Chim trong cuoc yeu - Thanh Yeu
Chìm trong cuộc yêu – Thánh Yêu
Chương 111:
…
Duật Tôn tay trái chống lên trán: “Dì Hà, bà đến đây”.
“ Duật thiếu có gì phân phó?”
“Mấy ngày này, Sênh Tiêu trên người không khỏe, đừng cho cô ấy ra khỏi ngự cảnh uyển một bước, còn có… cô ấy gần đây tinh thần không tốt, tôi sẽ đem tất cả điện thoại trong nhà thu hồi, cô ấy nếu muốn dùng điện thoại của bà cũng đừng cho dùng, tóm lại, không thể để cho cô ấy tiếp xúc với người ngoài”.
Mạch Sênh Tiêu đến nay rốt cuộc tinh thần chịu không nổi một chút kích thích.
“Điều này…” dì Hà không hiểu Duật Tôn vì sao phải như vậy. “tôi sợ nói như vậy Sênh Tiêu sẽ giận”.
Điều này chắc chắn không cần phải nói.
“Theo ý của tôi làm đi”.
“vâng, được rồi”
Mạch Sênh Tiêu rửa mặt xong xuống dưới lầu, mới vừa đi tới đầu bậc thang đã nhìn thấy DUẬT TÔN đang cùng dì Hà đang nói gì đó, cô bước đến. DUẬT TÔN sắp xếp, dì Hà nghiêng đầu chuẩn bị rời đi, bà thiếu chút nữa đụng phải Sênh Tiêu liền gấp rút dừng lại, “SÊNH TIÊU lại đây”
DUẬT TÔN con ngươi rơi vào tay Mạch SÊNH TIÊU, cô đã đeo lại cái đồng hồ như cũ, mà cái vòng tay hắn tặng lại bị cô xua đuổi như rác, chư từng nhìn đến một lần.
Cô nếu để ý sẽ nhận ra phía trong cái vòng có khắc tên mình. Mạch SÊNH TIÊU thấy hắn nhìn tay mình chằm chằm, đầu ngón tay khẽ mơn trớn chiếc đồng hồ, động tác tự nhiên, trong mắt có bao nhiêu quý trọng, “dì Hà, bà vừa rồi nói cái gì cái gì mà điện thoại?”
Chương 112: Bị vạch trần báo tử.
Dì Hà sắc mặt biến đổi, “không có gì, ồ, có thể là DUẬT TÔN nói để cho ta gọi điện thoại đưa thức ăn cho chó mang tới cho Hải Bối”
Mạch SÊNH TIÊU không hỏi kĩ, cô bây giờ đối với chuyện của DUẬT TÔN cũng không có để tâm. Dì Hà nơm nớp lo sợ trở lại phòng bếp, bây giời SÊNH TIÊU không giống như một năm trước như ánh mặt trời rực rỡ, có đôi khi yên lặng có thể một mình ngây ngốc cả ngày.
Mạch SÊNH TIÊU mở ti vi, mắt nhìn chằm chằm không hề chớp, cô hoàn toàn không đếm xỉa gì đến DUẬT TÔN, trong phòng mở điều hòa, cô chỉ mặc một chiếc áo lông, bên dưới mặc quần xanh da trời ôm gọn đường cong, SÊNH TIÊU xem tin tức, thần sắc yên tĩnh mà bình thản.
DUẬT TÔN cúi mặt như đang suy nghĩ điều gì. Cái chết của Đào Thần làm hắn trở tay không kịp, hắn vốn định sai người cho Đào Thần một khoản tiền, đuổi hắn đi thật xa, chuyện cũng đã qua, lại không nghĩ rằng…
Mạch SÊNH TIÊU cũng không biết , DUẬT TÔN lúc này lại đang nghĩ làm như thế nào dấu giếm cô việc này, chỉ khi Đào Thần sống tốt mới không còn dính líu gì tới cô.
Hải Bối nằm yên phía dưới, nó bất an cọ cọ vào chân Mạch SÊNH TIÊU, thật là nhớ trước kia theo cô vào trong vườn chơi, chỉ là nữ chủ nhân hiện tại tâm tình không tốt, nó cũng chỉ có thể mệt mỏi nằm ở bên cạnh.
Tại thành phố Bạch Sa, Tô Ngải Nhã cắt tóc ngắn ngồi trong phòng thăm tù, kể từ sau khi Tô Niên chết, Tô gia sa sút, bình thường bằng hữu thân thích của Tô Niên cũng không ngó ngàng, ả nghe nói có người đên thăm quả thực không tin.
Đợi một lúc có một người đàn ông hơn 40 tuổi đi tới, Tô Ngải Nhã lúc này mới không dấu nổi ngạc nhiên, ả cầm lấy điện thoại trong tay, “ Bác Tôn”.
“Tiểu Nhã”, Tôn Trọng Khuê ngồi vào phía đối diện.
“ Bác Tôn, người làm sao lại tới đến thăm cháu”.
“ Ta trước đó không lâu mới từ nước ngoài trở lại, nghe được cha cháu gặp chuyện không may liền lập tức cho người liên lạc với cháu để gặp mặt, tiểu Nhã ở trong này chịu không ít khổ cực rồi”.
“Bác Tôn, cảm ơn người vẫn còn nhớ có người bạn là cha cháu”, Tô Ngải Nhã hốc mắt đã ướt “ cháu ở đây vẫn không thể quen, ăn không ngon, ngủ không yên”.
“Cháu yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa cháu ra ngoài”.
“Thật vậy sao?” Tô Ngải Nhã khó tin bổ nhào lên tấm kính thủy tinh chắn trước mặt, “Bác Tôn, người thật sự có cách?”
“Bác tìm luật sư, tội của cháu cũng không tính là nặng, tiểu Nhã, nơi này có rất nhiều quy tắc cháu không hiểu, chỉ cần chịu bỏ tiền, không quá mười ngày bác liền có thể đón cháu ra ngoài”.
Tô Ngải Nhã đã đợi đến phát ngán ở cái chỗ này, nay có người chịu đưa tay giúp đỡ, ả muốn liều mình bắt lấy, “ Cảm ơn bác Tôn, cháu sau khi rời khỏi đấy nhất định sẽ báo đáp người”.
“Tiểu Nhã, cháu mấy năm nay đã trưởng thành xinh đẹp hơn nhiều, lên đại học ta càng thấy thích….”.
Trong lời nói có phần nào ý tứ, không cần nói cũng có thể hiểu. Tô Ngải Nhã trong lòng có chút hoang mang nhưng nghĩ đến đem tuổi thanh xuân chôn vùi tại đây, còn không bằng sau khi rời khỏi đây đi theo Tôn Trọng Khuê, cũng không cần sống uất ức như vậy, “Bác Tôn, cháu nếu có thể rời khỏi chỗ này, như thế nào cũng được”.
Phóng thăm tù phía bên kia, Cố Tiêu Tây yên lặng ngồi trên ghế, cha Cố kể từ khi cô gặp chuyện không may đã bị đả kích, trúng gió đi đứng không còn lưu loát, người cũng già đi không ít.
Nhìn thấy con gái, ông lại lau nước mắt, hai cánh tay cứng đờ khô nứt rách da, Cố Tiêu Tây cầm điện thoại lên, “ Cha, người có khỏe không?”
“Tây Tây, con gầy quá”.
Cố Tiêu Tây miễn cưỡng kéo ra khóe miệng, “Mẹ đâu, bà còn không chịu tha thứ cho con sao?”
Cha Cố nghe vậy, cổ họng không khỏi nghẹn ngào, Cố Tiêu Tây trong lòng hoảng loạn, “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Tây Tây, mẹ con mất tích, kể từ sau khi con bị tuyên án, bà tinh thần rất hốt hoảng, cha đi ra ngoài lúc nào cũng phải đem cửa khóa trái, không nghĩ tới, bà lại chạy mất, chuyện xảy ra hơn một tháng trước, cha báo cảnh sát, còn đăng mục tìm người, mẹ con lúc đi trên người không có tiền, cha không biết hiện giờ bà ấy đang ở đâu…”
“Tại sao lại như vậy?”, trong đôi mắt tĩnh lặng như nước của Cố Tiêu Tây nổi lên tia rung động, “Cha, mẹ có thể hay không đã gặp chuyện?”
“Hiện tại, mọi người thân thích cũng đang gấp rút đi tìm, chúng ta một nhà thật tốt tại sao giờ lại thành ra như vậy…”.
Tô Ngải Nhã trở lại phòng giam, ả đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài, hôm nay ánh mặt trời sáng chói, ả đưa bàn tay ngăn cản trên trán, không tới 10 ngày nữa ả có thể rời cái nơi quỷ quái này, có thể hít thở không khí tự do.
Ả tầm mắt rơi xuống trên người cùng phòng giam Cố Tiêu Tây, 2 người là trên đường bị điều đến cũng một phòng giam, Cố Tiêu Tây cơ hồ cả ngày không nói một câu, Tô Ngai Nhã cũng lười để ý đến cô ta, ai cũng không biết Cố Tiêu Tây làm thế nào lại vào đây, gia cảnh cô ta ra sao.
Tô Ngải Nhã cười nhỏ, tựa người phía trước cửa sổ, cửa phòng giam được mở ra, giám ngục mang đến tin tức Cố Tiêu Tây được giảm án, sau khi Nghiêm Trạm Thanh bị đâm, cha Nghiêm mặc dù yêu cầu nghiêm trị nhưng Nghiêm Trạm Thanh sau khi tỉnh dậy cũng không truy cứu nhiều, hắn đến trại giam thăm Cố Tiêu Tây, thậm chí vì cô mà liên lạc qua luật sư, cuối cùng cô bị định tội gây thương tích cho người khác, hơn nữa biểu hiên trong tù rất tốt cho nên đơn xin giảm án được chấp nhận. Giám ngục cùng mọi người không ngừng hâm mộ, Tô Ngải Nhã 2 tay vòng trước ngực, có gì đâu, chẳng qua chỉ là giảm hình phạt sao.
Cố Tiêu Tây trở lại trước giường, cô không nói câu nào, yên lặng ở trên vách tường khắc.
Người khác biết được tính tình của cô cũng không thấy kỳ quái, Tô Ngải Nhã lưới qua giường của Cố Tiêu Tây, tầm mắt lơ đãng quét qua vách tường.
Ả xoay người dừng lại, Cố Tiêu Tây đem bàn chải đánh răng cầm trong tay hướng lên vách tường vẽ phác thảo, Tô Ngải Nhã thấy mấy chữ kia có chút quen thuộc, đến gần nhìn kĩ mới phát hiện là DUẬT TÔN.
Ả chấn động, gấp gáp ngồi xuống mép giường của Cố Tiêu Tây, “ Cô biết DUẬT TÔN?”
Cố Tiêu Tây trong mắt không giấu được hận, cô tầm mắt chằm chằm nhìn hướng Tô Ngải Nhã đề phòng.
Tô Ngải Nhã thấy thế, cầm cổ tay Cố Tiêu Tây, “ Tôi bị như ngày hôm nay đều do Duật Tôn làm hại, tôi thề, cho hắn chết không tử tế”.
Cố Tiêu Tây nắm chặt bàn chải đánh răng trong tay, đáy mắt tràn đầy thù hận khắc cốt ghi tâm.
Trở lại ngự cảnh uyển có nửa tháng, Mạch Sênh Tiêu đứng trước cửa sổ, suy nghĩ xuất thần.
Đào Thần cần phải trở về thị trấn Lâm Thủy, không biết cha mẹ Đào có thể tha thứ cho anh không, nhưng chung quy vẫn là con trai ruột thịt, cha mẹ Đào tính tình thiện lương, Mạch Sênh Tiêu tin tưởng nhất định họ có thể xúc động mà bỏ qua.
Cô không gọi điện cho Đào Thần, sợ trong lòng anh vẫn như cũ không thể từ bỏ được, Sênh Tiêu cũng không biết làm thế nào đối mặt, dứt khoát để thời gian làm mờ đi tất cả, đợi sau này gió yên sóng lặng, lại nhớ đến tất cả bất quá là hoa trong gương, trăng trong nước.
Cô cũng không báo cho Thư Điềm, nếu không dự vào tính tình của Thư Điềm khẳng định lại muốn chạy ngay đến ngự cảnh uyển.
Nói không chừng Đào Thần đã tìm được Thư Điềm, hai người họ đang đi khắp nơi tìm cô. Mạch Sênh Tiêu nâng 2 mắt, lông mày thanh tú nhăn lên.
Dì Hà đi mua thức ăn đã trở lại, thấy Sên Tiêu, bà không khỏi thở dài, mang chén nước ấm đưa cho cô, “Sênh Tiêu, miện vết thương còn cần khôi phục, thế nào còn không nằm nghỉ”
“Dì Hà…”, Mạch Sênh Tiêu ngữ điệu kéo dài, “ nếu tiếp tục ngủ nữa, cháu thực sự sẽ biến thành kẻ ngốc mất”.
Cô khẩu khí không hề lạnh nhạt như lúc nói chuyện với Duật Tôn, dì Hà nhất thời có chút không quen.
“ Người mua những gì vậy?”, Mạch Sênh Tiêu uống xong nửa chén nước, đi tới, “ Toàn những món cháu thích”.
“Đó là tất nhiên, Duật thiếu đã phân phó ta ngày ngày làm những món cháu thích ăn”, dì Hà đem đồ ăn xách tới phòng bếp.
Mạch Sênh Tiêu đi theo sau lưng dì Hà, không có như ngày xưa, biểu hiện ra sự bài xích, cô động tay chuẩn bị lấy thức ăn.
“A”, dì Hà gấp rút đưa tay ngăn lại, “cái này không được Sênh Tiêu, hay là cháu mau đi ra ngoài đi”.
“Dì Hà”, Mạch Sênh Tiêu bất động tại chỗ, “ cháu không sao, người đừng luôn coi cháu như bệnh nhân, thân thể cháu hiện giờ rất tốt”.
“ Rất tốt cũng không được, lúc này mới được nửa tháng”, dì Hà nhận lấy rau xà lách từ trong tay cô, “ Cháu hay là ra ngoài ngồi nghỉ đi”.
Mạch Sênh Tiêu đứng ở cửa, cùng dì Hà bên cạnh nói chuyện phiếm, cô nói chuyện rõ ràng nhiều hơn những ngày trước, dì Hà cũng vui vẻ khi thấy Sênh Tiêu như vậy. Lấy hết mấy món ăn, Sênh tiêu đi tới, “ dì Hà, cháu lâu rồi không có nấu ăn, có chút ngứa ngáy tay chân”
“ Thật sự không có gì đáng ngại?”
“ Không có việc gì, cũng không phải công việc cần dùng nhiều sức lực”
Mạch Sênh Tiêu làm 2 món ăn gia đình đơn giản, gà xào cay cùng trứng chiên cà chua, dì Hà đem bát đũa để lên bàn ăn, vừa lúc gặp Duật Tôn mở cửa tiến đến, dì Hà thăm dò nhìn về hướng phòng bếp, gặp Sênh Tiêu vội vàng nóng lòng, bà vội vàng tiến lên, “Duật thiếu đã trở về”
“Cô ấy đâu?”
Dì Hà trên mặt vui vẻ, trong lòng không giấu nổi mừng rỡ, tay bà chỉ hướng phòng bếp, “ Sênh Tiêu đang ở bên trong nấu ăn được một lúc rồi”.
“Phải không?”, người đàn ông đem áo khoác cởi xuống, dì Hà đem nó treo trên giá áo.
Duật Tôn lông mày giãn ra, dường như có chút không tin, hắn đứng trong phòng khách, xuyên qua một cái cửa kính nhìn Sênh Tiêu đang bận rộn, khóe miệng hắn nhếch lên chưa kịp vui vẻ lại khẽ nhăn mày, “thân thể cô ấy chịu nổi không?”
“ Nằm nhiều cũng không tốt, hơn nữa Sênh Tiêu tâm tình không tệ, vẫn cùng tôi nói cười, tôi cảm thấy cô ấy bình phục không ít”.
“phải không?”, lo lằng trong khóe mắt người đàn ông từ từ tản ra, hắn lại lần nữa hỏi ngược lại, đôi con ngươi yên lặng tràn ngập vui vẻ, hắn tin tưởng thời gian có thể lãng quyên tất cả, hắn và Sênh Tiêu có thể trở về như trước kia.
Dì Hà đi vào phòng bếp, “ Sênh Tiêu, không thấy mệt sao, có thể chuẩn bị ăn cơm tối rồi”.
“vâng”.
Mạch Sênh Tiêu ngồi trước bàn ăn, dì Hà đặc biệt đem 2 món ăn cô làm đặt trước mặt Duật Tôn, các món ăn còn lại đều được bưng lên, dì Hà cười nhẹ, “ Duật thiếu, đây chính là Sênh Tiêu bận rộn đến tận bây giờ mới làm xong, thật sự trông vừa đẹp mắt lại vừa ngon lành, ngay cả tôi nhìn cũng không nhịn được mà chảy nước miếng”.
Duật Tôn tâm tình rất tốt, “ Dì Hà, bà ngồi xuống cùng ăn đi”.
Mạch Sênh Tiêu cầm lấy đũa, “Dì Hà, cháu nhớ lúc trước là học nấu ăn từ người”
“Đúng vậy, không phải có câu châm ngôn nói, muốn trói chặt tâm tư của người đàn ông trước tiên phải trói chặt dạ dày cảu anh ta sao?”. Sênh Tiêu cũng xác thực là vì Duật Tôn mới vào bếp.
Người đàn ông nhìn tới chiếc đũa, nhớ tới hắn và Sênh Tiêu thật vất vả mới có được những điều này, trong lòng liền thoải mái.
“Duật Tôn, anh biết tôi vì cái gì lại làm cho ngươi 2 món ăn này không?”, Sênh Tiêu nghiêng đầu hỏi hắn.
“ Tôi biết rõ”, dì Hà nỗ lực muốn cải thiện quan hệ của hai người, bà giành nói, “bởi vì đây đầu là những món Duật thích ăn”
Mạch Sanh Tiêu không khỏi cười lạnh.
“Tôi khi ở trấn Lâm Thủy, mỗi ngày cùng Đào Thần tan tầm, sau đó trở về nhà của chúng tôi nấu cơm, đây là 2 món ăn Đào Thần thích nhất, cho nên tôi cũng thích”, Sênh Tiêu vén lên khóe miệng nhìn về phía Duật Tôn, như vậy anh còn có thể nuốt trôi không?”.
Tay người đàn ông cứng đờ, động tác dừng lại. Dì Hà dè dặt để bát đũa xuống, Đào Thần là ai? Sênh Tiêu tại sao lại cùng hắn ở một chỗ.
Duật Tôn đem chiếc đũa nắm chặt trong tay, tiếng va chạm thanh thúy vang lên làm lòng người chợt thấy bất an, Mạch Sênh Tiêu đẩy chén cơm, cảnh hòa thuận ấm áp vừa rồi bởi vì một câu nói của cô mà tan vỡ, không khí so với trước đây càng ngột ngạt hơn.
Dì hạ bị kẹt ở giữa, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được.
“Mạch Sênh Tiêu, em như vậy có ý gì?”
Sênh Tiêu ngẩng đầu lên, “Tôi chỉ là kể cho anh biết sự thật, những món ăn này không phải là do anh thích, giúp anh nuốt xuống đỡ buồn nôn, tôi có lòng tốt nói cho anh một tiếng không cảm ơn tôi sao”
“em không thể quên được Đào Thần sao?”
“Anh ấy ở trong lòng tôi, anh có thể cầm dao đem bóng dáng ấy móc xuống, dù sao cũng không có gì là anh không làm được”. Mạch Sênh Tiêu trả lời lại một cách mỉa mai.
Duật Tôn làm sao có thể nuốt trôi. Hắn đứng dậy, ánh đèn thủy tinh chiếu xuống lưng hắn thẳng tắp, Duật Tôn nhìn về bàn bầy đầy các món ăn gia đình, lòng càng thấy buồn bực.
Hắn đá văng cái ghế ra sau lưng, cánh tay giơ lên, hai bàn thái lần lượt bay ra ngoài, đánh trên đá cẩm thạch hướng phòng khách.
“bang…”
Khay sứ thanh hoa bị đập tan tành, thức ăn bên trong toàn bộ văng ra ngoài.
“A…”, dì Hà phía trước cúi thấp đầu, không nghĩ tới Duật Tôn lại đột nhiên hành động như vậy, bà bị hù dọa thất thanh hét chói tai.
Người đàn ông nhìn xuống, thật lâu không rời khỏi mắt Sênh Tiêu, một mực cơm tối cũng không ăn.
Dì Hà đương muốn lên tiếng lại không biết làm thế nào khiến Duật Tôn vừa như vậy trở lại trước bàn ăn.
“ Sênh Tiêu…”
Mạch Sênh Tiêu gắp lên moth miếng cá khô thả vào trong bát dì Hà, “dì Hà, người làm món ăn cáng ngày càng ngon, cháu hôm nào lại học tập người”
“Đây có là gì đâu?”, Dì Hà tâm tình ngột ngạt, “ cháu vất vả làm 2 món ăn này, dù gì cũng một mực làm cho Duật thiếu ăn một ít”
“ dì Hà”, Mạch Sênh Tiêu tự lo ăn cơm, “ những thức ăn kia cháu cơ bản là muốn cho hắn rời đi, coi như cho cháu luyện tay một chút, xem thử tay nghề có bị mai một không”.
“chuyện này…”
Dì hà không hiểu Sêh Tiêu đang nghĩ gì.
“Sênh Tiêu, cháu làm như vậy mới thấy vui vẻ sao?”
Mạch Sênh Tiêu nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, nâng chiếc cằm thon gọn nhìn qua, “ vui vẻ, chỉ là liên lụy người quét dọn phòng khách”
Dì Hà khẽ thở dài, “ được rồi, cháu vui vẻ là được rồi”, bà nói thanh âm cực nhỏ, Mạch Sênh Tiêu giả bộ không nghe thấy, lại nâng cơm lên ăn tiếp.
Trở lại trên lầu, Sênh Tiêu đứng trước cửa phòng ngủ, đẩy cửa phòng ra đi vào.
Duật Tôn đứng trên ban công, hắn nghiêng mình, khuỷu tay tì trên lan can, đôi chân thon dài mọt trước một sau cong lên.
Mạch Sênh Tiêu thấy giữa 2 ngón tay hắn lại kẹp thuốc lá, sau khi trở lại ngự cảnh uyển, đa số thời gian cô thấy hắn đều không rời khói thuốc.
Hắn trc kia cũng không thường hút thuốc, đều chỉ đốt, sẽ một mực không hút.
Sênh Tiêu đi đến trc cửa sổ sát đất, Duật Tôn hút hết một điếu thuốc rồi xoay người, tầm mắt lạnh như băng lưu trên người Sênh Tiêu. Cô ngừng lại, không nghĩ tới sẽ cùng hắn 4 mắt chạm nhau, hai người cách nhau một tấm kính, con mắt Duật Tôn vô cùng đen, tựa hồ chạm tới đáy lòng Sênh Tiêu.
Mạch Sênh Tiêu Rũ mắt xuống, đem tầm mắt rời đi, sau đó ngồi ở mép giường. Duật Tôn gần đây dường như bề bộn nhiều việc, bả vai hắn so với Sênh Tiêu tổn thương nghiêm trọng hơn, thường xuyên là sau khi làm việc cật lực mới quay lại ngự cảnh uyển.
Dì Hà nghe được tiếng chuông cửa đi ra ngoài.
Mạch Sênh Tiêu xuyên qua cửa sổ, xa xa trông thấy Vương Linh ôm Đồng Đồng đang đi tới, “dì Hà, chúng tôi lại sang”
“Hoan nghênh, hoan nghênh a”.
Đồng Đồng tự mình bước xuống, giày cũng không đổi, nghênh ngang đi vào phòng, con chó nhỏ đằng sau cũng đi theo cùng với 4 con chó nhỏ hơn khác.
“Hải Bối, Hải Bối…”, âm thanh non nớt vang vọng ở phòng khách, Đồng Đồng hai tay khoanh trước ngực, Hải Bối đang thích ý trên sân thượng nghe thấy thế trượt chân đứng dậy, nhảy lên như bay qua phòng khách trốn vào trong phòng dì Hà.
“Lưng tròng…”
Năm con chó chạy vội phóng tới phòng dì Hà, dì Hà nghĩ thầm xong rồi,lần này lại nhốn nháo không ít.
Vương linh trông thấy Mạch Sênh Tiêu ngồi trên ghế sa lon, “ Đây là…”
“Là Duật phu nhân”.
Mạch Sênh Tiêu nghe thấy thế, nhịn không được nhíu chặt lông mày.
“ Ồ, cô chính là Duật thiếu phu nhân, xin chào”.
Sênh Tiêu lễ phép cúi đầu, “ xin chào”.
Đồng Đồng trí nhớ rất tốt, cô bé đi đến bên cạnh Sênh Tiêu, ôm lấy chân Sênh Tiêu, “dì, cái gì là phu nhân?”
Vương Linh ở bên cạnh cười nói, “Mẹ cháu chính là phu nhân của cha cháu”.
“Không phải ”, Đồng Đồng bày ra bộ dáng người lớn, “ mẹ là vợ, cha gọi mẹ là vợ”.
Sênh Tiêu không khỏi bị chọc cười, Đồng Đồng nghiêng cái đầu nhỏ, “ Đồng Đồng là giả vờ ngủ, cha đùa giỡn hôn mẹ gọi thân ái như vậy….”
Vương Linh thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, tiểu tổ tông, dẫn nó đến chơi không phải để nó nói ra những chuyện trên giường, nếu để Nam Dạ Tước biết được không phải sẽ đem con bé cấm túc sao.
Dì Hà che miệng cười bên cạnh đến đôi vai run cả lên.
Vương Linh bất đắc dĩ, “Đồng Đồng, đó là cha mẹ cháu yêu thương nhau”.
Đồng Đồng là như hiểu chuyện gật đầu, cô bé ngẩng đầu lên, đôi con ngươi sáng chói như sao nhìn chằm chằm Mạch Sênh Tiêu, “ Đồng Đồng muốn tìm chú đẹp trai”
“Ai là chú đẹp trai ?”
“Là Duật thiếu”.
Mạch Sênh Tiêu vuốt ve đỉnh đầu Đồng Đồng, ‘‘ Đồng Đồng ngoan, ta bảo dì Hà đem bánh ngọt cho cháu ăn’’
‘‘ Duật phu nhân, cô thật yêu quý trẻ con, cần phải tranh thủ lúc còn trẻ sinh một đứa, lúc đó có thể rất náo nhiệt…’’
Dì Hà cẩn thận nhìn về phía Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu bộ mặt cứng đờ, nhưng cũng không ở trước mặt người khác biểu hiện ra không vui, cô lạnh lùng.
Đồng Đồng cánh tay nắm ở đùi Sanh Tiêu, Vương Linh đi tới, ‘‘ Đồng Đồng ngoan nào, cháu như vậy dì sẽ chịu không nổi’’
‘‘Không có sao, Mạch Sênh Tiêu rất thích đứa nhỏ này’’, ‘‘ mặc kệ con bé đi’’
Đồng Đồng nghiêng đầu, hướng phía Vương Linh làm mặt quỷ.
Dì Hà vào bếp đem bánh ngọt lấy ra, chia cho mọi người, ‘‘ như thế nào Dung Ân không tới ?’’
‘ Mẹ đang tắm…’, Đồng Đồng giơ bàn tay nhỏ bé lên , đây là mẹ dạy nó, về sau đi học muốn lên tiếng phải giơ tay, ‘ cha nói mẹ buồn ngủ……..’’
Dì Hà nghi hoặc, lúc này mới ăn xong không lâu.
Đồng Đòng bắp chân hướng sau lưng đá lung tung, cô bé xoay người dừng lại động tác, hướng thẳng phòng dì Hà, ‘‘ Dạ Dạ, Dạ Dạ,…..’’
‘‘Đồng Đồng, làm sao vậy ?’’, Vương Linh sắc mặt khó hiểu.
Mấy con chó nhỏ cùng Hải Bối đang trong phòng ngủ chơi vui vẻ, nghe thấy hỗn thế tiểu ma nữ kêu lên, chỉ đành phải nhanh chân chạy đi.
Đồng Đồng trước khi đi không quyên thuận tay lấy bảnh ngọt, Vương Linh giữ chặt cái tay nhỏ bé của nó, ‘‘Đồng Đồng, cháu không đợi chú đẹp trai sao ?’’
« Đồng Đồng phải về nhà »,nói xong đã lắc lắc cái mông nhỏ rời đi.
Vương Linh bất đắc dĩ đứng dậy, được rồi, nhiệm vụ lại thất bại, cô hướng phía dì Hà nói, « lại muốn trở về phá hư chuyện tốt của cha mẹ ».
Mạch Sanh Tiêu nhìn về hướng đứa nhỏ đc Vương Linh ôm ở trong tay, môi bất giác dương lên, phòng khách thoáng chốc khôi phục sự lạnh lẽo, có chút không quen,.
Sanh tiêu cảm giác được thân thể đã khỏe hẳn, cô cầm lấy điện thoại bên cạnh, lại thấy không có tín hiệu. Dì Hà ngẩng đầu lên tim lập tức đập lỡ 1 nhịp.
Sênh Tiêu vẫn là có ý định liên lạc với Thư Điềm, nói không chừng cô đã sắp phát điên, « dì Hà, điện thoại có phải bị hỏng rồi không ? »
« ồ, ta nhiều lần vẫn quên không gọi người đến sửa »
« Dì Hà, người cho cháu mượn điện thoại của người »
Sau khi Sênh Tiêu trở lại ngự cảnh uyển chưa có dùng qua di động »
« Ta… » dì Hà không quen nói dối, « Điện thoại di động của ta mất rồi »
« vậy ư »
Dì Hà tránh đi tầm mắt của cô, « ừ »
Có một số việc thường trùng hợp làm người ta có cảm giác mơ hồ.
« Sênh Tiêu, Mạch Sênh Tiêu….. »
Ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến tiếng gọi, chuông cửa nhiều lần vang lên, Sênh Tiêu nghe được là Thư Điềm, không nghĩ cô có thể tìm tới được nơi này.
« dì Hà, nhanh đi mở cửa ».
« điều này…… », dì Hà do dự, Sanh Tiêu liêc thấy điều gì đó không thích hợp, « dì Hà, người đang giấu giếm cháu điều gì ? »
« Ta, ta …..không có… ».
« nếu không có, dì mau đi mở cửa »
Dì Hà vẫn bất động, Mạch Sanh Tiêu đứng dậy chạy ra ngoài, « người ko đi thì cháu đi ».
« Sênh Tiêu », dì Hà vượt lên trước một bước, « hay là để ta đi đi ».
Thư Điềm cơ hồ xông thẳng vào phòng khách, giày cũng không có đổi, « Sênh Tiêu, cậu quả nhiên ở đây ».
Mạch Sênh Tiêu ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, « Thư Điềm, cậu làm sao tìm được đến nới này ».
«Tớ đi qua Hoàng duệ ấn tượng, về sau là do Tang Viêm thay tớ tìm ra cậu, theo chân dì Hà mới biết cậu ở đây », Thư Điềm thần sắc lo lắng, cô 2 tay nắm chặt bả vai Sênh Tiêu, « rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? »
« chính là như cậu thấy », Sênh Tiêu nở nụ cười khổ, « kì thật cũng không có cái gì, trở lại điểm ban đầu mà thôi ».
« là Duật Tôn tìm được cậu à ? »
« Duật Tôn đồng ý với tớ, hắn nói ….. ». Mạch Sanh Tiêu hai mắt tợn tròn, cô cầm tay Thư Điềm giọng nói cấp bách « Thư Điềm, cậu tại sao lại có vẻ mặt như thế, Đào Thần anh ấy không có tới tìm cậu sao ? »
Cô quả thật muốn hỏi Đào Thần có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Cô cũng không dám như vậy mở miệng.
« Sênh Tiêu….. ».
« Cậu nói đi »
« tớ đi bờ biển không tìm được các 2 người, chỉ thấy căn nhà bị thiêu hủy, Đào Thần cũng không về nhà, nhưng… tuần trước ta nhận được điện thoại của cha Đào, cục cảnh sát đã để cho bọn họ đi nhận diện di vật, nói là Đào Thần, anh ấy… có thể đã chết »
« Cái gì ? », tin tức này không khác gì sét đánh , tay Mạch Sênh Tiêu giữ chặt trước ngực, « không thể nào, không thể nào……. ».
« Sênh Tiêu, tớ không muốn giấu diếm cậu, cảnh sát nghi ngờ là báo thù, mặt khác còn phát hiện thi thể 2 gã đàn ông ở hiện trường, bọn họ lúc ấy hẳn là cùng Đào Thần một chỗ ».
Như vậy nói cách khác là Duật Tôn đã phái 2 người kia ? Mạch Sanh Tiêu 2 tay nắm thành quyền, cả thân thể đều run.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro