Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[R18] Sweet sweet sacrifice

Vào một buổi tối đầu hè, cửa phòng của Park Jaehyuk bị gõ vang.

Chỉ nghe thấy hai tiếng gõ, rồi im lặng một lúc lâu mới có thêm một tiếng gõ nhẹ, trong trẻo. Trong đầu tuyển thủ AD xuất hiện một bàn tay trắng mịn, các khớp ngón tay hồng hào khỏe mạnh mà đầy gợi cảm. Mở cửa ra, quả nhiên, bên ngoài là Lâu Vận Phong, ướt sũng với hơi nước, bị gió thổi làm cậu chàng tội nghiệp hắt hơi.

Người đồng đội ngoại quốc vốn dĩ khá nhút nhát, tay cầm một giỏ tre, ngượng ngùng nói rằng phòng tắm của em bị hỏng, muốn mượn phòng tắm của Park Jaehyuk. Park Jaehyuk liếc nhìn vào trong giỏ tre thấy quần áo, nở một nụ cười "anh hiểu mà", nghiêng người mời Lâu Vận Phong vào rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi em có thể xuống tầng dưới lấy cho anh một chai sữa chua không.

"Chân anh hơi đau, Missing, giúp anh với, được không?"

Trong đôi mắt tròn xoe như cún con tràn đầy sự phụ thuộc, Park Jaehyuk chắc chắn rằng Missing sẽ không thể kháng cự được sự tấn công dễ thương này. Lâu Vận Phong quả thật ngay lập tức đồng ý, đặt giỏ tre lên bàn rồi vội vàng chạy xuống lầu. Nhớ là sữa chua Park Jaehyuk thích thường được để trong tủ lạnh, chắc vẫn còn một ít.

Ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông xuống nặng trĩu, có thể nghe thấy vài tiếng mèo hoang kêu lạc lõng, nhưng Park Jaehyuk, người đang ngồi tựa vào giường và mút ống hút, chẳng hề nghe thấy gì. Không phải vì anh đang mải mê với những pha chơi xuất sắc trong video trên iPad, mà đơn giản là, tiếng nước trong phòng tắm quá lớn.

Hóa ra từ trong phòng ngủ nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm lớn như vậy sao, âm thanh tí tách ấy như thể trong phòng tắm của anh đang mưa, lại như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay vào tai anh, ngứa đến mức làm cả người anh căng lên.

Ah... thật là... Không biết Missing đang làm gì nhỉ... có thích mùi sữa tắm không... bao giờ mới phát hiện ra trò đùa nhỏ của anh đây...

Trong lúc Park Jaehyuk đắm chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ, tiếng nước đã ngừng lại, theo sau là một khoảng im lặng khó xử. Ống hút đã bị anh cắn thủng, và cuối cùng, trước khi Park Jaehyuk đi vào phòng tắm kéo người ra, một giọng nói thấp nhẹ vang lên từ bên trong, âm thanh như thể đã bị nhòe đi trong hơi nước.

"Ah... Ruler... Hình như em để quần áo bên ngoài rồi... có thể lấy giúp em không..."

Lâu Vận Phong vẫn chưa dám đối diện với hoàn cảnh hiện tại của mình — ngồi trên mép giường của Park Jaehyuk, ngón tay dài ấm áp của anh nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của em. Ánh đèn vàng ấm áp làm mọi thứ trở nên dịu dàng, hai người ở ngoài sân đấu vẫn duy trì sự ăn ý tuyệt vời, chẳng ai mở lời, cũng không ai nhắc đến việc quần áo của Lâu Vận Phong đã biến mất một cách kỳ lạ.

Park Jaehyuk đang tập trung sấy khô tóc cho đồng đội, còn Lâu Vận Phong chỉ có thể mừng thầm vì tiếng máy sấy có thể che giấu được cảm xúc hỗn độn trong lòng mình. Mặc dù trước mặt em là ngực của Park Jaehyuk, có thể cảm nhận được nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ, nhưng Lâu Vận Phong vẫn không dám cúi đầu, cảnh tượng đó chỉ khiến em cảm thấy xấu hổ hơn mà thôi.

Được đưa vào phòng tắm không phải là bộ quần áo mình mang theo, mà là một chiếc áo phông rộng thùng thình, chỉ có duy nhất một chiếc áo phông. Lâu Vận Phong lập tức nhận ra đây là chiếc áo mà Park Jaehyuk thường mặc, rất rộng, nhưng lúc này chỉ có thể vừa đủ che khuất phần đùi, em đành phải giữ tư thế ngồi không được thoải mái, lén lút kéo áo xuống thêm chút nữa.

Thích nhìn từ trên xuống người hỗ trợ của mình là một sở thích không thể nói ra của Park Jaehyuk, đặc biệt là trong khoảng cách gần như thế này. Tóc ướt trên trán hơi rối, từ cổ áo có thể nhìn thấy một phần lớn ngực em, đùi em dưới vạt áo đen trắng đến mức chói mắt. Màu đen như lông quạ, trắng như tuyết mới rơi, chỉ có đôi môi là đỏ thắm, giống như một đóa hồng mọc lên giữa tuyết trong đêm đông.

Một giọt nước từ từ chảy dọc theo xương quai xanh của Lâu Vận Phong, lướt qua cổ áo và để lại một vệt nước sáng lấp lánh. Park Jaehyuk nhìn mà trong lòng và mắt đều nóng ran, nhưng vẫn kìm nén cơn thèm muốn được chạm vào, thu lại máy sấy tóc rồi lại ngồi xổm trước mặt Lâu Vận Phong, như một con chó vàng ngoáy đuôi đợi khen thưởng.

"Missing, thưởng cho anh đi!"

"Ah?"

Người vẫn còn đang ngẩn ngơ ấy đầu tiên là sững sờ, rồi mới nhận ra. Ý của Park Jaehyuk đã rất rõ ràng rồi, nhưng em có gì để thưởng cho anh ấy không? Những gì em có thể làm, từ việc bảo vệ toàn lực trên sân đấu đến sự quan tâm tỉ mỉ ngoài sân, tất cả đã được trao đi rồi. Lâu Vận Phong trước mặt Park Jaehyuk đã là một vật hiến tế toàn tâm toàn ý, là lễ vật sẵn lòng dâng lên trên điện thờ, em thậm chí mới vừa tắm rửa sạch sẽ và mặc vào chiếc áo anh chỉ định.

Chỉ còn lại bí mật ấy.

Như thể cuối cùng đã đưa ra một quyết định không thể không làm, Lâu Vận Phong cắn môi, dùng giọng nói run rẩy yêu cầu Park Jaehyuk nhắm mắt lại, từ từ, áp sát vào anh. Park Jaehyuk an tâm hưởng thụ nụ hôn non nớt ấy, chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Tại sao không đi tìm sự giúp đỡ từ đồng đội thân thiết hơn khi phòng tắm bị hỏng? Tại sao lại ngoan ngoãn mặc áo của anh?

Missing là lễ vật chỉ dâng lên cho anh, vật hiến tế ngọt ngào nhất, nếu không thưởng thức thì thật là quá thiếu sót.

Cảm giác tự mãn này đạt đến đỉnh điểm khi tay của anh được dẫn dắt lướt vào dưới vạt áo của Missing, nhưng chưa kịp cảm thấy xao xuyến, ngón tay đã chạm phải một cảm giác mềm mại không nên xuất hiện vào lúc này. Park Jaehyuk đột ngột mở mắt ra, nhưng lại đối diện với ánh mắt gần như cầu xin của hỗ trợ, như một con hươu trong rừng bị ngắm bắn bởi súng săn, mong chờ sự thương xót của thợ săn.

Ngón tay của Park Jaehyuk vô thức run lên, nhưng lại khiến Lâu Vận Phong run rẩy một cách khó nhận thấy. Một ý nghĩ xấu xa bắt đầu nảy sinh, Park Jaehyuk tiến lên, quỳ một chân, nhẹ nhàng kéo tay của người hỗ trợ đang cố gắng che chắn, bắt đầu quan sát tỉ mỉ một cách quá mức. Quả nhiên như anh dự đoán, hoa huyệt nhỏ có vẻ chưa phát triển kia ẩn núp dưới bộ phận sinh dục nam của thiếu niên. Park Jaehyuk còn muốn tiến lại gần thêm một chút để nhìn rõ hơn, nhưng Lâu Vận Phong đã giãy thoát khỏi sự kiềm chế của anh, đột ngột siết chặt đôi chân lại.

"...Đừng nhìn."

"Không sao mà! Rất dễ thương."

Park Jaehyuk an ủi bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng tay lại tăng thêm sức, mạnh mẽ đẩy đầu gối đang chắn trước mặt anh ra, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đóa hoa, khiến nơi ấy khẽ co rút lại. Anh lẽ ra phải nhận ra sớm hơn, những dấu hiệu mơ hồ lúc đó đã bắt đầu kết nối trong đầu anh, may mà vẫn chưa quá muộn.

Giờ đây, chẳng biết là thời gian nào nữa, ngoài cửa sổ, ngay cả tiếng mèo hoang cũng dần dần biến mất. Lâu Vận Phong nằm ngửa, lưng em cọ sát vào tấm khăn trải giường bông mềm mại và khô ráo, trên người em... là cảm giác lạ lùng do cơ thể nóng rực và rắn chắc của Park Jaehyuk đè lên.

Trước đó vài phút, Park Jaehyuk tỏ ra rất quan tâm đến bí mật mà Lâu Vận Phong tiết lộ, vừa sờ vừa nắn, nhưng biểu cảm lại rất nghiêm túc, khiến cảnh thủ dâm như trở thành một nghiên cứu đầy nghiêm túc. Lâu Vận Phong không khỏi xấu hổ, nước dâm cũng chảy không ngừng.

Chẳng hiểu sao người này lại thật sự duy trì thái độ như đang nghiên cứu thí nghiệm, lúc nào cũng dùng giọng điệu như đang trao đổi laning để hỏi những câu hỏi vô cùng vô liêm sỉ, rồi lại kinh ngạc thốt lên sao lại nhiều nước như vậy, Missing đúng là bé hư... Cuối cùng hỗ trợ tức giận đến nỗi đá một cái, chỉ là lực nhẹ chẳng có sức, dễ dàng bị bắt gọn ở mắt cá chân, thế là biến thành tư thế bây giờ, tựa như mũi tên đã căng trên dây cung, không thể không bắn.

Park Jaehyuk quỳ xuống, chống tay lên người hỗ trợ nhỏ, chiếc nhẫn trên dây chuyền treo ở khóe miệng Lâu Vận Phong như đang in dấu ấn riêng của Ruler lên em. Người bị nhìn xuống dùng đôi tay ôm lấy cổ của người Hàn Quốc, từ góc nhìn này, bờ vai rộng eo nhỏ của Park Jaehyuk càng tỏ rõ sức ép của một AD đỉnh cao. Lâu Vận Phong không khỏi xao xuyến, chỉ cần chịu đựng ánh mắt của người này nhìn vào mặt mình thôi cũng khiến em đỏ mặt đến mức như muốn rỏ máu, lại nghĩ đến thứ đang áp dưới người và ma sát thô bạo...

"... Nhẹ một chút."

Một con ngài nhỏ bay về phía chiếc đèn bàn sáng chói, tưởng rằng mình đã ôm được mặt trời.

Cuối cùng cũng nhận được lời mời, Park Jaehyuk hôn lên gò má ửng hồng của Lâu Vận Phong, trong khi giữ dương vật đẩy những cánh hoa mềm mại sang một bên và đẩy vào trong, còn chưa vào được một nửa đã nghe thấy tiếng rên đau không kìm nén nổi bên tai.

Hai chân của Lâu Vân Phong kẹp chặt eo của Park Jaehyuk để ngăn anh tiếp tục, âm đạo cũng siết chặt quanh đầu dương vật. Park Jaehyuk đau muốn chết mà cũng sướng muốn chết, khoảnh khắc bị siết chặt suýt nữa đã khiến anh đầu hàng, hoàn toàn dựa vào khả năng tự kiểm soát vượt trội mới có thể nhịn xuống.

Vén áo của hỗ trợ lên để em tự cắn giữ, Park Jaehyuk để môi lưỡi lướt trên lồng ngực Lâu Vận Phong, cảm giác mịn màng như ngọc dương chi khiến anh rất hài lòng. Một tay ghìm chặt cổ tay đang cố chống lên vai mình để phản kháng, đầu lưỡi liên tục liếm mút nơi đầu ngực đã cứng lại thành một điểm nhỏ, để lại những dấu vết ướt át đầy ám muội. Cuối cùng cũng cảm nhận được cơ thể dưới thân có dấu hiệu thả lỏng, người Hàn Quốc cắn răng, mạnh mẽ đẩy hông, đưa toàn bộ dương vật của mình vào trong.

Đau quá!

Lâu Vận Phong còn chưa kịp hoàn hồn khỏi cảm giác tê dại kỳ lạ nơi lồng ngực, bên dưới đã truyền đến cơn đau dữ dội. Nỗi đau thấu xương hòa lẫn với cảm giác sợ hãi khi bị mạnh mẽ xâm nhập, khiến tâm trí em rối loạn. Thoát khỏi sự kiềm chế, nhưng rồi lại chủ động bám chặt lấy cánh tay trước mắt, đôi mắt phủ sương, giọng ngắt quãng cầu xin:

"Đau... đau quá... đừng làm nữa... dừng lại đi... xin anh..."

Đang khóc sao? Park Jaehyuk không nghĩ mình là người dễ mềm lòng, càng không thể dừng lại vào lúc này. Nhưng đối diện với một Missing như thế này, anh cũng không thể hoàn toàn làm ngơ. Chỉ có thể nghiến răng giảm bớt tốc độ và lực đạo, nhưng vẫn không thực sự dừng lại. Lo lắng chừng đó chưa đủ, AD cúi xuống đặt một nụ hôn trấn an, cuốn lấy đầu lưỡi của Missing vào miệng mình, nhẹ nhàng mút lấy, cố gắng kéo em cùng chìm đắm trong thứ ái dục bao phủ lên cơn đau này.

Trong cuộc hoan ái gần như mang theo sự vỗ về này, Lâu Vận Phong cuối cùng cũng cảm nhận được cơn đau rát dần dần bị khoái cảm thay thế. Dương vật to lớn gần như căng vách thịt cực hạn đang nghiền sâu bên trong, từng tia tê dại li ti bị ma sát kích thích lan khắp tứ chi, đến mức đầu ngón tay cũng khẽ run rẩy.

Mở miệng định bảo anh chậm lại, nhưng tràn ra lại chỉ là những tiếng rên rỉ khác thường, theo từng cú thúc mà đuôi âm cũng run rẩy, cuộn lại từng nhịp. Lâu Vận Phong bị chính giọng của mình làm cho đỏ bừng cả mặt, tim đập loạn nhịp, không dám nhìn Park Jaehyuk. Dù có cắn chặt ngón tay cũng không thể ngăn được những tiếng rên mềm nhũn đầy quyến rũ, hòa lẫn trong âm thanh va chạm dồn dập, lộ ra sự thỏa mãn không chút xấu hổ của bản thân.

"Missing, rất thoải mái à? Nhỏ giọng một chút, không có khóa cửa đâu." Park Jaehyuk thổi hơi vào đôi tai đỏ ửng nóng hổi trước mặt, quả nhiên, anh cảm thấy âm đạo lại co thắt.

Ah, mắt của Missing đỏ lên rồi, lại sắp khóc à? Thật là đứa trẻ ngây thơ. Park Jaehyuk nhẹ nhàng vuốt ve hoa huyệt đang muốn mút chặt lấy dương vật của anh, giọng nói đầy vẻ đe dọa ác ý.

" Nếu người khác nghe thấy tiếng lạ vào xem thì bí mật của Missing sẽ bị mọi người biết mất, phải làm sao bây giờ?"

"Không... không được!"

Không còn lý trí để suy nghĩ về mối đe dọa trẻ con này, cũng chẳng còn để tâm đến sự xấu hổ, Lâu Vận Phong dùng hai tay nâng mặt kẻ đe dọa lên, nhìn vào đôi mắt mà bình thường em không dám đối diện, điều chỉnh hơi thở, cố gắng làm sao để giọng nói không còn quá đứt quãng.

"Xuất vào trong... Ruler... nhanh lên... Ahh... Từ giờ trở đi, ngày nào em cũng đến... cho anh chịch em... làm ơn... ah... nhanh lên xuất vào trong đi... Ahh... Em muốn... Sắp ra... Sắp ra rồi... Muốn bắn ..."

Chửi thề một tiếng, Park Jaehyuk nắm chặt eo hông đã trở nên trơn trượt vì mồ hôi của hỗ trợ nhỏ, cúi xuống chặn đôi môi đang thốt ra những lời tục tĩu và thúc mạnh hơn mười lần, cho đến khi nơi giao hợp phát ra tiếng "sục sục" của nước do ma sát cường độ cao, sau đó để tinh dịch nóng hổi tràn vào sâu trong vách huyệt chật hẹp.

Sau khi xuất tinh, Park Jaehyuk nằm thở hổn hển trên bộ ngực trắng của hỗ trợ, cảm thấy nhịp tim của mình dữ dội như thể bị điện giật. Lỗ nhỏ bên dưới vẫn đang co giật một cách vô thức, và dương vật của Lâu Vận Phong cũng xuất tinh không kiểm soát - em bị đụ đến bắn. Người Hàn Quốc cuối cùng đã thỏa mãn, lười biếng rút dương vật nửa mềm của mình ra, và tinh dịch trắng đặc tràn ra từ lỗ nhỏ, trộn lẫn với một ít máu đỏ tươi, rất chói mắt.

Đây là lễ vật, là lễ vật ngọt ngào nhất chỉ thuộc về Ruler Park Jaehyuk.

Dư vị còn sót lại vẫn chưa qua, cơn sưng tấy và đau đớn bên dưới giống như một con giòi trên xương cổ chân, lại nổi lên. Lâu Vận Phong muốn đẩy con chó săn lông vàng to lớn ra khỏi người mình, nhưng cánh tay em mềm nhũn như mì. Em cố gắng nói nhưng cổ họng khô khốc. Em chỉ có thể để mình được ôm và xoa bóp trong vòng tay của Park Jaehyuk như một con búp bê tình dục đã bị lạm dụng. Em sẽ không bao giờ làm thế nữa. Park Jaehyuk hơi khó chịu vì hỗ trợ nhỏ đã rơi vào trạng thái hôn mê không nghe thấy tiếng lẩm bẩm không rõ ràng của anh bên tai.


"Là lỗi của Missing mà! Ngày mai anh sẽ nhẹ nhàng hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro