Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Quan trọng hơn cả tình cảm yêu thích thông thường

Chương 35: Quan trọng hơn cả tình cảm yêu thích thông thường

"Lâm Ôn nói rằng cậu ấy thích tôi."

"Khụ khụ khụ... Cái gì?!"

Hai đối tác mới của văn phòng luật sư Trần Kỳ vừa giành được một chiến thắng đẹp trong vụ án thương mại ở Bắc Âu. Để tỏ lòng khen thưởng, Trần Kỳ đã tổ chức một buổi tiệc nhỏ tại nhà riêng để ăn mừng, đồng thời mời Phó Thâm và Lâm Ôn cùng tham dự. Nhiều khách mời trong buổi tiệc thuộc nhóm khách hàng mục tiêu của Lâm Ôn, vì vậy sau bữa tối, Lâm Ôn đã cùng Phương Dư đi kết nối và trò chuyện với mọi người.

Quan hệ giữa Phó Thâm và Lâm Ôn vẫn chưa được biết đến rộng rãi ở trong nước, mà Phó Thâm cũng không muốn để lộ quá sớm. Ngay từ khi bắt đầu buổi tiệc, hắn và Lâm Ôn đã ngồi tách biệt ở hai phía, thậm chí không thực hiện bất kỳ nghi thức chào hỏi hay xã giao nào. Phó Thâm chỉ tập trung trò chuyện với những người bạn bên cạnh.

Người bạn duy nhất ngồi cạnh hắn là Trần Kỳ, anh vừa nhấm nháp một ngụm rượu vang đỏ và hài lòng nhìn không khí vui vẻ trong bữa tiệc, thì ngay giây tiếp theo đã bị câu nói của Phó Thâm làm cho sặc rượu, trừng lớn mắt ngạc nhiên: "Cái gì? Ai nói thích cậu chứ?!"

Động tĩnh khi bị sặc của Trần Kỳ không hề nhỏ, khiến những vị khách xung quanh tò mò quay đầu nhìn lại. Trần Kỳ vội vã xua tay, ra hiệu mình không sao. May mắn thay, dù âm lượng câu nói khá lớn nhưng nội dung mơ hồ, không đầu không đuôi, nên không ai có thể hiểu được điều gì cụ thể. Những vị khách gần đó chỉ coi đây là tin đồn đời tư của một thiếu gia nhà giàu, mỉm cười rồi lại quay đi tiếp tục trò chuyện với người khác.

Trần Kỳ thấy xung quanh không còn ai chú ý nữa, mới cẩn thận rướn người lại gần Phó Thâm, hạ giọng hỏi đầy kinh ngạc: "Lâm Ôn tỏ tình với cậu à? Chuyện này xảy ra từ khi nào? Tôi chỉ đi công tác một tuần thôi mà tiến độ của các cậu đã nhanh đến mức này rồi sao?! Thế còn miếng đất chuẩn bị cho Hàn Tri thì sao? Các bước tiếp theo có làm theo kế hoạch ban đầu không? À mà đúng rồi, các cậu đã hẹn hò bao lâu rồi?"

"Chuyện này liên quan gì đến Hàn Tri? Tư duy của cậu đúng là bay quá xa rồi."

Phó Thâm nhíu mày lau sạch vết rượu dính trên ống tay áo. Trước loạt câu hỏi liên tiếp của Trần Kỳ, hắn chỉ nói: "Lâm Ôn nói rằng cậu ấy tin tưởng tôi."

"Ừ."

"..."

"... Sau đó thì sao?"

Trần Kỳ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe chuyện bát quái, vẫn giữ nụ cười trên môi. Nhưng rồi, đối diện với biểu cảm "tôi đã nói hết rồi" của Phó Thâm, nụ cười ấy chợt đông cứng. Anh nhướng mày, vẻ mặt khó tin: "Rồi quá trình tiếp theo đâu? Tôi muốn nghe chi tiết cơ mà! Lâm Ôn nói cậu ấy tin tưởng cậu thì liên quan gì đến việc cậu nói cậu ấy thích cậu lúc đầu?"

"Cậu nghe không hiểu à?" Phó Thâm liếc mắt nhìn về phía Lâm Ôn đang trò chuyện với người khác ở xa, hai người đối diện nhau qua không gian rồi hắn mới quay đầu lại. Có lẽ cảm thấy Trần Kỳ quá chậm hiểu, hắn bèn nhấn mạnh từng chữ, lặp lại: "Lâm Ôn nói rằng cậu ấy hoàn toàn tin tưởng tôi."

"Tôi cảm thấy mình hiểu, nhưng lại không thật sự hiểu lắm." Trần Kỳ trong mắt đầy vẻ hoang mang. Nhưng với hai mươi năm tình bạn từ nhỏ đến lớn cùng sự hiểu biết sâu sắc về Phó Thâm, anh suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy rằng khả năng tệ nhất mà anh đang nghĩ đến mới là sự thật của chuyện này:"Cậu đừng nói với tôi là... Lâm Ôn chỉ nói rằng cậu ấy tin tưởng cậu?!"

Phó Thâm ngạc nhiên quay đầu lại: "Như thế còn chưa đủ sao?"

"Đủ sao được mà đủ?!" Trần Kỳ vỗ vỗ ngực mình, cố xua đi cảm giác tức tối: "Cậu ấy chỉ nói rằng tin tưởng cậu, thế mà qua lời cậu lại biến thành... chuyện khác!"

Chung quanh thỉnh thoảng có khách khứa đi qua đi lại, câu "cậu ấy thích cậu" của Trần Kỳ bị anh nuốt lại, trong lòng cảm thấy tức tối vì sự bộc trực của mình vừa rồi.

Nhưng Phó Thâm chẳng hề cảm thấy mình nói sai cái gì, hắn cầm ly rượu lên, ngả người ra sau, nhún vai nói: "Giữa tôi và cậu ấy không có mối quan hệ máu mủ mơ hồ nào, cũng chẳng có sự ràng buộc hay liên kết gì theo nghĩa thông thường. Thậm chí hai năm trước chúng tôi còn chưa từng gặp nhau."

"Nhưng cậu ấy nói cậu ấy tin tưởng tôi. Dù biết rõ tôi là kẻ chỉ vì lợi ích, tình cảm lạnh nhạt, vậy mà vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng tôi. Chẳng lẽ điều này không quan trọng ngang với thứ tình cảm được gọi là yêu thích theo nghĩa phổ quát hay sao?"

"... Được rồi, cậu nói rất đúng."

Về mồm mép công phu và khả năng tẩy não người khác, Trần Kỳ chưa bao giờ thắng được Phó Thâm trong suốt hai mươi năm qua. Nhưng so với Phó Thâm, người chỉ yêu tiền và chẳng có mấy kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, Trần Kỳ cảm thấy mình vẫn có chút ưu thế để lên tiếng trong vấn đề này.

"Vậy cậu hiện tại đối với Lâm Ôn là thái độ gì? Cậu thích cậu ấy đúng không? Không, cậu nhất định thích cậu ấy. Ê, đừng vội phản bác tôi. Nếu không thì cậu giải thích thử xem tại sao cậu lại gác lại bao nhiêu việc ở trong nước để đi Anh cùng cậu ấy suốt hai năm, về nước rồi còn cho cậu ấy ở trong căn nhà cậu mua? Với lại, kế hoạch ban đầu rõ ràng là đợi đến khi lật đổ Hàn Tri xong mới nói cho cậu ấy biết chuyện của tài xế taxi, tại sao lại bị đẩy lên trước, trở thành phần thưởng khi cậu ấy giành được ba phần tư số giao dịch?"

"Còn nữa, lần trước cậu nói với tôi rằng 'tôi chỉ muốn thông báo với cậu, không có ý gì khác' với một thái độ hoàn toàn không cần thiết, là vào lúc cậu học lớp 11 và giành giải nhất trong cuộc thi đầu tư mô phỏng CFA. Cái cuộc thi đó tôi hoàn toàn không quan tâm cũng chẳng tham gia, vậy mà lúc gặp tôi cậu nhắc đến kết quả của nó ba lần."

"Phó Thâm, cậu đang vui mừng."

"Giống như khi cậu thắng giải năm đó, cậu đang cảm thấy vui vì sự tin tưởng của Lâm Ôn."

Trần Kỳ khoanh tay, khẽ hừ một tiếng, ra vẻ mình đã nhìn thấu suy nghĩ của Phó Thâm. Sau khi thỏa mãn một chút, anh lại nhanh chóng cảm thấy lo lắng sâu sắc cho mối quan hệ của người bạn thân: "Nhưng Phó Thâm, cậu phải suy nghĩ rõ ràng về kế hoạch sau này. Nếu cậu muốn kéo Lâm Ôn ra khỏi mớ rắc rối liên quan đến nhà họ Hàn thì phải nhanh chóng thực hiện, nhân lúc chúng ta vẫn có thể tìm người thay thế cậu ấy. Nếu để lâu hơn, chờ đến khi cậu ấy bước ra sân khấu chính, bị Hàn Thiên Minh để ý, thì sẽ không dễ dàng thoát thân nữa đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro