Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 181 Làm rối kỉ cương

"gâu —— ô gâu —— gâu gâu gâu ——"

Giáo trường vừa đánh nhau xong, tiếng người tan đi, an tĩnh thoáng đãng, chỉ có cẩu tử chưa đã thèm, còn mặc váy lụa hồng lạch cạch lạch cạch chạy tới chạy đi, vô cùng hưng phấn.

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đồng thời trầm mặc.

Biết đây là kiệt tác của hai tên nhãi song sinh, Diệp Bạch Đinh thân là cữu cữu, dù sao cũng phải hỗ trợ lấp liếm: "...... tuy màu sắc quá mức phấn nộn, váy lụa quá mức bay bổng, nhưng có chút ngây thơ, nhìn một hồi, cũng có vài phần đáng yêu?"

Hắn còn chưa dứt lời, cẩu tử bên kia vì xông quá mãnh, phanh gấp không dừng lại, lòng bàn chân trượt một cái, thân thể lảo đảo, nhưng nó dùng bản năng ngoan cường của sinh mệnh, tố chất thân thể dũng mãnh, khống chế được! Cũng không có té!

Chỉ là tư thế này...... Đầu lưỡi thò ra lệch qua một bên, tròng mắt trừng ra tròng trắng, móng vuốt điên cuồng đào đất, người bẹp xuống, cái váy phấn phấn nộn nộn trực tiếp biến thành cây lau nhà.

Diệp Bạch Đinh:......

Huyền Phong ngươi sao lại có thể không biết cố gắng như vậy!

"Là rất đáng yêu."

Diệp Bạch Đinh còn chưa nghĩ ra làm sao để chải vuốt lại tình huống lung tung rối loạn này, phải bịa cái gì, liền nghe thấy Cừu Nghi Thanh mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng bâng quơ một câu.

Hắn nhịn không được lại nhìn về phía cẩu tử lần nữa, cẩu tử đã ngồi bẹp dưới đất, dùng chân sau gãi tai, váy xòe mở ra, tư thế cực kỳ chướng mắt: "Cái này mà ngươi...... kêu đáng yêu?"

Sắc mặt Cừu Nghi Thanh vô biểu tình, vẻ mặt như đang nói 'người trong lòng một hai phải khen, bổn sứ còn có thể làm sao bây giờ': "...... nhìn một hồi, cũng không thấy quá đau mắt."

Diệp Bạch Đinh:......

Ta cảm ơn ngươi a.

Cừu Nghi Thanh vẫy tay, kêu một Cẩm Y Vệ lại đây: "Tổn thất hôm nay của Bắc Trấn Phủ Tư, dây thừng, gạch, đao kiếm binh khí, công sức vẩy nước quét nhà, phí tổn đổi đồ mới, cẩu tướng quân đã chịu kinh hách...... kêu phòng công văn viết hết ra, đưa đi Hình Bộ đòi bồi thường."

"Dạ!"

Diệp Bạch Đinh nhìn bóng lưng tiểu binh, trong lòng bội phục, không phải nói Chỉ Huy Sứ rất biết làm việc sao, Hạ Nhất Minh mang đầy lòng tâm cơ đến đây, không khi dễ được ai đã không nói, còn bị hung hăng khi dễ lại một đốn, về còn phải bồi thường, còn không phải hướng đến bản nhân hắn, mà trực tiếp thông báo đến đơn vị công tác, mất mặt không? Làm ngươi không ra được chiêu nào để phản kháng, cũng không kịp......

Cừu Nghi Thanh muốn mới không phải là chút đồ nhỏ như hạt mè đậu xanh này, y đúng là muốn để cho tất cả mọi người biết, Bắc Trấn Phủ Tư không phải là chỗ ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, phải làm cho Hình Bộ khó chịu, làm Hạ Nhất Minh khó chịu.

Dây thừng hai đứa sinh đôi chơi hỏng rồi...... Thương tổn thì không lớn, tính vũ nhục lại cực mạnh.

"Đi thôi," Cừu Nghi Thanh nhanh chóng an bài xong mọi chuyện, gọi người kéo cẩu tử xuống tắm rửa, chuyển qua Diệp Bạch Đinh, "Trở về chờ Thân Khương."

"Ừm."

Hai người sóng vai rời khỏi giáo trường, một trái một phải, dựa rất gần, Diệp Bạch Đinh ngửi được mùi trên người Cừu Nghi Thanh, mùi mồ hôi hơi nhẹ, dính thêm bụi đất trên mặt đất, có mùi máu sát khí thoang thoảng, không quá khó nghe, cảm giác tồn tại rất mạnh, cái mùi này...... Hắn cũng từng ngửi thấy trên người tỷ phu.

Hắn nhớ tới lời Hạ Nhất Minh đã nói, giữa mày nhíu lại.

"Lời vô tri của kẻ vô tri, không cần để ý."

Cừu Nghi Thanh trở về hơi trễ, chưa nghe được những gì Hạ Nhất Minh nói, nhưng y có thể đoán ra, thủ đoạn loại người này vẫn thường dùng, y quá rõ ràng, bất quá là tấn công tâm lý, dùng chuyện ngươi để ý nhất, người ngươi thân mật nhất.

"Lưỡi đao trong tay là vũ khí sắc bén để đối mặt địch nhân, cũng là vũ khí bảo hộ người một nhà, bản thân là vũ khí, chúng ta phải thanh tỉnh hơn bất kỳ ai, thận trọng hơn bất kỳ ai, thân là người chấp pháp, chúng ta yêu cầu gánh vác càng nhiều, cũng hy vọng được giao cho càng nhiều tín nhiệm —— ta biết ngươi nội tâm mềm mại lương thiện, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, không cần vì chuyện không kiểm soát được mà phiền não."

Diệp Bạch Đinh ngẩn ra.

Người chấp pháp ...... Hắn có chút không rõ, ba chữ này của Cừu Nghi Thanh, là đang nói chính hắn, hay là tính luôn người khác, nhưng hắn biết, Cừu Nghi Thanh đây là đang nhắc nhở hắn, đừng vây khốn chính mình.

Xã hội văn minh không ngừng phát triển, chế độ xã hội thay đổi nhiều lần, nơi này không giống thời đại hắn từng sinh sống, tỷ như nơi này có giai cấp rõ ràng, đối phái nữ cũng không quá hữu hảo, nơi này hạ nhân phạm phải tội, chủ nhân có quyền đánh chết, nơi này có giang hồ bang phái, trong bang phái cũng có quy củ riêng, triều đình quản hạt lại có chút vi diệu, chỉ cần không quá mức, rất hiếm khi mạnh mẽ cưỡng chế chấp hành, hay là dùng vũ lực trấn áp.

Diệp Bạch Đinh nghĩ, cái này có khả năng liên quan tới hình thái xã hội, quy mô sản xuất, không nhiều người đọc sách, không nhiều quan binh, triều đình có nỗ lực hơn nữa, cũng quản không nổi mỗi một tấc quốc thổ, mỗi một góc biên giới, mỗi một điểm yếu ớt, luôn có nơi chiếu cố không đến, liền yêu cầu dân chúng tổ chức bổ khuyết, yêu cầu mọi người cùng nhau nỗ lực.

Thiên tử cho ra chính sách, bách quan lại thúc đẩy việc chấp hành, triều đình tiến hành, càng có rất nhiều công sức dạy dỗ thay đổi, bắt chỗ này một chút, quản chỗ kia một chút, từ đầu mà làm, chậm rãi củng cố, mở rộng, rồi cũng đến lúc ảnh hưởng đến thế nhân, làm thiên hạ trở nên khác đi.

Đại Chiêu hiện tại, đã làm rất tốt rồi.

Diệp Bạch Đinh lại nhắc nhở chính mình lần nữa, hắn chỉ là một ngỗ tác, không có bản lĩnh thánh nhân, cũng không cần thiết ôm trách nhiệm của thánh nhân. Hắn chỉ cần nghiêm túc làm tốt công tác của mình, làm tốt mỗi một vụ án, chỉ cần tự mình nỗ lực, giảm bớt tối tăm, mang đến chút an ủi cho người bị hại, trách phạt làm kẻ ác sợ hãi, cho dù có thể thúc đẩy quan điểm này đi xa một chút, cũng là chuyện đáng giá.

Hắn sống ở thời đại này, Đại Chiêu là của hắn, cũng là của người trong thiên hạ, tất cả mọi người đều đang nỗ lực, thiên hạ sẽ thay đổi.

Từ lúc đến đây, lý niệm trong lòng hắn chưa bao giờ thay đổi, lần này tâm sinh gợn sóng, cũng do đột nhiên nghĩ đến, nếu thật sự giống như Hạ Nhất Minh nói, Thạch Châu từng giết người, hắn nên đối mặt kiểu gì? Hắn phát hiện chính mình cũng không phải là không có điểm yếu, hắn cũng có sợ hãi, tỷ như việc phải đối mặt tình cảnh như vậy.

Hôm qua tỷ phu vào kinh, khi nói chuyện trong phòng, hắn nghe ra sát ý của tỷ phu dành cho Hạ Nhất Minh, thấy may mắn vô cùng là mình không có việc gì, chống đỡ được, nếu không cả nhà tỷ phu chỉ sợ sẽ...... Hắn thậm chí nhịn không được nghĩ tới quyển sách mình đã xem qua, kiểu gì cũng không nhớ nổi chuyện xảy ra sau đó với tỷ tỷ tỷ phu, ban đêm liên tục gặp ác mộng.

Nhưng hiện tại......có vẻ đã hơi bình thường trở lại.

Nếu thật sự phát sinh một ít chuyện, hắn không muốn đối mặt, hắn chỉ cần giữ vững bản tâm, làm tốt công tác trong bổn phận mình, còn lại, đều có luật pháp. Thân tình không cần phải dứt bỏ, sự thật chân tướng cũng sẽ không vì thân tình mà biến chất, hắn chỉ cần làm chính mình, không thẹn với lương tâm là được.

Hạ Nhất Minh, không thể uy hiếp hắn.

Thấy tiểu ngỗ tác thật lâu không nói lời nào, Cừu Nghi Thanh vặn bờ vai của hắn lại, nhìn vào mắt hắn: "Có thể tin ta sao?"

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Tin."

Cừu Nghi Thanh: "Có một số việc, hiện tại còn không tiện nói cho ngươi, nhưng những gì ngươi lo lắng, còn chưa xảy ra, cũng sẽ không xảy ra."

Diệp Bạch Đinh ngẩn ra: "Ngươi biết ta nghĩ......"

Cừu Nghi Thanh xoa nhẹ đầu của hắn: "Đừng suy nghĩ bậy bạ."

Diệp Bạch Đinh lần này thật sự có chút tò mò, chuyện hắn không có quyền biết đến, nhất định là rất quan trọng rất cơ mật, rất có thể liên quan đến an nguy của thiên tử, thậm chí của quốc gia, Cừu Nghi Thanh rốt cuộc đã trải qua cái gì, đã làm cái gì, đã lăn lộn thế nào, có ai giúp y, sóng vai tiến thối với y hay không, tỷ phu ...... tham dự bao nhiêu trong việc này?

Hắn hơi ngẩng đầu, đôi mắt hơi tròn, đáy mắt thanh triệt trong vắt, giống ánh trăng nơi hồ nước, làm người rất muốn nâng niu mà nhìn xem, có phải có thể đem vầng trăng sáng này ủ trong lòng bàn tay không.

Cừu Nghi Thanh nhéo nhéo tay hắn: "Trở về phòng chờ ta? Ta tắm rửa xong liền tới, lập tức."

Diệp Bạch Đinh thiếu chút nữa không phản ứng kịp: "Hửm? Bây giờ?"

Cừu Nghi Thanh cũng phát hiện lời mình vừa nói có nghĩa khác, nhưng nói cũng đã nói rồi, tất nhiên sẽ không rút về, còn chồm qua, hạ giọng: "A Đinh đừng vội, tất cả những gì ngươi muốn, về sau đều sẽ cho ngươi, hửm?"

Diệp Bạch Đinh:......

Đã lúc nào rồi, ngươi có thể câm miệng đi.

Noãn các, lúc đồ ăn được đưa lên bàn, Thân Khương đã trở lại, Cừu Nghi Thanh cũng sửa sang lại bản thân, mang theo hơi nước, tinh thần sáng láng lại đây.

Mấy người không nói nhiều, ăn cơm trước.

Vụ án rất quan trọng, thân thể cũng rất quan trọng, trạng thái tốt mới có thể kiên trì càng lâu, trọng điểm là cái gì, bọn họ cũng sẽ không sai lầm. Trên bàn không có rượu, nhưng mỹ thực an ủi nhân tâm, một bữa cơm ăn xong, dạ dày sung sướng, không cần nói gì, tinh thần đã tràn trề.

"Đến đây đi ——"

Dọn đồ ăn trên bàn đi, án kỷ nhỏ trên giường đất được lau khô, manh mối mới và hồ sơ được mang lên, Thân Khương nhanh nhẹn mở tấm bảng trắng, bút than, tất cả đồ vật đều chuẩn bị tốt: "Chúng ta bắt đầu!"

"Lần này quá trình nghiệm thi các ngươi đều không có mặt, ta nói trước đi."

Diệp Bạch Đinh mở miệng trước tiên: "Lần này hai người chết đều là vì té từ trên cao, một cái lầu 5, một cái lầu 6, độ cao không tính là quá cao, thời gian rơi xuống rất ngắn, nếu không có hướng gió nào đặc biệt hay chướng ngại vật, nếu bản nhân không cố tình điều chỉnh, tư thế trong không trung rất khó xảy ra thay đổi lớn. Úc Văn Chương rơi xuống đất trong tư thế nằm ngửa, xương cổ bị thương nghiêm trọng, cánh tay ngoại trừ trầy da do cọ xuống đất, xương cốt cơ hồ không có bất kỳ tổn thương gì, tư thế này đã rất rõ ràng, khi hắn té xuống từ lầu 6, là lúc lưng đang dựa lan can, đôi tay duỗi ra trước, chắc là đang muốn níu lấy cái gì đó, hoặc là đẩy cái gì đó——"

Hắn nhắc nhở Thân Khương: "Khi Cẩm Y Vệ thăm dò tìm tòi chung quanh, cần tìm kỹ, xem có thứ gì như vậy hay không, thứ người chết có thể kéo rớt khi rơi xuống, nhất định không lớn, nếu không người khác sẽ phát hiện rồi xử lý, có thể rất là không bắt mắt."

Thân Khương gật đầu, ghi vào sổ: "Hiểu rồi!"

"Nội tạng của Úc Văn Chương bị thương xuất huyết nghiêm trọng, là biểu hiện chung khi rơi từ chỗ cao xuống, trong cơ thể giải phẫu không ra cái gì dị thường, không có phản ứng với độc tố, chưa tìm được chỗ khả nghi, có điều......" Diệp Bạch Đinh nhớ tới hình ảnh căn phòng lúc đó, "Hắn lên tháp là muốn đọc sách, phòng có bàn có ghế, vậy cuốn sách luận kia, tại sao không ở trên bàn, mà ở trong ngăn tủ?"

Có ghế không ngồi, muốn đứng ở kế ngăn tủ đọc sách?

Hắn cảm thấy không có khả năng, người chết có kế hoạch đọc sách trong thời gian dài, lên trên lầu đọc sách, cũng là để tiện khi mệt thì nhìn ra xa, đọc sách cùng nghỉ ngơi đều đã lên kế hoạch tốt, sao còn đứng bên ngăn tủ?

Không phải người chết để đó, cũng chỉ có thể là —— trong phòng lúc ấy có người thứ hai, sách là người này di chuyển.

Quyển sách này có cái gì cần phải di chuyển sao? Diệp Bạch Đinh chỉ nhớ rõ quyển sách kia rất dày, có lẽ mấy ngày cũng xem không xong.

Cừu Nghi Thanh: "Nhân chứng chứng kiến cho manh mối là, Úc Văn Chương là ăn xong cơm trưa lên lầu đọc sách, nhưng rất nhanh lại xuống lầu, vào trong viện đổi một quyển sách, rồi lại lên lầu."

Cho nên là chính hắn muốn đổi, hay là bởi vì lúc ấy trong phòng có người, bởi vì cố kỵ người này, hắn mới đổi?

Điểm thời gian giao nhau này, cần được chú ý.

Thân Khương mở cuốn sổ nhỏ của mình ra: "Ta đã hỏi qua, lúc ấy ở lầu 5 tụ hội bốn người, thời gian bọn họ ăn cơm cộng thêm nói chuyện phiếm, ước chừng có một canh giờ, bao gồm toàn bộ quá trình Úc Văn Chương ăn cơm, lên lầu, xuống lầu đổi sách, lại lần nữa lên lầu, Cao Tuấn, Hồ An Cư, Chương Hữu đều lần lượt ra ngoài, Cảnh Nguyên Trung Cảnh đại nhân thì thật ra ngồi khoảng một canh giờ, mông cũng chưa động, nhưng ông ta vào lại hơi trễ, là vào cuối cùng trong bốn người......Dựa theo thời gian, tất cả mọi người đều không thể bài trừ, nhưng hiện tại khả nghi nhất, hình như là Cảnh đại nhân người đến cuối cùng, sau đó không hề ra ngoài nữa?"

"Còn có lan can, nhỏ hẹp, khó đứng, cũng dễ trượt, thủ hạ của ta tự mình thử mấy lần, đứng kiểu gì cũng không dễ dùng sức...... Đối chiếu kết quả nghiệm thi của thiếu gia, người chết bị đẩy xuống, là khả năng lớn hơn nhiều so với tự hắn nhảy xuống."

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "...... Kế tiếp là người chết Hoàng Khang, khi hắn té lầu chết, thân thể là ở tư thế nằm sấp, xương tay gãy nát, rõ ràng có cái động tác 'chống', ý thức của người chết lúc ấy chắc là khá thanh tỉnh, nói hắn 'uống say rượu' trượt chân, đáng để nghi vấn."

Thân Khương: "Nhưng ba tháng trước, đang lúc rét đậm, trời tuyết băng mỏng, lúc ấy dấu vết tra được cho thấy, ở mép mái nhà đích xác có dấu chân, rất giống trượt chân."

"Mùa đông khắc nghiệt, gió bắc lạnh lẽo, người chết uống rượu một mình trên mái nhà," Diệp Bạch Đinh nhìn tư liệu manh mối trên bàn, "Dù có không muốn uống với người khác, không thể tìm cái ghế lô ấm áp sao? Leo lên mái nhà hứng gió lạnh, chi vậy?"

Thân Khương vỗ đùi: "Đúng vậy, Hoàng Khang này cũng không phải là kẻ phong nguyệt lịch sự tao nhã gì!"

"Nếu là hẹn với người khác, người này có thân phận tương đối mẫn cảm, hoặc là chuyện bọn họ muốn nói nói phi thường mẫn cảm, yêu cầu tránh né, hành vi này lại rất hợp lý," Diệp Bạch Đinh nhắc nhở Thân Khương, "Chỉ Huy Sứ nói, đã xem qua thực đơn và rượu hôm đó, tuyệt đối không phải cho một người."

Ánh mắt Thân Khương sáng quắc: "Cho nên hôm đó trên lầu, cũng nhất định có người thứ hai!"

Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, hỏi: "Manh mối mà chúng ta có thể tra được, người cuối cùng nhìn thấy Hoàng Khang, có nói là hắn có gì bất thường không?"

Thân Khương lắc đầu: "Tửu lầu tiểu nhị, cùng một số khách ở đại sảnh đều đã gặp hắn, đều nói rất bình thường, không có phát hiện bất luận cái gì khác thường...... Thiếu gia phát hiện cái gì?"

"Kết quả thi kiểm tương tự Úc Văn Chương, nội tạng tan vỡ, gãy xương nghiêm trọng, là tổn thương diện rộng điển hình do rơi từ chỗ cao xuống, vật còn trong dạ dày bởi vì đã qua quá lâu, khi rớt xuống đất phần dạ dày cũng khó tránh bị tổn thương, không thể kiểm tra chuẩn xác, nhưng màu sắc......hơi kỳ quái."

Diệp Bạch Đinh đưa ghi chép thi kiểm cho Thân Khương xem: "Là thứ có màu như vàng tươi, nhìn kiểu gì cũng không giống bệnh, mà giống như nhuộm, ta hơi nghi ngờ, cẩn thận kiểm tra thực quản cùng hàm răng của hắn, thấy đúng là thực quản cũng có màu này, mặt trong hàm răng và hai bên, bao gồm bựa lưỡi, trong môi, đều có màu vàng này, rõ ràng là, đồ Hoàng Khang ăn hôm đó, có một món rất đặc thù, rất dễ nhuộm màu, nhưng ta xem xét qua thực đơn Chỉ Huy Sứ mang về, cũng không có thứ như vậy......"

"Tiểu nhị cùng phần lớn khách ở đại sảnh, tất cả những ai đã gặp qua Hoàng Khang, đều không chú ý đến hắn bất thường, vậy thứ kia, rất có thể là hắn lên lầu rồi mới ăn đến —— người hắn hẹn kia biết là hắn thích, mới mang đến cho hắn."

Thân Khương sờ cằm: "Mang đến liền ăn tại chỗ, xem ra không phải là thích bình thường......"

Đáy mắt Cừu Nghi Thanh thâm thúy: "Đồ ăn ngay tại chỗ, có phải cũng nên chia sẻ? Ăn mảnh có vẻ không tốt lắm."

Thân Khương lập tức hiểu ngay: "Vậy người đến hẹn hôm đó, tên hung thủ hư hư thực thực này, trong miệng khẳng định cũng có dính cái màu vàng này! Chúng ta chỉ cần điều tra, xem ai hôm đó môi miệng bựa lưỡi dính màu vàng không phải là được rồi sao? Màu sắc lộ liễu như vậy, khẳng định là sẽ bị nhìn thấy, trừ phi hắn giả làm người câm không nói lời nào!"

Diệp Bạch Đinh dùng ánh mắt khen ngợi: "Không tồi."

Nói về thi thể xong, Thân Khương giơ tay: "Vậy đến phiên ta nói, tin tức đại khái mà ta tra được, cái này dựa theo năm tương đối tiện lợi ——"

Hắn viết lên bảng trắng 3 chữ 'bốn năm trước', lại gắn hết tên lên: "Người chết Hoàng Khang, tài hoa hơn người, cơ hồ là được mọi người tán thành, trình độ học cao, bất quá tính tình hắn không tốt, rất ngạo, đối người đãi việc cũng rất sắc bén, phảng phất ai cũng không đáng hắn để trong mắt, mọi người thực ra cũng không quá để ý, vì hắn đích xác có tư bản để cậy tài khinh người, nhưng ra kết quả đại khảo, tên hắn xếp cuối bảng, thực sự làm cho người ta ngạc nhiên tới tròng mắt rớt, mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ, chính hắn thì phản ứng gì cũng không có, yên phận chấp nhận thứ tự, sau đó được phái làm quan, sống hô mưa gọi gió...... Mà tính tình thì rất lớn. Chuyện khác không nói đến, thi tệ như vậy, sao hắn lại không có chút cảm xúc nào chứ? Chẳng lẽ là vớ được công việc béo bở, trong lòng sung sướng, lo lắng cơ hội bị cướp đi?"

"Chưa chắc là không phải a," Diệp Bạch Đinh rũ mắt suy tư, "Người này cậy tài khinh người, tính tình lớn, ngày thường có tật xấu gì hay không?"

Thân Khương gật đầu: "Có a, gặp người là mỉa mai, cậy tài khinh người, đó đều là đối với người thường, nhìn đến quý nhân thì khác, hắn có thể luồn cúi, bản thân hắn có vẻ còn rất cam tâm làm như thế."

"Cho nên đây có lẽ chính là mục tiêu của hắn?" Diệp Bạch Đinh híp mắt lại, "Thành tựu tài danh, nỗ lực khoa khảo, không phải là để trở thành cao hơn người khác, sánh vai với người trên cao sao? Đã có cơ hội được đến công việc béo bở, một bước vào đúng chỗ, vì sao phải từ bỏ? Bất quá hắn thi thành cái dạng này, xếp hạng cuối, còn có thể được đến công việc béo bở......"

Chính là một vấn đề.

Triều đình phái quan đều có chế độ, cũng có trình tự trước sau, Hoàng Khang dù có trúng tiến sĩ, xếp hạng sau cùng, cũng không nên được nhậm chức ngay lập tức, còn có được chức vụ béo bở, thao tác này...... có tồn tại trao đổi lợi ích hay không?

Mà có một số việc một khi bắt đầu, có chút ngon ngọt một khi được nếm đến, thì sẽ không dừng lại được, bốn năm trước như thế, những năm khác thì sao? Năm trước có chuyện tương tự hay không? Bọn họ hiện tại tiếp nhận vụ án bắt đầu từ bốn năm trước, nhưng sự tình thật sự mới phát sinh từ bốn năm trước sao? Có thể là sớm hơn hay không?

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm, nhìn về phía Cừu Nghi Thanh.

Cừu Nghi Thanh lại không sốt ruột, cong ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Cứ nói hết đã."

Thân Khương gật đầu, tiếp tục: "Bốn năm trước tham dự khoa khảo, còn có Hạ Nhất Minh cùng Cao Tuấn, Hạ Nhất Minh tài học không tính là đặc biệt nổi bật, tàm tạm, thứ tự cùng với thành tích thường ngày cũng tương xứng, không có gì để nói, cũng không có chỗ nào khả nghi, Cao Tuấn thì khác, hắn ngày thường thành tích cũng không tốt, thi lần này lại cực kỳ may mắn, cầm cờ đi trước, cộng thêm gia thế không tồi, xuôi gió xuôi nước đi nhậm chức, kiếm kinh nghiệm, tới năm nay, là đã có thể làm phó quan trong khoa khảo."

"Còn có quan chủ khảo của chúng ta năm nay, Cảnh Nguyên Trung Cảnh đại nhân, 4 năm trước, chính là ở ngay vị trí Cao Tuấn bây giờ, là phó quan phụ trợ kỳ thi, ông ta đủ kinh nghiệm, tính cách cũng trầm ổn, kỳ thi năm trước trực tiếp lên chức, làm quan chủ khảo, vốn dĩ hai lần giám khảo không được chọn cùng một người, nhưng năm nay là ân khoa, tương đối đặc thù, cơ duyên xảo hợp, Cảnh đại nhân lại nhậm chức."

Nói cách khác, Cảnh Nguyên Trung đều có liên quan đến 3 kỳ thi liên tiếp, bốn năm trước là phó giám khảo, năm trước cùng năm nay là quan chủ khảo, quen thuộc nhất, cũng dễ thao tác hết thảy nhất.

Thân Khương nói xong, mở đầu một hàng khác trên bảng, viết xuống hai chữ 'năm trước': "Năm trước tham gia khoa khảo, có Vu Liên Hải, Úc Văn Chương, Hồ An Cư, thành tích thì...chúng ta đều biết, hai người đầu tiên thi rớt, Vu Liên Hải nản lòng, đi làm văn lại, cấp trên chính là Cảnh Nguyên Trung, Úc Văn Chương chuẩn bị tái chiến, người ngoài không có phản ứng gì với Vu Liên Hải, không có ấn tượng gì với hắn, bộ dạng chẳng ra gì, tài hoa cũng không có, đối với Úc Văn Chương thì đều cảm thấy đáng tiếc, rất nhiều người đều không tin vào kết quả này, cảm thấy hắn không nên thi không đậu, bất quá cũng có vài kẻ nói hắn tính cách quá mức cứng nhắc, quá cố chấp, quá cứng dễ gãy, nếu có thể ôn hòa một ít, kết bạn giao du vài người, có lẽ sẽ khác, nhưng Úc Văn Chương có thể là không nghĩ vậy, vẫn luôn là chính mình."

"Hồ An Cư được chọn làm hàn lâm thứ cát sĩ, Vu Liên Hải rất không phục, nói hắn không xứng, người ngoài có vẻ cũng cảm thấy hắn đức không xứng vị, văn tài không đủ, nhưng đúng là người ta đã đạt được, một năm trôi qua vững vàng, những lời này từ từ ít dần. Hàn lâm thanh quý, không có chuyện bên ngoài cũng không dám chọc, người ta hiện tại đều leo lên đến cấp phụ tá kỳ thi quan trọng như vậy, ai còn dám nói hắn không có văn thải?"

"Kỳ thi năm ngoái, Hạ Nhất Minh và Cao Tuấn đều ở ngoài cuộc, có vẻ như không có dính dáng gì đến mấy chuyện này, nhưng hai người đó đều là những người xuất sắc trên con đường làm quan, một kẻ thâm tàng bất lộ, mánh khoé thông thiên, một kẻ khác gia thế cực tốt, lại giỏi kết giao tụ tập, được ưa thích trong giới học sinh, người lui tới với bọn họ rất nhiều, Hồ An Cư là một trong số đó."

Thân Khương vẽ xong hai đường, nói xong về người, duy nhất không có, chính là Chương Hữu vừa tham gia kỳ thi năm nay: "Hắn không liên quan gì đến hai kỳ thi trước, chỉ tham dự năm nay, là thân thích bên ngoại với Cảnh Nguyên Trung Cảnh đại nhân, nhưng con người hắn ...... Ta vừa vặn gặp qua một lần, rất khôn khéo, có điều tâm tư không dùng ở chính đạo, học hành chẳng ra gì. Hắn năm nay 22 tuổi, theo lẽ thường ở con cháu thế gia, tuổi này mới bắt đầu tham gia khoa cử, rõ ràng là trễ rất nhiều, mấy năm trước, nghe nói vẫn luôn cầu học, có quen biết mấy người trong vụ án này không, có kết giao không, hiện giờ không rõ."

Tên đã liệt ra hết trên bảng trắng, quan hệ giữa những người liên quan cũng được vẽ ra, trước mắt lập tức rõ ràng hơn rất nhiều, những cái tên này cũng không chỉ là tên, mà đã có ấn tượng lập thể.

Mặt ngoài nhìn rất bình thường, thậm chí kết giao không nhiều lắm, sau lưng thì sao? Có mua bán, trao đổi ích lợi gì không?

Kết hợp với chuyện trước đó, không chỉ có Diệp Bạch Đinh nghĩ vậy, Thân Khương cũng rất khó không nghĩ như vậy: "Khoa khảo...... hay là bị ai trong đám này tai họa rồi?"

"Ta đi điều bài thi phong ấn của bốn năm trước ra, tìm được bài của Cao Tuấn."

Cừu Nghi Thanh nhẹ giọng nói: "Chữ viết đối chiếu không thành vấn đề, là chính hắn viết, nhưng thói quen dùng từ, cách hành văn, rất khác với thường ngày, chênh lệch vô cùng rõ ràng, ta có thể xác định, đáp án của bài thi, nhất định không phải của chính hắn."

Chuyện làm rối kỉ cương trong kỳ thi, cơ bản có thể xác định là có, nhưng đây là một lần, hay là nhiều lần, thì vẫn không biết.

Thập niên soang hạ vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri*. Khoa khảo, nhậm chức quan, từ đây bình bộ thanh vân, tiền đồ vô lượng, đáng quý cỡ nào, cơ hội một bước lên trời, có người nóng lòng, thì sẽ sinh ra ý xấu, có người mua, có người bán, thì thị trường sẽ hình thành.

*Mười năm dưới song vửa sổ không ai hỏi tới, vừa thành danh thì ai cũng biết

Nhưng mỗi lần đến kỳ thi, giám thị đều sẽ vô cùng nghiêm khắc, muốn làm chuyện này ở quy mô lớn, thì cần người trung gian rất lợi hại, người trung gian này phải rất rành quy tắc, hiểu được cách vận tác, thị trường hai bên đều có thể nắm bắt, như cá gặp nước, còn có thể hoàn toàn giữ được bí mật.

Ai...... có thể làm được chuyện như vậy?

Tác giả có lời muốn nói: Thập niên soang hạ vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri. —— Cao Minh, 《 Tỳ Bà Ký 》


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro