1
Khi Trương Chiêu bước xuống máy bay, trời vẫn còn âm u.
Anh xoa xoa bàn tay và thở ra một hơi, hơi thở nhanh chóng biến thành một làn sương trắng trong không khí lạnh. Dù đã sống ở những nơi lạnh giá suốt một thời gian dài, cái lạnh thấu xương của Thượng Hải vẫn khiến anh khó chịu. Mặc chiếc áo khoác màu xám và quàng khăn len đen, kéo theo vali đen cỡ 20 inch vừa đủ hành lý xách tay, một cách phối màu đơn giản, lẽ ra không phải là thứ thu hút sự chú ý ở sân bay, nhưng có lẽ vì khuôn mặt ưa nhìn, anh vẫn thu hút không ít ánh mắt tò mò hoặc dò xét. Chiếc áo khoác vốn mặc để tạo dáng tuy khiến anh lạnh cóng người, nhưng lại khiến dáng người anh trông cao ráo hơn, vài cô gái đi ngang qua liên tục ngoái lại, vỗ nhẹ vào bạn đồng hành với vẻ phấn khích, líu ríu vài câu, dường như đang bàn tán xem anh có phải là người nổi tiếng hay KOL nào không.
Hai năm gần đây, chiều cao của anh không tăng thêm, dừng lại ở mức 179cm - một con số hơi khó xử đối với đàn ông, nhưng Trương Chiêu không phải người quá để ý đến những chuyện này, cũng không có ý định nói dối. Ở Bắc Âu, người cao không hiếm, anh cho rằng đứng ở độ cao quá lớn có thể cảnh đẹp hơn, nhưng chắc chắn sẽ khó thở hơn, đây là chân lý đầu tiên anh nhận ra khi sống ở vùng vĩ độ cao. Tuy nhiên, thời gian cuối cùng cũng để lại trên người anh những dấu vết khác, khuôn mặt từng có chút non nớt thời sinh viên giờ đã trở nên chín chắn và lạnh lùng hơn, có lẽ lúc này mới xứng với biệt danh "chàng trai mặt lạnh" mà anh từng bị trêu chọc trong quá khứ. Trong ký ức của người trưởng thành, ấy là khoảng thời gian trên giảng đường từng khiến anh cảm thấy chán ghét thế giới, luôn muốn chạy trốn, nhưng giờ đây lại không thể quay lại. May mắn thay, trong quãng thời gian không quá bận rộn với học tập và công việc, anh vẫn không bỏ bê việc tập thể dục, giờ đây vai rộng hơn, cánh tay dài như có thể ôm lấy mây, trông đáng tin cậy hơn nhiều so với những năm trước.
Nếu không phải vì gia đình liên tục nhắn tin yêu cầu anh năm nay phải về nước đón Tết, có lẽ anh đã chôn vùi mình ở Bắc Âu. Sống ở nước ngoài bốn năm, Trương Chiêu tưởng rằng mình gần như đã quên hết mọi chuyện xảy ra trên mảnh đất này, nhưng khi đặt chân trở lại, những ký ức phủ bụi lại như dòng chảy ngược ùa về trong người anh.
Năm đó, gia đình định đưa anh sang Anh, thủ tục nhập học đã được sắp xếp ổn thỏa, Trương Chiêu không có ý kiến gì. Nhưng chỉ một tháng trước khi bay, anh lại kiên quyết đòi sang Bắc Âu. Gia đình không thuyết phục được, đành vội vàng chuẩn bị lại. Bốn năm qua, anh đã đi khắp các nước Bắc Âu, đến Iceland hai lần, đáng tiếc là chưa từng nhìn thấy cực quang. Dù đã thấy vài lần ở Na Uy, nhưng Iceland với anh vẫn có ý nghĩa đặc biệt không gì thay thế được. Tuy vậy, cũng may là anh đã quen với vận may không mấy tốt đẹp của mình, chỉ siết chặt cổ áo bị gió thổi bay. Xung quanh có vài cặp đôi, ôm nhau thật chặt, thở dài đầy tiếc nuối, chỉ có anh là kẻ cô đơn bước đi. Một cặp đôi cùng đến thì thầm phàn nàn đi ngang qua anh, vạt áo quấn vào nhau, khuôn mặt kiểu người châu Á. Trương Chiêu lâu lắm rồi mới nghe thấy tiếng mẹ đẻ, chợt thấy hơi choáng váng, nỗi nhớ nhung đau đớn và nặng nề bỗng chốc tràn vào cơ thể đang lạnh cóng của anh.
Lúc anh đi, mọi người xôn xao một trận lớn, tiệc chia tay kéo dài mấy bàn, Trương Chiêu uống đến chóng mặt, ôm đến mỏi cả tay, áo sơ mi bị mấy đứa thân thiết khóc ướt đẫm. Nhưng chuyện về nước thì anh không nói với nhiều người. Những ngày tháng ồn ào, đi đâu cũng có đám đông vây quanh giờ đây với Trương Chiêu có chút ngây ngô và xấu hổ. Những người bạn từng thân thiết giờ còn liên lạc cũng không nhiều, có lẽ càng lớn tuổi càng thấy rõ hố ngăn cách giai cấp, với một kẻ nhàn rỗi vô công rồi nghề như Trương Chiêu trong mắt người đời, người bình thường không tâng bốc thì cũng tránh xa, sàng lọc lại, chỉ còn vài người bạn thực sự tri kỷ.
Là Trình Vạn Bằng đến đón anh, hiện giờ nó đang làm ở phòng marketing của một công ty, khá bận rộn, trên tài khoản công việc thì chỉn chu đàng hoàng, nhưng Trương Chiêu cách hai ngày lại thấy nó chửi bới và phát điên trên tài khoản cá nhân, khiến anh cũng nghi ngờ rằng làm công việc này sớm muộn gì cũng bị tâm thần phân liệt. Nhưng hai tháng trước có tin vui, Trình Vạn Bằng dành dụm được chút tiền cùng với sự hỗ trợ từ gia đình, đã mua được xe mới, quý như vàng, nghe tin Trương Chiêu về nước liền chủ động đến đón.
Trương Chiêu từng hỏi nó có muốn anh sắp xếp một công việc nhàn hạ hơn không, công ty gia đình đang có vị trí trống, hôm đó Trình Vạn Bằng trong nhóm chat nói uống rượu đến nhập viện, cuối cùng cũng ký được hợp đồng, mặc đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng chụp ảnh vẫn không quên giơ tay chữ V. Trương Chiêu nghĩ cả đêm, nhắn tin riêng cho nó. Trong ký ức của anh, Trình Vạn Bằng luôn đùa rằng kiếm một công việc ăn không ngồi rồi để lãng phí cuộc đời mới là hạnh phúc lớn nhất, bảo anh sau này phát đạt rồi đừng quên bạn bè, sau này còn phải nhờ anh nâng đỡ. Trương Chiêu lúc đó không nghĩ đến tương lai, tùy tiện đáp ứng, bởi trong điều kiện gia đình đứng đầu Thượng Hải, tương lai của anh, đi đường nào cũng là con đường tươi sáng.
Trình Vạn Bằng hai ba tiếng sau mới trả lời: "Tao ổn mà, Chiêu ca. Tao đang sống rất có ý nghĩa." Trương Chiêu đọc đi đọc lại, mới nhận ra rằng những gì mình nghĩ chỉ là qua màn hình, nghĩ rằng dù khoảng cách địa lý xa xôi cũng không thể thay đổi được tấm lòng thân thiết, kỳ thực chỉ là một sự hy vọng. Thực tế, khoảng cách giữa Bắc Âu và Trung Quốc xa đến vậy, xa đến mức bốn năm trôi qua trong nháy mắt, mọi thứ đã gần như đổi thay.
Khi gặp mặt, Trình Vạn Bằng đầu tiên ôm chặt lấy anh, sau đó giơ tay đấm nhẹ vào vai phải của anh, thói quen khi đối mặt với anh vẫn chưa thay đổi, chửi thề một câu, mắt hơi ướt: "Đm. Cuối cùng mày cũng chịu về rồi."
Trương Chiêu cười, phối hợp với động tác của nó lùi lại một chút, giả vờ như bị đánh lùi. Gặp mặt trực tiếp mới thấy Trình Vạn Bằng không thay đổi nhiều, Trương Chiêu hiếm hoi cảm thấy nhẹ nhõm. Anh từng đùa rằng Trình Vạn Bằng có vẻ già trước tuổi, giờ mới nhận ra đó có lẽ không phải là chuyện xấu.
Anh muốn nói "lâu rồi không gặp", nhưng lại nghẹn lại trong cổ họng. Có rất nhiều người anh có thể nói câu này, nhưng thực sự muốn nói thì rất ít. Ngay lúc này, trên mảnh đất nơi anh sinh ra và lớn lên, nơi anh đã sống 22 năm cuộc đời, đối tượng của câu nói này bỗng chốc hướng về một người - một người chưa từng gặp, có lẽ tương lai cũng sẽ không gặp.
Anh tưởng mình đã quên. Nhưng khi trở về đây, hít thở cùng một bầu không khí, anh buộc phải thừa nhận rằng có những thứ, dù anh muốn vứt bỏ đến đâu, đến giờ vẫn chưa thể từ bỏ, như một thứ bệnh mãn tính.
"Đi ăn trước nhé?" Trình Vạn Bằng cắm chìa khóa khởi động xe, hỏi người ngồi ghế phụ, đắc ý khoe tiếng động cơ như xe thể thao, "Cuối tuần này tổ chức tiệc chào mừng mày về nhé, đã liên lạc hết rồi, nhớ sắp xếp thời gian đấy."
Trương Chiêu ừ một tiếng, nghĩ một chút rồi hỏi: "Gọi những ai thế?"
"Chỉ gọi mấy đứa vẫn thường nói chuyện thôi," Trình Vạn Bằng kiên nhẫn đợi xe phía sau di chuyển, vừa nhìn gương chiếu hậu vừa lái xe lùi, "Ít người quá thì không vui, nhiều quá cũng phiền."
"Được." Anh vừa về nước cũng chưa có kế hoạch gì, Trương Chiêu thấy Trình Vạn Bằng lo liệu hết cũng tốt, ngả người trên ghế thư giãn một lát, bỗng hỏi: "Mày với Vương Sâm Húc thế nào rồi?"
Trình Vạn Bằng đang loay hoay trả phí đỗ xe, chiếc xe gầm thấp khiến nó khá khó chịu, bị anh hỏi bất ngờ liền sặc sụa, ho dữ dội hai tiếng, trong ánh mắt của Trương Chiêu, nó nói lảng: "Cũng như mọi khi thôi."
"Như mọi khi là như nào."
Phải nói rằng trong bốn năm qua, chuyện gây chấn động nhất chính là chuyện này. Hôm đó Trương Chiêu đang đọc tài liệu thấy đau đầu, deadline cận kề, càng gần đến hạn càng lười biếng, viết xong đề cương rồi ngả người trên ghế lướt điện thoại, làm mới newsfeed liền bật dậy suýt nữa thì trẹo hông. Rõ ràng lúc đi không thấy manh mối gì, sang nước ngoài hai năm, hai người bạn vốn thẳng như cây thước của anh lại dính vào nhau. Nếu chỉ Trình Vạn Bằng thôi thì cũng đỡ, trông nó vốn giống gay, nhưng Vương Sâm Húc mấy năm trước xung quanh toàn gái đẹp, ai nhìn cũng thấy thẳng như cây sào.
"Chia tay rồi," Trình Vạn Bằng bị anh hỏi đến mức khó chịu, trước khi dừng đèn đỏ chỉ thiếu điều đẩy mặt anh ra để khỏi phải nhìn thấy nữa, "Đừng hỏi tại sao nữa, hỏi nữa thì cũng là không hợp thôi."
"Mày bẻ cong người ta xong không chịu trách nhiệm à?" Trương Chiêu ngẩng cằm lên, "Đèn xanh rồi."
"Nhà nó không đồng ý." Trình Vạn Bằng nghe theo chỉ dẫn rẽ xe, có chút đãng trí, "Với lại nó vốn là bi mà."
Vương Sâm Húc là bi sao? Anh còn không biết. Trương Chiêu thu mình sâu hơn vào ghế ngồi, ngón tay gõ nhẹ lên cửa xe. Đúng là lúc đó anh dồn hết tình cảm vào một mối tình online không có tương lai, nên đã thiếu đi sự quan tâm và kiên nhẫn với bạn bè xung quanh.
Mối tình online.
Ngón tay Trương Chiêu co lại.
Anh từng nghĩ rằng mình sẽ quên ký ức này trong băng giá ngàn dặm và tuyết trắng vô tận. Khởi đầu tình cảm của anh, nơi trái tim anh hướng về. Anh không nói, bạn bè cũng không dám nhắc đến. Thỉnh thoảng có vài người không biết chuyện hỏi qua loa, đều bị anh dùng lý do tuổi trẻ bồng bột để đối phó. Dần dần cũng không ai nhắc đến nữa.
Vậy mà.
Trương Chiêu ở Na Uy sống cùng một gia đình địa phương, nhà anh sợ anh sống một mình gặp chuyện không ai phát hiện, nhưng Trương Chiêu mới sang không thích giao tiếp nhiều, chọn thuê cả tầng ba, sau đó thấy ở cũng khá thoải mái nên không chuyển đi nữa. Trong nhà có hai đứa trẻ đều rất thích anh, đặc biệt là cô em gái, thường chớp đôi mắt xanh biếc nhìn anh, cười có hai lúm đồng tiền nhỏ.
Tầng ba có một ban công nhỏ bán kín, trồng vài chậu cây xanh của người thuê trước, trải thảm len dày. Trương Chiêu thỉnh thoảng hứng lên tưới nước, cuối cùng chỉ còn vài chậu xương rồng sống sót được. Anh không ra ban công đó nhiều, lần cuối cùng ngồi đó là vào Giáng sinh.
Có lẽ đường cong lãng quên thực sự có tác dụng, bốn năm qua số lần anh nhớ đến mối tình online, nhớ đến Trịnh Vĩnh Khang giảm dần theo thời gian, năm nay thậm chí đếm trên đầu ngón tay. Nhưng mỗi lần nhớ đến, Trương Chiêu lại lặng lẽ mua một chai rượu, ngồi khoanh chân trên thảm, ngửa mặt nhìn trời đen kịt, từ từ uống hết cả chai.
Rượu ở Na Uy theo quy định của pháp luật, loại nồng độ cao phải đến cửa hàng chuyên dụng mới mua được. Mà ý định uống rượu của Trương Chiêu thường đến bất chợt, loại thông thường ở cửa hàng tiện lợi nồng độ không cao, Trương Chiêu không dễ say, một chai xuống chỉ thấy mặt nóng, đầu cũng hơi nặng. Anh ngả người nằm xuống, nhìn trời qua cửa kính, mắt lim dim chống chọi một lát rồi nhắm lại theo ý muốn.
Bốn lần yêu cầu gặp mặt bị từ chối, cuộc trò chuyện bị gián đoạn, cuộc gọi không ai bắt máy, cả đêm ở sân bay từ hy vọng chờ đợi đến thất vọng hoàn toàn, anh thậm chí không có tư cách nhớ về khuôn mặt Trịnh Vĩnh Khang. Một người tàn nhẫn bỏ rơi anh, lừa dối anh, lại khiến anh nhớ nhung suốt bốn năm, điều này khiến Trương Chiêu cũng cảm thấy buồn cười. Cuộc đời dường như là một quá trình hướng đến cân bằng, có lẽ vì anh luôn quá thuận lợi, nên trời cao bắt anh trở thành kẻ si tình, rồi lại giáng cho anh một đòn đau.
Đêm đó xong anh quả nhiên bị sốt cao, nghiêm trọng hơn cả lúc mới sang Na Uy bị sốc thời tiết. Nằm trong bệnh viện, bên tai anh nghe thấy có người gọi "Chiêu ca", nhớ đến tựa game lâu rồi không mở, suýt nữa tưởng mình đang xem lại cuộc đời. Mở mắt ra lập tức tìm kiếm xung quanh, trước mặt toàn người châu Âu, anh mới chợt nhận ra mình vừa mơ. Cô bé bên cạnh thấy anh tỉnh dậy liền kêu lên vui mừng: "Erik!"
Trương Chiêu mệt mỏi nhếch miệng cười với cô bé.
Cô bé chạy ra ngoài, bà chủ nhà dẫn bác sĩ vào ngay. Trương Chiêu dùng đầu óc mụ mị cố gắng nghe hiểu mình bị cảm lạnh sốt cao, suýt nữa thì viêm phổi, nên mới nghiêm trọng như vậy. Chưa kịp lên tiếng, chồng bà chủ nhà từ ngoài bước vào, thấy anh tỉnh liền đưa điện thoại cho anh. Hóa ra mẹ anh nghe bà chủ nhà nói anh bị ốm, gọi mấy cuộc không được, vòng qua vòng lại mới gọi được đến tay bà chủ.
Thế là bị ép về nước.
"Thế mày gọi nó chưa?" Tiếng còi xe phía sau đột ngột kéo anh về thực tại, để không bị phát hiện, Trương Chiêu tiếp tục chủ đề vừa nãy.
Trình Vạn Bằng ấp úng một lúc: "...Nó cũng biết mày về mà."
Hay lắm. Thế nghĩa là chưa gọi còn gì.
"Tao nói mày nghe này," Trình Vạn Bằng cũng thấy mình có chút áy náy, khẽ chuyển chủ đề, "Hôm nay mày thực sự có phúc rồi, quán này khó đặt chỗ lắm, không quen biết chủ quán thì không đặt được đâu."
"Ở Thượng Hải quán nào mà dễ đặt chỗ?"
Trình Vạn Bằng không nói gì nữa.
Đúng vậy, người Thượng Hải dường như coi việc xếp hàng là một thú vui độc đáo, Trình Vạn Bằng cũng đôi khi phải bó tay trước hàng trăm bàn chờ đợi.
"Giờ mày dẫn tao đi ăn đồ Thượng Hải tao cũng thấy ngon." Trương Chiêu khẽ cười, trêu nó một câu. Phải nói rằng dù đã quen ăn đồ Tây, anh vẫn là người châu Á. Mấy ngày đầu còn thấy lạ, một thời gian sau nhìn đồ Tây chán ngấy, Trương Chiêu hơi hối hận vì không mang theo một vali mì gói, khiến anh vô cùng nhớ những ngày chen chúc trong ký túc xá chật hẹp tranh nhau một bát mì.
"Vẫn là ở quê nhà tốt hơn nhỉ." Trình Vạn Bằng dừng xe, liếc mắt nhìn anh, "Định ở lại chưa?"
Không biết là bố mẹ nhờ nó làm thuyết khách, hay Trình Vạn Bằng cũng thực sự nhớ anh.
Trương Chiêu không xác nhận cũng không phủ nhận, tháo dây an toàn.
Quán ăn khá nhỏ, địa điểm cũng không tốt lắm, nhưng trước cửa đỗ toàn xe sang. Đám người này hưởng thụ ghê thật, khổ cái gì chứ không khổ cái miệng. Trương Chiêu thầm nghĩ. Đôi lúc anh cảm thấy hệ số Engel bất thường, có lẽ đây là một đường cong hình chữ U ngược, nhưng thời gian để Trương Chiêu suy nghĩ lung tung càng dài, số lần anh nghi ngờ quyền uy lại càng nhiều, đây cũng chỉ là một thoáng qua.
*Đường cong Engel: biểu thị tỉ lệ thay đổi của mức tiêu dùng so với sự thay đổi của mức thu nhập. Thường thì đường Engel sẽ tăng lên theo tỉ lệ thuận với hệ số co giãn khác nhau tùy vào loại mặt hàng. Đường Engel thành chữ U ngược biểu thị là đến một mức thu nhập cao nhất định bỗng hệ số Engel trở nên bất thường, thành ra mức tiêu dùng lại giảm xuống chứ không tăng nữa.
Khi họ đẩy cửa bước vào, bên trong thực sự khá đông, nhưng không ồn ào như quán cóc ven đường, đa số đều ngồi yên lặng ăn uống, thỉnh thoảng có vài câu xì xào nhỏ. Dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, anh đi theo Trình Vạn Bằng vào trong, thẫn thờ nghe tiếng nhiều người, cây ngoài cửa sổ vẫn còn treo đèn trang trí Giáng sinh chưa tháo, Trình Vạn Bằng không ngừng nhiệt tình giới thiệu món ăn.
"Xì-" Trình Vạn Bằng kêu lên một tiếng, xoa xoa khuỷu tay bị đụng phải, "Cậu đi không nhìn..."
Nhân viên phục vụ bưng khay liên tục cúi đầu xin lỗi, lảo đảo khiến người ta lo sợ cậu sẽ ngã, Trương Chiêu thấy giọng nói có chút quen thuộc, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cửa sổ.
Cho đến khi Trình Vạn Bằng ngạc nhiên "Ủa" một tiếng, gọi tên một người khiến anh phản xạ có điều kiện.
"...Trịnh Vĩnh Khang?"
tbc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro