Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Trịnh Vĩnh Khang bước vào phòng luyện tập với hai quầng thâm đáng thương dưới mắt, bộ dạng trông như bị mất hồn lại càng lộ rõ hơn nữa. Em tưởng rằng nằm mơ thấy mình biến thành đá cuội đã đủ kỳ quặc rồi, nhưng không ngờ trên đời còn có những chuyện kỳ ​​quặc hơn thế. Ví dụ, đêm qua em mơ thấy mình và đồng nghiệp kiêm đồng đội tốt, một tuyển thủ đáng ngưỡng mộ, đang hôn nhau trong phòng tập.

Thật ra, giấc mơ ngày hôm qua rất kỳ lạ, Trịnh Vĩnh Khang có cảm giác như mình đã bước vào kịch bản của người khác, bản thân mình lại không hề nắm quyền kiểm soát giấc mơ. Khi Trương Chiêu hôn em lần đầu tiên, em đã nghĩ tới kịch bản mắng anh dài năm phút, nhưng trong mơ lại chỉ lắp bắp nói: "Đm, anh bệnh à?"

Lúc đầu em vừa rất ngạc nhiên vừa hơi tức giận, nhưng sau khi nghe những lời phàn nàn đáng thương của Trương Chiêu, em bắt đầu băn khoăn có phải hàng ngày mình đã đùa quá trớn hay không. Thế rồi, Trịnh Vĩnh Khang nghĩ lại, Trương Chiêu trong giấc mơ chắc chắn khác với Trương Chiêu trong thực tế, có lẽ trong giấc mơ chính em đã cho anh một thiết lập nhân vật kỳ quặc gì đó, khiến anh nói ra mấy lời như lòng lang dạ sói thế kia.

Sau lần đầu bị hôn em đã có chút bối rối. Rồi đến khi nghe thấy câu "Hôn anh đi, Khang Khang" em liền hoàn toàn choáng váng, em nửa muốn nghe lời nửa muốn phản kháng, làm theo nhịp điệu của Trương Chiêu. Anh hôn rất giỏi, khiến Trịnh Vĩnh Khang không khỏi nghĩ đến việc anh đã đụng đến bao nhiêu cô gái rồi.

Thực ra hôn nhau cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng mà hai người họ hôn nhau đến mức cửng lên mới là chuyện ngang với trời sập.

Trịnh Vĩnh Khang đã sợ hãi tỉnh dậy vào giây phút đó. Ai mà không tỉnh dậy nếu bị con hàng căng cứng của đồng đội chọc vào mông chứ.

Nghĩ tới cảnh tượng này, em liền có chút khó thở, toàn thân cảm thấy vô cùng khó chịu. Trịnh Vĩnh Khang nghĩ hàng ngày mình vẫn thường xuyên đùa giỡn, hôn chỗ này, sờ chỗ kia, lẽ ra trong giấc mơ của mình em phải phóng khoáng hơn mới phải chứ, vậy tại sao đột nhiên lại để tâm đến chuyện đó như vậy. Sau một hồi xoắn xuýt em cũng rút ra được kết luận, đó là vì em thường chủ động mà, nên nếu trở nên bị động trong giấc mơ thì em thấy lúng túng là phải rồi.

Nhưng mơ thì vẫn là mơ. Cho dù Trương Chiêu trong mơ giống như một thằng điên khiến em không thể chống cự, Trịnh Vĩnh Khang vẫn cảm thấy đó là vấn đề của chính mình. Cuối cùng, sau một thời gian dài rối rắm, em quyết định coi như không có gì với những lời tỏ tình điên cuồng và chiếm hữu kia.

Thuyết phục được bản thân rồi, Trịnh Vĩnh Khang cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác tội lỗi kỳ lạ của việc "Tôi đã có mộng xuân với đồng đội của mình", mà vừa lúc đó thì Trương Chiêu đẩy cửa bước vào. Người kia liếc nhìn em một cái rồi không hề hà gì đến em nữa, thật sự khác một trời một vực với cái ánh mắt cuồng nhiệt em gặp trong mơ.

Em liền nghĩ, Trương Chiêu trong giấc mơ và Trương Chiêu trong thực tế hoàn toàn không phải là một người mà.

Sau khi chấp nhận được suy nghĩ này, Trịnh Vĩnh Khang lập tức chủ động mở lời, nói ra câu đầu tiên trong ngày, "Ôi, cả đêm không được gặp Chiêu Chiêu ca ca rồi, nhớ — anh — quá — đi — mất!"

Trương Chiêu day day trán, có chút không nói nên lời, hỏi em mới sáng ra có thể bớt khùng được không.

Mặc dù bản thân Trịnh Vĩnh Khang không nhận ra điều đó, nhưng từ trong tiềm thức em chẳng biết vô tình hay cố ý đã kiềm chế hành vi của mình một chút, bị hôn một cái thật sự đã khiến em rén đi rất nhiều. Trước đây em sẽ nhéo vào cổ Trương Chiêu nửa đe dọa nửa khiêu khích, kiễng chân hỏi anh hôm nay có còn yêu em không, mà hôm nay em lại chỉ cười nghịch ngợm nói, "Được chứ sao không nè."

Em vẫn chạy quanh phòng tập náo loạn khắp nơi, lượn chỗ này chỗ kia một tí, vẫn thích bám lấy người khác kể cả khi họ không đồng ý, nhưng người mà em bám vào dường như đã vô tri vô giác đổi thành Vương Sâm Húc. Mọi thứ đều bình thường trong mắt những người đồng đội khác, nhưng trong mắt Trương Chiêu thì không.

"Hút thuốc không?" Sau khi bị bỏ rơi cả buổi chiều, Trương Chiêu không thể chịu đựng được nữa, đi đến phía sau Trịnh Vĩnh Khang và ngập ngừng đặt tay lên vai em. "Đi thôi," Trịnh Vĩnh Khang theo tự nhiên nắm lấy tay anh, sau vài giây, em nhận ra điều gì đó rồi buông ra. Em bỏ qua ánh mắt Trương Chiêu đang nhìn mình và quay sang Vương Sâm Húc, "Vương ca đi cùng chứ, làm một điếu."

Mày thật đáng chết, Vương Sâm Húc.

Trương Chiêu dựa vào bức tường trên sân thượng, cắn vỡ đầu hạt trên điếu thuốc rồi châm lửa một cách khéo léo. Giữa làn khói đầu tiên, anh thấy Trịnh Vĩnh Khang đang nhìn về phía mình mình, rồi em chạy đến chỗ Vương Sâm Húc xin lửa. Em nghiêng đầu về phía trước với điếu thuốc trong miệng. Vương Sâm Húc một tay chắn gió, tay kia châm điếu thuốc cho em.

"Không phải chứ," anh nói, "Trịnh Vĩnh Khang, khi nào thì mày mới tự mua bật lửa vậy?" Có thể đừng xáp lại gần Vương Sâm Húc như vậy không.

Trịnh Vĩnh Khang quay lại nhìn anh, khuôn mặt hơi mờ đi trong làn khói, nhưng vẫn là điệu bộ hihi haha như mọi khi, "Cái đm tại em chắc, lần nào em mua xong cũng có người trộm mất."

"Được rồi," Trương Chiêu rít một hơi thuốc dài, cổ họng lạnh ngắt có chút đau rát, "Lát nữa anh mua cho mày cái loại, cái loại một hộp hai mươi cái bật lửa, được không? Anh bán sỉ luôn cho mày được chưa?"

Trịnh Vĩnh Khang bị chọc cười, cầm điếu thuốc chạy tới áp sát vào người anh, trầm giọng nói, "Anh sao vậy? Kiếm anh xin lửa thì anh không vui, mà không kiếm anh xin lửa thì anh cũng không vui."

Cảm giác khi anh hôn Trịnh Vĩnh Khang trong giấc mơ chân thực nhường nào, thì cảm giác bất an mà Trương Chiêu đang phải đối mặt lúc này đây cũng mãnh liệt nhường đó. Đúng như lời anh nói trong mơ, Trịnh Vĩnh Khang sẽ không bao giờ biết được anh thực sự đang nghĩ gì, Trịnh Vĩnh Khang không hiểu. Trịnh Vĩnh Khang chỉ biết lúc vui thì bám lấy anh, lúc anh không vui thì tìm đến Vương Sâm Húc.

Nhưng ở thế giới thực, Trương Chiêu sẽ chẳng bao giờ có thể giải thích tất thảy mọi chuyện một cách táo bạo như trong giấc mơ. Anh đắm chìm trong những chi tiết vụn vặt mà không thể buông tay, tự mình mâu thuẫn giữa niềm khát khao sự ấm áp và nỗi sợ hãi cái lạnh giá khi sự ấm áp ấy qua đi mất, rồi vĩnh viễn thu mình vào góc tối chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo khi mặt trời mọc. Giấc mơ và thực tế bị chia cắt, cái cảm giác ấm áp khi da thịt chạm vào nhau, bởi vì mang cái mác chỉ là "trong mơ", lại càng khiến anh càng khao khát có được trong thực tế hơn.

Càng khao khát thì lại càng muốn có, nhưng càng muốn có lại càng sợ mất đi. Cách tốt nhất để tránh mất mát là từ chối mọi thứ trước nó khi bắt đầu.

Em thật đáng chết, Trịnh Vĩnh Khang.

"Chết tiệt, mày đừng làm phiền anh nữa, anh xin mày đấy." Trương Chiêu ngẩng đầu lên tránh mặt người kia cọ tới, cơn gió từ trên sân thượng cuốn đi tiếng thở dài nhàn nhạt trên môi anh.

Khi Trương Chiêu quay trở lại phòng tập ở tầng dưới, anh liếc nhìn xuống màn hình điện thoại, vẫn còn hơn năm tiếng nữa mới tan làm. Không thể kiềm chế cơn khát trong cổ họng, anh đuổi theo Trịnh Vĩnh Khang và Vương Sâm Húc xuống dưới đường đi dạo, còn đặt tay lên vai em.

Trịnh Vĩnh Khang dựa vào trước ngực anh, lẩm bẩm, anh thật xấu tính Trương Chiêu, không cho em bám lấy anh mà cmn chính anh lại qua đây quàng vai bá cổ em.

Đúng vậy, Trương Chiêu nghĩ, anh chỉ là kẻ hèn hạ như vậy mà thôi.

-

Ba giờ sáng.

Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy giấc mơ của em ngày càng vượt quá khả năng tiếp nhận và lí giải của chính mình. Một cảnh hôn con mẹ nó vẫn còn không đủ, mà vẫn còn tiếp diễn luôn thành một vở kịch luôn rồi.

Vẫn là phòng tập đó, vẫn tư thế mơ hồ đó, em đang ngồi đối mặt trên đùi Trương Chiêu, vì chênh lệch chiều cao nên ngón chân em gần như không chạm đất, toàn thân em vẫn run rẩy. Nhìn thấy tình hình này, Trịnh Vĩnh Khang biết rằng cơ thể của em sẽ không còn thuộc về chính mình nữa. Mà rốt cuộc là ai đang điều khiển nó em cũng không biết nữa.

Bị động tuân theo tiết tấu của Trương Chiêu, Trịnh Vĩnh Khang có thể nhìn thấy đầu ngón tay của mình run rẩy khi chạm vào vật cương cứng, và nhiệt độ bỏng rát từ dưới lớp vải truyền lên. "Chạm vào anh đi, Khang Khang." Trương Chiêu thì thầm vào cổ em, đầy nóng bỏng và thẳng thắn.

Trịnh Vĩnh Khang đặt lòng bàn tay lên đó, vài giây sau lại rút lại. Em vẫn không có cách nào nhấn được chuông báo động đang vang lên trong đầu. Lý trí bảo em đừng làm vậy, nhưng cảm tính lại vô cùng mềm lòng trước con người điên cuồng trong giấc mơ đêm qua. Em ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của Trương Chiêu, không biết đã lần thứ bao nhiêu em phải cảm thán tổ hợp ngũ quan đỉnh cao của nhân loại này, "Trương Chiêu, con mẹ nó anh đúng là đồ thú vật mà."

Chủ nhân của giấc mơ, Trương Chiêu, lúc này cũng bối rối nhìn bàn tay đang ôm lấy dương vật căng cứng của Trịnh Vĩnh Khang, nhìn khuôn mặt chuyên chú như đang nhắm mục tiêu của em, đột ngột hỏi, "Sao em không phản kháng?"

"Chỉ là nằm mơ thôi mà. Trong mơ thì Chiêu Chiêu ca ca muốn làm gì cũng được hết." Trịnh Vĩnh Khang trong mơ trả lời theo ý thức của Trương Chiêu.

Ồ, hóa ra là bởi vì chỉ là mơ thôi mà.

Trương Chiêu không biết rằng, đó là vì ý thức thống trị của anh muốn Trịnh Vĩnh Khang tiếp tục nên em mới không phản kháng. Mọi thứ đều diễn ra theo kịch bản trong tâm trí anh, và nhân cách đen tối và vặn vẹo bị nhốt bên trong anh lại hiện ra trong những giấc mơ.

Trịnh Vĩnh Khang dùng tay làm cho anh, thứ khiến anh thỏa mãn không phải khoái cảm thể xác mà là cảm giác chinh phục trong lòng. Những động tác khô khan cộng thêm việc thỉnh thoảng lớp da bị kéo khiến Trương Chiêu muốn tự mình xử lý cho xong, nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy môi của Trịnh Vĩnh Khang hơi hé ra vì tập trung, lại cảm thấy ánh mắt vừa không thông thạo lại vừa chuyên tâm này vô cùng khiêu dâm.

Bỏ qua mọi ràng buộc của đạo đức và lý trí, tiến triển trong giấc mơ còn nhanh hơn dự kiến.

Trương Chiêu nắm tay Trịnh Vĩnh Khang và tăng tốc độ. Trong lòng bàn tay họ là dương vật của hai người dính chặt vào nhau. Có một câu nói thế này: Khi hai người đưa đẩy qua lại giúp đỡ lẫn nhau, cùng lúc đặt cạnh nhau, đó gọi là tình yêu. Anh lại không đồng tình với quan điểm này. Khi nói đến chuyện làm tình, Trương Chiêu vẫn ủng hộ việc giao hợp thể xác không còn chút khoảng cách thì hơn.

Có lẽ để lần sau.

Nghĩ đến điều này anh lại tự mình sửng sốt. Liệu có lần sau không?

Trịnh Vĩnh Khang ghé người lên vai Trương Chiêu thở hổn hển. Cái miệng em thường dùng để chửi bậy giờ chỉ có thể phát ra âm thanh nuốt nước bọt khe khẽ, gang bàn tay bị chà xát thô bạo có chút tê rần, đầu ngón tay cũng dính đầy dịch của cả hai người. Tay còn lại của em nắm lấy cổ áo của Trương Chiêu, "Nhanh lên đi... Trương Chiêu..."

Cái mà người trong vòng tay anh mong muốn là anh xuất tinh nhanh hơn. Trương Chiêu lại tưởng rằng em muốn anh sục nhanh hơn, động tác tay vừa mới đẩy nhanh hơn được một lúc, liền cảm thấy Trịnh Vĩnh Khang run rẩy dữ dội, một tiếng rên rỉ nghèn nghẹn trong cổ họng, rồi sau đó một thứ chất lỏng âm ấm dính lên khóe miệng anh.

Sau khi lên đỉnh, Trịnh Vĩnh Khang xụi lơ mất vài giây, sau đó em hoảng sợ đứng dậy, lấy quần áo của mình lau sạch tinh dịch nhạt màu trên quần áo của Trương Chiêu. "Con mẹ nó chứ," giọng em vẫn còn có chút run run, "Em bảo anh ra nhanh đi, chứ không phải làm nhanh lên."

"Ừ, ừ, được rồi được rồi," Trương Chiêu trả lời chiếu lệ, vẫn không buông cái thứ đã bắt đầu mềm ra của em, tiếp tục cử động với thứ dịch vẫn còn ấm trong tay họ. Cơ thể vừa đạt cực khoái cực kỳ nhạy cảm, Trịnh Vĩnh Khang chưa bao giờ trải qua kiểu tra tấn này, em hét lên, cả người cũng muốn nhảy lên, lại bị tay kia của Trương Chiêu giữ lại.

Có lẽ bởi vì sắp ra rồi, giọng anh trầm hơn rất nhiều, cố gắng an ủi người đang không ngừng giãy giụa trong vòng tay mình vì bị kích thích quá độ, "Sắp rồi, cưng à."

-

"Trương Chiêu, đm anh-" Trịnh Vĩnh Khang tỉnh dậy từ giấc mơ, ngay lập tức ngậm miệng lại khi em nhận ra đồng đội xung quanh mình vẫn đang ngủ, chỉ sợ mình đánh thức bất cứ ai, nhất là Trương Chiêu vừa trở mình.

Điều hòa trong phòng ở ngay đối diện giường em, nhưng cũng không thể ngăn được hơi thở nóng hầm hập và những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán em. Những cảnh tượng trong giấc mơ khiến Trịnh Vĩnh Khang đỏ mặt, như thể chúng thật sự xảy ra ở ngoài đời. Giữa hai chân em có một chất lỏng vừa ấm vừa nhớp nháp, chứng tỏ em thật sự đã trải qua mọi thứ trong giấc mơ, và vì thế mà xuất tinh rồi.

Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy thật bất lực, đồng thời cũng suy nghĩ, bản thân mình ngủ mơ thấy quan hệ tình dục với đồng đội trong hai ngày liên tiếp, có phải là em thật sự còn thú tính hơn cả Trương Chiêu trong giấc mơ hay không.

"Sao vậy?" Giọng nói của người đàn ông cách đó vài giường vang lên, em đang định đi ra tủ lấy đồ lót sạch sẽ lại vội vàng rút chân vào trong chăn.

"Em gặp ác mộng," Trịnh Vĩnh Khang do dự một lúc rồi nói, "Có phải tại em chửi một tiếng làm anh thức không?"

Trương Chiêu cau mày, nhắm mắt lại và thở dài khe khẽ, lại bị những tiếng thở xung quanh át đi mất. "Không phải, anh cũng gặp ác mộng." Nói rồi liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nhịn không thủ dâm một lần là quá đủ rồi, còn đến hai lần thì thật có lỗi với thứ đang cứng đến đau đớn phía dưới.

Bộ đồ ngủ của anh rất rộng, buông lơi trên hông Trương Chiêu. Trong căn phòng tối om cũng chẳng thể nhìn rõ, nhưng vừa bật đèn trong phòng tắm lên, Trịnh Vĩnh Khang vẫn nhìn thấy hình dáng cương cứng thoáng hiện ra dưới lớp vải, khuôn mặt vừa mới nguội đi của em đột nhiên lại nóng bừng lên. Bàn tay giấu dưới chăn của em nắm chặt lấy mép áo.

Em thực sự không có bất kỳ suy nghĩ khiêu dâm nào về Trương Chiêu - ít nhất là cho đến khi em có hai giấc mơ kia.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro