêm đau đớn nhất trong mười tám năm cuộc đời. Những vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần cứ thế ăn mòn tôi từ bên trong, bây giờ, mỗi lần nhớ lại, trái tim tôi như bị siết chặt thêm một vòng nữa.
Mặc dù đã dùng mọi cách để dẫn dắt, để mơn trớn, từ những nụ hôn dài và sâu đến những cái vuốt ve đầy nhục cảm, nhưng hắn vẫn không thể nào đưa được cái thứ của nợ đó vào bên trong cơ thể tôi. Mọi nỗ lực dường như đều vô ích, khiến hắn phải quay lại với những trò quần tảo cơ thể, đôi môi lang thang trên bầu ngực như kẻ khát khao tìm kiếm nước giữa sa mạc, nếm từng giọt hương vị ngọt ngào của da thịt. Đôi tay hắn, với sự thành thạo của kẻ từng trải, không ngừng xoa nắn, từ bầu ngực căng tràn đến vùng bụng phẳng phiu, rồi len lỏi xuống nơi bí ẩn nhất, nhẹ nhàng mà đầy chủ ý, như muốn đánh thức từng tế bào đang run rẩy bên dưới làn da nóng rực.
Còn tôi, lúc đó, chỉ biết để mặc mọi thứ diễn ra. Một con bé non nớt, không biết gì ngoài việc nằm đó, gồng mình theo từng đợt sóng cảm giác, cảm thấy cơ thể như bị xé toạc bởi những rung động tình dục đầu đời. Đầu óc mụ mị, ý thức dần dần bị cuốn đi trong cơn lốc của những đụng chạm và khát khao bùng cháy. Hắn làm gì tôi không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rằng cơ thể trần trụi ấy nằm yên trong tay hắn, như một tờ giấy trắng đang bị vẽ lên những nét đầu tiên của cuộc đời trưởng thành.
Cơn hứng tình trong tôi dâng lên như một ngọn lửa, thiêu đốt mọi lý trí, làm tan chảy cả những rào cản cuối cùng còn sót lại. Tôi để mặc hắn khám phá, để mặc sự đê mê cuốn lấy cơ thể, không còn gì quan trọng nữa, không còn gì ngăn cản nổi cơn bão khát khao đang thổi qua tâm hồn và thể xác của mình. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức mạnh của bản năng, sự hòa quyện giữa đau đớn và khoái cảm, giữa sợ hãi và mong muốn, tất cả hòa làm một trong đêm dài vô tận.
"Đau quá anh, dừng lại đi mà!" Tôi hét lớn khi cảm thấy thứ ấy cố gắng tiến vào trong, nhưng sự xâm nhập quá sức chịu đựng của cơ thể, chỗ ấy đang bị kéo căng ra khi bị một áp lực mạnh chèn lên đó.
"Ráng chịu đau một chút nha cô bé, rồi em sẽ thích thôi mà." Giọng nói của hắn thì thầm vào tai tôi, một thứ giọng ngọt ngào như mía lùi. Trước sau gì chuyện này cũng phải xảy ra, tôi biết vậy, nên đành nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng cơ thể để cho mọi chuyện được trôi chảy.
"Dạ... Anh hứa đó nha..." Tôi thốt lên yếu ớt, hy vọng lời hứa ấy sẽ xoa dịu nỗi đau của mình. Nhưng rồi, hắn đẩy mạnh vào, và cơ thể tôi bỗng run rẩy, như thể bị xé toạc từ bên trong. Cơn đau dữ dội lan ra từng thớ thịt, như ai đó đang nắm lấy hai chân mà kéo căng ra đến mức không thể chịu đựng nổi. Một tiếng rách sâu vang lên từ bên trong, một cảm giác kinh hoàng dâng tràn, và tôi hét lên, tiếng hét vang vọng khắp căn phòng chật hẹp, khi ấy chẳng ai mảy may nghĩ xem nó có được cách âm hay không.
Mọi thứ trở nên mờ dần trước mắt, cơn đau chiếm trọn lấy cơ thể. Tôi lịm đi trong cảm giác trống rỗng, như thể linh hồn rời khỏi cơ thể, chỉ còn lại xác thịt nhỏ bé nằm đó, yếu ớt và bất lực. Hắn phủ phục xuống, ôm lấy cơ thể tôi, như muốn che chở, nhưng cũng chính là kẻ đã gây ra nỗi đau này. Thứ ấy vẫn nằm yên bên trong, một kẻ xâm lược đã chiếm đóng, tôi tưởng như không còn sự dịu dàng hay an ủi nào có thể làm dịu đi cơn đau tê dại này nữa.
Tôi khóc, khóc như một đứa trẻ vừa bị tổn thương, nước mắt tuôn rơi không ngừng vì nỗi đau đang xâm chiếm cơ thể. Nhưng nước mắt ấy không chỉ vì cơn đau thể xác, mà còn vì một thứ gì đó trong lòng vừa mất đi, một phần nào đó của tôi đã bị đánh cắp mãi mãi. Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong căn phòng nhỏ, trong khi hắn ôm lấy tôi, ra sức vỗ về. Tôi cảm nhận được thứ ấy vẫn còn ở bên trong, chèn chẳ cứng, nó đang khẽ cử động, làm vết thương mỗi lúc càng đau điếng thêm.
Nhưng kỳ lạ thay, lòng tôi lại dần dịu lại. Có lẽ, giữa cơn đau đớn này, sự dịu dàng của hắn khiến tôi mù quáng tin rằng mọi thứ sẽ ổn. Tôi muốn bám víu vào hy vọng mỏng manh đó, vào lời hứa mà tôi ép buộc hắn phải nói ra.
"Anh phải cưới em đó..." Giọng tôi khàn đặc vì thổn thức, lời nói như một lời van xin, mong rằng hắn sẽ làm tròn trách nhiệm.
"Đương nhiên rồi..." Hắn đáp, giọng nhẹ nhàng như không, tay xoa đầu tôi, tạo ra cảm giác như thể tôi là một đứa trẻ cần được bảo bọc. Hắn tiếp tục ôm ghì lấy cơ thể trần truồng của tôi, và trong khoảnh khắc ấy, tôi cố tìm kiếm chút an ủi, chút niềm tin vào một tương lai có hắn. Nhưng bên dưới, cả hai vẫn còn dè dặt, tôi vẫn còn quá xa lạ với cảm giác này, một phần nào đó của tôi không thể hoàn toàn chấp nhận những gì vừa mới xảy ra.
"Anh yêu em!" Hắn thì thầm, giọng nói xen lẫn giữa hơi thở gấp gáp khi hắn bắt đầu chuyển động. Cơn đau đớn, rát bỏng và tê tái xâm chiếm cơ thể tôi, từng đợt đau thốn khiến tôi muốn hét lên, nhưng vì tình yêu, tôi cố gắng chịu đựng và chỉ rên rỉ nhè nhẹ. Trong đầu tôi hiện lên những tưởng tượng rằng những lần sau sẽ dễ chịu hơn. Tiếng rên rỉ không ngừng bật ra khỏi miệng tôi, mỗi lần hắn đẩy vào là cả cơ thể lại co thắt theo từng nhịp. Nhưng lúc đó, tôi tin rằng mình có thể chịu đựng được mọi thứ vì hắn, vì cái tình yêu mà tôi ngây ngô nghĩ rằng nó sẽ mãi mãi.
"Em cũng yêu anh..." Tôi thều thào yếu ớt đáp lại, giọng nói hòa lẫn vào những tiếng rên rỉ và hơi thở dồn dập. Cảm giác đau đớn vẫn ở đó, nhưng tôi cố nén nó lại, mong muốn những lời yêu thương sẽ xoa dịu cơn đau. Hắn nhìn tôi, có lẽ cũng nhận ra những cơn đau mà tôi đang trải qua, hắn rỉ vào tai tôi.
"Đau lắm không, cô bé?"
"Dạ có..." Tôi thở gấp, lồng ngực phập phồng, cố gắng nén đau nhưng vẫn phải thừa nhận sự thật. Hắn chậm lại, dịu dàng hơn, bàn tay hắn vuốt ve nhẹ nhàng bầu vú đang căng cứng, mang lại chút cảm giác dễ chịu, như một cơn gió mát giữa sa mạc khô cằn, nóng bức.
"Còn bây giờ thì sao?" Hắn hỏi tiếp, giọng nhẹ nhàng hơn khi hắn cảm nhận thấy sự dịu đi trong cơ thể tôi.
"Dạ đỡ rồi..." Tôi đáp, một phần là thật, một phần là để xoa dịu hắn. Giữa những cơn đau dồn dập là cảm giác kích thích lạ lùng, dâng lên chầm chậm như một dòng nước ấm áp lan tỏa. Cơn đau dần trở nên dễ chịu đựng hơn, nhường chỗ cho những cảm giác mới lạ mà tôi chưa từng trải qua. Hắn dịu dàng với tôi, và trong khoảnh khắc đó, tôi ngây thơ nghĩ rằng mình là tất cả đối với hắn, rằng hắn sẽ giữ lời hứa và sẽ cưới mình.
Nhưng điều tôi không nhận ra là, cái tình yêu mù quáng ấy, những lời hứa hẹn và cảm giác mong manh của khoảnh khắc ấy, có thể dễ dàng tan biến như bong bóng xà phòng, để lại một khoảng trống vô tận trong lòng mình.
"Anh sắp ra rồi!" Hắn gần như gào lên, giọng nói lạc đi giữa hơi thở dồn dập và tiếng rên ư ử trong cổ họng.
"Dạ..." Tôi đáp lại, giọng nhỏ nhẹ và gần như lạc mất trong không gian, chấp nhận mọi điều hắn muốn. Cả cơ thể tôi như bị khuất phục, đôi tay vòng qua lưng hắn, ghì chặt lấy cơ thể mạnh mẽ phía trên. Đôi chân tôi không còn khép lại được mà đang mở rộng hết cỡ, sẵn sàng đón nhận tất cả những gì hắn đang trút vào trong mình.
"Ráng chịu đựng chút nữa nha cô bé... Anh yêu em." Lời hắn vang lên giữa những nhịp thúc mạnh mẽ, điên cuồng, một lời trấn an lặp đi lặp lại.
"Em yêu anh..." Tôi thều thào, tiếng nói chỉ vừa thoát ra khỏi miệng khi cơn sóng mạnh mẽ lại tiếp tục cuốn lấy. Những cú đẩy dồn dập, mạnh mẽ, liên tục như sóng biển vỗ vào bờ, khiến cả cơ thể tôi run lên từng đợt. Âm thanh da thịt va chạm vào nhau vang vọng khắp căn phòng, hòa cùng những tiếng rên la không kiềm chế nổi của tôi. Mọi thứ trở nên trắng xóa và chỉ còn lại cảm giác cuồng nhiệt chiếm lấy toàn bộ cơ thể.
Khi cuối cùng hắn rũ xuống, tôi cảm thấy sức nặng của hắn đè lên mình, như thể cả thế giới đang áp xuống, khiến tôi ngạt thở. Ở bên dưới, một dòng chất ấm nóng chảy ra từ sâu bên trong, tràn ngập giữa hai chân. Cơ thể tôi vẫn còn rạo rực, thấm đẫm khoái lạc, xen lẫn là sự ấm áp, cơn đau râm rang và cảm giác mệt nhoài chiếm trọn cơ thể.
Đêm ấy, đứa con gái bé nhỏ đã bị đưa vào đời. Trong phút chốc, tôi tự nguyện dâng hiến tất cả, từ thể xác đến cả những cảm xúc tận cùng, tôi sung sướng với điều đó, tận hưởg tất cả. Để cho mọi thứ trong tôi đều bị xâm chiếm, từ thể xác bị chiếm hữu đến tâm hồn bị tổn thương.
Thế nhưng, đêm ấy cũng chính là lúc tôi phát hiện ra một sự thật cay đắng. Tất cả chỉ là một trò cá cược, và tôi chẳng qua chỉ là một con cờ trong ván bài của hắn. Cảm giác đau đớn lan ra từng tế bào, nhưng tôi không thể gào lên. Thay vào đó, tôi lặng lẽ mặc lại từng lớp quần áo, bước ra khỏi vòng tay hắn. Cơn tủi hổ dồn nén biến thành dòng nước mắt chảy dài không dứt.
Đêm hôm đó, tôi khóc, khóc đến cạn cả nước mắt bên nhỏ bạn thân. Nó lặng lẽ ngồi bên, không nói một lời, chỉ lắng nghe và ở cạnh tôi suốt đêm dài. Trong không gian phòng trọ nhỏ bé, tôi cảm thấy mình thật bơ vơ và lạc lõng, nhưng ít nhất vẫn còn một người lặng lẽ đồng hành cùng mình.
"Hãy coi mày còn may mắn vì phát hiện được sớm đi. Chuyện còn lại từ từ sẽ nguôi ngoai. Còn chuyện làm tình thì sớm hay muộn thôi mà." Như vậy mà là may mắn ư, những lời nó nói khi ấy không thể nào lọt vào tai tôi được. Tôi cứ khóc và khóc, cơn đau giữa hai chân chẳng là gì nữa rồi. Nó không nói gì nữa kể từ đó vì nó cũng hiểu có nói gì lúc này cũng vô ích mà thôi, cứ để tôi khóc cho thõa lòng đi đã.
Trong đêm đó con nhỏ bỏ đi để mang về cho tôi một viên thuốc tránh thai khẩn cấp. Thực sự nhỏ Tuyết Nhi là cái phao an toàn của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cho đến khi vào đại học cũng chọn chung một trường.
Nó thì cao ráo, dáng người khỏe mạnh, cân đối và mọi thứ đều ở mức vừa phải. Nhưng tính tình con lại nhỏ hiền lành và nhu mì, đôi.khi còn có phần nhút nhát nữa. Nhưng đến những lúc thật sự cần thiết thì nó có khả năng giải quyết vấn đề thật là tuyệt vời. Con nhỏ đã từng yêu, nhưng chưa từng làm tình với ai cả, đến tận bây giờ cũng chưa.
Tôi thì ngược lại, dáng bé xíu, thấp tè, sức khỏe thì thuộc dạng khá là ọp ẹp. Nhưng tôi bạo dạng hơn Nhi trong cuộc sống thường ngày, có lẽ là tính cách có phần nông nổi. Nhiều khi có vài bốc đồng bộc phát, sống theo cảm xúc nhiều hơn. Nhưng khi đụng chuyện lại thường có xu hướng lạc lối, hoảng loạn, đôi khi lại muốn buông xuôi tất cả. Hai chúng tôi đúng nghĩa là bù trừ cho nhau, có lẽ vì vậy nên mới thân thiết được.
Mỗi lúc tôi sa đà vào bất cứ chuyện gì, hay mỗi khi lạc lối, Tuyết Nhi đều ở đó để kéo tôi vực dậy, đôi khi chỉ cần nó ở đó mà thôi, chẳng cần làm gì nữa cả. Con nhỏ biết mọi chuyện, kể cả chuyện tôi phá thai nữa. Mà cũng nhờ nó mà tôi mới vượt qua tất cả những việc đó. Con nhỏ biết cách đưa ra lời khuyên, biết cách an ủi. Và thậm chí biết cách giải quyết mớ hổ lốn do tôi gây ra.
Như lần thằng bạn trai cũ đến tìm tôi để cố gắng níu kéo, một tay con nhỏ dàn xếp để sau đó hắn không dám đến lần nào nữa. Hay lần tôi phá thai cần tiền, chính Nhi đã tìm cách đứng ra vay giúp,... Nói chung nó đã kéo tôi lên vô số lần như vậy.
Có lẽ hắn biết điều đó nên mới tìm cách đẩy Tuyết Nhi đi để dễ bề hành động. Khi mà cái phao an toàn đã mất, hắn sẽ dễ dàng kéo tôi chìm xuống, chìm sâu xuống tận đáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro