Chương 20: Tôi có thể đích thân dạy cậu
Chương 20: Tôi có thể đích thân dạy cậu
Phó Thâm ngạc nhiên đến mức đôi mày hơi nhướng lên, mãi lâu sau mới hạ xuống.
Cũng không phải vì những thứ mà Lâm Ôn đổi được có giá trị quá mức khiến hắn phải kinh ngạc, mà chính là hành động biết dùng một mảnh đất vô dụng để đổi lấy lợi ích thực tế của cậu, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hai hàng lông mày của hắn không tự giác mà mà bắt đầu nhíu lại...ngón tay khẽ vuốt quanh miệng tách trà, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Ôn mà không nói lời nào. Đôi mắt không còn kính che phủ giờ đây càng thêm sắc bén, tựa như đang dùng một cái nhìn hoàn toàn mới để đánh giá cậu – một "sản phẩm đầu tư" mà trước đây hắn không mấy chú trọng.
Nhưng Lâm Ôn lại không nhận ra ánh mắt đầy toan tính ấy, trái lại cậu còn cho rằng mình không mang về được nhiều lợi ích hơn cho Phó Thâm là do bản thân mình làm chưa đủ tốt. Vì thế, cậu vội vàng giải thích: "Xin lỗi ngài, tôi đã tự ý quyết định mà không bàn bạc trước với ngài. Nhưng tôi đã tìm hiểu kỹ rồi. Mảnh đất xây dựng sân chơi polo đó tuy diện tích không nhỏ, nhưng vị trí lại quá xa, ít người qua lại, và còn là nơi hoạt động theo hình thức thành viên. Tính đến hiện tại, khách hàng và nhóm người tiêu thụ chủ yếu đều là các thiếu gia giàu có hoặc quý tộc đến đây giải trí, người bình thường gần như không biết đến nơi này. Lượng khách quá ít, dù có đặt phí thành viên cao đến đâu cũng khó bù đắp được chi phí chăm sóc ngựa, chưa kể đến các khoản chi phí duy trì cơ sở vật chất và lương cho nhân viên..."
Ánh mắt dò xét của Phó Thâm vẫn không rời khỏi Lâm Ôn. Hắn cầm tách trà trên tay, vòng tay khoanh trước ngực, tựa người vào bàn, đứng một cách thảnh thơi. Mặc dù ban đầu hắn khá bất ngờ, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ra ba thứ mà Lâm Ôn đổi được đều là nước cờ có tính toán lâu dài.
Phó Thâm khẽ nhấc kính mắt, khóe môi thoáng cong lên một chút. Đột nhiên, hắn rất muốn biết Lâm Ôn đã tiến bộ đến mức nào trong hơn một tháng kể từ khi hắn rời đi, vì vậy hắn giả vờ dò hỏi: "Vậy nếu mang mảnh đất đó về rồi bán đi thì sao? Giao dịch đất đai vốn là một trong những lĩnh vực kinh doanh sinh lời cao. Hơn nữa, cậu không mất một đồng nào cho mảnh đất này, bán đi chẳng phải là một vốn bốn lời sao?"
"Ừm... thật ra cũng có thể bán, nhưng có hai điểm không chắc chắn." Lâm Ôn giơ hai ngón tay lên, nhìn về phía Phó Thâm. Sau khi nhận được cái gật đầu ra hiệu, cậu mới tiếp tục giải thích: "Thứ nhất, James đã nói trước mặt mọi người ở câu lạc bộ rằng cậu ấy sẽ tặng tôi một 'sân cưỡi ngựa'. Nhưng lời này vốn dĩ là một cái bẫy ngôn từ, vừa có thể chỉ mảnh đất, vừa có thể chỉ các cơ sở vật chất trên đó. Nếu cậu ấy không giao mảnh đất mà chỉ giao hoạt động kinh doanh chuồng ngựa, chẳng phải là tôi đã nhận lấy một vụ làm ăn thua lỗ, một củ khoai nóng bỏng tay hay sao? Được chẳng bù mất. Ngài đã dạy tôi ngay từ đầu rằng, kinh doanh thua lỗ là điều tuyệt đối không được làm!"
Sự hài lòng giữa ánh mắt và nét môi của Phó Thâm càng lúc càng rõ. Hắn khẽ nâng cằm, ra hiệu cho Lâm Ôn tiếp tục.
Lúc này, Lâm Ôn cuối cùng cũng nhận ra rằng Phó Thâm không hề giận dữ vì cậu tự ý quyết định, ngược lại, hắn dường như rất hài lòng với cách làm của cậu. Nhân cơ hội này, cậu tự tin hơn, hơi ngẩng cao đầu và với một chút đắc ý, cậu nói tiếp: "Thứ hai, tôi đã hỏi ông chủ Giang ở câu lạc bộ rồi, đối phương nói rằng James rất yêu thích sân cưỡi ngựa đó. Hằng năm, cậu ta đều dẫn rất nhiều người đến đó tụ họp và thi đấu. Cậu ta có lẽ nghĩ rằng tôi chắc chắn không thể làm tốt hơn cậu ta, nên mới dễ dàng hứa hẹn như vậy. Nếu cậu ta thật sự giữ lời hứa, không sử dụng bất kỳ mưu mẹo hay thủ đoạn nào, và giao toàn bộ sân cưỡi ngựa đó cho tôi, thì tôi sẽ trở thành người cướp đi thứ mà cậu ta yêu quý nhất. Khi đó, việc thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với cậu ta sau này gần như không còn hy vọng. Đây chẳng phải là lý do mà ngài từ đầu đã không muốn tôi nhận mảnh đất đó, đúng không tiên sinh?"
"..."
"Đúng vậy."
Suy nghĩ của Lâm Ôn trùng khớp với những tính toán ban đầu trong lòng Phó Thâm. Tài sản là vật vô tri, điều mà ngành tài chính cần làm là khiến đồng tiền "sống lại" và để tài sản lưu thông với giá trị tối đa. Ba thứ mà Lâm Ôn đổi được, gồm cổ phần 2% của F Club, tấm danh thiếp của hội sở tài chính địa phương, và thẻ hội viên sân cưỡi ngựa của James, đều mang tính chiến lược dài hạn.
Cổ phần ở F Club có thể giúp Lâm Ôn nhanh chóng hòa nhập vào tầng lớp thượng lưu du học sinh. Tấm danh thiếp hội sở tài chính sẽ giúp cậu mở rộng mạng lưới xã giao của mình. Thẻ hội viên sân cưỡi ngựa là bước tiến nhằm hiện thực hóa tham vọng mà Lâm Ôn đã dồn sức để luyện tập trong suốt thời gian qua.
Ba thứ này nhìn bề ngoài có vẻ không đáng giá bằng cả một sân cưỡi ngựa, nhưng nếu biết cách vận dụng và khai thác, chúng sẽ mang lại tỷ lệ hồi vốn dài hạn vô cùng phong phú.
Lâm Ôn không bị che mờ bởi cái lợi nhỏ bé trước mắt, mà biết cách buông câu dài để câu cá lớn. Điều này đối với Phó Thâm – người ban đầu không kỳ vọng gì nhiều ở cậu – đã đủ khiến hắn cảm thấy hài lòng.
Phó Thâm khẽ đẩy kính, ánh mắt qua ngọn lửa lò sưởi nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời của Lâm Ôn. Ý nghĩ từ buổi chiều lại một lần nữa dâng lên trong lòng hắn.
Một cây chẳng thể làm nên rừng.
Mặc dù, ban đầu hắn chấp nhận cứu giúp Lâm Ôn chỉ là bước đi bất đắc dĩ để tạm thời thỏa hiệp với số phận. Từ trước đến nay, hắn cũng không hề giấu diếm rằng mình đang lợi dụng Lâm Ôn. Nhưng so với một con cờ cô độc đơn thuần bị lợi dụng, thì một người có thể trợ giúp hắn bài binh bố trận trên bàn cờ lại hấp dẫn hơn nhiều.
Lâm Ôn chỉ mới học lý thuyết sách vở hơn nửa năm đã có thể đạt đến trình độ như thế này. Nếu hắn dành thời gian để bồi dưỡng thêm, liệu cậu có thể trở thành một tiền vệ xuất sắc trong đội hình của hắn không? Biến cậu không chỉ trở thành công cụ để đối phó Hàn Tri, cậu còn có thể giúp hắn đánh bại tập đoàn Hàn thị, cướp lấy thị trường của Hàn gia, và thu về những khoản đầu tư béo bở?
Phó Thâm cũng không ngại việc kiếm được nhiều tiền hơn.
Nếu giúp Lâm Ôn bước cao hơn một bậc, đồng nghĩa hắn sẽ nhận lại những khoản hồi báo to lớn hơn.
Cho dù cuối cùng Lâm Ôn có thể không đạt được mức độ mà Phó Thâm mong muốn, không thể giúp hắn lật đổ cả tập đoàn Hàn thị, nhưng tác động gây đau đớn cho Hàn Tri thì vẫn luôn hiện hữu. Và quan trọng nhất, hắn không hề chịu chút thua lỗ nào trong khoản đầu tư này.
Việc mua bán mảnh đất của sân cưỡi ngựa từng là một thương vụ "một vốn bốn lời" đặt trước mặt Lâm Ôn.
Giờ đây, việc bồi dưỡng Lâm Ôn cũng là một thương vụ "một vốn bốn lời" khác đặt trước mặt Phó Thâm.
Điểm khác biệt nằm ở chỗ, Lâm Ôn là người hiền lành, luôn coi trọng sự hòa nhã và sẵn sàng nhượng bộ để đổi lấy lợi ích, làm đẹp lòng cả đôi bên. Còn Phó Thâm, trong thương trường, từ trước tới nay luôn theo đuổi sự khôn ngoan và mưu mô. Hắn không bao giờ bận tâm đến cái gọi là lương tâm. Khi đứng trước những lợi ích lớn hơn và tốt hơn, hắn chắc chắn sẽ nuốt trọn, không để lại dù chỉ một chút lợi lộc dư thừa cho người khác.
Thay vì để Lâm Ôn từ từ tỏa sáng, bộc lộ tài năng trong mắt người khác, rồi bị các đối thủ nhìn ra giá trị thương mại, chi bằng chính hắn ra tay đào tạo cậu, tận dụng toàn bộ tiềm năng và thu lợi cho riêng mình.
Người thương nhân luôn cân nhắc lợi và hại gần như chỉ trong khoảnh khắc. Biểu cảm trên gương mặt Phó Thâm thay đổi rất nhẹ, và rồi hắn lại nở một nụ cười – giống hệt như khi hắn khuyến khích Lâm Ôn báo thù – giả vờ như một lời đề nghị thoải mái, vô tình mà buông ra: "Lâm Ôn, cậu có muốn học đầu tư không?"
"Tôi có thể đích thân dạy cậu."
... ... ...
Trong nước.
Trong căn gác tối tăm, khói thuốc nồng nặc tỏa ra khắp nơi. Mùi rượu chua chát từ đêm qua vẫn bốc lên từ người đàn ông say khướt tựa vào góc tường, thứ mùi nặng nề đến mức khiến người ta buồn nôn.
Tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, theo sau là những tiếng gõ cửa chói tai.
Người đàn ông say rượu đến mức không biết gì bên trong bị đánh thức khỏi giấc mộng, tiện tay cầm lấy chai rượu bên cạnh và ném mạnh về phía cửa, vẻ bực bội không kiềm chế được.
Âm thanh lanh lảnh của chai thủy tinh vỡ nát vang lên bên tai, người đứng ngoài cửa bị dọa cho run rẩy, chỉ dám hạ giọng đến mức thấp nhất, nhẹ nhàng nói: "Hàn thiếu gia, ngài... chuyện ngài nhờ tôi điều tra đã có chút manh mối rồi, vị công tử tên Lâm Ôn đó, tôi...tôi đã tra được tung tích hiện tại của cậu ấy ở đâu rồi."
Cạch!
Cánh cửa được mở ra một cách vội vã, người đàn ông bên trong giẫm lên cả những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn, lao ra ngoài, dùng một bàn tay nắm chặt lấy cổ áo kẻ đứng trước mặt, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, tràn ngập sự không cam lòng và phẫn nộ: "Em ấy ở đâu? !"
--------------------
Hành trình trưởng thành của Lâm Ôn đang dần đi đến hồi kết. Đã đến lúc để cậu trở về nước và tự tay trừng trị gã đàn ông cặn bã kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro