Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hậu duệ rồng


"Mau uống đi! Mau lên! Lão gia Diluc! Nhân lúc oán khí và thù hận kết tinh chưa biến mất theo linh hồn rồng. Uống nó đi, đoạt lấy sức mạnh từ máu của chúng, đây chính là trách nhiệm, và cũng là vinh quang của dũng sĩ diệt rồng."

Âm thanh già cỗi của thị tòng khẽ run rẩy, tựa như lời thầm thì nguyền rủa độc ác và cổ xưa, trong lời nói vội vã lấp đầy những mộng tưởng ngu muội. Diluc vốn dĩ không muốn nghe theo lão, song cuối cùng vẫn bị lời thỉnh cầu khẩn thiết đả động. Y nắm tay đặt trước ngực, hành lễ kỵ sĩ, rồi trịnh trọng nhận lấy máu rồng từ đôi bàn tay to lớn già nua ngập ngụa vết máu.

Ổ rồng được xây trong hang động ẩm thấp và tối tăm, tham lam nuốt lấy ánh sáng yếu ớt từ cây đuốc, bóng tối ẩm ướt thấm vào từng tia lửa sáng, khiến con người lầm tưởng nơi này sẽ không bao giờ được thấy ánh dương. Tuy nhiên, Diluc đã quen với bóng đêm, y dựa vào tường, bước ngang qua những đống tiền vàng chất cao, tìm tới cửa hang nhờ việc phân biệt âm thanh bộ giáp kim loại va chạm. Lão thị tòng kéo theo thanh trọng kiếm theo sát y, bước chân vội vã đuổi theo lời chào cuối cùng từ mặt trời lặn.

Ánh tịch dương ngoài động điểm tô cho màu máu rực rỡ, biến vết máu khô trên bộ giáp bạc của Diluc thành những đoá tường vi đỏ thẫm. Máu rồng cắn nuốt tàn dư tia nắng mặt trời, áp đảo sắc màu hoàng hôn nặng trĩu, ánh sáng tím nhạt đại diện cho nguồn ma lực dồi dào chiếu xuyên qua lớp vỏ thuỷ tinh, tạo nên một vẻ đẹp tà ác đến lạ.

Lão thị tòng quỳ sụp dưới đất vì hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời, lão thét lên thúc giục: "Mau uống đi!"

Hành động của thị tòng quá bất thường, Diluc chần chừ một hồi, song vẫn lựa chọn tin tưởng lão già này. Y quan sát thị tòng với mái đầu bạc trắng lần cuối, bịt mũi lại rồi uống cạn chất lỏng trong bình.

Máu rồng tan chảy trong miệng, khiến gương mặt trẻ trung của kỵ sĩ tức thì nhăn nhúm như quả cà chua thối, trong phút chốc, y nhớ lại đôi mắt đã chết của con rồng kia. Đôi mắt ấy không còn lấp lánh tựa hổ phách, lỗ máu đâm xuyên hốc mắt sâu không thấy đáy, bề mặt nhãn cầu chi chít những đốm đen, lớp ma thuật duy trì sinh mệnh đã bị y tàn nhẫn tước đi bằng thanh kiếm sắc bén và kỹ năng chiến đấu điêu luyện. Ánh nhìn trống rỗng lẫn ác độc của rồng ngưng đọng trong lọ máu y vừa uống, tàn bạo xâm thực mọi tấc vị giác, nguyền rủa dũng sĩ diệt rồng bằng hương vị đắng chát cực điểm. So với nó, mùi tanh nồng của máu gần như chẳng đáng là bao.

Suýt chút nữa Diluc đã nôn ra mật, dịch dạ dạy chảy ngược lên thực quản, nhiệt độ nóng cháy quét qua tứ chi và xương cốt, như thể sắp sửa xé toạc cơ thể con người để trở về hình thái loài rồng.

Nhưng chủ nhân của dòng máu này đã chết, khi một người và một rồng chiến đấu, Diluc đã đâm xuyên nhãn cầu yếu ớt của con rồng trước, sau đó dùng trọng kiếm đánh vỡ từng đốt xương sống trên người nó. Cho đến khi ác long ngã sầm xuống đất, tiếng gầm thê thiết không còn vang vọng trong hang động tối tăm, y mới nhảy khỏi cơ thể khổng lồ ấy, tiện thể chặt đứt một chiếc vuốt rồng còn hoàn chỉnh.

"Ngươi sẽ phải trả giá!"

Những cặp mắt hoàng kim lần lượt hé mở từ hư không, Diluc đối diện với từng đôi mắt, y nhìn thấy xác rồng trong ảo giác há to miệng, đọc lên lời nguyền rủa độc ác nhất bằng khẩu hình, song Diluc nghe không hiểu.

Máu rồng có độc, tất nhiên là y biết điều đó, nhưng y không quan tâm, chỉ là một chút độc tính mà thôi, từ nhỏ y đã được huấn luyện kháng độc rồi. Loài rồng đáng sợ ở sức mạnh vốn có trên cơ thể khổng lồ của chúng, cùng sự thành tạo ma thuật, và miễn nhiễm với hầu hết sát thương vật lý lẫn sát thương phép, độc tính trong máu chỉ là sản phẩm phụ của ma lực, không nguy hiểm bằng những liều thuốc độc cực mạnh.

Tịch dương màu máu nhanh chóng được thay thế bởi màn đêm trong khoảnh khắc y nuốt máu rồng, Diluc ôm cái bụng nhoi nhói đau của mình, trong thực quản vẫn còn sót lại cảm giác bỏng cháy, xem ra máu rồng còn có tính ăn mòn nhất định.

"Ban nãy thật đáng sợ, lão gia Diluc, tựa như biển máu phán quyết nhấn chìm bầu trời xanh." Lão thị tòng phủi bụi trên đầu gối, giải thích, "Đệ nhất Ma pháp sư đã bảo tôi, buộc phải để ngài uống máu rồng tươi ngay sau khi nó chết, như vậy mới có thể giải trừ lời nguyền."

"Đây cũng là chức trách của một dũng sĩ diệt rồng, phải không?"

Diluc nhướn mày, quay về hang động rồi cắm phập thanh kiếm vào xương sống nát vụn của rồng. Lưỡi kiếm và xương cốt va chạm, tạo nên tiếng răng rắc khiến con người phải ghê răng: "Ông nên biết là tôi ghét mọi thứ liên quan tới Hoàng gia, tốt nhất đừng có nhắc tới tên pháp sư đó trước mặt tôi."

Bọn họ im lặng xử lý xác rồng, bỏ đi những món đồ có thể chứa lời nguyền mà rồng cất giấu, da rồng, xương rồng, răng rồng đều là những thứ vô cùng quý hiếm, Diluc lọc hết chúng ra rồi xếp thành một đống ngay ngắn dưới sự giúp đỡ của thị tòng. Con rồng cao vài mét cuối cùng biến thành một tấm da rồng khổng lồ đầy lỗ thủng, và một đống xương khổng lồ trắng như tuyết. Không lâu sau, có thể những thứ này sẽ hoá thành những đồng vàng lấp lánh và huân chương vinh quang nặng nề, lâu hơn nữa, có lẽ chúng sẽ trở thành vật liệu ma pháp mà các pháp sư ngày đêm mong mỏi, cho đến ngày ma lực trong chúng bị tiêu hao sạch sẽ, lớp vỏ cứng cáp bên ngoài sẽ là đạo cụ luyện tập tuyệt vời nhất cho các kỵ sĩ thực tập.

Còn tim rồng, lão thị tòng nâng quả tim tươi còn đang đập kia lên từ vũng máu, cẩn thận bọc vào trong một tấm da rồng bé nhỏ: "Đệ nhất Ma pháp sư đã cung cấp vị trí và tin tức, đây là thù lao mà ông ta muốn."

Tuỳ họ thôi. Diluc đốt cháy một quyển sách ma pháp Lửa, hang động tối tăm và ẩm ướt lập tức được chiếu sáng. Y quay đầu nhìn, xác rồng mất đi sự che chở của vảy rồng và xương cốt nay chỉ còn là một đống thịt trắng thối rữa xấu xí, vặn vẹo thành hình ai đó ôm mặt thét lên trong tuyệt vọng dưới ánh lửa. Đôi mắt Diluc bị làn nước hoàng kim tan chảy làm cho loá đi, khi y dụi mắt và quay ra nhìn lại một lần nữa, thạch nhũ đã rơi xuống từ mái vòm rộng lớn của hang rồng, mặt đất bắt đầu rung chuyển, nơi này sắp sụp đổ rồi.

"Nó đã kêu cứu trước khi chết." Trên đường chạy thoát khỏi hang rồng, Diluc nói với lão thị tòng, "Nhưng nó quá nhỏ yếu trong quần thể rồng, thế nên không có một con rồng trưởng bối nào tới cứu."

Từng đụn bụi xám bốc lên theo tiếng đá rơi uỳnh uỳnh, Diluc mặc kệ hình tượng quý tộc mà ngồi bệt xuống một khoảng đất trống, cảm giác mệt mỏi sau nhiều ngày chiến đấu liên tục với rồng dội lên cả thân thể và tâm trí ý. Mi mắt y nặng như tảng đá rơi, sau khi nhìn thấy đội cứu viện ở phía xa, cơn buồn ngủ nặng nề dâng lên tựa ngọn sóng thuỷ triều nhanh chóng nhấn chìm y.

"Cậu ấy là anh hùng diệt rồng, ắt phải trở thành thủ lĩnh của chúng ta."

"Thằng nhóc mười tám vắt mũi còn chưa sạch, sao có thể đảm nhận trọng trách này?"

"Nhưng cậu ấy đã chứng minh bằng thực lực của mình, điều đáng quý hơn nữa, cậu ấy đã tình nguyện từ bỏ thân phận quý tộc, chức vị thủ lĩnh buộc phải trao cho cậu ấy."

"Chẳng qua đó là vì..."

Khoảnh khắc nửa mê nửa tỉnh, Diluc bị bóng đêm vô tận nuốt trọn, khiến toàn thân y chẳng thể động đậy. Thời gian kéo dài tưởng như vô tận trong mộng cảnh, y lặng yên ngồi giữa căn phòng hình vuông chật hẹp và bí bách, quan sát Quân Cách mạng tranh luận không ngừng, chợt nhận ra chẳng ai quan tâm tới cảm nhận của dũng sĩ diệt rồng là y đây.

Cảm giác cô độc lẫn đau thương cuốn trôi trái tim, ý thức của Diluc vởn quanh một góc mộng cảnh, song cơ thể của y lại được tắm rửa sạch sẽ, nằm trên một chiếc giường mềm mại êm ái. Cánh cửa đóng sầm lại, và cuối cùng Diluc cũng lấy lại khả năng hành động. Máu rồng vẫn cháy rát trong dạ dày, đương đầu hạ, bầu không khí oi ả là mồi lửa, còn chăn ấm nệm êm dưới thân là giấy dẫn lửa, Diluc bị nhốt trong chiếc lồng mồ hôi ẩm ướt, chẳng thể nào giãy thoát. Cuối cùng, y không thể nhẫn nhịn nổi nữa, bèn đưa tay xuống vuốt ve dương vật dựng thẳng. Những ngón tay thiếu kinh nghiệm ôm lấy nơi chảy dịch nhớt, mạnh mẽ dồn lực như thể ấy là một hành động ngược đãi, và chỉ đổi lại được cơn run rẩy thèm khát. Như vậy vẫn không đủ.

Diluc nhắm chặt mặt, gấp gáp thở dốc, quanh quẩn không thôi giữa địa ngục chẳng thể giải toả. Giữa ánh lửa chọc xuyên bầu trời, y nhìn thấy đống thịt trắng thối rữa bị bỏ lại kia mỉm cười thâm độc, khoảnh khắc ấy, ý nghĩa của lời nguyền tự động hiện lên trong não bộ y.

... Dũng sĩ diệt rồng ắt sẽ hoá thành rồng.

Và rồi, một bàn tay trắng toát, lạnh lẽo đặt lên mu bàn tay Diluc, dẫn dắt y an ủi quanh hạ thân. Chủ nhân của bàn tay tay ấy nhẹ nhàng móc vào lỗ sáo đương giãn ra hưng phấn, Diluc căng thẳng tóm lấy cổ tay của chàng trai lạ mặt, tinh dịch trắng đục mất kiểm soát phụt ra, y mệt mỏi tựa vào vòng tay chàng trai, cả cơ thể rệu rã tới mức không nhấc nổi một ngón tay: "Ngươi... là ai?"

"Ta? Ta là Tartaglia." Chàng trai tóc cam ghìm chặt cằm y, ngắm nhìn gương mặt hãy còn non nớt hồi lâu, cuối cùng đặt một nụ hôn dịu dàng xuống khoé môi y, "Không quan trọng, ngủ ngon nhé, đợi ta tới tìm em."

Chẳng biết bao lâu đã trôi qua, khi Diluc tỉnh lại trên chiếc giường bừa bộn, y ngẩn ngơ nhìn vết tinh dịch khô bám đầy trên quần lót với gương mặt đỏ bừng: "Tartaglia...?"

Diluc nhớ lại giấc mộng xuân hoang đường vô cùng ấy, sau khi Tartaglia rời đi, y mơ thấy bản thân mình bị xâm phạm không ngừng nghỉ, khoái cảm đáng sợ ăn mòn thần kinh y theo từng cái đâm rút mạnh bạo của dương vật thô to, va chạm mãnh liệt khiến y chỉ có thể rên rỉ đứt quãng, tất cả đều chân thật tới mức không giống một giấc mộng. Y thử chạm vào hậu huyệt đóng chặt của mình với tâm thái thăm dò, nơi chốn chưa từng được khai mở khẽ co rút, xem ra mọi thứ vẫn như bình thường.

Màu đỏ ngại ngùng chạy dài từ đôi tai cho tới cả khuôn mặt, Diluc nửa tức giận nửa xấu hổ mà đấm một nhát lên tường, cơn đau từ nắm tay kèm theo cảm giác nhức mỏi cơ bắp ập tới, y hừ khẽ một tiếng, cố gắng kìm nén cảm xúc.

Sau khi giết rồng, Diluc mệt mỏi quá độ đã ngủ cả một ngày một đêm, khi y xuất hiện trước mọi người trong bộ áo giáp nặng nề, thế giới tưởng như đã đảo lộn hoàn toàn. Quân Cách mạng dàn hàng xếp lối trước tửu trang, Diluc nhìn thấy hy vọng trong đôi mắt họ, ngu muội song cũng quen thuộc vô cùng.

"Ngài là dũng sĩ diệt rồng, cũng là thủ lĩnh của chúng tôi, ác long gặm nhấm trong bộ máy thống trị của vương quốc, ngài phải dẫn chúng tôi khơi lên làn sóng cách mạng."

Quân Cách mạng thành hình bởi những người nông dân đánh mất đất đai và sự bảo hộ sau tai hoạ rồng, tuy là một đội quân, nhưng đến cả một bộ trang bị tử tế còn không có, ai nấy đều đói tới mức vàng vọt và gầy nhom, thậm chí trong đó còn có vài đứa nhóc tứ chi gầy như que tăm.

Một cô bé đi ra khỏi hàng ngũ, mạnh dạn giơ vòng hoa lên trước mặt Diluc, đôi mắt trong veo và thơ ngây tựa như con nai nhỏ: "Thưa ngài thủ lĩnh, đây là món quà tôi làm cho ngài, cảm ơn ngài vì đã giết chết con rồng đó..."

Thoạt nhìn cô bé ấy chỉ nhỏ hơn Diluc một đến hai tuổi.

Diluc khom lưng, hành lễ kỵ sĩ trước cô bé, một chân y quỳ dưới đất, nhận lấy chiếc huân chương không chính thức này: "Đây là việc mà bất cứ kỵ sĩ nào hướng về chính nghĩa cũng nên làm."

Y đứng lên, bình tĩnh nhìn những nhóm người đông đúc một vòng, rồi bắt gặp bóng hình Tartaglia ở góc xa nhất.

"Hey! Cú mèo nhỏ, ta tìm thấy em rồi!"

Mọi người đồng loạt quay ra nhìn về phía âm thanh, Tartaglia bước tới bên cạnh Diluc, nắm lấy tay y trong những ánh mắt đầy kinh ngạc và khó hiểu của tất cả. Con ngươi tối tăm của hắn tựa như đại dương đóng băng, song dưới mặt băng bình lặng lại ẩn giấu những cơn sóng ngầm hung dữ; làn da hắn trắng phát sáng, Diluc biết màu da ấy thuộc về người dân của vương quốc băng tuyết.

Nói thật lòng, ngoại hình của Tartaglia có thể nói là tuấn tú tiêu sái, nhưng cũng mang trong mình một loại khí chất phần nào khoa trương cường điệu, khiến Diluc không thể không liên tưởng đến những diễn viên hề trên các sân khấu kịch. Thời tiết đầu mùa hạ oi bức và nóng nực, nhưng kỳ lạ thay, cơ thể hắn lại được bọc kín từ đầu cho tới chân, ở phía góc eo còn cố tình để hở một đường, đủ để người khác trộm thấy cơ bụng dưới, tạo nên những tưởng tượng xa vời mỗi khi áo quần đung đưa.

"Tôi không quen anh."

"Đi theo ta một lát, tiện thể giao đấu một trận."

Dường như chắc chắn Diluc không có lý do từ chối, Tartaglia nhìn y sắp xếp xong xuôi công việc của Quân Cách mạng, rồi không tình không nguyện đi ra chỗ hắn: "Đi thôi."

Vậy là hai người họ kề vai nhau bước đi như hai người bạn già thân thuộc, tới một cánh rừng hẻo lánh và tĩnh lặng. Nơi này thuộc trang viên của Diluc, bình thường không mấy ai bén mảng tới đây. Nhân lúc Diluc cởi bỏ bộ giáp nặng nề, chàng trai ngoại quốc trèo lên cây trộm một trái táo chín sớm, hắn cắn một miếng táo mọng nước, nhồm nhoàm hỏi: "Tại sao phải mặc nhiều giáp như thế? Không cao lên được đâu."

"Nếu không mặc thì giáp sẽ bị gỉ." Diluc không để bụng hành động tiện tay dắt trộm dê của hắn, kiên nhẫn giải thích, "Con rồng tôi phải săn còn to lớn và đáng sợ hơn con rồng trước nhiều, không thể thả lỏng cảnh giác."

"Thôi đi, chỉ dựa vào đám Quân Cách mạng của em... Cởi xong rồi à? Bắt đầu đi."

Cơ thể Diluc vừa cao vừa gầy, nằm giữa độ tuổi thiếu niên và thanh niên, y vẫn còn đang lớn. Tartaglia cao hơn y một cái đầu, sức mạnh cũng khủng khiếp tới mức bất thường khi chiến đấu, những cái vung tay và đá chân đều là các chiêu thức bất quy luật, chỉ cần một tay thôi đã có thể dễ dàng đánh văng y.

Bịch!

Lần thứ ba Diluc ngã xuống đất, Tartaglia nhấc bổng y lên như xách một con gà nhỏ, hiện giờ bộ trang phục bó sát của y đã bị bụi xám và ké đầu ngựa xanh lục bám đầy: "Cú mèo nhỏ, kỹ thuật chiến đấu vẫn cần phải học hỏi, như vậy mà cũng đòi giết rồng sao?"

"Tôi không phải cú mèo nhỏ, tên tôi là Diluc."

Thất bại liên tiếp khiến mái tóc dài của Diluc rối rung, thảm thương dính đầy bụi cỏ, quả thực trông hệt như một chú cú mèo tức giận xù lông: "Bỏ tôi ra, chúng ta tiếp tục."

Con rồng mình giết trước đây là cái quái gì vậy? Y bắt đầu suy nghĩ lại, nó còn chẳng khoẻ bằng một nửa Tartaglia.

"Ha, hoá ra em tên là Diluc, tên hay đấy, nhưng không hay bằng cú mèo nhỏ." Tartaglia vẫn chưa tận hứng, hắn thân mật vò đầu Diluc mấy cái, khiến cỏ dại và lá khô trên mái tóc đỏ rơi xuống, "Thực ra ta có thể giúp em, giống như tối hôm qua, chuyện nhỏ thôi."

Nghe vậy, cơ thể Diluc cứng đờ, hiển nhiên đã động lòng phần nào. Trạng thái bất thường của y rơi vào mắt Tartaglia, và hắn nhẹ nhàng phủi đi lớp ké đầu ngựa bám trên vai y: "Thế nào? Ta rất mạnh đó."

Trả lời hắn là một cú cùi chỏ, Diluc giơ chân quẹt ngang, bóp lấy mạn sườn hắn rồi làm một cú ném ngã qua vai. Tartaglia nằm im dưới đất mà không hề phản kháng, ngón tay hắn xuyên qua những tia nắng dưới kẽ lá táo, chạm vào dái tai ửng hồng của Diluc: "Bộc phát rất khoẻ, tốt lắm."

"Rốt cuộc anh là ai?" Diluc bóp cổ hắn, nghiến răng, "Tôi không tin anh."

"Ha ha... quả là một em cú mèo hung dữ."

Tartaglia nắm lấy cổ tay y, con ngươi màu xanh lam thoáng chuyển đổi như con mắt rắn: "Nếu buộc phải dùng lý luận quan hệ của loài người, vậy thì ta là cha của con rồng em đã giết. Nhưng ta chọn giúp đỡ em, vì em rất thú vị."

"Anh cũng là rồng." Ánh mắt Diluc lạnh đi, bàn tay âm thầm dồn lực, song mãi vẫn chẳng nghe thấy tiếng xương cổ gãy rắc như mong đợi. Trái lại, Tartaglia nhẹ nhàng kéo y lại gần, giam y giữa một cái ôm rộng rãi và đầy mùi hương thoang thoảng của thảo mộc.

Diluc biết rất rõ khoảng cách sức mạnh khổng lồ giữa cả hai, cơ thể y căng cứng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc. Tartaglia phụt cười, cọ chóp mũi vào chóp mũi y: "Căng thẳng như vậy làm gì? Sớm muộn gì em cũng sẽ thành đồng loại của ta, ta sẽ không làm hại em đâu."

Để chứng minh cho lời nói của mình, Tartaglia cởi cúc cổ áo đóng chặt, để lộ cơ thể chi chít vảy rồng đằng sau. Ánh dương đi nét từng đường chi tiết trên những chiếc vảy nhỏ bé, Diluc say mê ngắm nhìn, bất giác vuốt ve miếng vảy hình bán nguyệt trên ngực Tartaglia, rồi bị hắn phản khách thành chủ mà đè xuống đất: "Hey, đừng có sờ mó lung tung, đó là vảy ngược của ta."

Tartaglia vén chiếc áo mỏng manh của Diluc lên, lồng ngực ấm áp vừa trưởng thành khẽ phập phồng, bầu ngực trắng tuyết thoạt nhìn gầy gò tới mức chỉ đủ cho một bàn tay chơi đùa. Tartaglia chẳng hề khách sáo, chọc nhẹ vào vị trí trái tim trên ngực Diluc, khiến y hừ khẽ một tiếng, và ở đó, hắn chạm vào một miếng vảy màu đỏ nhạt với hình dạng tương tự vảy ngược.

"Nhìn đi, em đã kế thừa máu rồng, trở thành một hậu duệ rồng với đầy đủ tư cách."

Ánh mặt trời chói chang lạnh lùng xé rách võng mạc, Diluc chớp chớp đôi mắt chua xót. Rồi, như thể đã phát điên, y dùng móng tay cạy bỏ nơi tiếp giáp giữa miếng vảy và làn da, phải bóc sạch cả da lẫn thịt, như cái cách y gõ rơi từng chiếc vảy rồng, song giờ đây nó lại chẳng hề đơn giản như y nghĩ.

Tartaglia cười mà như không, hắn cầm miếng vảy ngược dính đẫm máu tươi kia lên, nhìn Diluc ngất lịm đi vì đau: "Ngốc thật đấy, em nghĩ là em sẽ thoát được ư? Em còn chẳng có quyền được chết."

Ác long nhẹ nhàng bế Diluc lên, máu tươi phun ra rồi chảy khỏi lồng ngực ấm áp và quật cường ấy, thấm ướt mảnh đất xanh mướt cỏ cây dưới chân.

Nửa tháng sau, Diluc tỉnh dậy từ cơn ác mộng, y nhìn thấy bầu trời ngoài cửa sổng le lói ánh sáng trắng tựa bụng cá, phía vườn nho mập mờ vọng tới những tiếng hét đều tăm tắp, cắt ngang bài ca nhẹ nhàng của lũ dế bên của sổ. Tiếng binh khí và giáp trụ va chạm đánh tan giấc mộng, khiến y đau đầu không thôi. Diluc nheo mày, quyết định lát nữa sẽ nhắc nhở Quân Cách mạng nhỏ tiếng một chút khi luyện tập.

Y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc bắt gặp Tartaglia ngậm vòng hoa trèo cửa vào.

"Tỉnh rồi à?" Tartaglia không giải thích gì, chỉ đội ngay vòng hoa lên đầu y, sau đó lùi lại một bước và nghiêng đầu chiêm ngưỡng, "Đẹp thật, vòng hoa ta kết nó phải khác."

Vòng hoa được tạo nên bởi những đoá hồng diễm lệ đợi ngày khoe sắc, cùng những cành hoa đầy rẫy gai nhọn đâm toả khắp nơi, đủ để thấy rằng người kết nên nó vụng về vô cùng. Diluc bất lực cười khẽ, loáng thoáng nghe thấy tiếng thét của các cô hầu gái khi phát hiện vườn hồng bị ngắt sạch.

Diluc tháo vòng hoa xuống rồi đùa nghịch trong tay. Khi cúi đầu trầm tư, y bỗng rơi vào cái ôm bất ngờ từ sau lưng của con rồng nọ: "Đang nghĩ gì thế?"

"Ý nghĩa của hoa hồng là giữ bí mật." Diluc ngoái đầu nhìn hắn, "Anh muốn tôi giữ bí mật gì?"

Y cố tình giả ngốc, thời gian nửa tháng vẫn chưa đủ để y hoàn toàn mở lòng. Tartaglia khá đau đầu, rồng là loài thẳng thắn, thích là thích, dù không nói ra thì cơ thể chắc chắn cũng có phản ứng.

Tartaglia đội lại vương miện hoa hồng cho y, trịnh trọng cất tiếng: "Nghe đây, Diluc, ý ta không phải là thế, ta yêu em."

"Tôi cũng yêu anh, giống như yêu cha tôi." Diluc tuỳ tiện đáp lại, sau đó lấy áo khoác che đi lớp vảy rồng đã lan tới xương quai xanh, "Theo lời anh nói, tôi là hậu duệ của anh, anh là trưởng bối của tôi, anh muốn loạn luân sao?"

"Cú mèo nhỏ, luân lý của loài người không thể dùng cho loài rồng, em không có lý do từ chối ta." Tartaglia đè y lên cửa sổ, chỉ ngón tay về phía Quân Cách mạng đang luyện tập ở xa, "Nhìn đi, đội quân của em cũng đã có chút quy mô rồi nhỉ? Đối với ta, chúng chỉ là đám bọ ta có thể dễ dàng tiêu diệt chỉ với một ngón tay, nếu không phải vì nể mặt em..."

Diluc chột dạ khép mắt, đồng tình với lời Tartaglia nói. Y cảm thấy thật mỉa mai, người muốn lật đổ sự thống trị của ác long lại đang dần dần biến thành rồng.

"Ngoan nào, bé con, ta sẽ không làm hại em."

Hơi thở Diluc gấp gáp hơn một chút, bàn tay lạ lẫm luồn vào bên trong áo y, chạm tới miếng vảy ngược nhỏ bé vừa mới mọc lại nơi lồng ngực. Cảm giác tê dại lan toả từ trước ngực tới tận cùng trái tim, máu chảy sục sôi đưa y về khoảnh khắc vừa uống máu rồng. Y biết rõ mình chẳng thế chống lại ý chí của rồng, bèn nắm lấy cổ tay đương làm loạn của Tartaglia, hếch cằm về một hướng nào đó: "Đừng làm ở đây, đổi sang chỗ khác đi."

Nước bọt ấm nóng giao hoà giữa môi răng, Diluc đã quá mệt mỏi để ứng phó với đầu lưỡi linh hoạt trong vòm miệng, chỉ biết hổn hển vòng tay ôm cổ Tartaglia, tựa như ấy là cọng rơm cứu mạng duy nhất của một kẻ đuối nước. Tartaglia dễ dàng đẩy y xuống chiếc giường bừa bộn, mạnh bạo và độc đoán liếm lên ngạc trên nhằm kích thích nước bọt tiết ra. Những sợi chỉ bạc được kéo ra giữa đôi môi hai người, môi lưỡi giao thoa tạo tên những tiếng nước nhóp nhép ái muội. Thân nhiệt Diluc tăng mạnh trong nụ hôn đầy vị dục tình này, những giọt mồ hôi nhỏ li ti rỉ trên trán y, rồi được Tartaglia nhẹ nhàng lau đi.

Tartaglia lật người y lại, buộc y chổng mông lên thật cao. Hắn còn chẳng đợi Diluc phản ứng mà đã kéo chiếc quần ngủ rộng rãi của y xuống, ngắm nhìn cặp mông không mấy đầy đặn của y.

"Anh...?" Ánh nhìn thấm đẫm dục vọng điểm lên ngọn lửa chiếm hữu, bàn tay to lớn ghìm chặt Diluc như một cái gọng thép. Gương mặt Diluc đỏ tưởng như sắp nhỏ máu, y thắt chặt eo và giãy dụa vài cái, "Tartaglia, đừng làm như vậy..."

Khẩn cầu không có tác dụng, có thứ gì đó trơn trượt và lạnh lẽo chạm vào hậu huyệt y, Diluc căng thẳng siết chặt tấm ga giường, nhận ra đó là lưỡi của Tartaglia. Con rồng gian xảo vùi đầu giữa chân y, mái tóc bông xù chọc vào đùi y, khiến y vừa đau vừa ngứa. Diluc cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại dần dần khai mở hậu đình y, rồi tiến vào bên trong tràng đạo yếu ớt. Y không có quyền phản đối, chỉ đành chống hai tay lên giường, đợi chờ phát quyết cuối cùng. Lưỡi Tartaglia càng lúc càng vào sâu, tựa như chú cá gặp nước, nhẹ nhàng chuyển động giữa cái khe hẹp. Hắn dùng lưỡi liếm tới từng khe hở đáng để khám phá, khiến toàn thân Diluc căng lên, để mặc cho hắn trêu đùa. Ban đầu Diluc còn cảm thấy khá kỳ lạ, nhưng khi quen rồi thì lại thấy nó cũng chẳng tệ đến thế.

"A... đó... là gì thế?"

Khi liếm tới một nơi nào đó, toàn thân Diluc bỗng căng cứng, tựa như một cái công tắc kỳ quái nào đó vừa được bật lên, khoái cảm vừa trướng vừa tê dại khiến y bất giác đắm chìm. Y mơ màng rên rỉ, hậu huyệt dần được thấm ướt bởi dịch thể nhớp nháp, mang tới cho y một cảm giác ngứa ngáy quái dị. Sự xấu hổ mạnh mẽ xé nát những phần lý trí còn sót lại, y đau đớn cắm móng tay vào lòng bàn tay, rồi cuộn mình ngay khoảnh khắc Tartaglia rời khỏi.

Như mở một tờ giấy nhăm nhúm, Tartaglia để y nằm ngửa, rồi banh cặp chân đạp loạn xạ của y ra, tiện thể cởi luôn chiếc quần vướng víu: "Sướng không? Ta thấy em khá hưởng thụ đấy."

Diluc thực sự đã cương lên, dương vật nhỏ dài dựng thẳng giữa hai chân, mang một màu hồng nhạt rất dễ thương. Tartaglia vuốt ve dương vật y vài cái, và nó lập tức ngoan ngoãn nhả dịch nhớt, đợi chờ hắn lâm hạnh.

Tartaglia lại đút ngón tay vào hậu huyệt ướt nước, kiên nhẫn chuẩn bị cho Diluc, dù bên trong y cắn mút mời gọi ngón tay, hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ ung dung vạn phần. Diluc bị dục tình thiêu đốt, càng lúc càng cảm thấy thiếu thốn, vặn eo nuốt cả ba ngón tay rồi mà vẫn cảm thấy chưa đủ, đến lúc ấy y mới nhận ra có gì đó không đúng: "Anh đã làm gì tôi... ưm..."

"À đúng rồi, nước bọt của rồng là thuốc kích dục thượng phẩm đó, không lẽ em không biết?" Tartaglia giễu cợt cười khẽ, ngón tay nghiền mạnh vào tuyến thể nằm nông, "Ta nhớ ở chợ đen họ đã tuyên truyền như thế này, 'đủ để biến một cô gái đồng trinh thành con đĩ thèm khát chỉ với một giọt'."

Và Diluc thực sự đã rên rỉ như một con đĩ, dịch nhớt trào ra nhuốm ướt ngón tay Tartaglia. Hắn bôi chất lỏng dính trên tay lên bụng dưới Diluc, khẽ gẩy vào dương vật nhẫn nhịn đến mức chuyển sang màu tím kia, làm chú cú mèo nhỏ của hắn nức nở một tiếng, gương mặt chìm giữa mái tóc đỏ diễm lệ khẽ giật: "Đừng..."

"Đừng?"

Tartaglia lặp lại lời thì thầm mất kiểm soát của Diluc, chẳng hề lưu tình mà cởi thắt lưng, để hai chiếc dương vật rồng đáng sợ xuất hiện trước mắt y. Diluc tỉnh táo thêm phần nào, y sợ hãi giãy dụa ra sau, song lại bị kéo chân về rồi cắm phập mông vào một trong hai chiếc dương vật ấy: "Bé ngoan, em có thể làm được."

Không hề đau đớn chút nào, khi dương vật xâm nhập, thứ căng tràn trong lồng ngực Diluc là sự thoả mãn không gì sánh bằng, y gần như sụp đổ trước cảm xúc vui sướng tại thời khắc huyết mạch giao hoà cộng hưởng, đạo đức và luân lý của loài người vỡ tan thành từng mảnh vụn, đâm xuyên qua trái tim y. Khoảnh khắc Tartaglia tiến vào, y tiến tới đỉnh cao của dục vọng, cao trào liên hồi ném y lên chín tầng mây, tiết tấu đâm rút mạnh mẽ trở thành chiếc thuyền buồm dẫn y ngao du tới tận chân trời. Diluc hoàn toàn chìm đắm, lựa chọn từ bỏ suy nghĩ trong cuộc tranh đấu giữa lý trí và dục vọng, đôi mắt đỏ mông lung phản chiếu hình ảnh chốn thiên đường, nhưng cơ thể lại rơi sâu xuống địa ngục dục tình.

"Ha ha... thật là..." Tartaglia cũng cảm thấy khó thở hệt như y, bên trong cơ thể nóng bỏng của bé con nhiệt tình vây quanh hắn, vừa cắn lại vừa mút; dịch nhớt chảy liên hồi, phối hợp cùng hắn tiến lui, nhuốm ướt chiếc dương vật vẫn chưa kịp đưa vào giữa những cái giã hông mạnh bạo. Nước bọt rồng đã biến mông Diluc thành công cụ tình ái chỉ biết chảy nước, cặp đào trắng muốt và không mấy đầy đặn ấy rung lên từng đợt mỗi khi hắn dập hông; Tartaglia giữ lấy chúng, để lại dấu bàn tay năm ngón đỏ tươi lên đó, chỉ hận không thể nhét cả hai chiếc dương vật của mình vào nơi tột đỉnh sung sướng này.

Không thành công. Hậu huyệt của Diluc quá khít, mới có một cái đi vào thôi mà đã căng như muốn nứt. Tartaglia thử dùng ngón tay thăm dò cánh cửa căng giãn, chạm phải vài bọt nước li ti xuất hiện khi hắn tiến lùi.

Diluc nhận ra ý đồ của hắn, song cũng chẳng còn sức lực để nói gì nữa, chỉ đành thều thào ngăn cản. Tartaglia tưởng y muốn xuất tinh, bèn vuốt ve dương vật không mấy cương cứng của y vài lượt. Lỗ sáo nhả ra chất lỏng chẳng khác gì nước trong, Diluc trợn ngược mắt lên rồi ngất đi.

Chán ngắt. Tartaglia phóng tinh, để tinh dịch lẫn lộn chất nhớt căng đầy đóng chặt trong bụng Diluc. Bụng dưới của y phồng lên, như thể đã mang thai đứa con của rồng. Tartaglia rút dương vật vừa giải phóng ra, một tiếng phốc nhẹ nhàng vang lên, dung dịch trắng đục trào ra khỏi hậu huyệt sưng đỏ và chẳng thể khép lại. Diluc đang hôn mê cảm thấy trống vắng, bèn quay người và khép chặt chân lại. Chẳng biết y đã mơ thấy gì mà khi Tartaglia áp sát, hắn nghe thấy y nức nở gọi: "Cha ơi..."

"Ta đây, làm tốt lắm." Tartaglia ôm y vào lòng rồi tuỳ tiện đáp lời, tiện thể đưa cây dương vật chưa được giải toả vào trong hậu huyệt, "Nghỉ ngơi đi, đợi em tỉnh dậy rồi tiếp tục."

Miễn cưỡng được an ủi, Diluc thoả mãn rên rỉ, nằm ngủ ngon lành trong vòng tay Tartaglia. Vảy rồng lặng thầm phủ lên xương quai xanh đẹp đẽ của y, sau đó lan ra gò má dính dớp những dung dịch không tên.

Từ ấy, ký ức về ngày hè của Diluc trở thành... dưới bóng cây táo, những tia nắng li ti lọt qua kẽ lá, tiếng ve sầu ồn ào không thôi, bầu không khí rạo rực và nóng bỏng, cùng hơi thở động tình của người ấy ở bên tai.

Dọn dẹp ga giường quá phiền phức, vậy nên ban đêm họ thường trốn sau cây táo vắng bóng người để thân mật. Tartaglia thích đè y lên thân cây, bàn tay to lớn siết chặt vòng eo thon gọn của y, chiếc găng tay bằng da ma sát cơ bụng mỏng manh vừa trưởng thành. Khu vực ẩn chứa sức bộc phát đáng sợ ấy giờ đây mềm mại như bông, nhẹ nhàng vặn vẹo mỗi khi dương vật ra vào. Diluc đứng không vững, tư thế tiến vào từ phía sau khiến Tartaglia đâm rất sâu, bàn tay chống lên thân cây của y buông thõng, rồi yếu ớt cạy đôi tay ôm chặt trên eo mình: "Chậm... ưm a... chậm lại..."

"Không... em thích như thế mà, phải không? Cú mèo nhỏ thân yêu của ta."

Như hái một quả táo chín sớm, con rồng tham lam ngắt cuống táo nhỏ bé xuống, hắn đặt quả táo chín đỏ mọng vào lòng bàn tay, rồi say mê ngắm nhìn không dứt. Ngón tay rồng dưới lớp găng da lưu luyến lõi táo ngọt ngào, vừa vặn lọt vào khe nứt sâu, để mật ngọt ứa ra trên vỏ táo ngưng tụ thành những giọt nước trong tựa pha lê. Rồng cắn vào phần thịt đỏ mọng, mềm mại nhất, một tiếng rộp rõ nét vang lên, cùng với nước quả ngọt lịm tuôn xuống hai hàm răng.

Và ký ức thuộc về con người của Diluc chẳng còn lại bao nhiêu dưới sự cắn nuốt của rồng.

Trước khi xuất chinh, Diluc tổ chức một buổi tiệc xuất sư, Quân Cách mạng không rét mà run trước cái nhìn lạnh lẽo của đôi mắt rồng tựa viên hồng ngọc, họ đã chẳng thể tìm thấy vẻ non nớt thời niên thiếu trên người y. Cô gái dâng hoa vài tháng trước run rẩy hát lên bài ca chúc phúc, và Quân Cách mạng lần lượt đi theo tiết tấu của cô, ca tụng vị thủ lĩnh nhân từ trước mặt.

"Hey, Diluc, không thấy vui à?" Tartaglia hôn nhẹ lên dái tai y, "Hồi ấy, vì bọn chúng, em đã không tiếc lấy cơ thể nhân loại để thách thức một con rồng thực thụ."

"Không vui như tôi tưởng tượng." Diluc lắc lắc đầu, một chiếc khuyên tai hồng ngọc giống hệt khuyên tai của Tartaglia lấp ló sau mái tóc y, "Cha tôi chết trong tai hoạ rồng, nên tôi căm hận rồng. Tôi không thể từ chối yêu cầu của Quân Cách mạng, tôi biết mình là chỗ dựa tinh thần duy nhất của họ, nhưng hiện giờ, những quá khứ ấy sắp bị tôi lãng quên như một giấc mộng."

Diluc nghe thấy một tiếng cười khẽ, Tartaglia nắm lấy tay y, bàn tay dưới lớp găng da nhẹ nhàng vuốt ve vảy rồng trên mu bàn tay y: "Diluc, em đã đủ mạnh mẽ để điều khiển máu rồng rồi."

"Ừm."

Diluc hững hờ đáp lại, nhớ ra đêm qua Tartaglia đã nắm tay y và cùng nhau đi lên đỉnh điểm dục vọng, có lẽ đây là đồng cảm trong mắt loài rồng. Đôi khi rồng cũng không phải là thứ xấu xa, chúng là loài vật đơn giản và chấp nhất trong tình cảm, những kẻ dùng tiền vàng, mượn sức mạnh của rồng để giở trò trên bàn cờ chính trị mới là hung thủ giết chết cha y.

"Đừng ngẩn ra, nghe đây, máu rồng ban cho em sức mạnh vượt ngưỡng nhân loại." Tartaglia bóp bàn tay y, "Bây giờ em phải đi tìm trái tim em."

Trái tim mình? Diluc đặt tay lên ngực, quả tim của động vật máu lạnh máy móc đập lên đầu ngón tay y.

"Không, ý ta không phải vậy." Tartaglia khẽ nhún vai, giơ tay chào Quân Cách mạng đi ngang qua, "Hãy nghĩ xem tại sao em lại sống, đó mới là trái tim của em. Chỉ khi tìm được ý nghĩa em tồn tại, em mới có thể làm một hậu duệ rồng hoàn chỉnh."

"..."

"Đi thôi... đừng đắn đo nữa cú mèo nhỏ, chiến tranh sẽ dạy cho em mọi thứ. Trước đó, cứ tận hưởng cuộc sống đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro