Chương 4: Một quân cờ bị bỏ rơi
Chương 4: Một quân cờ bị bỏ rơi
"Báo thù sao?"
Báo thù...
Báo thù cái gì đây?
Lâm Ôn nghĩ,
Cậu có thể báo thù ai chứ? Cậu có thể trách ai đây?
Lúc còn trẻ, vì bị mù quáng bởi thứ gọi là tình yêu mà tự nguyện bước vào chiếc lồng vàng, làm một con chim hoàng yến là chính cậu; vì sự cố chấp một chiều trong tình cảm mà chấp nhận ba năm bị Hàn Tri làm nhục là chính cậu; là chính cậu vì mù quáng mà không nhìn rõ bản chất con người, đem mạng sống của mẹ và em trai giao vào tay kẻ khác.
Là cậu ngu ngốc đến mức này, là cậu tự chuốc lấy, vậy thì cậu còn có thể trách được ai?
Trên đời này, người mà cậu hận nhất chính là bản thân mình—một kẻ yếu đuối và bất tài.
Phó Thâm chờ một lúc lâu nhưng không thấy Lâm Ôn trả lời, chỉ thấy cậu đang chìm đắm trong sự tự trách và khổ sở, không khỏi bật cười khinh miệt.
"Tai nạn xe, bị bao nuôi, người thân qua đời, cô đơn không nơi nương tựa...nếu cậu thực sự thông minh đến mức tính toán mọi thứ chi tiết đến thế, thì cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ." Phó Thâm lấy ra vài tập tài liệu từ ngăn tủ dưới bàn trà, đặt trước mặt Lâm Ôn rồi gõ nhẹ lên đó, nụ cười của hắn có chút thương hại lại có chút trào phúng: "Tôi cứ tưởng ba năm qua cậu ở bên Hàn Tri, ít nhiều cũng phải nghi ngờ vài điều, nhưng không ngờ cậu thật sự... Được rồi, mở ra xem thử đi, bên trong là sự thật về vụ tai nạn xe ba năm trước của mẹ và em trai cậu."
Ánh mắt Lâm Ôn lập tức dừng lại trên chồng tài liệu đặt trên bàn: "Ý của ngài là gì? Mẹ và em trai tôi chẳng phải... chẳng phải gặp nạn vì tài xế lái xe say rượu sao?"
Lâm Ôn nhớ rất rõ, năm đó vì mẹ và em trai chưa bao giờ đi tàu điện ngầm, mà cậu lại không có thời gian đi cùng, nên đã gọi một chiếc taxi cho họ. Taxi gặp tai nạn với một chiếc xe tải do tài xế say rượu điều khiển. Hai xe va chạm, tài xế xe tải tử vong tại chỗ. Người tài xế xe tải đó từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, vợ cũng ly hôn với ông ta ba tháng trước. Vì vậy, gia đình cậu và tài xế taxi chẳng nhận được mấy khoản bồi thường.
Đều là giật gấu vá vai, cuối cùng, vì chi phí y tế khổng lồ, Lâm Ôn không thể xoay xở nổi nên đã đồng ý ký vào bản hợp đồng bao nuôi của Hàn Tri, đánh mất cả cuộc đời mình.
Nhưng nếu sự thật không phải như vậy... thì còn có thể là gì nữa đây?
Lâm Ôn với vẻ mặt nghi hoặc mở tập tài liệu ra.
Những dòng chữ đen trắng được in ngay ngắn trên giấy, nhưng Lâm Ôn cảm thấy như mình không thể hiểu nổi chúng.
Ánh mắt cậu dần trở nên mờ mịt, bàn tay cầm tập giấy run rẩy không ngừng.
"Đây là... có ý gì?"
Những dòng chữ như đâm thẳng vào mắt cậu:
Cái gì mà chiếc xe đầu tiên đâm vào taxi không phải xe tải mà là một chiếc Mercedes-Benz màu hồng.
Hàn Tri từng xuất hiện tại hiện trường vụ tai nạn trong vòng nửa tiếng sau khi tai nạn xảy ra, mang theo một chiếc xe tải.
Cái gì gọi là tài xế xe tải vốn mắc bệnh nan y là bị Hàn Tri tìm đến để làm người chịu tội thay?
Cái gì gọi là... người điều khiển chiếc Mercedes-Benz màu hồng chính là Bạch Nhiễm, vị hôn thê của Hàn Tri.
Điều này... sao có thể?
Sao có thể như vậy được chứ?
Người đâm vào mẹ và em trai cậu không phải là tài xế xe tải mồ côi, mà là Bạch Nhiễm—người từng tìm đến cậu, cao ngạo ngồi trên ghế sofa, nói với cậu rằng Hàn Tri sắp kết hôn và yêu cầu cậu thức thời mà rời đi?
Điều này sao có thể?
Miệng Lâm Ôn há ra rồi khép lại, nhưng không thể phát ra được câu nào mạch lạc. Một lúc lâu sau, cậu mới cố gắng cất tiếng, giọng khản đặc và ngắt quãng: "Không... không thể nào. Ba năm trước... ba năm trước Hàn Tri chưa có vị hôn thê, ba năm... ba năm trước Bạch Nhiễm còn chưa định kết hôn với cậu ta. Hàn Tri... cậu ta không có lý do để giúp cô ta. Điều này hoàn toàn không thể!"
"Không có lý do sao? Chỉ cần có lợi ích, bất cứ điều gì cũng có thể có lý do." Phó Thâm lắc đầu không đồng tình, cảm thấy Lâm Ôn còn ngây thơ hơn hắn nghĩ nhiều. "Ba năm trước, nhà họ Hàn đã có ý định liên hôn với nhà họ Bạch, giới thượng lưu trong âm thầm đã lan truyền chuyện này khắp nơi. Hơn nữa, cậu cũng nên biết, Hàn Tri và Bạch Nhiễm quen nhau từ rất lâu rồi. Chưa kể, chính Hàn Tri là người đồng ý chấm dứt điều trị cho mẹ và em trai cậu ở viện điều dưỡng, cậu quên rồi sao?"
Phó Thâm nhìn sắc mặt của Lâm Ôn càng ngày càng tái nhợt, cố gắng đè xuống nụ cười đầy mãn nguyện của mình. Hắn thích thú nhìn biểu cảm của Lâm Ôn, như thể chiếc mặt nạ hòa bình mà cậu mang theo suốt những năm qua đang bị xé toạc, để lộ ra đau đớn và sự thật đầy máu me. Phó Thâm tiếp tục dùng giọng điệu chậm rãi dẫn dắt: "Lâm Ôn, việc gia đình cậu xuất hiện ở đó và gặp tai nạn có lẽ thực sự là một sự trùng hợp, và có thể Bạch Nhiễm hoàn toàn không biết người mình đâm phải là ai. Nhưng khi Hàn Tri nhận được lời cầu cứu từ Bạch Nhiễm, xuất hiện tại hiện trường và nhận ra người nằm trong vũng máu chính là người thân của cậu, thì mọi chuyện đã thay đổi."
"Giúp đỡ một đối tác sắp mang lại lợi ích, không chỉ có thể nắm được điểm yếu của đối phương trước khi kết hôn, khiến đối phương phải phục tùng hoàn toàn, mà còn có thể nhân cơ hội này đưa tay ra giúp đỡ cậu. Bằng cách đó, cậu—người luôn khó tiếp cận nhất—sẽ mang lòng biết ơn và sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ta, trở thành người tình bị cậu ta nuôi dưỡng. Lâm Ôn, tôi nghĩ không cần nói cậu cũng hiểu rõ, đây là một giao dịch mà chỉ có lời, không có lỗ. Lợi nhuận từ đó đủ hấp dẫn đến mức nào, cậu tự mình hiểu mà."
"Đương nhiên," Giọng nói của Phó Thâm thay đổi, từ sắc bén chuyển sang mềm mỏng. Hắn mỉm cười nhìn Lâm Ôn. "Tất cả những điều này đều dựa trên kết quả điều tra của tôi và một vài suy đoán cá nhân. Cậu đã ở bên cạnh Hàn Tri nhiều năm như vậy, cậu hẳn hiểu rõ cậu ta hơn tôi. Theo những gì cậu biết, cậu nghĩ Hàn Tri sẽ làm những điều như vậy sao?"
Lâm Ôn ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn lóng lánh nước nhìn Phó Thâm. Ngón tay cậu bấu chặt vào da mình, càng lúc càng mạnh, cơ thể không thể kìm nén được mà run rẩy.
Câu hỏi này không cần trả lời.
Bởi vì Lâm Ôn biết rất rõ, Hàn Tri sẽ làm như vậy.
Cậu ta sẽ làm.
Hàn Tri từ nhỏ đã quen với lối sống xa hoa, là một công tử danh xứng với thực. Nhưng cậu ta không phải là một kẻ ăn chơi phung phí không có đầu óc. Cậu ta mua suất học đại học của một trường danh tiếng trong nước, nhưng lại dành phần lớn thời gian học tại một trường kinh doanh ở nước ngoài. Sau khi trở về nước, cậu ta lập tức tiếp quản một công ty con của tập đoàn Hàn Thị để thực tập, và trong nhiều năm liền, kết quả kinh doanh của cậu ta luôn nổi bật.
Buổi lễ trao giải mà Lâm Ôn gặp lại Hàn Tri cũng là một buổi dạ tiệc đầu tư tài chính, do trường học và các doanh nghiệp danh tiếng trong thành phố tổ chức để thu hút nhân tài.
Thời gian đầu Lâm Ôn và Hàn Tri ở bên nhau, Hàn Tri đang trong giai đoạn hứng thú với điều mới mẻ, thường xuyên dẫn Lâm Ôn đến công ty và các bữa tiệc. Lâm Ôn đã từng chứng kiến cách Hàn Tri xử lý công việc và sử dụng người khác như những quân cờ.
Chỉ là cậu chưa từng nghĩ rằng, những điều mà cậu từng khen ngợi, từng ngưỡng mộ, thậm chí từng xem như thần tượng—những chiến lược và kế hoạch sắc bén đó—cuối cùng lại trở thành con dao đâm thẳng vào cậu.
Chỉ khi con dao đâm vào chính mình, cậu mới biết nó đau đớn đến nhường nào.
Còn cậu, khi vẫn còn đang mơ mộng về một tình yêu giả dối, thực ra từ lâu đã trở thành một quân cờ bị Hàn Tri lợi dụng và bỏ rơi.
Phó Thâm biết rằng câu hỏi của mình vốn dĩ đã là một câu trả lời đầy bẫy rập.
Tập tài liệu điều tra đó đã gieo vào lòng Lâm Ôn một hạt giống của sự thù hận. Dù Lâm Ôn có tin hắn hay không, thì đây vẫn là một cái gai đâm vào lòng cậu, khiến cậu không thể nào tin vào mọi thứ mà Hàn Tri từng dệt nên.
Phó Thâm bắt chéo chân, ung dung ngồi đó, nhìn xuống Lâm Ôn từ trên cao. Hắn như một kẻ đứng ngoài xem lửa cháy, mãn nguyện ngắm nhìn biểu cảm của Lâm Ôn—biểu cảm của một người như thể toàn bộ thế giới của mình vừa sụp đổ. Khóe miệng hắn nhếch lên, thể hiện sự hài lòng.
Sự phẫn nộ, oán hận, hối tiếc của Lâm Ôm — tất cả những điều đó chính là thứ Phó Thâm cần, cũng sẽ khiến những chuyện sắp xảy ra trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
"Là cậu ta đã giết mẹ tôi... Là cậu ta đã giết chết những người thân cuối cùng của tôi..."
"Hàn Tri, cậu đã lừa dối tôi suốt từng ấy năm... Cậu đã tính toán tôi từng ấy năm trời..."
Lâm Ôn ngồi trên chiếc sofa phủ đầy thảm lông mỏng, cảm nhận bản thân từng chút một tan vỡ trước sự thật. Trong lúc này, dù cậu có đau buồn đến mức nào, không quan tâm đến bất kỳ điều gì cũng được. Nhưng cậu vẫn giữ chặt một sợi dây thần kinh, kiên cường gắng gượng, ôm lấy trái tim đã tan nát của mình, chỉ để tìm kiếm một câu trả lời.
"Những điều này... đều là sự thật sao? Ngài có bằng chứng nào có thể cung cấp để làm chứng cứ trước tòa không? Và..."
"Ngài... làm sao biết được những chuyện này? Rốt cuộc ngài là ai?"
Phó Thâm nhướng mày, có chút ngạc nhiên trước việc Lâm Ôn có thể lấy lại lý trí sau cú sốc lớn, bình tĩnh yêu cầu hắn đưa ra bằng chứng. Phó Thâm khẽ gật đầu: "Tôi đã tìm được người tài xế taxi từng chở gia đình cậu năm đó, và tìm ra sao kê giao dịch cho thấy anh ta nhận tiền từ Hàn Tri. Nhưng rất tiếc, không lâu sau khi tôi tìm thấy anh ta, cả gia đình họ đã được sắp xếp di cư ra nước ngoài, hiện giờ không thể lần ra dấu vết nữa. Chỉ dựa vào sao kê ngân hàng là một điểm nghi vấn, nếu cậu kiện ra tòa, khả năng thắng kiện cũng rất thấp."
"Nếu lúc bị Hàn Tri đánh gãy chân, cậu có được chút can đảm như khi cậu dám nhảy lầu, thì nếu kịp thời báo cảnh sát, có lẽ đã có thể đưa Hàn Tri vào tù. Nhưng bây giờ—cậu không còn cách nào để đòi lại công bằng từ anh ta nữa đâu."
Phó Thâm chỉ tay vào đôi chân vẫn còn lành lặn của Lâm Ôn, rồi đứng dậy, nhún vai: "Tôi chỉ là một nhà đầu tư làm ăn ngay thẳng, chuyên mua đi bán lại. Còn việc tôi biết được những chuyện này bằng cách nào, đó là những phương pháp mà tôi không tiện tiết lộ. Dù sao, tôi đã phải làm kẻ ngốc cứu mạng cậu, ít nhất cũng phải chuẩn bị sẵn đường lui để đảm bảo an toàn cho cả cậu và tôi."
Phó Thâm quan sát vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác của Lâm Ôn, cùng đôi mắt vẫn không ngừng rơi nước. Hắn cau mày, cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng, cảm thấy cần phải cho Lâm Ôn thêm thời gian để tiêu hóa và kiểm soát cảm xúc. Cuối cùng, hắn để lại một câu: "Lâm Ôn, thay vì đau khổ vô nghĩa, hãy suy nghĩ thật kỹ câu hỏi vừa rồi của tôi." Rồi cầm chiếc cốc trống trên bàn, quay người đi về phía bếp.
Khi nước từ máy lọc chảy xuống cốc, hắn vẫn có tâm trạng nhấc máy trả lời một cuộc gọi từ bạn thân.
Đầu dây bên kia là Trần Kỳ, tiếng người ồn ào cùng với âm nhạc và tiếng reo hò náo nhiệt, nghe có vẻ như anh ta đang vui chơi tại một bữa tiệc sôi động.
"Phó Thâm! Phó tổng! Cậu đang bận gì vậy? Tối nay tôi tổ chức một buổi tiệc ở bãi biển, cậu đến không? Đông vui lắm, có vài người chắc chắn đúng gu của cậu!"
Phó Thâm tắt máy lọc nước, tựa vào tủ bếp và nghiêng đầu. Từ góc nhìn của hắn, qua cánh cửa kính khép hờ, vừa vặn thấy được bóng lưng của Lâm Ôn trên sofa.
Vai của Lâm Ôn run lên, đầu cúi thấp, dù không phát ra âm thanh nào nhưng bờ vai vẫn không ngừng run rẩy, cuối cùng cả người gục xuống, trượt từ sofa xuống sàn nhà.
Lại khóc nữa.
Phó Thâm nghĩ.
Con chim hoàng yến bị nhặt về này thật sự quá dễ rơi nước mắt, vừa phiền phức lại vừa yếu đuối. Mà hắn lại rất ghét nước mắt — nó là thứ vô dụng nhất, và những thứ mềm yếu, lụi bại, đều khiến hắn cảm thấy chán ghét.
Bạn thân trong điện thoại lại gọi vài lần, Phó Thâm thu ánh mắt đang nhìn ra phòng khách, đáp: "Không đi, không rảnh."
"Không rảnh? Đêm hôm khuya khoắt mà cậu còn bận rộn gì nữa vậy? Đừng nói là cậu đang ở công ty nhé?! Này, làm ơn đi, cho đồng nghiệp của cậu một đường sống đi. Ngày lễ mà còn làm thêm giờ, cậu kiếm bao nhiêu mà còn định vắt kiệt nữa? Đúng là khiến người ta tức lộn ruột mà!"
"Không ở công ty, ở nhà." Phó Thâm bóp trán, ánh mắt lại lần nữa hướng về phía phòng khách. "Có vài rắc rối cần giải quyết. Tôi nhặt về một con..."
"Ở nhà thì có gì vui? Ra đây quẩy đi! Chuyện gì mà không để mai làm được?" Trần Kỳ nghe loáng thoáng vài chữ, bèn hỏi: "Cái gì, cậu nhặt về cái gì cơ?"
Phó Thâm không trả lời ngay, ánh mắt của hắn dừng lại trên bóng lưng ngồi ngay ngắn trên sofa.
Một phút trước, Lâm Ôn còn khóc không thể tự kiềm chế trong tầm nhìn của hắn. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Ôn đã ngồi lại lên sofa. Từ góc độ nhìn bóng lưng, những gì từng yếu đuối, vỡ vụn đến tan tành, dường như từng mảnh đã được cậu ghép lại, từng chút từng chút.
Lưng của Lâm Ôn đã thẳng tắp trở lại.
Ngay cả mái tóc ướt nhẹp vì nước mắt lúc nãy cũng đã được Lâm Ôn chỉnh lại, gọn gàng áp sát bên thái dương.
Phó Thâm nghĩ, có lẽ cậu đã thông suốt rồi.
Cũng không tệ, nhanh hơn so với dự đoán của hắn, không đến mức không còn thuốc chữa.
Ở đầu dây bên kia, Trần Kỳ vẫn đang tiếp tục truy hỏi: "Nhặt về cái gì? Phó Thâm? Lạ nhỉ, sao không nghe thấy gì? Tín hiệu của tôi có vấn đề à?"
"Nhặt về một con chim." Phó Thâm nhấc cốc nước, bật cười một tiếng. "Vừa rồi tôi mới phát hiện, móng vuốt của nó sắc hơn tôi tưởng."
Trần Kỳ nghe mà mơ hồ không hiểu: "Cái gì cơ? Chim? Cậu nhặt ở đâu ra? Không phải cậu ghét động vật nhỏ nhất sao? Bị chim cào thì cũng phải đi tiêm phòng dại đấy!"
Phó Thâm thẳng thừng phớt lờ câu hỏi của đối phương: "À phải rồi, buổi tiệc hôm nay, Hàn Tri chắc cũng có mặt đúng không? Tốt nhất là cậu nên để cậu ta về sớm một chút."
"Có chứ, những bữa tiệc kiểu này sao có thể thiếu cậu ta được." Trần Kỳ liếc mắt nhìn nhóm nam nữ cách đó không xa, xùy~~ cười một tiếng, đáp: "Tiểu thiếu gia nhà họ Hàn đến sớm lắm, mới đây mà bạn trai bạn gái đã đổi đến 3 lần rồi. Sao nào, cậu lo cậu ta chơi bời quá mức mà chết vì rượu à? Chuyện đó không phải vừa khéo đúng ý cậu sao... quan hệ của hai người bây giờ tốt lên rồi à?"
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi."
Ánh mắt của Phó Thâm dừng trên sofa, đôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại, mang theo hàm ý khó lường, khóa chặt trên bóng dáng của Lâm Ôn.
"Tôi chỉ muốn biết, nếu một ngày cậu ta về nhà, phát hiện con chim mà cậu ta tốn công nuôi nấng suốt bao năm đã thoát khỏi lồng mà bay đi, thì vẻ mặt cậu ta sẽ như thế nào."
Phó Thâm nhếch môi, nụ cười của hắn tràn đầy ác ý rõ rệt: "Chắc chắn sẽ rất thú vị."
Phó Thâm cúp máy ngay khi Trần Kỳ ở đầu dây bên kia còn đang kinh ngạc kêu lên: "Cái gì? Đừng nói với tôi là con chim cậu nhặt về là chim nhà Hàn Tri nhé? Chẳng lẽ là cậu đi ăn trộm chim nhà người ta?!"
Đặt cốc nước ấm trước mặt Lâm Ôn, Phó Thâm thoải mái dựa vào sofa, khẽ mỉm cười với cậu.
Lâm Ôn ngẩng đầu nhìn hắn.
Phó Thâm lại hỏi: "Lâm Ôn, cậu muốn báo thù không?"
Lần này, Phó Thâm không phải chờ lâu để nhận được câu trả lời từ Lâm Ôn nữa.
Trong đáy mắt của Lâm Ôn tràn đầy sự u sầu không cách nào xóa nhòa, cùng với sự thù hận ngày càng đậm nét dưới sự cố ý khiêu khích của Phó Thâm. Cậu nhìn Phó Thâm, dứt khoát và nặng nề trả lời: "Tôi muốn."
Phó Thâm không chút che giấu mà bật cười thành tiếng.
Mọi thứ diễn ra đúng như hắn dự đoán, một con thú yếu đuối, cùng đường bí lối nhưng không cam chịu, cuối cùng chỉ có thể bám lấy cành cây mà hắn chìa ra, trở thành một quân tốt trong bàn cờ của hắn.
Hắn nghĩ rằng mình đã có đáp án cho câu hỏi vừa rồi.
Khi một ngày nào đó, Hàn Tri phát hiện con chim mà cậu ta nuôi nấng bao năm đã bay đi, và thậm chí còn biến thành một thanh kiếm chĩa thẳng vào gia đình họ Hàn, liệu cậu ta sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ?
Chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro