
Chương 33
Bùi Tố hơi động tâm
Nhịp tim bối rối đập hỗn loạn che giấu chút rung động, không quá rõ ràng lại khiến lòng người ngứa ngáy, thậm chí át cả cơn đau ở lồng ngực
Cậu hơi mở to mắt dưới thấu kính, giống như một con mèo lười biếng, cổ họng khẽ khò khè một tiếng, lạnh lùng từ chối, "Không làm phiền đội trưởng Lạc nữa."
Lạc Vi Chiêu bị từ chối cũng không quan tâm, "Vậy cậu ngủ một chút, chờ dậy tôi gọi người lái xe thay đưa cậu về nhà."
Liên tục từ chối sẽ khiến cậu như không biết tốt xấu, Bùi Tố nhấc lông mi, không nói gì nữa mà tìm một tư thế thoải mái hơn cuộn người trên ghế sô pha, gối tay nhẹ nhàng nhắm mắt lại
Cậu nghe thấy Lạc Vi Chiêu ở bên cạnh thở dài một câu "Ranh con", sau đây, cậu cũng chìm vào giấc ngủ
"Sao anh vẫn ở đây ?"
Bùi Tố quay về biệt thự trong giấc mơ, thảng thốt nhìn thấy "bản thân" đang lật sách ở trong góc phòng
"Bùi Tố" trong giấc mơ ngẩng đầu lên trong ánh sáng, cười thân thiết, "Cậu tới rồi sao ?"
"Sao anh vẫn bị nhốt ở đây ?"
"Xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, ở trong tuyến thời gian của tôi, hẳn là tôi đang hôn mê, chờ lúc tôi "tỉnh lại" đã phát hiện mình bị nhốt ở đây. Nhưng binh tới tướng đỡ, chúng ta đều rất kiên nhẫn, không phải sao ?"
"Bùi Tố" cười, "Tôi hiện tại không khống chế được cơ thể, thôi thì cứ ở đây tu thân dưỡng tính đi. Sắc mặt cậu trông không tốt lắm, dường như không phải chủ động tới tìm tôi, có muốn nói xem đã xảy ra chuyện gì không ?"
Bùi Tố ngồi xuống đối diện "bản thân", cầm lấy quyển sách người kia tiện tay để xuống, hỏi, "Lolita ?"
Cậu nhìn gương mặt đối diện lộ ra một nụ cười mỉm, lại không nói thêm gì
Bùi Tố cảm thấy có chút vi diệu, tuy đối phương không trả lời, nhưng cậu có thể cảm nhận được suy đoán trong lòng mình đã nhận được câu trả lời
Vụ án Liên Hoa Sơn không kết thúc theo cái chết của Ngô Quảng Xương
Có lẽ sự liên kết kỳ diệu này khiến cậu đột nhiên có chút dũng khí để phân tích bản thân, Bùi Tố vuốt ve bìa sách, "Tôi mấy ngày nay thỉnh thoảng nhớ tới những lời annh nói, tuy rất rõ ràng, tôi không phải là một công dân nhiệt tình chân chính, Tân Châu xảy ra vụ án gì, nạn nhân là ai, thực ra tôi hoàn toàn không quan tâm. Nhưng tôi cũng tin bản thân ở tuyến thời gian của anh, cũng chính là anh, không đến mức thích làm người cứu thế giới. Anh xuất hiện ở đây, ít nhất là đang thể hiện rằng, anh muốn tôi cứu những người này, có thể là rất quan trọng với anh, hoặc với tôi, hoặc có lẽ với người mà tôi quan tâm ?"
Cậu nhìn vào mắt "Bùi Tố", nhìn thấy một sự "tin tưởng" quen thuộc, cậu hơi thất thần, không biết sao nói một câu, "Anh, không phải là yêu Lạc Vi Chiêu đấy chứ ?"
"Bùi Tố" bật cười thành tiếng ---- không cần nói cũng biết, cậu đoán đúng rồi
Bùi Tố không thể nói được tâm trạng của mình như thế nào, sự quan tâm và tránh né của Lạc Vi Chiêu, cậu đều nhìn rõ, lúc này lại càng giống như một trò cười
Cậu yên lặng một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của cậu, hơn nữa muốn thông qua nói ra chuyện khác để giúp mình đè nén cảm xúc của mình về Lạc Vi Chiêu, "Đào Trạch chuyển nhà mới rồi, hôm nay liên hoan ở nhà anh ấy. Cô gái mà anh ấy xem mặt cũng ở đấy, còn dẫn theo một cô bé tên là Trương Vũ Thần, lúc tôi chơi với cô bé ấy ở dưới tầng phát hiện có một ông già đang theo dõi cô bé. Chuyện này có phải có liên quan tới vụ án Liên Hoa Sơn không ?"
"Bùi Tố" nhíu mày, "Đúng, lúc đó tôi cũng nhắc nhở Đào Trạch, nhưng sau đấy Thần Thần vẫn bị bắt cóc, cũng may tốc độ điều tra của SID nhanh, cuối cùng cũng coi như tìm được người về."
"Nghi phạm là ông già theo dõi cô bé đấy sao ?" Bùi Tố gõ tay vào sách, "Không đúng, nếu là ông già kia, cô bé sẽ không như vậy, hôm nay lúc tôi nhắc nhở cô bé cũng dọa cô bé chút, với tính cách của Thần Thần, sau khi tôi và phụ huynh nhắc nhở nhiều lần, sẽ không thể không đề phòng."
Cậu dừng một chút, tiếp tục suy đoán, "Tôi hôm nay từng lấy tất cả các ví dụ với cô bé, người quen, người lạ, người già.... Không đúng, tôi không nhắc nhở cô bé phải đề phòng bạn cùng lứa và trẻ con. Cho nên, hung thủ vụ án Liên Hoa Sơn là đứa trẻ tầm tuổi Trương Vũ Thần sao ? Cũng không đúng, vụ án Liên Hoa Sơn đã qua hai mươi năm, nếu hung thủ lúc đó còn sống, không thể vẫn là trẻ con, trừ phi, hung thủ kia giống như Bùi Thừa Vũ, truyền lại tội ác này ?"
Bùi Tố rùng mình, cậu nhìn "bản thân", "Anh nói rằng, cuối cùng sẽ tìm lại được Trương Vũ Thần đúng không ?"
"Bùi Tố" gật đầu, "Đúng, SID kịp thời tìm được vị trí giam giữ, cô bé được tìm thấy ngoại trừ có vài vết bầm tím, bị dọa sợ ra, coi như cũng không xảy ra vấn đề gì quá lớn."
"Nhưng nếu Trương Vũ Thần không xảy ra chuyện gì, vụ án Liên Hoa Sơn không biết lúc nào mới có thể phá được." Cậu thở dài, nhớ tới đôi mắt trong sáng lại lạnh lợi của cô bé, đây là một bông hoa lớn lên trong sự yêu thương và che chở, không bao lâu nữa sẽ bị một bóng ma bao phủ
Bùi Tố lẩm bẩm, "Lạc Vi Chiêu nói, không thể khiến cô bé sợ mặc váy hoa, vì gặp phải hung thủ không phải là lỗi của nạn nhân. Nhưng, nạn nhân mãi mãi không quên được sự tổn thương từng phải chịu, mà tôi, vốn cũng có thể bảo vệ cô bé không bị tổn thương."
"Bùi Tố, chúng ta gặp nhau, cũng không phải là lỗi của cậu."
Bùi Tố gật đầu, "Tôi cũng không biết phải thay đổi cái gì, nhưng không thể để cô bé sống trong sợ bóng sợ gió, chúng ta làm từng bước đi."
Người trong giấc mơ gật đầu, khẽ thở dài, "Cậu có muốn nói với tôi gần đây đã xảy ra chuyện gì không ? Tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, cậu gần đây lại xuống tầng hầm sao ?"
Bùi Tố lắc đầu, "Không, trước đấy bị một thuộc hạ dưới trướng Kim Tể Hồng đâm một nhát, có thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."
"Kim Tể Hồng ?"
"Chuyện này không xảy ra với anh sao ?"
Bùi Tố giật mình, cậu không khỏi xâu chuỗi mối quan hệ của chuyện này với việc cứu Trần Chấn, nhưng không chờ cậu kịp nghĩ xong, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân mang tới sự ám ảnh cho cậu
"Anh gặp Bùi Thừa Vũ trong này sao ?" Cậu hoảng sợ, nhìn bản thân trong giấc mơ
"Bùi Tố" lắc đầu, "Chỉ có lúc cậu tìm tới tôi, tôi mới thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mẹ và Bùi Thừa Vũ, nhưng hình như mẹ không nhìn thấy tôi."
"Cộp"
"Cộp"
"Cộp"
Cửa bị gõ ba cái rất nhanh, Bùi Tố quay đầu lại nhìn, đột nhiên nhớ tới mình lúc nhỏ từng lén tới đây, hình như cũng từng nghe thấy tiếng như vậy, cậu ngẩn người, sau đấy thoáng thấy góc áo Bùi Thừa Vũ và một vạt váy màu trắng thoáng lộ ra
Giấc mơ đột nhiên bắt đầu sụp đổ, cậu ở trong nhịp tim dồn dập và lồng ngực đau nhói, nghe thấy tiếng khóc thê lương của mẹ
"Sao vậy ?" Lạc Vi Chiêu đang ngồi bóc quýt, nhóc con bên cạnh vừa chỉ cau mày, nhỏ giọng lầm bầm hai tiếng liền đột nhiên ôm ngực giãy dụa, anh vội buông đồ trong tay, nửa ôm lấy vai Bùi Tố, "Bùi Tố, tỉnh lại đi, đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, cậu mở mắt ra nhìn tôi đi ?"
Nhưng Lạc Vi Chiêu gọi cũng không đánh thức được Bùi Tố giãy dụa khỏi giấc mơ, cậu mím môi, khóe mắt nhắm chặt trào ra nước mắt
"Bùi Tố ? Không sao, không sao, đừng khóc, chỉ là mơ mà thôi." Lạc Vi Chiêu vỗ nhẹ cổ Bùi Tố, xoa lưng run rẩy của cậu, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim kịch liệt dưới lớp áo mỏng của người trong lòng
Qua khoảng hơn nửa phút, Bùi Tố mới khó khăn tỉnh lại, yếu ớt thở ra, "Lạc Vi Chiêu, có phải anh chưa từng tin tôi không ?"
Sau đấy, cậu rõ ràng cảm nhận được cơ thể đối phương cứng đờ, vì vậy lại thầm lui về, "Tôi không sao, làm phiền đội trưởng Lạc đưa tôi về."
Lạc Vi Chiêu đỡ lại vai cậu, thở dài, "Không phải tôi không tin cậu."
Chỉ cần cậu chịu nói ra
"Biết rồi, đi thôi."
Bùi Tố tránh ánh mắt anh
Anh không phải không tin tôi, anh chỉ tin những chuyện gì đã xảy ra mà thôi
---------------------------------------
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro