Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 182 Ngươi vì sao không nhìn ta

Bốn chữ 'gian lận thi cử' vừa xuất hiện, trong lòng Diệp Bạch Đinh liền lộp bộp một tiếng, chuyện không hy vọng xảy ra nhất, vẫn là xảy ra rồi.

Việc này mặc kệ là ở triều đại nào, đều tuyệt đối không thể xem nhẹ, ảnh hưởng rất lớn, huống chi Đại Chiêu hiện tại? Nếu là nhỏ, dù xử lý thích đáng, cũng làm triều đình không ánh sáng, làm mất mặt Hoàng Thượng, nếu lớn, Đại Chiêu hiện tại ổn định đã rất không dễ dàng, thiên tử yêu cầu niềm tin lớn vào bản thân, cũng muốn cho người khác tin tưởng hơn, nếu nhân tài hắn dùng, đều được đề cử bằng cách 'làm rối kỉ cương' mà ra, công bằng ở đâu, nhân tài chân chính ở đâu?

Những cái gọi là nhiệt huyết tuổi trẻ đó, nhân tài mà Hoàng Thượng đã hoặc sắp trọng dụng đó, là nhân tài, hay là sâu mọt, bọn họ nỗ lực, sẽ làm Đại Chiêu càng ổn định, hay là làm một ít đồ vật sụp đổ càng mau? Cứ thế mãi, làm sao quản lý quốc gia? Quốc gia này sẽ tồn tại sao?

Khoa cử để tuyển người cho đất nước, mỗi lần thẩm tra giám sát đều phi thường nghiêm khắc, một khi phát hiện thí sinh có mang bí mật, có hiềm nghi gian lận, lập tức hủy bỏ tư cách, kỳ thi lớn là cơ hội cho cá chép nhảy Long Môn, mỗi người đều rất quý trọng, nhưng vẫn cứ có người nguyện ý mạo hiểm làm như vậy, hồi báo có được nhất định là phong phú.

Diệp Bạch Đinh nghĩ, lần này là hình thức gì đây? Bí mật mang phao? Nguy hiểm quá lớn, hơn nữa không khớp với đề thì làm sao bây giờ? Để lộ đề...... Nguy hiểm còn lớn hơn nữa, người biết đề, vị thế bản thân đã rất cao, phải hứa hẹn cho ra ích lợi gì, mới có thể đổi được tin tức như vậy? Hoặc là cách thức bí ẩn hơn nữa, tỷ như vào trường thi, thấy được đề mục, người biết làm, làm rồi gấp nhỏ lại, đưa cho người không biết làm...... vậy bên trong trường thi này, phải có người quen hỗ trợ truyền đồ vật.

Càng là hành vi quen thuộc, càng dễ tóm, cái khó chính là những kẻ đã phát tán, dính tới chuyện này, hoặc là đã được đến ích lợi, đều sẽ bảo vệ chuyện này, ngược lại hơi khó tra.

Có thể làm thành mấy chuyện này, người đứng sau hẳn là đầu tư nguồn lực, nhân thủ lớn đến không bình thường, Diệp Bạch Đinh có chút không rõ, mục đích của người này là cái gì? Tiền sao? Nhưng biện pháp kiếm tiền nhiều mà, có nguồn lực lớn như vậy, chuyện gì làm không được, vì sao phải nhìn chằm chằm khoa cử ba năm một lần? Hắn không tin chuyện này chỉ cho đối phương hồi báo là tiền tài, nó vượt qua tất cả những chiêu trò làm ăn.

Còn nữa, loại người nào, có thể chấp hành chuyện này?

Kẻ dính vào vụ án này, cơ bản đều là thí sinh, lịch duyệt đều không tính là đặc biệt phong phú, Cảnh Nguyên Trung là lớn tuổi nhất, bản thân ông ta đều có liên quan đến 3 lần khoa khảo trước, hiềm nghi liền lớn, hoặc là Hạ Nhất Minh......

Diệp Bạch Đinh hỏi Cừu Nghi Thanh: "Kẻ sau lưng Hạ Nhất Minh, có tin tức gì không?"

Chính hắn rõ ràng, Hạ Nhất Minh là người của vị 'Tam hoàng tử trong dân gian' kia, nhưng người khác không biết, chi tiết trong đó, hai bên liên lạc như thế nào, ai phụ trách cái gì, hắn cũng không biết, cần dựa vào Cẩm Y Vệ đi tra.

Vụ án Ứng cung hầu, đã kéo ra được vị Tam hoàng tử này, đại phu nhân thậm chí cung khai ra một tâm phúc của đối phương, hình như kêu ——

Hắn nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Đặng Thăng kia......"

Cừu Nghi Thanh: "Đã chết."

"Đã chết?"

"Ừm," Cừu Nghi Thanh gật đầu, "Cha con Hầu phủ cho rằng mình quan trọng cỡ nào, 'quý nhân' đích thân phái tâm phúc lui tới giao tiếp, kỳ thật tên Đặng Thăng này cũng không phải tâm phúc gì, chỉ là một hạ nhân bình thường, hầu phủ vừa xảy ra chuyện, hắn đã bị diệt khẩu, Cẩm Y Vệ tìm được chỉ là thi thể."

Diệp Bạch Đinh có cảm giác nhìn sắc mặt của Cừu Nghi Thanh, tựa hồ có ẩn ý: "...... Nhưng là?"

Cừu Nghi Thanh: "Nhưng là người này xuất hiện vẫn rất ngoài ý muốn, Cẩm Y Vệ trước đây cũng không biết có hắn tồn tại, truy tra hành tung, quy luật hành sự trước đây của người này, chúng ta phát hiện hắn kết giao thâm hậu với một người khác, mà cũng không hy vọng bị ai biết, tên người này, ngươi hẳn là có ấn tượng —— Tôn Kiên Bá."

"Là hắn?" Diệp Bạch Đinh đương nhiên biết, đây là cái tên khi lần đầu tiên hắn nhờ Cừu Nghi Thanh tra Hạ Nhất Minh, Cừu Nghi Thanh đã tra được, có khả năng có vấn đề, "Nhưng ngươi nói, hắn vẫn luôn không có động tĩnh?"

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Vẫn luôn rất an tĩnh, số lần ra cửa cũng rất ít, cùng Hạ Nhất Minh lui tới rất bí mật, ngược lại càng quen thuộc với Đặng Thăng này ——"

Đề này đừng nói thiếu gia, Thân Khương đều biết trả lời: "Chẳng lẽ Hạ Nhất Minh, cũng là người của Tam hoàng tử quái quỷ gì đó?"

Giao tình không cạn với người liên lạc, phương thức lui tới lén lút, giấu đầu lòi đuôi, thần thần bí bí, không phải đang kiếm chuyện thì làm cái gì! Dù không liên quan đến khoa cử lần này, cũng là cái tai họa ngầm lớn, không chừng ngày nào đó liền sẽ sinh sự!

Diệp Bạch Đinh càng lo lắng hơn là một chuyện khác: "Gian lận khoa cử......có liên quan gì đến mấy người này hay không?"

Cừu Nghi Thanh lắc đầu: "Còn chưa xác định. Đối phương quá trầm ổn, tên Tôn Kiên Bá này cơ bản vẫn không nhúc nhích, hẳn là chờ đợi phía trên sai khiến, tuyến trong tay ta không nhiều lắm, chỉ có thể chờ đợi."

Người khác động, y mới dễ nghiệm chứng. Người khác bất động, y chộp tới cũng vô dụng, ngược lại còn rút dây động rừng, đối phương bỏ tốt bảo xe, không có biện pháp được đến nhiều thông tin hơn.

Thân Khương nghĩ đến một hướng khác, càng sợ hãi: "Vậy nếu là......nếu là vụ án gian lận khoa cử lần này, có liên quan đến Tam hoàng tử gì đó kia, thế lực hắn đang âm thầm dự trữ nuôi dưỡng tuyệt đối không nhỏ! Còn có vị Thanh điểu trong nhà lao kia —— thiếu gia còn nhớ rõ đi, tổ chức mật thám Ngoã Lạt, đã tìm Hạ Nhất Minh! Hiện tại hai bên này có liên lạc có móc nối với nhau hay chưa, có hợp tác hay chưa?"

Một Bát vương tử ngoại tộc, một Tam hoàng tử cô nhi trong dân gian của Đại Chiêu, cộng thêm lời đồn 'thiên tử không phải huyết mạch chính thống, là do trưởng công chúa sinh', nhìn kiểu gì cũng thấy nước rất sâu, có yêu quái đang quấy mưa quấy gió!

Có cấu kết hợp tác hay không, Cừu Nghi Thanh không biết, nhưng thế lực của đối phương rõ ràng cắm rễ nhiều năm, có chuẩn bị, bọn họ cần phải cẩn thận ứng đối.

"Vô luận làm rối kỉ cương khoa khảo lần này có liên quan đến mấy người này hay không, bọn họ là ai, hiện tại ở đâu, thế lực bao nhiêu, chúng ta đều cần thiết phải lôi ra, tuyệt đối không thể thả lỏng!"

"Phải!"

"Ta đã sai người tra xét lật xem bài thi của thí sinh năm vừa rồi, nếu phải đối chiếu tất cả mọi người, chúng ta nhân thủ hữu hạn, sợ là sẽ tốn rất nhiều thời gian," Cừu Nghi Thanh trầm ngâm, "Sợ là không kịp, trước mắt trọng điểm vẫn cần tin tức có trong hồ sơ, xem thử có thể tra rõ án mạng, tìm ra được chân tướng sự việc hay không."

Diệp Bạch Đinh hiểu, muốn biết cái lưới này căng ra lớn cỡ nào, không chỉ phải tra bài thi của từng thí sinh, cuộc đời cũng phải tra, ngày thường học hành như thế nào, tính cách như thế nào, thói quen viết lách như thế nào, phải biết hết, mới dễ đối chiếu, còn phải có người am hiểu phân tích, đối chiếu, lượng công việc đích xác rất lớn, giống như biển rộng tìm kim, ngược lại không nhanh bằng tra kỹ vụ án, từ nơi này tìm manh mối.

"Chúng ta lại chải vuốt những người có liên quan và tuyến thời gian một chút," Diệp Bạch Đinh nhìn hai đường thẳng nối những năm khoa khảo, "Ngoại trừ là đồng niên, đồng liêu, Vu Liên Hải và Úc Văn Chương còn là đồng hương, là văn lại của Cảnh Nguyên Trung, Cảnh Nguyên Trung và Chương Hữu là thân thích, đúng không?"

Thân Khương gật đầu: "Liên hệ giữa mọi người trong vụ án này không tính là sâu, đồng niên đồng liêu, không có tụ tập thường xuyên, chỉ công vụ hoặc tiệc nhỏ thì gặp nhau, tán gẫu một chút, Vu Liên Hải và Úc Văn Chương cũng không đụng mặt nhiều, Vu Liên Hải bận việc văn lại, Úc Văn Chương bận học, hai người tuy là đều ở kinh thành, thật đúng là phần lớn là thư từ lui tới, Cảnh Nguyên Trung và Chương Hữu là thân thích, nhưng cũng không quá gần gũi, tứ thời bát tiết* lui tới đều thiếu."

*mấy dịp lễ tết

Còn về phần tuyến thời gian ——

"Một tháng trước, hôm Úc Văn Chương xảy ra chuyện, tụ hội ở lầu 5, Cảnh Nguyên Trung đến trễ nhất, trước đó thứ trình lần lượt là Cao Tuấn, Hồ An Cư, Chương Hữu đều có ra ngoài, Hạ Nhất Minh không đi với ai, đến chùa vội vàng, đi cũng vội vàng."

"Ba tháng trước, hôm Hoàng Khang xảy ra chuyện, mấy người này đều có mặt, bao gồm Hạ Nhất Minh, vì thời gian ngồi quá dài, gần như ai cũng ra ngoài hai ba lần, thời gian có chút lẫn lộn, đương sự đều nói nhớ không rõ, nhưng khẳng định là đều có hiềm nghi, Vu Liên Hải trong hai lần này, đều dùng thân phận văn lại hầu Cảnh Nguyên Trung, ở xa đợi lệnh, không ngồi cùng."

Diệp Bạch Đinh rũ đuôi mắt: "Người chết Úc Văn Chương, ba tháng trước, cũng không tham gia lần yến tiệc này."

Thân Khương vuốt cằm: "Hắn dù sao cũng chưa trúng tiến sĩ, thân phận không đủ, bất quá chắc là hắn cũng không thích mấy chuyện này?"

"Vu Liên Hải......" đầu ngón tay Diệp Bạch Đinh lướt qua hồ sơ, "Nói dối rất có ý tứ, chuyện Bách Phật tự một tháng trước, bản thân hắn ở ngay hiện trường, Cẩm Y Vệ tùy tiện tra là có thể tra ra, hắn không có khả năng không biết, vì sao còn muốn nói dối?"

Thật sự là như hắn giải thích, không muốn bản thân bị cuốn vào vụ án? Không muốn bị dính vào, không muốn gặp phiền toái, đối với chuyện này ngậm miệng không đề cập tới không phải là tốt sao? Vì sao lúc ở kinh giao, gặp phải Thạch Châu lại nói ra, lúc tới đại đường Bắc Trấn Phủ Tư, ra vẻ khó chịu, ngại ngùng, vẫn nói ra?

Cái chết của Úc Văn Chương, hắn rốt cuộc là muốn quản, hay là không muốn quản?

"Ta cứ cảm thấy người này có điểm không thích hợp, rất có thể hắn biết gì đó...... thứ đó rất quan trọng, vẫn không nói."

"Thiếu gia yên tâm, giao cho ta! Cho hắn nghỉ ngơi một ngày cũng đủ rồi, xem ta sau đó chiêu đãi hắn ra sao!"

"Ừm," Diệp Bạch Đinh suy tư, "Có thể lộ ra một chút tiến trình chúng ta tra án, để hắn tăng thêm tin tưởng hoặc cảm thấy uy hiếp."

"Đúng vậy......"

Thân Khương xoay tròng mắt: "Được, ta đã hiểu!"

Diệp Bạch Đinh: "Khoa cử rất có thể có chuyện làm rối kỉ cương, những người có liên quan đến vụ án của chúng ta, ai cũng có quan hệ tới chuyện này, vậy động cơ giết người lần này, cũng rất có thể là ở đây."

"Người có tiền vô tài, muốn giành cơ hội gian lận, người có tài không có tiền, muốn trao đổi ích lợi, cung cấp giải đề, ích lợi phân chia không đều, hoặc bí mật tiết lộ gây nội chiến......" ngón tay thon dài của Cừu Nghi Thanh lướt qua hồ sơ trên bàn, cùng với tên người liên quan, "Lần này muốn phá án, cần hành sự khéo léo."

Diệp Bạch Đinh vô cùng đồng ý: "Hướng hỏi cung cũng phải có mục đích, làm sao mà dưới tình huống người cảnh giác cao độ, tra ra được chân tướng án mạng, kéo ra được liên hệ với việc làm rối kỉ cương......phải vẽ ra kết nối giữa những người này lần nữa."

"Hạ Nhất Minh, Cảnh Nguyên Trung, có thể là người biết nội tình nhiều nhất, người thứ nhất thì gian giảo, giỏi làm bộ làm tịch, người thứ hai thì cẩn thận, ta xem tin tức tra được trên hồ sơ, người này rất giỏi nói gần nói xa, trực tiếp hỏi nhất định sẽ không có đáp án, cái gì mấu chốt đều không hỏi, sẽ gây cảnh giác, hỏi bọn họ về án mạng, ép cho chặt một chút, chắc là sẽ có hiệu quả hơn hỏi chuyện khoa khảo."

Người thông minh hay suy nghĩ nhiều, nhất định sẽ không phối hợp, hiện tại đang tra án mạng, mồ cũng đã đào lên, đối phương không có khả năng không biết, rất có thể đã làm tốt chuẩn bị, ứng đối Cẩm Y Vệ như thế nào, thứ gì nhất định không thể nói, thứ gì có thể thích hợp tung ra đút cho Cẩm Y Vệ, để mình không tiếp tục bị dây dưa nữa, thứ gì......nếu không tránh né được, có thể tung chút hỏa mù, người khác tất nhiên sẽ có tính toán.

Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Khi hỏi chuyện, mượn vấn đề bọn họ không nói dối được để đối chiếu."

Diệp Bạch Đinh lại vòng ra hai người: "Cao Tuấn và Hồ An Cư, đều là những người ngày thường văn thải không xuất sắc, cuối cùng lại thi ra kết quả tốt, bình bộ thanh vân, hai người này rõ ràng là đã được đến ích lợi, có thể tra gia tộc sau lưng họ, cùng với cá nhân tài sản ra vào, ở trước và sau khoa khảo, có từng trả giá thứ gì có giá trị cực cao hay không, nếu có, đây có khả năng chính là một trong những phương thức liên kết lợi ích."

Cừu Nghi Thanh: "Người chết Úc Văn Chương và Hoàng Khang, người đầu tiên hai lần thi đều xảy ra vấn đề, năm trước lo lắng sốt ruột, thậm chí thi rớt, năm nay rời xa hết thảy thị phi, vẫn xảy ra chuyện ngay trước lúc thi, còn chưa kịp lên sàn, hắn đối với việc gian lận khoa cử có biết hay không, biết nhiều ít, phối hợp không?"

Đây rõ ràng là không phối hợp a, Thân Khương đấm lòng bàn tay, đã hiểu: "Hắn có phải không muốn làm việc này, nhưng lại biết quá nhiều, bị diệt khẩu hay không! Giống như Vu Liên Hải nói, hắn sinh hoạt phi thường đơn giản, chỉ có Hạ Nhất Minh xuất hiện, mỗi lần thời cơ đều rất khéo, đều là trước kỳ thi...... Hạ Nhất Minh có phải chính là kẻ trung gian thao tác làm rối kỷ cương hay không!"

Hắn càng nghĩ càng thấy là có chuyện như vậy: "Vu Liên Hải có nói, bọn họ vì tham gia khoa khảo năm trước, năm kia vừa qua thu liền lên kinh thành, vào mùa đông thì quen Hạ Nhất Minh, lúc ấy thái độ Hạ Nhất Minh rất tốt, không tiếc lời ca ngợi Úc Văn Chương, sau đó còn bí mật hẹn vài lần, Hạ Nhất Minh này rõ ràng là đã hạ thủ, đang chậm rãi đưa người ta vào tròng! Loại người không có lợi thì không dậy sớm này, sao có thể sẽ nguyện ý tùy tiện kết bạn với thư sinh nghèo, đương nhiên là có mưu đồ, bằng không sao hắn chỉ để tâm đến Úc Văn Chương tài hoa hơn người, mọi người xem ở trong mắt, bội phục không thôi, đối Vu Liên Hải thì không thèm liếc mắt chứ!"

Diệp Bạch Đinh chụm đầu ngón tay với nhau, hai tròng mắt rực rỡ lấp lánh: "Còn về phần Hoàng Khang...... Hắn cậy tài khinh người, khoa khảo vốn là không thành vấn đề, khảo ra thứ tự lại không được như mong muốn, làm ai cũng kinh ngạc, bản thân hắn thì một chút cũng không thèm để ý, không biết giận, sau đó nhậm chức có được công việc béo bở, xuôi gió xuôi nước —— ngươi cảm thấy là vì cái gì?"

Thân Khương nghĩ bụng đây còn phải nghĩ sao: "Hắn cũng là kẻ có được ích lợi! Hắn chính là người cung cấp đáp án cho người khác, công việc béo bở kia chính là tạ lễ!"

Diệp Bạch Đinh: "Nếu hắn đã biết quy tắc, tham dự quy tắc, bản thân cũng tán thành quy tắc, vậy sao ba tháng trước, hắn lại té lầu chết chứ?"

Đúng vậy, tại sao? Đều là cá mè một lứa, cùng nhau phát tài, tại sao người khác không có việc gì, hắn lại chết? Thật sự là ngoài ý muốn?

Thân Khương sờ cằm: "Chẳng lẽ......cảm thấy mình nhận không đủ, không hài lòng? Muốn càng nhiều, người khác không cho?"

Diệp Bạch Đinh khen ngợi: "Thấy chưa, không phải có hướng rồi sao?"

Thân Khương híp mắt: "Ta đi tra tiền tài ra vào của Hoàng Khang trước khi chết, xem hắn có bị kẹt tiền, hoặc là mượn tiền ai hay không!"

Diệp Bạch Đinh: "Lần này thời gian ngắn, nhiệm vụ nặng, hung án muốn tra, mắc xích làm rối kỉ cương cũng cần xác nhận, quá trình hỏi cung cần thiết nhanh chóng hữu hiệu, người khác có nói dối cũng không sao, nói gì cũng ghi kỹ lại, chúng ta trở về sẽ tự đối chiếu, bài trừ sai sót!"

Tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua Thân Khương, cong ngón tay gõ trên mặt bàn: "Kêu đám bên dưới cẩn trọng một chút, vụ án này yêu cầu, trong vòng 10 ngày phải kết án, làm không được, nền tảng quốc gia dao động, ngươi ta đều là tội nhân, làm được, bổn sứ cùng Hoàng Thượng đều có trọng thưởng!"

"Dạ!" đôi mắt kia của Thân Khương sáng rỡ lên, thăng quan phát tài gần ngay trước mắt, ai có thể nghẹn lại không xông lên!

Diệp Bạch Đinh hơi khom người: "Chúng ta tới phân chia nhiệm vụ đi."

Cừu Nghi Thanh: "Liên quan tới bốn năm trước, Cảnh Nguyên Trung và Cao Tuấn, để ta đi tra hỏi, vừa lúc bọn họ là quan chủ khảo và phó quan kỳ thi lần này, thuận tiện."

Thân Khương giơ tay: "Vậy ta làm một năm trước! Vu Liên Hải Hồ An Cư...... ừm, nhân tiện hỏi luôn Chương Hữu thân thích của quan chủ khảo năm nay!"

Diệp Bạch Đinh nhìn bên trái, nhìn lại bên phải: "Các ngươi có ai...... cần ta?"

"Ta nơi này địa phương cần chạy hơi nhiều, mà phần lớn là thăm viếng bài tra cơ bản, thể lực cần hơn đầu óc," Thân Khương chỉ chỉ Cừu Nghi Thanh, "Bên Chỉ Huy Sứ khó khăn hơn, vừa lúc thiếu người thông minh, thiếu gia ngươi đi đi."

Cừu Nghi Thanh gật đầu đồng ý, ánh mắt hơi thâm nhìn về phía Diệp Bạch Đinh: "Được."

Diệp Bạch Đinh lại không có ý kiến gì, ngón tay chỉ lên một cái tên trên hồ sơ: "Còn có một cái Hạ Nhất Minh...... Không ai muốn?"

Người này mới là nguy hiểm nhất, thời điểm mấu chốt như vậy, bên Tam hoàng tử rất có thể sẽ động a.

Cừu Nghi Thanh: "Vụ việc lần này mẫn cảm, ngoại trừ vụ án, còn sẽ liên lụy đến làm rối kỉ cương khoa khảo, thậm chí có thể làm 'Tam hoàng tử' giấu sâu hơn, ta phái người đi tất nhiên sẽ làm cho hắn cảnh giác, không quá tiện."

Vậy...... làm sao mới tiện?

Diệp Bạch Đinh nhìn sắc mặt Cừu Nghi Thanh, đột nhiên ngộ ra: "...... tỷ phu của ta?"

"Ừm," Cừu Nghi Thanh gật đầu, "Ta cùng hắn một sáng một tối, phối hợp tốt, mặc kệ là Hạ Nhất Minh hay là người đứng sau hắn, đều chạy không được."

Diệp Bạch Đinh lập tức yên tâm, thì ra có thể sắp xếp như vậy...... không hiểu sao, đã có tin tưởng hơn!

Phương hướng điều ra đã phân tích ra, nhiệm vụ cũng phái xong rồi, kế tiếp chính là thúc đẩy, tranh thủ phá án sớm, Thân Khương hỏi lại thiếu gia cùng Chỉ Huy Sứ, không bổ sung gì thêm, đứng dậy vươn vai, ngáp một cái: "Ta đến phòng trực phân công nhiệm vụ, chợp mắt một chút rồi ra ngoài làm việc, khỏi qua xin chỉ thị nữa, thiếu gia, Chỉ Huy Sứ, thuộc hạ cáo lui."

Nhìn Thân Khương rời đi, Diệp Bạch Đinh thật lâu không nói chuyện.

Cừu Nghi Thanh: "Nghĩ cái gì đó?"

"Không có gì," Diệp Bạch Đinh lắc đầu, "Ta vẫn cảm giác Hạ Nhất Minh không quá thích hợp, hôm nay đến đây nói mấy chuyện này với ta...... có chút cố tình."

Cừu Nghi Thanh nghĩ nghĩ một lát, nói: "Ngươi cảm thấy......hắn cũng không phải là đến dụ ngươi lộ ra không được ngược lại còn bị ngươi dụ nói ra, thẹn quá thành giận, mới uy hiếp?"

Đầu ngón tay thon dài của Diệp Bạch Đinh dừng trên hồ sơ Hạ Nhất Minh: "Mới nhìn thì có vẻ như vậy, nhưng...... ta cứ có cảm giác hắn không nên ngu như vậy, vẫn là nhìn xem đã."

Với quan hệ của hai người, Hạ Nhất Minh nói cái gì, hắn cũng sẽ không tin, chính Hạ Nhất Minh chắc cũng biết, còn một hai phải đi một chuyến, nói những lời này, cố ý tung hỏa mù......vì sao?

Chuyện duy nhất hắn có thể xác địnhh lúc này, chính là Hạ Nhất Minh nhất định có liên quan đến vụ án lần này, thế lực sau lưng cũng đã trồi lên mặt nước.

"Đừng lo lắng, ta sẽ tóm hắn." Cừu Nghi Thanh uống cạn trà trong ly, đứng lên, "Thừa lúc trời còn chưa sáng, ta cũng đi xử lý chút việc."

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, đêm đã khuya, khi mà người đứng đắn đều ngủ.

Cừu Nghi Thanh không quá vừa lòng, duỗi tay bóp cằm Diệp Bạch Đinh, ép hắn quay đầu, nhìn về phía chính mình: "Bổn sứ khó coi sao?"

Diệp Bạch Đinh khựng lại: "Hửm?"

Sao đề tại lại chuyển qua đây?

Đôi mắt sâu thẳm của Cừu Nghi Thanh tinh tế miêu tả mặt mũi đối phương: "Ta nhớ rõ ngươi đối với mặt của ta rất vừa lòng, thường xuyên nhìn lén......vì sao không nhìn?"

Nhớ tới lúc đã từng một lòng một dạ nghiên cứu tính cách lãnh đạo, để tranh thủ hợp tác vui sướng, chú ý lại luôn bị chệch hướng, thành nhìn chằm chằm đối phương, Diệp Bạch Đinh hơi trầm mặc: "Sao ngươi biết?"

Cừu Nghi Thanh cúi đầu nhìn môi của hắn, thanh âm hơi khàn: "Chuyện của ngươi, ta đều biết."

Có lẽ là bóng đêm quá mức trầm tĩnh, gió đêm quá mức ôn nhu, rõ ràng chính sự đang ở ngay trước mặt, mà mới nhìn người bên cạnh một cái, y đã có chút khắc chế không được.

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi đây."

Cừu Nghi Thanh không đùa nữa, xoay người, hướng ra cửa.

Diệp Bạch Đinh lại giữ chặt cổ áo y, nhón chân, hôn lên môi y.

Cừu Nghi Thanh ngẩn ra, giơ tay ôm eo Diệp Bạch Đinh, sợ hắn đứng không vững.

Cái hôn nho nhỏ, lướt qua liền ngừng, cũng không thâm nhập, mang theo ôn nhu của gió xuân, giống lớp lót thịt mềm mềm dưới chân mèo chụp nhẹ lên ngực, vừa mềm vừa dụ hoặc.

Cừu Nghi Thanh có chút hết muốn đi, hôn hôn đỉnh đầu Diệp Bạch Đinh: "Ngoan ngoãn đi ngủ, hửm?"

Diệp Bạch Đinh cũng không dám đứng quá gần Cừu Nghi Thanh, sợ dẫn ra lửa, chống trán lên ngực y, bảo trì khoảng cách: "Ngươi lát nữa......về không?"

Thanh âm Cừu Nghi Thanh hơi khàn: "Nhớ ta rồi?"

Tai Diệp Bạch Đinh hơi đỏ lên: "Ta không đợi ngươi, nhưng nếu ngươi trở về, nhớ rõ đến đây ngủ."

Nam nhân này bệnh còn chưa hết, cũng không biết là cơ chế gì, nếu ở cạnh hắn có thể ngủ ngon một chút, cho dù chỉ một hai canh giờ......

"Ta không sợ người khác nói ra nói vào."

"Ta biết."

Cừu Nghi Thanh ôm eo hắn, hơi thở hơi nóng: "Đêm đã khuya, đừng dụ dỗ ta nữa......dụ dỗ ta, ta liền đi không được."

Diệp Bạch Đinh đẩy y ra: "Đi đi đi, đi nhanh đi!"

......

Bóng đêm u ám, rất nhiều chuyện không tiện làm, cũng có rất nhiều chuyện dễ làm, ở những góc khuất không ai tra xét, những thứ che giấu lén lút, rất dễ dàng bị lục lọi ra.

Thân ảnh thon dài của Cừu Nghi Thanh di chuyển nhanh chóng trong đêm, tựa như không biết mệt mỏi là gì, đuổi theo hướng manh mối, đuổi theo nguồn gốc nguy hiểm, làm gương cho binh sĩ, không hề lui bước.

Công sở ở thành bắc, bài thi ân khoa năm nay đang ở bước cuối, đang lúc khẩn trương chờ phán định, thường có giám khảo xúc động than vãn là viết tốt quá, hoặc giận dữ mắng là viết cái gì đây, thậm chí mỗi người mỗi ý, cãi nhau ầm ĩ, cố gắng tranh đấu thêm điểm cho thí sinh mình đánh giá cao: "Tài năng như Trạng Nguyên này, sao có thể bị mai một!"

"Ngôn ngữ cực đoan, không hiểu ôn hoà hiền hậu lễ nhượng, mũi nhọn lộ liễu như vậy, thí sinh này thiếu không phải là khen ngợi, mà là khiêm tốn, là mài giũa, chúng ta không thể để người dục tốc bất đạt như vậy!"

Sâu thẳm nơi hoàng cung, Vũ An đế phê xong một ngày tấu chương, rốt cuộc có thể rời long án, đi đến bên cửa sổ, nhìn những ngôi sao trên bầu trời khuya một cái.

"Tối nay trời thấp, ngôi sao tịch liêu a."

"Ít sao nhưng sáng, mây có thấp lại tối, cũng vẫn có lúc bị gió thổi đi, ngôi sao sáng chói, vĩnh thế bất diệt," lão thái giám Cao Thương nâng trà, đưa cho thiên tử, "Hoàng Thượng có lương tướng bên cạnh, hiền thần phụ tá, lòng người hướng về, chớ nên ưu tư quá độ a."

Vũ An đế nhận trà, ám sắc chìm nổi nơi đáy mắt: "Trẫm thì không sợ, chỉ là......có chút xin lỗi trưởng công chúa. Ngươi nói cô cô trên trời có linh thiêng, có thể trách trẫm hay không?"

Cao Thương nhớ tới dung mạo tính cách của vị trưởng công chúa kia, nhịn không được cười nói: "Sao có thể? Trưởng công chúa......bà ấy từ trước đến giờ luôn mong điều tốt cho bệ hạ."

Tiểu viện trong Bắc Trấn Phủ Tư, ánh nến thật lâu chưa tắt, Diệp Bạch Đinh sửa sang lại toàn bộ án kiện tư liệu xong, mới dụi dụi mắt, đi ngủ, không biết lúc nào đó trong đêm, khi chăn bị hất ra xa, bên cạnh có thêm một người.

Người tới di chuyển thật nhẹ, ôm hắn vào ngực, đắp chăn đàng hoàng, nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro