Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85 Lại thêm một cái người chết

Mùa đông ngày ngắn, khi ba người Diệp Bạch Đinh xử lý xong việc, trở lại Bắc Trấn Phủ Tư, thời gian không tính là muộn, nhưng cũng là lúc thấy ánh nắng chiều.

Cừu Nghi Thanh nhìn thấy phó tướng Trịnh Anh chờ ở cửa, quay đầu nhìn Diệp Bạch Đinh một cái: "Tự mình về, ta còn có việc muốn xử lý."

Thân Khương cũng nói: "Ta vừa mới nhớ tới một thứ, cần đi tra cái hồ sơ tư liệu, lại đi phòng trực chọn vài người, rồi đi ra ngoài bài tra người bị hiềm nghi đã làm gì, buổi tối không nhất định trở về, thiếu gia tự tiện ha ——"

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "Ừm, các ngươi tùy ý."

Hắn cùng hai người tách ra, một mình đi vào trong, đi ngang qua một chỗ ngoặt, đột nhiên bên cạnh có một trận gió nhào tới ——

"Ô —— gâu! Gâu gâu!"

Huyền Phong bổ nhào vào người hắn.

Nếu không phải vừa vặn bên cạnh có tường, hắn lại đứng gần, thì hắn nhất định có thể bị cẩu tử xô ngã. Rõ ràng chỉ một ngày không gặp, cẩu tử nhiệt tình cực kỳ, vừa cọ vừa ủi vừa liếm, cổ họng còn ô ô ô, như là đã chịu ủy khuất vô cùng.

"Được rồi được rồi, ta đã về rồi......"

Diệp Bạch Đinh đè đầu cẩu tử xuống, xoa từ trên xuống dưới một lần.

Cẩu tử xoay quanh hắn vừa chạy vừa nhảy, cao hứng vô cùng, như là muốn hắn chơi cùng nó. Hắn nghĩ nghĩ, đại khái là mấy ngày gần đây không có nhiệm vụ gì, cẩu tử bị nhốt ở trong nhà, có chút tịch mịch......

Diệp Bạch Đinh liền thôi không trở về, dắt nó đi một vòng.

Xe con gì đó thì đừng nghĩ, hắn hiện tại lý trí online, lại không xuất thần, nhất định là sẽ không ngồi, cái khác sao, chạy truy đuổi nhau, ném cầu mây cho ngậm về thì được.

"Gâu! Ô gâu! Gâu gâu gâu!"

Cẩu tử xem như chơi điên rồi, sân Bắc Trấn Phủ Tư to như vậy cũng không đủ nó chạy, mình nó kêu đến náo nhiệt, nó còn bận rộn hơn tất cả mọi người!

Không biết qua bao lâu, sắc trời dần dần tối đi xuống, ở cửa được bắc một cái nồi to, có đầu bếp hầm canh thịt dê tại chỗ, xương lớn thả vào canh, bên trong đã có có dương tạp*, cũng có thịt dê, chỉ là ngửi một cái, đã có cảm giác thơm ngon lại ấm áp.

*là món ăn phổ biến của tây bắc, giống phá lấu, vừa có lòng ruột cắt nhỏ nấu cay vừa bỏ rau, hmmm

"Gâu!"

Diệp Bạch Đinh còn chưa lấy lại tinh thần, tiểu nhị trợ thủ cho đầu bếp bên kia đã chạy tới, trong tay ôm cái tay nải nhỏ, cười tủm tỉm hành lễ, đem tiểu tay nải đưa qua: "Tất niên, lão bản nương của chúng ta nói mang cho đệ đệ, người gác cổng nói giao cho ngài là được, ngài xem ——"

Diệp Bạch Đinh nhìn quần áo trên người hắn, lại nhìn nhìn quần áo đầu bếp ở cửa, ký hiệu giống nhau như đúc, còn có mùi hương canh thịt dê quen thuộc này, liền minh bạch: "Các ngươi là người của Trúc Chi lâu?"

Tỷ tỷ đưa tới?

Tiểu nhị gật gật đầu: "Đúng nha, lão bản nương trước khi đi đã dặn dò, kêu hôm nay đến đây, tất niên, mọi người đều nên ấm áp một chút, bọn tiểu nhân trong lòng còn bồn chồn kìa, sợ Bắc Trấn Phủ Tư không cho vào, không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy...... haizz, nhìn tiểu nhân nói cái gì đâu, vị thiếu gia này, đồ vật giao cho ngài, có thể hỗ trợ chuyển giao cho đệ đệ của lão bản nương bọn ta, Diệp tiểu thiếu gia của nhà chúng ta sao?"

Diệp Bạch Đinh tiếp nhận tay nải: "Được, các ngươi cũng vất vả."

"Không dám không dám, trong chốc lát ngài cũng tới uống chén canh thịt dê của chúng ta a, bảo đảm uống ngon, ấm áp!" Tiểu nhị không dám ở lâu, nói xong rồi liền chạy về.

Diệp Bạch Đinh mở ra một góc tay nải, nhìn nhìn, không có thư...... Đại khái là trước đó nên dặn dò đều đã dặn dò, lúc này người lại ở trên đường, không rảnh, tỷ tỷ của hắn, luôn sấm rền gió cuốn, quyết đoán cực kỳ.

Tay nải không tính là quá dày, là giày bông, kẹp áo, cùng hai đôi bao tay da, không tính là tinh xảo bao nhiêu, nhưng hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, đây là tỷ tỷ đích thân làm.

Tất niên...... Nhân gian pháo hoa, ngày khách phương xa trở về nhà, vạn gia đoàn viên, tỷ tỷ không ở đây, không thể vào Chiếu Ngục bồi hắn, đồ vật lại sớm chuẩn bị tốt, từng đường kim mũi chỉ, tất cả đều là chúc phúc phát ra từ đáy lòng nàng.

"Gâu!"

"Suỵt —— cái này không thể cắn, mày ngoan, trở về ăn cơm chiều đi, hửm?"

"Ô ——"

Cẩu tử hôm nay chơi cũng tận hứng, thấy thiếu gia mệt mỏi, có vẻ không muốn chơi nữa, liền tự mình lạch cạch lạch cạch chạy đi.

Diệp Bạch Đinh ôm tay nải, trở về noãn các.

Hắn vốn định đi Chiếu Ngục nhìn xem, nhưng hôm nay từ sáng đến bây giờ, gần như ở bên ngoài cả một ngày, người đều sắp đông lạnh thành khối băng, quần áo cổ áo lông chồn gì cũng không đủ ấm, hắn thật sự quá lạnh! Đi Chiếu Ngục cái gì, hắn mới không cần tiếp tục chịu đông lạnh!

Trở lại noãn các, lập tức thoải mái, hắn cởi cổ áo lông, cởi áo ngoài, nốc một chén trà nhỏ, mặt mày giãn ra, tứ chi nhẹ nhàng, thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Giường đất ấm mùa đông thật tốt, vĩnh viễn là thần!

Nhìn thấy giấy và bút mực trên kỷ nhỏ ở trên giường, lại nghĩ tới vụ án, Diệp Bạch Đinh thuận tay đem tiểu tay nải đặt ở bên cạnh bàn, ngồi xếp bằng trên giường sưởi, mài mực, bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy, lần lượt viết ra tên của người bị hiềm nghi, dùng đường cong nối liền quan hệ giữa các nhân vật, động cơ có khả năng sẽ có......

Phát hiện còn rất phức tạp, hắn cảm giác nội tình vụ án này phi thường phong phú, mặc dù tìm được vật chứng có chỉ hướng, cũng rất khó xác định hung thủ, bởi vì mấy nữ nhân này...... rất có thể đã nói dối.

Diệp Bạch Đinh sửa sang lại suy nghĩ, đem hiện trường vụ án, biểu hiện của thi thể, tin tức hôm nay có được ra phân loại kỹ càng, tinh thần tập trung cao độ, manh mối hình ảnh trước đó xem nhẹ lại từng màn từng màn lướt qua trong óc, cẩn thận xem kỹ, phân tích một lần nữa...

Sắc trời tối dần xuống, không biết khi nào, trong phòng đã lên đèn, chậm rãi, bên ngoài càng lúc càng an tĩnh, động tĩnh ngoài đường rốt cuộc không còn nữa, chỉ nghe gió đêm gào thét, ngẫu nhiên chỉ có tiếng chân Cẩm Y Vệ thay ca đi ngang qua.

Đêm đã khuya.

Lại qua thật lâu, cửa noãn các đột nhiên bị đẩy ra, Cừu Nghi Thanh đi vào.

Y vừa vào, liền nhìn thấy hộp đồ ăn thả trên bàn, còn có một ấm sành đựng canh thịt dê đã nguội ngắt, hộp đồ ăn chưa hề bị mở ra, canh cũng vậy, động cũng chưa động, người nào đó còn chưa có ăn cơm.

Lại nhìn lên giường sưởi, bên cạnh kỷ nhỏ, có cái tay nải nhỏ, giống như được mở ra xem qua, gói cũng không kỹ, bên trong lộ ra giày bông cùng bao tay.

Căn phòng quá ấm áp, đột nhiên một trận gió lạnh cuốn vào, làm Diệp Bạch Đinh giật bắn mình, phản ứng lại, nhìn trản đuốc đã cháy lên trong phòng, lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ, mới phát hiện đêm đã rất sâu.

Biểu tình của lãnh đạo còn không quá đẹp.

Diệp Bạch Đinh theo ánh mắt Cừu Nghi Thanh, thấy được đồ ăn trên bàn, khụ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Đồ của Lỗ vương phủ, tìm được rồi?"

Cừu Nghi Thanh liếc mắt nhìn thiếu niên một cái ý vị thâm trường, thấy ánh mắt thiếu niên hơi né tránh, nụ cười hơi nịnh nọt, rõ ràng là chột dạ, biết mình sai rồi.

Nhìn lại một chồng giấy thật dày trên bàn nhỏ, tràn ngập chữ, biết thiếu niên vất vả, cũng không thượng cương thượng tuyến trách cứ, chậm rãi gật gật đầu: "Ừm, còn rất có ý tứ."

Có ý tứ như thế nào, y chưa nói, Diệp Bạch Đinh cũng không hỏi kỹ, có vài thứ tương đối mẫn cảm, khó mà nói quá rõ ràng, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, xem ra Lỗ vương thật đúng là để lại đồ tốt cho hậu nhân...... Ai ngờ thế tử không biết cố gắng, người của Đông Xưởng cũng chậm chạp, cuối cùng lại tiện nghi cho Cừu Nghi Thanh.

Cừu Nghi Thanh chỉ tay nải nhỏ trên giường sưởi: "Tỷ tỷ đưa?"

"Ừm." Diệp Bạch Đinh lúc này mới phát hiện, đã quên cất tay nải đi.

Cừu Nghi Thanh đứng gần, tiện tay rút từ trong tai nải ra một đôi bao tay, da hươu, rất mềm mại, thủ công cũng tạm được, có điều kích cỡ khá lớn, rõ ràng là không giống tay thiếu niên: "Làm lớn?"

Không đợi Diệp Bạch Đinh trả lời, y nháy mắt liền lĩnh ngộ, đáy mắt tối sầm lại: "Cho ta?"

Diệp Bạch Đinh:......

Tuy đúng là vậy, nhưng biểu tình của ngươi, có phải hơi kỳ quái hay không?

"Tỷ tỷ làm việc từ trước đến nay chu toàn, lễ nhiều người không trách mà."

Một đôi bao tay mà thôi, có cần phải kinh ngạc như vậy hay không? Cừu Nghi Thanh là quan lớn nhất Bắc Trấn Phủ Tư, Thân Khương cũng từng lộ ra với tỷ tỷ, hắn là nhờ có Cừu Nghi Thanh thỉnh thánh chỉ, mới có thể có cơ hội lập công chuộc tội, Chỉ Huy Sứ quan quá lớn, dưới tình huống không quen biết, tùy tiện tặng lễ kết giao, không nhất định là chuyện tốt, rủi vuốt mông ngựa vuốt phải đùi ngựa thì sao? Nhưng đưa đôi bao tay đến tay đệ đệ, thì khác, để đệ đệ tự mình cân nhắc, lễ vật này thích hợp hay không, có muốn đưa lên hay không.

Chỉ là một chút tâm ý, không quá quý trọng, cũng không liên quan tới tiền bạc, Chỉ Huy Sứ nếu là người trọng tình, quan hệ với đệ đệ cũng không tệ lắm, cơ bản là có thể nhận lấy, nhớ hay không nhớ tình không sao cả, sau này nàng liền biết lui tới như thế nào, không nhận cũng không sao, tình cảm còn chưa tới mức đó, lần tới lại nỗ lực.

Cừu Nghi Thanh lập tức cầm lấy bao tay, mang thử, còn rất vừa lòng: "Thân Khương không có."

Diệp Bạch Đinh có chút cạn lời, ngươi một cái Chỉ Huy Sứ, cùng bách hộ so đo cái gì? Lại nói Thân Khương chính mình đi Trúc Chi Lâu, tỷ tỷ có thể thấy hắn, nên tặng lễ ngầm là được, căn bản không cần thông qua tay hắn, hắn dám cam đoan, đồ cho Thân Khương bên kia, tuyệt đối không chỉ một đôi bao tay.

Đừng nói là Thân Khương, hôm nay ở Bắc Trấn Phủ Tư dựng nồi to, Trúc Chi Lâu trực tiếp phái đầu bếp lại đây, nấu canh thịt dê tại chỗ, tất cả mọi người trong Bắc Trấn Phủ Tư đều có phần được chứ!

Nhưng vẫn là đừng nói, đỡ làm hỏng tâm tình của Cừu Nghi Thanh.

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, vươn tay với Cừu Nghi Thanh.

Nhìn bàn tay thon nhỏ của thiếu niên, Cừu Nghi Thanh chậm rãi ngước mắt: "Hửm?"

Diệp Bạch Đinh cười tủm tỉm: "Lần trước phá án khi ngươi đã nói, nếu ta có công, là có thể đòi ngươi bạc hằng tháng."

Cừu Nghi Thanh buông bao tay: "Muốn mua cái gì?"

Diệp Bạch Đinh kỳ thật cũng không muốn mua cái gì, chỉ là nghĩ hôm nay có chút thất lễ, hắn nên cho bọn tiểu nhị của tỷ tỷ chút tiền thưởng, hôm nay năm cũ, trời giá rét, mọi người đều không dễ dàng......

Cừu Nghi Thanh lại cảm giác ánh mắt thiếu niên có chút vi diệu: "Chính là lại muốn uống rượu? Lê hoa bạch?"

Diệp Bạch Đinh:......

Ngươi từ nơi nào nhìn ra vậy?

Bất quá thời cơ đã bị bỏ lỡ, lúc này người đều đi rồi, cũng không tiện bù lại, hắn nghĩ nghĩ, với tính cách của tỷ tỷ, chắc sẽ không bạc đãi người làm, liền cân nhắc cơ hội tiếp theo: "Chờ án này phá, hẳn là cũng ăn tết?"

Khi đó tiêu chút tiền ăn tết, cũng rất hợp tình hình.

Cừu Nghi Thanh: "Đến lúc đó đón giao thừa với ngươi." Y khựng một chút, lại nói, "Lê hoa bạch không cần ngươi mua, ta chuẩn bị cho ngươi."

Diệp Bạch Đinh:......

Hắn thật sự không có ý một hai phải uống rượu!

Bất quá nói đến đón giao thừa, hắn nhìn Cừu Nghi Thanh, đột nhiên nhớ tới, hình như chưa ai nhắc tới cha mẹ của Cừu Nghi Thanh, Bắc Trấn Phủ Tư không có, bản thân Cừu Nghi Thanh cũng không có, trong nguyên tác cũng không có, không ai biết quá khứ của Cừu Nghi Thanh, y từ đâu tới đây, đã trải qua cái gì, vì sao phải làm Cẩm Y Vệ, giống như đột nhiên nhảy ra, cha mẹ song vong, không có người thân, một người cô độc đi một đường, không ai biết y chân chính suy nghĩ cái gì, chân chính theo đuổi chính là cái gì......

Vậy khi ăn tết, hẳn là y rất tịch mịch?

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, bản thân mình là người có tỷ tỷ, tuy rằng năm nay tình huống có điểm đặc thù, không có biện pháp cùng nhau ăn tết, nhưng nhìn tình thế trước mắt, năm sau lại chưa chắc, so ra, Cừu Nghi Thanh liền rất đáng thương, từ đầu đến cuối đều là một mình, nếu lần này mình cự tuyệt cùng nhau đón giao thừa, y có thể khổ sở hay không?

Hắn không tiếp tục đề tài này nữa, cũng không hỏi đối phương về cha mẹ người nhà, tự cảm thấy quan hệ với lãnh đạo còn chưa tới mức đó, nói ra: "Được a, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đón giao thừa, ngươi nhất định phải tới tìm ta."

Hắn vốn dĩ là muốn an ủi, có thể là đêm nay quá mức an tĩnh, hay là não bổ quá nhiều hình ảnh lãnh đạo một mình ăn tết lẻ loi hiu quạnh, thanh âm của hắn hơi trầm thấp mềm mại, quá ấm áp, có chút mời gọi.

Cừu Nghi Thanh rũ mắt, giấu đi ám mang nồng đậm nơi đáy mắt, thanh âm cũng thập phần khắc chế: "Ừm."

Phòng quá mức an tĩnh, không khí cũng hơi xao động khác thường, không tính là xấu hổ, lại không quá tự nhiên, Cừu Nghi Thanh liền mở miệng: "Muốn ăn khuya sao? Cùng ăn?"

Một chút cũng không sợ hãi thiếu niên không đáp ứng, Cừu Nghi Thanh ngồi bên cạnh kỷ nhỏ: "Thuận tiện tâm sự vụ án."

"Được a."

Diệp Bạch Đinh xoa xoa bụng, nhìn đồ ăn trên bàn phía dưới, nhớ tới trước đó Ngưu Đại Dũng đến đây một chuyến, mang đồ ăn và canh thịt dê đến cho hắn, nói Thân Khương buổi tối không tới, tẩu tử chờ hắn về nhà ăn tất niên kìa, các huynh đệ phía dưới ngoại trừ thay ca thì cũng đều đi rồi, nhân thủ có khả năng không đủ, bảo hắn nhân lúc còn nóng ăn đi, ăn xong gọi một tiếng, sẽ có người đến dọn.

Nhưng lúc đó hắn đang chính múa bút thành văn, thuận miệng ứng là lập tức ăn, nói xong liền quên, vẫn mãi không ăn, cũng không kêu người, nên vẫn luôn không có ai đến dọn cái bàn, hiện tại nhìn canh thịt dê, nhớ tới hương vị kia, liền thèm chịu không được......

Cừu Nghi Thanh chú ý tới ánh mắt thiếu niên, căn bản không cần suy nghĩ, liền biết hắn nghĩ cái gì, giơ tay búng tay một cái, kêu người đến, mang đồ ăn xuống hâm nóng lại, lại xào thêm hai món mới, trọng điểm là đừng quên canh thịt dê, nhất định phải hâm nóng lại, đưa lên.

Y vừa phân phó, vừa sửa sang lại giấy trên bàn, chỉnh chỉnh tề tề xếp thành một xấp, đặt ở một bên.

"Cười cái gì?" Y nhìn thiếu niên qua ánh nến.

Diệp Bạch Đinh tay chống cằm, lắc lắc đầu: "Không có gì."

Hắn chỉ là cảm thấy, thứ như thói quen này rất có ý tứ, ngẫm lại hôm nay Cừu Nghi Thanh giúp hắn sửa sang lại quần áo bao nhiêu lần, đếm cũng đếm không hết...... Nam nhân này luôn thích tùy tay thu thập đồ vật, bên người vĩnh viễn gọn gàng ngăn nắp, đồ không vừa mắt cứ muốn sửa sang lại.

Cẩm Y Vệ làm việc rất nhiều thời điểm ngày đêm chẳng phân biệt, dưới bếp dù đã qua giờ cơm, cũng sẽ để lại một bếp không tắt, rất nhanh, món ăn lần lượt được bưng lên bàn, có rau trộn dầu điều, có món xào nhanh tay, còn có canh thịt dê đã hâm nóng.

Đem đĩa đồ chấm tới, gắp miếng ruột dê, quấy vào trong, bỏ vào miệng ——

Diệp Bạch Đinh híp đôi mắt, than thở: "Ngon quá!"

Cừu Nghi Thanh lấy chén không bên cạnh, múc chén canh nóng, thả tới trước mặt thiếu niên: "Ăn từ từ, còn có rất nhiều."

"Ừm ừm!"

Trong bụng có đồ ăn, ngoài miệng cũng có hứng trò chuyện, nếu muốn nói án tử, vậy nói án tử, Diệp Bạch Đinh nói: "Lúc trước khi ta đi học, lão sư từng nhắc đi nhắc lại, nói vụ án có liên quan đến nữ phạm tội, nhất định phải đặc biệt chú ý......"

Cừu Nghi Thanh cũng gắp khối ruột dê: "Giải thích thế nào?"

"Lão sư dùng truyện Conan nêu ví dụ ——"

Diệp Bạch Đinh dừng một chút: "Ặc, người này có khả năng ngươi chưa nghe nói qua, không quan trọng, nhưng trong truyện hắn lý luận rất đáng giá tham khảo, hắn nói loại vụ án này, khi muốn tra xét động cơ của hung thủ thì phải cực kỳ cẩn thận, tội phạm là nam động cơ thường thường là đơn giản, tỷ như tiền tài, quyền lực, báo thù, bọn họ càng trực tiếp, hoặc là càng bạo lực, nữ nhân thì lại rất khó đoán, có đôi khi một chuyện cực nhỏ bé, lại có khả năng bao hàm ý nghĩ rất lớn, các nàng có thế giới nội tâm rất phong phú, có thể nghiệm tình cảm rất tinh tế, vượt xa ngoài tầm hiểu biết của các nam nhân, các nàng giống như một điều bí ẩn, chỉ dựa vào khả năng điều tra là vô pháp cởi bỏ —— xem nhẹ các nàng, tự gánh lấy hậu quả."

"Ta vừa rồi vẫn luôn muốn tìm hiểu suy nghĩ của hung thủ, hai vụ án, hai người chết, nàng có biết rõ mình muốn làm gì hay không, sau khi làm những việc này, hậu quả là cái gì, thứ nàng để ý nhất, lại là cái gì?"

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: "Roi, chủy thủ đã sử dụng, nàng đều mang khỏi hiện trường, trước mắt Cẩm Y Vệ tìm không ra bất kỳ kết quả gì, đại khái nàng cũng chưa vứt bỏ xử lý, không xử lý, là thật sự tin là chúng ta nhất định tìm không thấy nàng sao? Hay là......nàng cũng không sợ bị tìm ra?"

Nàng giết người, chạy trốn, lại tùy thân mang theo hung khí nguy hiểm, rốt cuộc là không muốn bị quan phủ bắt được, hay là chờ mong bị quan phủ bắt được?

Đối diện lãnh đạo cũng không trả lời, lãnh đạo chỉ vươn tay, ngón tay cái ấn lên khóe môi hắn, cọ qua một cái.

Diệp Bạch Đinh: "Hửm?"

Cừu Nghi Thanh: "Nước sốt."

"Ồ...," Diệp Bạch Đinh tùy tiện lau miệng, tiếp tục ăn, còn không quên gắp cho Cừu Nghi Thanh một miếng thịt dê được cắt hơi mỏng, nạc mỡ đan xen, rất ngon, "Ngươi cũng nếm thử đi, ăn rất ngon."

Cừu Nghi Thanh hơi rũ mắt, dùng chén hứng lấy: "Ừm."

Diệp Bạch Đinh hỏi y: "Vụ án đến giờ còn chưa phá, Đông Xưởng có cho ngươi áp lực không?"

Cừu Nghi Thanh khí định thần nhàn: "Bọn họ không có thời gian."

Diệp Bạch Đinh:......

Đúng nha, thế tử đã chết, đồ vật bị thất lạc, Đông Xưởng phỏng chừng đang sứt đầu mẻ trán tìm kìa, sao biết được Cừu Nghi Thanh đã sớm lén lút chuẩn bị tốt, lấy đồ đi, lặng lẽ hố Đông Xưởng một phen, còn tranh thủ thêm cho mình thời gian phá án.

Chỉ Huy Sứ thật sự có chút hư hỏng a.

Hôm nay năm cũ, vạn gia đoàn viên, ngọn đèn dầu nhân gian đều đã tắt, các bá tánh đã sớm vào giấc ngủ, mọi âm thanh đều an tĩnh, bọn họ lại bắt đầu ấm bụng, ngoài cửa sổ có hồng mai nở rộ, trong phòng ngoại trừ rượu, cái gì đều có, cũng thỏa mãn.

Diệp Bạch Đinh ăn đến tròn bụng, thập phần sảng khoái: "Hành vi của hung thủ chứng tỏ mục đích, mục đích cất giấu động cơ......"

Phương thức thương tổn nam nhân, chứng minh nàng phi thường thù hận nam nhân, nhưng hai người chết bất đồng, quần thể nam tính này cũng hoàn toàn không hoàn mỹ, nói đến cùng, mỗi người đều có khuyết điểm, nàng hận, rốt cuộc là ai?

"Hai người chết có điểm giao nhau rất rõ ràng, chính là gia bạo, bọn họ đều thích đánh thê tử, hung thủ hận chính là cái này?"

"Có khả năng rất lớn." Cừu Nghi Thanh cũng buông đũa, "Ngươi đối với vài quần thể đặc thù rất có kiến giải, trước đó đã từng nói, người thật sự có khuynh hướng chịu ngược, thích bị quất roi, nhất định là tự ti, cực độ thiếu cảm giác an toàn, bọn họ muốn bị sử dụng, muốn bị đùa bỡn, muốn bị thao tác, muốn bị cưỡng chế, muốn bị ném xuống, hai người chết cũng không phù hợp đặc thù này, bọn họ rất có thể chỉ là đơn thuần tìm kích thích, hoặc nói là bị dẫn đường, chơi loại kích thích này—— đây có phải là một loại theo ý nghĩa nào đó, là ăn miếng trả miếng hay không?"

Diệp Bạch Đinh suy tư: "Hung thủ......có khả năng nắm giữ phương pháp cùng kinh nghiệm nhất định, trước hết khiến cho bọn họ hứng thú, sau lại dùng lời kể, kỹ xảo, thuần hóa bọn họ, làm cho bọn họ thích loại trò chơi này?"

Rồi đến cuối cùng, giết chết bọn họ.

Vậy thì nữ nhân này, nhất định là cao thủ xem mặt đoán ý, thao tác nhân tâm.

Hơn nữa thời gian này, yêu cầu thay đổi một cách vô tri vô giác, tuyệt đối không phải một lần hai lần là có thể hoàn thành, yêu cầu một quá trình hơi liên tục, củng cố lâu dài, cùng một việc làm càng lâu, càng dễ dàng bị người phát hiện, đặc biệt là người có quan hệ gần...... Chuyện này, tuyệt đối không thể là không có ai biết!

Mấy nữ nhân được hỏi chuyện đó, nhất định có người nói dối!

Diệp Bạch Đinh đột nhiên híp mắt: "Không đúng, nếu điểm mấu chốt không bao gồm việc người bị hại thích chơi quất roi, chỉ là gia bạo —— ngày hôm nay, chúng ta không phải cũng thấy một nam nhân khác có khuynh hướng gia bạo sao?"

Động tác của Cừu Nghi Thanh khựng lại, đáy mắt biến thâm thúy: "Mà người này, liền ở trong mạng lưới quan hệ mà người bị hiềm nghi ngày thường có thể tiếp xúc đến, có thể nhận thức."

Trịnh Hoằng Xuân!

Bọn họ hiện tại tuy không biết quỹ đạo hành vi cụ thể của hung thủ, nhưng hung thủ có thể gặp Lâu Khải và thế tử, có phải cũng sẽ gặp người này hay không? Vậy nàng có thể đã có sát ý, người này chẳng phải nguy hiểm sao!

"Người tới, lập tức đi tìm Trịnh Hoằng Xuân!"

Lúc Diệp Bạch Đinh suy nghĩ, Cừu Nghi Thanh cũng không nhàn rỗi, ý nghĩ của hai người gần như nhất trí, tuy hôm nay là đêm tất niên, Bắc Trấn Phủ Tư cũng có Cẩm Y Vệ trực ban, Cừu Nghi Thanh chỉ huy ổn định, nên giữ nhà thì giữ nhà, có thể phân ra tới thì phân ra tới, đều ra ngoài tìm người, trước đi Trịnh gia, tìm được rồi thì canh chừng, tìm không thấy liền đi tới nơi hắn thường đi!

Cẩm Y Vệ động tác nhanh nhẹn, quen thuộc đường phố kinh thành, rất nhanh đã có phản hồi, Trịnh gia không có ai! Chẳng những gia chủ Trịnh Hoằng Xuân không ở nhà, thê tử Mã Xuân Lan, nữ nhi Trịnh Bạch Vi của hắn cũng không ở nhà!

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, đáy mắt là cảm xúc như nhau ——

Tìm! Nhất định có vấn đề!

Không có vị trí mục tiêu cụ thể, nhân thủ cũng không nhiều lắm, lần này tìm chậm, tìm ra trước chính là nữ nhi Trịnh Bạch Vi, những nơi tiểu cô nương ngày thường hay đến không nhiều lắm, hỏi một câu tìm một chút liền tìm tới rồi, nàng đêm nay ngủ lại trong Lỗ vương phủ, ở cùng chỗ với bạn thân Chu Nguyệt.

Sau khi hỏi qua tiểu cô nương, Mã Hương Lan cũng tìm được rồi, nói vì hôm nay ban ngày trượng phu không cao hứng, về nhà ăn trận đòn, nàng ta không muốn nén giận, lập tức rời nhà đi ra ngoài, tối nay ngủ lại trong cửa hàng hồi môn của mình, còn trượng phu đi đâu, làm gì, toàn bộ không biết.

Đến hừng đông, rốt cuộc cũng tìm được Trịnh Hoằng Xuân, nhưng thực bất hạnh, hắn đã chết.

Thân Khương sáng sớm nhận được tin, liền hấp tấp chạy tới Bắc Trấn Phủ Tư: "Thiếu gia, chúng ta hiện tại đi hiện trường sao!" tranh thủ trên đường chạy tới đây, hắn đã hỏi qua thủ hạ, mang đến tin tức mới, "Mã Hương Lan bên kia vừa nhận được tin Trịnh Hoằng Xuân chết, nói là không chịu mổ thi kiểm nghiệm!"

Diệp Bạch Đinh là sau nửa đêm chịu đựng không nổi mới ngủ, dùng nước lạnh rửa mặt, kích thích cả người giật mình một cái: "Không cho giải phẫu?"

Sự tồn tại của Mã Hương Lan trong vụ Lâu Khải và thế tử cũng không rõ ràng, nếu không phải địa điểm tử vong của hai người chết đều đứng tên nàng ta, nàng ta đã sớm bị bài trừ, nhưng hiện tại, cách nói của nàng ta không khác với Thịnh Lung trước đó —— không cho giải phẫu kiểm nghiệm?

Diệp Bạch Đinh nhanh chóng hỏi: "Địa điểm Trịnh Hoằng Xuân tử vong tra xét chưa? Chết ở đâu, đứng tên ai?"

Thân Khương trả lời không được, hắn tối hôm qua về nhà ăn tết, trong tư có việc cũng không thông báo hắn, trước mắt là vừa mới tới, tình huống còn chưa có thăm dò rõ ràng đâu!

Ngay lúc này, Cừu Nghi Thanh đẩy cửa tiến vào: "Địa điểm người chết tử vong là ngõ nhỏ cách lỗ vương phủ không xa, viện nhỏ một cửa tầm thường, vẫn là sinh ý 'thuê ngắn hạn qua đêm' —— vẫn là đứng tên Mã Hương Lan."

Diệp Bạch Đinh thấy trên người Cừu Nghi Thanh mặc là quần áo ra cửa, lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình, rất thích hợp: "Vậy đi xem xem?"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Đang có ý này."

Mấy người tức khắc từ Bắc Trấn Phủ Tư xuất phát, đi đến nơi án mạng phát sinh.

Vẫn là cảnh tượng quen thuộc, phương thức quen thuộc, trong phòng mùi son phấn trộn lẫn với huân hương kỳ dị lại nồng nặc, cách trói treo thi thể, vết thương trên người, đồ vật bị cắt bỏ, phòng trang trí lụa hồng, hai chén trà đã uống một nửa, khay trà thất lạc......

Giống như đúc hiện trường tử vong của Lâu Khải và thế tử.

Điểm không giống nhau chính là lần này phát hiện rất sớm, than đốt trong phòng chưa tắt, nhiệt độ cơ thể của thi thể vẫn còn, hơi thấp hơn so với người bình thường, dựa theo độ ấm tính ra...... Thời gian tử vong không vượt qua một canh giờ rưỡi.

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, mặt mũi hiểu rõ ràng.

"Lập tức tìm kiếm xung quanh!"

"Có khả năng hung thủ cũng chưa đi xa!"

"Dạ!" Thân Khương ứng tiếng, tự mình chỉ người, tức khắc triển khai tìm tòi bài tra!

Còn có điểm không giống nhau.

Diệp Bạch Đinh đột nhiên chú ý tới góc bàn, dừng chân nhìn kỹ ——

Hung thủ lần này phạm sai lầm.

"Chỉ Huy Sứ, ngươi đến nhìn xem, có phải có chút quen mắt hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro