Chương 36: Cậu có thể thắng
Chương 36: Cậu có thể thắng
"Hàn Thiên Minh là kẻ tàn nhẫn quyết đoán, nếu để anh ta biết những thủ đoạn kinh doanh của Lâm Ôn hiện tại không phải để cạnh tranh, mà là nhắm vào nhà họ Hàn, anh ta nhất định sẽ không do dự mà triệt để diệt trừ."
Trần Kỳ nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Vì vậy, tôi nghĩ... hay là tạm dừng kế hoạch bên phía Lâm Ôn? Gửi cậu ấy đi Anh hoặc Bắc Âu để học tập hoặc làm việc không phải cũng ổn sao? Dù sao hai nhà chúng ta ở bên đó cũng có chi nhánh, cậu ấy thích tài chính thương mại hay pháp luật đều có thể sắp xếp được. Đợi mọi chuyện kết thúc, cậu lại đón cậu ấy về. Hơn nữa, những việc Hàn Tri đã làm chắc chắn không thoát được đâu, nếu cậu ấy chỉ muốn hạ bệ Hàn Tri để hả giận, cậu ở trong nước cũng có thể ra tay giúp cậu ấy giải quyết. Dù sao cậu thích cậu ấy, cậu ấy chắc cũng có tình cảm với cậu, như vậy vừa an toàn vừa tiết kiệm công sức, chẳng phải tốt hơn sao? Thế nào?"
"... Không tốt lắm." Phó Thâm bóp bóp góc mày nhăn lại của mình: "Tại sao phải kéo cậu ấy ra? Tại sao phải gửi cậu ấy đi để bảo vệ cậu ấy? Tại sao không để cậu ấy tự mình ra tay?"
Buổi tụ tập nhỏ này không có nhạc công biểu diễn sau bữa tiệc, nhưng vài người bạn trong giới, từng học qua thanh nhạc, lại nổi hứng chơi vài bản nhạc để khuấy động không khí.
Tiếng đàn piano từ chiếc đàn được đặt giữa phòng khách vang lên, thu hút vài vị khách đang trò chuyện tụ lại gần. Nhưng góc này, nơi Phó Thâm đang ngồi, vẫn không ai di chuyển.
Âm nhạc lan tỏa, lời nói của hắn lại nghe lạnh lẽo đến mức không chút cảm xúc: "Những năm qua tôi bồi dưỡng cậu ấy, chẳng phải chính là để tự tay đẩy cậu ấy vào vòng xoáy của nhà họ Hàn sao?"
Trần Kỳ không hiểu: "Chuyện đó là trước đây mà, bây giờ chẳng phải cậu thích cậu ấy, nên mọi chuyện không giống nữa hay sao?"
"Có cái gì không giống? Vì tôi thích cậu ấy, hoặc cậu ấy thích tôi, nên cậu ấy đương nhiên phải nghe theo mọi sắp xếp của tôi, biến mình thành tài sản cá nhân của tôi, trốn trong vòng bảo vệ của tôi để chờ tôi báo thù cho cậu ấy sao?"
"Cậu nghĩ cậu ấy không có năng lực hay tôi trông giống kẻ ngốc coi tiền như rác?" Phó Thâm lắc đầu: "Mỗi một khoản đầu tư của tôi đều phải mang lại lợi nhuận, và Lâm Ôn hiện tại đang kiếm về cho tôi một khoản lợi nhuận khổng lồ. Lúc này, tôi dừng hết dự án của cậu ấy, gửi cậu ấy đi và biến cậu ấy thành một chú chim non cần được bảo vệ, sau đó lại tốn công sức, tài chính để tìm người thay thế cậu ấy, tôi có ngốc không? Lợi ích ngay trong tầm tay mà tôi không lấy, lại phải tốn thêm thời gian tìm kiếm thứ xa vời hơn."
Trần Kỳ bị những lời của Phó Thâm làm cho sững người. Một lúc lâu sau, anh mới chần chừ nói: "Nhưng theo kế hoạch, cậu đẩy cậu ấy ra trước sân khấu, để cậu ấy trực tiếp đối đầu với nhà họ Hàn, chẳng phải là... lợi dụng cậu ấy sao? Phó Thâm, cậu thích cậu ấy, nhưng vẫn muốn lợi dụng cậu ấy sao?"
Cách đó không xa, Lâm Ôn đang trò chuyện vui vẻ với một vị quản lý của một công ty tài chính được Phương Dư giới thiệu. Vẻ rạng rỡ của cậu giờ đây đã rất khác so với hai năm trước, không còn cúi đầu hay ngại ngùng trước người lạ, cũng không dễ dàng bộc lộ sự rụt rè. Cậu thậm chí còn bắt đầu có được sự tự tin để biến mọi hoàn cảnh thành sân khấu của riêng mình.
Hiện tại, không chỉ ngoại hình, mà cả con người Lâm Ôn từ trong ra ngoài đều toát lên một sự đẹp đẽ làm cho người khác thoải mái. Giống như một viên ngọc thạch vừa lộ ra góc xanh biếc, đủ sức hút để khiến người khác muốn tiếp tục đánh cược.
Phó Thâm thu lại ánh mắt, cụp mi xuống, nhìn chằm chằm vào chất rượu đỏ lắng đọng trong ly thủy tinh một lúc. Sau đó, hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu, rồi nói: "Tôi thừa nhận rằng tôi dành cho Lâm Ôn một chút cảm xúc lệch khỏi kế hoạch ban đầu. Nhưng thứ cảm xúc mong manh như 'thích' này, ngoài việc kích thích sự bài tiết hormone, thực sự không có bất kỳ tác dụng nào. Vậy tại sao phải đưa cảm xúc đó vào phạm vi cân nhắc trong kế hoạch? Huống hồ... nói đến chuyện lợi dụng, chẳng phải đó chính là thỏa thuận ban đầu giữa tôi và cậu ấy sao?"
"Nhưng cảm xúc của con người, mọi vui buồn giận dữ trong cả cuộc đời chẳng phải cũng là kết quả của các loại hormone sao?" Trần Kỳ không thể chịu được dáng vẻ tự lừa mình dối người của Phó Thâm, liền phản bác: "Việc thích ai đó có thể mang lại niềm vui cho cậu."
"Niềm vui thì có ích gì?" Phó Thâm hỏi ngược lại.
"Muốn có niềm vui phải trả giá rất lớn đấy." Phó Thâm cười nhạo chính mình, nhếch khóe môi một cách giễu cợt: "Tôi đã nếm qua cái giá đó năm năm trước. Tổn thất nặng nề, thậm chí còn không có cơ hội để hối hận. Lúc cậu khăng khăng muốn làm luật sư và rời khỏi gia đình, chẳng phải cậu cũng từng nếm trải sao?"
"Lâm Ôn cũng đã nếm qua rồi, cho nên cậu xem..."
Phó Thâm giơ tay chỉ về phía Lâm Ôn, dừng lại một chút, ánh mắt như chìm vào một suy nghĩ xa xăm nào đó, nhìn về phía ấy mà không biết đang nghĩ gì.
Ánh sáng qua chùm đèn pha lê trên trần phản chiếu xuống, che lấp hết mọi cảm xúc trong đôi mắt của hắn, khiến người đối diện dường như đang bị ngăn cách bởi một lớp màn mờ, không nhìn thấu được.
"Cậu ấy đang trả giá cho niềm vui mà mình từng có. Chỉ khi cậu ấy trả đủ cái giá để bù đắp cho những quyết định ngu ngốc trong quá khứ, cậu ấy mới có thể sống cuộc đời thuộc về chính mình."
"Trần Kỳ, cái giá mà tôi phải trả vẫn còn cách rất xa mới đủ. Vẫn không thể bù đắp được... một mạng người đang sống sờ sờ."
... ... ... ... ... ... ...
Kể từ khi buổi tiệc rượu đầu tiên sau khi trở về nước kết thúc, đã hai tháng trôi qua. Phía Lâm Ôn và Phương Dư vẫn đang tiến hành các hoạt động tranh giành tài nguyên và hợp tác một cách rầm rộ. Nhưng bên kia, Hàn Tri cũng không phải kẻ ngốc hoàn toàn.
Hàn Tri sẽ không để mình mãi là miếng cá nằm trên thớt mặc cho người khác mổ xẻ. Sau lần thứ ba đến công ty tìm Lâm Ôn nhưng bị từ chối gặp mặt, cậu ta lập tức từ bỏ chiến lược hòa giải, quay sang dự án mới, chấp nhận nhượng hai phần lợi nhuận, bằng cách gia tăng tỷ lệ phân chia, cậu ta đã thành công giành lại một phần đối tác hợp tác.
Tuy nhiên, lợi nhuận bị hao hụt khiến Hàn Tri bị chỉ trích nặng nề trong các cuộc họp hội đồng quản trị. Bất đắc dĩ, cậu ta phải cúi đầu trước cha mình, nhượng lại một phần cổ phần đang nắm giữ mới có thể giữ được vị trí của mình.
Ăn phải thiệt thòi từ cái bẫy ngầm mà Lâm Ôn giăng ra trong các hợp tác đầu tư, Hàn Tri tất nhiên không dễ dàng bỏ qua. Không lâu sau, cậu ta nhắm vào một dự án mới — một khu đất ở vùng ngoại ô được một thương nhân ngoại quốc mua lại để xây dựng khu nghỉ dưỡng. Nhưng ông chủ là một nhà phân phối từ nơi khác, không đủ vốn phát triển, hiện đang tìm kiếm đối tác đầu tư địa phương.
Khu nghỉ dưỡng này hướng đến nhóm khách hàng cao cấp, chỉ cần tạo dựng được danh tiếng thì không gian lợi nhuận tiềm năng rất lớn. Hàn Tri tất nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Trong khi đó, Lâm Ôn và nhóm của cậu cũng luôn theo sát động thái của Hàn Tri. Sau khi nhận được thông tin, cậu lập tức cùng Phương Dư đến buổi hội nghị xúc tiến đầu tư, chuẩn bị nắm bắt dự án này trước Hàn Tri một bước.
Hôm nay, trước khi xuất phát, trong lòng Lâm Ôn cảm thấy bất an, không yên tâm nên đã cố tình đi vòng qua để tìm Phó Thâm. Lúc này Phó Thâm vừa kết thúc một cuộc họp qua điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn thấy cánh cửa phòng bị kéo mở một nửa. Lâm Ôn ló nửa đầu ra, chớp mắt ra hiệu với hắn, rồi lặng lẽ chỉ vào tai mình.
"Cuộc họp kết thúc rồi, vào đi."
Phó Thâm tháo chiếc tai nghe mà mình vừa quên mất trên tai xuống, ra hiệu tay mời Lâm Ôn bước vào.
Hắn nhìn thấy Lâm Ôn khi bước vào thì lưỡng lự, há miệng muốn nói nhưng lại không thốt ra lời, liền đoán ra rằng Lâm Ôn lần đầu phải đối mặt với một sự kiện lớn như hội nghị đầu tư đấu giá – một khoảnh khắc mang tính quyết định – nên tinh thần bất ổn, muốn đến bàn bạc với mình. Không đợi Lâm Ôn đặt câu hỏi, hắn đã nói thẳng: "Không cần hỏi ý kiến tôi. Cứ làm theo kế hoạch mà cậu đã vạch ra là được. Dự án này từ đầu đến cuối đều do cậu cân nhắc và tính toán, nhưng nó cũng đã qua đánh giá của bộ phận dự án công ty Phương Dư. Phán đoán thương mại của cậu không có vấn đề gì. Hơn nữa, hiện vẫn chưa đến thời điểm chốt hạ cuối cùng, không cần phải căng thẳng."
Lâm Ôn vừa định mở miệng thì bị Phó Thâm đoán trúng tâm ý, nên đành nuốt lại những lời muốn nói. Cậu sợ Phó Thâm nhìn thấu sự thiếu tự tin của mình, bèn lập tức giả vờ như mình đến tìm hắn không phải vì chuyện hội nghị đầu tư. Lâm Ôn tròn mắt giả vờ ngạc nhiên: "Vâng? Chẳng lẽ muốn hẹn ngài ăn tối cũng không cần phải bàn bạc sao ạ? Vậy thì tôi sẽ không đặt nhà hàng Tây nữa mà đặt quán Tứ Xuyên, bảy giờ ngài thấy ổn không?"
"..."
Phó Thâm ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, nhìn về phía Lâm Ôn mà không nói lời nào. Hắn chỉ đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi. Dưới ánh nhìn dường như đã thấu tỏ tất cả của hắn, Lâm Ôn ngay lập tức giơ tay đầu hàng, ngượng ngùng cúi đầu, lúng túng nói: "Tôi sai rồi, tiên sinh. Chỉ là tôi thấy lo lắng quá nên mới đến tìm ngài..."
"Hẹn ăn tối đúng là không cần bàn bạc. Tôi không kén ăn, địa điểm cứ để cậu quyết định." Phó Thâm không nhịn được, khóe môi hơi nhếch lên một chút, nhưng lại nhanh chóng kiềm chế. Hắn cúi xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay mình: "Nhưng bảy giờ thì muộn quá. Tôi tan làm lúc sáu giờ, sáu giờ mười tôi sẽ đến đón cậu. Cậu cũng không có vấn đề gì chứ?"
"Không có..."Lâm Ôn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác gật đầu: "Không vấn đề gì."
Khóe môi bị kìm nén của Phó Thâm cuối cùng vẫn thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí, nhẹ nhàng nhếch lên trước gương mặt ngơ ngác của Lâm Ôn – gương mặt không hiểu sao chủ đề lại đột ngột chuyển sang việc ăn tối. Hắn đặt tài liệu xuống, nhân động tác cúi đầu mà che đi nụ cười trên mặt mình. Lại sợ rằng Lâm Ôn chưa hiểu rõ ý mình, điều này sẽ làm tổn thương sự tự tin của cậu. Sau một lúc, hắn nhếch nửa bên lông mày, nói: "Ý tôi là, cậu phải tin vào ánh mắt của tôi. Người mà tôi chọn, là cậu."
"Vậy nên không cần lo lắng. Tôi tin rằng cậu có thể thắng."
--------------------
Trần Kỳ: (khuyên nhủ đủ điều với một đống lời dài dòng)
Phó Thâm: "Không. Thích là một loại cảm xúc vô dụng."
Lâm Ôn: "Tiên sinh ơi, tôi có chút lo lắng..."
Phó Thâm: (Khóe miệng bất giác nhếch lên 2 pixel) "Lo lắng cái gì? Em là người tôi chọn. Em sẽ thắng, hiểu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro