Chương 84 Tình địch? Phiiii
Trời đông, lanh lảnh càn khôn, hai thân ảnh trong gió bắc, một cao lớn vĩ ngạn, một eo thon thanh tú, hai người ngươi giúp ta bọc quần áo, ta giúp ngươi sửa cổ áo, hình ảnh rất có điểm ái muội.
Nhưng Diệp Bạch Đinh cũng không nhận thấy.
Bởi vì toàn bộ tin tức chi tiết vừa rồi đều cần thông qua não, hắn không ngừng tự hỏi, cũng vì mật độ ngôn ngữ của Cừu Nghi Thanh khác thường, nói chuyện rất nhanh.
"Có một điểm vô cùng rõ ràng ——" Cừu Nghi Thanh nghiêm túc nói, "Dung Ngưng Vũ nếu không phải đang nói dối bao che Trịnh Bạch Vi, thì là quan hệ với tiểu cô nương thực tế cũng không quá thân mật, nàng ta thật sự không biết."
Diệp Bạch Đinh trái lo phải nghĩ, cũng chưa lĩnh hội đến hàm nghĩa trong đó: "Giải thích thế nào?"
Như thế nào rõ ràng? Sao hắn không nhìn ra?
Cừu Nghi Thanh nhìn nhìn bốn phía, nhảy lên, từ trên cây cao bẻ một nhánh cây xuống dưới, đưa cho Diệp Bạch Đinh: "Cầm."
Diệp Bạch Đinh nhìn nam nhân đối diện, lại cúi đầu nhìn nhánh cây trong tay: "Hửm?"
Cừu Nghi Thanh: "Nếu như lúc này đột nhiên gặp phải thích khách, tình thế nguy cấp, ngươi cần dùng nó để phòng bị công kích, ngươi sẽ cầm như thế nào?"
Diệp Bạch Đinh đương nhiên là lập tức cúi đầu quan sát, nhánh cây này đầu nào lớn đầu nào nhỏ, chỗ nào dễ gãy, chỗ nào thoạt nhìn càng cứng cáp chịu lực, góc độ nào sẽ không bắn ngược tổn thương đến chính mình......
Hắn thực mau chọn một chỗ, nắm lấy: "Như vậy."
"Sai rồi." bàn tay to của Cừu Nghi Thanh phủ lên mu bàn tay hắn, điều chỉnh, "Nơi này có cái gờ, mới nhìn có lẽ cũng không ảnh hưởng, nhưng ngươi nắm lâu, lòng bàn tay sẽ đau, sẽ cọ chảy máu, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ và thời cơ ngươi vung kiếm...... Nắm nơi này, ngươi mới có thể dùng ít sức hơn."
Vung kiếm?
Diệp Bạch Đinh nhíu mày, thôi vậy, lãnh đạo giảng bài, chỉ là cho cái ví dụ mà thôi, không cần quá tích cực, bất quá cẩn thận quan sát......hình như đúng là như vậy?
Hắn tức khắc lĩnh ngộ: "Chỉ Huy Sứ quả nhiên chuyên nghiệp."
Luận đánh nhau, đối với việc sử dụng thuần thục các loại vũ khí, hắn thật sự không đủ.
Cừu Nghi Thanh chậm rãi rút nhánh cây ra khỏi tay thiếu niên: "Các nắm thuận tay các vũ khí khác nhau, tư thế công kích bất đồng, phương thức Trịnh Bạch Vi vung roi rất quen thuộc, tuyệt đối không phải là lần đầu tiên, hoặc là không quen, chỉ ngẫu nhiên sử dụng."
Diệp Bạch Đinh suy tư: "Nhưng nàng một cái tiểu cô nương......"
Phải trải qua cái gì, mới có thể luyện tập loại vũ khí có tính công kích này, còn không để người biết?
Trước viện vang lên tiếng đồng la, gõ ra tần suất đặc hữu, Cừu Nghi Thanh nghe nghe: "Quá ngọ, gia chủ đãi khách dùng cơm."
Vương phủ phát tang, thông tri bạn bè thân thích nghi thức, nhưng vì vụ án chưa phá, linh đường chỉ có bài vị, không có xác thế tử, quan tài là trống không, chưa kịp đưa tang, người khác cũng chọn thời gian lại đây, hoặc là buổi sáng, hoặc là buổi chiều, giữa trưa giờ cơm, bình thường là không có khách.
Còn cơm này sao, người tới, biểu đạt thương tiếc, đưa danh mục quà tặng, ăn hay không ăn không sao cả, rất nhiều khách khứa đã rời đi, tỷ như cả nhà Trịnh Hoằng Xuân đã đi rồi, Lý Dao cũng không có khả năng ở lại, còn lại thì, hai cái gánh hát mạnh ai nấy làm chuyện của mình, Thịnh Lung và Chu Nguyệt cơ bản đều ở gần linh đường, an bài xử lý công việc trong phủ và mấy chuyện đột xuất, đáp lễ khách đến, phỏng chừng cũng không có náo nhiệt gì để xem.
Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ: "Chúng ta cũng đi sao?"
Cừu Nghi Thanh gật gật đầu: "Nơi này sẽ có người tiếp tục ngồi canh, sau đó báo lại, chúng ta đi trước."
Diệp Bạch Đinh lý giải, Lỗ vương phủ khách khứa đông đảo, tới tới lui lui đều là người, hỏi vài câu vặt vãnh, bị nghe được cũng không có gì, thảo luận vụ án lại không được, một khi có chi tiết gì không nên lọt ra ngoài, có khả năng sẽ mang đến nhiều phiền toái cho việc phá án.
Cừu Nghi Thanh thả cái mệnh lệnh xuống, mang Diệp Bạch Đinh rời khỏi vương phủ, ra cửa không bao lâu, liền chạm mặt với Thân Khương cũng vừa nhận lệnh bước ra.
"Ăn cơm trước."
Ba người cũng không đi xa, tìm cái tửu lầu thoạt nhìn giá cả không thấp, nhưng nhất định an tĩnh an toàn ở bên đường, đi vào.
Quả nhiên tiêu phí không bình thường, phục vụ cũng khác biệt, bọn họ nhanh chóng được đưa tới ghế lô dựa cửa sổ trên lầu, nước trà điểm tâm nhanh chóng được đưa đến, đồ ăn gọi lên cũng rất nhanh, bọn tiểu nhị được huấn luyện đàng hoàng, cũng sẽ không quấy rầy, để lại câu có việc ngài chỉ cần gọi, liền lui xuống.
Thấy Chỉ Huy Sứ động đũa, Diệp Bạch Đinh cũng cầm đũa gắp đồ ăn, thuận tiện hỏi Thân Khương: "Hôm nay có phát hiện gì mới không?"
"Đúng là không ít," Thân Khương vừa bới cơm gắp đồ ăn cho mình, vừa tranh thủ nói chuyện, "Ta nhìn chằm chằm Chu Nguyệt và Trịnh Bạch Vi, hai cái tiểu cô nương đều rất thông minh nhạy bén, cảm tình cũng rất tốt. Thế tử vừa chết, đệ đệ còn chưa trưởng thành, địa vị của Lỗ vương phủ trong mắt người ngoài có khả năng sẽ phát sinh biến hóa, Chu Nguyệt dẫn đệ đệ ở trước linh đường, cảm xúc phi thường căng thẳng, rất dễ dàng chịu kích thích, Trịnh Bạch Vi sẽ tập trung chú ý đến nàng, khi Chu Nguyệt có biểu tình không đúng, nói lời không ổn, có khả năng sẽ làm người hiểu lầm, sẽ giúp nàng yểm hộ......"
Diệp Bạch Đinh nghĩ tới: "Tỷ như an bài nghi thức tang lễ, làm người chỉ trích, khi Chu Nguyệt không khách khí nói ra, Trịnh Bạch Vi đưa qua ly nước ấm kia?"
"Ừm," Thân Khương nhanh chóng lùa cơm, nói chuyện cũng không dừng, "Hành động nhỏ cùng loại rất nhiều, Trịnh Bạch Vi cũng sẽ ở lúc Chu Nguyệt không rảnh lo, hỗ trợ chiếu cố đệ đệ của nàng."
"Chu Nguyệt cũng không tồi, cảm xúc căng chặt đi nữa, cũng chưa quên bằng hữu, đã sớm an bài người, bảo đảm an toàn cho Trịnh Bạch Vi ở vương phủ, mặc kệ Trịnh Bạch Vi đi đâu, nhất định sẽ có người âm thầm chú ý bảo hộ, đồ trong vương phủ đều để Trịnh Bạch Vi tùy ý sử dụng, cho dù nàng yêu cầu cái gì, đều có thể dùng —— cái roi kia, thiếu gia hẳn là cũng thấy được?"
Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "Trịnh Bạch Vi rất quen thuộc vương phủ, nơi nào để roi đều biết."
Thân Khương: "Nghe nói bởi vì Chu Nguyệt từ nhỏ thích chơi roi, vương phủ lại rộng, thường xuyên chơi một chút là không thấy, liền phát giận, lúc sau trong vương phủ gần như cách một chỗ, đều phải để sẵn một cây roi, mà mấy chỗ này, Trịnh Bạch Vi đều biết."
"Trừ bỏ tìm Dung Ngưng Vũ trò chuyện về thoại bản, nghe người ta nói cha mẹ cãi nhau, đã xách roi tới hai lần, Trịnh Bạch Vi cơ bản đều ở bên cạnh Chu Nguyệt, ở linh đường cũng không phải lúc nào cũng có khách, thỉnh thoảng, ta có thể nghe được các nàng thì thầm, Chu Nguyệt sẽ hỏi thăm mẹ của Trịnh Bạch Vi, hỏi nàng hiện tại ổn không, Trịnh Bạch Vi sẽ trấn an Chu Nguyệt làm nàng yên tâm, nói tiểu dì Thịnh Lung của nàng nhất định sẽ không có việc gì......"
Thân Khương có cảm giác: "Các nàng giống như biết bí mật của nhau, sẽ cùng nhau chia sẻ, có ý thức bảo hộ đối phương, không có bất luận mâu thuẫn gì, cũng sẽ không phản bội."
Diệp Bạch Đinh suy tư: "Các nàng đều biết dùng roi, đều biết nỗi khổ và bí mật của nhau, biết chia sẻ cùng bảo hộ...... những gì thế tử phi cùng Thịnh Lung trải qua, phiền não của Chu Nguyệt, Trịnh Bạch Vi sẽ hiểu và thông cảm, nếu Trịnh Bạch Vi và Dung Ngưng Vũ có quan hệ mật thiết, có thể sẽ những chuyện liên quan đến Dung Ngưng Vũ, tiện đà hiểu biết về Yến Nhu Mạn, cùng với những người từng được Dung Ngưng Vũ giúp hay không?"
Trịnh Bạch Vi và Chu Nguyệt trong sinh hoạt tuy hai mà một, toàn bộ tin tức đều có thể chia sẻ, Chu Nguyệt cũng sẽ biết càng nhiều,ngoại trừ việc cha mẹ Trịnh Bạch Vi bất hòa, thông cảm với Trịnh Bạch Vi ra, đối với người như Dung Ngưng Vũ Lý Dao, cũng sẽ có khuynh hướng tình cảm nhất định.
Thân Khương: "Hai cái tiểu cô nương sẽ có hiềm nghi sao?"
Diệp Bạch Đinh dừng một chút: "Khó mà nói."
Phòng đột nhiên an tĩnh.
Cừu Nghi Thanh đem đĩa cá sông tươi đẩy đến trước mặt thiếu niên, gắp cho hắn một miếng thịt nạc cá: "Từ từ ăn, không nóng nảy."
Diệp Bạch Đinh ngoan ngoãn ăn thịt cá, lại uống hai ngụm canh, mới nói: "Tuổi 15-16, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, có lẽ hai cái tiểu cô nương được đại nhân bảo hộ rất tốt, chưa từng chịu đựng những thương tổn đó, có lẽ các nàng ở nơi người khác nhìn không thấy, cũng đã trải qua đau xót khó có thể miêu tả, các nàng thông minh, hiểu chuyện, sẽ đồng cảm, thương hại người khác, sẽ căm hận những thương tổn đến từ hành vi lén lúc, cũng sẽ có xúc động độc hữu của tuổi này...... Hơn nữa các nàng không sợ, có sức hành động nhất định."
Nói theo cách nào đó, các nàng có những thời điểm, là có chút nguy hiểm.
Thân Khương sửng sốt, cơm trong tay cơm tức khắc hết thơm: "Cho nên hôm nay đến đây tra một chuyến, cũng không có xác định ai là hung thủ, phạm vi người bị hiềm nghi lại tăng lên?"
"Thông tin vụ án còn không phải là một quá trình từ không đến có, từ pha tạp đến tinh tế, cuối cùng kéo tơ lột kén, tìm được chân tướng sao?"
Diệp Bạch Đinh thật sự không quá lo lắng, rất nhiều vụ án, trong quá trình phá án, đều sẽ trải qua khốn cảnh ở giai đoạn nào đó, đồ vật nhìn như rất nhiều, lại tìm không thấy manh mối, bị lạc trong lớp sương mù dày đặc, nửa ngày đi không ra, nhưng chỉ cần bình tĩnh lại, tinh tế quan sát, phân tích, vẫn sẽ tìm được đường ra.
"Vụ án này có hai người chết, dựa theo động cơ mà phân tích, Lý Dao thay đổi thập phần kỳ quái, từ người bị hại nhu nhược chết tâm, có khuynh hướng tự sát, biến thành kẻ dũng cảm cứng cỏi cường đại, không sợ con đường phía trước, nhất định là có cái cơ hội. Chuyện như giết chồng này nàng có dám làm hay không, vô pháp xác định, nhưng nàng thay đổi, đại khái xuất phát từ nguyên do là muốn bảo hộ, ai đã giúp nàng? Người năm đó giúp nàng, hay là người hiện tại giúp nàng giết trượng phu?"
"Người năm đó đã giúp nàng?" Thân Khương không hiểu.
Diệp Bạch Đinh liền đem thu hoạch cùng Cừu Nghi Thanh hôm nay nói hết với Thân Khương, bao gồm chuyện đã nhìn thấy, lời nghe được, toàn bộ biểu hiện của người có liên quan đến vụ án.
Thân Khương hút hơi khí lạnh: "Dung Ngưng Vũ? Năm đó đã từng giúp nàng, ở kinh thành gặp lại, còn vì thân thể nàng không tốt, xách đồ vật vất vả, đưa nàng một đường, vậy lần này có thể lại nhìn không được, hỗ trợ giết trượng phu nàng hay không?"
Diệp Bạch Đinh: "Còn có một điểm ngươi đừng quên, Lâu Khải trượng phu của Lý Dao, chính là nam nhân trả số tiền lớn ở thanh lâu Giang Nam, muốn được phục vụ 'lạc thú đặc thù' kia, nữ nhân cứu Lý Dao, đã thay nàng ta thừa nhận phần thống khổ này."
Thân Khương vỗ đùi: "Vậy thì càng khả nghi a! Dung Ngưng Vũ nếu đã từng bị Lâu Khải cường bạo, chẳng phải là đã sớm ghi hận hắn, gặp lại ở kinh thành, nam nhân này vẫn ác liệt như vậy, động cơ không phải có rồi sao!"
Cừu Nghi Thanh bổ sung một câu: "Thông tin này là Yến Nhu Mạn nói, nàng ta kéo Dung Ngưng Vũ vào, vì hai người có xích mích, mức độ chân thật còn chờ khảo chứng."
Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Không sai, tiền đề của tất cả những chuyện này, là tin tức Yến Nhu Mạn nói là chính xác, Dung Ngưng Vũ chính là người năm đó, nhưng bản thân Yến Nhu Mạn, nhất định là biết gì đó."
Hoặc là, che giấu cái gì đó.
"Cái này không có biện pháp giả vờ đi?" Thân Khương cân nhắc, "Dung Ngưng Vũ cùng các ngươi nói những lời này, vừa nghe liền thấy nửa thật nửa giả, theo kinh nghiệm phá án, như vậy tuyệt đối có vấn đề!"
"Còn có cái chết của thế tử," Diệp Bạch Đinh nói, "Thịnh Lung vẫn có hiềm nghi rất lớn, nàng ta cố ý đề cập đến việc cùng Lý Dao quan hệ không tốt, nói thế tử đã từng quấy rầy Lý Dao, các nàng thậm chí muốn tránh mặt nhau ở nơi công cộng, xung đột này có điểm kỳ quái cùng cố tình......"
"Trước đây ta từng suy đoán, Lý Dao và Thịnh Lung có phải có ước định gì hay không, dùng phương pháp giết người giống nhau, diệt trừ vị hôn phu cùng trượng phu cho nhau, ở động cơ cùng thời gian gây án làm ra lẫn lộn, không dễ bị phát hiện, mới có thể đối với việc gặp mặt hơi kiêng kị, đến giờ này suy nghĩ này vẫn chưa hoàn toàn bị bài trừ, nếu như xuất phát từ mục đích bảo vệ, động cơ của Thịnh Lung hoàn toàn có thể hiểu được."
"Thiếu gia lợi hại a!" Thân Khương tròn mắt, "Có phương hướng đáng tin cậy như vậy, vì sao không nói?"
Diệp Bạch Đinh lắc đầu: "Chính là bởi vì không đáng tin cậy, Yến Nhu Mạn và Dung Ngưng Vũ xuất hiện, biểu hiện của hai cái tiểu cô nương, đều làm vụ án trở nên khó bề phân biệt, không thể tùy ý xác nhận."
Thân Khương nghĩ nghĩ, nói: "Đúng là vậy, ta hôm nay đặc biệt quan sát, tình cảm giữa Chu Nguyệt và Trịnh Bạch Vi tốt, thích tiểu dì cũng không phải giả, nàng ta đối với Thịnh Lung thực sự không muốn xa rời, cũng rất nghe lời Thịnh Lung, một tiểu cô nương điêu ngoa, miệng không buông tha người như vậy, không phải tuyệt đối tín nhiệm, không có khả năng như thế, dù sao ta cảm thấy, nếu nàng ta biết mẫu thân gặp phải cái gì, tính tình của phụ thân, tuyệt đối sẽ không đáp ứng hôn sự này của tiểu dì."
Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Sẽ đáp ứng, thì nhất định có nội tình, có thể là đã biết cái gì, hoặc là, đã chuẩn bị kỹ, muốn làm cái gì."
Thân Khương: "Bởi vì nữ nhi giao hảo với Chu Nguyệt, Mã Hương Lan đối với Chu Nguyệt là thái độ yêu ai yêu cả đường đi, nàng ta trước khi mang nữ nhi rời khỏi vương phủ, có để lại chút quần áo cho Chu Nguyệt, nói là nàng thân thủ làm, chắc là thông cảm cho hoàn cảnh của Chu Nguyệt, nhưng chút thông cảm này chắc là không đến mức giết người...... Mã Hương Lan và hai người bị hại liên hệ hữu hạn, ngoại trừ cho thuê tòa nhà nơi hiện trường án mạng, lại không có gì khác, chắc là có thể bài trừ hiềm nghi? Vậy người hiềm nghi trong danh sách của chúng ta, có thể xác định?"
"Còn có Yến Nhu Mạn."
Diệp Bạch Đinh nhắc tới tên này: "Người là sẽ nói dối...... Ngươi có chú ý tới một điểm, chỉ có Yến Nhu Mạn trả lời khẳng định, nàng sẽ tiếp loại phục vụ này, hơn nữa rất am hiểu, nàng đã phục vụ hai người chết, rõ ràng đặc thù đam mê của cả hai......"
Từ lúc ban đầu phân tích, bọn họ đã có chung nhận thức, vụ án này nhất định có liên quan tới nữ nhân, tìm được nữ nhân tiếp khách là ai, liền có phương hướng.
Thân Khương: "Nhưng Yến Nhu Mạn nói hai người chết đi đêm, cũng không phải do nàng phục vụ...... Người kia là ai, đến bây giờ đều tra không đến!"
Diệp Bạch Đinh cười: "Vậy cứ theo phương hướng của Yến Nhu Mạn mà tìm, nếu nàng là người trong nghề, con đường tin tức của nàng, đối tượng cạnh tranh...... Không phải rất mẫn cảm sao? Nhìn chằm chằm xem, có người chúng ta muốn hay không."
"Minh bạch!" Thân Khương hai mắt tỏa sáng, xoa tay hầm hè, "Ta lại muốn xem thử, ai sẽ chơi cái này!"
Diệp Bạch Đinh: "Người sẽ chơi loại này, mặt ngoài rất khó nhìn ra, quá trình tìm kiếm cần phải cẩn thận, còn có hai cái tiểu cô nương, vẫn phải chú ý, các nàng thiệp thế chưa thâm, có thông minh có chu toàn đi nữa, chỉ có thể che giấu hữu hạn, điều tra quá khứ, hành tung của các nàng trước và sau khi án phát, có lẽ sẽ có thu hoạch."
"Ừm ta biết rồi!"
Thân Khương vừa ăn cơm vừa nói chuyện, chuyện nói nhiều, cơm ăn cũng nhanh, cơ bản là đũa kẹp đồ ăn gì liền ăn cái đó, không để tâm, thẳng đến sau đó mới phát hiện mình luôn kẹp một món, nguyên dĩa rau xào một mình hắn ăn sạch......
Hắn cũng không kén ăn, trong nhà tức phụ không cho phép, hễ có đồ ăn không hết, toàn để hắn phụ trách kết thúc, nhưng trên bàn nhiều đồ ăn như vậy, dĩa cá to như vậy đâu rồi, giống như hắn cũng chỉ ăn một miếng?
Nhìn lại, phát hiện dĩa cá kia đang nằm ngay ngắn ngay trước mặt Kiều thiếu gia, Kiều thiếu gia hôm nay là thật sự kiều, bản thân không động đũa, còn để Chỉ Huy Sứ đích thân lựa thịt, bỏ xương, chấm nước chấm bỏ vào chén cho hắn, hắn mới múc cơm ăn một lần......
Ngươi không có tay sao! Chính mình không biết gắp sao!
Trách không được hôm nay Chỉ Huy Sứ cũng không nói gì, té ra là chỉ lo lựa xương cá đi!
Đang khiếp sợ, Chỉ Huy Sứ không mặn không nhạt nhìn qua: "Sao ngừng rồi, không ăn thêm đi?"
Ngoài mặt giống như quan tâm cấp dưới, kỳ thật là vẻ mặt uy hiếp —— sao không ăn? Muốn làm trò gì?
Thân Khương lật đật thu hồi ánh mắt, lại thêm nửa chén cơm: "Hôm nay đồ ăn cũng thật thơm, chút cơm này sao có thể đủ, nào, tới đi thiếu gia, ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút!"
Diệp Bạch Đinh đang chiến đấu với thịt cá, ăn không nhanh như vậy: "Ừm, là có chút ngon."
Thân Khương:......
Haizzz, ai biểu người ta là Kiều thiếu gia chứ, mặt đẹp việc làm tốt bản lĩnh lớn, kiều quý một chút cũng bình thường.
Một khắc trước còn đang chửi thầm, ngay sau đó Thân bách hộ liền ấm không chịu được, bởi vì Kiều thiếu gia kiều quý như vậy, lại múc cho hắn chén canh!
Diệp Bạch Đinh kỳ thật chỉ là thấy Thân Khương ăn quá nhanh, vừa lúc chính mình đang múc canh, liền thuận tay múc cho hắn một chén, đỡ cho hắn một không cẩn thận bị nghẹn, nhưng hắn đưa qua, đối phương nửa ngày không tiếp, hắn liền nhíu mày: "Hửm?"
Thân Khương phải nói là rất cảm động, lập tức muốn trình diễn cảnh vuốt mông ngựa khoa trương, liền thấy sắc mặt Chỉ Huy Sứ không đúng, lòng từ tràn đầy vui mừng lập tức biến thành sợ hãi: "Cái này......không thích hợp đi?"
Hắn dùng ánh mắt điên cuồng ra hiệu cho Kiều thiếu gia, ngươi mau nhìn bên cạnh, mau nhìn a! Múc canh ngươi chỉ múc cho một mình ta, đã quên Chỉ Huy Sứ, có phải không thích hợp hay không?
Trước đó Thân Khương cùng Cừu Nghi Thanh có ánh mắt giao lưu thì Diệp Bạch Đinh không thấy được, hắn chỉ cần thấy, đương nhiên là hiểu, vì thế quay đầu nhìn Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ muốn hay không?"
Cừu Nghi Thanh vẫn cứ nghiêm chỉnh rụt rè: "Thật không quá khát."
"Vậy cũng tới một chén đi," Diệp Bạch Đinh đã lấy một cái chén, múc canh, đưa qua, "Hôm nay đa tạ Chỉ Huy Sứ bảo hộ ta, bận rộn suốt một buổi sáng, Chỉ Huy Sứ vất vả."
Làn da cổ tay thiếu niên trắng nõn, mang cái tiểu lục lạc bằng vàng có chữ 'đinh' do tự tay mình khắc, đốt ngón tay thon dài, đầu ngón tay hồng nhuận, không biết có phải canh hơi nóng hay không nữa......
Cừu Nghi Thanh vươn bàn tay to ra tiếp cái chén: "Không phải chuyện gì to tát, ngươi có khó xử, cứ việc nói với bổn sứ."
Thân Khương chậm rãi lùa cơm, đột nhiên cảm thấy có chút no.
Các ngươi tiếp tục, không cần nhìn ta, thật sự!
Nam nhân thật là thiện biến, rõ ràng trước đó nói chuyện với Kiều thiếu gia, đều là ngươi ngươi ta ta, ít có bưng cái giá, có người khác liền 'bổn sứ bổn sứ', trước kia cũng không thấy ngươi để ý như vậy!
Có lẽ hôm nay trời thật sự đẹp, đặc biệt thích hợp xem náo nhiệt, ở Lỗ vương phủ nhìn một đống còn không đủ, cơm nước xong ra cửa, lại thấy một cái không quá để ý.
Bình thường dựa theo quy củ chức nghiệp, Thân Khương hiểu rất rõ, ra cửa khẳng định là muốn cho quan trên đi trước, hắn lót sau, hiện tại có Kiều thiếu gia, ặc...... Dù sao hai người bọn họ nguyện ý đi như thế nào thì đi như thế đó, chính mình vẫn là đi sau, tốt nhất là hỗ trợ nhìn canh chừng một chút xung quanh, để ngừa có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.
Vừa nhìn chằm chằm một hồi, hắn đột nhiên phát hiện phía trước một thiếu niên bán hoa đi đến.
Việc này không hiếm lạ, bán hoa thì cô nương thiếu niên, lão thái thái lão gia gia đều có, trên đường ở kinh thành cũng không hiếm thấy, nhưng hôm nay thiếu niên này có chút không đúng, như là trong lòng có chuyện gì, căn bản không nhìn đường, khi đi ngang qua chỗ này, không biết làm sao mà chân bị vặn một cái, nghiêng nghiêng liền đổ vào ngực Cừu Nghi Thanh.
Hắn đại khái không biết, Chỉ Huy Sứ người này lạnh nhạt vô tình, không biết thương hương tiếc ngọc là cái thứ gì, y lập tức nhíu mày, lùi ra sau một bước.
Cừu Nghi Thanh chẳng những chính mình lui, còn kéo Kiều thiếu gia cùng lui, lui rõ rõ ràng ràng, sợ bị dính phải một góc áo, chẳng những kéo Kiều thiếu gia cùng nhau lui, còn tùy tay túm Thân Khương, thuận tiện xách hắn ra trước mặt......
Làm tấm chắn.
Thân Khương:......
Thân bách hộ nhìn thiếu niên tinh chuẩn không lầm mà bổ nhào vào lòng mình, lật đật túm kéo ra: "Chân của ngươi là phế đi sao, đi đường cũng không đi cho đàng hoàng!"
Nói giỡn hả, tức phụ của hắn chính là cọp mẹ, cái mũi có thể sánh với Huyền Phong ở trong tư, mỗi lần về nhà hễ mà ngửi được một chút mùi vị không thích hợp, mặc kệ là nam hay nữ, đều sẽ ghen! Bận nửa ngày đã đủ mệt mỏi, hắn còn không muốn lại bị đánh!
Nào biết thiếu niên vốn dĩ không để ý tới hắn, vành mắt ửng đỏ nhìn Cừu Nghi Thanh xin lỗi: "Xin lỗi, hôm nay trời lạnh ít người, hoa bán không được, mới vừa rồi nóng lòng thất thần, lúc này mới trẹo chân......"
Thân Khương liền nhìn ra không thích hợp. Thiếu niên này, tuổi chừng 15-16 tuổi, vóc người chưa trưởng thành, dáng người mảnh khảnh, có cảm giác ngây ngô đặc thù, biểu tình cũng vậy, có chút thẹn thùng, mặt mũi mơ màng, là vẻ sạch sẻ đặc hữu của tuổi thiếu niên, trong tay ôm mấy cành hoa mai, mũi bị lạnh đến đỏ bừng, thoạt nhìn có chút đáng thương, đôi mắt thủy thủy nhuận nhuận, bộ dáng dễ làm người động lòng.
Vừa mở miệng thì thanh âm càng như mưa xuân, mềm mềm mại mại, không có cố ý liêu nhân, lại vươn vươn vấn vấn, làm người nhột nhạt.
Còn có một điểm càng đặc biệt, trên người hắn mặc quần áo màu tím nhạt, cũng không tính là xấu, hắn khá trắng trẻo, gầy vừa phải, mùa đông cũng hoàn toàn có vẻ mập mạp, có điều kiểu cắt may của bộ quần áo này, từ bả vai đến phần eo đều thập phần vừa vặn, từ vòng eo bắt đầu đi xuống, thì lại có có chút rộng, nhìn kỹ giống như mặc váy......
Thiếu niên, da bạch, tay nhỏ eo thon, mặt mày thanh triệt sạch sẽ, váy tím, đây còn không phải là phiên bản của Kiều thiếu gia sao?
Chỉ là mặt mũi không quá giống, thiếu niên đích xác tú khí, nhưng so với Kiều thiếu gia thì không đủ nhìn, đôi mắt không sáng bằng Kiều thiếu gia, nói chuyện cũng không rõ ràng quyết đoán như Kiều thiếu gia, ngũ quan khí chất cũng không được, Kiều thiếu gia cười, ngươi có thể nhìn đến hoa đào mùa xuân ánh nắng mùa hè, cũng không cần giả vờ đáng thương, chỉ cần sinh cái bệnh, ngươi nhìn một cái đều chịu không nổi mà đau lòng, thiếu niên trước mắt này nhìn kiểu gì cũng có vài phần cố tình, diễn hơi quá.
Ta đi ——
Thân Khương trợn mắt, người này sợ không phải là muốn câu dẫn Chỉ Huy Sứ đi?
Hắn trộm nhìn về phía Cừu Nghi Thanh, tâm nói Chỉ Huy Sứ ngươi nhất định phải chống đỡ a!
Cừu Nghi Thanh nhìn thiếu niên, vẻ mặt 'liên quan gì đến ta': "Ta thoạt nhìn giống đại phu?"
Thiếu niên ôm hoa mai, mặt còn tú khí kiều nộn hơn hoa mai, hai mắt có chút mờ mịt, tựa không phản ứng kịp: "A?"
Ánh mắt Cừu Nghi Thanh liền rất vô tình: "Đầu óc không cần, có thể đưa cho người khác."
Thiếu niên:......
Thấy thiếu niên mộng bức thật sự đáng thương, Diệp Bạch Đinh chỉ chỉ góc đường đối diện: "Nơi đó có y quán —— có bệnh, thì phải uống thuốc, chớ có giấu bệnh sợ thầy."
Thiếu niên rốt cuộc hiểu ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nhìn chân mình, biểu tình phức tạp, hắn chỉ là lấy cớ, chân cũng không có thật sự bị gì a!
Nhưng Cừu Nghi Thanh đã kéo Diệp Bạch Đinh, đi lướt qua hắn.
Thân Khương cũng bước theo, khi lướt qua bả vai thiếu niên, duỗi nắm tay, quơ quơ trước mặt hắn uy hiếp.
Chờ đi xa, hắn mới hỏi Kiều thiếu gia: "Ngươi không tức giận?"
Diệp Bạch Đinh hỏi lại: "Ngươi cảm thấy hắn là ai?"
Thân Khương nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Thoạt nhìn giống bán hoa, nhưng thiếu niên bán hoa thật sự lại vì tuổi còn nhỏ, da non, hàng năm làm việc, cũng không có khả năng trên tay một vết thương đều không có, người vừa rồi tay thực sạch sẽ, rất non, rõ ràng là hằng ngày tỉ mỉ bảo dưỡng, tất nhiên là đang ngụy trang! Còn có quần áo trên người hắn, vật liệu kiểu dáng, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể mặc nổi, tức phụ của ta còn không mua đồ như vậy cho ta, nếu thật sự là bán hoa, hắn làm sao giàu có như vậy? Giàu như vậy còn bán hoa làm gì? Người này tuyệt đối không thích hợp, từ đầu tới đuôi đều tỉ mỉ trang điểm qua, không chừng thời gian địa điểm xuất hiện đều không phải trùng hợp, hắn nhìn thấy chúng ta từ vương phủ đi ra, biết chúng ta ăn cơm ở tửu lầu, cố ý ở bên ngoài chờ!"
Diệp Bạch Đinh mang vẻ mặt vừa lòng 'trẻ nhỏ dễ dạy': "Ngươi xem, ngươi còn có thể nhìn ra, sao ta phải tức giận?"
Thân Khương: "Nhưng mà...... ngươi sẽ không ăn dấm sao?"
Hắn lời này hỏi rất cẩn thận, còn theo bản năng liếc nhìn Chỉ Huy Sứ một cái, Chỉ Huy Sứ trước sau như một vô cùng nghiêm túc, nhìn không ra là có biểu tình đặc thù gì.
Liền thấy Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Hừ, chút bản lĩnh như vậy, sao có thể đoạt được vị trí đệ nhất ngỗ tác của ta!"
Thân Khương:......
Thiếu gia ngươi tỉnh tỉnh! Người ta muốn cướp không phải là vị trí ngỗ tác, mà là vị trí bên cạnh Chỉ Huy Sứ a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro