Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

phiên ngoại 1

"Giang Dục -- Giang Dục......"

Bạt Thác Thứ Cô chạy ra đại sảnh,thấy Giang Dục bộ dáng rời đi, chạy nhanh đuổi theo.

Giang Dục dựng quải trượng, cũng không quay đầu nhìn mà cứ đi tới, như là không nghe thấy Bạt Thác Thứ Cô kêu to.

Không mất bao nhiêu công sức, Bạt Thác Thứ Cô liền bắt kịp Giang Dục, y giữ chặt hắn, đem toàn bộ thân thể hắn xoay lại :"Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Phụ vương cùng Giang thúc thúc thật vất vả mới mời được ngự y trong hoàng cung đến chữa khỏi chân cùng mắt cho ngươi, ngươi như thế nào lại không cảm kích?"

"Ta không có không cảm kích"

"Vậy ngươi vì sao phải rời khỏi đại sảnh? Phụ vương cùng Giang thúc thúc rất đau lòng"

Trước đó vài ngày y năn nỉ phụ vương tìm đại phu y thuật cao minh chữa bệnh cho Giang Dục, phụ vương không có do dự nửa khắc liền đáp ứng y, cùng Giang thúc thúc bôn ba mấy ngày, cuối cùng hôm nay ngự y từ hoàng cung đến nhà, thế nhưng Giang Dục vừa thấy ngự y đến lập tức xoay người rời đi, ngự y tức giận đến mức đen mặt lại"

"Ta....xin lỗi"

"Giang Dục, có phải ngươi có nguyên nhân gì không?"

Giang Dục không không xoay lại :"Không có"

"Giang Dục, nhìn ta"

Bạt Thác Thứ Cô sờ lên khuôn mặt hắn, cưỡng bách hắn quay đầu.

Giang Dục đem tay y bỏ xuống, mười ngón đan nhau :"Đừng hỏi, chúng ta đi xem Mộng Nhi"

".....Giang Dục!"

Đột nhiên, Giang Dục đưa mặt sát vào y, cùng y khoảng cách không đến một tấc, trán chạm nhau, hai người bốn mắt tương gian, Giang Dục cười tà mị, tựa như câu dẫn mà nói nhỏ :"Ngươi còn nói thêm một câu....ta liền...."

Bạt Thác Thứ Cô khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt nóng bừng lên :"Liền...liền thế nào?"

"Ta liền ——" Cúi người, mổ trên môi y, chưa xong còn phát ra âm thanh :"Ở  trước công chúng thân ngươi!"

Bạt Thác Thứ Cô nháy mắt bật ra xa, che miệng :"Ngươi, ngươi hôn ta!"

" Bởi vì ta biết ngươi nhất định sẽ lại truy vấn"

"Ngươi là cái quỷ dâm sắc!"

"Ta nếu không dâm sắc, Mộng Nhi làm sao được sinh ra?"

"Cãi chày cãi cối!"

"Có phải là cả chày cãi cối hay không, đêm nay chúng ta cứ thể xem..."

"Không muốn! Quyết không được!"

"Nhưng ta chưa nói muốn làm gì"

"Ánh mắt của ngươi ta biết hết!" Bạt Thác Thứ Cô trừng mắt nhìn hắn, muốn ném tay hắn ra, lại bị hắn ôm chặt muốn chết.

"Cô nhi phản ứng thật mãnh liệt nha"

Bạt Thác Thứ Cô mặt hết đỏ rồi trắng, y cũng biết mình phản ứng quá mãnh liệt, nhưng —— nhưng cái này cũng không thể trách y, từ 6 năm trước sau khi rời khỏi Giang Dục, một năm ngắn ngủi gặp nhau rồi lại chia lìa, mãi cho đến mấy ngày trước, bọn họ mới xác định tâm ý ở bên nhau.

Mấy đêm nay, y tuy rằng chỉ nằm cùng giường với Giang Dục nhưng lại không có chân chính phát sinh quan hệ, chỉ là ôm lấy nhau.

Nói cũng thật kỳ quái, 6 năm trước y rõ ràng phi thường sợ Giang Dục chạm vào, nhưng bây giờ khi tâm ý tương thông, y lạu khát cầu tiến thêm một bước, y muốn Giang Dục chạm vào mình, sờ mình, âu yếm mình, thậm chí còn muốn Giang Dục ——

Tiến vào thân thể y, hung hăng mà xỏ xuyên y.

Khi nghĩ đến điều này, Bạt Thác Thứ Cô gương mặt càng thêm đỏ.

Thiên! Y có lẽ so với Giang Dục nhất định còn dâm sắc hơn!

"Cô nhi, suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?"

"Không không không không không! Không....không có gì!" Y lắp bắp mà trả lời :" Không phải ngươi muốn gặp Mộng Nhi sao? Chúng ta đi thôi!"

Đi được vài bước, y dừng lại một chút :"Mộng Nhi hắn....thời điểm này không phải ở lớp học sao?"

"Ân"

"Lớp học cách nhà có chút xa, chân ngươi có thể chứ?"

"Vô tư"

"Còn có Giang thúc thúc cùng ngự y ở đại sảnh chờ chúng ta trở về..."

"Mặc kệ bọn họ"

"Nhưng, chính là ——"

"Cô nhi, ta lại muốn thân thân ngươi"

Bạt Thác Thứ Cô nhanh tay che miệng, có chết cũng không nói một tiếng.

Đáng giận đáng giận! Luôn dùng chiêu này để buộc y ngậm miệng!

Giang Dục một tay cùng y nắm, một tay dựng quải trượng, từng bước thong thả đi tới.

Tuy rằng vừa rồi có buồn bực Giang Dục, nhưng Bạt Thác Thứ Cô đi bên cạnh hắn, biểu tình trên mặt hòa hoãn, bước chân phối hợp với Giang Dục.

Lúc trước khi y ra ngoài cùng Giang Dục, bọn họ lúc đi sóng vai, y thường xuyên quên thả chậm bước chân, đến khi quay đầu muốn trò chuyện cùng Giang Dục phát hiện hắn không ở bên người, quay lại, thì ra Giang Dục bị y bỏ xa phía sau.

Dần dần, mỗi lần cùng Giang Dục ra cửa, y sẽ chủ động dắt tay Giang Dục, như vậy y có thể tùy thời chú ý đến Giang Dục, không quá nhanh.

Sau đó bọn họ ra khỏi đại môn.

Thời tiết có chút khô nóng, gió thổi đến liền oi bức,mặt trời phía trên đầu rực rỡ chói chang, đi được vài bước Bạt Thác Thứ Cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Đưa Mộng Nhi đi học chính là do phụ vương quyết định.

Bạt Thác Vô Cực không muốn Giang Phong thỉnh phu tử đến dạy học, kiên quyết muốn đưa Bạt Thác Mộng cùng Giang Hàn, Giang Đồng đến lớp học gần đó để tập viết.

Hắn nói rằng ở lớp nhi đồng đi học đông đảo, tựa như một xã hội nhỏ, có rất nhiều đạo lý không phải học được ở phu tử như hữu nghị, tín nhiệm....đối nhân xử thế đạo lý như vậy đều phải tự chính mình đi nghiệm mới có thể minh bạch.

Mộng Nhi ngay từ đầu đã không muốn đến lớp, hắn nói những điều phu tử dạy hắn đã sớm hiểu

Bạt Thác Thứ Cô biết hài tử không có lừa y, ba tuổi đã biết đọc tứ thư ngũ kinh, khi phu tử dậy những cái đó hắn đã có thể đọc thuộc lòng. Chỉ là những cái đó thôi thì không đủ, Mộng Nhi hiện tại cần không phải tri thức, mà là cùng đám trẻ học chung, cùng hòa đồng với bằng hữu cùng trang lứa.

Này so với tri thức càng quan trọng.

Cho nên y cũng không phản đối phụ vương đem bọn nhỏ đến lớp.

Đi được một đoạn đường, bọn họ không quan tâm ánh mắt người khác mà nắm tay, tại cái xã hội lạc hậu này, nam phong vẫn luôn bị vây ở góc khuất, không thể quang minh chính đại. Cho dù hoàng đế Viêm Di quốc phong nam nhân làm hoàng hậu từng làm cả nước khiếp sợ, nhưng hoàng đế là hoàng đế, bọn họ là bọn họ, hoàng đế thích nam phong, nhưng không phải ai cũng có thể tiếp nhận nam nam luyến ái.

Nữ âm, nam dương, âm dương giao hợp mới có thể chấn hưng quốc gia.

Người dân ánh mắt quái dị nhìn, khi bọn họ đi qua còn khe khẽ nói nhỏ.

Nhưng Giang Dục nào có quan tâm, nắm tay càng thêm chặt hơn.

Đến lớp học là đã qua nửa canh giờ.

Xin chỉ thị của người canh cửa, bọn họ được phép tiến vào trong, đầy tớ nhỏ dắt bọn họ, qua vài cái cổng mới đến bên ngoài lớp học.

"Phu tử còn đang giảng, thỉnh hai vị ở bên ngoài quan sát"

"Hảo, cảm ơn ngươi" Y hương đầy tớ gật đầu cảm tạ, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía phòng học.

Mộng Nhi ngồi ở dãy đầu tiên vị trí cạnh cửa sổ, từ góc nhìn của Bạt Thác Thứ Cô, có thể rõ ràng thấy được Mộng Nhi nâng đầu nghiêm túc nghe giảng. Chỉ là nghiêm túc không bao lâu, hắn nhàm chán chống cằm, chưa hết còn không màng đến mặt mũi phu tử mà ngáp một cái thật to.

Tầm mắt lơ đẵng liếc ra bên ngoài, hắn vui sướng mở to mắt, vui vẻ lộ tươi cười, nháy mắt đứng lên hướng bọn họ vẫy tay :"Cha —— thúc thúc ——"

Quá vui vẻ, hắn hoàn toàn quên chính mình, im lặng nghe giảng là quan trọng. Đột nhiên một bản thước đánh xuống trên vai hắn, ăn đau, quay qua thì thấy phu tử mặt đen lại, Bạt Thác Mộng sợ, vội vàng ngồi xuống nghiêm chỉnh, thở cũng không dám thở mạnh.

Nhìn cảnh tượng này, Bạt Thác Thứ Cô nhịn không được khẽ cười ra tiếng.

Bạt Thác Thứ Cô ngẩng đầu nhìn Giang Dục một cái, phát hiện bên môi Giang Dục có độ cong, tựa tiếu phi tiếu, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

Bạt Thác Thứ Cô vui vẻ mà cười ha ha hai tiếng.

"Cười cái gì a?"

"Biểu tình của ngươi giống như từ phụ. Cùng trước kia phụ vương nhìn ta rất giống nhau"

"Ta thực rất thích Mộng Nhi"

"Ta biết. Ngươi hiện tại cùng trước kia khác rất nhiều"

"Người nào lại không thay đổi, chung quy vẫn là đã trưởng thành"

Bạt Thác Thứ Cô tròng mắt đảo một vòng :"Luôn miệng nói đã trưởng thành, vậy Giang công tử có thể nói cho ta vì sao không để ngự y chữa mắt  cho ngươi"

Nắm chặt quải trượng, hắn không nói chuyện.

Khi mà Bạt Thác Thứ Cô cho rằng Giang Dục sẽ không trả lời vấn đề, bên tai bỗng nhiên nghe được thanh âm

"Không cần chữa"

A?

"Trong một năm trước, ta liều mạng kiếm tiền muốn chữa khỏi gót chân cùng mắt trái là hy vọng có thể hoàn hảo như ban đầu mà đến gặp ngươi. Ta không muốn thấy sự thương hại trong mắt ngươi"

"Giang Dục, ta nói rồi ta không có thương hại ——"

Giang Dục chặn môi y :"Nghe ta nói hết đã. Nếu đã gặp được ngươi rồi, ta có gì phải trị thương? Cho nên không cần xem ngự y"

"Nhưng dù nói thế nào, ngươi không muốn trở lại giống người bình thường sao?"

Giang Dục đáp y bằng một câu hỏi khác :"Cô nhi, ngươi sẽ ghét bỏ thân ta tàn tật sao?"

"Làm sao có thể! Ngươi là ngươi, ta yêu chính là ngươi, sẽ không vì những điều khác mà yêu ngươi hay chán ghét ngươi"

"Nếu ngươi không chê, ta vì sao phải chữa gót chân cùng mắt trái?"

"Nhưng ——"

Giang Dục đánh gãy là nói của y :"Còn nữa, đây là ta tự cấp trừng phạt cho chính mình"

Bạt Thác Thứ Cô sửng sốt, không hiểu  ý của hắn

Giang Dục quay qua, mỉm cười với y :"Là trừng phạt cho 6 năm trước tổn thương ngươi. Trong lòng ta, quan trọng nhất là ngươi cùng Mộng Nhi, chỉ cần có người dám thương tổn các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, cho dù người đó là chính ta"

"Giang Dục...."

"Cô nhi, ngươi nói ngươi tha thứ Giang Dục, nhưng ta không thể tha thứ Giang Dục, hắn làm ngươi tổn thương quá sâu, quá nặng, ta không thể tha thứ. Nên ta tự phạt chính mình

Nên ta quyết định cả đời này mất một chân, mù một mắt

Dùng cả đời của ta, đền bù sai lầm của quá khứ"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro