Chương 202 Rượu giả làm chết người
Ngỗ tác không được, Bách hộ thì chướng mắt, kêu gào muốn gặp Chỉ Huy Sứ ——
Thân Khương nóng tính lập tức áp không được, vén tay áo lên liền muốn xông vào: "Xem lão tử có đánh chết cái tên Đạt Cáp kia hay không! Gặp này gặp kia, lão tử cho hắn đi gặp Diêm Vương luôn!"
"Gấp cái gì."
Diệp Bạch Đinh giữ người lại, tiếp tục đi chậm rì rì trên hành lang bao quanh: "Hắn muốn mệt thì cứ để hắn mệt đi."
Dựa theo tình huống Thân Khương tìm hiểu trước đó, án mạng đã phát sinh, hung thủ hơn phân nửa là ở hiện trường trảo không ra, sớm một khắc trễ một khắc khác biệt không lớn, mà hiện trường bây giờ đang phải cẩn thận điều tra khắp nơi, trong viện cũng vậy, hắn không cho rằng lúc này đi chậm một chút, xem nhiều một chút thì có cái gì không đúng.
Thân Khương đi theo vài bước, mới phát hiện dụng ý của thiếu gia, đúng vậy, gào thét đánh nhau có thể giải quyết vấn đề sao? Không thể, vẫn phải xem bản thân vụ án, Đạt Cáp nguyện ý la lối thì cứ la lối đi, dù sao cũng là chính hắn khát nước tốn sức, hiện tại nhiều lời một chút, một hồi là có thể nói ít một chút, còn có thể không chậm trễ phá án!
"Cái viện này......"
Thân Khương tâm tư bình tĩnh lại, chậm rãi rồi cũng phát hiện có chút không thích hợp, nơi này có cảm giác hơi không giống nơi khác, nhưng rốt cuộc không giống chỗ nào, hắn lại không nói được nguyên cớ.
"...... tốc độ thông hành."
Cừu Nghi Thanh đột nhiên từ ngoài hành lang nhảy vào, rơi xuống bên cạnh Diệp Bạch Đinh: "Nơi này dùng các loại núi giả bồn cảnh làm ngăn cách, không gian nhiều, chỗ khuất nhiều, thoạt nhìn rất ngoằn ngoèo, kỳ thật nơi chốn đều thông thấu, muốn đi thẳng tới thẳng lui vô cùng nhanh, lại có mấy thứ này che lấp, không dễ bị phát hiện."
Thân Khương vẫn có chút mơ hồ, dứt khoát nhảy lên nóc nhà, dùng tay chắn ánh nắng chiếu vào mắt nhìn xuống, nhìn ra rồi: "Thật đúng là vậy!"
Diệp Bạch Đinh nhìn Cừu Nghi Thanh, cười: "Thân Khương nói ngươi còn cách khá xa, có khả năng phải trễ một chút mới đến."
"Vừa mới đến." Cừu Nghi Thanh hất cằm về phía đầu tường bên cạnh, ý chỉ, "Ta 'bay' nhanh cỡ nào, ngươi không phải đã biết sao?"
Thì ra là nhảy tường vào, có độ cao làm ưu thế, hèn chi có thể phát hiện càng nhiều.
Diệp Bạch Đinh biết cẩu nam nhân này đang trêu chọc hắn, những khoảnh khắc đã từng cùng nhau 'bay' nhiều như vậy, đây là muốn dụ cho hắn thẹn thùng? Chỉ là không biết có nghĩ tới, đối với nam nhân mà nói, 'nhanh' chưa chắc là một từ tốt đẹp?
Hắn hơi nghiêng đầu, cười như không cười: "Chỉ Huy Sứ sốt ruột phá án a."
Cừu Nghi Thanh nhìn Tiểu ngỗ tác, ánh mắt thâm thúy: "Dù sao cũng là chức trách."
Dục vọng ẩn sâu chìm nổi nơi đáy mắt kia, thoạt nhìn một chút cũng không giống như đang nói vụ án, mà giống đang tán tỉnh—— là sốt ruột gặp ngươi.
"Khụ," Diệp Bạch Đinh nhắc nhở y chú ý hoàn cảnh, chỉ ra phía trước, "Vị khách bên trong có vẻ chờ không kịp, chúng ta tới đó trước?"
Cừu Nghi Thanh: "Không nóng nảy, bổn sứ vừa mới đến, vụ án tương đối quan trọng, vẫn là xem hiện trường trước."
Vì thế mọi người xem hiện trường xong xuôi, sắp xếp xong những công việc khám xét còn lại, mới chuyển hướng ra đằng trước, đi về sảnh chính.
Cửa đại sảnh, Đạt Cáp đang nổi bão với Cẩm Y Vệ ở cửa: "Không an bài ai ra hồn tới nói chuyên với ta thì thôi đi, đây là nơi ta ở, các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản, không cho ta đi vào! Đại Chiêu các ngươi nói khách phải theo chủ, được thôi, sứ đoàn chúng ta nghe theo sắp xếp của các ngươi, nhưng các ngươi an bài xong, nơi này tạm thời chính là của ta, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn đi đâu đi đó, các ngươi ở đây ngăn cản uy hiếp, là canh chừng hay là tạm giam, đây là đạo đãi khách của Đại Chiêu các ngươi sao! Các ngươi rốt cuộc là đang tiếp đãi sứ đoàn, hay là đang quản lý tù phạm!"
Cẩm Y Vệ ngăn cản người, mặt không đổi sắc: "Đây là hiện trường phạm tội, tình huống đặc thù, Chỉ Huy Sứ ra lệnh, không cho phép bất kỳ ai ra vào!"
"Thiếu lấy mấy thứ này ra hù ta, cái gì mà lệnh của Chỉ Huy Sứ, Chỉ Huy Sứ ở đâu, người cũng chưa thấy!" Đạt Cáp bộ dạng cao lớn thô kệch, vai phì nộn eo tròn quay, ngũ quan cũng thô lậu, mắt mũi trợn trừng, bộc lộ ra bộ mặt hung ác, "Cái gì mà hiện trường phạm tội, ai nói nơi này là hiện trường phạm tội, ai phạm tội, các ngươi chỉ ra cho ta coi coi!"
"Không phải chính ngươi nói sao!"
Thân Khương vẫn nhịn không nổi, dẫn đầu nhảy ra: "Thật đúng là quá không biết xấu hổ, chính ngươi nói nơi này đã xảy ra án mạng, có người giết người rồi tới vu oan giá họa cho ngươi, hớt hải đi báo quan, làm bên này phái người đến, chúng ta phái người đến bảo hộ hiện trường, ngươi lại nói không phải, nói người khác khi dễ quyền tự do của ngươi, cái gì ngươi cũng nói được, lý lẽ gì ngươi cũng đúng, người khác phải nói sao nữa?"
Đạt Cáp trừng mắt nhìn hắn, lông mày cũng muốn bay lên: "Lão tử nói chính là lời thật!"
Bên này Cẩm Y Vệ nhìn đến Cừu Nghi Thanh, đã chắp tay hành lễ: "Tham kiến Chỉ Huy Sứ!"
Cừu Nghi Thanh khẽ gật đầu, mang Diệp Bạch Đinh, đi thẳng qua: "Thủ lĩnh sứ đoàn —— uy phong quá a."
Đạt Cáp nhìn y, tròng mắt đột nhiên rụt lại trong chớp mắt, ngay sau đó ánh mắt bay loạn, đem Cừu Nghi Thanh đánh giá hết một lần tỉ mỉ từ trên xuống dưới, không biết là không ngờ tới Chỉ Huy Sứ lại trẻ như vậy, hay là có tâm tư gì khác, tóm lại là phản ứng rất lớn, lời nói cũng quên.
Diệp Bạch Đinh không khỏi tự hỏi, hay là cho tới bây giờ, vị thủ lĩnh sứ đoàn này còn chưa gặp mặt Cừu Nghi Thanh?
Nói cũng phải, Cừu Nghi Thanh quản hạt Cẩm Y Vệ, cấm quân, mỗi ngày công việc rất nhiều, chuyện cần làm rất nhiều, lại không phải sứ đoàn qua đây bàn cái chuyện gì quan trọng, trên triều có văn võ bá quan, Lễ Bộ đều có lưu trình đãi khách, không cần Chỉ Huy Sứ ra mặt, trường hợp không cần thiết, Cừu Nghi Thanh đều rất điệu thấp, Diệp Bạch Đinh nghĩ, khả năng cao là Cừu Nghi Thanh đã gặp mỗi người trong sứ đoàn, toàn bộ đều nhận ra, người của sứ đoàn lại không nhất định là gặp qua y, hoặc là trong tình huống nào đó, thoáng nhìn thấy y, lại không biết, lúc ấy cũng không có ai cố ý giới thiệu.
Cừu Nghi Thanh bước từng bước một, đi đến trước mặt Đạt Cáp, một tay chắp sau lưng, đứng gần như vậy, liền vững vàng như tùng bách trong núi sâu, khí thế cao vút: "Đừng nói ngươi là khách, có là quan giai nhất phẩm trong triều, nơi bổn sứ ngăn cản, ngươi cũng không thể vào."
Đạt Cáp âm mặt: "Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ? Kinh thành này là ngươi định đoạt sao? Nói ra lời ngông cuồng như vậy, đem hoàng đế của các ngươi đặt ở đâu, đem An tướng quân của các ngươi đặt ở đâu? Không sợ gió lớn rút đầu lưỡi!"
"Việc bổn sứ làm, đều là thiên tử ủy nhiệm, không có gì là cuồng ngôn, còn về phần An tướng quân ——"
Giọng điệu Cừu Nghi Thanh nhàn nhạt, thong thả ung dung: "Chẳng qua là ai có sở trường của người đó, mỗi người mỗi chức vụ, An tướng quân mà ngươi nói, ở Đại Chiêu chúng ta, không chỉ có một người, hắn cùng lắm chỉ là một trong số ngàn ngàn vạn vạn người bình thường, ngươi không cần sợ hãi, lúc nào cũng nhắc nhở ra miệng như vậy."
"Ngươi ——"
Đạt Cáp nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, có chút không biết phải trả lời thế nào, An tướng quân thần võ như vậy, Ngoã Lạt bọn họ cũng không thể không phục, mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao để ám sát người này, làm cho binh lính của hắn tàn tạ, họ Cừu lại nói hắn chẳng qua là người thường, người như vậy Đại Chiêu ở đâu cũng có?
Đùa cái gì vậy!
Cố tình đối phương nói rất nghiêm túc, chỉ là trình bày sự thật, không có nửa điểm ý tứ chửi bới An tướng quân, nếu hắn một hai phải chống chế, lại thành người ủng hộ họ An kia, có chút ngốc, nhưng không cãi lại, không phải là càng mất mặt sao!
Hắn cười lạnh một tiếng, xốc tay áo: "Biên quan tình trạng ra sao, mọi người đều hiểu, nếu Chỉ Huy Sứ tự so bì với An tướng quân, cũng đừng trách ta ngứa tay, Ngoã Lạt đối với An tướng quân có 'cảm tình quá sâu', đáng tiếc Đạt Cáp ta không có cơ hội luận bàn với hắn, hôm nay ở đây, lãnh giáo Chi Huy Sứ trước cũng là biện pháp hay!"
Hắn còn chưa lao ra, đã bị người ngăn cản.
"Đạt Cáp đại nhân bớt giận, không thể vô lễ với Chỉ Huy Sứ......" Sứ đoàn phó quan kéo lại hắn, vừa khuyên hắn, vừa chắp tay hành lễ với Cừu Nghi Thanh, "Xin lỗi Chỉ Huy Sứ, hạ quan thay mặt các đại nhân chúng ta tạ lỗi, Đạt Cáp đại nhân tính tình ngay thẳng, trước giờ đều thẳng thắn, đêm qua uống quá nhiều rượu, sáng nay lại đụng phải hung án, tính tình nổi lên, ngôn ngữ có chút không ổn, nhưng tuyệt đối là không có ý gì, còn thỉnh Chỉ Huy Sứ thứ lỗi!"
Diệp Bạch Đinh nhìn vị phó quan này, cũng là thân hình cao lớn, màu da hơi đen, lại không to con như Đạt Cáp, toàn thân cơ bắp, mới nhìn hơi béo, gần 30 tuổi, mặt mũi bình thản, khí chất ổn trọng hơn Đạt Cáp nhiều.
Cừu Nghi Thanh nhìn hắn một cái: "Ngươi là?"
Đạt Cáp bị thuộc hạ ôm chặt eo, không tránh được, còn đang kêu gào: "Người của ta là ai, liên quan cái rắm gì tới ngươi!"
"Đại nhân......"
Phó quan nghiêng người qua, thấp giọng nói gì đó vào tai hắn, hắn mới thu tay, ánh mắt âm hiểm nhìn một vòng chung quanh, thu tay áo, không đánh nhau nữa.
Phó quan lại hành lễ với Cừu Nghi Thanh lần nữa: "Hạ quan Mộc Nhã, là phó quan của sứ đoàn lần này, nghe lệnh của Đạt Cáp đại nhân."
Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Nhìn hiện trường đã."
Y đẩy cửa ra, mang theo Diệp Bạch Đinh, đi vào đại sảnh.
"Ngươi nói phải có lệnh của Chỉ Huy Sứ mới được vào, hiện tại Chỉ Huy Sứ của các ngươi tới, thì chắc ta cũng đi vào được chứ gì? Xem ai dám cản ta!"
Đạt Cáp trực tiếp chui vào trong, Thân Khương canh me vừa vặn, đi xàng xàng ngay trước mặt hắn, vừa lúc hạn chế tốc độ của hắn, không cho hắn đi lại quá nhiều, phá hư hiện trường, lại có thể ở ngay đằng trước hắn, cẩn thận nhìn hết toàn bộ hiện trường.
Nơi này tối hôm qua đúng là tổ chức tiệc rượu, tới lúc này rồi mà mùi vẫn rất nồng, làm người ta không quá thoải mái, thính đường rất lớn, ở giữa dựa hướng bắc là chủ vị, phía dưới hai bên trái phải đặt riêng hai hàng án kỉ nhỏ, có cái ở trên trống không, có cái lại có không ít đồ vật.
Chắc là uống tới khuya, các đĩa đồ ăn trên bàn đều đã dọn xuống, chỉ để lại chút đồ nhắm rượu không dễ ôi thiu, tỷ như đậu phộng chiên, bò khô cắt thành miếng mỏng, còn có một ít quả khô.
Trên mặt đất còn nhiều bình rượu ngả trái ngả phải, chung quanh cũng có nhiều đồ vật rơi rụng lung tung, thoạt nhìn như là trong lúc thôi bôi hoán trản lỡ tay đẩy rớt xuống, bởi vì lúc ấy không khí náo nhiệt, chưa kịp kêu hạ nhân dọn dẹp, mới để đây tới giờ.
Nhìn kỹ lại, thứ rơi trên mặt đất ngoại trừ đồ ăn, vài thứ vụn vặt mủn nát, dải lụa, đồ trang trí trên quần áo, còn có quạt trúc...... Đây là thứ cần dùng cho đàn sáo tấu nhạc.
Trên án kỉ nhỏ dựa hướng đông ở vị trí thứ hai từ trên xuống, có một người nằm phủ phục, đầu tóc tản ra, y phục lùi xùi, sắc mặt xanh trắng, vô thanh vô tức, nhìn bộ dạng chắc là người chết.
Diệp Bạch Đinh đi tới, đầu tiên là đến sát thi thể ngửi ngửi, cẩn thận quan sát, lại dạo quanh thi thể một vòng, nhìn kỹ trái phải, mới lấy bao tay ra, bắt đầu nghiệm thi.
"...... Người chết trên người có mùi rượu rất nặng, thi thể cứng đờ, thi cương đã lan đến toàn thân, thi đốm đã có một ít, có hình dạng sọc, phần lớn tụ tập bên dưới vai, vị trí nằm sấp, giác mạc vẩn đục cường độ thấp...... Thời gian tử vong của hắn nằm trong vòng 6 canh giờ, rất có thể là chết ngay khi uống rượu xong rồi bất tỉnh bò lên bàn, vì trạng thái biểu hiện là bất tỉnh, người khác mới không thể phát hiện sớm hơn."
"Vậy chẳng phải là say chết?"
Đạt Cáp âm mắt nhìn một vòng hiện trường, khoanh tay áo, âm dương quái khí: "Các ngươi không phải là tùy tiện tìm cái nguyên nhân tới lừa gạt ta đi? Ta nói là án mạng, các ngươi liền nói không phải án mạng, mà là ngoài ý muốn?"
Hiện trường không ai để ý đến hắn, Cừu Nghi Thanh cũng không.
Động tác nghiệm thi của Diệp Bạch Đinh chưa dừng lại, cẩn thận lật mí mắt người chết ra, khi nhìn tình trạng giác mạc để phán đoán thời gian tử vong, thì phát hiện có điểm không đúng: "Võng mạc của người chết sung huyết, thị bàn* tái nhợt, thần kinh thị giác của hắn giống như bị héo rút một phần......" Lại kéo tay qua xem, "Móng tay có màu thâm tím lấm tấm."
*optic disc, từ chuyên ngành y khoa là 'đĩa thị giác', cái phần mà...thôi mọi người tự hiểu nha, chỗ tiếp xúc của dây thần kinh thị giác đó, ko phải là võng mạc nha
"Vậy nếu như giải phẫu, rất có thể sẽ phát hiện não bị phù, phổi có nước, dạ dày và ruột đều có điểm xuất huyết ——"
Cừu Nghi Thanh híp mắt: "Người chết không phải là say chết."
"Không sai," Diệp Bạch Đinh trầm giọng nói, "Nguyên nhân tử vong của người chết là trúng độc, độc vật có thể là rượu giả, còn gọi là kêu Metanol*, mộc tinh."
*Chữ này nguyên bản tiếng Trung qua Hán Việt là 'mộc thuần' nha
Đây là trúng độc Methanol.
Nhưng đêm qua nơi này có tiệc rượu, hiện trường nhiều bình rượu như vậy, rõ ràng người trong tiệc đều uống không ít, cho đến bây giờ chỉ mới có một người chết, chỉ có một mình hắn uống rượu giả?
Thao tác kiểu gì? Là sai lầm của chính hắn, hay là ai động tay chân?
Giữa mày Diệp Bạch Đinh nhíu lại, trong lòng có nghi hoặc: "Chén rượu cuối cùng của người chết, là uống cùng với ai?"
Phó thủ lĩnh Mộc Nhã ngẩn ra một cái chớp mắt, nhìn về phía Đạt Cáp.
"Chính là ta, sao hả?" Đạt Cáp xuy một tiếng, ánh mắt bất hảo gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bạch Đinh, "Ngươi vừa mới nói ta nơi này mời tiệc đãi khách, là dùng rượu giả? Cẩm Y Vệ các ngươi đều là há mồm nói bậy như vậy sao? Nơi tái ngoại gió lạnh, nam nhi dũng cảm, lão tử cho đến giờ một năm có hơn nửa năm là say, rượu gì chưa uống, sao có thể dùng rượu giả đãi tiệc! Nếu thật sự muốn dùng rượu giả, vậy chẳng phải là chết cả đám a, sao người khác đều không có việc gì, có mỗi hắn chết?"
Đạt Cáp rất không hài lòng, tầm mắt lướt qua Cừu Nghi Thanh, nói thâm ý: "Ta nói các ngươi không coi sứ đoàn ra gì, đúng mà, tùy tiện tìm một người tới lừa gạt ta, tên thư sinh non choẹt như vậy, ngươi nói hắn là tiểu tình nhân nhà ai, ta còn tin, nói hắn là ngỗ tác? Hắn biết nhìn người chết sao, thấy mấy cái người chết rồi, chắc không đến mức nhìn thấy chút máu là có thể ngất xỉu đi! Vậy các ngươi phải cảm tạ ta đã 'đãi khách' chu đáo, không nháo ra cái tình trạng máu me be bét gì đó!"
Ánh mắt Cừu Nghi Thanh lập tức sắc bén, Thân Khương cũng xăn tay áo xông tới: "Ta nói ngươi ——"
Diệp Bạch Đinh lại kéo hắn lại, lắc đầu.
Sau đó, hắn đánh giá Đạt Cáp từ trên xuống dưới một lần, đột nhiên cười, có chút ý vị thâm trường.
Đạt Cáp đột nhiên cảm giác phía sau lưng có chút lạnh căm căm: "Ngươi cười cái gì!"
Diệp Bạch Đinh liền nói toẹt ra: "Tròng trắng mắt của ngươi hơi vàng, đáy mắt hơi xanh đen, thoạt nhìn tính cách không nhỏ, ngươi kiêu ngạo nói là nam nhi các ngươi dũng cảm, đi đứng lại kẹp háng, ngươi là có bệnh kín đi?"
Đạt Cáp đột nhiên bạo nộ, giống như bị chọc tới ống phổi, cả người nhào lên trước, nắm tay cũng quăng ra: "Ngươi thiếu con mẹ nó nói bậy ——"
Đương nhiên là đánh không tới Diệp Bạch Đinh, Cừu Nghi Thanh nhẹ nhàng giơ tay, trực tiếp làm đối phương tá lực, xông xáo như vậy, tung cú đấm hùng hổ như vậy, mà một đinh điểm cũng chưa lướt qua tới.
Nhưng mà có cơn gió thoảng qua, trong gió mang đến một mùi.
Diệp Bạch Đinh duỗi tay, có vẻ ghét bỏ phẩy phẩy trước mũi: "Ngươi mới vừa đi nhà xí? Thối tới cỡ đó, ngày thường ăn uống không tốt, tiêu hóa không tốt? Còn dùng dược? Thục địa hoàng, mẫu đơn bì, phục linh...... Thủ lĩnh đại nhân đây là thận yếu a, có phải thường xuyên ra mồ hôi trộm, lực bất tòng tâm, hành phòng khó khăn hay không?"
Hắn cũng không có cố ý cao giọng, nhưng trong phòng an tĩnh, trong ngoài tất cả mọi người đều nghe được.
Đạt Cáp bị chọc giận muốn điên rồi: "Lão tử không có, ngươi thiếu nói bừa!"
Hắn vô cùng muốn bịt miệng Diệp Bạch Đinh lại, nhưng hắn không với tới, tên Chỉ Huy Sứ họ Cừu này cũng không biết là sao, chỉ vươn cái tay trái, là có thể cản hắn, cản đến gắt gao, với công phu đánh nhau vô địch với đám thị vệ vương đình của hắn, lại không thể nào thoát ra một chút nào!
Chỉ Huy Sứ nhà mình ở ngay đây, sao Diệp Bạch Đinh có thể sợ người khác uy hiếp, hơi nâng cằm, sắc mặt thong dong: "Sau sườn tai phải của ngươi đi xuống một chút có ba vết cào, hơi rỉ máu, nhìn dấu vết chắc là từ hai ngày trước mà có, có lẽ không đau, tự ngươi cũng chưa phát hiện, nhìn hình dạng, kích cỡ phân bố này, chắc là móng tay xẹt qua...... Là nữ nhân cào đi? Ngươi tính cách táo bạo, không dễ ở gần, phần lớn thời gian là không cho phép người khác tới gần như vậy, huống chi là cào ngươi? Ngươi chẳng những cho phép, ngươi còn nhịn, là do 'phía dưới' không thoải mái? Ngươi không cương cứng được, hoặc rất khó cương cứng, yêu cầu nữ nhân hỗ trợ trả giá càng nhiều, nhưng nữ nhân cũng có tính tình, không muốn hầu hạ như vậy, hầu hạ lâu lắc cũng không cương được thì cũng mất hứng, khó tránh khỏi muốn phát tác một chút, ngươi không quá vừa lòng với hành vi này của đối phương, nhưng ngươi có việc cầu người ta, người nguyện ý giúp ngươi chuyện như vậy cũng không nhiều lắm, cho nên ngươi mới nhịn, có phải thế không?"
Đạt Cáp nháy mắt mất tiếng.
Diệp Bạch Đinh thu nụ cười: "Ta có nói bậy hay không, tự bản thân thủ lĩnh chắc là rõ ràng? Có những vấn đề đã xuất hiện, muốn giấu cũng giấu không được, Đại Chiêu chúng ta địa linh nhân kiệt, sản vật phong phú, trình độ của đại phu cũng không phải nói chơi, ngươi đã lén đi đại phu, nói vậy thì có những lời dặn của đại phu cũng nhớ rất rõ ràng —— nên khống chế tính tình, vạn sự tạm thời đừng nóng nảy, trong quá trình dùng dược tốt nhất bớt gần nữ sắc."
Đạt Cáp nghẹn đến mặt trướng đỏ: "Ngươi ——"
Mộc Nhã kéo hắn lại: "Đại nhân của chúng ta chuyến này đích xác có mang theo một vị tiểu thiếp......"
Cừu Nghi Thanh hất Đạt Cáp ra, lấy một cái khăn trắng ra, thong thả ung dung lau tay: "Nếu các hạ đang dùng dược, không khỏi trên đường có phát sinh ngoài ý muốn, người tới ——đi mời vị tiểu thiếp tùy hầu này về Bắc Trấn Phủ Tư!"
Trong miệng y thì khách khách khí khí nói mời, nhưng mọi người đều rõ ràng, đây căn bản không phải là 'mời' cái gì hết, đây là muốn mang đi, muốn cách ly, muốn tách ra giám thị, muốn chỉnh bọn họ!
Đạt Cáp lập tức nổi giận: "Không được! Bên cạnh ta chỉ có một nữ nhân để hầu hạ, ngươi mang nàng đi, ta làm sao bây giờ!"
"Chỉ có một người? Vậy thì càng tiện," biểu tình Cừu Nghi Thanh nhàn nhạt, "Ngoã Lạt sứ đoàn tới đây, Đại Chiêu ta nên chiêu đãi tử tế, bảo đảm an toàn của mỗi người, bên ngoài thủ vệ nghiêm mật, còn có thể xảy ra án mạng, chắc là mức độ không đủ, Cẩm Y Vệ tất nhiên nên tận tâm hơn, chỉ cần còn ở kinh thành, sứ đoàn của các ngươi, một cái cũng không thể chết."
Nói là bảo hộ, Đạt Cáp lại ngửi ra mùi uy hiếp, vị Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ này chẳng những muốn mặt, muốn công trạng đẹp, còn muốn mệnh! Cứ như y đang nói, bóp chết các ngươi còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến, hiện tại xử đẹp, sau đó là phải đền, chính ngươi suy xét đàng hoàng đi.
"Ta vừa rồi chỉ là mắng người của ngươi, ngươi liền đoạt người của ta, hai nước gần nhau, không tránh khỏi đụng mặt," Đạt Cáp âm mặt, "Có phải có chút quá đáng hay không?"
Cừu Nghi Thanh phảng phất như nghe không hiểu, còn nhẹ nhàng gật đầu: "Yên tâm, an toàn của nàng Bắc Trấn Phủ Tư ta toàn quyền phụ trách, hôm nào sứ đoàn rời đi, tất nhiên sẽ châu về Hợp Phố, mà còn chiêu đãi chu đáo, ăn uống không lo, tâm tình sung sướng."
Đạt Cáp:......
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, sứ đoàn ở kinh thành, thì do Đại Chiêu quản, người ta nói đường hoàng, tất cả đều là tốt cho ngươi, ngươi có thể làm sao bây giờ? Một nữ nhân mà thôi, mang đi thì mang đi, đến lúc đó không trả lại xem lão tử có nháo lên không!
Tình huống lúc này...... nếu không muốn mất mặt, có lẽ chỉ có thể dựa vào vụ án để tìm lại mặt mũi.
Tròng mắt Đạt Cáp khẽ nhúc nhích.
Cừu Nghi Thanh: "Nói đi, hôm qua yến hội bắt đầu khi nào, kết thúc khi nào, có những ai tham gia, giữa tiệc có ai rời chỗ, có rượu nào mà lai lịch không rõ hay không, ai đã đụng tới?"
"Chạng vạng bắt đầu, trời gần sáng kết thúc, ai cũng có mặt, bao gồm Lễ Bộ thị lang Chung đại nhân, Hồng Lư Tự Tất đại nhân của các ngươi, quá nhiều ta nhớ không rõ," Đạt Cáp hừ một tiếng, "Người Đại Chiêu các ngươi rất biết khoác lác, cái gì mà rượu này ngon rượu kia thơm, trên thị trường đa dạng cả trăm loại, đều nói rượu của mình ủ chính là rượu ngon, đặc sắc, kỳ thật nếm một ngụm, đều yếu xìu, lạt nhách, cũng không sảng khoái, đàn bà chít chít, vốn dĩ ta còn nghĩ, biên quan nếu mở chợ chung, ta mang chút đồ tốt trở về, kết quả chỉ có vậy? Chỉ có thể mua trở về để dỗ đám nữ nhân......"
"Dỗ nữ nhân cũng được, ra cửa một chuyến, dù sao cũng phải mang về chút đồ vật, ta cùng phó thủ Mộc Nhã mấy ngày này vẫn luôn lòng vòng ở các phường thị, cuối cùng có chút thu hoạch, thu được không ít rượu, ngày hôm qua lục tục đưa lại đây, Mộc Nhã vẫn luôn bận rộn ở sau, ta liền ở nhà trước uống rượu với người ta, mọi người uống vui vẻ, chơi đấu tay, nhìn mỹ nhân múa, còn mời sư phụ rành ủ rượu đến để giải thích, chơi rất thống khoái, ngươi muốn hỏi sư gia này đã uống rượu với những ai, ta lại không nhớ rõ, phía trước phía sau đều kính vài vòng, hắn đều đã uống với mọi người, mọi người cũng đều tìm hắn uống, ai biết rượu giả là trà trộn vào lúc nào, không ai thấy, có điều chén cuối cùng hắn uống, đúng là uống với ta, uống xong liền nằm sấp xuống, trước đó hắn đã say đến nói chuyện lung tung, liểng xiểng rồi, ta cho rằng hắn là uống nhiều quá nên ngủ, lúc ấy không nghĩ gì khác."
Diệp Bạch Đinh chú ý tới: "Ngươi nói phó thủ lĩnh vẫn luôn bận rộn ở sau?"
Mộc Nhã gật đầu: "Phải, trong thời gian đó vẫn không có rời đi, có hộ vệ của các ngươi làm chứng, Cẩm Y Vệ cứ điều tra lấy bằng chứng thoải mái."
Cho nên Mộc Nhã này có chứng cứ không ở hiện trường, không liên quan đến chuyện này sao?
Diệp Bạch Đinh liếc mắt nhìn Cừu Nghi Thanh một cái, nhắc nhở y chú ý điểm này.
Cừu Nghi Thanh gật đầu, lại hỏi: "Rượu uống tối hôm qua, là mua ở đâu?"
Đạt Cáp: "Tô Ký tửu phường."
Thân Khương biết chỗ này: "Là tửu phường nhỏ?" sao không tìm cửa hàng lớn một chút?
"Thì cứ muốn nếm thử mấy thứ khác khác," tròng mắt Đạt Cáp hơi đổi, "Gia đình bình dân, nói không chừng có thứ tốt thì sao? Ai ngờ kỳ thật cũng rất bình thường, nhạt phèo."
"Rượu giả là bọn họ đưa tới?"
"Ta cũng không biết, các ngươi phải tra."
"Lễ Bộ thị lang......" Cừu Nghi Thanh đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Ta nghe nói, hắn rất thích rượu?"
"Hắn đâu phải chỉ thích rượu, còn thích buôn bán rượu, nhiệt tình giúp ta chọn hàng, muốn bán cho ta kìa, đây nè, ngay cả sư gia đã chết đây, còn không phải là lính hầu của hắn sao?" Đạt Cáp cười rất có thâm ý, "Người Đại Chiêu các ngươi, không thành thật, cái gì mà giúp ta chọn hàng, là muốn hố tiền đi, Chung đại nhân 'đề cử' cho ta bao nhiêu loại rượu, ta đều thu, nhưng ta muốn thử của người khác, hắn liền không cao hứng, câu nào câu nấy đều là người khác ủ rượu không tốt, không đáng giá, sợ ta mua của người khác thì bỏ qua hắn......"
Diệp Bạch Đinh tức khắc minh bạch, cho nên giữa Tô Ký tửu phường cùng Lễ Bộ thị lang Chung đại nhân, trong mắt sứ đoàn đây là quan hệ cạnh tranh chuyện làm ăn ——
"Người của Tô Ký tửu phường tối hôm qua cũng có mặt?"
Đạt Cáp: "Thì cũng phải hiểu quy củ, lại đây kính vài chén rượu không phải sao?"
"Trong bữa tiệc có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không?"
"Cái gì mới tính là ngoài ý muốn? Là giận dữ hay là nói đùa vài câu cãi nhau vài câu? Chuyện trên bàn tiệc, ngươi cứ nói là ngoài ý muốn, vậy thì đều là ngoài ý muốn, kỳ thật một chút cũng không ngoài ý muốn, trên bàn tiệc đều như vậy, rất bình thường."
"Người cùng tiệc tửu lượng như thế nào? Trước và sau khi rời tiệc, ngươi có chú ý gì không?"
"Thứ như tửu lượng, có thật sự, có giả bộ, ngươi hỏi ta, ta vẫn không biết," Đạt Cáp buông tay, một cái hỏi đã hết ba cái là không biết, "Lúc rời tiệc cũng không chú ý."
"Vậy ai nằm sấp xuống đầu tiên, chắc cũng nhớ rõ đi?"
"Vậy thì là Hồng Lư Tự Tất đại nhân đầu tiên? Tiếp theo là Lễ Bộ thị lang Chung đại nhân, sau đó nữa thì ta không nhớ rõ, ta cũng chơi đến quên trời quên đất mà."
Diệp Bạch Đinh nghe đối phương nói, suy tư, chỉ với bấy nhiêu thông tin, thật sự kết luận không được là bị giết hay là ngoài ý muốn, hơn nữa rượu giả...... vẫn phải tìm cho ra trước mới được.
"Tìm được rồi!"
Thân Khương kéo từ khe hở bình phong ra một cái bầu rượu nhỏ: "Cái này có chút khác thường, mùi vị hình như hơi quái lạ, có phải nó không?"
Diệp Bạch Đinh đi tới, nhìn kỹ bầu rượu kia, đáy tròn, cổ thấp, quai cầm có khắc hoa, nhan sắc cùng hoa văn khá rõ ràng, tuyệt đối không phải thứ thường dùng ở kinh thành Đại Chiêu, hẳn là đồ của sứ đoàn?
Đạt Cáp vừa thấy là bầu rượu nhà mình, mặt càng âm: "Sao hả, lại muốn bố trí, đem tội danh đẩy cho chúng ta lần nữa? Ta bị người hãm hại, chỉ là kêu la một chút, các ngươi vì muốn tiện cho mình, liền muốn đuổi tận giết tuyệt?"
Hắn càng nói càng giận, càng nói càng dậm chân: "Được a, ngươi có bản lĩnh thì nghiệm đi! Nói cho rõ ràng mạch lạc ra, ta lại muốn nhìn, trong này là rượu thật hay là rượu giả!"
Thân Khương khựng lại một chút, dùng vẻ mặt thương hại nhìn hắn: "Ngươi xác định?"
Đạt Cáp vung tay áo, cười nhạo một tiếng, khá là kiêu ngạo: "Ngươi được thì ngươi lên a! Cho chúng ta mở mắt một chút người Đại Chiêu các ngươi mất mặt như thế nào! Ngươi nói rượu giả thì là rượu giả sao, ngươi nói chết như thế nào thì chết như thế đó, sao ngươi không lên trời luôn đi!"
"Haizzz."
Thân Khương không khỏi thở dài, quay đầu lại: "Thiếu gia ngài thấy rồi đó, ta muốn ngăn cản hắn, hắn cứ một hai phải thò mặt qua để bị vả, không bị vả không thoải mái, vậy ngài lộ ra tí xíu bản lĩnh, cho bọn hắn mở mắt một chút?"
Lời editor: mới nộp xong thesis, sút vài trăm gờ ram rồi, giờ mới có tí xíu thời gian thở dốc nè
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro