Chương 82 Người đến là ta, vừa lòng sao?
Một viên đá nhỏ bay 'vèo' tới, đánh mạnh vào tay Hạ Nhất Minh, như chưa đủ hả giận, lại 'veo veo veo'bay ra ba viên, viên nào viên nấy cũng tàn nhẫn nhằm vào mu bàn tay, rất có tư thế không đánh cho tàn phế không bỏ qua.
"A ——"
Hạ Nhất Minh tuy ngày thường hay bày ra tư thái quân tử cao cao, đau như vậy cũng nhịn không được, ôm tay run rẩy liên tục lui về phía sau, phẫn nộ đến khóe mắt ửng đỏ: "Ai? Là ai âm thầm đánh lén, có dám đứng ra?"
Trong tiếng gió lạnh lẽo, thân ảnh Cừu Nghi Thanh đã đến, xoay người đứng trước mặt Diệp Bạch Đinh, phất tà áo: "Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, Cừu Nghi Thanh, Hạ thị lang có gì chỉ giáo?"
Diệp Bạch Đinh thiếu chút nữa không nín được cười.
Hắn biết tình hình trước mắt không thích hợp phá ra cười, chuyện liên quan đến mình, cơn phẫn nộ vừa rồi cũng là chân tình thật cảm, cảm xúc cũng không nên thay đổi nhanh như vậy, nhưng Cừu Nghi Thanh cùng Hạ Nhất Minh vừa mặt đối mặt......khác biệt thật sự có điểm thảm thiết.
Hạ Nhất Minh ôm tay bị thương, muốn thổi một cái, lại cảm thấy không nên có tư thái này, gắng gượng nhịn xuống, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, cả người là phẫn nộ vô tận, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, nhưng nhìn thấy Cừu Nghi Thanh, nháy mắt nghẹn lại, lời muốn mắng ra bị nghẹn xuống, núi lửa cũng nghẹn xuống, ngay cả nước mắt cũng bị nuốt xuống, đôi tay run rẩy, bộ dạng ngược lại giống cái tiểu đáng thương bị ác bá khi dễ.
Cừu Nghi Thanh thì khác, tư thế bay vọt đến rất tuấn tú, tư thế rơi xuống đất rất tuấn tú, ngay cả tư thế phất áo bào kia cũng muốn soái đến nở hoa, cả người ngang tàng mà đứng, bá đạo bễ nghễ, dùng thường thức tầm thường nhờ xem tiểu thuyết của Diệp Bạch Đinh mà hình dung cảnh tượng này, đó chính là ——
Người đến là ta, vừa lòng không?
Trong đầu Diệp Bạch Đinh bắn ra một đống lời trích văn học kinh điểu, bản thân vừa cảm thấy vớ vẩn, vừa nhịn không được nghĩ lại, lúc như vầy hắn rốt cuộc nghĩ cái gì? Vì sao lại nghĩ tới phương hướng như vậy?
Không hổ là người ngay cả nghĩa phụ cũng dám hại, tố chất tâm lý của Hạ Nhật Minh tốt khỏi nói, da mặt dày khỏi nói, thất thố qua đi, đã rất nhanh điều chỉnh lại đây, vẻ mặt lạnh lẽo: "Chỉ Huy Sứ đây là ý gì? Ta là mệnh quan triều đình, khoa cử xuất thân, phụng chỉ thiên tử, không biết đã phạm vào chuyện gì mà để cho Chỉ Huy Sứ đích thân dùng tư hình! Còn thỉnh Chỉ Huy Sứ đem công văn đưa đến Hình Bộ xử án, để rửa sạch lời đồn!"
Cừu Nghi Thanh giống như rất giận, đuôi mắt hạ xuống, đáy mắt màu đen cuồn cuộn: "Cẩm Y Vệ đề điểm Chiếu Ngục, tra ác đồ, thanh oan án, túc chính khí, có tuỳ cơ ứng biến, có quyền tiền trảm hậu tấu, bổn tư toàn bộ mọi chuyện chỉ có thiên tử có thể hỏi, ngươi là thá gì, dám nhắc đến hai chữ công văn?"
Hạ Nhất Minh tay run đến ngăn không được, thiếu chút nữa trợn mắt bất tỉnh: "Hắn chính là phạm nhân trong Chiếu Ngục của ngươi! Tuyệt đối không nên xuất hiện ở nơi này!"
"Ngươi muốn thay mặt bổn sứ?"
Cừu Nghi Thanh cười lạnh một tiếng, thần thái biểu tình kia không cần phải nói, chính là ba chữ: Ngươi cũng xứng!
"Chỉ Huy Sứ xin nghe!" ngón tay run rẩy của Hạ Nhất Minh chỉ hướng Diệp Bạch Đinh, "Người này họ Diệp tên Bạch Đinh, là nghĩa đệ của ta, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta hiểu rõ con người của hắn nhất! Hắn giảo ngôn thiện biện, kiêu căng khó thuần, lưỡi xán hoa sen, bất quá là dụ dỗ lừa bịp vì ngươi có thể cho hắn lợi ích! Hắn tiếp cận ngươi chắc chắn có mục đích, toàn bộ lời dễ nghe đều là dụ dỗ ngươi, toàn bộ biểu hiện tốt đẹp đều là giả dối, lưu người này bên cạnh, ngươi sẽ......sẽ.......cả đời không thoát được hắn, vì hắn mà vất vả, vì hắn trả giá, hao phí tinh huyết cả đời, chỉ vì dưỡng hắn! Ngươi ——"
"Nếu đúng như vậy, bổn sứ cầu mà không được."
Cừu Nghi Thanh thậm chí còn rất lễ phép gật đầu với đối phương: "Đa tạ đã cho biết."
Hạ Nhất Minh:......
Nam nhân này là điên rồi sao! Không nghe hiểu ý tứ của hắn là gì sao! Đường đường là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, bất cẩn như vậy sao! Diệp Bạch Đinh người này có vấn đề, nhà ai không vọng tử thành long, phụ thân nhà ai không nghiêm khắc, hắn chỉ bằng một khuôn mặt một cái miệng, có thể dỗ đến nghiêm phụ thành từ phụ, từ mẫu biến thánh mẫu, ngay cả nữ nhân pháo đốt Diệp Bạch Thược kia đều có thể nháy mắt thành thục nữ, hóa thành nhiễu chỉ nhu, người một nhà quả thực mất hết lý trí, mặc kệ tốt xấu, cái gì cũng dựa vào hắn, đều theo hắn, chiều chuộng hắn, cái khác bỏ qua một bên...
"Chỉ Huy Sứ......không nghe hiểu ta nói gì sao? Hắn ——"
"Người đâu!"
Cừu Nghi Thanh đã giơ tay lên.
Diệp Bạch Đinh vừa thấy bộ dạng này không đúng, rõ ràng là muốn thu thập người khác, không có nửa điểm lưu tình, vội vàng kéo tay Cừu Nghi Thanh lại, nhìn đôi mắt y, lắc lắc đầu.
Cũng không phải hắn thương hại Hạ Nhất Minh, cũng chưa bao giờ mềm lòng, chỉ là đột nhiên nghĩ tới một chỗ không thích hợp......
Từ lúc tỉnh lại trong Chiếu Ngục, hắn liền vì có thể tồn tại, đã vắt óc tìm mưu kế giải quyết vấn đề, thể hiện bản thân, nỗ lực hướng ra ánh mặt trời, án tử tới một kiện rồi một kiện, gần như chưa nghỉ ngơi qua, liền quên mất một việc.
Nơi này là thế giới hiện thực, nơi mà mọi người chân chân thật thật sinh hoạt, phấn đấu, cũng là một quyển sách, nguyên thân này của hắn là bối cảnh của câu chuyện, mở đầu liền chết, thời gian tuyến chuyện xưa bắt đầu, là ở bốn năm sau, nơi này sẽ xuất hiện một cái Tam hoàng tử không biết từ nơi nào toát ra, ở dân gian lớn lên, vượt mọi khó khăn gian khổ, phẩm đức cao thượng, một đường 'nhẫn nhục phụ trọng', dùng hào quang bản thân cảm hóa mọi người bên cạnh...... Vị nghĩa huynh Hạ Nhất Minh trước mắt này, chính là thành viên của tổ chức Tam hoàng tử, về sau Tam hoàng tử sẽ thượng vị, thiên tử sẽ chết, Chỉ Huy Sứ Cừu Nghi Thanh này cũng sẽ chết, thành viên triều đình sẽ thay máu.
Đến lúc đó chính là một hồi đấu tranh chính trị mưa rền gió dữ, cực thảm thiết, cực tàn khốc!
Ở chung lâu như vậy, Diệp Bạch Đinh cũng coi như hiểu biết Cừu Nghi Thanh, nam nhân này không phải là một kẻ vô năng, cũng nhất định sẽ không tùy tiện bị sát hại, hắn khi đó chỉ là ban đêm ngủ không được, muốn giết thời gian, tùy tiện lật lật xem, cũng không có xem xong, không biết trong sách chi tiết cụ thể là những gì, càng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, phe của Hoàng Thượng không thắng.
Hắn không biết Cừu Nghi Thanh cùng đương kim hoàng thượng có quan hệ gì, nhưng bọn họ trong trận đấu tranh chính trị này cũng không sống sót, hiển nhiên là cùng cái trận doanh. Hắn chưa thấy Hoàng Thượng, không biết thiên tử rốt cuộc là người như thế nào, nhưng hắn có mắt nhìn, có lỗ tai nghe, không khí kinh thành rõ ràng không giống mười mấy hai mươi năm trước, các bá tánh an bình, hoà thuận vui vẻ, sẽ không sợ hãi lúc nào chiến tranh đến. Tiên đế hoa mắt ù tai, khi Hoàng Thượng còn nhỏ chịu khổ rất nhiều, một sớm đăng cơ, cũng không phát tiết lệ khí trong lòng, không thấy cao ngạo bảo thủ của kẻ vừa xoay người trở thành chủ nhân, không có làm mưa làm gió, giết người sấm rền gió cuốn, làm bách quan thay máu, chỉ vì Đại Chiêu triều ngoại ưu nội hoạn* đã lâu, một cơn sóng to đều chịu không nổi......
*bên ngoài an bình bên trong thối rữa
Thiên tử cũng không phải chuyện gì cũng chưa làm, hắn cũng đang chậm rãi thi hành chính sách của mình, dùng thế lực đè ép hai tòa núi lớn ở hậu cung, mấy năm cố gắng đã như tằm ăn lên, hai nữ nhân hậu cung đã càng ngày càng điệu thấp, không còn nhúng tay quá nhiều vào việc tiền triều, triều đình trong ngoài quản lý chậm rãi rõ ràng, tham quan vô thanh vô tức bị xử rất nhiều, năm sau trọng điểm sẽ dừng ở chữ 'thuế', hẳn là đã sớm có chuẩn bị......
Diệp Bạch Đinh không biết Hoàng Thượng tính nết như thế nào, tương lai có phải là một hoàng đế hay không, nhưng hắn nhất định là đang nỗ lực.
Còn về phần Cừu Nghi Thanh...... Bởi vì quá mức cường thế quyết đoán, người ngoài nói năng thận trọng, rất ít đánh giá y, có vẻ đặc biệt thần bí, nhưng Diệp Bạch Đinh biết, nam nhân này là một người nhìn được rất rõ, làm được rất nhiều, trong lòng có tín ngưỡng, cũng có giới hạn. Nếu như tam quan bất đồng, lý niệm bất đồng, y không có khả năng cùng Hoàng Thượng đứng cùng một chỗ, nếu Hoàng Thượng không phải minh quân y tán thành, Tam hoàng tử thích hợp hơn, càng có thể cho Đại Chiêu ổn định và hoà bình lâu dài hơn, y chưa chắc sẽ không đầu phục......
Cho nên Tam hoàng tử này, nhất định không phải thứ gì tốt!
Diệp Bạch Đinh hiện tại suy xét chính là tai họa ngầm quá lớn như Tam hoàng tử này, hiện tại ở nơi nào? Đang lén lút làm chuyện xấu gì? Có đứng cùng một đám với Hạ Nhất Minh chưa?
Đây mới là thứ thực sự không thể nói, tốt nhất là địch ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, túm chặt một cái, rút ra hết một chuỗi mới tốt!
Hắn trong lòng xoay chuyển, liền có chủ ý, nhón chân, bò đến bên tai Cừu Nghi Thanh, nói mấy câu.
Cừu Nghi Thanh mị mắt, vẫn không mở miệng.
Thời gian không thích hợp, địa điểm không thích hợp, cũng không có biện pháp nói quá nhiều, Diệp Bạch Đinh biết Cừu Nghi Thanh đang giận, nhất thời cảm xúc không thay đổi được là rất bình thường, hắn liền nở nụ cười rạng rỡ: "Chỉ Huy Sứ so đo với hắn làm cái gì? Loại người này chiếm tiện nghi quen thói, chỉ cần có lợi để mưu cầu, thân phụ cũng có thể cáo, người khác đánh bị thương có thể bán thảm, ngay cả xe chở phân đi ngang qua cửa, hắn cũng phải múc một gáo nếm thử là mặn là nhạt, nói chuyện với hắn, không chê có mùi hôi sao?"
Cừu Nghi Thanh:......
Chỉ Huy Sứ không nói nữa, cũng không để ý Hạ Nhất Minh, xách Diệp Bạch Đinh rời đi.
Hạ Nhất Minh:......
Tính kế người khác không được, bị mắng một trận, còn được đến một cái tin xấu kình thiên sét đánh, tâm tình của hắn rất kém cỏi, che tay chuyển đường khác, nói cũng chưa nói một tiếng, vội vàng rời Lỗ vương phủ.
Tới chỗ yên tĩnh, Cừu Nghi Thanh thả Diệp Bạch Đinh xuống, xem kỹ: "Biết sai ở đâu sao?"
"Xúc động......" Ánh mắt Diệp Bạch Đinh hơi lóe, vẫn nhịn không được nhỏ giọng nói câu, "Nhưng ta đánh lại hắn."
Không phải hắn nổ, hắn không đánh lại Cừu Nghi Thanh, tiểu binh Cẩm Y Vệ có thể cũng phải yêu cầu chút thiên thời địa lợi, chỉ bằng Hạ Nhất Minh chỉ có cái miệng nói 'có nhục văn nhã' như hôm nay, thân thể đi đường đều lười đến rèn luyện, có cái gì khó khăn? Hắn chọc vài cái là có thể chết tên kia......
Nhưng nhìn đến ánh mắt Cừu Nghi Thanh, vẫn vội vàng đứng yên: "Ta sai rồi."
Nhìn thiếu niên mang vẻ mặt 'ta sai rồi, lần tới còn dám', Cừu Nghi Thanh có chút đau đầu: "Mềm lòng?"
Diệp Bạch Đinh điên cuồng lắc đầu: "Cái này thật sự không có!"
Ánh mắt Cừu Nghi Thanh đen tối: "Mấy thứ hắn nói......dỗ dành người khác gì đó, ngươi từng dỗ hắn?"
"Phi phi phi!" Diệp Bạch Đinh thiếu chút nữa chỉ lên trời thề, "Ta dỗ hắn làm cái gì, không chê thối sao!"
Ánh mắt Cừu Nghi Thanh dịu xuống: "Vậy thì tốt. Về sau cũng đừng dỗ người khác."
Diệp Bạch Đinh vừa định nói mình làm gì có thời gian này, cánh tay đã bị kéo lên......
Cừu Nghi Thanh đẩy tay áo hắn ra, nhìn trên nhìn dưới: "Không bị thương?"
Diệp Bạch Đinh: "...... Hắn căn bản chưa đụng tới ta."
Sắc mặt Cừu Nghi Thanh không quá tốt, giống như còn có chút tức giận.
Diệp Bạch Đinh thở dài, đấm đấm vai Cừu Nghi Thanh như muốn lấy lòng: "Người này hiện tại thật sự không thể động, ta có cảm giác vụ án của phụ thân ta có vấn đề, chính hắn cũng không phải thứ gì tốt...... Ta cảm thấy hắn rất không thích hợp, ngươi có thể giúp ta tra một chút, bên cạnh hắn có những ai, làm cái gì hay không?"
Cừu Nghi Thanh kéo tay thiếu niên ra, giúp hắn sửa sang tay áo lại đàng hoàng: "Được. Giúp ngươi tra." Dừng một chút, lại nói, "Không cần làm nũng."
Diệp Bạch Đinh:......
Hắn làm nũng khi nào? Nghĩ đi nghĩ lại hành vi vừa rồi của mình, cũng không thấy dính dáng gì đến làm nũng, lấy lòng đấm vai tính là làm nũng sao? Chẳng lẽ không phải chân chó*?
*nịnh bợ
Diệp Bạch Đinh nhịn không được lo lắng cho lãnh đạo của mình, nam nhân này có phải đã xem quá nhiều thoại bản hay không, tư duy hình thức đã định hình, bằng không sao cứ tùy tiện nói một câu, đều thành làm nũng?
Đánh người không vả mặt, gặp người không nói rõ chỗ yếu, đệ nhất ngỗ tác quyết định thông minh bỏ qua đề tài này, hỏi một chuyện khác: "Ngươi vừa rồi đi tới gần đại thụ bên kia, nhìn thấy gì?"
Cừu Nghi Thanh: "Người của Đông Xưởng."
Diệp Bạch Đinh có chút ngoài ý muốn: "Bọn họ cũng tới?"
Chỉ một cái nháy mắt, hắn liền nghĩ tới một điểm mấu chốt. Cừu Nghi Thanh đã nhắc tới, trong tay Lỗ vương thế tử có một món đồ 'gia truyền', chủ tử nương nương trong cung muốn, hắn lớn mật suy đoán, thứ này là Lỗ vương lưu lại, dùng cho nhi tử bảo mệnh, ý nghĩa không phải là nhỏ, Quý Phi muốn quá rõ ràng, người khác chưa chắc không có tâm tư, thế tử cọ tới cọ lui không muốn giao ra, còn không phải là muốn càng nhiều chỗ tốt? Chỉ có cái tước vị mình vốn nên được kế tục là không đủ, nhưng ai biết còn chưa đạt tới mục đích, người đã chết...... Vậy hiện tại có cái vấn đề rất quan trọng!
"Thứ trong tay Lỗ vương thế tử, hiện tại ở nơi nào?"
"Không phải rất thông minh sao?" Cừu Nghi Thanh nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Tự nghĩ đi."
Diệp Bạch Đinh:......
Lãnh đạo ngươi không cần nhỏ mọn như vậy được không? Tức đến bây giờ còn chưa tiêu?
Hắn trong lòng hơi chuyển: "Ngày ấy Đông Xưởng nhốt Thân Khương, Xưởng công Phú Lực Hành tuy đả kích ngấm ngầm hay công khai, mỗi một câu đều bí mật mang hàng lậu*, đối với chuyện này vội vàng lại không giống giả bộ, cái chết của Lỗ vương thế tử, nhất định không phải lão ta an bài, lão ta cũng hoàn toàn không có dự đoán được."
*là câu nào cũng tràn trề ngụ ý không thể nói rõ
"Nói như thế nào?" Cừu Nghi Thanh tùy tiện trả lời, như đang khảo nghiệm.
Diệp Bạch Đinh trong lòng rõ ràng, cười: "Với phạm vi thế lực của Đông Xưởng, chú ý trọng điểm, dân gian phố phường đã xảy ra cái gì, bọn họ có thể không nắm quá rõ, trong hoàng cung có dị động, nhất định có thể cảm giác được gió thổi cỏ lay, Phú Lực Hành đối với việc thế tử mất tích rồi chết hoàn toàn không có bất luận phòng bị gì, cũng không có hoài nghi bất kỳ ai, vậy chuyện này đại khái là ngoài ý muốn —— nói cách khác, hung thủ không có liên quan gì đến chuyện cong cong vòng vòng trong cung, hay 'đồ quan trọng' trong tay thế tử."
"Theo logic bình thường, đồ vật quan trọng nhất, hoặc là mang bên mình, hoặc là đặt ở một nơi ổn thỏa, nếu mang theo người...... ở hiện trường vụ án, người chết cởi sạch quần áo, thứ này, hung thủ có khả năng rất lớn là đã nhìn thấy, nhưng nếu động cơ của hung thủ không liên quan đến 'đồ vật', chắc là không quen biết, không có hứng thú, cũng không cần thiết lấy đi, khi Cẩm Y Vệ điều tra phòng, nên phát hiện, nhưng chúng ta cũng không phát hiện...... Thứ này, nhất định còn ở bên ngoài."
Cụ thể là ở nơi nào, Diệp Bạch Đinh không biết, nhưng vương phủ này, nơi làm Lỗ vương thế tử sinh thời lưu lại nhiều nhất, khẳng định muốn lục soát một trận. Hắn đoán, người của Đông Xưởng hiện tại khẳng định rất buồn bực, đã nói rõ giao dịch, giao đồ vật, ngươi cũng đã đáp ứng rồi, như thế nào đột nhiên liền chết chứ?
Thiếu niên mặt mày như họa, môi hồng răng trắng, khi đuôi mắt khẽ nhếch, tràn đầy bỡn cợt.
Cừu Nghi Thanh rũ mắt: "Cười cái gì?"
"Không có gì," Diệp Bạch Đinh cười cảm thán, "Chính là cảm thấy, chủ tử trong cung ai cũng đều là người thông minh, Lỗ vương thế tử này, chúng ta chỉ tra án, liền biết hắn không phải là cánh tay đắc lực gì, các chủ tử vì cái gì một hai phải kèn cựa với một kẻ ngu dốt, dùng chút tâm tư, lừa một chút dỗ một chút, không phải vừa tiện vừa nhanh sao?"
Cừu Nghi Thanh: "Tai hoạ ngầm quá nhiều, ngược lại không thể nào xuống tay."
Diệp Bạch Đinh ngẩn ra, thì ra là hắn nghĩ sai rồi? Các chủ tử không phải không muốn giải quyết, nhất lao vĩnh dật, mà là quá nhiều bím tóc bị nắm trong tay người khác, thật sự xuống tay tàn nhẫn, bên người thỏ tử hồ bi...... Không chừng sẽ làm ra chuyện gì quá khích.
Chuột bọ không đáng sợ, đáng sợ là có khả năng sẽ làm vỡ bình ngọc.
"Chơi chiến thuật, tâm đều dơ."
Là hắn nông cạn.
Cừu Nghi Thanh: "Hửm?"
"Không có gì," Diệp Bạch Đinh mỉm cười xem hắn, "Cho nên Chỉ Huy Sứ cũng phái người đi?"
Cừu Nghi Thanh biểu tình khá bình tĩnh: "Chuyện của người khác, Cẩm Y Vệ trộn lẫn làm cái gì?"
Chỉ bằng giọng điệu quá mức ra vẻ này, Diệp Bạch Đinh căn bản sẽ không tin: "Đúng không?"
Cừu Nghi Thanh: "Bất quá nếu người khác làm không ổn, để sót thứ gì đó, bị Cẩm Y Vệ nhặt được...... cũng không tính là sai."
Diệp Bạch Đinh:......
Hắn biết ngay mà, nam nhân này thoạt nhìn thành thật, kỳ thật tâm nhãn nhiều lắm, cứ hay cào đồ về phía mình!
"Chúng ta hiện tại đi đâu?"
"Yến Nhu Mạn, không phải có hứng thú với nàng ta sao?"
Hai người không nhanh không chậm đi về phía trước, còn chưa thấy mặt Yến Nhu Mạn, đã thấy gia chủ của Dung gia ban Dung Ngưng Vũ, nàng ta đang bị một nam nhân quấy rầy.
"...... Dung bầu gánh thẹn thùng cái gì? Ta đây chính là đại sinh ý, ăn một đơn......có thể đủ ngươi sống một năm......" Người nam nhân này cũng rất quen mắt, đúng là Trịnh Hoằng Xuân trước đó công khai đùa bỡn Lý Dao ở linh đường, thanh âm láu cá, động tác đáng khinh, chỉ nhìn thôi đã làm người nuốt không trôi.
Dung Ngưng Vũ bị giữ chặt cánh tay, không mạnh mẽ kéo ra, cũng không thuận thế dựa vào, chỉ cười nhạt nói: "Hôm nay Lỗ vương phủ phát tang, mọi người đều bận rộn, không bằng để ngày khác......tìm thời gian thích hợp, ta giúp đại nhân mai mối, tìm cơ hội càng thích hợp hơn để chơi, ngươi cũng đừng ở đây cho người ta mượn cớ, như thế nào?"
Lời này nói ra còn rất thông minh, không có không đáp ứng, cũng không tính uyển cự, đưa ra đề nghị 'mai mối, tìm cơ hội thích hợp hơn', với Trịnh Hoằng Xuân mà nói có vẻ là song thắng, chỉ là sửa một cái thời gian mà thôi, mỹ nhân cũng tới tay, hôm nay mặt mũi cũng không mất.
Nhưng nói mai mối là thật là giả, cơ hội thích hợp hơn có phù hợp với mong đợi của nam nhân hay không, thì chưa chắc.
Trịnh Hoằng Xuân rõ ràng được dỗ xong, ánh mắt càng dầu mỡ: "Vậy ngươi trì hoãn chuyện của ta, thì phải cho chút bồi thường......"
"Nha, này không phải Trịnh đại nhân sao, có đại sinh ý, sao không tới tìm ta?"
Cách đó không xa, dáng người mạn diệu của Yến Nhu Mạn xuất hiện, đẩy Dung Ngưng Vũ ra, thuận tiện kéo tay Trịnh Hoằng Xuân, ánh mắt vũ mị lại khiêu khích: "Sao, là nô gia không đủ trẻ trung, hay là không đẹp? Đêm hôm trước —— đại nhân đều đã quên?"
Trịnh Hoằng Xuân vốn chính là ác quỷ trong đám sắc quỷ, sao có thể chịu được cái này, ánh mắt lập tức phiêu lên, mãn tâm mãn nhãn chỉ có Yến Nhu Mạn: "Tất nhiên là không, đương nhiên là ngươi tốt, ngươi tốt nhất......"
Đầu ngón tay Yến Nhu Mạn chậm rãi xẹt qua ngực hắn: "Vậy đại nhân còn tìm người khác sao?"
"Không tìm không tìm, liền tìm ngươi."
"Nhưng mới vừa nãy nô gia thấy cả rồi, đại nhân chân trong chân ngoài như thế, nô gia không chịu đâu!" Yến Nhu Mạn ra vẻ tức giận, đẩy nam nhân ra.
Trịnh Hoằng Xuân nuốt nước miếng một cái, nhìn Dung Ngưng Vũ, lại nhìn Yến Nhu Mạn, cuối cùng hạ quyết tâm dậm chân: "Vậy ta đây đi, sẽ hẹn ngươi sau, không được giận dỗi!"
Yến Nhu Mạn vẫy vẫy khăn: "Vậy ta tối nay chờ đại nhân a ——"
Nam nhân thân ảnh rời đi đã thật lâu, hiện trường vẫn thập phần an tĩnh, hai nữ nhân cũng chẳng ai nhìn ai, chỉ có tiếng gió thổi qua.
Thật lâu sau, Yến Nhu Mạn mới hừ một tiếng, giọng nói trào phúng: "Từ nương bán lão, vẫn còn phong vận, tỷ tỷ thật đúng là mị lực không giảm a."
Dung Ngưng Vũ rũ mắt: "Không bằng Yến bầu gánh sinh ý thịnh vượng, hô mưa gọi gió."
Yến Nhu Mạn hất tóc: "Hâm mộ? Dễ thôi, ngươi làm nghề cũ a."
Dung Ngưng Vũ nhàn nhạt nói: "Ngươi thật sự cứ như vậy?"
"Coi thường a," Yến Nhu Mạn dừng tay hất tóc, thanh âm càng thêm châm chọc, "Ngươi băng thanh ngọc khiết như vậy, dùng lời nói dỗ người ta làm cái gì, có bản lĩnh thì trực tiếp cự tuyệt, bày đặt chi vậy?"
Dung Ngưng Vũ nhắm mắt: "Ngươi nghĩ kỹ, hẵng đến tìm ta nói chuyện."
"Thoa trên đầu của tỷ tỷ, đã mấy năm rồi đó nhỉ?" Yến Nhu Mạn thu ý cười, vẻ mặt bình tĩnh, "Như thế nào mà ngay cả chút trang sức cũng mua không nổi, ngươi mở miệng nói một tiếng, muội muội có thể chia một chút cho ngươi a."
"Mấy sinh ý đó, ta khuyên ngươi ít làm," Dung Ngưng Vũ xoay người, "Đỡ phải ngày nào đó chết bên ngoài, cũng không ai biết."
Yến Nhu Mạn biến sắc: "Ta thế nào, không cần ngươi nhọc lòng!"
Dung Ngưng Vũ chậm rãi đi về phía trước, cũng không quay đầu lại: "Kẻ phản bội, ta đã sớm quên, làm gì có chuyện nhọc lòng?"
Yến Nhu Mạn trầm sắc mặt, nói với bóng dáng của nàng: "Chê ta kiếm bạc dơ đúng không? Ngươi lại không phải chưa trải qua, bày đặt thanh cao cái gì! Ta nói cho ngươi hay Dung Ngưng Vũ, ngươi một ngày không cúi đầu xin lỗi ta, ta liền một ngày đoạt sinh ý của ngươi, đừng nói là đặt mua thoa váy, ta sẽ làm ngươi ngay cả cơm cũng không có để ăn!"
Ngoài sảnh trên đài không biết ai kéo nhị hồ, bi thương thê thảm, trong gió bắc lạnh lẽo, làm người vô cùng cô tịch.
Lúc này, cũng không quá hợp đến hỏi chuyện, nhưng nơi này tầm nhìn trống trải, Yến Nhu Mạn vừa xoay người, đã thấy được bọn họ, Diệp Bạch Đinh đành phải chào hỏi: "Yến bầu gánh."
Yến Nhu Mạn nheo mắt, ánh mắt lưu chuyển, tựa như nhận ra bọn họ: "Là các ngươi a."
Diệp Bạch Đinh dừng một chút: "Ngươi biết ta?"
Tầm mắt Yến Nhu Mạn đảo qua đảo lại giữa hắn và Cừu Nghi Thanh, cười đến ý vị thâm trường: "Chỉ Huy Sứ...... và tiểu bảo bối của y mà."
Diệp Bạch Đinh:......
"Nô gia may mắn ở bên đường, thấy nhị vị cưỡi chung một con ngựa, gió lạnh lòng người ấm, tuyết rơi không vào tóc, thật là xứng đôi nha." Yến Nhu Mạn vừa nói, vừa vứt cho Diệp Bạch Đinh cái mị nhãn.
Diệp Bạch Đinh:......
Thôi vậy, có một số việc càng bôi càng đen, phỏng chừng là bôi không nổi.
Cừu Nghi Thanh lại rất tự nhiên: "Biết vì sao mà tìm ngươi không?"
"Đại khái......là có thể đoán được đi," Yến Nhu Mạn mỉm cười, "Chính là án mạng của Lâu Khải và thế tử, Chỉ Huy Sứ có chuyện muốn hỏi?"
Cừu Nghi Thanh thấy gần đó có bàn đá, tùy tay mời: "Nói một chút đi."
"Vậy thì vị tiểu thiếu gia này ngồn ổn đừng để bị dọa," Yến Nhu Mạn thoải mái hào phóng ngồi xuống, "Sinh ý với hai người kia, ta đều đã làm."
Diệp Bạch Đinh khựng lại, dứt khoát như vậy sao?
Cừu Nghi Thanh thì khá trực tiếp: "Hai người này có đam mê gì, ngươi có biết?"
"Biết, còn không phải là bị đánh sao?" Yến Nhu Mạn ý cười hơi thâm, "Có mấy nam nhân a, chính là tiện đến hoảng, người trong nhà thật tốt, ôn nhu bao nhiêu, càng không quý trọng, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được, đến trộm cũng không thú vị, liền muốn chơi càng kích thích......"
"Một đám bề ngoài nhân mô cẩu dạng, uy phong trước mặt người khác, ở nhà là gia, nói cái gì là cái đó, ai cũng không dám ngỗ nghịch, ở bên ngoài là có thể ra vẻ đáng thương, kỹ tử thì đã sao, lúc hắn tâm tình tốt, kỹ tử nói cái gì thì là cái đó, kêu quỳ liền quỳ, kêu sủa như chó thì sủa...... A."
Yến Nhu Mạn nói: "Ta không biết hiện trường vụ án là cái dạng gì, nhưng có vài tin tức bên lề......cũng nghe nói, bọn họ là bị đùa chết, đúng không? Vậy thật đúng là ông trời mở mắt."
Cừu Nghi Thanh không đáp, chỉ hỏi: "Ngươi nói ngươi đã làm sinh ý với bọn họ, khi nào?"
Yến Nhu Mạn: "Lúc trước chỉ là nghe nói, đại khái hai ba năm trước đi, ta quen biết bọn họ, sau đó mấy tháng, thường xuyên tiếp sinh ý của bọn họ, bất quá nhân gia ham của lạ, chơi chỗ qua rồi, liền không tìm đến nữa, sau này......cũng không biết tìm ai."
"Cho nên lần cuối ngươi tiếp sinh ý của bọn họ, là vào hai ba năm kia?"
"Thật sự cũng không phải, cách mấy năm, gần đây lại trùng hợp gặp lại, cỡ một tháng trước đi, bọn họ giống như quá rảnh rỗi, tìm không thấy ai chơi, ta lại tiếp một lần."
"Lúc sau đâu?"
"Không có."
"Ngươi hẳn là rất quen thuộc sở thích của bọn họ?"
"Đại khái vậy, Lâu Khải này nha, thích bị người nhục nhã, đánh thì đánh nhẹ một chút, không thể quá mức, mắng thì tùy tiện, càng hung càng tốt, mắng càng bẩn thì hắn càng sướng, càng mắng hắn tiện, tạp chủng, cẩu nương dưỡng, không ra thứ gì, hắn càng hưng phấn, chắc cũng là tự mình hiểu mình, thật là thứ chẳng ra gì đi."
Yến Nhu Mạn giọng điệu châm chọc: "Thế tử thì sao, thích đau một chút, đặc biệt là đét mông, đánh chảy máu cũng được, mắng thì không thể tùy tiện, ngươi không thể nhục nhã hắn, hắn rất cao quý, chỉ là một hài tử không hiểu chuyện, ngươi chỉ có thể coi như giáo huấn nhi tử mà mắng hắn, nói hắn không hiểu chuyện không ngoan, cần phải giáo huấn......"
"Hai người khi nào chết, ngươi biết nhỉ?"
"Biết."
"Cùng ngày ngươi đang làm cái gì? Có nhân chứng không?"
"Vậy thì có chút trùng hợp, hai ngày này, ban ngày ta đều được mời tham dự đường hội, theo chân bọn họ cũng đều chào hỏi qua, sinh ý không làm, nhân mạch cũng nên duy trì không phải sao?"
"Không hẹn gặp?"
"Chỉ Huy Sứ hoài nghi ta?" Yến Nhu Mạn cười, "Có điều thật đúng là không có, ngày đó ta đặc biệt bận rộn, đến hát tuồng, trong lúc đó có rảnh cũng cần giao tiếp chào hỏi, căn bản không có thời gian hẹn."
"Biết bọn họ hẹn ai sao?"
"Không biết, sinh ý nhà ai nhà nấy ôm, cố ý đoạt......cũng không phải là chuyện tốt." Ước chừng biết lời này của mình cũng có chút vả miệng mình, Yến Nhu Mạn vuốt vuốt tóc mai, cười một cái.
Cừu Nghi Thanh quả nhiên nhắc tới Dung gia ban: "Ngươi không phải cũng đoạt sinh ý sao?"
Yến Nhu Mạn: "Đó thì khác, nếu không phải Dung Ngưng Vũ chặn đường, cả cái Dung gia ban đều là của ta, đâu ra có chuyện đoạt sinh ý?"
"Lý Dao và Thịnh Lung, hai người kia, ngươi có quen biết không?"
"Có quen"
"Có hiểu biết không?"
"Hiểu biết sao......"
Yến Nhu Mạn đột nhiên cười: "Hôm nay gió mát trời trong, ánh mặt trời ấm áp, hai vị nếu rảnh, muốn nghe kể chuyện không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro