Chương 217 Lại gặp phải ép rượu
Bắc Trấn Phủ Tư.
Bôn ba mấy ngày, Cừu Nghi Thanh hiếm khi có được lúc thanh nhàn như bây giờ, ở cạnh Diệp Bạch Đinh, ở trong phòng chờ Thân Khương trở về, thêm một chút chi tiết chứng cứ cho vụ án lần này, nếu mọi chuyện thuận lợi, Thân Khương về sớm, còn có thể trực tiếp áp giải người lên công đường, hoàn toàn chấm dứt vụ án này trong hôm nay.
Kết quả bọn họ bên này còn chưa có động tác, thì đã thu được lời mời từ sứ đoàn Ngoã Lạt ——
Đối phương phái người đến truyền lời, mời y đi uống rượu.
Nói là ở kinh thành đã có một tháng, may mắn thấy Chỉ Huy Sứ tiêu sái uy vũ, có điều còn chưa cùng nhau ăn cơm, cứ cảm thấy có chút tiếc nuối, lần này có bữa tiệc nhẹ, thiếu đi một người, cảm thấy hơi đáng tiếc, nếu là Chỉ Huy Sứ rảnh, có thể đến góp mặt không?
Diệp Bạch Đinh nhìn tấm thiệp mạ vàng, cảm giác đối phương có chút âm dương quái khí, chỉ thiếu nước nói toẹt ra là chúng ta muốn tận tình hưởng lạc, còn muốn kéo ngươi xuống nước, ngươi có dám tới hay không? Tới thì cũng chẳng khác gì chúng ta, sau này đừng ra vẻ kiêu ngạo cao quý đè đầu người khác, không tới, thì là sợ hãi thủ đoạn của chúng ta, không có tự tin giải quyết.
Cừu Nghi Thanh nhìn gương mặt gần trong gang tấc của tiểu ngỗ tác: "Có muốn đi không?"
"Sao không đi?"
Một anh khỏe chấp mười anh khôn, Diệp Bạch Đinh biết bản lĩnh của Cừu Nghi Thanh, nam nhân này chắc chắn là không sợ, nếu không có gì nguy hiểm, tất cả tình huống nguy hiểm đều giải quyết được, hắn đương nhiên cũng không có gì phải sợ: "Cơ hội người khác dâng tới cửa, nhìn nhiều một chút có vẻ cũng không có gì là không tốt?"
Cừu Nghi Thanh: "Đi thay quần áo."
Vụ án tra xét đến giờ, cơ bản sự thật logic đã rõ ràng, nhưng dù ngươi có mang ra tất cả chứng cứ, đối phương cũng không nhất định ngoan ngoãn nhận tội, chịu khai nhận như ngươi muốn, chọn lúc thích hợp gây áp lực, đích xác là không có gì không tốt.
Diệp Bạch Đinh sợ nóng, đi ra sau bình phong thay một bộ trường bào bằng tơ màu thiên thanh, thông khí hút mồ hôi, lại không mất vẻ sáng sủa, áo choàng cũng không quá rộng, cực kỳ mềm mại rũ bên người, vì chất liệu nhẹ, khi bước đi góc áo theo gió tung bay, rất có cảm giác phiêu dật, hắn vốn dĩ mặt mũi tuấn tú, môi hồng răng trắng, cái này tôn lên, tựa như trích tiên.
Ánh mắt Cừu Nghi Thanh dừng lại thật lâu.
"Khó coi sao?" Diệp Bạch Đinh kéo kéo cái khóa ngọc bên hông, nhìn có vẻ vòng eo càng nhỏ, "Đeo đai lưng lên thì hơi nóng, không cần đai lưng thì lại cảm thấy quá mức tùy tiện......"
Cừu Nghi Thanh bước qua, đem túi thơm bằng ngọc mà tiểu ngỗ tác thích nhất, gần như ngày nào cũng đeo treo lên hông cho hắn: "Đẹp."
Diệp Bạch Đinh vuốt cái túi thơm ngọc tinh xảo này, hơi nghiên đầu, đuôi mắt cong lên: "Vậy Chỉ Huy Sứ hôm nào lại đưa ta cái nữa?"
Cái ánh mắt này...... làm người ta có chút chịu không nổi.
Cừu Nghi Thanh duỗi tay che lại đôi mắt hắn, khẽ hôn bên môi hắn: "...... ừm."
Khi hai người ra cửa bị tin tức đột nhiên đưa tới vướng một chút, xử lý xong mới tới chỗ sứ đoàn, thời gian đã hơi trễ, Đạt Cáp tổ chức tiệc nhỏ, mời cũng không chỉ là bọn họ, ở đây có không ít người quen, tỷ như Mộc Nhã phó thủ lĩnh sứ đoàn, Lễ Bộ thị lang Chung Hưng Ngôn, một đám quan lại Đại Chiêu hoặc Ngoã Lạt, còn có Tô Tửu Tửu của Tô Ký tửu phường.
Khi bọn họ đến, Tô Tửu Tửu đang bị ép rượu.
"Không phải chỉ có một chén rượu sao, có cần làm ra vẻ như vậy không?"
"Thôi làm một ngụm vậy, ngươi dính cái môi, cũng coi như cho mọi người mặt mũi......"
Lỗ Minh đã chết, vậy mà người làm chuyện như vậy cũng không thiếu, trong sảnh quan viên cấp dưới đều là lạ mặt, Diệp Bạch Đinh không quen biết, nhưng tùy tiện ngẫm lại cũng có thể biết, chắc là từ Hồng Lư Tự phái đến cho đủ số.
Không giống với Tất Chính Hợp, kẻ đang nói chuyện lớn giọng nhất, mới nhìn thấy tuổi rất trẻ, mặt dài mắt nhỏ, mặt trắng không râu, nói chuyện hành xử có vẻ không có tự tin gì, cơ hồ mỗi một câu nói, đều phải nhìn Chung Hưng Ngôn một cái để hỏi ý, cực kỳ cẩn thận.
"Ngươi nhìn xem, ở đây đều là mệnh quan triều đình, đều là đại nhân, có thể làm gì ngươi a?" Người này thấy Chung Hưng Ngôn ngầm đồng ý, còn ra vẻ rất có hứng thú, có lẽ được khích lệ, thanh âm càng lúc càng lớn, cảm xúc càng lúc càng cao, "Cô nương đừng sợ, tới, uống hết ly này, cái khác, bản quan không dám hứa với ngươi, đơn rượu nửa năm nay của Hồng Lư Tự, ta đều đặt ở nhà ngươi được không?"
Sắc mặt Tô Tửu Tửu lạnh lẽo, mặc kệ cho vị cấp dưới Ngoã Lạt kia giơ rượu đến mỏi tay, vẫn không tiếp chén rượu kia: "Rượu, không phải uống như vậy."
"Hắc, ta nói tiểu cô nương ngươi sao lại cứng đầu như vậy ——"
"Aizzz," vị quan viên kia vừa muốn đứng dậy, đã bị Chung Hưng Ngôn ngăn cản, "Người ta còn nhỏ, có chút tính tình là bình thường."
Quan viên kia liền cười hì hì ngồi xuống: "Chung đại nhân nói phải......"
Mặt Chung Hưng Ngôn mang cười, nhìn Tô Tửu Tửu, ra vẻ rất là hiền lành: "Lời này hình như ngươi nói không chỉ một lần, rượu không uống như vậy, uống như thế nào? Hay là...... ngươi chỉ cho bản quan? Ngươi làm mẫu, bản quan học xong, không phải là có thể ngồi xuống uống với nhau sao?"
Quan viên ồn ào: "Đúng nha, ngươi cứ nói chúng ta không biết uống, vậy thì ngươi dạy đi a, ngươi không dạy, sao biết chúng ta học không được? Chung đại nhân của chúng ta từ thời thiếu niên đã tinh tài tuyệt diễm, rất hiếu học, bảo đảm một lần là có thể học được!"
Tô Tửu Tửu hơi rũ mắt, ánh mắt xẹt qua những bản mặt cười cợt ác ý ở đây, ánh mắt càng đạm mạt: "Học không được, các ngươi đều học không được."
Đạt Cáp liền không vui: "Cô nương ngươi có biết nói chuyện hay không? Cái gì mà học không được, không biết uống? Lão tử ở Ngoã Lạt, một năm đã có hơn nửa năm ngâm mình trong rượu, mỗi hai ngày đều phải say một lần, ngươi nói ta không biết uống rượu? Nếu ta không biết uống, dưới bầu trời này còn có ai biết uống?"
Tô Tửu Tửu hơi xốc mí mắt lên, ánh mắt nhìn về phía hắn không chỉ là đạm mạc, còn mang theo vài phần châm chọc: "Thứ cho ta nói thẳng, như ngài, kỳ thật là không hiểu rượu nhất."
"Ngươi nói cái quái gì đó?"
Đạt Cáp thật sự nổi giận, Ngoã Lạt ở phía bắc thảo nguyên, vào đông khổ hàn, vật tư thiếu thốn, cũng chính vì vậy, mới vô pháp tiêu diệt dã tâm, cứ muốn cướp bóc Đại Chiêu, nhưng đúng là vì mùa đông dài lạnh giá này, mới tạo thành thiên tính thích rượu của bọn họ, hễ là nam nhi Ngoã Lạt, không một ai mà tửu lượng không tốt, ngay cả phụ nữ ở trong trướng còn như vậy, ngươi muốn nói cầm kỳ thư họa, củi gạo mắm muối, hắn có thể không rành, không quá muốn nói tới, nhưng ngươi dám nói hắn không hiểu rượu, không biết uống rượu, với hắn mà nói là vũ nhục!
Một nữ nhân không nặng được mấy lượng, gió thổi qua là có thể ngã, cũng dám làm càn như vậy, nàng chính là cố ý!
Đạt Cáp vỗ bàn 'rầm' một cái: "Ta còn không có bắt bẻ ngươi đâu, mớ rượu tào lao này của nhà ngươi, đừng nói là nhà ngươi, cả kinh thành này ta đều đã uống hết, toàn là nhạt nhẽo vô vị, một chút cũng không cay miệng, vậy mà còn dám dán chữ rượu, còn không phải là nước trộn mùi rượu sao! Còn nói là lão tử không hiểu rượu, các ngươi mới không hiểu, các ngươi mới không biết uống! Người tới —— đè nàng ta lại cho ta, rượu này hôm nay nàng muốn uống cũng phải uống, không muốn uống cũng phải uống!"
"Dừng tay ——"
Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh tới tuy chậm một chút, lại khá kịp thời, trực tiếp có Cẩm Y Vệ đi qua, đè lại đám người Ngoã Lạt đang ngo ngoe rục rịch kia.
"Ai dám xen vào chuyện của lão tử!"
Đạt Cáp vừa muốn vỗ bàn tiếp, liền thấy được Cừu Nghi Thanh cùng Diệp Bạch Đinh.
Cừu Nghi Thanh không có biểu tình gì, chỉ thanh âm uy nghiêm, giống lưỡi đao tuốt khỏi vỏ, cạo qua da đầu: "Kinh thành Đại Chiêu ta, dưới chân thiên tử, Đạt thủ lĩnh uy phong thật lớn."
Diệp Bạch Đinh đi theo y vào trong, chú ý tới Tô Tửu Tửu hơi động cổ tay, như là thu hồi thứ gì vào trong tay.......
Có vẻ như là dù bọn họ có không tới kịp đi nữa, cô nương này cũng sẽ không để cho người khác khi dễ.
Đạt Cáp âm mắt: "Không nghĩ tới Chỉ Huy Sứ trăm công ngàn việc, lại thật sự có rảnh đến hàn xá này của ta a."
"Ngươi đưa thiếp mời bổn sứ, không phải là muốn bổn sứ tới sao?"
Cừu Nghi Thanh đi đến trước mặt hắn, liền đứng bất động, khí thế uy áp.
Đạt Cáp dừng một chút mới phát hiện, người này đúng là cố ý, muốn cho hắn nhường chỗ chứ sao!
Mặc kệ phòng lớn cỡ nào, chỗ trống còn hay không, thì chủ vị chỉ có một, chính là cái gọi là một núi không dung hai hổ, một nhà không dung nhị chủ...... Tuy cái viện này tạm thời đưa cho sứ đoàn mượn dùng, hắn cũng xem như là chủ, nhưng ở Đại Chiêu, hắn là khách, cũng không có quyền sở hữu cái viện này, người tới chính là Chỉ Huy Sứ Bắc Trấn Phủ Tư, người ta muốn chỗ này, phải nhường.
Trong lòng Đạt Cáp cực kỳ nghẹn khuất, nhưng không có biện pháp, cũng chỉ có thể nhường.
Ai ngờ hắn nhường rồi, vậy mà Cừu Nghi Thanh còn nhíu mày, có vẻ như cảm thấy chỗ hắn vừa ngồi không sạch sẽ, nhìn tùy hầu bên cạnh một cái, chờ phó quan kia nhanh nhẹn tiến lên, dọn dẹp chỗ ngồi lần nữa, dọn mấy thứ lung tung rối loạn đi, mới xốc tà áo ngồi qua xuống.
Ngồi xuống rồi còn ngại không đúng, thuận tay chỉ cái bàn nhỏ, làm Cẩm Y Vệ dọn lại đây, đặt ở dưới bên tay phải của y, kêu Diệp Bạch Đinh: "Ngươi tới ngồi ở đây."
Đạt Cáp:......
Trong bụng có một vạn câu thô tục muốn mắng!
Ngay lúc này, Tô Đồ dẫn theo đồ đệ Đỗ Khang vọt vào, tốc độ hai người rất nhanh, căn bản là không để bụng đến thủ vệ Ngõa Lạt ngăn cản, trường mộc thương gắn hồng anh trong tay Tô Đồ đảo qua, liền quét ra một mảng lớn, xông thẳng về phía Tô Tửu Tửu ——
"Khuê nữ! Con không sao chứ? Sao lại chạy tới đây một mình, làm cha sợ muốn chết! Bọn họ có khi dễ con không? Con khó chịu ở đâu? Nói cho cha!"
"Sư tỷ! Ngươi ổn không?"
Một già một trẻ, trán đầy mồ hôi, mặt đầy lo lắng, khác nhau là người trước dám vươn tay sờ tóc khuê nữ, nhìn tay chân khuê nữ, người sau chỉ dám nhìn một cách nôn nóng, lời nói cũng không nhiều lắm.
"Ta không có việc gì," Tô Tửu Tửu lắc đầu, "Trong nhà thiếu đơn rượu cho khách, cần bổ sung hai vò, cũng không nhiều lắm, khách hối quá, trong nhà không có ai, ta mới tới, vốn tưởng là không có gì to tát, ai ngờ man nhân đúng là man nhân, còn xa mới biết lễ nghĩa như bá tánh kinh thành chúng ta."
"Nha, náo nhiệt quá ha, ai cũng có mặt hết kìa?"
Thân Khương xong chuyện bên ngoài quay về, đến Bắc Trấn Phủ Tư không thấy thiếu gia cùng Chỉ Huy Sứ, hỏi thăm mới nhanh chóng chạy tới, đầu đầy mồ hôi, trước tiên đã nhìn về phía thủ lĩnh Đạt Cáp đứng một bên cười lạnh một cái, mới quay qua Chỉ huy sứ cùng thiếu gia, hơi gật đầu.
Diệp Bạch Đinh liền biết, chuyện trên tay hắn đã thuận lợi, đúng như mong muốn.
Quét mắt nhìn toàn bộ phòng, phát hiện người còn rất đầy đủ, hắn ở dưới bàn lặng lẽ túm túm góc áo Cừu Nghi Thanh, dùng ánh mắt ra hiệu ——
Nếu không hôm nay phá cái lệ, không nhất thiết là phải ở đại đường Bắc Trấn Phủ Tư, cứ ở ngay đây, phá án luôn?
"Người tới, rót rượu cho Chỉ huy sứ!" Đạt Cáp bên kia đã sửa sang lại tâm tình, bắt đầu chuẩn bị chính thức tiệc rượu.
"Không cần."
Tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua Tiểu ngỗ tác: "Bổn sứ hôm nay đến tận đây, là vì phá án mà đến, rượu liền không cần, đưa trà lên, người không liên quan, lui ra!"
Y vừa dứt lời, Thân Khương cùng Cẩm Y Vệ lập tức bắt đầu hành động, ai đuổi người thì đuổi người, ai dọn dẹp hiện trường thì dọn hiện trường, ai chuẩn bị nước trà thì chuẩn bị nước trà, vài giây trôi qua, mùi rượu trong sảnh đã bay sạch, các loại trang trí, đồ ăn đồ uống đều được dọn sạch sẽ, nơi chốn chỉnh tề yên lặng, đâu còn nhìn giống cái tiệc rượu? Không kém gì sảnh đường trang nghiêm của bất kỳ một nhà nào hết!
Ra vẻ đến cỡ này, đừng nói là Chung Hưng Ngôn, ngay cả Đạt Cáp Mộc Nhã cũng không thể không rời chỗ, giống người Tô gia, đứng yên giữa sảnh.
Một cái tiệc rượu yên lành biến thành màn thẩm vấn, Đạt Cáp không thể nào vui vẻ được, ánh mắt lạnh xuống: "Chỉ huy sứ sớm không tới trễ không tới, lại tới ngay lúc này làm hỏng chuyện của ta, rốt cuộc ôm tâm tư gì chứ? Đại Chiêu các ngươi, đều là đãi khách như vậy sao?"
Chuyện cãi cọ này cũng không cần Chỉ huy sứ đích thân ra tay, Thân Khương đã đứng ra: "Không phải Đạt thủ lĩnh nói muốn chúng ta phá án trong vòng bảy ngày sao? Giờ này còn chưa tới hạn, Chỉ huy sứ của chúng ta đã đích thân đến trình bày cho ngươi, ngươi còn không hài lòng?"
"Thân bách hộ," Diệp Bạch Đinh cười khẽ khuyên bảo, "Chúng ta ở chỗ này coi như là khách, vẫn là khiêm tốn thì tốt hơn."
Đạt Cáp:......
Ngươi còn biết ngươi là khách! Biết rồi còn tùy tiện ngồi chủ vị! Khiêm tốn cái gì mà khiêm tốn, ngươi chỉ cây dâu mắng cây hòe là đang nói ai đó, mắng ai không hiểu lễ phép đó, có ngon thì trực tiếp nói tên lão tử ra!
"Nói vụ án thì nói vụ án," hắn thở mạnh một hơi, hướng về phía Diệp Bạch Đinh cười âm hiểm, "Ta đây muốn nhìn, các ngươi phá án có thể phá ra cái trò trống gì!"
Một lát trôi qua, sảnh đường không có động tĩnh gì.
Diệp Bạch Đinh liền quay qua Cừu Nghi Thanh: "Chỉ huy sứ, vậy ta hỏi?"
Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Được."
Diệp Bạch Đinh đảo mắt khắp phòng, từ Chung Hưng Ngôn bắt đầu: "Chuyện độc mộc tinh, Chung đại nhân chắc là đã biết?"
"Cái này......" mắt Chung Hưng Ngôn hơi lóe, "Sinh ý trong tay hạ quan đều do thủ hạ xử lý......"
"Lần này không giống trước đây, Cẩm Y Vệ đã tập hợp được rất nhiều chứng cứ có liên quan đến vụ án lần này, ta khuyên Chung đại nhân nói chuyện đàng hoàng," Diệp Bạch Đinh ngắt lời ông ta, thanh âm hơi trầm xuống, hai mắt rét lạnh, "Hỏi lại một lần, chuyện độc mộc tinh, Chung đại nhân có biết hay không?"
Chung Hưng Ngôn lúc này mới thở dài: "Thì cũng có nghe nói qua...... sẽ hại chết người."
Diệp Bạch Đinh: "Ngươi có từng nghĩ tới, dùng nó giết Lỗ Minh hay không?"
"Giết sư gia?" Chung Hưng Ngôn tỏ vẻ kỳ quái, "Bản quan sao phải giết người của mình?"
Mắt Diệp Bạch Đinh trầm xuống: "Vì hắn cũng không phải người một nhà, hắn đã sớm phản bội ngươi, không đồng lồng với ngươi nữa, ngươi đã biết từ lâu, không phải sao?"
"Chuyện này......"
Chung Hưng Ngôn vừa định phủ nhận, tầm mắt lướt qua Chỉ huy sứ ngồi phía trên, Thân bách hộ đứng đầu sảnh, nhắm mắt: "Thôi vậy, các ngươi đã tra được chứng cứ, bản quan phủ nhận cũng vô dụng, không sai, Lỗ Minh đúng là làm chuyện có lỗi với bản quan, nhưng cũng không có làm ra cái gì đặc biệt khác người, có vài chỗ vẫn dùng rất tốt, bản quan triệt đi một chút quyền lực của hắn, làm hắn chỉ chuyên môn làm một ít việc vặt, cho đến bây giờ vẫn rất tốt, thật không cần thiết giết hắn."
Diệp Bạch Đinh: "Làm hắn chuyên môn làm một ít việc vặt......là việc gì? Ngươi luyến tiếc giết hắn, là bởi vì còn chưa được đến Tô Tửu Tửu?"
Lời này vừa rơi xuống, trong mắt thầy trò Tô gia đều là phẫn nộ.
"Nửa năm trước vào ngày mồng tám tháng chạp, một năm trước vào Thất Tịch, hai năm trước vào tết thượng nguyên...... Ngươi lần lượt nhìn trúng cô nương Lý gia Vương gia Tôn gia, mấy cô nương này tướng mạo đều rất thanh tú, gia thế cũng đều bình thường, không có người nhà hay thân thích làm quan, cùng lắm là làm chút sinh ý nhỏ để nuôi sống gia đình, ngươi coi trọng, liền sai Lỗ Minh đi thao tác, nếu người nhà 'hiểu chuyện, thức thời', nguyện ý đem cô nương đưa cho ngươi làm thiếp, ngươi liền không gây khó dễ, vui vẻ nhận lấy, nếu là không muốn, ngươi liền sai Lỗ Minh dùng thủ đoạn, trước thì dùng lợi ích để dụ hoặc sau thì cưỡng bức áp bách, không được thì lại hãm hại, gán cho họ một cái tội danh, ngươi dùng thân phận ân nhân cứu rỗi xuất hiện, dụ dỗ ép buộc cô nương vào hậu viện của ngươi, làm thiếp cho ngươi......"
Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm Chung Hưng Ngôn: "Chuyện như vậy ngươi đã làm không chỉ một lần, người bị hại nhiều không kể xiết, Tô Tửu Tửu bất quá là người mới nhất bị ngươi theo dõi, Cẩm Y Vệ đã tra được chứng cứ, ngươi đứng sau màn, Lỗ Minh làm chó săn cho ngươi, hai người các ngươi tội chứng rõ ràng, đều có luật pháp trừng trị! Có điều ta hôm nay yêu cầu, chỉ vì vụ án, ngươi không cần vắt óc tìm cách dối trá, vô dụng, ta hiện tại hỏi ngươi, có biết hôm tiệc rượu đó, Lỗ Minh mang theo mộc tinh đến đây hay không?"
Trước công chúng bị rớt hết mặt mũi, mặt Chung Hưng Ngôn ra vẻ phẫn nộ: "Bản quan sao phải nói cho ——"
Diệp Bạch Đinh liền nhàn nhạt nói một câu: "Bắc Trấn Phủ Tư có quy củ, người trần thuật sự thật, giúp đỡ việc phá án, được ghi công."
Có thể cho ngươi khỏi phải chịu hình, hoặc bớt bị tra tấn.
Chung Hưng Ngôn lại hiểu sai thành có thể trao đổi ích lợi, vẻ mặt phẫn nộ nháy mắt bị đánh tan, thậm chí muốn cười một chút, đáng tiếc cảm xúc vô pháp chuyển biến mượt mà, nên nhìn có chút buồn cười: "Bản quan...... xem như là biết."
Diệp Bạch Đinh: "Việc này chỉ có ngươi biết? Người trong sứ đoàn có biết hay không?"
Chung Hưng Ngôn ngẩn ra một cái, tầm mắt có chút do dự lướt qua Đạt Cáp cùng Mộc Nhã: "Hạ quan không xác định, chắc là......không biết đâu?"
Diệp Bạch Đinh: "Ngươi nghĩ cho kĩ một chút, có chỗ nào để sót hay không, tỷ như những lần mà ngươi cùng Lỗ Minh ở riêng một chỗ để trao đổi, có từng nói ra ngoài hay không?"
Đạt Cáp cũng híp mắt: "Đúng vậy, ngươi suy nghĩ kỹ chút nữa, suy nghĩ cho kỹ, để khỏi oan uổng người tốt."
Chẳng qua hắn nhắc nhở như vậy, so với Diệp Bạch Đinh, càng giống như là uy hiếp.
Nhưng Chung Hưng Ngôn ở trong quan trường Đại Chiêu, từ trước đến nay thức thời, biết lấy hay bỏ, bằng không cũng không trèo lên đến vị trí Lễ Bộ thị lang này, dù sao Chỉ huy sứ ở chỗ này, ông ta mới không sợ bị uy hiếp, thật sự nghĩ nghiêm túc, nghĩ nghĩ, ánh mắt đột nhiên chấn động.
"Hạ quan không quá xác định, nhưng đúng là có một lần, hạ quan cùng Lỗ Minh ở bên ngoài đề cập đề cập đến chuyện đổi rượu......"
Chung Hưng Ngôn nhìn người Tô gia một cái: "Lỗ Minh từng kiến nghị với hạ quan, sứ đoàn không phải muốn làm tiệc rượu, dùng rượu của Tô Ký tửu phường sao, không bằng trộn một bình rượu giả đưa vào, nói là tại rượu giả của Tô gia làm hại, làm mất sứ đoàn tín nhiệm, đơn đặt hàng rốt cuộc không ký kết được, thậm chí còn mang đến tai hoạ ngầm, hạ quan lại hỗ trợ giải quyết......có hai lần nhắc tới kế hoạch này, là ở bên ngoài, trong đó có một lần, là ở ngay trong viện này."
"Lúc ấy bốn phía an tĩnh, hạ quan theo bản năng cảm thấy là hoàn cảnh an toàn, ở sau cửa nguyệt lương đề cập chuyện này với Lỗ Minh, sau đó tách ra, nhưng ta đi chậm một bước, nghe được sau cửa nguyệt lương có tiếng động, đi qua lại không thấy ai, chỉ nhìn thấy một bầu rượu đã uống một nửa, như là ai để ở đó, bị con mèo nào đi ngang qua đụng phải, mới phát ra tiếng vang vừa rồi. Cẩm Y Vệ hiện tại hỏi như vậy, hạ quan lại cảm thấy có chút không ổn, có thể là lúc ấy bị nghe được."
Diệp Bạch Đinh chuyển qua Đạt Cáp: "Đạt thủ lĩnh không chuẩn bị giải thích một chút sao?"
Đạt Cáp trợn trắng mắt: "Loại chứng cứ ba phải cái nào cũng được, không có nhân chứng, chỉ nói miệng như vậy, ta giải thích kiểu gì? Nói không chừng là Chung đại nhân vì tránh tội, ba hoa chích choè, cũng không chừng là có người ở đó, chưa chắc đã là người trong sứ đoàn ta."
Ánh mắt hắn âm u, đảo qua sảnh đường: "Chắc có khi là người Tô gia? Dù sao một nhà ba người đây, bản lĩnh khá là lớn mà."
Mộc Nhã cũng không tỏ vẻ gì mà bước ra khỏi hàng, chắp tay với Cừu Nghi Thanh: "Sứ đoàn Ngoã Lạt chúng ta tuy là khách lạ, khách nghe theo chủ, nhưng cũng không muốn vô cớ bị hàm oan, còn thỉnh Chỉ huy sứ quyết định công chính, lấy sự thật chứng cứ ra nói chuyện."
Sắc mặt Cừu Nghi Thanh bất biến: "Ngươi hỏi tiếp."
Diệp Bạch Đinh nhìn về phía ba người Tô gia: "Bọn họ chuẩn bị dùng mộc tinh để giá họa, các ngươi có biết hay không?"
Ba người Tô gia nhìn nhau, đều lắc đầu: "Không biết."
Diệp Bạch Đinh liền quay qua, nhìn về phía Đạt Cáp cùng Mộc Nhã: "Hai vị thì sao?"
Đạt Cáp Mộc Nhã đều ngây ngẩn cả người, ngươi nhìn chằm chằm chúng ta hỏi đến nửa ngày, chỉ hỏi bọn họ một câu, bọn họ nói không biết ngươi liền tin?
"Chúng ta cũng không biết!" Đạt Cáp nổi giận.
Đuôi mắt Diệp Bạch Đinh nhếch lên: "Không thấy là vậy đâu, đây chính là viện của sứ đoàn ngươi, không biết, sao để người mang đồ vào được? Người gác cổng người kiểm soát đều là người của chính ngươi."
Không đợi Đạt Cáp giảo biện, Thân Khương đã đưa ra chứng cứ ——
"Theo tra được, người gác cổng của ngươi ngày đó cũng không có tra soát Lỗ Minh, người gác cổng trước đó đang định tra soát, đột nhiên bị kêu đi, người sau lại cho là đã lục soát qua, trực tiếp cho đi —— đây là khẩu cung của đương sự cùng người chứng kiến, Đạt thủ lĩnh đối với việc này giải thích như thế nào? Ai hạ mệnh lệnh, mới có thể điều động người của ngươi, là chính ngươi, hay là phó thủ lĩnh Mộc Nhã?"
Đạt Cáp cười lạnh một tiếng: "Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ lấy ra cái bằng chứng gì kìa, có chút như vậy, thì có thể nói được cái gì? Nói không chừng là người bên dưới lười biếng thì sao, liên quan gì đến ta?"
Mộc Nhã cũng chính sắc mặt: "Còn thỉnh vị bách hộ này nói cẩn thận, hiềm nghi giết người, sứ đoàn ta không gánh nổi."
Thân Khương nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng: "Hai vị đừng có gấp a, chưa đâu đến đâu, lúc này đã nóng nảy, lát nữa lại lấy ra chứng cứ khác, các ngươi giải thích như thế nào?"
Đạt Cáp lại âm mắt: "Ngươi bớt ở đây hù dọa người khác, Lỗ Minh là người Đại Chiêu các ngươi, trước đây chúng ta quen cũng không quen, lấy đâu ra động cơ!"
"Phải không?" Diệp Bạch Đinh nhìn hắn, có vẻ cảm thấy vô cùng hứng thú, "Đạt thủ lĩnh không biết Lỗ Minh, không quen với hắn?"
Đạt Cáp đúng lý hợp tình: "Đây là người Đại Chiêu các ngươi tự phái lại đây, chuyên môn phụ trách tiếp đãi sứ đoàn, cũng có thể oan uổng đến ta?"
Diệp Bạch Đinh: "Được, vậy ta hỏi ngươi, ngươi cùng Lỗ Minh không quen biết, không thân, nếu biết hắn có mưu đồ, mang đồ vật vào, còn ngầm đồng ý việc này, là nghĩ như thế nào? Nhìn hắn độc chết ai, hay là lợi dụng hành vi này, làm hắn độc chết ai?"
Đạt Cáp căn bản là không mắc lừa: "Ta cảnh cáo ngươi nói chuyện cho cẩn thận! Chúng ta cũng không biết Lỗ Minh mang tiến vào chính là thứ độc hại!"
Diệp Bạch Đinh: "Cho nên ngươi là thừa nhận, ngầm đồng ý cho hắn mang đồ vật vào, đúng không?"
Đạt Cáp:......
Hắn xoay chuyển mắt: "Tóm lại......xem như chúng ta sơ sẩy."
Diệp Bạch Đinh liền cười: "Mọi người chỉ biết đối với thứ quen thuộc, biết sử dụng phương pháp đồ vật có cảm giác là khống chế được, có thể 'ngầm đồng ý', hoặc 'lơ đãng', đối với thứ hoàn toàn không biết, vô luận tốt xấu, có độc hay không có độc, phản ứng đầu tiên là đề phòng, cảnh giác, ngươi cùng Lỗ Minh không thân, không biết đồ hắn mang là độc hại, liền dám ngầm đồng ý?"
Đạt Cáp:......
Giống như có chút giải thích không rõ, hắn là bị cho vào tròng?
Diệp Bạch Đinh lại nói: "Đạt thủ lĩnh cũng không phải là kẻ vô năng, viện do ngươi bố trí canh giữ, ngày thường người khác vào được sao? Chung Hưng Ngôn cùng Lỗ Minh vì có nhiệm vụ chiêu đãi, vào được, trong lúc nóng vội, không chọn địa điểm, ở chỗ này của ngươi nói thầm, Đạt thủ lĩnh nói không biết, không liên quan đến ngươi, được, không liên quan đến ngươi, thì là có liên quan đến thủ hạ của ngươi, chúng ta hiện tại là có thể bắt mọi người trong sứ đoàn của ngươi để điều tra, đến lúc đó, Đạt thủ lĩnh đừng có kêu oan."
"Ta có biết thì đã sao?"
Đạt Cáp không có khả năng cho phép Cẩm Y Vệ điều tra toàn bộ người của sứ đoàn, nhanh chóng quyết định lấy hay bỏ, cái vụ này mà không qua được, thì nói ra cũng không sao: "Người Đại Chiêu các ngươi bản thân có dã tâm, muốn làm chuyện xấu, đi tính kế người khác, liên quan gì đến ta? Ta bất quá là muốn xem náo nhiệt chút mà thôi! Hôm đó Lỗ Minh chết, chén rượu làm hắn dính độc cuối cùng, chính là Tô Đồ rót cho hắn!"
Diệp Bạch Đinh híp đuôi mắt: "Ly rượu Lỗ Minh uống cuối cùng là độc, sao ngươi biết?"
"A," Đạt Cáp cười lạnh một tiếng, "Hôm đó ở Trúc Chi Lâu, không phải ngươi đã thử Tất Chính Hợp sao? Hắn không phải đã nói như vậy sao? Ta còn nhớ, ngươi lại quên, chậc, ngỗ tác Cẩm Y Vệ các ngươi không được a, bệnh hay quên cũng hơi nặng đó."
Diệp Bạch Đinh uống ngụm trà: "Ồ, là có chuyện như vậy."
Cho nên ngươi thật sự là đã quên sao!
Đạt Cáp nổi giận đùng đùng chỉ qua Tô Đồ: "Ngươi chẳng lẽ không nên hỏi hắn sao?"
Diệp Bạch Đinh thật đúng là hỏi, nhìn về phía Tô Đồ: "Chuyện nữ nhi của ông bị người khác mơ ước, ông có biết không?"
Trầm mặc một lát, Tô Đồ gật đầu: "Biết."
Tô Tửu Tửu kinh ngạc, nhìn về phía Tô Đồ: "Cha......"
Tô Đồ sờ đầu nàng: "Khuê nữ đừng sợ."
Diệp Bạch Đinh: "Những người này là những ai, ông đã làm những gì?"
"Chung Hưng Ngôn, Tất Chính Hợp, Lỗ Minh......" Tô Đồ nói một lượt mấy cái tên này, trên mặt loáng thoáng có lệ khí, "Kẻ nào dám có tâm tư lệch lạc, đều bị chúng ta nện một trận!"
Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Đỗ Khang: "Ngươi thì sao?"
Biểu tình của Đỗ Khang trước sau như một trầm tĩnh, chỉ có môi nhấp chặt hơn: "Ngẫu nhiên sư phụ lo liệu không hết quá nhiều việc, ta liền đi nện chúng."
Diệp Bạch Đinh: "Cho nên các ngươi đánh mấy người này, không chỉ một lần?"
Đỗ Khang: "Đúng vậy."
Cả đại sảnh, chỉ có Tô Tửu Tửu đối với việc này là thập phần kinh ngạc, nhìn cha đứng ở bên trái, nhìn nhìn lại sư đệ đứng ở bên phải, sau một lúc lâu không nói nên lời.
Tô Đồ nhẹ nhàng xoa đầu nữ nhi, động tác thoạt nhìn rất cứng nhắc, có vẻ như không quá thuần thục, bàn tay to nửa chừng liền thu lực, dường như lo lắng là sẽ làm loạn đầu tóc nữ nhi, cuối cùng chỉ đặt lên tóc nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Không có việc gì, không liên quan đến con."
"Ta khuê nữ sinh ra đã đẹp, là ông trời ban thưởng, là bản lĩnh của mẹ con, là phúc khí của cha, không phải con sai, người khác nổi ý xấu, là bọn họ không đúng, không nên. Cha còn khỏe mạnh, sư đệ con cũng miễn cưỡng có thể sử dụng, mấy thứ này con không cần biết, không cần sợ hãi quấy nhiễu, khổ sở áy náy, con chỉ cần vui vui vẻ vẻ mà sống, là tốt lắm rồi."
Đỗ Khang nhìn đầu tóc Tô Tửu Tửu, có vẻ cũng rất muốn xoa vài cái giống sư phó, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa làm, chỉ rầu rĩ đồng ý: "...... ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro