Chương 62: Gió mưa lay động, chớ quên hái hoa gửi tình
Chương 62: Gió mưa lay động, chớ quên hái hoa gửi tình
Hai người như mọc cánh bay đi, rời khỏi bữa tiệc mà không lời từ biệt, hướng về màn đêm trở về nơi ở của mình.
Biệt thự hai tầng đứng yên lặng trong bóng tối. Những bông hoa trong vườn được tưới nước từ chiều giờ đây đang nở rộ, nhành đen lá trắng, tựa như khu vực bí mật nơi những trái cấm mọc lên.
Đèn trong phòng được bật lên rồi lại tắt đi. Người bật đèn là Lâm Ôn, người tắt đèn là Phó Thâm.
Phó Thâm chống một tay lên tường, tay còn lại lướt qua gò má và cổ Lâm Ôn, dần dần trượt xuống. Bên trong căn phòng không bật đèn, bóng tối bao trùm, mọi thứ ngoài bóng dáng người gần ngay trước mặt ra thì đều trở nên mơ hồ. Chỉ có cảm giác được phóng đại trong bóng tối, những xúc giác mò mẫm tạo nên từng cơn run rẩy khó kiềm chế.
Hơi thở của Lâm Ôn nóng rực, hai gò má đỏ bừng, cơ thể run rẩy không ngừng theo từng chuyển động của tay Phó Thâm. Phát hiện ra sự bất an trong cậu, Phó Thâm dừng nụ hôn chiếm hữu của mình, thở mạnh một hơi rồi buông một câu chửi thề, thu lại mọi hành động, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt Lâm Ôn như một sự trấn an.
"Đừng sợ."
Dưới ánh trăng lờ mờ, Phó Thâm nhìn sâu vào mắt Lâm Ôn, trao cho cậu những nụ hôn dịu dàng trên má, giọng nói nhẹ nhàng trấn an: "Sẽ không còn ai làm tổn thương em nữa, Lâm Ôn."
Cơ thể Lâm Ôn từng chịu quá nhiều tổn thương. Dù có tái sinh bảy lần, ký ức về nỗi đau trong xương tủy cậu vẫn chưa hoàn toàn phai mờ. Những ký ức nhuốm máu trong quá khứ đông cứng sâu trong khe xương cậu, một khi chạm vào tình yêu, dòng nước ấm sẽ đánh thức chúng, phá tan phong ấn, khiến cậu đau đớn đến không chịu nổi. Những vết thương ấy không ngừng gào thét, nhắc nhở cậu về những đau khổ từng trải, cảnh báo cậu không được sa vào, không được đạp lên vết xe đỗ ngày trước.
Lâm Ôn thật sự rất khổ sở.
Không phải vì những động tác của Phó Thâm khiến cậu khó chịu, mà là ý thức của cậu trong trạng thái hỗn loạn dường như quay về những ngày tháng trước khi nhảy lầu. Những ký ức đầy bạo lực, cây sắt lạnh lẽo, chân phải gãy lìa, những vết thương in hằn lên cơ thể, và cả những người thân phải bỏ mạng vì cậu – tất cả hiện lên như một dấu ấn đau thương trong trí nhớ. Mỗi khi có cơ hội, chúng lại ùa về, như dây leo đầy gai xuyên vào dòng máu, không ngừng lập lại những lời trách móc —— "Không ai sẽ yêu mày, Lâm Ôn. Mày chính là nguồn gốc của mọi sai lầm. Ngay cả chữ 'yêu' đối với mày cũng chỉ là một sự sỉ nhục."
Không ai có thể yêu một người bạn đời đầy khiếm khuyết, không ai có thể chấp nhận sự nhơ nhớp trên người cậu, chấp nhận rằng cậu từng bị giam cầm trong chiếc lồng dơ bẩn đó. Không ai sẽ toàn tâm toàn ý yêu một người như cậu sau khi biết được những quá khứ tan vỡ.
Không ai... sẽ thực sự yêu mày.
Bàn tay đặt trên vai Phó Thâm dần mất đi sức lực. Lâm Ôn, giữa những vòng xoáy của sự sụp đổ trong nội tâm, đã muốn rút lui, đẩy Phó Thâm ra và trốn về chiếc bóng của mình.
Nhưng ngay lúc ấy, người đang ôm cậu khẽ thì thầm bên tai.
Phó Thâm từng chút một vuốt dọc theo lưng Lâm Ôn, cảm nhận được rằng những lời trấn an của mình đã khiến cơ thể cậu dần ngừng run rẩy. Hắn nửa ôm lấy cậu, cố gắng làm dịu trái tim bất an của Lâm Ôn, nhưng trong lòng mình lại tràn ngập nỗi xót xa không sao kìm nén. Hắn đưa tay gạt đi những giọt mồ hôi trên trán cậu, từ từ vuốt phẳng những nếp nhăn nơi chân mày, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn đầy âu yếm: "Anh yêu em, Lâm Ôn. Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Nếu em chưa sẵn sàng, không muốn, anh sẽ không ép buộc em. Đừng sợ... Anh yêu em..."
"Đừng sợ..."
Từng câu "anh yêu em" giống như tiếng chuông gọi hồn trên con đường tối tăm, kéo Lâm Ôn ra khỏi đáy biển ký ức đang bóp nghẹt cậu. Trái tim đóng băng lâu ngày bắt đầu tan chảy. Lâm Ôn nghe rõ tiếng trái tim rạn nứt của mình kêu gọi muốn được hợp lại thành một.
Cậu gần như đã sống một đời sợ hãi, nhút nhát đến cùng cực, chỉ dám nuốt hết mọi nỗi đau vào trong bóng tối của căn gác xép và chôn vùi nó mãi mãi.
Trong cả đời mình, cậu chỉ dũng cảm hai lần.
Một lần là đi đến cái chết.
Một lần là vì sự tái sinh.
"Không..." Lâm Ôn mở mắt, trong ánh nhìn còn đọng lại chút lệ, cậu đưa tay nâng lấy gương mặt Phó Thâm.
Người ta thường nói mắt phượng phong lưu, bạc tình bạc nghĩa, nhưng trong cử chỉ của Lâm Ôn, Phó Thâm lại thấy được sự thành kính và tình yêu cháy bỏng.
Lâm Ôn bước lên một bước, nhón chân, ngẩng đầu hôn vào yết hầu của Phó Thâm, khẽ thì thầm: "Em sẳn lòng mà."
Dù cho mọi thứ xung quanh có tiêu điều, dù như con thiêu thân lại đâm đầu vào lửa một lần nữa, cậu vẫn không hối tiếc về quyết định hôm nay.
Tại một đất nước xa lạ, trong sự tĩnh mịch đó,
Cậu vẫn mù quáng yêu một người, một người đã khiến cậu phải cháy bỏng.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Giữa đêm khuya, cơn mưa nhỏ bắt đầu tí tách rơi trên những con phố ở London, hòa quyện cùng làn sương mù chưa kịp tan của bình minh, từ từ chảy xuống mặt đất ẩm ướt, tạo thành một khung cảnh tĩnh lặng.
Trong khu vực biệt thự sang trọng trên đỉnh đồi, ở cửa sổ tầng hai của một ngôi nhà riêng biệt, lớp kính cửa sổ mờ dần theo nhiệt độ trong phòng, rồi khi nó chạm đến trung tâm, một đôi tay đã ngăn lại, chặn lối đi.
Đôi tay đó trắng mịn, dài và thon, khi chăm sóc hoa cỏ thì dịu dàng, khi ký văn bản lại toát lên vẻ lạnh lùng. Lúc này, đôi tay đang siết chặt trên cửa sổ, các khớp ngón tay căng cứng, những móng tay cắt ngắn không thể chịu được, trượt xuống, tạo ra một vẻ đẹp đặc biệt, quyến rũ một cách kỳ lạ.
Vòng tay quanh eo của chủ nhân đôi tay ấy, người đang ra sức chuyển động phía sau cậu, rõ ràng cũng cảm thấy như vậy.
Phó Thâm cúi người xuống, trong nhịp thở gần như sụp đổ của Lâm Ôn, hắn chậm dần động tác, dịu dàng hôn xuống đầu vai cậu, thuận tiện đưa tay nắm lấy những ngón tay đang tựa vào cửa sổ của Lâm Ôn.
"Mưa rồi." Phó Thâm nói.
Lâm Ôn không nghe thấy gì. Đầu óc của cậu đã hoàn toàn lạc lối từ khi cậu bị đẩy từ trên tường xuống giường, rồi từ trên giường bị ôm vào phòng tắm, đầu óc trở nên mơ hồ không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, thậm chí lý trí và ý thức của cậu cũng đã bị viên đạn xuyên qua cơ thể, chỉ còn lại những chuyển động bị điều khiển theo từng cú giật của người cầm súng.
Lưng của người bị trúng đạn cong thành một đường cong, vết mồ hôi, bọt nước, và những chất lỏng không thể nói rõ dính đầy cơ thể, lại còn bị người phía sau không biết mệt mỏi ấn vào kính cửa sổ lạnh lẽo, trong khi đó đối phương còn xấu xa hỏi tại sao cậu lại run.
Tại sao lại run?
Lâm Ôn biết rõ nhưng nói không nên lời. Không chỉ ý thức cậu mơ hồ, mà ngay cả cổ họng cậu cũng đã sớm bị những đợt thủy triều cuốn lấy, làm nó khàn đặc và trầm xuống, không thể phát ra một âm thanh hoàn chỉnh.
Phó Thâm để cho Lâm Ôn trải nghiệm một cách trọn vẹn, cái gì gọi là 'mắt thấy nhưng chưa chắc là thật', cảm nhận cái gì gọi là sai lầm nghiêm trọng khi nhìn nhầm người. Ngày thường, Phó tổng là người đứng đắn, lịch thiệp, giày Tây áo mũ chỉnh tề, trong mắt người ngoài có thể được khen là "doanh nhân nho nhã", nhưng khi xé bỏ lớp vỏ lạnh lùng, kìm nén bên ngoài, cái bản chất xấu xa và điên cuồng bên trong mới lộ rõ.
Lâm Ôn không thể trả lời câu hỏi của hắn, Phó Thâm liền nắm lấy điểm yếu của đối phương, trong lúc Lâm Ôn không thể kiểm soát được sự run rẩy của mình, Phó Thâm cười khẽ.
"Tại sao lại run? Khi bắn súng, tay mà run thì không ổn lắm đâu. Lâm Ôn, anh đã dạy em rồi mà."
"Nhìn em kìa, lúc anh dạy học chắc là em không chú ý nghe đúng không? Mới có bao lâu đâu chứ, sao em quên hết các kỹ năng rồi? Nhưng mà không sao, nếu là em, anh có thể dạy lại nhiều lần."
Hắn tái hiện lại cảnh tượng hồi trước trong phòng tập bắn súng khi dạy Lâm Ôn cách cầm súng, tóc của hắn gần sát, vành tai và má chạm vào nhau. Chỉ có điều lần này hắn không còn là người đứng trên cao nhìn xuống, bình thản, chỉ cho Lâm Ôn tự mình luyện tập. Ba năm đã trôi qua, sự kiên nhẫn của hắn trước mặt Lâm Ôn đã tăng lên rất nhiều. Lần dạy này không chỉ là biểu diễn một cách đơn giản mà còn là sự tham gia trực tiếp, từng bước một dạy dỗ, chăm chú cảm nhận quá trình học của Lâm Ôn, đồng bộ với từng giai đoạn của việc học.
Cơn mưa trong ngày đẹp trời không kéo dài lâu, ngoài cửa sổ, sau khi dữ dội rơi một lúc thì dần dần lắng xuống, trở lại sự tĩnh lặng của gió và mưa nhẹ.
Phó Thâm áp sát tai Lâm Ôn, lại nói: "Mưa tạnh rồi."
Lâm Ôn dưới sự ngừng lại của đợt tấn công, dần hồi phục lại một chút tỉnh táo, nghe thấy lời Phó Thâm, cậu mở mắt, nhìn ra ngoài.
Mưa quả thật đã tạnh, nhưng gió thì vẫn không ngừng.
Phó Thâm lấy chăn bao quanh người Lâm Ôn, mở cửa sổ ra một khoảng nhỏ, để làn gió mát xông vào căn phòng nóng bức, làm tỉnh lại trí óc mơ hồ của Lâm Ôn.
"Hôm nay vẫn chưa thấy em hái hoa tặng anh." Phó Thâm thuận tay vuốt tóc sau gáy Lâm Ôn, than nhẹ: "Không đúng, bây giờ là ngày thứ hai rồi. Đã hai ngày anh chưa nhận hoa từ em rồi đấy, Lâm Ôn."
Lời nói của hắn mang theo một chút tiếc nuối, khiến Lâm Ôn chưa kịp suy nghĩ liệu có phải là một cái bẫy hay không, đã tự động đáp lại: "Ngày mai... dậy nhất định sẽ tặng anh."
"Bây giờ chính là ngày mai." Phó Thâm cười, mở cửa sổ rộng thêm một chút, để Lâm Ôn có thể nhìn thấy khu vườn đầy hoa hồng và những chùm hoa tử đằng đã leo đến sát cửa sổ. "Anh cũng đã giúp em rời khỏi giường rồi."
Cơn gió mát lướt qua mặt, nhưng bàn tay đang vuốt ve trên hông cậu không hề rời đi. Lâm Ôn rốt cục cũng nhận ra có gì không ổn: "Nhưng hai ngày này em cũng không được ăn kem hay một cái pudding nào mà, nên em đâu có nợ hoa tặng anh."
Phó Thâm chẳng quan tâm đến việc mình có đúng hay không, hắn chỉ muốn chiếm tiện nghi mà thôi, những lời vô lý lập tức tuôn ra từ miệng: "Nhưng em đã ăn khá nhiều đồ ngọt ở bữa tiệc rồi."
"Nhưng mấy cái đó... uhm....."
Những lời biện luận phía sau của Lâm Ôn bị người không chịu lắng nghe dập tắt ngay lập tức.
"Anh không làm ăn lỗ vốn, cũng không chấp nhận nợ nần."
Phó Thâm kéo một nhánh tử đằng đang phát triển tốt từ ngoài cửa sổ, dùng thân cây mềm mại quấn quanh cổ tay Lâm Ôn. Sau đó, hắn lùi lại một bước, rồi liên tiếp tấn công ba lần, ép giá cổ phiếu đầy rủi ro tới mức sập bảng, chỉ khi nhìn thấy khóe mắt Lâm Ôn bắt đầu mờ đi vì nước mắt, hắn mới cười lên: "Quản lí Lâm, trong vườn anh trồng nhiều loại hoa lắm, em còn rất nhiều ngày tháng để có thể chọn ra những bông hoa đẹp nhất tặng anh."
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro