Chương 113: Em từng yêu tôi sao
Chương 113 : Sênh Tiêu, em đã từng yêu tôi sao ?
Dì Hà đóng cửa lại rồi trở về phòng khách.
Mạch Sênh Tiêu nâng tầm mắt, không hề chớp mắt nhìn dì Hà chằm chằm.
« Sênh Tiêu, cậu cũng đừng gấp, trước khi tìm được thi thể vẫn còn hi vọng ». Thư Điềm trông thấy bộ dạng này của cô, vội vàng mở miệng an ủi, cô sẽ không khiến Sênh Tiêu buồn bực thêm, cô ấy giờ còn đang giống như bị giam trong lồng.
« Dì Hà, người khẳng định phải tò mò cháu vì sao sau khi trở về lại biến thành như vậy phải không ? », sự chú ý của Mạch Sênh Tiêu lúc này đều rơi trên người dì Hà, « cháu cùng Duật Tôn về nhà đêm đó, vốn là để ly hôn, cháu chỉ không nghĩ tới hắn không có thực hiện như vậy, sau khi rời khỏi nơi này, Đào Thần là chỗ dựa duy nhất của cháu, hiện tại anh ấy đã chết, đã chết …. »
Sênh Tiêu hai tay che mặt, Thư Điềm ôm lấy bả vai của cô vỗ nhẹ, « Đó mới chỉ là phỏng đoán, Sênh Tiêu… ».
Dì Hà cũng mơ hồ nghe ra, không trách được Sênh Tiêu sau khi trở về thái độ lại khác lạ như vậy, thì ra là…
« Tớ lúc đầu nên nhìn xem Đào Thần có bình yên vô sự không rồi mới rời đi, tớ như thế nào vẫn còn ngu ngốc tin tưởng Duật Tôn ? Thư Điềm, hắn rõ ràng là đã gạt tớ, hắn đã từng nói nếu tớ còn nhắc lại tên của Đào Thần, hắn sẽ khiến cho anh ấy sống không bằng chết ». Mạch Sênh Tiêu hoàn toàn mất khống chế, mọi sự việc xảy ra, từ đầu đến cuối, Đào Thần là người vô tội nhất, vừa mới bắt đầu đã mất đi bàn tay đánh đàn, hiện tại đến xương cốt cũng không còn, trôi nổi trong nước biển lạnh thấu xương không được nhắm mắt.
Cô vốn là đối với anh có chỗ áy náy…
« Thư Điềm, cha mẹ anh ấy, bọn họ… có khỏe không ? »
Thư Điềm xoay mặt, bên mắt lóe ra ảnh nước, luống cuống nghẹn ngào, « không tốt chút nào, bác gái ngã bệnh, bác trai suốt ngày chạy ra chạy vào cục cảnh sát, họ đều không tin Đào Thần đã chết »
« Đều là tại tớ… ».
« Sênh Tiêu, cậu cũng là người bị hại, không thể trách cậu được ».
Mạch Sênh Tiêu gục trên vai Thư Điềm khóc thảm thiết, cuộc sống vốn yên bình lại một lần nữa bị phá vỡ, « Anh ấy có để lại vật gì không ? ».
« Chỉ có một chiếc áo khoác cùng một chiếc nhẫn. »
Sênh Tiêu nghe vậy khóc càng thê lương, « cái kia… là nhẫn cưới sao ? »
Thư Điềm khổ sở gật đầu.
« Có thể để lại cho tớ không?”
« Sênh Tiêu », Thư Điềm đè xuống dè dặt trong lòng, « bác gái cả ngày ôm di vật của Đào Thần, chuyện 2 người bỏ trốn, họ nhất thời chưa thể tiếp nhận được, Thư Điềm nói đến đây không kìm được che miệng khóc thành tiếng. « tớ thật ngu ngốc mới nghĩ ra những thứ này, nếu không phải tớ đưa 2 người đến thị trấn Lâm Thủy, Đào Thần cũng sẽ không gặp chuyện »
« Thư Điềm, chuyện này không liên quan đến cậu ». Mạch Sênh Tiêu nhịn xuống chua xót trong cổ họng « bọn tớ ở lại vậy cũng không thể tốt… »
Thư Điềm đến chạng vạng mới rời đi, cô khiến Sênh Tiêu vẫn còn chút hy vọng, dù sao vẫn chưa tìm thấy thi thể.
Sênh Tiêu co rúc trên ghế sô pha, cằm tựa trên đầu gối, hai tay ôm lấy bắp chân, đem cơ thể co lại thành thư thế bảo vệ.
Dì Hà thở dài, rót cho cô cốc nước.
Mach Sênh Tiêu nâng 2 mắt sưng đỏ, cô đã khóc đến mức không thể kìm nén được nữa, « là hắn… là hắn sai người làm như vậy, phải không… Hắn nghĩ có thể lừa gạt cháu, có thể gạt tới khi nào, đây là mạng người, không phai thứ hắn có thể khống chế như trò chơi »
Dì Hà không biết làm thế nào an ủi, bà đưa khăn giấy cho Sênh Tiêu.
Mạch Sênh Tiêu tâm tình tĩnh lại, đời này Cha mẹ Đào sẽ không tha thứ cho cô, cô thật sự coi họ như người thân, ông trời đã cho cô cơ hội này tựa hồ liền tước đoạt của cô tất cả khiến cô côi cút một mình.
Sênh Tiêu cả một buổi chiều nằm trên ghế sa lông, dì Hà khuyên mấy lần mới đỡ được cô lên lầu.
Vừa lên tới lầu trê, dì Hà lập tức gọi điện cho Duật Tôn.
Người đàn ông vội vàng lái xe trở lại ngự cảnh uyển, hắn mở cửa đi vào phòng khách, « Cô ấy đâu ? »
« Ở trên lầu », dì Hà nơm nớp lo sợ, Duật Tôn sải bước chạy lên lầu, cũng không truy hỏi làm sao Thư Điềm có thể biết chuyện. Hắn đứng trước cửa, Duật Tôn vừa chạm vào tay nắm cửa , cửa liền lập tức mở ra.
Trong phòng đèn ngủ sáng trưng, tất cả đèn toàn bộ đều được bật lên.
Cửa theo của động của bàn tay hắn từ từ mở, hắn cũng không lập tức đi vào, bên trong không còn là gian phòng ấm áp, mà như dòng nước xoáy chảy xiết, Duật Tôn đứng lại tại lối vào, hắn có thể lựa chọn tiếp tục hoặc lựa chọn bỏ đi.
Mạch Sênh Tiêu chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, hắn cho cô địa vị vô cùng tốt, cô lại nhất quyết đối đầu với hắn như nước với lửa.
Duật Tôn tiến về phía trước, đem cửa phòng đóng lại, mặc dù trong lòng hắn rõ ràng, ngoài kia còn rất nhiều cô gái so với cô xinh đẹp hơn, biết nghe lời hơn, Duật Tôn không tự chủ được tiến tới trước giường, chính là vì không tự chủ được mà hắn đối với Sênh Tiêu là mạnh mẽ chiếm đoạt, cứng rắn đem cô trói buộc bên mình.
Duật Tôn cho rằng Sênh Tiêu đang ngủ, cô quấn chăn quanh mình, nằm yên lặng không nhúc nhích ở một bên giường , người đàn ông tiến đến trước người cô, một thân ảnh âm u che kín Mạch Sênh Tiêu, cô mở mắt nhìn chằm chằm 2 chân Duật Tôn đang đi tới.
Mạch Sênh Tiêu 2 tay nắm chặt chăn, như chỉ chờ phát tiết. Duật Tôn đẩy goac chăn ra, ngồi trên mép giường.
Sênh Tiêu giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, một đôi con người đen bóng làm người ta không dám nhìn gần, Duật Tôn mí mắt cụp xuống, hướng tầm mắt của cô nhìn chằm chằm đầy tỉnh táo.
« Em biết rồi ? »
Hắn nói như vậy thật nhẹ nhàng linh hoạt, Mạch Sanh Tiêu chống nửa người lên, chăn rơi xuống thắt lưng, hai cánh tay khép bên người, bị kéo đến thẳng tắp, « Anh không phải đã nói, bảo đảm anh ấy bình yên vô sự,còn cho anh ấy một khoản tiền rời đi sao ? Tôi hỏi anh, Đào Thần hiện giờ ở đâu ? »
« Chuyện này không phải tôi làm », Duật Tôn môi mỏng khẽ mở, nói ra sự thật.
Hắn biết rõ Mạch Sênh Tiêu sẽ không tin tưởng .
« anh vì đạt được mục đích, có thể dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi, Duật Tôn, Đào Thần cho dù không chết, tôi cũng không thể trở về bên cạnh anh ấy nữa, anh còn ngại máu trên tay chưa nhuốm đủ sao, nửa đêm tỉnh giấc anh có hay không nhìn thấy những người bị anh hại chết mỗi một người đều đứng ở đầu giường muốn lấy mạng anh, anh không sợ báo ứng sao ? » Sênh Tiêu phát điên hướng hắn quát, nước mắt theo hốc mắt rơi xuống nghẹn ngào, ngực không ngừng phập phồng, « Duật Tôn, một mạng người, anh không bỏ qua nổi sao »
« Cái chết của hắn cùng tôi không có liên quan »
« Còn nói anh không liên quan ? ». Mạch Sênh Tiêu trông thấy hắn đáy mắt lãnh đạm, trong lòng nhói đau đến tê dại, cô đứng dậy níu lấy áo của người đàn ông, « anh đem Đào Thần đi đâu, anh ấy chưa chết có phải không, anh ấy không thể chết »
« Người tôi phái đi bị bắn, Mạch Sênh Tiêu, nếu như thực sự là tôi làm, tôi thật sự chỉ có thể giết chết Đào Thần »
« Anh lòng dạ độc ác, ra tay dối với thủ hạ của mình cũng không phải là không thể, chỉ có thể giết hết, sự việc này mới có thể lắng xuống, chỉ là anh không nghĩ đên thi thể sẽ trôi vào bờ »
« Chết đều đã chết hết, tôi nói không có làm, chính là không có làm »
« Duật Tôn, chúng tôi không phải kiếp trước thiếu nợ anh, anh không phải không biết tôi không muốn ở lại bên cạnh anh, Đào Thần, anh ấy không nên bị liên lụy, Tôi nợ anh ấy, tôi về sau làm thế nào trả được, anh tại sao phải tàn nhẫn như vậy, anh đem tôi trói buộc bên người, đến tột cùng là vì cái gì ? vì ai ? ». Mạch Sênh Tiêu mười ngón tay bấu trên bả vai hắn, cô dồn hết sức lực xô Duật Tôn đến trước cửa sổ sát đất, cô hoàn toàn bất chấp miệng vết thương của hắn vẫn chưa lành, cô đau lòng như muốn vỡ ra, cô phải khiến hắn so với cô đau đơn gấp một ngàn vạn lần.
Mạch Sênh Tiêu giống như con thú nhỏ giương vuốt, vừa cào vừa xé trên người Duật Tôn, hắn một tay cầm cổ tay cô, « Sênh Tiêu, Em thật sự không chịu tin tưởng tôi sao ? »
« Muốn tôi tin tưởng anh phải không ? », Sênh Tiêu hét lên, áp vào trên gò má hắn, một đôi mắt đỏ bừng lộ ra hung ác, « vậy anh phải chết đi, Duật Tôn, tôi cho anh biết, cho dù anh chết, tôi cũng sẽ không tin tưởng anh, sẽ không. »
« Mạch Senh Tiêu ». Cánh tay Duật Tôn vòng bên eo cô, giọng nối lại đột ngột buông lỏng, « Em đa từng yêu tôi sao ? ».
Hắn môi mỏng khẽ mở ra, nói ra câu như vậy.
Hai con mắt Sanh Tiêu trợn tròn, trong nháy mắt tim đập lỡ vài nhịp, những lời này nghe vào trong tai cô, lúc này có phần châm chọc, khóe mắt cô nhướn lên, hé miệng, một mực hung hăng cắn bả vai hắn.
Mạch Sênh Tiêu cũng không nghĩ qua lúc này hắn đang bị thương, cô nghe được tiếng hắn rên rỉ thì càng đung sức cắn xuống.
Sênh Tiêu biết mình không phải đối thủ của Duật Tôn, cho nên nhất thời phát tiết làm cho hắn trở tay không kịp, người đàn ông đều không có phản ứng lại, trên người hắn không chỉ có một chỗ bị thương, trên mu bàn tay còn có mấy vết cào, Duật Tôn nghĩ thầm, Mạch Sênh Tiêu kiếp trước nhất định là hổ, chuyên đi cắn người.
Người đàn ông nhếch môi tự giễu, lúc này hắn vẫn còn tâm tư nghĩ đến chuyện như vậy, hắn biết rằng Mạch Sênh Tiêu đến cùng vẫn sẽ đem chuyện Đào Thần đổ xuống đầu hắn.
Sênh Tiêu cũng xác thực là làm như vậy.
Dù cho không phải do Duật Tôn sai người động thủ, cái chết của Đào Thần vẫn có liên quan đến hắn, nếu như không phải tại hắn, bọn họ vẫn đang sống rất tốt, sẽ không bị cuốn vào chuyện báo thù của hắn.
Phần lưng Duật Tôn cứng ngắc chống đỡ cửa kính, hai người như 2 con nhím quán chặt lấy nhau, khiến đối phương toàn thân đều là máu.
Hắn hỏi cô đã từng yêu hắn sao ?
Nếu đã từng yêu, Duật Tôn hy vọng có thể khiến cô lại mở lòng.
Mạch Sênh Tiêu hận không thể xé từng miếng thịt của Duật Tôn, cô cắn hắn đên khi toàn thân không còn một chút khí lực nào, hai chân mềm nhũn ngã xuống. Mặc dù như thế, hàm răng của cô vẫn cắn vào áo của hắn, không chịu buông ra. Sau lưng Duật Tôn chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào gáy Sênh Tiêu.
Cô mệt đến khóc không ra tiếng, mặt bị Duật Tôn áp lên bả vai. Cô há miệng to thở phì phò, hai tay đẩy trước ngực Duật Tôn, cô cảm giác gò má của mình ươn ướn, giơ tay lên chạm vào mới biết là máu.
Duật Tôn mặc áo lông màu đen, cho nên miệng vết thương dù có bị xé rách cũng nhìn không ra.
Mỗi lần giằng co đều sẽ đổi lấy vết thương chồng chất, không thấy máu đổ không thể dừng tay.
Duật Tôn vẫn có thể nhịn đau nhức, Mạch Sanh Tiêu chán nản ngồi xuống mép giường, đến khi vết máu trên mặt đã khô khốc cũng không có động đậy.
Cô giống như mất hồn, lại một lần nữa nếm trải thống khổ, Mạch Sênh Tiêu trong mắt không chịu được Duật Tôn, cô cuộn mình nằm lại trên giường, khóc đến kiệt sức, cuối cùng nhắm mắt lại.
Đào Thần khi còn sống, là bọn họ ở giữa một đạo khảm, sau khi chết chính là một cây gai, Duật Tôn muốn đến gần một bước, cũng sẽ bị gốc cây đâm đến máu chay đầm đìa.
Hắn đi vào thư phòng tự xử lí vết thương, sau đó trở lại phòng ngủ, đem khăn ấm lau vết máu trên mặt Sênh Tiêu.
Duật Tôn nằm bên cạnh Sênh Tiêu, cô ngủ rất bất ổn, thỉnh thoảng nằm mơ sẽ kêu tên Đào Thần, Duật Tôn tầm mắt ảm đạm, nếu như không phải yêu, cô không thể lúc nào cũng nhớ hắn, ngay cả trong mơ cũng thấy hắn.
Mạch Sanh Tiêu quay lưng về phía hắn, Duật ôn đưa tay ra dè dặt đem thân thể của cô quay lại, hắn sát lại gần Sênh Tiêu, cằm tựa trên trán cô, Duật Tôn vòng tay qua eo cô, làm 2 thân thể càng sát lại gần nhau.
Sênh Tiêu thỉnh thoảng nức nở, cô vươn tay, cũng không biết trong mơ ôm lấy caí gì, chỉ cảm thấy thật ấm áp, càng ra sức ôm chặt hơn.
Duật Tôn nhìn tay cô rơi trên thắt lưng mình, hắn nghiêng người, tại khóe miệng cô tỉ mỉ hôn.
Duật Tôn biết Mạch Sênh Tiêu gần đây không muốn nhìn thấy mình, hắn đều trước khi cô tỉnh dậy liền rời đi ngự cảnh uyển, hắn cũng phân phó dì Hà theo dõi nhất cử nhất động của Sênh Tiêu, sợ cô gặp chuyện.
Tô Ngải Nhã thuận lợi rời khỏi trại giam, bên ngoài có xe riêng chờ, ả tiện tay vén tóc, xem ra việc đầu tiên phải làm bây giờ chính là đi làm đầu, kiểu tóc hiện giờ thật sự rất xấu xí.
Tôn Trọng Khuê xuống xe nghênh đón, « Tiểu Nhã, anh tại khách sạn quốc tế đã đặt cho em một phòng rồi ».
« cảm ơn bác Tôn »
Tô Ngải Nhã thấy sắc mặt Tôn Trọng Khuê sụp xuống vội vàng tiến lên phía trước, khoác tay lên cánh tay người đàn ông, « anh nếu không thích, em liền đổi cách xưng hô được không ? »
« Anh thật thích cái miệng nhỏ ngọt ngào của em »
Tô Ngải Nhã nhìn chằm chằm cái bụng mỡ đang ưỡn ra ngoài của Tôn Trọng Khuê, ả không khỏi buồn nôn, con mẹ nó, lão già này, cũng không nhìn lại mình một chút, cũng có thể đáng tuổi cha ả.
Nếu không phải là Tô Niên đột ngột chết, Tô Ngải Nhã cũng không đến bước đường này, trước kia Tôn Trọng Khuê là bạn tốt của Tô Niên, không nghĩ tới hôm nay lại muốn bao nuôi con gái hắn.
Ban đêm, Tôn Trọng Khuê hài lòng từ trên người Tô Ngải Nhã bò xuống, Tô Ngải Nhã rút ra khăn giấy đưa cho hắn, người đàn ông vỗ vỗ eo của ả, « Anh đã thuê cho em căn nhà, ngày mai em hãy chuyển đến đó ».
« Anh thuê ?
Tôn Trọng Khuê nghe ra lời nói của ả không vui, « chuyện mua phòng ốc sau này em sẽ làm chủ, anh sẽ cho người đi theo, đến lúc đó em muốn mua cái gì liền mua cái đó »
« Thật vậy không ? ». Ả thân thể trần truồng ôm lấy cổ người đàn ông, « Thật cảm ơn anh »
Tô Ngải Nhã ngày hôm sau liền đi mua xe, vào ngày Cố Tiêu Tây ra tù còn cố ý đến đón.
Cố Tiêu Tây vẫn giữ nguyên bộ dạng yên lặng như cũ, cô ngồi vào ghế lái phụ, Tô Ngải Nhã liếc mắt, thật không biết cô ta có thể làm được gì, Tô Ngải Nhã hoài nghi không biết có phải mình đã tìm nhầm đối tượng hợp tác rồi không, « Muốn tôi đưa về nhà sao ? »
« Không », Cố Tiêu Tây lắc đầu, cô không còn mặt mũi nào để trở về nữa.
« Vậy cô muốn đi đâu ? » Tô Ngải Nhã không kiên nhẫn giảm tốc độ xe, « Đúng rồi, cô cùng Duật Tôn là như thế nào gây thù chuốc oán »
Cố Tiêu Tây cúi thấp đầu không đáp lại.
« Cô không chịu nói, tôi thế nào có thể báo thù cho cô, cô cũng không muốn tìm mẹ mình phải không ? bà đầu óc không tỉnh táo, đang mùa đông lại đi lang thang bên ngoài, cô muốn cùng tôi hợp tác, tôi quen biết không ít có thể giúp cô tìm ».
« thật vậy ư ? »
« Cô nói xem »
Lời nói kia không nghi ngờ đem miệng viết thương đã kết vảy lại lần nữa bị xé ra.
Cố Tiêu Tây nói đơn giản đầy đủ sự kiện, Tô Ngải Nhã cắn cắn khóe miệng, « Duật Tôn thật không thiếu khoản nợ nào »
« Cô dự định làm thế nào ? »
« Đối phó với Duật Tôn thật không dễ dàng, chúng ta phải suy nghĩ thật kĩ »
Cố Tiêu Tây xoay mặt ngó ra ngoài cửa sổ, đây là ngày đầu tiên cô được tự do, « cô cho tôi xuống ở đầu đường phía trước, tôi có chút việc »
Tô Ngải Nhã Dừng xe, « tôi làm thế nào để liên lạc với cô ?»
« kì thật, tôi mặc dù hận Duật Tôn, nhưng cũng không có biện pháp nào, sẽ không giúp được cô nhiều ».
Tô Ngải Nhã lấy ra điện thoại di động của mình nhét vào tay Cố Tiêu Tây , « cô cầm lấy, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cô, hắn là kẻ thù chung của chúng ta, chờ tôi nghĩ ra cách sẽ nói cho cô biết »
« A, điện thoại di động của cô… »
« cô cầm lấy đi, dù sao cũng không phải là tiền của tôi ».
Cố Tiêu Tây nhìn qua chiếc xe Buick hào nhoáng trước mặt mình, cô đứng ở đầu đường lại mờ mịt hiểu ra.
Cô đang mặc trên người chính là y phục trước khi vào tù, cô còn rất trẻ, đứng ở ven đường dường như giống như một cô gái mới lớn.
Cô cúi đầu đi về phía trước, túi cầm trong tay, đột nhiên có người gọi « Cố Tiêu Tây »
Cô vừa ngẩng đầu lại trông thấy Nghiêm Trạm Thanh. Cố Tiêu Tây vô thức nâng chân chạy, Nghiêm Trạm Thanh gấp gáp ngăn trước mặt cô, « cô ra tù rồi ? »
Cố Tiêu Tây cúi đầu, « Ừ ».
« Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện »
« không cần »
Nghiêm TRạm Thanh đi tới giữ chặt cổ tay cô, Cố Tiêu Tây bị anh kéo vào một quán cà phê.
Hệ thống sưởi khiến cho mặt cô đỏ hồng, Cố Tiêu Tây vẻ mặt câu nệ, « Cảm ơn ».
« Cảm ơn tôi cái gì, » Nghiêm Trạm Thanh nhíu mày nhìn về phía cô .
Nếu không phải anh giúp, tôi còn phải ngồi thêm mấy năm tù nữa, là anh tìm luật sư cho tôi, tôi cũng biết »
« Kỳ thật, xét cho cùng cũng là lỗi của tôi », Nghiêm Trạm Thanh không có ý thoái thác trách nhiệm, « Nếu như không phải tôi đưa cô đến bên cạnh Duật Tôn, cô sẽ không… vẫn còn đang học tập rất tốt »
Cố Tiêu Tây con mắt có chút ẩm ướt, « Còn anh,anh có khỏe không »
« tôi cùng Tô Nhu đã ly hôn »
Cố Tiêu Tây không che giấu giật mình, « Tôi nên tỏ ra tiếc nuối nhưng thật sưj thì… chúc mừng anh »
Nghiêm Trạm Thanh uống một ngụm cà phê, « tôi cùng Tô Nhu kết hôn chính là sai lầm, hơn nữa, về sau, chuyện tôi cố ý muốn ly hôn, cô ấy hao tổn không ít tâm tư, cha mẹ tôi cũng đành phải đồng ý »
Lúc đầu, Tô Nhu vẫn thường đến Nghiêm gia day dưa, nhưng Nghiêm Trạm Thanh thái độ cứng rắn, Tô Nhu thấy hết hy vọng cũng liền từ bỏ, dù sao, yêu một người đàn ông như vậy quá mệt mỏi.
Tô Nhu biết trong lòng Nghiêm Trạm Thanh chưa bao giờ có mình.
« Cô sau này có tính toán gì không ? »
Cố Tiêu Tây hai tay nắm chặt chén cà phê, « Trước tiên đi tìm công việc, có thể duy trì đến lúc dưỡng già là được »
« Nếu có gì khó khăn có thể tới tìm tôi »
Cố Tiêu Tây gật đầu, càng là quan tâm, cô lại càng không nghĩ sẽ cho hắn thấy mình chật vật như thế nào, Cố Tiêu Tây dù có khó khăn, cũng không có khả năng đi tìm Nghiêm trạm Thanh.
Người đàn ông tỉ mỉ quan sát Cố Tiêu Tây, so với trước khi bị giam, cô lại càng gầy, nghĩ đến cô ăn ở không quen, Nghiêm Trạm Thanh ánh mắt phức tạp kêu nhân viên phục vụ đem lên ít điểm tâm, muốn cho Cố Tiêu Tây ăn một chút thật ngon.
Mạch Sênh Tiêu làm loạn một đêm, hôm sau tỉnh dậy lại tỉnh táo không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro