Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hương vị

Sau khi Hỗn Độn Châu hóa thành hình người, Chiêu Minh gọi nàng là “A Châu”, đưa nàng nuôi dưỡng ở linh lung điện, bởi vì quốc sự bận rộn không thể tự mình chăm sóc, hắn để Hòa Châu theo nàng vui chơi, cùng nhau ăn uống, nhờ quốc sư dạy nàng học chữ. Đối với việc này, quốc sư vui vẻ đáp ứng, mỗi ngày giờ Tuất đều sẽ tiến về thủy tạ trước điện Linh Lung, dạy A Châu học tập một chút về tri thức ở nhân gian.

Hỗn Độn Châu vốn là sinh ra tại hỗn độn, bây giờ bởi vì nàng được trùng sinh với một chút máu của Nhân Hoàng, trời sinh tính càng thêm đơn thuần, đối với thế gian này hết thảy tràn ngập hiếu kì, quốc sư nói cái gì nàng liền tin vào cái ấy, hoàn toàn tin cậy y.

Chỉ là thời gian sống chung càng lâu, nàng càng muốn biết nhiều hơn về vị quốc sư thần bí này. Tỉ như vì sao y luôn có vẻ mặt cô đơn, vì sao y bình thường luôn rất ít khi ăn, vì sao rõ ràng là quốc sư, bên cạnh y lại chỉ có một tùy tùng đi theo được gọi là “Tử Thần”.

Hòa Châu ở bên cạnh Chiêu Minh tính tình nghiêm khắc rất lâu, đối với A Châu muội muội tính tình sôi nổi này vô cùng thân thiết, bị nàng quấn lấy hỏi một đống sự việc về Chiêu Minh cùng quốc sư, hắn cũng vui vẻ giải đáp những thắc mắc của nàng. Quốc sư ở Đông Trạch tứ cố vô thân, lúc nào cũng đơn độc một mình, không quen việc bên người có quá nhiều tùy tùng; Quốc sư không có hứng thú đối với đồ ăn, ngày bình thường cũng không thấy y dùng bữa, chỉ có lúc Chiêu Minh tìm đến y mới có thể cưỡng ép y ăn một chút.

Nhắc đến Chiêu Minh, A Châu lại hỏi hắn, quốc sư cùng Chiêu Minh có quan hệ như thế nào? Hòa Châu trầm mặc.

“Hòa Châu, trong sách nói, chỉ những người có quan hệ rất thân mật mới có thể cho nhau ăn.” A Châu trừng to mắt, “Chiêu Minh cùng quốc sư...... Là loại quan hệ đó sao?”

Nàng nghiêng đầu một chút, lại nói, “Quan hệ yêu đương?”

Hòa Châu phun nước trà trong miệng ra, “Ngươi cũng đừng nói lung tung, mỗi lần bọn hắn dùng bữa cùng một chỗ ta đều ở bên cạnh trông coi.”

A Châu tính tình đơn thuần, nói chuyện cũng thẳng thắn, “Làm sao ngươi biết thời điểm ngươi không ở bên cạnh trông coi hai người bọn họ làm gì.”

Nói xong, nàng cầm cuốn thoại bản mới đi qua một bên vui vẻ đọc, Hòa Châu bị bỏ lại một mình, ngồi trên lan can hồi tưởng, chậc chậc lắc đầu, “Bất quá...... Ánh mắt hai người họ ngược lại thật sự là là không trong sáng.”

Từ sau khi không còn được cho phép cùng Hòa Châu đánh bạc, lúc rảnh rỗi, không có việc gì làm A Châu lại đi lang thang khắp Đông Trạch cung, Chiêu Minh cứ bỏ mặc để nàng đi như thế, nói rằng tiểu cô nương vừa sinh ra chính là đối với hết thảy những chuyện mới mẻ đều hiếu kỳ, nếu để nàng nhàn rỗi quá lâu sẽ sinh ra nhàm chán, buồn bực.

Một ngày đêm bên trong, Chiêu Minh rốt cuộc cũng phê xong tấu chương trong tay, gọi người mang theo đồ ăn theo hắn đi tìm quốc sư đánh cờ. Trăng treo trên cao, thuộc hạ hỏi, “Thánh Quân đã nhiều ngày chưa chợp mắt, tối nay thật sự không nghỉ ngơi một chút sao?”

Trong đầu hiện lên một đôi mắt trầm tĩnh, Chiêu Minh cười nói, “Ta chính là đi nghỉ ngơi.”

Đến tẩm cung quốc sư, lọt vào trong tầm mắt đều là đồng tiền trên đĩa, khắp nơi có thể thấy được mai rùa cổ tịch, khói tím lượn lờ, vẫn là như cũ nhân khí thưa thớt không khí lạnh lẽo. Chỉ có Tử Thần đang giúp sắp xếp những cuốn sách vương vãi trước tủ, thuốc vừa mới sắc ở góc bàn còn đang tỏa hơi nóng. Sau khi nhìn thấy Chiêu Minh, Tử Thần hành lễ lui ra, quốc sư xuất hiện từ sau tấm bình phong.

Chiêu Minh thấy người kia thân thể gầy đi rất nhiều, cười nói, “Quốc sư, ngươi lại bị nhiễm phong hàn?”

Quốc sư mặt không biểu tình đem thuốc còn bốc hơi nóng trực tiếp uống, "Ừm."

“Áo lông cáo đưa ngươi mấy ngày trước, bây giờ bám đầy bụi rồi.” Chiêu Minh trêu chọc nói, để thuộc hạ đem cặp lồng mở ra, bày mấy món ăn họ mang lên bàn rồi ngồi xuống.

“Đến đây, ăn chút gì đi.”

Nhìn trên bàn bày ra đầy những món ăn tinh xảo rực rỡ, quốc sư sắc mặt vẫn như thường, chỉ cười lắc đầu. Đối với việc cho y ăn, Chiêu Minh đúng thật là kiên trì. 

“Không có khẩu vị à.”

Quả nhiên, Chiêu Minh đối với loại thái độ này của quốc sư này tập mãi thành thói. Hắn luôn biết quốc sư không phải phàm nhân, không cần dựa vào ngũ cốc để sống, thế nhưng trong số rất nhiều điều hạnh phúc trên nhân gian khiến người ta quyến luyến, mỹ thực là một trong số đó, hắn không hy vọng quốc sư bỏ lỡ.

Chiêu Minh không chút do dự nắm lấy cổ tay quốc sư, đẩy y ngồi xuống. Ở một bên Hòa Châu thấy thế thở dài, rốt cuộc thì loại tiết mục này còn muốn trình diễn bao nhiêu lần?

Ngày thường, Chiêu Minh đối với quốc sư có thể nói là nói gì nghe nấy, chỉ có chuyện để quốc sư ăn, hắn chưa hề buông tha.

“Nếm thử đi.”

Kẹp một đũa thịt đỏ đưa tới bên miệng, Chiêu Minh mỉm cười nhu hòa, quốc sư cũng không thể cự tuyệt được nữa.

“Thế nào?”

Đối diện với đôi mắt mang theo mong đợi, quốc sư rủ mắt xuống, trầm tư thật lâu, vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền bị Chiêu Minh cướp lời.

“Rất ngọt.”

Nói xong Chiêu Minh liền nhìn chằm chằm y cười, quốc sư nhất thời không biết làm phản ứng gì, “Ta...... thật sự không nếm được.”

“Cứ từ từ, sẽ có một ngày có thể nếm ra. Ngọt, bùi, đắng, cay, mặn cũng giống như thế gian muôn màu, chúng đều có cùng một mục đích cũng có tác dụng giống như mùi vị.”

“Quốc sư, Chiêu Minh! Các ngươi đều ở đây.”

A Châu lén lén lút lút từ sau cửa ló đầu ra, trong tay cầm một cặp lồng gỗ. Hòa Châu nhìn thấy A Châu, hưng phấn vẫy vẫy tay, sau đó ý thức được tình hình hiện tại, vội vàng bỏ tay xuống. A Châu cũng lười để ý hắn, ba bước, hai bước nhảy vào phòng đến bên cạnh Chiêu Minh cùng quốc sư hành lễ, quốc sư bên trong miệng chứa đầy thức ăn do Chiêu Minh đưa cho, không kịp nuốt liền ngẩng đầu đáp lễ, “A Châu...... Khục, khục...…”

Thức ăn nghẹn trong phổi, quốc sư nhất thời mất bình tĩnh, Hòa Châu vội vàng pha trà giúp quốc sư.

Chiêu Minh mắt cười ôn hòa nhìn về phía A Châu, A Châu lập tức thả cặp lồng trong tay ra bước sang một bên, nhẹ nhàng xin lỗi, “Thật xin lỗi...…”

“Không sao. Chẳng bằng nói, A Châu cô nương tới vừa đúng lúc.” Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, quốc sư cười nói đầy ẩn ý nhìn thoáng qua Chiêu Minh. Chiêu Minh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ám chỉ của y, tùy ý đũa thịt cua vào miệng y.

Thấy quốc sư dáng vẻ kinh ngạc lại không dám tức giận, A Châu lại nhớ tới lời của Hà Châu nói về quốc sư: Mặc dù y đối xử với mọi người ôn nhu, nhưng tính tình đạm mạc, không ai dám trêu chọc y. Hắn còn bảo nàng đừng có cả gan chọc giận tiên sinh, kẻo bị khẻ thước vào tay. Không nghĩ tới quốc sư uy nghiêm như vậy trong miệng người khác, trong tay Chiêu Minh lại như một người vụng về trong việc biểu đạt, mọi dòng suy nghĩ đang lưu chuyển trong đầu y, chỉ là y không biết biểu đạt như thế nào, thật sự hoàn toàn khác biệt so với lúc y dạy nàng học.

“A Châu.” Chiêu Minh vẫy tay, “Tối nay vì sao tới đây? Lại có công khóa chưa làm à?” (Công khóa: Chỉ chung bài vở, việc học hành)

“Không phải, chỉ là hôm nay sư phụ thiện phòng vào bếp dạy ta cách làm đào hoa tô, ta không nghĩ đến việc đưa cho quốc sư đại nhân nếm thử mà. Y dạy ta lâu như vậy, ta cũng muốn báo đáp một chút.”

A Châu vừa nói vừa mở cặp lồng ra, mang sang hai cái đĩa ngọc đựng bánh ngọt tinh xảo có hình như hoa đào. Nàng một mặt chờ mong nhìn quốc sư rồi lại nhìn sang Chiêu Minh. Chiêu Minh vui vẻ cầm lấy một cái nếm thử, vừa mới vào miệng ngay lập tức cảm nhận được vị mặn...... Đào hoa tô vị mặn?

Bị A Châu nhìn chằm chằm, quốc sư cũng cầm lấy một miếng, vẫn là không có chút hương vị nào, nhai thật kỹ, nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Chiêu Minh, y cứng nhắc nhận xét, “Rất ngọt.”

Nghe vậy, A Châu nghi hoặc cầm lấy chiếc bánh hoa đào còn sót lại trong tay quốc sư, bẻ ra một miếng bỏ vào miệng, “Rõ ràng là mặn mà.”

Quốc sư một thoáng cảm thấy xấu hổ, Chiêu Minh nhìn thấy liền bật cười, cảm giác mệt mỏi khi giải quyết công vụ cả đêm chẳng còn nữa, “A Châu, quốc sư không thể nếm được hương vị.”

A Châu nói, “Vậy chẳng phải một ngày của quốc sư trôi qua rất nhàm chán sao.”

“Vẫn ổn.” Quốc sư gật đầu, “Chỉ là có một chút nhàm chán.”

Nhìn thấy mỹ nhân thần sắc có chút cô đơn, A Châu đảo mắt, trong lòng lại nảy ra ý đồ xấu.

Hôm sau ngay trong đêm, món cua tuyết ngâm rượu liền được đưa đến bàn quốc sư, cua tươi sống ngâm rượu lâu năm, chỉ cần một ngụm là có thể khiến người ta quá chén, đây là thực đơn mà Hòa Châu vì A Châu tìm ở nhân gian. Hòa Châu hỏi nàng ý đồ xấu này từ đâu nảy ra, A Châu hớn hở nói đều là từ bên trong thoại bản học được. Hòa Châu gõ đầu nàng một cái, Chiêu Minh mà biết hắn làm hư A Châu, tháng sau lại bị mất bổng lộc.

“Ai da, ta chỉ là muốn giúp quốc sư khôi phục vị giác thôi.” A Châu nói, “Chiêu Minh sẽ không trách tội chúng ta.”

Cũng may không chỉ Chiêu Minh sủng ái A Châu, quốc sư cũng rất nuông chiều nàng, món cua tuyết ngâm rượu vừa được đặt lên bàn, y liền cảm giác được bụng mình căng lên. Đêm qua ăn quá nhiều, bây giờ còn có chút chưa tiêu hóa hết. Nhưng nhớ tới ánh mắt đơn thuần vô tội của A Châu, y vẫn là ép mình ăn hết nửa đĩa.

Khi nếm vào thịt cua vẫn như cũ, tẻ nhạt vô vị, chỉ là có một loại cảm giác khác thường dần dần ăn mòn thân thể, khi quốc sư kịp phản ứng lại thì đã quá muộn.

Nửa canh giờ qua đi, chờ đến khi Chiêu Minh cầm một quyển thần dụ bước vào tẩm cung quốc sư , hắn nhìn thấy mặt đất bừa bộn. Cổ tịch nhuộm đầy mực lăn xuống khắp nơi trên đất, bàn cờ đổ xuống quân cờ cũng vương vãi. Phản ứng đầu tiên của Chiêu Minh chính là có người xâm nhập, nhưng Tử Thần cố gắng đỡ quốc sư không cho y ngã xuống còn đang bình an vô sự. Chiêu Minh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc chú ý tới khuôn mặt quốc sư gò má lúc nào cũng tái nhợt giờ hiện lên một tầng phấn hồng.

Quốc sư uống say?

Bình thường y căn bản không uống rượu, bởi vì nếm không được hương vị, có uống cũng là lãng phí rượu ngon.

Đặt thần dụ trong tay xuống, Chiêu Minh hai bước tiến lên, đỡ lấy quốc sư trong tay Tử Thần, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình mảnh khảnh của người đó vào lòng, cúi đầu liền chú ý đến miếng cua tuyết ngâm rượu còn sót lại bên cạnh bàn. Trong đầu lập tức hiện lên nụ cười xinh xắn của A Châu, hắn lắc đầu, thật sự là làm càn.

Vừa nghĩ đến đó, quốc sư đã vòng tay qua vai Chiêu Minh, sau khi say rượu toàn thân đều đang nóng lên, y chỉ có thể không ngừng cọ vào y phục còn dính lấy sương lạnh buổi đêm của Chiêu Minh.

Thấy tình cảnh này, Tử Thần liền vội vàng xoay người rời đi, chu đáo giúp đỡ đóng cửa lại.

“Thánh Quân...... Ta cảm giác thật kỳ quái.”

Ít ra còn có thể nhận ra người, không có say đến mức thần chí không rõ. Chiêu Minh một tay bế ngang người y, vén màn che nhẹ nhàng đem y đặt lên giường. Đang muốn đứng dậy đi tìm thuốc giải rượu, lại bị một bàn tay níu lấy ống tay áo, Chiêu Minh quay đầu, quốc sư tựa ở đầu giường ngước mắt nhìn hắn, tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, lông mày cau lại, khóe mắt ẩm ướt đỏ lên, giống như là đang im lặng nũng nịu.

Một cánh tay thon dài trắng nõn hiện ra trong lớp vải mỏng, vẫn còn hơi run vì say.

Chiêu Minh không nỡ rời đi, thở dài ngồi lại trên giường. Hắn rốt cuộc cũng ý thức được, quốc sư mặc dù nếm không được hương vị, nhưng phản ứng của cơ thể y với đồ ăn là có thật, khi ăn quá nhiều sẽ cảm thấy no, uống quá nhiều sẽ tự khắc say.

Nắm chặt tay quốc sư, làn da luôn lạnh lẽo trước đây chưa bao giờ ấm áp đến thế, vị quốc sư lúc nào cũng như thần linh băng lãnh đạm mạc, cuối cùng giống một con người thực sự.

Quốc sư mê man, nửa mê nửa tỉnh, trong đầu lóe lên rất nhiều hình ảnh. Từ bên trong Thần Vực, Hỗn Độn Châu ngồi ở trước mặt hắn cầm lấy một miếng điểm tâm, ngắm nhìn thế gian phồn hoa, vẻ mặt khao khát lại cô đơn. Thần khí nếm không được hương vị, ngửi không thấy hương hoa, bởi vì chưa từng được trải qua, cho nên sẽ không quyến luyến. Chính như lời nói của Chiêu Minh, chua, ngọt, đắng, cay, mặn cũng giống như những cảm xúc trên đời, giống như vị giác vậy, nếu không hiểu được cảm xúc, đương nhiên sẽ không thể nếm được hương vị.

Chiêu Minh ở quá gần, quốc sư toàn thân khó chịu, trực tiếp túm lấy cổ áo hắn, cắn lên cổ.

Chiêu Minh bị đau, nắm lấy cằm quốc sư đem y đẩy ra, lau khóe miệng đầy máu tươi, trong mắt đều tràn đầy vẻ thương hại.
Vị quốc sư này, cùng với A Châu vừa trở thành người ngược lại có chút tương tự. Cùng dáng vẻ ngây thơ, ẩn nhẫn, phức tạp lại thần bí. Không giống nhân loại, chỉ là đang học cách sống theo những nguyên tắc của con người.

“Máu tươi có mùi vị gì?”

Chiêu Minh hỏi, quốc sư lắc đầu, “Vô vị.”

Khuôn mặt gầy gò, lạnh lùng của y phủ một tầng mồ hôi mỏng, Chiêu Minh nuốt khan, cúi đầu, hôn y.

Bất quá chỉ là hôn lướt qua liền thôi, quốc sư cũng không hiểu ý tứ hành động này của hắn, chỉ là vô thức liếm liếm đôi môi vừa bị hôn qua.

Chiêu Minh lại hỏi, “Có hương vị sao?”

“Có...…”

“A?”

Quốc sư sau khi say rượu phản ứng trì trệ, nói chuyện cũng chậm rãi, “Rất mềm.”

Chiêu Minh cười khúc khích, “Thích không?”

Nghe vậy, quốc sư nhìn Chiêu Minh mặt mày ôn hòa, chớp mắt mấy cái, “Không ghét.”

Chiêu Minh sau đó liền chế trụ sau ót của y lại tiếp tục hôn, môi lưỡi dây dưa, mang theo sợi tơ bạc. Dùng chút sức lực trong tay, cởi bỏ đai lưng người kia, tiến lại gần thêm chút. Quốc sư không cự tuyệt, ngoan ngoãn mở miệng tùy hắn xâm lăng, chỉ là điều duy nhất có thể cảm nhận được chỉ có mềm mại, vẫn không có một chút hương vị. Ngày bình thường y đã quen với điều này, nhưng lúc này, giờ phút này nếm không được hương vị khiến y có chút phiền muộn, cô thức cắn một cái.

“A” Lại bị cắn một cái, Chiêu Minh không những không giận mà còn cười, nhìn đôi mắt mê mang của quốc sư hỏi, “Cảm giác thế nào?”

“Rất khó chịu.” Quốc sư nắm thật chặt bả vai Chiêu Minh, đốt ngón tay thon dài trắng bệch, cau mày thiếu kiên nhẫn: “Không có mùi vị gì.”

Chiêu Minh ôm lấy y, thấp giọng dỗ dành nói, “Vậy ta tới giúp ngươi có được hay không?”

Để ta tới dạy ngươi thất tình lục dục của nhân loại.

“Ưm...…” Nhẹ nhàng gật đầu, quốc sư đắm chìm trong tất cả tình cảm Chiêu Minh dành cho mình, giao phó bản thân cho hắn.
Trong cõi u minh phảng phất nghe được tiếng Hạo Thần nổi giận. Thần khí động tình, Hạo Thần không cho phép.

Thế nhưng, chỉ là phóng túng một đêm lại có làm sao.

Chủ động ôm lấy cổ Chiêu Minh, quốc sư đè hắn trên giường, đai lưng mỏng đã bị cởi ra nằm vương vãi trên giường từ khi đảo ngược tư thế, làn da trắng như tuyết, thanh tú hiện rõ trong lớp vải mờ. Đối diện với đôi mắt ngây thơ, Chiêu Minh cười nắm eo nhỏ của y xoay người đè lại. Phát quan nghiêng lệch tóc đen rơi xuống, bị dây lụa chặn ánh mắt, quốc sư tầm nhìn không rõ, muốn đem tấm lụa mỏng trước mắt đẩy ra, lại bị ngăn lại.

Chiêu Minh đem sợi dây mỏng buộc lỏng sau đầu nam nhân, cách một lớp vải hôn lên mi mắt run run của y.

“Quốc sư đại nhân, sau khi thị giác yếu đi, các giác quan khác sẽ được khuếch đại vô hạn.” Lấy dây mỏng buộc chặt cổ tay trắng tuyết của y áp trên đầu, Chiêu Minh thở ra một tiếng, nói khẽ bên tai y, “Yên tâm giao cho ta là được.”

Từng cái hôn được rải khắp người, như lời Chiêu Minh nói, mất đi thị giác cùng quyền kiểm soát cơ thể, những thứ khác có thể cảm nhận được sẽ được phóng đại vô hạn, cơ hồ có thể miêu tả ra hình dáng bờ môi của Chiêu Minh.

“Quốc sư đại nhân, hương vị như thế nào?”

Quốc sư lắc đầu, chẳng biết tại sao lại nức nở, “Không biết...... Thánh Quân, xin hãy cho ta nhiều hơn...…”

Nhìn thấy nước mắt y thấm đẫm tấm vải trước mắt, rơi xuống cằm, Chiêu Minh thương xót hôn đi nước mắt của y, nếm vị mặn của nước mắt, “Được, vậy thì nếm nhiều một chút...... Cho đến khi ngươi nhận ra hương vị.”

Hôm sau, thẳng đến giờ tỵ Chiêu Minh mới sảng khoái rời khỏi tẩm cung quốc sư, thuộc hạ canh gác suốt đêm vừa gặp hắn liền chào, thấy bộ dáng ăn uống no đủ của hắn, liền xu nịnh nói, “Không hổ là quốc sư đại nhân, chắc là lại luyện được linh đan diệu dược gì, có thể giúp cường hóa cơ thể, khiến Thánh Quân có thể khôi phục tinh thần nhanh như vậy.”

Chiêu Minh không phủ nhận, chỉ dặn dò, “Ta sẽ đem đồ trang sức tiểu cô nương A Châu thích nhất tặng sau.”

“Nhân tiện, hôm nay không lên triều, cho mọi người nghỉ một ngày. Các ngươi cũng đừng ở đây canh chừng nữa, đều trở về đi.”

Giờ Tuất đã qua, A Châu ngồi một mình bên trong thủy tạ chờ đợi quốc sư, nhưng không gặp được bóng người, đợi tới đợi lui, cuối cùng người đến lại là Hòa Châu. Hắn ôm một chồng quyển trục đặt lên bàn, tùy tiện ngồi lên trên vị trí vốn thuộc về quốc sư. A Châu nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại với vẻ mặt cao cao tại thượng.

“Quốc sư đâu?”

Nghe vậy, Hòa Châu do dự hồi lâu, “Quốc sư thân thể không tốt, Thánh Quân cũng đi theo chăm, để ta cùng ngươi ôn tập công khóa.”

“Đột ngột như vậy?” A châu nghi ngờ nói, “Tối hôm qua còn rất khỏe.”

“Đúng vậy, ai biết được.” Hòa Châu lắp ba lắp bắp đổi chủ đề, từ trong ngực móc ra một hộp trang sức, “Nhân tiện, đây là Thánh Quân ban cho ngươi, nói là ban thưởng.”

A Châu cầm hộp trang sức, nhưng so với vui vẻ, phần nhiều chính là nghi hoặc. Hòa Châu nhìn bộ dáng thiếu nữ ngây thơ, không nói một lời quay đầu nhìn trời. Có một số việc, một hạt châu không thể lý giải được.

-----------

Postscript: Quà năm mới sớm dành cho bé phungkimhuynh em bảo thích cả 2 nên chị tìm luôn con fic vừa healing vừa có lái xe cho em nè =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro