Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Không thể trở thành con dao sắc bén của hắn

Chương 19: Không thể trở thành con dao sắc bén của hắn

Trên con phố chính của London, tuyết rơi liên tục từng lớp mỏng, những cửa hàng tạp hóa chỉ bật một ngọn đèn và sớm treo biển đóng cửa. Những cánh cửa lớn đóng chặt, bên trong, hơi nước từ tách trà nóng bốc lên, đọng lại trên cửa kính lạnh lẽo, nhanh chóng chảy thành những giọt nước ngưng tụ.

Ánh đèn mờ nhạt rơi xuống, Lâm Ôn cầm trong tay chiếc cốc giấy, cảm thấy có chút bối rối: "Ngài mua cho tôi sao? Và cả buổi chiều sao? Ngài đến từ lúc nào vậy? Ngài đã đợi tôi cả buổi chiều ạ?"

"... Thời gian của tôi nhiều đến vậy sao? Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không rảnh như vậy." Phó Thâm rót cho mình một ly trà nóng, quay người lại và dựa vào quầy trà, tháo mắt kính đã bị hơi nước bốc lên làm mờ hết tầm nhìn rồi treo nó vào khuy áo khoác. "Khi vào cửa, tôi nghe thấy cậu đang than phiền với đồng nghiệp bên cạnh rằng khách quá đông, cả buổi chiều không kịp uống một ngụm nước. Căn hộ của cậu cách đây hai dãy phố, tôi sao có thể để cậu chết khát chết đói trên đường được?"

"Thì ra là vậy."

Phó Thâm nghiêng đầu, rũ mắt xuống thổi nguội ly trà trong tay, thái độ và thần thái của hắn hoàn hảo đến mức không thể nhận ra chút giả dối nào. Lâm Ôn cũng không nghĩ nhiều, đối với Phó Thâm là tin tưởng không hoài nghi, trong lòng tự nhủ, không để Phó Thâm chờ cả buổi chiều là được rồi, nếu không bản thân sẽ cảm thấy áy náy.

Nhận được câu trả lời, Lâm Ôn cuối cùng ngồi xuống bên bàn và bắt đầu ăn bữa tối của mình, vừa hài lòng cắn miếng bánh sừng bò nóng hổi, vừa vô tình hỏi: "Đúng rồi, tiên sinh, cửa hàng này...là của ngài mở ạ? Tôi thấy ngài rất quen thuộc với mọi thứ ở đây."

"Chỉ là một khoản đầu tư nhỏ thời đi học thôi, không phải là một công việc kiếm tiền. Chủ yếu vì cửa hàng này nằm rất gần trung tâm tài chính, nên có thể nhanh chóng nhận được thông tin về những động thái quan trọng qua đây, và tôi cũng có thể làm chút việc kinh doanh về thông tin đầu tư ngành nghề."

Phó Thâm nhấp một ngụm trà, nhớ ra điều gì đó rồi bổ sung: "Nếu cậu gặp phải chuyện khó giải quyết, cũng có thể đến đây tìm giúp đỡ, số điện thoại ở đây sẽ trực tiếp liên hệ với văn phòng của tôi ở trong nước."

Lâm Ôn bưng bát súp nóng lên uống, chỉ lộ ra nửa cái đầu không ngừng gật gật đáp lại lời hắn.

Phó Thâm nhìn Lâm Ôn, cho đến khi thấy cậu uống xong ngụm súp nóng cuối cùng, lúc này hắn mới đặt ly trà đã không còn hơi nóng xuống, hỏi: "Nghe nói cậu đã thắng một mảnh đất từ James?"

"Khụ khụ khụ khụ...!"

Lâm Ôn bị miếng nước súp cuối cùng làm sặc không nhẹ, mất một lúc lâu mới có thể bình thường lại, gương mặt đỏ bừng cúi xuống, hơi xấu hổ nói: "Dạ... nhưng mà tiên sinh ơi, tôi không có ý giấu ngài đâu! Tôi chỉ chưa nghĩ ra cách nói với ngài thôi, vì mảnh đất đó, mảnh đất đó... tôi không dám nhận."

Lâm Ôn ấp úng một hồi lâu, cuối cùng nắm chặt tay, nghiến răng nói ra sự thật. Cậu không nhận mảnh đất đó hoàn toàn là tự ý quyết định, trong lòng cảm thấy rất tội lỗi, chỉ dám ngước mắt lên nhìn qua nét mặt của Phó Thâm, lo lắng gọi nhỏ: "Tiên sinh, tôi..."

"Không nhận cũng có cái lợi của không nhận, ý định ban đầu của tôi cũng định không cho cậu nhận, cứ làm cho đối phương thấp thỏm." Phó Thâm không tỏ ra bất ngờ, sắc mặt gần như không thay đổi, lông mày chỉ nhíu lại một cái rồi nhanh chóng giãn ra. "Cậu đạt được vị trí số một trong bắn súng, lại không nhận món lợi James mang đến tận cửa, có thể khiến cậu ta nghĩ rằng sự tiếp cận của cậu không phải có mục đích, mà sẽ tự nhiên thân thiết hơn với cậu. Mảnh đất ở ngoại ô này chẳng đáng bao nhiêu, nếu cậu có thể khiến James coi cậu là bạn bè, những lợi ích cậu nhận được sẽ lớn hơn rất nhiều so với một mảnh đất chết."

Lâm Ôn không dám nhận tiền tài người khác đưa đến, Phó Thâm hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên. Hắn biết Lâm Ôn tính tình nhút nhát, sợ phiền phức, đối với bất cứ thứ gì đều cảm thấy lo lắng, tính cách yếu đuối đã hình thành từ lâu, không thể thay đổi trong một sớm một chiều được. Dù cho sự nỗ lực kiên trì và thành tích tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn của Lâm Ôn khiến hắn rất ngạc nhiên, nhưng sự linh hoạt trong thương trường và thủ đoạn đối nhân xử thế, là điều mà từ trước tới nay Lâm Ôn chưa từng nắm bắt được.

Một mảnh đất thực sự không quan trọng, quan trọng là phải dùng nó làm đòn bẩy để mở ra cánh cửa giao tiếp với James. Lâm Ôn lại vội vàng, nhút nhát từ chối ngay, cách làm đó không mang lại chút lợi ích nào và hoàn toàn vô dụng.

Phó Thâm thở dài một hơi trong lòng.

Thành thật mà nói, buổi chiều hôm nay, khi nghe được về thành tích xuất sắc cùng thời gian tập luyện dài đến không tưởng của Lâm Ôn ở câu lạc bộ, hắn đã có những suy nghĩ khác về cậu. Nếu không, hắn đã chẳng ngồi yên suốt một buổi chiều trong quán cà phê đối diện nơi Lâm Ôn làm việc, chỉ lặng lẽ nhìn bóng dáng bận rộn của cậu, vừa nhìn vừa suy nghĩ: không biết ông trời đã sắp xếp một người như thế nào để xuất hiện trong cuộc đời mình.

Đúng như Giang Việt đã nói, Lâm Ôn thật sự rất khắc nghiệt với chính mình.

Phó Thâm đã ngồi tính toán rất kỹ. Ban ngày, Lâm Ôn phải đến trường đi học; buổi tối, cậu lại tới câu lạc bộ để tập luyện; cộng thêm thời gian làm thêm ở quán cà phê, thời gian để cậu nghỉ ngơi mỗi ngày chỉ khoảng ba đến bốn tiếng đồng hồ, thậm chí còn không đủ để ngủ một giấc bình thường. Cậu thực sự đang ép kiệt sức lực của chính mình.

Trước khi đi ra nước ngoài, Phó Thâm từng nói với cậu: hãy cố gắng hết sức mình. Kết quả, Lâm Ôn thật sự dốc cạn sức lực, liều mạng vì lời nói ấy của hắn.

Gặp được một người sẵn sàng ép mình đến cực hạn, hy sinh tất cả để tiến lên phía trước, nhưng tâm hồn vẫn giữ được sự thuần khiết như Lâm Ôn, nói rằng không cảm động chút nào chắc chắn là nói dối.

Nhưng, Phó Thâm không cảm thấy xúc động vì hành động đó của cậu.

Lâm Ôn đang liều mạng vì chính mình, nhưng cũng là vì mối thù của riêng cậu.

Ngay từ khi bắt đầu, hắn và Lâm Ôn vốn đã có những con đường riêng của mình. Nói cho cùng, Lâm Ôn chỉ đang giúp chính bản thân cậu, còn hắn chỉ là người đứng bên cạnh cung cấp một số hỗ trợ có điều kiện để đổi lấy lợi ích từ khoản đầu tư của mình.

Do đó, sự động lòng thoáng qua của Phó Thâm, thực ra chỉ là trong một khoảnh khắc suy xét được mất, sau khi cân nhắc lợi hại, thì bất giác có chút thôi thúc muốn giúp Lâm Ôn tiến thêm một bước mà thôi.

Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn, vẻ mặt thuần phục của Lâm Ôn, ý niệm ấy trong hắn lại nhanh chóng tan biến như khói.

Lâm Ôn vẫn còn quá mềm yếu, không thể trở thành một con dao sắc bén trong tay hắn, càng không đủ khả năng trở thành người bạn đồng hành xứng đáng để cùng hắn đối mặt với sóng gió.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Lâm Ôn, Phó Thâm khẽ lắc đầu, quyết định đổi chủ đề: "Vừa hay hôm nay quanh đây không có nhà hàng nào còn mở cửa. Bữa tối này là cậu tự trả tiền, tôi cũng chẳng gọi là lỗ vốn. Về mảnh đất ở ngoại ô, không nhận cũng được, vừa hay có thể dùng làm bàn đạp, sau này..."

"Tiên sinh ơi, thật ra..." Lâm Ôn khẽ giơ tay, làm động tác "xin phát biểu", cẩn thận ngẩng đầu chớp mắt, cắt ngang lời của Phó Thâm: "Thật ra, tôi muốn nói là, tuy tôi không nhận mảnh đất đó, nhưng tôi đã dùng nó đổi lấy 2% cổ phần của F Club, một tấm danh thiếp để vào hội sở tài chính địa phương, à đúng rồi, còn cả thẻ thành viên cho phép tôi bất cứ lúc nào cũng có thể tới ngoại ô chơi polo với James."

"..."

Một giây trước còn đang trong lòng ghét bỏ Lâm Ôn không biết cách mở rộng kênh giao tiếp với người khác, Phó Thâm lập tức bị sặc một ngụm trà, cố gắng nhịn cảm giác khô ngứa trong cổ họng, khó tin hỏi lại: "Cậu nói... cậu đã đổi được cái gì?"

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro