5. Extra
Kỳ nghỉ ngắn ngủi đã kết thúc.
Trận đấu cuối cùng thật khó khăn. Trên đường trở về căn cứ, hầu hết mọi người trên xe đều đang ngủ say.
Sau khi chạy qua vô số khung cảnh đường phố được thắp sáng bởi đèn đường mà bọn họ đã từng thấy vô số lần trước đây, ánh sáng còn lại chiếu vào trong xe và lướt qua đồng tử của Park Jae-hyuk.
Người quản lý ngồi ở ghế trước nhận thấy Park Jae-hyuk qua gương chiếu hậu đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ và chìm đắm trong suy nghĩ, nên quay sang nhẹ nhàng hỏi, "Cậu không muốn nghỉ ngơi sao, Ruler?"
Park Jae-hyuk không trả lời, vẫn tựa nhẹ vào cửa sổ và trầm ngâm nhìn ra ngoài.
Người quản lý sau đó quyết định để anh được một mình.
Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng: "Quản lý, gần đây Missing có việc nào khác không?"
"Hmm... tôi nghĩ... ngoài chụp ảnh ra thì không có gì khác... có chuyện gì thế?"
"Không có gì," giọng Park Jae-hyuk yếu ớt và tan biến trong tiếng ồn ào của xe cộ, "chúng tôi...muốn ra ngoài một lần."
Lâu Vận Phong kết thúc sự kiện, vội vàng lên xe.
Em từ chối lời đề nghị đưa về của quản lý, em luôn không muốn ai làm phiền mình khi ở một mình với Park Jae-hyuk. Ngoài ra - đây chỉ là bí mật giữa hai người, nguyên nhân là do trong lúc Park Jae-hyuk đang tham gia hoạt động làm nông, Lâu Vận Phong đã hỏi anh có mệt không, Park Jae-hyuk nói một chút, nhưng cũng tốt khi có thỉnh thoảng có những ngày thư giãn như thế này. Lâu Vận Phong cười và nói rằng anh không thể nói vậy được, vì vậy lần sau họ ra ngoài thì em sẽ làm phiền Park Jae-hyuk phải chăm cho cả hai.
Park Jae-hyuk nghĩ rằng em đang nói về một khách sạn có thể có hoạt động làm nông và nói rằng không có nơi nào như vậy cả. Lâu Vận Phong nói anh đừng đánh giá thấp nhà khách ở Bắc Kinh. Ít nhất cũng đủ để mang lại cho anh cảm giác được về quê.
Thế là bọn họ quyết định việc đó một cách vội vàng. Mặc dù thời gian để Lâu Vận Phong gặp Park Jaehyuk có hạn nhưng em chưa bao giờ cần bất kỳ lý do gì để làm như vậy. Suy cho cùng, dù em có sắp xếp thế nào thì Park Jaehyuk cũng sẽ làm theo.
Nhưng sau khi chọn được một nhà khách trông có vẻ thu hút, cả hai lại không có thời gian. Lâu Vận Phong phải bận rộn tham gia các hoạt động trong thời gian nghỉ, và Park Jae-hyuk không thể nói gì về việc đó.
Lâu Vận Phong thì chưa bao giờ thất hứa. Em rất đúng giờ và Park Jae-hyuk đã sắp xếp một chiếc ô tô đến đón. Em phóng vội ra xe ngay khi sự kiện kết thúc và đuổi kịp trước khi vị tài xế mất hết kiên nhẫn.
"Thật xin lỗi." Lâu Vận Phong thở hổn hển ngồi xuống, mỉm cười. "Buổi chụp hình mất nhiều thời gian hơn dự kiến, em suýt thì lỡ mất."
Park Jae-hyuk quay đầu lại và liếc nhìn em với ánh mắt không chút cảm xúc. Giọng điệu của anh cũng lạnh lùng đến không ngờ: "Nếu em không đến thì anh đã tự mình đi rồi đấy."
Anh ấy vẫn còn tức giận.
Lâu Vận Phong tự lẩm bẩm, nhưng hoàn toàn không để ý đến mà cúi đầu thắt dây an toàn.
Một bàn tay đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của em.
Park Jae-hyuk trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, chỉ đưa tay vuốt phần tóc trước mắt Lâu Vận Phong.
Mái tóc của Lâu Vận Phong đã dài ra và che đi một phần đôi mắt của em. Một số người hâm mộ đã hỏi em khi nào sẽ cắt tóc, nhưng những người khác lại nói rằng em trông đẹp nhất khi để tóc mái như vậy. Lâu Vận Phong có chút do dự, bởi vì đây là kỳ nghỉ hiếm hoi, em lại có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng Park Jae-hyuk luôn thích nghịch tóc em bằng cách chạm nhẹ vào nó khi mắt em bị che khuất, trong khi Lâu Vận Phong lại ít khi chỉnh phần tóc mái của mình.
Giống như bây giờ. Lâu Vận Phong nhìn chằm chằm một lát, sau đó lập tức nở một nụ cười mà mọi người luôn nhìn thấy.
Họ đến nhà khách vào buổi tối.
Kĩ năng đối phó với việc làm thủ tục của Park Jae-hyuk rất tốt. Anh gửi cho Lâu Vận Phong một tin nhắn giống như thông báo kế hoạch du lịch, nói muốn cùng nhau đi chơi, tính từ lúc đó đến khi họ đứng trước cửa nhà khách còn chưa được một ngày.
Tối hôm qua anh đã tự mình thu dọn hành lý, lấy hành lý của Lâu Vận Phong từ trong phòng rồi tự mình xách cả hai túi lên xe thuê, xem ra anh sẽ là người giải quyết mọi chuyện.
Lâu Vận Phong rất vui khi có thể thư giãn, những trận đấu và sự kiện liên tiếp đã khiến em rất mệt mỏi. Em ngủ quên từ lúc lên xe cho đến khi xuống xe, và lúc này khi đang ở lối vào nhà khách, em nhìn xung quanh và đợi Park Jae-hyuk nhận phòng xong.
Việc như này thực sự rất hiếm đi. Sau khi Park Jae-hyuk có thể sống tự lập ở đây, anh vẫn gặp chút khó khăn khi phải sống mà không có người phiên dịch. May mắn thay, nhân viên lễ tân ở nhà khách có tính cách khá dễ chịu, tươi cười và từ từ xác minh thông tin.
Dường như ở đây vừa mới mưa, trong không khí tràn ngập mùi cỏ tươi và mùi đất. Những khối mây lớn nằm rải rác trên bầu trời xanh thẳm và mặt trời đã lặn ở đằng xa. Từ đường chân trời nhìn lên, bầu trời như một cầu vồng đang mở rộng dần dần.
Lâu Vận Phong nhìn quanh bầu trời trước mặt, không nghe thấy tiếng Park Jae-hyuk đang gọi mình.
Việc giao tiếp của Park Jae-hyuk hơi khó khăn nên em lắng nghe một lúc rồi tự nhiên tiếp quản cuộc trò chuyện với dì chủ.
Lâu Vận Phong vốn là người giỏi ăn nói, dì tỏ ra thích thú với cách nói chuyện gãy gọn của em. Dì rất hiếu khách, mỉm cười ấm áp và nói rằng trưa mai sẽ có đồ ăn nhẹ miễn phí, ai đến sớm sẽ được thưởng thức trước. Dì cũng đề cập rằng gia đình có một khu vườn ở một vị trí hơi xa, nơi mà các vị khách đến đây đều rất thích và đã nhận được rất nhiều đánh giá tích cực.
Các kỳ nghỉ hầu hết đều giống nhau.
Tối hôm qua sau khi thu dọn hành lý, Lâu Vận Phong vốn định đi dạo nhưng Park Jae-hyuk đã giữ em trong phòng và không cho em rời đi. Sắc mặt của em trông quá nhợt nhạt, các hoạt động của đội sau giải đấu đã khiến em rơi vào tình trạng gần như bị cảm nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Park Jae-hyuk thực sự không muốn em vượt qua ranh giới đó vào thời điểm này.
Lâu Vận Phong cũng không có khăng khăng muốn đi, chỉ ăn chút gì đó trước khi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, họ đi dạo.
Lâu Vận Phong ngủ đến trưa mới tỉnh lại. Sau khi ra khỏi nhà, đầu tiên em đưa Park Jae-hyuk đến cửa hàng thực phẩm do dì giới thiệu, vì em biết rằng Park Jae-hyuk sẽ dễ mất tinh thần khi đói. Khi họ trở lại khu vườn thì trời đã tối.
Không có nhiều người quanh khu vườn vì đây cũng không phải là điểm thu hút khách du lịch. Nó vốn nằm ở ngoại ô thành phố và có ít người hơn vào ban đêm. Thỉnh thoảng họ có thể nhìn thấy một vài người trông vội vã, rất có thể họ là hai người duy nhất đến đi dạo xung quanh.
Họ dừng lại ở rìa khu vườn.
Những cơn gió luôn dịu nhẹ vào buổi tối, thổi từng cơn mang theo những mùi hương ngọt ngào, tươi mát. Bầu trời ở phía xa có màu xanh.
"Thật đẹp." Lâu Vận Phong nói, mắt hơi nheo lại, môi hơi cong lên.
Gió thổi qua mái tóc em, thỉnh thoảng làm mờ đi đôi mắt em.
Điều Park Jae-hyuk yêu thích nhất ở em là đôi mắt.
Anh nhớ lại những nhận xét của nhiều người về Lâu Vận Phong, khi em cười, mắt em cong cong như một chú mèo con ngoan ngoãn. Anh nghĩ miêu tả như vậy khá phù hợp, như em vẫn luôn như vậy, dịu dàng và ngoan ngoãn, bất kể có phải đối mặt với ai hay khi nào.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của anh, Lâu Vận Phong quay người cười nói: "Gió ở đây thật dễ chịu phải không?"
Park Jae-hyuk ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt dường như luôn mỉm cười.
"Em biết gì không? Anh thực sự ghét khi em cười như này."
Anh nói thẳng thừng đến mức Lâu Vận Phong sửng sốt trong giây lát, sau đó dường như không để ý đến những lời tổn thương mà quay lại nhìn những bông hoa một cách bình tĩnh.
Em ấy luôn làm vậy.
Park Jae-hyuk nghĩ, có lẽ dù anh có nói ra những lời tổn thương gì đi nữa, đối với em, chúng cũng giống như cơn gió này, không có sức mạnh nào.
Sau khi trở về nhà vào buổi tối, họ lên giường.
Trên giường, Lâu Vận Phong thỉnh thoảng có chút thẳng thắn.
Giống như bây giờ.
Bàn tay em đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng chạm vào cổ của Park Jae-hyuk, hỏi câu hỏi mà em vẫn còn bối rối trong trạng thái choáng váng.
"Chính xác thì anh đang tức giận về điều gì? Em nghĩ... em không có làm gì cả."
Em ôm chặt cổ Park Jae-hyuk, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm trắng lạnh lẽo trên đầu, chờ đợi câu trả lời của Park Jae-hyuk.
Sau khoảng thời gian tưởng như vô tận, suy nghĩ chìm đắm trong khoái cảm dâng trào không ngừng, em nghe thấy Park Jae-hyuk trả lời bên tai mình, "Không, em không làm phiền anh. Là anh đây."
"Anh tức giận với chính mình," anh nói.
Mối quan hệ của Park Jae-hyuk và Lâu Vận Phong không hề bình thường.
Thay vì tình cảm, trước tiên họ có sự kết nối thể xác.
Bị thúc đẩy bởi cơn bốc đồng hoặc áp lực, Park Jae-hyuk bị mê hoặc và không thể cưỡng lại việc tiếp cận Lâu Vận Phong. Vào thời điểm họ nhận ra điều đó, họ đã phát triển một mối quan hệ vượt xa mối quan hệ đồng đội hay bạn bè.
Và nhiều sai lầm không thể sửa chữa được.
Đặc biệt là khi sai lầm này mang lại sức nặng cảm xúc không phù hợp.
Park Jae-hyuk lần đầu tiên bày tỏ cảm xúc của mình là ở trên giường. Anh đã lợi dụng trạng thái bối rối và cuồng nhiệt của Lâu Vận Phong để thử nghiệm cảm xúc của anh, nhưng Lâu Vận Phong chỉ mỉm cười không trả lời, trực tiếp hôn anh và chặn miệng anh lại
Nếu Lâu Vận Phong không trực tiếp trả lời, sự im lặng này chính là lời từ chối thầm lặng của em.
Nhưng Park Jae-hyuk không bỏ cuộc, anh đã cố gắng lần thứ hai để bày tỏ cảm xúc của mình một cách rất trang trọng.
Lúc đó là trong phòng Lâu Vận Phong, ánh đèn có chút mờ mịt, xung quanh đều là mùi hương của em. Lâu Vận Phong im lặng, đôi mắt thường ngày dịu dàng trìu mến bỗng bình thản lạ thường, lộ ra khí tức sắc bén và áp đảo.
Khía cạnh này của em hiếm khi lộ ra và Park Jae-hyuk lần đầu tiên được trải nghiệm điều đó.
Vào lúc đó, trong khi chờ đợi câu trả lời của Lâu Vận Phong, Park Jae-hyuk đã nghĩ không đúng, có lẽ đây mới chính là Lâu Vận Phong.
Tuy nhiên, nó chỉ diễn ra trong giây lát. Lâu Vận Phong là người làm việc rất hiệu quả, trong đầu có lẽ đã nhanh chóng đưa ra quyết định nên nở nụ cười quen thuộc mà mọi người đều có thể nhìn thấy và nói: "Hiện tại chúng ta như thế này không tuyệt sao?"
Và thế là Park Jae-hyuk đã bỏ cuộc.
Anh không thể tiến xa hơn nữa, bị mắc kẹt trong nụ cười của Lâu Vận Phong.
Nhưng càng cố gắng đè nén cảm xúc, anh càng bị hành động của Lâu Vận Phong ảnh hưởng.
Gần đây anh để ý thấy Lâu Vân Phong cười nhiều hơn.
Có thể là do Lâu Vận Phong ngày càng thành thạo hơn trong việc điều hướng các mối quan hệ xã hội, nụ cười của em giờ trông ngày càng chân thật, trong khi trước đây sẽ có chút giả dối. Bây giờ dường như mọi người đều quan trọng đối với em.
Park Jae-hyuk đã không ngừng cố gắng nâng cao ngưỡng chịu đựng của mình, nhưng dù anh có chịu đựng bao nhiêu thì vẫn luôn có một điểm khiến anh không thể kìm chế được nữa.
Có thể là do mùa hè năm nay quá mệt mỏi, anh không còn sức để giả vờ thờ ơ. Một ngày nọ, anh nhìn thấy Lâu Vận Phong cười đùa với ai đó, và anh bắt đầu chiến tranh lạnh một chiều với em.
"Anh... đang nghĩ cái gì thế?"
Vừa nói, Lâu Vận Phong hôn lên mắt anh, Park Jae-hyuk bị cái chạm này kéo về hiện tại.
Người phía dưới đổ mồ hôi đầm đìa, như thể vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước, từ ngực đến cổ và má đều đỏ bừng, trên mí mắt vẫn còn một vệt ươn ướt.
Bên ngoài trời đang mưa.
Tiếng mưa rơi tách biệt họ với thế giới, Park Jae-hyuk chậm rãi vuốt ve mái tóc ẩm ướt của Lâu Vận Phong, cúi xuống và hôn lên đôi môi vốn đã sưng tấy của em.
Khi môi và lưỡi của họ quấn vào nhau, Park Jae-hyuk nghĩ, ít nhất, phần này của Lâu Vận Phong là của riêng anh.
Trời mưa suốt đêm.
Không khí mơ hồ cứ quẩn quanh trong phòng nhiều ngày, từ ngày thứ hai đến ngày thứ tư, tròn ba ngày họ không ra khỏi nhà.
Park Jae-hyuk chưa bao giờ là kiểu người ham muốn tình dục, nhưng lần này anh đã làm không chút thương tiếc. Về phần Lâu Vận Phong, em tuyệt đối sẽ không từ chối.
Khi quan hệ, Park Jae-hyuk luôn giữ eo Lâu Vận Phong bằng một tay, tay kia vuốt tóc em.
Ngoại trừ đôi mắt, mái tóc của Lâu Vận Phong là thứ anh thích thứ hai. Anh chưa bao giờ đề cập đến điều này.
Lâu Vận Phong vốn không thích để tóc mái, kiểu đầu cạo trọc đơn giản hồi ở WE chính là kiểu em thích. Không giống như người Hàn Quốc, em không thích tạo kiểu tóc. Tuy nhiên, vì nhận được phản hồi tốt từ đồng đội, người quản lý và người hâm mộ nên em dường như cũng dần thích nó.
Park Jae-hyuk nghĩ rằng tóc mái của em thực sự tôn lên vẻ ngoài và tính cách em. Em tựa như mái tóc của em vậy, trông mềm mại nhưng khi chạm vào lại có cảm giác cứng rắn, che giấu sức mạnh có thể xuyên thấu da thịt.
Tóc mái của Lâu Vận Phong lắc lư theo cơ thể khi họ va chạm, giống như sóng tóc đen tuyền, Park Jae-hyuk có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ biển.
Bầu trời bên ngoài vẫn u ám, ảm đạm và thỉnh thoảng có mưa phùn.
Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng cao, hơi nóng lan tỏa khắp phòng.
Đắm mình trong sức nóng, những cảm giác nóng rực, kích thích, đầu óc Park Jae-hyuk dần trở nên mơ hồ.
Người phía dưới một tay nắm ga trải giường, tay kia nắm gối, trên mu bàn tay hiện lên những đường gân mờ nhạt. Em vùi đầu vào gối, thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh khe khẽ từ kẽ hở của gối, cố gắng nén xuống cơn đau.
Park Jae-hyuk đột nhiên tò mò không biết Lâu Vận Phong hiện đang mang biểu cảm gì, lật người em lại và cúi xuống quan sát.
Lâu Vận Phong bị hành động đột ngột của anh làm cho bất ngờ, vẻ mặt bất lực bối rối. Park Jae-hyuk cảm thấy như thể một lần nữa anh được chạm vào Lâu Vận Phong thật.
Sau đó anh dùng sức thêm một chút, quả nhiên Lâu Vận Phong còn chưa kịp định thần lại, từ cổ họng phát ra mấy tiếng rên rỉ khe khẽ, nhíu mày, vẻ mặt có chút lơ đãng.
Đôi mắt như vậy, khóe mắt đỏ hoe và vệt nước mắt chưa khô, dễ dàng khơi dậy một số suy nghĩ đen tối.
Park Jae-hyuk vuốt ve khóe mắt em và tự nói:
"Lâu lắm rồi anh mới thấy em khóc."
"Em không biết đâu, anh thích vẻ mặt của em khi em khóc."
"Em có biết lần đầu tiên anh nhận ra mình thích em là khi nào không?"
"Đó là khi chúng ta vô địch MSI, hôm đó em đã trốn đi lúc mọi người đang ăn mừng, gọi điện thoại về nhà, và khi anh gọi cho mẹ, anh thấy em đang trốn sau phòng tập và khóc."
"Lúc đó anh thấy thương em lắm."
"Nhưng sau này... anh thực sự muốn nhìn thấy em khóc lần nữa."
"Em đối với anh thật tốt. Có lúc, anh đã nghĩ có thể em thích anh... nhưng có lúc, anh nghĩ dù là người khác thì em cũng sẽ như vậy."
Anh nói chậm rãi, động tác không hề dừng lại mà còn mạnh mẽ hơn. Có lẽ trong cơn đau, cảm giác bị khơi dậy đột ngột đã đánh thức Lâu Vận Phong từ vực sâu ham muốn. Em chưa bao giờ trả lời Park Jaehyuk.
Dù Park Jae-hyuk có tỏ ra hung hăng quá mức, em cũng chỉ nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt đỏ hoe. Khi không thể chịu đựng được nữa, em sẽ quay đầu sang một bên và im lặng chịu đựng.
"Em đã cười với bao nhiêu người rồi? Em có thực sự thích cười không?"
"Anh ghét khi em cười như vậy. Em cười với anh như vậy, với Yagao, và với Kanavi, với bất kỳ ai."
"Còn khi em như thế này thì sao? Có ai khác nhìn thấy em như thế này ngoài anh không?"
"Liệu em có làm như vậy nếu người ở bên em lúc này không phải là anh mà là một người khác?"
"Em cũng sẽ làm như vậy thôi, Lâu Vận Phong."
Tiếng "Lâu Vận Phong" vang lên như sét đánh bên tai, phá tan những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu em
Thực sự rất hiếm, có lẽ là lần đầu tiên. Park Jae-hyuk chưa bao giờ gọi em bằng tên đầy đủ trước đây.
Lâu Vận Phong đã nghĩ đến việc mình sẽ phản ứng thế nào khi Park Jae-hyuk gọi tên mình, nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ rơi vào tình huống này.
Khi Park Jae-hyuk tiếp tục nói, ánh mắt của anh trở nên cố định và cử động của anh cũng trở nên vụng về hơn.
Lâu Vận Phong cuối cùng cũng phản ứng lại lời nói của hắn.
Em nghiêng người về phía trước và cắn mạnh vào vai Park Jae-hyuk.
Cắn xong, Lâu Vận Phong tức giận trừng mắt nhìn a b, quát: "Anh phát điên cái gì?"
Em tức giận, rất tức giận, nhưng trong lời nói lại tràn ngập tiếng nức nở, và một giọt nước mắt lớn bất ngờ lăn xuống.
Park Jae-hyuk nhất thời choáng váng, như thể vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, nhận ra lời nói của mình thô lỗ đến mức nào.
"Anh xin lỗi," anh nhẹ nhàng ôm lấy Lâu Vận Phong, "Anh xin lỗi..."
Sáng thứ năm, Park Jae-hyuk thức dậy và thấy Lâu Vận Phong đang ngồi trên giường, dựa vào đầu giường và nghịch điện thoại.
Em ngồi lặng lẽ, vẫn mặc quần áo của Park Jae-hyuk.
Lâu Vận Phong thấy anh đã tỉnh, vẫy điện thoại với anh ra hiệu: "Quản lý hỏi khi nào chúng ta về."
Hành vi mất kiểm soát của đêm qua dường như đã tan biến như thủy triều rút, và Lâu Vận Phong đã trở lại là người điềm tĩnh và đáng tin cậy như trước.
"Chúng ta có thể chụp ảnh được không? Hãy cho anh ấy biết rằng cả hai chúng ta đều ổn."
Chỉ sau một bức ảnh, Park Jae-hyuk đã tiến tới và lấy điện thoại ra khỏi tay em.
Lâu Vận Phong nghi hoặc nhìn anh.
"Đừng làm vậy, mắt em vẫn còn đỏ," anh nói.
Park Jae-hyuk đã mang thứ gì đó từ bên ngoài về cho bữa sáng.
Sau mấy ngày náo loạn, Lâu Vận Phong vẫn cần nghỉ ngơi thêm một chút.
Họ ngồi ăn sáng bên cửa sổ.
Có vẻ như tóc của Lâu Vận Phong đã dài ra và gây cản trở khi ăn uống.
Park Jae-hyuk nhìn em đang nghịch tóc và đột nhiên lên tiếng, "Không thoải mái sao?"
"Hửm?" Lâu Vận Phong ngẩng đầu nhìn.
"Cắt tóc đi," Park Jae-hyuk nói.
"Anh có thích tóc mái của em không?" Lâu Vận Phong vừa nói vừa đẩy bát đĩa về phía Park Jaehyuk.
"Ừm.." Park Jaehyuk ngập ngừng khi trả lời.
"Vậy thì tạm thời em sẽ không cắt."
Buổi chiều, khi Lâu Vận Phong đã ngủ say, Park Jaehyuk đã thu xếp một chiếc ô tô và một mình trở về căn cứ.
Anh biết rằng có điều gì đó không ổn với tình trạng của mình.
Lâu Vận Phong không nhất định phải thích anh, cũng không có lý do gì tình cảm của anh phải được đáp lại. Anh nên tự mình xử lý cảm xúc của mình, không nên kéo Lâu Vận Phong vào mớ tình cảm này của anh.
Khi anh rời đi, trời vẫn còn sáng, như thể mấy ngày trước chưa từng có cơn mưa lớn.
Sau kỳ nghỉ, họ trở lại sinh hoạt bình thường, nhưng Park Jae-hyuk không bao giờ đến phòng Lâu Vận Phong nữa.
Khi gió ở Bắc Kinh không còn dữ dội , Lâu Vận Phong đẩy cửa phòng Park Jae-hyuk ra.
Em mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu nâu mềm mại, khuôn mặt được giấu dưới mái tóc đã dài hơn một chút.
"Anh muốn một câu trả lời, phải không?"
Em mỉm cười với Park Jae-hyuk, một nụ cười quen thuộc.
"Cùng nhau đi dạo đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro