Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 220 Ta đã xem điệu múa đẹp nhất

Đạt Cáp thật là một chút cũng chưa nghĩ đến hôm nay cố ý tổ chức cái tiệc rượu nhỏ này, vốn là muốn kiếm chuyện, muốn kích thích đám Cẩm Y Vệ, lâu như vậy không có tiến triển có thấy mất mặt không, không nghĩ tới không kích thích đến đối phương, ngược lại bị đối phương kích thích tới rồi.

Chỉ Huy Sứ, An tướng quân, ngỗ tác, bách hộ...... Thật đúng là mỗi người có vị trí riêng, người thì ngồi ngay ngắn trấn trạch, người thì chỉ lo sắc bén đặt câu hỏi, người thì đã chuẩn bị xong toàn bộ chứng cứ, chỉ chờ người khác nhảy vào.

Mùa hè Đại Chiêu quá mệt mỏi, ánh mặt trời quá mãnh liệt, gió quá nóng, ngay cả mặt người nhìn cũng thấy không thuận mắt!

Đạt Cáp cười u ám, khí chất quanh thân dần dần xảy ra biến hóa, không còn đáng khinh hoảng loạn nữa, mà trở nên lãnh ngạnh, âm trầm trầm, độc ác rét lạnh, giống như loài rắn độc đã cuộn lại ở nơi tối tăm thật lâu, đột nhiên quyết định công kích, lộ ra răng nọc bén nhọn.

"Là ta giết, thì đã sao? Bọn họ chẳng lẽ không nên chết?"

Đạt Cáp híp mắt, nhìn Diệp Bạch Đinh: "Lỗ Minh là cái thứ gì, bất quá là một tên sư gia nho nhỏ, vô viên chức vô gia thế, cho hắn cơ hội làm việc chính là cho hắn mặt mũi, thế nhưng hắn còn không biết điều, không biết chính mình mấy cân mấy lượng, thấy ta sắc mặt tốt, liền làm eo, muốn này muốn nọ, chẳng biết xấu hổ, còn dám cùng ta ngồi ở một chỗ...... Vót nhọn đầu, nơi nơi luồn cúi, nơi nơi tìm cơ hội mưu mô kiếm bạc, thứ nên tra thì tra không ra, không nên biết đến thì hỏi lung tung! Bát vương tử Ngõa Lạt ta, Cẩm Y Vệ các ngươi biết cũng bình thường, chúng ta ngăn cản không được, nhưng người khác không nên biết, đã biết, đều đáng chết! Toàn bộ đều phải chết!"

Vẻ mặt của hắn quá âm trầm, ánh mắt quá âm độc, tư thế buông lời hung ác quá dọa người, ba người Tô gia còn chưa biểu hiện cái gì, Chung Hưng Ngôn đã bị dọa run bần bật: "Hay là....hay là thôi đi......"

Đã biết đều phải chết, vậy hắn hiện tại cũng biết, chẳng phải là cũng sẽ bị giết người diệt khẩu?

Diệp Bạch Đinh lại không có thời gian an ủi hắn, tiếp tục nhìn chằm chằm Đạt Cáp: "Cho nên ngươi giết Lỗ Minh."

Đạt Cáp: "Hắn vốn dĩ không cần chết nhanh như vậy, tuy năng lực hữu hạn, tốt xấu cũng tìm được chỗ Tô Đồ này, còn có thể dùng một chút, ta muốn giết người, có thể tùy tiện trong tầm tay, ai ngờ đêm đó chính hắn mang mộc tinh lại đây, đưa ra đủ cơ hội...... Hắn muốn mượn tay của ta để thu thập Tô gia, ta nhìn là hiểu ý của hắn, suy xét có cần giết một người Tô gia hay không, ai ngờ hắn lớn gan như vậy, ở địa bàn của ta cũng đi dạo lung tung, còn bất ngờ nghe được chúng ta nói chuyện, biết chúng ta đang tìm kiếm Bát vương tử...... Vậy thì cần phải chết."

Diệp Bạch Đinh: "Tất Chính Hợp thì sao?"

"Có lẽ là thỏ tử hồ bi, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ta lúc trước cũng không nhìn ra, Tất Chính Hợp là tên nhát gan, thế nhưng sợ hãi," Đạt Cáp cười lạnh một tiếng, mang vẻ trào phúng, "Người ngoài không biết là ta giết Lỗ Minh, Tất Chính Hợp cùng Lỗ Minh quen biết, đoán một cái là biết ngay, vốn dĩ lão ta cứ làm chuyện của lão, ta sẽ không kiếm chuyện với lão, nhưng lão ta sợ hãi, lùi bước, không nghe lời không dám làm, bí mật của ta đương nhiên không thể bị tiết lộ...... Một thằng hai thằng đều vô dụng, tìm không thấy An tướng quân, còn có khả năng hư chuyện của ta, không giết, chờ phiền toái tìm tới cửa sao?"

Diệp Bạch Đinh: "Hôm ngươi tìm Tất Chính Hợp, chính mình mang theo rượu."

Đạt Cáp: "Chẳng những mang theo rượu, còn mang theo đồ nhắm rượu kìa, ngươi vừa rồi không phải đã nói? Xích Quả là thứ tốt, đáng tiếc các ngươi đều không hiểu tư vị của nó."

"Ngươi dùng rượu giả mộc tinh, đổi đi rượu thật ông ta dùng để chiêu đãi ngươi."

"Đúng vậy."

"Mộc tinh ở đâu ra?"

"Cẩm Y Vệ có phải là không tìm được chứng cứ hay không?" Đạt Cáp cười nhạo, "Bình thường, cũng đừng tự ti, bởi vì ta căn bản là không tìm phương pháp hoặc trộm hoặc mua gì, hôm ta làm tiệc rượu, Lỗ Minh mang rượu giả vào không chỉ một bình sao? Giết hắn cùng Ngọc Linh Lung dùng hai ly là được, dư lại nửa bình cho Cẩm Y Vệ các ngươi tra án, một bình đầy chưa mở, đều ở trong tay ta, giết mười cái Tất Chính Hợp cũng đủ."

"Người Đại Chiêu các ngươi, đều tự cho là thông minh, Tất Chính Hợp một chút cũng không tỉnh lại xem chính mình làm sai chuyện gì, đoán không ra là ta đã nổi sát tâm, còn tưởng rằng ta tìm lão ta là muốn nói chuyện tìm An tướng quân, căn bản không cần ta mở miệng, ngoan ngoãn chính mình đóng lại cửa sổ, gọi người đưa đồ ăn đến, lấy lý do không được quấy rầy đuổi hạ nhân đi, lấy rượu mà mình trân quý ra, tìm bầu rượu chung rượu cùng đũa, muốn cùng ta đối ẩm trò chuyện. Ta bất quá là lá mặt lá trái với lão ta, lão ta một chút cũng không phòng bị, sau ba tuần rượu, ta thừa lúc lão ta nói đến hứng khởi, xoay người tìm kiếm đồ vật cho ta xem, liền đổi rượu, lão ta quay đầu lại còn cười với ta kìa, lúc nâng ly vẫn chưa phát hiện ta không uống, chính mình còn uống rất thống khoái......"

Đạt Cáp vẫn có chút tiếc nuối, nhìn chằm chằm Diệp Bạch Đinh không quá thân thiện: "Không nghĩ tới Cẩm Y Vệ các ngươi ngay cả mấy manh mối này cũng tìm được, là ta sai lầm, sớm biết vậy không cho lão ta ăn xích quả."

Diệp Bạch Đinh: "Ngươi giết Tất Chính Hợp, cố ý đập chung rượu đã dùng, bẻ gãy đũa, bỏ vào chỗ hạ nhân xử lý rác rưởi, đúng không?"

"Ta đâu có ngu," Đạt Cáp nhếch miệng, "Mấy cái quy củ lung tung rối loạn này của kinh thành các ngươi, ta thấy nhiều, đương nhiên biết làm như thế nào là tốt nhất, thích hợp nhất, chỉ là vụ án này cũng là của Cẩm Y Vệ các ngươi, quá cẩn thận, nghĩ quá rộng, đổi là người khác, phỏng chừng lúc phản ứng lại, chung rượu cùng đôi đũa kia đã sớm bị xử lý xong rồi, không biết đi nơi nào tìm."

"Vì sao phải giết Ngọc Linh Lung?"

"Nàng xui xẻo chớ sao."

Đạt Cáp xoa cằm, ngón tay xoa bên môi, như đang dư vị cái gì: "Vốn dĩ là, ta chỉ muốn cùng nàng chơi một chút, nàng vốn là đồ chơi Giáo Phường Tư đưa đến, yết giá là có thể bán, ta nếm chút hương vị, không phải là thực bình thường? Chỉ là trước đó thân thể không dễ chịu, không quá tiện, mới để nàng độc thủ phòng không hơi lâu......"

"Phi!"

Thân Khương nghe thấy mà ghê tởm, trực tiếp phun ra: "Cái gì mà thân mình không dễ chịu không tiện, ngươi lại không phải nữ nhân, còn có thể mỗi tháng có mấy ngày bị dính quý thủy không bằng? Nói thẳng là ngươi không được, hai lượng thịt phía dưới kia không dùng được, không phải là được rồi!"

Ánh mắt Đạt Cáp tối lại: "Ta có không được đi nữa, cũng có thể giết bá tánh Đại Chiêu ngươi, ngủ nữ nhân Đại Chiêu ngươi, các ngươi không phải là bảo vệ không được sao? An tướng quân thì thế nào, Chỉ huy sứ thì thế nào, biên quan dũng mãnh uy vũ, kinh thành không có án nào không thể phá, không người nào không thể quản thì đã sao! Các ngươi cũng không bảo hộ được tất cả mọi người!"

"Đúng là lão tử đã ngủ Ngọc Linh Lung! Tư vị của nàng thật sự không tồi, eo thon chân dài, da như noãn ngọc, như nằm trên bông, lão tử không cần dược cũng có thể hưng phấn, lão tử còn giết nàng, sao hả?"

"Thảo ngươi đại gia —— lão tử lộng chết ngươi!"

Thân Khương nhịn không nổi, trực tiếp tiến lên, động thủ với hắn.

Hiện trường không ai mở miệng, Chỉ huy sứ không lên tiếng ngăn lại, Cẩm Y Vệ không nhúc nhích, sứ đoàn cũng an tĩnh như gà, không ai tiến lên, ba người Tô gia thì càng không, thấy Diệp Bạch Đinh lui về phía sau nhường chỗ, trực tiếp lui ra sau, nhường ra trống cả nửa cái đại sảnh.

Thân Khương lúc xông ra trước rất nóng nảy, thật sự động thủ lên, cũng không sợ. Đạt Cáp không nói cái khác, chỉ nói thể trạng này, vị trí thủ lĩnh này, vừa thấy liền biết công phu không kém được, lúc hắn đang điều tra thăm viếng đã biết, Đạt Cáp rất lợi hại, hắn không nhất định đánh thắng, nhưng đánh thắng được hay không thì không nói, dũng khí là không thể thua, nam nhân Đại Chiêu không thể hèn nhát, Cẩm Y Vệ vĩnh viễn uy vũ!

Dù sao nếu hắn bị thua, thì thắng bại là chuyện thường của nhà binh, hắn muốn thắng, thì rất khó lường, hắn chỉ là một cái bách hộ nho nhỏ, không coi là đại quan, cũng không phải võ tướng lợi hại, có thể đánh ngã thủ lĩnh người ta, không phải Đại Chiêu lợi hại thì là cái gì! Chỉ huy sứ chính là ngưu bức, An tướng quân chính là ngưu bức, không tiếp thu phản bác!

Trong chớp nhoáng, hai người qua lại thật nhiều chiêu, Diệp Bạch Đinh không hiểu võ công, nhìn không thấu, đột nhiên tầm mắt lướt qua Tô Đồ đứng cạnh, phát hiện đôi mắt Tô Đồ càng ngày càng sáng, thậm chí tay còn theo bản năng bắt đầu quơ quơ ra động tác, tinh chuẩn dự đoán ra Thân Khương kế tiếp ra chiêu nào......

Diệp Bạch Đinh liền minh bạch, Tô Đồ là lính của Cừu Nghi Thanh, Thân Khương cũng do Cừu Nghi Thanh luyện ra, gần nửa năm qua, Thân Khương cơ hồ mỗi ngày đều ở giáo trường, tiếp thu Cừu Nghi Thanh huấn luyện theo kiểu 'bầm dập', có vài thứ là thông suốt......

Thân Khương cũng càng đánh càng phát hiện, hình như mình có tiến bộ? Mỗi chiêu thức đều mây trôi nước chảy, đạo lí rõ ràng, nắm tay nện xuống rất có sức lực, góc độ của đối phương cũng nhìn rõ ràng, có thể tinh chuẩn đánh trúng......

Hắn biết ngay là mỗi ngày đi theo Chỉ huy sứ thao luyện sẽ không uổng công! Tuy hắn vẫn đánh không lại Chỉ huy sứ, cũng địch không nổi 3 người 5 người trong tiểu đội bên cạnh Chỉ huy sứ, nhưng giống như hắn thật sự đánh thắng Đạt Cáp!

Thời điểm đem Đạt Cáp ấn trên mặt đất, nhìn đối phương đầy mặt máu me, Thân Khương sướng khỏi phải nói: "Có phục hay không!"

"Ô...oa......"

Đạt Cáp thở hụt hơi, thiếu điều muốn đứt khí, Mộc Nhã mới nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "An tướng quân, phong độ Đại Chiêu đâu? Như vậy có phải có chút không tốt lắm hay không?"

Cừu Nghi Thanh lúc này mới gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: "Thân Khương."

Thân Khương khựng lại.

Mắt Cừu Nghi Thanh ngưng đen như mực, thoạt nhìn cực tĩnh cực ổn: "Người chết thì làm sao cung khai? Vụ án rõ ràng rồi đánh."

"Dạ!" Thân Khương buông tay đứng lên, giọng nói kia leng keng hữu lực, rất có khí phách, ánh mắt nhìn về phía Mộc Nhã kia rất là làm càn khiêu khích.

Mộc Nhã:......

Các ngươi Đại Chiêu không phải là quân tử động khẩu bất động thủ, không phải có khí tiết khí khái, cũng không tùy tiện đánh người giết người sao?! Cho nên phong độ của các ngươi chỉ là để dành đó, dùng xong rồi lại đánh giết đúng không!

Diệp Bạch Đinh khẽ mỉm cười, bước tới một bước: "Đạt thủ lĩnh, chúng ta tiếp tục nói về vụ án?"

Đạt Cáp phun ra một ngụm nước bọt dính máu, kỳ thật là không quá muốn mở miệng, nhưng không nói cũng không được, Thân Khương nhìn chằm chằm hắn, lại quơ quơ nắm tay, có ý tứ gì là quá rõ ràng, không muốn nói cũng được, vậy đánh tiếp!

Hắn chỉ phải hít sâu hai cái, tiếp tục: "Ngọc Linh Lung...... kỳ thật cũng không cần phải chết, một nữ nhân đê tiện dơ bẩn mà thôi, chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ ta, ta cũng sẽ không không thuận theo không buông tha, vốn không muốn so đo với nàng ta, nhưng nàng sai liền sai ở tâm tư quá lả lướt...... Rõ ràng là không muốn, không thích mớ quy củ trên bàn tiệc kia, trong lúc chống đẩy chén rượu với Lỗ Minh, móng tay còn bị gãy một mẩu, vẫn là uống ly rượu kia, vẫn là bị Lỗ Minh kéo đến sau rừng cây, hầu hạ cái chuyện này......"

"Lỗ Minh thật chả ra gì, miệng không kín, làm chuyện đó sướng quá, thế nhưng cái gì đều dám nói, còn tưởng rằng nữ nhân đều ngu ngốc, căn bản nghe không hiểu, chuyện Bát vương tử, hắn rốt cuộc cảm giác quá lớn, lại là tin tức mới vừa có được, bản thân mình còn chưa ăn được miếng lợi ích nào hết, mới nhịn xuống không nói, liền hé ra chuyện An tướng quân......"

Đạt Cáp cười lạnh: "Ta chính mắt nhìn thấy biểu tình Ngọc Linh Lung không thích hợp, nàng đúng là có thể diễn, trước mặt người khác làm bộ rất khá, nhưng ta là người như thế nào, am hiểu nhất chính là mấy chuyện xấu xa bí mật này, cẩn thận tra một cái, liền phát hiện chuyện nàng đã biết, còn có đồ được cất giấu trong nhà kho của ta."

"Nhưng nàng biết cũng không sao, một nữ nhân đê tiện, có khả năng làm được cái gì? Nhưng sau lại ta phát hiện không thích hợp, trong tiệc rượu nàng không ra được, trong tình huống không ai có thể hỗ trợ, nàng xác thật là không làm gì, cứ như bình thường, nên khiêu vũ thì khiêu vũ, nên kính rượu thì kính rượu, mặt tươi cười rất ngọt, dáng múa vẫn luôn động lòng người, nhưng sau khi Tô Đồ tới, nàng trở nên khác thường. Ta thấy được ánh mắt nàng nhìn Tô Đồ, rất khác thường, nàng chắc là muốn tìm ông ta hỗ trợ, nàng đã từng đặt rượu ở Tô gia, biết Tô Đồ là người của An tướng quân, ta không có khả năng để yên cho nàng làm chuyện này, cho nên lúc tiệc rượu đang ồn ào, ta đuổi theo nàng."

"Ta hỏi cha mẹ nàng là ai, có từng đi biên quan chưa, nàng cười lả lơi với ta, cố ý né tránh, ta liền biết nàng chột dạ, nhất định là có vấn đề, thu thập khẳng định là phải thu thập, nhưng sắc đẹp ở phía trước, làm gì có chuyện không hưởng thụ?"

"Ta đuổi theo nàng một đường về hướng đông, vốn định làm cho nàng câm miệng, tránh gây ra tiếng vang, đưa tới người, ai ngờ nàng thế nhưng rất săn sóc, ta làm gì cũng không kêu, để ta khi dễ đến tàn nhẫn, cũng không hé răng, bộ dạng nước mắt đầy mặt lại cắn răng khắc chế kia...... chậc, làm ta cũng muốn xuống tay nhẹ một chút."

"Nhưng ta hỏi chuyện của nàng, nàng một chữ cũng không nói, tất cả câu hỏi của ta, nàng đều không trả lời, nàng không nói cha mẹ nàng là ai, hiện tại ở đâu, không nói có biết An tướng quân hay không, có biết Tô Đồ hay không, nàng cái gì đều không nói! Đây là tại nàng! Nàng càng không nói, ta càng hận, càng không nói, ta càng hưng phấn, ta ghét nhất không ngoan, bé ngoan là có khen thưởng, không ngoan, đương nhiên phải chết!"

Biểu tình Đạt Cáp càng lúc càng hung ác nham hiểm, giống kẻ điên.

Ánh mặt trời không tiếng động rơi trên mặt đất, trong phòng càng lúc càng an tĩnh, ngay cả cơn gió thổi qua đều mang theo tiếng thở dài.

Trừ bỏ Tô Tửu Tửu được chủ động nói cho, không có người biết quá khứ của Ngọc Linh Lung, người trong tộc này vì ngăn chặn phiền toái, đã sớm đem quá khứ kia vẽ ra thành 800 bộ dạng khác nhau, không để ai tra được, người bên ngoài sẽ không quan tâm một cô nương trong Giáo Phường Tư tên họ là gì, nhà ở nơi nào, có thân nhân hay không, đã trải qua những gì.

Diệp Bạch Đinh cũng là trong lúc phân tích vụ án, cảm giác Ngọc Linh Lung gặp chuyện là ngoài ý muốn, nhưng bản thân tồn tại lại rất quan trọng, mới nhắc nhở Thân Khương tra kỹ, khổ nỗi năm tháng xưa cũ đã vùi lấp quá nhiều thứ, Thân Khương tra cũng không dễ dàng, thời gian quá ngắn, cho đến hôm nay, mới vừa có kết quả cùng chứng cứ chuẩn xác.

Thanh âm Đạt Cáp hàm chứa hận ý: "Ta lại không nghĩ tới, Tô Đồ giấu giếm sự tồn tại của An tướng quân, không chịu bán đứng thì thôi đi, dù sao lão từng phục dịch dưới trướng An tướng quân, có kỷ luật, nữ nhân này rõ ràng chỉ là một cái vũ cơ, thân phận đê tiện, ngay cả An tướng quân là ai cũng không biết, mà cũng dùng cả tánh mạng để giữ gìn...... Cũng may nàng ta còn chưa kịp đưa tin cho Tô Đồ, ta cho rằng ta đã thành công, không nghĩ tới nàng đã bị ta chà đạp thành bộ dạng kia, chết trong tay ta, còn có thể đem tin tức kia truyền ra ngoài, bị các ngươi tìm được!"

"Rõ ràng là một cái tiện nữ nhân, rõ ràng đã để ta khinh nhục, để ta phát tiết, một câu cũng không nói nên lời, run run rẩy rẩy, móng tay gãy hết, lại không chịu xin tha! Ta bắt nàng nhảy thoát y cho ta, nàng không chịu, ta bắt nàng đút rượu cho ta uống, nàng cũng không chịu!"

"Một cái vũ cơ hầu hạ người khác, đâu ra lắm quy củ như vậy, đút chút rượu cho ta thì đã sao, nhảy cái thoát y thì đã sao, đây không phải là kỹ xảo loại người như các nàng quen dùng sao? Vì sao người khác làm được, nàng liền không được!"

Làm như nhớ tới mấy chuyện không thoải mái hôm đó, Đạt Cáp rất không hài lòng, ánh mắt lưu chuyển, phóng tới Tô Tửu Tửu, cười lạnh một tiếng, thần sắc càng âm độc——

"Nữ nhân Đại Chiêu các ngươi, đều bị chiều hư, không học được mềm mại, khó thuần, chống đối, xương cốt cứng, chấp nhất đến không thể hiểu được...... Một điệu nhảy, một ngụm rượu mà thôi, có mất gì đâu, mà vẫn không chịu, không muốn, căn bản là không biết nam nhân ở bên ngoài vất vả, cũng chưa bao giờ hiểu được, chỉ có hầu hạ nam nhân cho tốt, mới có cuộc sống tốt! Ta không tàn nhẫn, là ta rộng lượng, chứ ta mà muốn gây khó dễ, đừng nói múa ngươi múa không được, rượu ngươi uống không được, muốn bán ngươi đi đâu, là có thể bán ngươi đi đó, cho dù là đem ngươi ném vào chuồng heo chuồng ngựa, ngươi cũng chỉ có chấp nhận!"

"Cái gì mà người khác không hiểu rượu, không xứng, thiên hạ này là nam nhân đánh hạ, rượu cũng là cho nam nhân uống, nữ nhân các ngươi mới không xứng! Các ngươi là không nên được phép uống rượu! Các ngươi biết cái gì!"

Tô Tửu Tửu vẫn luôn rất an tĩnh, lần trước ở công đường hỏi cung như vậy, hôm nay cũng vậy, cho dù vừa rồi Thân Khương cùng Đạt Cáp đánh nhau, mặt Đạt Cáp đầy máu, hiện giờ miệng mũi máu me nhìn đáng sợ, nàng cũng không có bị dọa, không có biểu tình, cũng không muốn mở miệng.

Nhưng lúc này, nàng đột nhiên nhướng mày liễu, đáy mắt sắc bén, gỡ từ bên hông xuống một bầu rượu nhỏ, mở nắp, rải một cái trên mặt đất, nháy mắt trong phòng tràn ngập hương rượu.

Lúc này, mọi người mới phản ứng lại, thì ra món đồ nhỏ như bàn tay nàng treo bên hông, cũng không phải đồ trang sức gì của phái nữ, mà là một cái bình nho nhỏ, bên trong đựng rượu.

Rượu này không giống với rượu thường thấy, chất rượu thanh triệt như nước, lại hơi đặc hơn so với nước, ngươi có thể nhìn thấy dấu vết nó văng xuống mặt đất như nước suối trong trẻo, kích ra bọt nước, cũng có thể nhìn ra nó hơi có khuynh hướng kéo thành sợi, hương vị của nó mới ngửi lại rất bá đạo, cay nồng, lạnh thấu xương, mạnh mẽ như muốn cuốn lên mưa gió, làm ngươi nghĩ đến sấm chớp mưa bão, cơn lốc trên biển ngày hè, nhịn không được muốn lui về phía sau một bước, vừa muốn lui, không khí liền thay đổi, mưa to bá đạo, mang đến tiếng sấm tia chớp, cũng mang đến sức sống trong mưa, hương vị của nó bắt đầu trở nên ôn nhu, giống sương ngọt ngày xuân, giống ánh nắng ấm ngày mùa thu, giống bốn mùa luân chuyển, sinh mệnh bừng bừng tươi đẹp, có hạt giống nảy mầm lớn lên, có đóa hoa nở rộ rồi tàn lụi, có người ở nơi trời đất được sinh ra, chậm rãi đi về cuối đường, rồi cùng thế gian từ biệt.

Dư vị của nó không lạnh thấu xương, cũng không thấm ngọt, thoáng có chút đắng chát, cuối cùng quy về bình tĩnh, cho dù ngươi không ngửi được mùi của nó nữa, sự kích thích trong lòng vì nó mà có, vẫn rất lâu không tiêu tan.

Thanh âm Tô Tửu Tửu réo rắt: "Đạt thủ lĩnh lúc này còn cảm thấy không có mùi vị nữa không?"

Đôi mắt Đạt Cáp có chút mơ hồ, dùng sức quơ quơ đầu: "Ngươi lấy ra thứ gì......"

"Đạt thủ lĩnh có phải cảm thấy đầu váng mắt hoa, chân muốn khụy xuống?"

"Ngươi......"

"Đạt thủ lĩnh say."

"Không có khả năng!" Đạt Cáp cảm nhận đầu lưỡi có chút cứng đờ của mình, lại dùng sức lắc lắc đầu, tầm mắt lướt qua đại sảnh, "Ta sao có thể say...... các ngươi cũng chưa say! Ta ngàn ly không say, sao có thể vì một chút rượu đổ ra đất......"

Tô Tửu Tửu hơi rũ mắt: "Rượu này tên hồng trần lộ, tế vong hồn. Ta điều rượu đã bỏ thêm Mai Liệt mà Ngọc cô nương thích nhất, đó là rượu độc nhất để tiễn đưa nàng, người bình thường ngửi thấy, đại khái sẽ không có quá nhiều cảm giác, người giết nàng, thì nhất định sẽ nghĩ đến mùi hương trên người nàng lúc ấy, ánh mắt trước khi chết, nhớ càng sâu, càng không khoẻ."

"Rượu....là có linh tính."

"Ngươi nói người Ngoã Lạt các ngươi một năm có hơn nửa năm say, hai ngày là phải say quắc một lần, uống rượu chính là để say, rượu thực ủy khuất. Nó được ủ ra, trải qua thời gian rèn luyện, trải qua gió cát thời gian, không phải để bị phá hư như vậy."

"Ở Đại Chiêu chúng ta, trẻ con mới sinh, có rượu chúc mừng, nhi nữ mới trưởng thành, có rượu thành niên, kim bảng đề danh, có rượu Trạng Nguyên, động phòng hoa chúc, có nữ nhi hồng, chiết cành liễu tiễn đưa, có rượu lưu luyến chia tay, chí khí chưa được đền đáp, có rượu hào hùng, tri kỷ tương giao, có rượu quý trọng, tha hương ngộ cố tri, có rượu mừng vui, đến già có rượu chúc thọ, trước mộ có rượu tế bái......"

"Cũng không phải tất cả rượu đều là hân hoan, có tương phùng khí phách vì quân uống, cũng có giang hồ dạ vũ thập niên đăng*, có nhân sinh đắc ý cần tẫn hoan, cũng có rượu đục một ly xa nhà vạn dặm, có ám hương vấn vương tay áo, tiễn ra dương quan, cũng có rượu vào lòng cay đắng, uống một mình không ai bên cạnh......"

*đêm mưa giang hồ thắp đèn 10 năm, nói về khí phách thiếu niên giang hồ, là một câu trong bài 'Gửi Hoàng Cơ Phục' của Hoàng Đình Kiên thời Bắc Tống, nếu có đồng zâm Đạo mộ bút ký ở đây chắc cũng sẽ biết bài này: Tôi ở Bắc Hải, anh Nam Hải, Cánh nhạn đưa thư chẳng đến thăm, Gió xuân lê đào một cốc rượu, Đêm mưa giang hồ đèn mười năm (tâm trạng Ngô meo meo nhớ Trương tộc trưởng đó)

"Ta có một chút rượu, muốn lấy tặng người nơi xa. Ta có một gáo rượu, có thể an ủi phong trần. Đối tửu đương ca, nhân sinh kỉ hà*. Dùng cái gì giải ưu, chỉ có Đỗ Khang."

*đây là câu trong bài 'Đoạn Ca Hành' của Tào Tháo nha, đại loại là 'uống rượu vui vẻ với nhau, đời người có bấy lâu' đó, lão chịu, chỉ hiểu được nhiêu đó

Tô Tửu Tửu khẽ ngẩng đầu, đáy mắt một mảnh trong trẻo: "Ngày xuân nắng ấm, ngày hè hoa nở, ngày thu gió nhẹ, vào đông có tuyết đầu mùa, bốn mùa vẫn luôn luân chuyển, nhưng đối với mỗi người bốn mùa đều bất đồng. Hoa đào năm trước, năm nay vẫn sẽ nở, nhưng cùng cây đào, nở không phải hoa năm trước, trải qua cũng không phải cái lạnh của năm trước, chúng nó là mới mẻ, trải qua khí hậu bất đồng, hoặc là giảm hai phần hương, hoặc là thêm ba phần ngọt, người đứng ngắm cây đào, cũng bất đồng với năm trước, có thể là văn nhân mặc khách, có thể là tân hôn phu thê, cũng có thể là đứa trẻ chưa biết gì."

"Công thức ủ rượu bất biến, lương thực cùng hoa quả lại không phải trước sau như một, bất đồng thời gian, khí hậu, độ ấm, hương vị đều sẽ tạo ra khác biệt, mỗi một vò rượu, đều độc nhất vô nhị, người uống rượu cũng vậy."

"Chúng ta kính sợ tình đời chua ngọt đắng cay, chúng ta vui với chia sẻ khoảnh khắc nhân sinh khác biệt, chúng ta có gan đối mặt với chính bản thân mình, mặc kệ ưu sầu hay là vui thích, chúng ta vĩnh viễn nhớ rõ cái khoảnh khắc rượu mạnh chảy vào miệng, làm bạn với người đối diện, chúng ta quý trọng giờ khắc này, quý trọng độc nhất vô nhị chính mình."

"Chúng ta nhờ rượu mà tham dự vào cuộc đời người khác, cũng để cho người khác đọc hiểu chính mình, chúng ta hiểu được, chúng ta trưởng thành, chúng ta chậm rãi lý giải, cái gì là lý tưởng cùng tín ngưỡng, cái gì là đạo nghĩa cùng hy sinh, cái gì là phụng hiến cùng cảm ơn, người nào không thể bỏ lỡ, người nào muốn vĩnh viễn hoài niệm...... Chúng ta cuối cùng sẽ tìm được ý nghĩa tồn tại của bản thân, nhân sinh của chúng ta, sẽ có tư vị tràn trề."

Tô Tửu Tửu nhìn Đạt Cáp: "Ngọc cô nương không còn nữa, nhưng ta biết nàng, nhớ rõ nàng, ta đã xem điệu múa đẹp nhất, đã xem mai dưới tuyết mùa đông đẹp nhất thế gian, mà ngươi, e là cả đời sống uổng, cũng nhìn không thấy những điều tốt đẹp này. Chỉ sợ trong cuộc đời ngươi, chưa bao giờ từng có khoảnh khắc này, có người uống rượu xong, đôi mắt sáng rực, nói với ngươi về sao trời và tình yêu."

"Rượu là nhân sinh, nhân sinh là rượu, rượu có trăm vị, nhân sinh cũng như thế. Chua ngọt đắng cay, quá vãng cùng tương lai, cảnh xuân tươi đẹp của đời người, việc cấp bách của thế gian, đều có thể nhìn thấy vào lúc này. Rượu có thể nói ra tâm sự, làm bạn với biệt ly, đền đáp tri kỷ, chỉ là không nên bị bức bách."

"Nó là thứ rất tốt đẹp, đáng giá được mọi người thích, không nên bị các ngươi đặt ở trên bàn tiệc bức áp khinh nhờn như vậy, làm các cô nương sợ hãi, càng ngày càng không dám dính vào, dần dần không còn hưởng thụ được nữa, thưởng thức không đến điều tốt đẹp vốn có này."

"Cho nên ta nói, rượu không phải uống như vậy."

"Ngươi nói người Ngoã Lạt sống mơ mơ màng màng, một năm có nửa năm trôi qua trong say xỉn, ta cho rằng Đạt thủ lĩnh là quan lớn, là đại sứ đại biểu cho hình tượng quốc gia ngươi, sẽ có phẩm vị cao hơn, tư thái đẹp hơn, không nghĩ tới cũng chỉ như vậy."

Lời editor: nghe Tửu tỷ rót cho 1 đống rượu tâm linh canh gà muốn choáng váng rồi, à mà dạo này về VN sao Wattpad phiền quá các thím, vô ko được, vật vã quài mới vô lại được, nản quá trời quá đất luôn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro