Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nơi gió dừng lại - Linh x Như


Linh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp ai đó như Như. Cô gái với mái tóc đen dài mượt, dáng người thanh mảnh nhưng ánh mắt lại như chất chứa cả một bầu trời rộng lớn. Như là kiểu người khiến người khác không thể không ngoái nhìn, không phải vì sự nổi bật, mà vì cái cách cô ấy lặng lẽ tồn tại, như một dòng suối mát lành giữa lòng thành phố ồn ào.

Họ gặp nhau vào một buổi sáng mùa thu, khi Linh đang ngồi trên ghế đá công viên để tranh thủ đọc nốt tài liệu cho buổi thuyết trình. Cơn gió bất ngờ thổi tung xấp giấy khỏi tay cô. Linh luống cuống đuổi theo, và khi cô gần như bất lực, một bàn tay thon dài đã nhặt giúp cô một tờ.

"Của bạn phải không?"

Giọng nói của Như nhẹ nhàng, mang chút âm hưởng trầm ấm, khiến Linh ngẩn ra vài giây.

"À, vâng, cảm ơn bạn." Linh đáp, tay run run nhận lại tờ giấy.

Như mỉm cười, nụ cười không hề chói sáng nhưng lại khiến Linh nhớ mãi. "Lần sau giữ chặt hơn nhé. Gió công viên này không dịu dàng đâu."

Như quay lưng bước đi, để lại Linh với một cảm giác lạ lùng không thể gọi tên.

Những ngày sau đó, họ vô tình gặp lại ở công viên. Lần đầu là lúc Như đang đọc sách dưới một gốc cây. Lần thứ hai là khi Như đi dạo cùng một chú chó nhỏ. Và lần thứ ba, chính Linh đã chủ động ngồi xuống cạnh Như, trên cùng một băng ghế dài.

"Tôi thấy cậu thường đến đây." Linh bắt chuyện, lòng không khỏi hồi hộp.

"Còn tôi thì thấy cậu cũng vậy," Như đáp, đôi mắt ánh lên chút thích thú.

Từ những câu chuyện nhỏ nhặt, như cuốn sách Như đang đọc hay công việc Linh đang làm, họ dần quen thuộc với sự hiện diện của nhau. Linh nhận ra mình bắt đầu mong chờ những buổi chiều ở công viên, chỉ để nhìn thấy Như.

Một buổi tối, Linh lấy hết can đảm nhắn tin cho Như:

    "Ngày mai gặp nhau ở quán trà hoa nhài cuối phố nhé? Tớ muốn mời cậu uống một cốc trà cảm ơn cho những lần trò chuyện thú vị."

Như đồng ý.

Quán trà nhỏ ấy trở thành nơi mà Linh và Như chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống của mình. Linh kể về những áp lực công việc và nỗi cô đơn khi sống xa nhà. Như thì kể về những lần đi du lịch một mình, về ước mơ làm một người viết lách tự do.

"Cậu có vẻ như không bao giờ sợ cô đơn," Linh nhận xét một lần, ánh mắt tò mò nhìn Như.

Như cười nhẹ, đôi mắt xa xăm: "Tôi quen với nó rồi. Nhưng gặp cậu, tôi mới nhận ra... đôi khi, có một người để mình chờ đợi cũng thú vị đấy chứ."

Tim Linh như lỡ mất một nhịp. Cô không dám hỏi nhiều hơn, nhưng ánh mắt Như hôm đó khiến cô nghĩ rằng giữa họ, có một điều gì đó đã thay đổi.

Ngày hôm ấy, gió lại thổi mạnh ở công viên. Linh và Như ngồi bên nhau trên băng ghế quen thuộc. Như quay sang Linh, đột nhiên nói:

"Cậu có bao giờ nghĩ rằng gió thổi mạnh là vì nó không muốn ai rời đi không?"

Linh bật cười. "Nghe lạ nhỉ. Tớ luôn nghĩ gió là thứ không bao giờ dừng lại."

"Nhưng có thể, gió đang tìm một nơi để dừng lại," Như đáp, ánh mắt hướng về phía Linh.

Khoảnh khắc ấy, Linh hiểu rằng những lời Như nói không chỉ dành cho gió. Cô khẽ nắm lấy tay Như, cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay cô ấy.

"Vậy nếu gió muốn dừng lại ở đây, tớ sẽ giữ nó thật chặt," Linh nói, giọng khẽ run nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.

Như không trả lời, chỉ mỉm cười và tựa đầu lên vai Linh. Gió vẫn thổi, nhưng lần này, cả hai đều biết rằng họ đã tìm thấy nơi thuộc về mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: