Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Tôi đứng ra chịu trách nhiệm

Chương 38: Tôi đứng ra chịu trách nhiệm

"Ăn cái gì, ăn cái gì?" Phương Dư sớm đã đói đến mức bụng réo ầm ầm, lúc này chẳng còn tâm trạng để chế nhạo Phó Thâm nữa. Cô ôm bụng, bước nhanh tới định chui vào xe. "Cho tôi đi nhờ với!"

Ngay trước khi nửa người cô sắp chui vào xe, Phó Thâm nhanh tay đẩy Lâm Ôn ngồi vào ghế phụ, tiện thể khóa luôn cửa sau. Phương Dư trợn mắt tròn xoe, một câu "đồ keo kiệt" nghẹn ngang nơi cổ họng, không thốt ra được. Phó Thâm lại bình thản chỉ tay về phía sau, giọng nói điềm nhiên như không: "Xe này nhỏ, không đủ chỗ. Trần Kỳ đang trên đường tới, hai phút nữa là đến. Cô chịu khó chờ thêm chút nữa đi."

Phương Dư nhìn ghế sau rộng rãi, thoải mái và trống không, hậm hực nghiến răng. Nhưng nghĩ tới việc Lâm Ôn giúp cô kiếm được không ít tiền, cô đành nuốt cơn giận xuống. Vừa lẩm bẩm "Trần Kỳ, nếu anh dám tới muộn mà không mang đồ ăn cho tôi thì chết với tôi", vừa giậm mạnh đôi giày cao gót đế đỏ, hầm hầm quay người bỏ đi.

Đi được vài bước, trong cơn bực bội, cô mới chợt nhận ra một vấn đề. Chuyện đến tập đoàn bất động sản giành lại hợp đồng vốn là quyết định nhất thời của Lâm Ôn, cả quá trình không ai gọi điện thông báo. Vậy thì làm sao Phó Thâm biết hai người họ đang ở đây?

Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, đã thấy bóng dáng Trần Kỳ tất tả chạy tới, trên tay là túi đồ ăn thơm lừng. Bụng cô sôi lên không ngừng, đầu óc như đình công, hoàn toàn để bản năng dẫn lối. Mắt cô như muốn ướt lệ, cảm động nhào tới, nhưng lại không phải ôm Trần Kỳ mà là... túi gà rán trong tay anh ta.

... ... ... ... ... ... ...

Lâm Ôn nhìn bóng lưng tức giận bỏ đi của Phương Dư, trong lòng có chút áy náy: "Để chị Phương Dư lại một mình thế này có hơi quá không? Cả buổi chiều chị ấy đã luôn giúp tôi sắp xếp tài liệu..."

"Có gì mà quá? Cậu vốn dĩ đang giúp cô ấy đàm phán làm ăn, làm gì có chuyện ông chủ tan làm rồi còn muốn ăn chực cơm của nhân viên." Phó Thâm nhấn ga, chiếc xe lướt đi nhanh chóng mà không hề có chút cảm giác áy náy. Đi được một đoạn, thấy trên mặt Lâm Ôn vẫn thoáng nét bối rối, hắn không khỏi thở dài, kiên nhẫn nói: "Tôi hỏi cậu, chiều nay điện thoại cậu để ở đâu?"

"Trong túi xách của chị Phương Dư."

"Lúc đưa cô ấy, cậu có chuyển sang chế độ im lặng không?"

Lâm Ôn suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: "...Không có."

"Thấy chưa, cô ấy cố ý không để cậu nhận điện thoại của tôi, cố tình muốn cậu 'bỏ rơi' tôi để cậu ở lại làm việc cho cô ấy. Tôi còn tử tế chỉ đường cho cô ấy là nể tình lắm rồi, chứ đừng nói tới chuyện mời cô ấy ăn cơm." Sợ Lâm Ôn vẫn lo lắng, Phó Thâm nói thêm: "Yên tâm, Trần Kỳ đã đến từ sớm, xe cậu ta đỗ ngay phía sau xe chúng ta không xa. Chỉ là cậu ta vừa đi mua đồ ăn cho cô ấy nên mới chậm chút thôi."

Phó Thâm nói đến đây, trong lòng có chút chột dạ. Hôm nay hắn bất ngờ tổ chức thêm một cuộc họp, đến giờ tan làm lại đúng lúc cao điểm. Việc tắc đường cộng thêm không liên lạc được với Lâm Ôn khiến hắn bực bội, hoàn toàn không nhớ ra phải mua chút đồ ăn mang theo. Kết quả là giờ hắn chỉ có thể hai tay trống không đối diện với một Lâm Ôn mệt mỏi rã rời.

Dọc đường về, bụng Lâm Ôn đói đến mức réo lên ba lần liền. Nếu về nhà nấu cơm thì chắc chắn không kịp. May mà khả năng dùng tiền và các mối quan hệ của Phó Thâm chưa bao giờ làm hắn thất vọng. Chỉ mất đúng năm phút, hắn đã liên hệ được với một quán ăn chuyên làm món đặc biệt theo yêu cầu, giúp Lâm Ôn kịp lấp đầy bụng trước khi bụng cậu kêu lên lần thứ tư.

Lâm Ôn đói quá, ăn ngấu nghiến không ngừng, hai má phồng lên như hai túi nhỏ. Hình ảnh này khiến Phó Thâm bất giác nhớ tới chú chuột hamster mà hắn từng nuôi cẩn thận hồi nhỏ. Đáng tiếc là tuổi thọ loài hamster quá ngắn, dù hắn chăm sóc chu đáo đến mấy, nó vẫn không thể qua được mùa đông năm đó, chỉ còn lại một thân xác lạnh ngắt.

Từ đó trở đi, suốt bao năm trời, hắn không còn động đến ý định nuôi thú cưng nữa.

Những sinh mệnh đó yếu đuối như vậy.

Phó Thâm không kìm được, nghĩ tới cảnh lần đầu tiên Lâm Ôn đứng trước mặt hắn và nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng. Nếu không có số phận kỳ diệu giữ cậu lại hết lần này đến lần khác, liệu Lâm Ôn có giống như chú chuột hamster kia, mất đi hơi thở giữa băng tuyết và dòng máu lạnh?

Phó Thâm ngồi lơ đễnh nghịch chiếc lá xanh của chậu cây đặt gần đó, cảm thấy hơi không yên lòng. Một lúc sau, khi thấy Lâm Ôn ngừng ăn để hớp nước, hắn mới hỏi: "Lô đất đó... cậu và Phương Dư đàm phán được chưa?"

"Vẫn chưa ạ. Tổng giám đốc Ngô, người chịu trách nhiệm chính về hội nghị xúc tiến đầu tư, sáng nay đã bị tạm đình chỉ công tác vì có người tố cáo ông ấy chỉnh sửa tài liệu mời thầu." Lâm Ôn buồn bã lắc đầu, sợ làm Phó Thâm thất vọng, cậu uống nốt thìa canh cuối cùng rồi vội vàng bổ sung: "Nhưng tôi và chị Phương đã đoán được chắc chắn là Hàn Tri giở trò sau lưng. Chiều nay bọn tôi đã tổng hợp tài liệu cả buổi, tổng giám đốc Ngô hứa sẽ xem và thử gửi lên trụ sở tập đoàn. Nếu chứng minh được phó tổng Lưu đã nhận hối lộ từ Hàn Tri và có hành vi thao túng trong đấu thầu, hội nghị xúc tiến có khả năng sẽ tổ chức lại. Ngài cứ yên tâm, nếu công bằng cạnh tranh, phương án của bọn tôi vẫn có ưu thế rất lớn."

Phó Thâm chỉ đáp một tiếng "ừ" qua loa, ánh mắt không nhìn về phía Lâm Ôn, cũng không nói lời động viên hay tỏ ra hứng thú gì thêm với dự án. Dường như hắn đang suy nghĩ điều gì đó, biểu cảm lộ vẻ do dự.

Lâm Ôn chờ một lúc, thấy Phó Thâm nhíu mày, không có ý định nói thêm, đành rụt rè hỏi: "Sao vậy tiên sinh, dự án này có gì không ổn sao ạ? Hay phương án của tôi còn chỗ nào chưa tối ưu? Tôi có mang theo laptop, ngài cứ nói, tôi sửa ngay được!"

"Không phải..."

Phó Thâm giữ tay Lâm Ôn lại, ngăn cậu mở túi lấy máy tính, nhẹ nhàng ấn cậu ngồi về chỗ cũ.

"Ăn cơm cho no đã. Bụng còn chưa đầy, nghĩ ngợi gì tới công việc. Tôi bảo cậu đi làm, chứ không bảo cậu bán mạng. Chỉ là một dự án thôi, đâu cần phải để tâm quá mức thế."

Lâm Ôn còn định nói thêm gì đó, nhưng đã bị Phó Thâm gắp một miếng tôm đặt vào miệng, ngắt lời cậu.

"Lâm Ôn, bất kể khi nào, hãy tin vào phán đoán của chính mình. Quyết định rồi thì cứ thế mà làm, không cần nghi ngờ bản thân."

... ... ... ... ...

Sau khi cơm nước xong xuôi, Phó Thâm đưa Lâm Ôn về nhà. Ăn no uống đủ, cơn buồn ngủ lại ập tới, Lâm Ôn mơ màng thiếp đi ngay trên xe. Khi xe đã về tới biệt thự, Phó Thâm không đánh thức cậu, chỉ lặng lẽ ngồi đó, ngắm khuôn mặt đang ngủ say của Lâm Ôn một lúc lâu. Hắn chỉnh điều hoà cho nhiệt độ ấm hơn, rồi lấy tấm chăn từ cốp xe đắp lên người cậu.

Lâm Ôn nửa mê nửa tỉnh vẫn cảm nhận được động tác của Phó Thâm. Trong cơn buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra nổi, cậu vẫn đưa tay ra nhẹ nhàng níu lấy ống tay áo của hắn, giọng nói nhẹ nhàng mê mang: "Tiên sinh... ngài yên tâm... tôi nhất định sẽ lấy được dự án này... tôi chắc chắn... sẽ kiếm thật nhiều tiền cho ngài ... sẽ không làm ngài thất vọng đâu..."

Ánh mắt Phó Thâm mềm mại đến lạ lùng. Hắn  đưa tay vuốt gọn mấy sợi tóc lòa xòa bên thái dương của cậu, dịu dàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu như để an ủi. "Tôi tin cậu. Lâm Ôn. Tôi vẫn luôn tin cậu."

Khép cửa xe lại thật khẽ, Phó Thâm bước xuống, đi vài bước ra xa và châm một điếu thuốc. Dưới ánh đèn bên đường, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu rồi rút điện thoại, gọi cho Trần Kỳ: "Nói với lão Lưu, đừng chuyển lô đất đó cho Hàn Tri nữa. Phần tiền của cậu ta, tôi sẽ thay cậu ta bù lại."

Nghe Trần Kỳ tỏ ý thắc mắc, hắn hạ giọng giải thích: "Không có lý do đặc biệt gì đâu, chỉ là... Lâm Ôn cũng muốn có lô đất đó. Cậu cứ yên tâm, tôi tự có cách xử lý, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch sau này. Không xảy ra vấn đề gì đâu, mà kể cả có xảy ra..."

Phó Thâm quay đầu nhìn vào trong xe, ánh mắt dịu dàng hẳn đi khi thấy Lâm Ôn vẫn đang ngủ yên trên ghế phụ. Một nụ cười nhẹ mà chính hắn cũng không nhận ra thấp thoáng trên môi: "... Tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro