Chương 216 Ngo ngoe rục rịch
Đêm khuya yên tĩnh, mọi âm thanh đều biến mất, tiếng nước trà rót vào ly trở nên vô cùng rõ ràng, róc ra róc rách, tựa nước suối đụng nhẹ vào đá, như trân châu rơi trên mâm ngọc, không quá ngắn ngủi, cũng không quá dài lâu, thời gian cùng lực đạo đều vừa vặn tốt, phảng phất như có thể đụng vào lòng người.
Ấm trà khẽ chạm vào bàn, chung trà được bàn tay đẩy đến trước mặt, Diệp Bạch Đinh nghe được tiếng ống tay áo đối phương phất qua mặt bàn, thực nhẹ.
Hắn ngẩng đầu, đối diện đôi mắt Cừu Nghi Thanh.
Người này vẫn như vậy, đáy mắt thâm thúy như sao trời, chỉ có đuôi mắt lộ ra một chút sắt lạnh, làm ngươi không thể nhìn trộm.
Toàn thân y đều ở trước mặt ngươi, thành khẩn thẳng thắn, không có gì là không thể bày ra, không có gì là cần thiết che giấu đi, không để người biết, y rất bằng phẳng, chỉ cần ngươi nguyện ý đi tìm hiểu.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, thật lâu không tiếng động.
Không khí trong phòng đột nhiên an tĩnh đến cổ quái, Thân Khương nhìn nhìn thiếu gia, nhìn nhìn Chỉ Huy Sứ, hai người đối diện...... lại đang giao lưu thứ gì mà hắn không hiểu? Hắn có phải là không nên ở chỗ này hay không? Hắn có phải nên cáo từ đi về hay không?
Nhưng vụ án còn chưa nói xong......
Thân Khương căng da đầu, nỗ lực điều động tất cả sự nhạy bén vốn không nhiều lắm của bản thân về phương diện tình cảm, cẩn thận quan sát, phát hiện hai người tuy rằng đang đối diện, nhưng cũng không giống ái muội? Không giống những khoảnh khắc trước kia, tuy rằng không có tứ chi tiếp xúc, nhưng chỉ là nhìn nhau một cái, thì cảm giác ngọt nị cứ như là có thể kéo ra sợi......
Bọn họ đang giao lưu cái gì, hắn không hiểu, bất quá không sao, chỉ cần không phải cái loại ái muội kia là được, hắn ở đây không tính là quấy rầy.
Thân bách hộ co nắm tay để trước miệng, khụ hai tiếng: "Kia cái gì, dù sao mặc kệ bọn họ có tìm ra An tướng quân hay không, đều không liên quan đến chuyện lần này? Chúng ta muốn tiếp tục xem án mạng hay không?"
"Đương nhiên."
Diệp Bạch Đinh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, dời lực chú ý trở về vụ án: "Lỗ Minh người chết đầu tiên, là sư gia của Chung Hưng Ngôn, lại lén lút cấu kết với Tất Chính Hợp, tiền bạc lui tới cùng hướng đi trong đó, không biết Chỉ Huy Sứ đã điều tra xong chưa?"
Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Ta trước đó có phái người tra xét tiền của Tất Chính Hợp, cho đến hôm nay, mới có chứng cứ xác thực, tuy ông ta làm kín đáo, sản nghiệp dưới danh nghĩa được phân tán, nhưng đích xác là có thời gian cố định, có một số tiền lớn chảy vào, lai lịch không rõ, mỗi khi đến thời gian này, đều là sau khi bí mật gặp nhau với Lỗ Minh, rất có thể đây chính là Lỗ Minh đưa, mớ bạc lai lịch không rõ này, để ở trướng của ông ta không bao lâu, sẽ lập tức bị chuyển đi, hướng đi không rõ, mà còn rất khó truy tra."
Chính là bởi vì quá trình này được tiến hành rất nhanh, số tiền này cũng không biểu hiện rõ trên người Tất Chính Hợp, tỷ như ông ta ăn, mặc, ở, đi lại, nhiều năm qua vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ có lúc nào đột nhiên phát tài, mua đồ vật gì đó, mới không bị chú ý tới, cũng không bị hoài nghi, Cẩm Y Vệ cũng vô pháp tỏa định hoặc tra được trong khoảng thời gian ngắn.
Diệp Bạch Đinh bưng trà uống một ngụm: "Chung Hưng Ngôn thì sao, có phát hiện gì không?"
"Cái này ta biết!" Thân Khương mở cuốn sổ nhỏ trong tay ra, "Lúc trước khi Chỉ Huy Sứ tra Tất Chính Hợp, đã làm ta thuận tiện chải vuốt hành tung trước đây của Chung Hưng Ngôn, vận khí của ta không tồi, vừa lúc tìm được chút chứng cứ, phát hiện Chung Hưng Ngôn có tra Tất Chính Hợp. Hai người bọn họ chính kiến không hợp, tra tới tra đi lẫn nhau là rất bình thường, nhưng ta phát hiện Chung Hưng Ngôn tiện thể mang thủ hạ tra xét cả Lỗ Minh, rất có thể hắn hoài nghi hai người có quan hệ, nhưng vào thời gian đó, hắn chỉ là ít gặp Lỗ Minh hơn, cũng không có làm gì khác, sau đó thì tất cả khôi phục bình thường......"
"Ta cảm giác Chung Hưng Ngôn chắc là đã tra, đã hoài nghi, nhưng cuối cùng nhẹ lấy nhẹ thả."
"Nhưng chuyện như hoài nghi, có một thì có hai, tiêu ma tín nhiệm lẫn nhau nhiều nhất," Thân Khương đặt cuốn sổ nhỏ lên bàn, đẩy qua cho thiếu gia xem, "Ngươi xem, tuy hai bên vẫn là chủ tớ quan hệ, Lỗ Minh vẫn là sư gia của Chung Hưng Ngôn, nhưng từ đó về sau, Lỗ Minh chỉ phụ trách sinh ý, hoặc là giúp hắn tìm nữ nhân, rất ít tham dự chính kiến, Chung Hưng Ngôn có phải đã bắt đầu đề phòng hay không?"
Diệp Bạch Đinh nghiêm túc xem xong, khẽ gật đầu: "Không thể bài trừ việc Chung Hưng Ngôn có sát ý đối với Lỗ Minh."
Nhưng nếu Lỗ Minh là hắn giết, Tất Chính Hợp cũng là hắn giết, người trước là bởi vì phản bội, người sau là bởi vì chính kiến không hợp, vô pháp ở chung, vậy Ngọc Linh Lung thì sao, lại là vì cái gì?
Với khẩu vị kia của Chung Hưng Ngôn, thích nữ tử đàng hoàng, Ngọc Linh Lung rõ ràng không thuộc phạm vi của hắn, vì sao cũng tao ương? Chỉ nói từ phương diện này, đã có chút khó giải thích.
Thân Khương cũng không nghĩ ra, sờ sờ cằm: "Chẳng lẽ Ngọc Linh Lung biết đến bí mật này, chính là Lỗ Minh cùng Tất Chính Hợp cấu kết, làm tiền hắn?"
Nhưng hình như cũng không cần thiết vào đêm đó......
Diệp Bạch Đinh suy tư, cũng đề cập một người: "Đạt Cáp trong chuyện này, cũng không nhất định không có sát ý."
"A?" Thân Khương rất bất ngờ, "Thiếu gia không phải nói hắn không dựng......"
Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu: "Trước đó là ta tư duy bị sai lầm. Hắn vô cớ gây rối, cố ý khoa trương các kiểu, là vì ích lợi cho sứ đoàn, hắn đang quấy đục nước, làm thiên tử chúng ta mất mặt mũi mới chịu, chúng ta trước tiên bỏ qua hắn, là bởi vì cơ năng thân thể hắn, hắn cũng không giống như có thể bạo hành Ngọc Linh Lung, hôm nay ta cẩn thận nghĩ nghĩ cái này, lần đầu ta gặp Đạt Cáp, phát hiện từ trạng thái thân thể, tư thế đi đường, mùi thuốc trên người của hắn, là hắn có chướng ngại trong chuyện đó, nhưng cũng chỉ là khó cương cứng, không phải là không cương được, bằng không hắn cũng không cần thiết mang theo cái tiểu thiếp, ta cảm giác tình trạng thân thể hắn chắc là khi muốn làm chuyện đó, yêu cầu điều kiện kích thích nhất định...... chưa chắc là hắn không khi dễ được Ngọc Linh Lung."
"Chỉ là nếu nói như vậy, sát ý của hắn liền tương đối tùy tiện, có khả năng chính là những người xung quanh hắn, ai tiện tay cho hắn thì hắn động người đó."
"Mộc Nhã phó thủ lĩnh sứ đoàn, cũng không thể thoát khỏi hiềm nghi."
Cừu Nghi Thanh phân tích: "Đêm tiệc rượu xảy ra chuyện, hắn đích xác tạo cho mình chứng cứ ngoại phạm vô cùng hoàn mỹ, không có thời gian giết người, nhưng chuyện nhỏ như tổ chức tiệc rượu, cũng không cần hắn đích thân làm, chỉ cần có người theo hắn dặn dò chạy chân, là có thể làm được."
"Còn về phần người Tô gia......"
Nếu nhắc tới động cơ, Diệp Bạch Đinh liền chải vuốt hết tất cả mọi người lại lần nữa: "Nếu Tô Đồ cùng Đỗ Khang là hung thủ, sát ý của bọn họ nằm ở chỗ biết Tô Tửu Tửu bị nhớ thương, mà thời gian tuyến của bọn họ lần nào cũng vậy, dấu vết hành động đều có chút mập mờ, luôn có mặt gần hiện trường vụ án."
Thân Khương: "Nếu nói như vậy, Tô Tửu Tửu đâu? Nàng tuy thoạt nhìn thực an tĩnh, lại không phải là một cô nương dễ khi dễ, biết người khác ở mơ ước mình, nàng có thấy ghê tởm hay không, có thể muốn làm cái gì đó vì mình hay không?"
Nhưng những động cơ này, có hai người không thể giải thích được chuyện Ngọc Linh Lung gặp phải, tỷ như Mộc Nhã, hắn có thể an bài tiệc rượu, dùng rượu giả độc chết người, bản thân lại không có thời gian bạo hành Ngọc Linh Lung, Tô Tửu Tửu thì càng không thể, nàng là cái cô nương, có thể làm gì một cô nương khác đây?
Trừ phi hung thủ của vụ án và người làm chuyện này không phải một cái.
"Chúng ta đừng quên, trong vụ án này, còn có một chữ rượu."
Mặt Diệp Bạch Đinh lạnh lẽo, rõ ràng: "Chuyện xảy ra là ở tiệc rượu, Tô Ký tửu phường làm rượu, Lỗ Minh muốn buôn bán rượu giả, Ngọc Linh Lung đối với rượu có phẩm vị cùng yêu thích đặc thù, các nam nhân ở đây thích tham gia tiệc rượu loại này, mà còn ồn ào đối với mấy cô nương xuất hiện trong tiệc, thích nhìn người ta bị ép uống rượu, Tô Tửu Tửu đối với loại 'tiềm quy tắc' này cực kỳ kháng cự, dám hắt rượu vào mặt nam nhân...... Vụ án này như kiểu bị rượu vây quanh, có thể là ở chỗ chúng ta không chú ý, cũng có tín hiệu đặt thù nào liên quan đến rượu hay không?"
Thân Khương hít một tiếng: "Che giấu chứng cứ a...... vậy cái này có chút khó tìm."
"Còn có thương tích trên người người chết Lỗ Minh." Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, nói, "Vết thương trên nền móng của ngón chân phải thứ hai của hắn, ăn khớp với thời gian bị thương ở bụng, hẳn là bị thương hai ngày trước khi chết, theo lời Đỗ Khang, thời gian hai người phát sinh tranh chấp cũng có thể đối chiếu khớp, nhưng Đỗ Khang nói chỉ đấm vào bụng hắn một cái, không có chạm vào nơi khác, vậy vết thương này, là từ đâu ra?"
"Trước mắt không có phương hướng nào khác, ta cũng không xác định, vết thương này rốt cuộc có ảnh hưởng chúng ta phán đoán hướng đi của vụ án hay không, nhưng phá án chính là chú ý toàn diện chi tiết, mỗi một chỗ đều phải có giải thích, điểm này chúng ta vẫn phải chú ý."
Thân Khương giơ tay: "Vậy ta lại đi tìm khắp nơi xem? Thuận tiện đi một chuyến Tô Ký tửu phường, trong ngoài đều tra một chút, xem có bỏ sót thứ gì hay không."
Kế tiếp là chải vuốt chi tiết, hành vi biểu hiện của những người liên quan đến vụ án, thời gian trước và sau vụ án, có chỗ nào bất thường hay không, phương hướng có khả năng......
Toàn bộ chải vuốt một lần, đêm cũng càng khuya.
Ánh mắt Diệp Bạch Đinh hơi lóe: "...... cứ theo mấy cái hướng này tập trung điều tra, sẽ có thu hoạch!"
Thân Khương vỗ bàn, hai mắt sáng ngời: "Không sai!"
Cừu Nghi Thanh thì xách ấm trà lên: "Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi trước."
"Vậy thuộc hạ cáo từ trước!" Thân Khương lúc này rất biết điều, lập tức đứng dậy rời đi, trước khi xoay người còn chớp chớp mắt với thiếu gia, mang vẻ trêu chọc.
Diệp Bạch Đinh không để ý lắm, an tĩnh bày đệm chăn, an tĩnh cởi quần áo, an tĩnh xốc lên một góc chăn, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ, nghỉ ngơi trong chốc lát?"
Cừu Nghi Thanh mới vừa dọn xong cái bàn, liền đối diện với đôi mắt trong veo như dòng suối dưới ánh trăng của tiểu ngỗ tác, cổ họng lăn lăn, rõ ràng chân nên chỉa ra ngoài, vẫn không thể nhịn xuống, bàn tay to thong thả ung dung ấn lên nút áo: "Được."
Đêm đầu hạ, cái nóng ban ngày đã thối lui, có chút lạnh lẽo, phòng này lại ở tận trong cùng của Bắc Trấn Phủ Tư, tường vừa dày vừa cao, ban ngày đã rất mát mẻ, tới ban đêm càng mát, cần phải đắp chăn mỏng.
Người yêu giao hòa hơi thở, không khí nháy mắt trở nên ái muội, không biết tay của ai ngo ngoe rục rịch, đội cái chăn mỏng lên cao.
"Đừng nhúc nhích."
Cừu Nghi Thanh đè lại cái tay không thành thật của tiểu ngỗ tác, hôn nhẹ lên tóc mai của hắn, thanh âm hơi ám: "...... Ngoan một chút, hửm?"
Tay Diệp Bạch Đinh bị nắm lấy, vẫn chưa chịu yên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lưu luyến chỗ hổ khẩu: "Da thịt của Chỉ Huy Sứ có chút thô ráp a......mấy cái vết chai này, làm sao mà có?"
Hơi thở hơi nóng rực của Cừu Nghi Thanh phả bên tai hắn: "Ngươi không phải cũng biết sao? Đệ nhất ngỗ tác?"
Mắt Diệp Bạch Đinh hơi lóe, toàn thân dán sát vào, hôn bên môi y, thanh âm ép tới thực nhẹ, phảng phất như mang cái móc nhỏ, mị lực trong bóng đêm nở rộ, làm người điên cuồng: "Ta muốn nghe ngươi nói."
Lực độ trên tay Cừu Nghi Thanh hơi căng chặt, nhịn không được ép vào, muốn càng nhiều: "Ngươi muốn...... nghe cái gì?"
Diệp Bạch Đinh lại vươn ngón tay ra, đè lại môi của y, đáy mắt đựng đầy ánh trăng, môi cong lên giảo hoạt: "Chỉ Huy Sứ biết mà."
......
Sáng hôm sau, Diệp Bạch Đinh tỉnh lại, cảm giác giọng nói hơi khàn, nốc cả bình nước, mới hơi đỡ hơn một chút, nhưng vẫn không thoải mái, chỉ có thể bớt nói chuyện, dưỡng cổ họng một chút.
Cẩu nam nhân quá xấu rồi! Bị hắn dụ nói ra một chút, không công bằng, y cũng muốn nghe, dùng cả miệng lẫn tay, lăn qua lộn lại hắn, làm hắn lúc đầu là nhỏ giọng hừ hừ còn không nín được, cuối cùng xin tha cũng vô dụng......
Ngươi không phải quân tử sao! Không phải nên ưu nhã cầm chính, thủ lễ thủ tiết sao!
Diệp Bạch Đinh nhắm mắt, từ dược phòng tìm hai hột lười ươi, ngâm vào trong ấm trà.
Hắn không biết Cừu Nghi Thanh đi lúc nào, đôi mắt không mở đã sờ sờ bên cạnh, đã sớm lạnh, cẩu nam nhân có khả năng là không ngủ bao lâu. Bất quá mấy ngày nay y đỡ hơn rất nhiều, tuy rằng còn làm ngày làm đêm, chân không ngừng bận rộn bôn ba, quầng thâm mắt lại càng lúc càng mờ nhạt, tình trạng thân thể chắc cũng đỡ hơn, thời gian y cần phải ngủ có thể không giống mọi người, không cần quá lâu, chỉ cần chất lượng tốt là được.
Kế tiếp không có gì để nói, vẫn là bận rộn, phương hướng đại khái đã có, chỉ là chi tiết cần phải xác nhận kỹ càng, bảo đảm không sai không sót, có người chạy bên ngoài, hắn phải tiếp tục nhìn chằm chằm vụ nấu ăn, đồ trong dạ dày người chết...... Hắn nhất định phải biết được là cái gì!
Lại bận rộn một ngày, Thân bách hộ chạy đến mệt phờ, cơm giữa trưa cũng đối phó vài ngụm, nước cũng không nhớ uống, đến chạng vạng thì rốt cuộc xác định được một vài thứ, trong lòng nhẹ bớt, lại có chút đi không nổi, nhìn thấy ven đường có khối đá xanh lớn, bằng phẳng đẹp đẽ, có vẻ ngồi rất thoải mái...... Hắn chuẩn bị nghỉ chân một chút, thở dốc một lúc rồi về Bắc Trấn Phủ Tư.
Mới vừa ngồi xuống, thở ra một hơi, hắn liền cảm giác không đúng, mũi nhăn lại, hít trái hít phải, hình như là mùi rượu? Lại quay đầu nhìn một cái, woa, trùng hợp ghê, hắn vừa muốn nghỉ chân, nghỉ ngay cửa Tô Ký tửu phường?
Nhớ tới chuyện thiếu gia nói trước đó, hắn lại ngồi không yên, chuẩn bị ngó nghiêng một chút, nhưng mông còn chưa nhổm khỏi tảng đá, liền phát hiện chỗ góc tường bên cạnh có khác thường.
Đây không phải là cổng trước của Tô Ký tửu phường, đây là cửa sau, đầu tường hơi cao, tường ngoài xây vì để cho kiên cố, có khả năng dùng bột gạo*, còn dư lại đem quét lên tường, loại tường này kiên cố là kiên cố, năm này qua tháng nọ, phong sương xâm nhập, lớp ngoài rất dễ bong ra từng mảng, thật ra cũng không ảnh hưởng gì, nhưng cái chỗ bị bong tróc này...... đột nhiên trống một mảnh?
*chỗ này lão hơi lười nên ko tìm, nhưng ai đọc Ma Thổi Đèn chắc biết cái vụ vật liệu xây tường mộ có trộn gạo nếp, rất cứng rắn, hình như cái này cũng vậy
Nhìn hai bên, chỗ này không coi là lộ liễu, mà cũng chỉ có một mảnh đó, còn không lớn, Thân Khương phá án lâu ngày, đối với phán đoán dấu vết rất có tâm đắc, loại dấu vết này không có khả năng có giải thích nào khác, hay là...... Lỗ Minh lúc còn sống có cùng Đỗ Khang phát sinh tranh chấp, sau bị đấm một cú rồi bỏ chạy, trong lòng khó chịu, đá lên tường nhà người ta một chân, tường nhà người ta thì không sao, ngược lại bởi vì hắn dùng sức, bị thương ngón chân của mình?
Nói như vậy, Đỗ Khang không có nói dối, hắn thật sự chỉ đánh vào bụng Lỗ Minh, thời gian ngón chân phải của Lỗ Minh bị thương tương đồng với vết thương ở bụng, cũng có giải thích......
"Thân bách hộ?"
Trong đầu Thân Khương đang nghĩ chi tiết vụ án, không chú ý cửa mở ra, từ bên trong một cái cô nương bước ra, mặt hoa lê, thân hình lả lướt, đầu ngón tay trắng thuần mềm mại, khí chất thanh lãnh xuất trần, vô cùng quen mắt: "Tô Tửu Tửu?"
Tô Tửu Tửu đưa một chén nước qua: "Nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, liền ra tới nhìn xem."
Thân Khương cũng không khách khí, nhận lấy uống lên, nước giếng ngọt thanh, vừa lúc giải khát, không biết có phải là tửu phường hay không, ngay cả nước cũng mang chút rượu hương, uống còn khá ngon: "Ngươi biết có người tới?"
Tô Tửu Tửu nhận cái chén không, mày liễu hơi rũ: "Cửa sau nhà ta, vì cách đầu ngõ có chút xa, lại có khối đá xanh lớn, thường hay có người qua đường nghỉ ngơi, xin chén nước uống, có khi chúng ta nghe được động tĩnh, thấy người ta ngượng ngùng, cũng sẽ chủ động mở miệng, mời người ta uống miếng nước."
Hèn chi vừa ra tới đã bưng chén nước.
Thân Khương nhìn Tô Tửu Tửu: "Nhà ngươi thật đúng là nhiệt tình."
"Là cha ta để riêng," bàn tay trắng nõn của Tô Tửu Tửu bưng chén, trong ánh chiều hơi tối, da thịt ở bên bạch sứ, thế nhưng phân không ra cái nào trắng hơn, "Ông ấy mặt lãnh tâm nhiệt, tuy bị thương, chân cẳng không tiện, không thể không rời khỏi biên quan, lòng vẫn không rời, ông ấy hay nói không thể làm An tướng quân mất mặt, chuyện có thể nhìn thấy, có thể giúp được, trong lòng cứ vấn vương, nói ngõ nhỏ dài như vậy, người trẻ tuổi đi một chút thì không có gì, nếu là người già trẻ nhỏ, giữa chừng cũng sẽ mệt, cần nghỉ chân một chút, không biết kiếm từ đâu ra khối đá xanh lớn chuyển đến đây, ngẫu nhiên gặp người đi qua, liền kêu vào viện uống miếng nước, thời gian lâu rồi, ta cùng với sư đệ cũng quen."
Lại là An tướng quân......
Thân Khương rất khó không nghĩ đến lời tối hôm qua thiếu gia nói qua, có thứ gì giống như thổi qua trước mắt, lại nhất thời không thể bắt lấy, chỉ có thể nhịn xuống, nói cảm Tạ Tô Tửu Tửu: "Cảm tạ, sắc trời đã tối, ngươi một cái cô nương gia không tiện, nhanh nhanh đóng cửa khóa lại đi."
"Thân bách hộ đi mạnh khỏe." Tô Tửu Tửu hành lễ, liền trở vào sân, thật sự đóng cửa khóa lại.
......
Trong bóng đêm âm thầm, Cừu Nghi Thanh cũng đang bận rộn.
Thời gian trôi qua từng chút một, bóng đêm càng ngày càng dày đặt, thân ảnh của y nhảy qua những bờ tường góc mái, tốc độ cực nhanh, điểm đặt chân tinh chuẩn, không kinh động đến chim tước, căn bản là sẽ không để ai phát hiện ra bất ổn, huống chi nói đến xem xét?
Y vào cái viện nơi sứ đoàn Ngõa Lạt tạm trú.
Viện phi thường an tĩnh, không biết người Ngoã Lạt là vô tư không cần thủ vệ, hay là thủ vệ đều ở nơi tối tăm, trong ngoài đều có cảm giác thật sự trống trải.
Đầu tiên là phía đông, đuốc trản trong sương phòng đã tắt, nơi đó khuất nẻo, là nơi có phần đường tốt nhất trong viện, thoạt nhìn tôn quý nhất, người ở đó chính là thủ lĩnh Đạt Cáp.
Sau ba giây, sương phòng phía tây cũng đã tắt đèn, vị trí này đối diện Đạt Cáp, là chỗ tốt đứng thứ hai, người ở đương nhiên là phó thủ lĩnh Mộc Nhã.
Cừu Nghi Thanh ẩn ở nơi tối tăm, trong lòng yên lặng đếm vài cái, liền thấy hai bóng người trước sau nhảy ra, một cái cao lớn vạm vỡ, một cái hơi mảnh khảnh, tuy đều là dùng khăn đen che mặt, nhìn từ thân hình cũng có thể nhận ra được, đúng là Đạt Cáp cùng Mộc Nhã.
Hai người rõ ràng không đến từ một hướng, vừa lúc đụng mặt nhau, chắc là cũng nháy mắt nhận ra đối phương, cũng không mở miệng gọi người, mà là đi lướt qua nhau.
Đạt Cáp hừ một tiếng, chỉ dùng một cái âm điệu, liền tỏ rõ toàn thân bất mãn.
Mộc Nhã không nói chuyện, cũng không có biểu tình, đương nhiên cũng không có bị dọa sợ, xoay người trở về.
"Ngươi tốt nhất là chết ở bên ngoài, ta đỡ phải nhọc lòng."
"Ngươi mới như vậy, tốt nhất đừng chết ở đây, phiền."
Không khí giữa hai người, về mặt nào đó, cũng rất là ăn ý.
Thân ảnh của bọn họ đi qua nhau, nhanh chóng rời đi theo hướng bất đồng, không ai biết bọn họ muốn đi đâu, làm cái gì, bất quá Cừu Nghi Thanh biết. Y không ngăn cản, cũng không có theo dõi, không vì cái gì khác, chỉ vì thuộc hạ đủ dùng, có người sẽ giám thị theo dõi bọn họ, đêm nay y tới đây, có mục đích của chính mình.
Cũng giống như Diệp Bạch Đinh, y cứ cảm giác mình đã bỏ lỡ cái gì đó, có những thứ ở ngay trước mắt, mà y không phát hiện...... Là cái gì chứ?
Cừu Nghi Thanh chuẩn bị tra xết toàn bộ viện lại một lần, vừa rồi đã đi hết bên ngoài, đến ngay chính sảnh tiệc rượu đêm đó, bước chân đột nhiên dừng lại, y phát hiện một cái thân ảnh không nên ở chỗ này.
Vóc người trung đẳng, sống lưng rất thẳng, công phu khinh công rất tốt, rơi xuống đất không tiếng động, chỉ là chân phải hơi thọt làm cho tư thế này không quá đẹp, bước đi cũng chậm một chút.
Là Tô Đồ.
Ông ta tới nơi này làm gì?
Cừu Nghi Thanh không mở miệng, nhìn đối phương lặng yên không một tiếng động tới sảnh đãi tiệc, sau đó đi ra ngoài, đi về hướng đông, về phía bụi cây, sao đó là hướng về căn phòng nào đó, rất giống với lộ tuyến mơ hồ của Ngọc Linh Lung đêm đó......
Đột nhiên bên mé sân có động tĩnh, người Ngoã Lạt động có vẻ như đã nhận ra có khách lạ quấy nhiễu, cầm lấy loan đao, hàn mang sâu kín đằng đằng sát khí trong đêm tối, vô cùng chói mắt.
Tô Đồ có chút ngoài ý muốn, nắm thật chặt binh khí trong tay, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tựa hồ là nhận mệnh, chuẩn bị đua ra ngoài, vừa định hành động, lại nghe thấy tiếng hòn đá nhỏ vang lên bên cạnh, dừng ở phía tây mũi chân ông ta, cách một thước.
Giật mình, hòn đá nhỏ lại bay tới, lần này vẫn là hướng tây, bất quá là cách ba thước, chờ nữa, lại có hòn đá nhỏ bay tới, lần này là cách sáu thước......
Có người đang chỉ đường cho ông ta!
Tô Đồ xoay người, rất nhanh đã thấy được Cừu Nghi Thanh bước ra từ bóng tối, đối phương nhanh chóng dùng tay ra hiệu cho ông ta ——
Ông ta hiểu đây là ý gì.
Mới vừa rồi có chút do dự, liền nhìn thấy Cừu Nghi Thanh hơi nhướng mày, có vẻ có chút không vui, ông thở dài, đứng thẳng người, hành lễ với Cừu Nghi Thanh, theo hướng hòn đá nhỏ, thả người rời đi.
Cừu Nghi Thanh chuyển qua hướng ngược lại với ông ta, cố tình tạo ra một ít tiếng vang, hấp dẫn người Ngoã Lạt chạy đến.
Với thân thủ của y, dẫn nhóm người này rời đi là không thành vấn đề, y lúc thì đi hướng đông, lúc thì đi hướng tây, cơ hồ điều động tất cả mọi người chạy đến chặn đường, nhưng ai cũng không đụng được đến góc áo của y, thậm chí không thấy được mặt y, tìm khắp nơi, sau khi tìm không thấy, còn hoài nghi là vừa rồi có phải ảo giác hay không, thật sự có người lén vào đây sao?
Cừu Nghi Thanh đối phó rất nhẹ nhàng, vừa điều động cả đám người đuổi theo, vừa có thể xem xét nơi mình muốn nhìn, tỷ như căn phòng Ngọc Linh Lung gặp phải bạo hành.
Vẫn không có thu hoạch. Chứng cứ manh mối được ghi chép đã sớm được sửa sang tốt, ở trên án kỷ Bắc Trấn Phủ Tư, không có cái gì mới lạ.
Mới lạ......
Thân hình Cừu Nghi Thanh đột nhiên khựng lại, con đường này, Ngọc Linh Lung đi qua, vì sao Tô Đồ biết được? Ông ta lúc ấy đang đua rượu với người khác, không có khả năng nhìn thấy, vì sao có thể tìm tới chính xác như thế?
Y dứt khoát làm lại, đi lại con đường Ngọc Linh Lung đã đi qua lần nữa, thêm lần nữa...... Sau đó phát hiện, Ngọc Linh Lung kỳ thật có thể không cần chạy đến căn phòng này chịu nhục, nếu nàng không muốn mở miệng cầu cứu, muốn dựa vào việc tự bỏ chạy để thoát khỏi người khác, ở giữa con đường có cái ngã rẽ, nàng có thể quẹo qua đó, lợi dụng ưu thế địa lý, cùng với số lượng bồn cảnh đông đảo che đậy, là có thể đi đến chỗ an toàn.
Chuyện này người khác có khả năng không làm được, nhưng Ngọc Linh Lung thì khác, nàng là vũ cơ Giáo Phường Tư phái đến, thời gian gần đây vẫn luôn chiêu đãi sứ đoàn, mà còn có phòng riêng ngay trong cái viện này, hẳn là rất quen thuộc hoàn cảnh, nàng là một cô nương thông minh, biết tìm đường sống như thế nào, vì sao không chọn một con đường khác, mà chọn con đường rõ ràng nguy hiểm hơn như vậy?
Nàng đang che giấu cái gì? Hay là biểu lộ cái gì? Hoặc là bảo hộ cái gì?
Cừu Nghi Thanh đột nhiên nhớ tới đêm qua khi Diệp Bạch Đinh phân tích vụ án có nói qua, nói vụ án này có chút xảo diệu, dù là người hay là việc, hay là nan đề, giống như đều liên quan đến rượu, có phải nơi khác cũng tràn ngập cái chữ này, chờ bọn họ đến giải nghĩa hay không?
Rượu......
Trong lòng Cừu Nghi Thanh vừa động, không dừng lại trong căn phòng này nữa, mà đi ra ngoài, suy nghĩ vài phương hướng, chuyển đi đến gian nhà kho Ngọc Linh Lung bị vứt xác.
Gian kho này đã bị người Ngoã Lạt trưng dụng, cất chứa tất cả những thứ bọn họ mang đến, số lượng lớn mà còn phức tạp, Cừu Nghi Thanh vẫn biết, lại chưa đích thân kiểm tra qua, công tác này phân phối cho thủ hạ, thủ hạ cũng không có phát hiện vấn đề.
Trong viện có 'khách tới thăm', người Ngoã Lạt đề phòng nghiêm ngặt, nếu đã tới, thì cũng sẽ phải đi đúng không? Hiện tại tìm không thấy, không có nghĩa lát nữa không chặn lại được!
Bên ngoài động tĩnh càng lúc càng lớn, nhưng mà gian kho này có vị trí thập phần đặc thù, xây dưới mặt đất, lại ở chỗ sâu nhất trong viện, đường vào uốn lượn, người Ngoã Lạt chọn chỗ này, cũng là vì dễ canh chừng, thủ vệ thậm chí không đứng ở cửa, mà là ở giao lộ xa hơn, Cừu Nghi Thanh căn bản không cần băn khoăn, thổi sáng cái mồi lửa, đứng trước cái kệ, nhìn từng cái một......
Một canh giờ qua đi, thật đúng là thấy được một thứ không bình thường.
Cừu Nghi Thanh ngẩn ra, nhắm mắt, duỗi tay nắm lấy thứ kia, thổi tắt mồi lửa, xoay người rời đi.
Khi trở vể tới Bắc Trấn Phủ Tư, sắc trời đã gần về sáng.
Đêm này Diệp Bạch Đinh cũng căn bản không ngủ, nhìn chằm chằm ký lục thực nghiệm của mình, đến lúc này, mới hơi cong môi, ý cười nhiễm đáy mắt, vừa muốn nói chuyện với tiểu binh đứng cạnh, quay người lại, nhìn thấy Cừu Nghi Thanh.
Quần áo nam nhân hơn nhăn, giày bám bụi, lại không che được một thân khí chất chính trực, tư thái của y vẫn đĩnh bạt, không có biểu tình gì như vậy, Diệp Bạch Đinh lại thấy được ánh sáng rực rỡ trong đáy mắt y.
"Có thu hoạch?"
"Ừm," Cừu Nghi Thanh gật gật đầu, bước đến, ở góc độ người khác nhìn không đến, khắc chế giữ lấy eo hắn, "Ngươi nhìn cũng rất vui vẻ, có thu hoạch?"
Diệp Bạch Đinh gật mạnh đầu, cười xán lạn: "Ừm!"
Hiện tại chỉ thiếu Thân Khương......
Cừu Nghi Thanh rũ mắt: "Ta vừa mới thu được tin của hắn, trễ nhất giữa trưa liền trở về, vụ án này, sắp phá rồi."
"Vậy Chỉ Huy Sứ cần phải kêu người nhìn chằm chằm, đừng để hung thủ chạy."
"Yên tâm."
Chỉ Huy Sứ cầm tay của tiểu ngỗ tác, kéo người vào trong phòng: "Bồi ta ngủ một lát."
Lúc xoay người góc áo lướt qua cạnh cửa, buổi sáng đầu hạ, ánh sáng rực rỡ thành vòng, gió cũng ôn nhu.
Lời editor: lúc nào cũng 'góc độ người khác nhìn không thấy'...mà trời má cái chương này nó dài quá đáng, chị tác ko mệt sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro