Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản văn: Mẫu Đan Thì:

Lưu ý: OOC, có cảnh bạo lực máu me, tiên sinh rất lụy tình, bối cảnh trong game kết hợp giả tưởng, ngược, HE (nắm tay nhau đi qua thiên trường địa cửu nhưng không phải ở dương gian).
*) Mẫu Đan Thì: Cuối tiết mùa xuân.
------------

Đó là một ngày đầu xuân, khi Liyue sôi động nhất, rực rỡ nhất, và những cành đào thì rạt rào khắp non sông.

Zhongli thực sự vẫn nhớ rất rõ mùi của những múi quýt ngọt thoang thoảng nơi đầu mũi y, khi Childe cứ liên tục đút hết múi này đến múi khác cho y ăn, còn cả vị mằn mặn trong đôi bắt tựa như biển cả Liyue lúc chiều buông của hắn, nhớ đến trăm năm vẫn còn khắc khoải.

Hắn nói, từng chữ rơi ra đều run lên theo cảm xúc của chính chủ, nói đến tim gan y đều thắt lại, khổ sở cùng với hắn:

- Lần này em đi sẽ lâu hơn những lần trước rất nhiều, hay là tiên sinh đi cùng với em? Liyue của ngài đã vô cùng vững mạnh, nữ hoàng cũng đã hứa và hạ lệnh cho tất cả các Quan Chấp Hành không được có hành vi tổn hại đến nơi đây. Nhưng em không biết nữa... tiên sinh à, từ ngày nhận được quân lệnh, sống lưng em cứ lạnh buốt, và lòng thì luôn bồn chồn không yên. Em không lo chiến chinh lâu ngày, không lo phơi xác giữa trời, ngài cũng biết rồi đấy, chúng thậm chí chính là vinh quang của em chứ nào có phải điều gì khủng khiếp. Gia đình của em, họ chắc chắn sẽ được an toàn, chỉ còn ngài, em hiểu mọi người ở Liyue đều rất tốt, nhưng chỉ lần này thôi, xin ngài hãy đi cùng với em.

Vậy mà... Y không đồng ý.

Vị Nham thần sẽ kế vị ngôi Đế Quân của y vẫn chưa xuất hiện, dù cho Zhongli đã tự giải phóng chính mình khỏi những trói buộc ấy, thì ước mơ và cũng là trách nhiệm của y cũng vẫn bay theo y. Vốn dĩ y là một người sống không tranh với đời, không muốn gây ra những trận chiến, những xung đột, càng không muốn nhìn thấy sự chết chóc. Cả cuộc đời dài đằng đẵng, tưởng như là vô tận với một kẻ được xem như đá tảng, chẳng bao giờ bộc lộ cảm xúc mình ra ngoài, cũng là chỗ dựa vững chãi nhất của biết bao người như y, hóa ra chỉ có một ước mong duy nhất là bốn phương được yên bình, nhưng cũng bởi ước mong ấy mà y phải cầm lên gươm giáo, lao ra chiến trường để bảo vệ khoảng trời và nhân dân của mình được bình an.

Giờ đây sóng gió lại ập tới, Zhongli không thể rời xa đất nước mình mà yên ổn tại nơi đất khách quê người. Không phải vì y không tin con người, mà chính trong những dự cảm của Zhongli cũng đó nhen nhóm lên chút gì gờn gợn, bất an. Nếu đã vậy, y nguyện ở lại chiến đấu cùng nhân dân đến cùng, dẫu cho có phải quay về vòng xoáy dằng dặc ngày xưa, lộ ra thân phận mình tốn bao công gỡ bỏ. Zhongli cũng không lấy đó làm cản trở sẽ kéo chùn gối y, và có lẽ cũng bởi cái niềm tin và sự khoan dung đến lạ kỳ trước nhân loại vốn thất thường của vị Đế Quân một thời.

- Các hạ có quên điều gì không?

Y hỏi, một câu hỏi vu vơ như muốn trốn tránh vấn đề khó nhằn kia, nhưng đôi mắt dịu dàng nhìn theo những đứa trẻ đang tung tăng chạy khắp mọi nẻo đường, vui vẻ bật lên vài tiếng cười giữa phố đông náo nhiệt, lại trả về cho Childe một lời khẳng định chắc chắn.

- Phải rồi, đây là cành đào đẹp nhất Liyue năm nay. Em đã dậy từ ba giờ sáng để đến từng gốc đào chọn lựa đó, ngài nhìn xem, hoa đào cũng vì nhan sắc của tiên sinh mà nở rộ luôn rồi kìa.

Hắn cẩn thận đưa cho y một cành đảo nhỏ, bên trên có cả nụ, cả mầm, cả hoa, cả quả, quả thực là chọn rất khéo. Nhưng Zhongli chưa muốn khen ngay, y vẫn thích trêu chọc con người khờ khạo này một chút trước đã.

- Ý các hạ là ta xấu xí đến mức hoa non nở sớm vội cũng đẹp hơn ta?

Không ngoài dự đoán, Childe ngay lập tức đã cuống cuồng chạy tới giải thích với y, ngay cả miếng quýt trong tay cũng bị hắn thả rơi xuống đất, rồi còn bị đôi giày vừa to vừa nặng của hắn dẫm cho nát bét.

- Không phải đâu mà, ngài là người xinh đẹp nhất em từng gặp trên đời, là đệ nhất mỹ nhân Teyvat. Nhan sắc của ngài khiến cho hoa cũng phải khoe hương để tạ ơn núi sông vì đã tạo ra một tuyệt tác hoàn mỹ như ngài.

- Miệng cũng dẻo quá rồi đấy. Năm sau ta vẫn sẽ chờ cậu ở đây, nhớ nhé.

Hình như khi đó y đã hôn lên má hắn một cái, dỗ cậu chàng sung sướng tới mức hớn hở tận mấy ngày trời. Mà cũng chẳng được mấy, mặc dù hai người đã rất mặn nồng, hạnh phúc, vào ngày biệt ly vẫn thấy sao mà ít ỏi, vội vàng quá.

- Tất nhiên rồi, lần sau tới em sẽ hỏi cưới ngài luôn đấy, lúc đó ngài đừng có viện cớ bỏ em đấy nha!

Rồi... hắn đi liền mấy năm trời. Chiến sự quyết liệt như vũ bão từ bốn phương gửi về đây. Nhưng dẫu cả Teyvat tắm trong khói súng, Liyue vẫn yên ổn cư ngự ở một phương. Cứ thế, cứ thế, trải qua biết bao mùa hoa, biết bao kiếp người, chàng chiến binh của y không còn tặng đào cho y nữa.

Mỗi mùa xuân sang, Zhongli lại tới gốc đào ngày xưa hai người vẫn ngồi, trầm ngâm hết cả ngày trời lại trở về Vãn Sinh Đường, đều đặn như sợ sẽ lỡ mất hẹn với ai đó, dù rằng người ta còn chẳng có lấy một bức thư hẹn hò với y. Cho đến một ngày kia....

.

- Cố vấn của Vãn Sinh Đường chính là Nham Vương Đế Quân. Nếu muốn sống thì đừng để cho kẻ đó chạy thoát!!!

Ngoài quảng trường, những tiếng reo hò, hô hào liên tục vang lên. Chiến sự không dứt, kinh tế bị ảnh hưởng trầm trọng, lại thêm dịch bệnh tràn lan khiến Liyue vẫn luôn được bảo hộ cũng không tránh khỏi lầm than.

Zhongli vẫn ngồi dưới gốc đào xưa cũ, mặc cho vị đường chủ kế nhiệm vẫn đang cố thuyết phục y mau trốn đi. Kể từ đời của HuTao, đây đã là vị đường chủ thứ năm rồi, người y chờ theo lý nếu không chết trận thì cũng đã chết già. Nhưng chẳng có gì có thể lay chuyển được núi cao, y vẫn ở đó, mặc cho chính những người y hết lòng tin tưởng chất vấn bản thân, dùng những ống kim dài găm vào cơ thể phàm tục để rút ra những gì được cho là "thuốc tiên", có thể trị mọi bệnh tật của bọn họ, cũng có thể biến ra tiền để trang trải cuộc sống.

Không có ai quan tâm, y cũng có thể khóc.

.

Cấu tạo cơ thể của Zhongli tuy nói là giống người phàm nhưng cũng có điểm khác biệt. Y có thể tự khôi phục lại vết thương của mình, kể cả khi cổ họng bị rạch nát, máu chảy dòng theo rách nhỏ, đổ vào những vại, những chum được để sẵn bên người, y cũng không thể chết được, cũng không có ý định phản kháng lại bọn họ. Đất nước này đã bước vào thời kỳ suy vong rồi, Thất tinh kế nhiệm lớp này càng tàn độc hơn lớp khác, ngông cuồng, hèn nhát, ngay cả Ganyu cũng bị họ đuổi đi, chỉ có thể tới chỗ của Xiao ở cùng, tiện ngăn không cho vị Đại Thánh đó nghe được chút gì về tình trạng của Đế Quân kính yêu của cậu.

Nhưng Thất tinh sai, không có nghĩa là tất cả mọi người cùng sai, cùng phải chịu tội. Những kẻ đó không thể tạo ra thuốc trị các dịch bệnh mới, không tìm ra cách giúp đỡ nhân dân bị nhiễm các chất độc, phóng xạ bên rìa Liyue, đớn hèn kích động mọi người rút máu y ra làm thuốc, bởi chúng thừa biết, miễn là toàn dân đều muốn lóc vẩy y ra, Zhongli cũng sẽ phải đồng ý. Y đã lập lên khế ước sẽ bảo hộ Liyue, cho nên y không thể để người dân của mình chết rũ vì bệnh tật, dù đó là trách nhiệm hay là tấm lòng y cũng không quan trọng, mọi người chỉ muốn biết máu rồng có thể trị bách bệnh, có thể cứu sống mình, và y một khi đã là thần linh của bọn họ thì phải cứu họ, thế là đủ rồi. Zhongli cũng đồng ý với điều ấy với hai điều kiện, thứ nhất chúng phải để y ở lại dưới cây đào kia, và thứ hai là tất cả máu của y phải để nhân dân sử dụng, nếu có cung cấp cho bên ngoài cũng không được nhận một mora nào. Vậy là Liyue lại yên bình...

- Con... hôm nay con nhặt được một cành đào rất đẹp, mẹ con nói khi bị đau nhìn những thứ mình thích sẽ đỡ đau hơn. Người... người còn đau lắm không?

Máu liên tục bị rút đi làm cho thân xác y kiệt quệ, ngay cả những đứa nhỏ lân la đến nghịch ngợm, hay thật tâm muốn tặng cho y chút gì đó thay cho lời cảm ơn, đôi khi cũng bị Zhongli phớt lờ. Không phải vì y căm hận loài người, đây đều là những đứa trẻ có lòng tốt đáng được tin tưởng, nhưng các giác quan của Zhongli đã suy yếu, mờ nhạt dần đến mức trơ ra như đá tảng,

Dẫu vậy, y vẫn có thể cảm nhận được sự sần sùi, thô ráp của cành đào, thấy được những cánh hoa mềm mại đang run rẩy cọ vào bàn tay mình. Có lẽ người đem chúng đến đây đang rất sợ hãi. Cũng phải thôi, mặc dù máu của y có màu vàng kim khác với nhân loại, nhưng bất cứ đứa trẻ nào khi nhìn thấy một người đang sống sờ sờ bị rách cổ, nằm im lìm trên mặt đất mà không sợ hãi mới thực là đáng sợ.

Zhongli vẫy vẫy tay, gọi người canh giữ của mình lại gần. Y không nói được, chỉ có thể mỉm cười cảm ơn cô bé ấy, gã kia cũng hiểu ý mà đưa cho em một bao lì xì gọi là lấy lộc. Dù sao y cũng là thần, kể cả trong tình cảnh khốn khổ nhất vẫn được tôn kính, huống chi là hiến máu giúp dân. Trải qua thời gian dài, Zhongli cũng không thấy đau mỗi khi người ta dùng dao cắt bớt lớp da thịt đã liền lại nữa, nhưng vẫn có người thương xót hộ cho y.

- Đế Quân chúc cháu năm mới an khang, sắp tới giờ cơm chiều rồi đấy, cháu không muốn bị mẹ đánh trước mặt Đế Quân đâu nhỉ?

Người canh giữ nói, đợi em đi mất lại thở dài thườn thượt. Y có thể nhìn thấy, trong đôi mắt mệt mỏi của gã là chút gì đó xót xa, tội lội đến đáng thương.

- Đế Quân, ngài mỏi người sao? Để con đỡ ngài ngồi dậy nhé?

Gã thành kính hỏi, nếu không phải vì vợ con ở nhà cũng cần có máu của Đế Quân khi đau bệnh, gã chắc chắn sẽ không nhận công việc khốn nạn này. Mặc dù Thất tinh nói rằng đây là một ân điển lớn lao của gã, nhưng gã không cảm thấy như vậy, và gã có thể đảm bảo tất cả những tín đồ của Đế Quân sẽ không ai muốn tổn hại đến ngài, không ai muốn mỗi ngày đều phải nhìn ngài bị bòn rút, suy kiệt dần, trong khi hai bàn tay thì nhuốm đầy máu của người đã cứu sống cả nhà mình.

- Dạo này Băng quốc thắng nhiều, nếu thuận lợi vậy chắc ba tháng nữa sẽ kết thúc thôi. Trận chiến đó đã kéo dài hàng thế kỷ rồi... À, ngài không biết đâu. Đêm qua có một cậu trai mang hoa và bánh tới tặng ngài đấy. Hình như cậu ta là người ngoại quốc, thật hiếm thấy, mái tóc người đó có màu như hoàng hôn trên biển Liyue, và đôi mắt thì giống hệt đại dương thăm thẳm....

Đôi tai đã ù đi của Zhongli bỗng nhanh nhạy đến lạ thường. Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm túc trực bên ngài, gã ta nhìn thấy đôi mắt của ngài bừng sáng đẹp đẽ đến thế, còn đẹp hơn cả khi mọi người tới góp vải, góp chăn, tặng cho y những món quà nho nhỏ thay cho lời cảm ơn, giữ cho ánh kim ôn hòa trong đôi mắt y cháy đến tận bây giờ.

- Tiên sinh có thể chuẩn bị cho ta một chậu nước được không? Nếu có thể, xin hãy mang một hộp chu sa đến cùng. Cảm ơn tiên sinh đã chăm sóc cho ta trong thời gian qua.

.

Nham Vương Đế Quân vốn đã luôn thu hút, sau khi điểm trang thêm vài nét yêu kiều, rũ bỏ dáng vẻ buông thả, chán ngán của mình, lại càng thêm phần lay động lòng người.

Y bắt đầu nói chuyện, bắt đầu can thiệp vào vài chuyện ở Liyue, nhưng vẫn không chịu rời đi nơi khác dù mọi người đã chuẩn bị cho Zhongli một chỗ sang trọng, được xem là xứng đáng với y hơn.

Nhiều kẻ sau khi thấy đôi mắt vui vẻ, linh động tựa như sắp gặp được một điều gì đáng quý lắm của y cũng ngả lòng thuơng nhớ. Giá mà y có thể chỉ là một trang quốc sắc, biết ngồi cho người ta ngắm, biết cười cho người ta vui, đôi khi vô tâm chẳng quan tâm điều gì nhiều, cũng chẳng quá nặng lòng với ai thì tốt biết mấy, thì ít nhất bọn họ còn có cơ hội được nắm lấy bàn tay y để hỏi chuyện trăm năm.

Đáng tiếc, Zhongli không chỉ quá sành sỏi, thông thái mà trái tim ấm áp cũng chỉ vừa đủ khắc vào bóng hình một người ở vị trí trang trọng nhất, rộng rãi nhất, nổi bật giữa núi non Liyue hùng vĩ, giữa nhân dân Liyue hồn hậu.

Hàng Ma Đại Thánh đã lộ diện, thay thế vị trí cho người canh giữ kia. Khắp mọi nẻo đường đều đồn đoán rằng Đế Vương đã tái sinh, Đại Thánh xuất hiện cũng đồng nghĩa với sự hiện diện của các tiên nhân phò tá ngài, vậy thì Thất Tinh không sớm thì muộn cũng sẽ phải lui về sau, và Liyue sẽ nhanh chóng quay lại thời kỳ hàng ngàn năm trước, cái thời hoàng kim thóc lúa đầy nhà, không có đau ốm, dịch bệnh, bữa đói bữa no như bây giờ.

Nhưng Zhongli hoàn toàn không có ý như thế, y vẫn muốn Liyue có thể tự đứng vững, có thể dựa vào con người để phát triển. Triều đại nào cũng sẽ có lúc suy vong, y chỉ can thiệp vào trước khi sự suy vong diễn ra trầm trọng nhất, ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống nhân dân, rồi xây dựng, định hướng lại những điều chệch khỏi hướng đi đúng đắn mà thôi. Thất Tinh không làm tốt, vậy thì đổi người tài thay thế, tuy sẽ mất thời gian quan sát lại từ đầu nhưng mọi thứ về lâu dài sẽ vững vàng hơn. Phần lớn thời gian trước mắt, y chỉ dành để chọn lựa người thích hợp như NingGuang ngày trước, đồng thời cùng với vài vị danh y tìm cách chế tạo ra thuốc đặc trị bệnh, đâm cũng chẳng còn rảnh rang được bao nhiêu.

Đôi lúc y lại ngồi đan khăn, nói là xuân về rất lạnh, lần nào hắn tới đây họng cũng bị rát. Một người luôn nói rất nhiều như Ajax sẽ héo rũ vì căn bệnh nho nhỏ ấy mất. Lần trước hắn về, gã canh gác có bảo hắn không mang khăn, có lẽ vì thế nên Ajax mới chịu yên lặng, không nói một lời nào đã vội đi ngay. Nếu lần kế tiếp hắn tới mà y lại ngủ quên mất, thì đã có một cái khăn làm quà đáp lại tấm lòng hắn, cũng là để lần sau quay về hắn có thể vừa hát vừa cười khanh khách như chim yến báo xuân.

Mỗi khi nhìn thấy y ngồi cùng mấy đứa nhỏ mà kể chuyện về hắn ta, Xiao lại quay sang một hướng khác như trốn tránh điều gì. Cả trăm năm không gặp gỡ, không phải vì Ganyu quá tài giỏi, đến nỗi có thể khiến cho sư phụ của nàng tin tưởng tuyệt đối rằng Đế Quân đang hạnh phúc lắm. Mà bởi vì nếu cậu gặp ngài, cậu sẽ không thể nói dối được nữa, không thể tiếp tục dối gạt thần linh, nhưng Xiao cũng khó lòng giãi bày những bí mật cậu phải giấu kín đi bao lâu nay. Bởi vì Đế Quân quá tốt đẹp, cũng quá yêu hắn, vậy thà để y lay lắt sống từng ngày với một niềm tin xa xôi về tên chiến binh quái gở ấy, còn hơn việc để cậu tự tay đâm một dao chí tử khiến y không thể trở mình được nữa.

Phải, Quan Chấp Hành thứ mười một, Tartaglia đã hy sinh sau hai mươi năm tính từ lúc hắn lên thuyền ra trận, giấy báo tử và tư trang của hắn được Aether mang về vẫn còn để dưới gầm giường của Xiao ở nhà trọ Vọng Thư. Bên trong những bộ đồ đã mục rách vẫn còn một cành mai tuy trơ trụi, nhưng vẫn nảy mầm xanh khi xuân về.

.

- Loại phấn lần trước người dùng có rất nhiều chì, tuy dùng tốt nhưng làm hại đến sức khỏe của ngài rất nhiều. Dạo này có hãng phấn này mới nổi lên, người dùng thử xem có ổn không ạ?

Trải qua bao mùa, cuối cùng Đế Quân cũng chịu để cho mọi người dựng một căn nhà nhỏ bên cạnh gốc đào cho y. Chiến tranh kết thúc, mọi thứ lại quay về với đúng quỹ đạo của nó, dịch bệnh bị đẩy lùi, các y sĩ đã nghiên cứu ra thuốc đặc trị, không cần sử dụng đến máu của y nữa, mà Thất Tinh kế nhiệm cũng đã tự chứng minh được cho nhân dân thấy năng lực của họ bằng sự tăng trưởng nhanh chóng của nền kinh tế Liyue qua mấy năm gần đây. Rốt cuộc, Zhongli lại được sống trong những ngày tháng thanh bình, nhàn tản mà y mong muốn.

Nhưng thời gian mài mòn đi tất cả, xóa sổ cả những điều tưởng như là vĩnh hằng, ngay cả tảng đá cứng cỏi, vững vàng giữa đất trời hàng ngàn năm cũng bị nó tàn phá đầy nhẫn tâm.

- Hình như ở đây có thêm một vết rồi đúng không?

Y khe khẽ hỏi, thanh âm vẫn trầm thấp, dịu dàng chẳng hề đổi thay. Nhưng trên gương mắt đã từng được ví như quốc bảo, khiến bao kẻ ngày nhớ đêm mong, chẳng thể thôi vọng tưởng giờ đây đã xuất hiện nhiều nét nứt vỡ.

Cứ như viên đá bị người ta ném qua ném lại nhiều lần, tàn phá nó từ bên ngoài đến tận sâu trong cốt tủy, lại thêm tự thân tâm nó cũng không ngừng dày xéo tâm trí mình, mà cho dù được gói trong gấm vóc, người người cung phụng, những vết nứt cũng sâu hoắm cũng vẫn cứ hiển hiện ngày càng nhiều trên bề mặt của nó. Còn lõi đá đã nứt nanh đến đâu, chỉ nhìn vào ánh cười buồn bã như nhuốm màu tà dương trong đáy mắt y cũng đủ khiến người ta sầu thảm.

Xiao mím chặt môi, lẳng lặng đứng phía sau chải tóc cho y.

Cũng đã mấy ngàn năm nữa trôi qua, ngay cả người chủ nhân đầu tiên là ai, gương mặt ra làm sao cũng chỉ mờ mở xuất hiện, chẳng hề rõ ràng trong trí nhớ của câu. Vậy mà Đế Quân vẫn nhớ kẻ đó, vẫn còn chờ hắn đến mức tóc điểm sợi bạc.

Hắn ta đã đi lâu như thế, giờ đến xương cũng chẳng còn chứ đừng nói là một mảnh thịt vụn. Chẳng lẽ tên khốn kiếp ấy còn có thể cải tử hoàn sinh, trở thành một dạng sống có thể tồn tại lâu như bọn họ? Vậy thì hắn ta xứng đáng bị thiên đao vạn quả cho tới khi chết thêm một lần nữa...

Nhưng kìa, một giọng nói đầy hồ hởi và tinh nghịch, xen lẫn với chút gì đó lịch thiệp đầy cuốn hút đã phá tan vẻ trầm buồn, sầu bi man mác ở nơi đây.

- Không đâu, tiên sinh là người xinh đẹp nhất ta từng thấy trên đời. Ngài đẹp như thế phải ở cùng với tôi mới thực xứng đôi. Nếu tiên sinh không chê, xin hãy nhận lấy món quà bé nhỏ này của tôi nhé.

Người đàn ông trong bộ quân phục rực rỡ như mang theo cả bình minh vào bên trong căn nhà tối. Tiếng cười của hắn như tiếng sóng vỗ rì rào vào cát lúc ban trưa, còn đôi mắt xanh rờn lúc nào cũng đong đầy những khơi xa đánh thức dậy bao điều đã phôi pha.

Zhongli bình thản ngắm nhìn hắn qua chiếc gương trước mặt, lại vội vàng cúi thụp người xuống khi nhận ra cành đào mỏng manh trong tay người nọ, chỉ để lại một lời tuyệt tình.

- Xiao, tiễn khách.

- Ô kìa, sao ngài vô tâm thế. Cành đào năm nay cũng vô cùng đẹp luôn, có mầm, có nụ, có hoa, có quả, còn đây... Ngón áp út của ngài vẫn trống phải không? Thế thì món quà này ngài bắt buộc phải nhận rồi.

Chinh chiến lâu ngày, thân thủ của Childe đã tiến bộ vượt bậc, có thể như gió biển, lướt qua người Xiao mà chẳng bị cản trở gì. Nhưng Zhongli không chịu nhìn hắn nữa, chỉ nhất quyết dùng tay che kín gương mặt mình, lời nói cũng mất đi sự điềm tĩnh, khoan thai ngày trước.

- Xin các hạ hãy về cho, món quà lần này Zhongli không thể nhận được.

- Sao lại không nhận được? Tiên sinh sợ em chê ngài xấu xí hay sao? Nếu bây giờ ngài đi ra ngoài với gương mặt xấu xí này, đừng nói là trẻ con, tới cả người già còn sợ khiếp vía. Nhưng ngài nhìn mà xem, trong đôi mắt em, ngài không phải luôn vô cùng xinh đẹp hay sao? Đến hoa cũng nở rộ vì nhan sắc của ngài đây này.

Hắn hôn lên tóc y, lên những nứt vỡ bàn tay y chẳng thể che kín được, lời nói như tiếng thủ thỉ tâm tình thật chân thành, rót vào tai Zhongli những mật ngọt và bao ước mơ thật ấm áp.

- Em đã xây một ngôi nhà gỗ ở trên một ngọn đồi tuyết Snezhnaya, cũng đã mua một căn tứ viện nho nhỏ bên cạnh nhà trọ Vọng Thư. Khi hè nóng chúng ta sẽ tới Snezhnaya nặn người tuyết và cho những chú chó ăn, khi thu về lại trở về Liyue, vừa ngắm lá rụng, vừa xem pháo hoa. Lần này ngài sẽ đi cùng em chứ?

Cành đào từ từ nở rộ, cánh hoa rơi xuống bàn tay y, nhu thuận, mềm mại, đối lập với vật lộng lẫy vừa được hắn đeo thêm vào. Zhongli hơi chần chừ, từng hàng nước óng ánh chảy xuống từ đôi mắt y, làm nhòe đi vết mực đỏ thắm nơi khóe mắt.

Lần này, y muốn đi cùng với hắn.

.

Xiao đứng trước bàn trang điểm, nhìn ra cây đào đã lần nữa đơm hoa ngoài khung cửa sổ đơn sơ, lại quay đầu nhìn cành đào bé nhỏ nằm lẻ loi dưới gầm giường tối đen đã rụng xuống đóa hoa cuối cùng.

Vị Đại Thánh luôn lạnh lùng, vô cảm, đến mức người ta đồn rằng cậu không có nước mắt đã nhớ ra khóc là trải nghiệm đau đớn như thế nào....

----------

Đôi lời lý giải:

1. Tiên sinh thừa sức thay đổi lại Liyue ngay tại thời điểm Thất Tinh biến chất. Nhưng ngài đã quá chán nản trong sự chờ đợi, và thời gian đã mài mòn tâm trí ngài đến kiệt quệ. Kỳ thức, ngài biết Childe đã hi sinh, biết trước cả Xiao, nên giữa thời điểm ấy, chính ngài cũng không biết bản thân có thể làm tốt mọi việc được không khi tâm trí mình không ổn định như vậy hay không. Cho nên tiên sinh đã lựa chọn tự trừng phạt bản thân bằng cách rút máu, cũng vừa hay giải quyết vấn đề bệnh dịch trước mắt của Liyue.

2. Xiao biết chuyện này, nhưng vì đó là quyết định của Zhongli, cũng biết việc Ganyu đột nhiên tới nhà trọ Vọng Thư là có mục định gì. Việc Xiao không được can thiệp vào sự kiện này gần như là một mệnh lệnh đối với cậu, buộc vị tiên nhân phải nghe theo.

3. Người canh giữ gặp được một người rất giống với Childe thật ra lại là Aether do Xiao nhờ đóng giả tới. Điều này Zhongli cũng biết, nhưng ngài lựa chọn tin rằng Childe đã bình an quay về, nhờ đó mà vực dậy chính bản thân mình.

4. Bởi vì biết rõ mọi điều, nên cho dù ngài đã ép bản thân tin vào những thứ người ta bày ra cho ngài tin là hắn còn sống, Zhongli cũng không thể nói dối chính mình được. Mỗi ngày lặp lại dày xéo như vậy, lý trí và mong muốn tồn tại của ngài cũng dần bị mài mòn và mất đi, nó nứt vỡ, tan rã, đến cuối cùng thứ lướt qua Xiao quả đúng chỉ là một cơn gió biển, nhưng chỉ như vậy cũng đã đủ để đem vị Đế Quân ấy rời đi. Sau tất cả, ngài cũng đã thỏa được ý nguyện của mình.

5. Childe vẫn luôn giữ lời hứa với tiên sinh, chưa từng thất hứa, dù cho có chết cũng phải bảo vệ cành đào được bọc trong tư trang của mình. Đáng tiếc Xiao lại giấu nó đi khiến cho hắn vô tình thành kẻ thất hứa, cành đào ấy cũng không thể đơm hoa được vì ngài chưa đồng ý nhận lấy nó cũng như nhận lấy tấm lòng của Childe. Phải đến những ngài cuối cùng, khi tiên sinh đáp lại Đạt Đạt, cành đào ấy mới nảy nụ, nhưng hoa nở chưa lâu đã chóng tàn, bởi người tặng nó cũng như người nhận nó đều đã không còn nữa, mối tình của hai người giờ đã tới một nơi khác dài lâu hơn, còn tại chốn này, nó đã hoàn toàn kết thúc kể từ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro