Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tổng Tài Và Bạch Nguyệt Quang - Tự Xuyên

Tổng Tài Và Bạch Nguyệt Quang – Tự Xuyên

Tên gốc: 总裁与白月光

(Tổng tài dữ bạch nguyệt quang)

Tác giả: Tự Xuyên

Thể loại: , Hiện đại, ABO, , , , , gương vỡ lại lành, cưới trước yêu sau, đoản văn, niên hạ, tối tăm cố chấp bá tổng A công x nội liễm thâm tình nhân thê O thụ, ngôi thứ nhất, HE

Tình trạng tác phẩm: Hoàn (10 chương chính văn + 3 phiên ngoại theo góc nhìn của công).

Tình trạng edit: Lết xong :3

Nguồn:

Dưới sự trợ giúp của: GG caca, QT tỉ tỉ,...

Editor: Băng Vũ Quân

Beta: Heikichi

Văn án

Giới thiệu tóm tắt tác phẩm:

Cẩu huyết cưới trước yêu sau gương vỡ lại lành.

Sâu thẳm trong lòng của tổng tài lãnh tình có một tia bạch nguyệt quang.

Bảy năm trước, bạch nguyệt quang run rẩy đẩy anh ra.

Bảy năm sau, bạch nguyệt quang lại muốn gả cho anh.

Đêm tân hôn, tổng tài say rượu đem bạch nguyệt quang đặt dưới thân, khàn cổ họng hỏi: "Em yêu tôi không?"

Bạch nguyệt quang từ trước đến nay luôn trầm mặc nội liễm, trong đôi mắt đen thẳm, là thâm tình tổng tài chưa bao giờ thấy.

Một mối tình thắm thiết, một tình cũ khó quên.

【Gỡ mìn: Điển hình cẩu huyết ABO đặt ra, có tình tiết sinh tử, xin chú ý tránh lôi. 】

*1v1, HE, văn ngôi thứ nhất, tác phẩm giải phóng bản thân, xin chớ khảo cứu.

* Tối tăm cố chấp bá đạo tổng tài A công x nội liễm thâm tình nhân thê O thụ, tổng tài từng có thuộc tính trung khuyển.

* Lục Thời Luật x Hạ Tĩnh Chúc

ABO, gương vỡ lại lành, HE

Lại đào hố ~ :<


0.

Đều nói tôi là bạch nguyệt quang của tổng tài u ám, thực ra anh mới là ánh sáng của tôi.

1.

Tôi sắp kết hôn rồi.

Hôn nhân thương mại, đối tượng là tổng tài ba tốt không scandal không tìm thế thân không chơi bao dưỡng.

Chỉ là, giữa chúng tôi bảy năm trước có xích mích.

2.

Tổng tài tên Lục Thời Luật, là đàn em thời đại học của tôi, lần đầu tiên gặp mặt anh còn là một niên hạ tiểu chó săn.

3.

Tôi học hệ mỹ thuật, được sắp xếp việc vẽ áp phích quảng cáo tuyên truyền ở cổng trường học.

Hết cách rồi, vóc dáng tôi không quá cao, lại có chút sợ độ cao, không dám trèo thang, không thể làm gì khác hơn là kiễng chân vẽ.

Tôi khó khăn vẽ phần cao nhất, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói nén cười đầy từ tính: "Cậu bạn nhỏ, lộ hết rồi."

Tôi giật mình, giờ mới phát hiện gió nhẹ thổi vạt áo sơ mi của tôi lên.

Tôi vội vàng kéo quần áo lại quay đầu nhìn sang, người vừa nãy nhắc nhở tôi mặc một bộ quần áo thể thao, cứ như vậy dù bận vẫn ung dung nhìn tôi.

Cậu mang theo một rương hành lý thật lớn, cầm thư thông báo trúng tuyển trong tay, cho thấy rõ ràng là một sinh viên mới vào trường.

4.

Được rồi, tôi thừa nhận, có thể tôi thực sự trắng hơn người bình thường một xíu, tướng mạo lại hơi non nớt, cũng không phải lần đầu tiên bị người ta xem là trẻ vị thành niên, nhưng bị đàn em hiểu lầm, tôi vẫn có mấy phần không vui.

Tôi nghiêm túc mở miệng giải thích: "Không phải cậu bạn nhỏ, tôi năm nay là đại học năm thứ ba rồi..."

5.

Người kia hì hì một chút rồi nở nụ cười, dưới ánh nắng nhạt, nụ cười có phần chói mắt.

"Thật xin lỗi, thì ra là đàn anh."

Cậu chủ động tiến tới: "Đàn anh, cần giúp một tay không?"

Sau đó, cậu còn muốn xin wechat của tôi.

Mơ mơ hồ hồ, tôi đáp ứng, rõ ràng bình thường tôi rất không rành giao tiếp với người khác...

Có lẽ là do cậu cười quá xán lạn đi.

6.

Sau đó, cậu hay ở trong wechat hẹn tôi ra ngoài chơi.

Nhưng tôi đã là đại học năm ba rồi, không thanh nhàn được như năm nhất, luôn có một đống việc cần phải làm.

Tôi cự tuyệt nhiều lần, cậu cũng không giận, lần sau lại đổi cách khác hẹn tôi như thường.

7.

Tôi mềm lòng.

Ngày đó tôi phải đi vườn hoa cải dầu ở ngoại ô thành phố vẽ tả thực, tôi gọi cậu.

Cậu quả nhiên không hề nghĩ ngợi đã đồng ý, còn không nói hai lời mang theo thật nhiều họa cụ đắt tiền cho tôi, nói là cố ý chạy vài cửa hàng mới mua được, không biết tôi có thích hay không.

Không biết tại sao, nhìn ánh mắt long lanh trong suốt của cậu, tôi đột nhiên nghĩ đến Đại Hào lông vàng nhà hàng xóm tầng dưới.

Chờ đến lúc tôi phản ứng lại, trên bức tranh cánh đồng cải dầu vàng óng ánh, đã nhiều hơn một bóng hình đĩnh tuấn. (anh tuấn, thẳng tắp)

8.

Sau bữa cơm chiều, cậu hẹn tôi đi tản bộ ở vườn hoa nhỏ sau lớp học.

Nơi đó có hai hồ nhân tạo nối liền nhau, bờ hồ lập tấm bảng gỗ, nói hồ này tên "Hồ huynh đệ."

Phía dưới bảng gỗ còn có một hàng chữ nhỏ, viết "Một khi dắt tay, cả đời huynh đệ."

9.

Lúc đi tới bên hồ, cậu bỗng nhiên nắm tay tôi, trong giọng nói hiếm thấy có mấy phần khẩn trương cùng lo lắng: "Chúng ta nắm tay, không làm huynh đệ, làm người yêu có được không?"

10.

Đêm đó ánh trăng rất đẹp, gió nhẹ thổi, bàn tay của cậu nóng bỏng, thanh âm trầm thấp cũng tùy ý trêu chọc tiếng lòng của tôi.

Tôi say rồi, say trong đôi mắt như hồ sâu có thể dìm chết người của cậu.

11.

Cậu dịu dàng ôm lấy tôi, động tác rất nhẹ, rất chậm, cho tôi đầy đủ thời gian từ chối.

Tôi cắn răng, cuối cùng run rẩy đẩy cậu ra.

12.

Người như tôi, không xứng được yêu.

13.

Tôi có bệnh, hội chứng ứng kích* tin tức tố Alpha, chỉ cần cảm giác được tin tức tố của Alpha, thì sẽ cả người run rẩy, đau đớn xương cốt.

*Ứng kích ( : Stress ): hoặc căng thẳng tâm lý là một kiểu phản ứng bao gồm một loạt các phản ứng không đặc hiệu xảy ra trước khi cơ thể bị kích thích bởi các yếu tố bên ngoài, mà không có thiệt hại bệnh lý cụ thể. Khi sự kích thích phá vỡ sự cân bằng và khả năng chịu đựng của sinh vật, hoặc vượt quá khả năng của từng cá nhân, nó sẽ được thể hiện dưới dạng ứng kích. (Theo wikipedia ngôn ngữ Trung Quốc)


14.

Sau khi cậu thống khổ rời đi, tôi rốt cục ức chế không được ngã quỳ trên mặt đất.

Đau.

Đau quá.

Không chỉ là thân thể, mà còn có trái tim đã bị cậu lấp đầy của tôi.

15.

Sau đó suốt bảy năm, tôi không còn nhìn thấy cậu nữa.

16.

Gặp nhau lần nữa, chính là ngày tiệc cưới.

Anh thay đổi, trên mặt không có nụ cười ôn nhu, đáy mắt cũng không có ý cười lấm tấm sao nhỏ, ánh mắt nhìn về phía tôi băng lãnh lại lãnh đạm... Thế nhưng, khi anh nhăn mặt lại giống như bảy năm trước, thẳng tắp đâm trúng trái tim của tôi, khiến tôi không thể nào dời mắt nổi.

17.

Hôn nhân thương mại không cần tình yêu, tôi cần phải làm một Omega hữu dụng đạt tiêu chuẩn với anh... nhỉ?

18.

Trên tiệc cưới, anh uống thật nhiều rượu, một chén lại một chén như nước lọc rót vào trong bụng, tôi không nhìn nổi, muốn tiến lên ngăn cản anh, nhưng anh như không nhìn thấy tôi, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của tôi.

Đợi đến lúc chúng tôi trở về, anh đã say rồi.

Tôi lái xe trở lại, mới vừa thắt đai an toàn vào cho anh, đột nhiên nghe thấy anh gọi tên của tôi một tiếng.

Thanh âm của anh rất nhẹ, rất ôn nhu, không có chút oán giận cùng không cam lòng nào, thật giống như chỉ cần tôi nói một chút, anh liền có thể bỏ lại quá khứ trước kia.

Anh nói: "Hạ Tĩnh Chúc, em yêu tôi không?"

19.

Đây là sau khi gặp gỡ, câu đầu tiên anh nói với tôi.

20.

Yêu.

Yêu anh.

Em yêu anh.

Tôi mấp máy môi, nhưng là... Tôi không thể nói yêu thương ra khỏi miệng.

Thân thể tàn khuyết của tôi cùng những chuyện xấu xa tôi đã từng trải qua, là trở ngại to lớn ngăn cách giữa chúng tôi.

Tôi đã rơi vào trong vực sâu, không muốn cũng đem anh túm vào vũng bùn.

21.

Yên lặng.

Yên lặng một lúc lâu.

Chung quanh thoáng chốc yên tĩnh lại, chỉ còn dư tiếng động cơ ong ong chuyển động.

Tôi lái xe, rất nhanh đã về đến tân phòng.

22.

Anh uống say, vô thức phóng ra tin tức tố, này đối tôi mà nói như là cây thuốc phiện xinh đẹp, một mặt khát vọng đụng vào, một mặt lại là không thể chịu đựng.

Tôi đỡ anh vào phòng, trong nháy mắt khi thân thể anh chạm vào giường, anh bỗng nhiên dùng lực, đè tôi xuống giường.

Đôi mắt thâm sâu như mực của anh gắt gao nhìn chằm chằm tôi, tín tức tố như nước thủy triều vậy dâng lên gấp bội.

Anh nói: "Hạ Tĩnh Chúc, em yêu tôi không?"

23.

Nếu như nói vừa nãy tôi còn có cơ hội lựa chọn, tôi của bây giờ, thì ngay cả lời cũng không nói ra được.

Tin tức tố cuồn cuộn mà đến nhấn chìm giác quan của tôi, khắp thân thể tôi mỗi một kẽ xương từ trên xuống dưới đều đau đớn.

Đè xuống nỗi đau khoét tâm.

Mồ hôi lạnh từ thái dương của tôi chảy ra, tôi cắn răng, dùng toàn bộ sức lực lớn nhất đẩy anh ra, thở hổn hển, nói với anh: "Lục Thời Luật... Anh uống say rồi!"

24.

Tôi đã không còn một chút khí lực, mà có lẽ là vẻ thống khổ trên mặt tôi quá mức dữ tợn, anh rất nhanh như bị điện giật buông lỏng tôi ra.

Anh trầm giọng nói tiếng "Xin lỗi", lảo đảo đi ra khỏi phòng.

"Ầm" một tiếng, cửa đóng lại.

Tin tức tố trong không khí dần dần tiêu tán, tôi từ từ tỉnh táo lại.

Tôi cuộn tròn thân thể trên chiếc giường lớn màu đỏ, quanh quẩn trong đầu tất cả đều là vẻ đau khổ trên mặt anh.

25.

Tôi có phải, đã khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn rồi không.


26.

Tôi ở trong một căn phòng hẻo lánh, là phòng cách phòng ngủ chính xa nhất.

Ngày thứ hai, lúc tôi tỉnh dậy, anh đã không có ở đây rồi.

Trong phòng trống không, phòng cưới màu đỏ cố ý bài trí hiện ra vừa buồn cười lại châm chọc.

Nhưng đây là tôi tự làm tự chịu.

Bởi vì tôi là một tên lường gạt.

27.

Tôi và anh căn bản không phải hôn nhân thương mại.

Vốn tôi không nhất định phải kết hôn với anh, cuộc hôn nhân của chúng tôi là tôi chủ động yêu cầu.

28.

Buổi tối, tôi dựa theo trí nhớ làm bữa ăn khuya, đó là điểm tâm ngọt, khi đại học chúng tôi đều thích ăn.

Lúc đó chúng tôi thường xuyên chạm mặt ở tiệm đồ ngọt, sau đó anh còn dùng một số tiền lớn mua công thức của tiệm đó cho tôi, xem như quà sinh nhật của tôi.

29.

Tôi cuộn mình trên ghế sa lon một mực đợi tới khuya, mãi đến tận khi sắp ngủ anh mới trở về.

Nghe được âm thanh mở khóa, tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại, khi nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của anh, tôi liền chùn bước.

Cổ họng tôi đắng chát, giọng nói tựa như không phải là của mình: "Em làm điểm tâm ngọt... Anh có muốn ăn không?"

Anh ngước mắt nhìn tôi, trong con ngươi, là một loại tâm tình phức tạp khó có thể hình dung, tôi xem không hiểu.

Qua hồi lâu, anh mới nhẹ giọng nói: "Không muốn, tôi dị ứng với bơ."

30.

Mãi đến tận ngày hôm nay, tôi mới biết, thì ra gặp gỡ đã từng là ngẫu nhiên, đều bởi vì có người không ngừng tận lực cố gắng (nỗ lực hết sức).

Chỉ tiếc, người khi đó đã nỗ lực ấy, tôi định trước không cách nào có được.

31.

Anh không ăn điểm tâm ngọt, trực tiếp đi đến phòng làm việc, tôi cũng không có hứng thú, cúi thấp đầu trở lại căn phòng của mình.

32.

Ngày hôm sau, không thấy điểm tâm ngọt đặt ở nhà bếp, nhưng tôi đã không còn tâm tình đi truy cứu tới cùng là người hầu nào ăn trộm.

Tôi cũng không muốn ăn điểm tâm ngọt nữa.

33.

Anh rất ít khi về nhà.

Ngày anh không có ở đây, tôi liền dựa vào vẽ vời giết thời gian.

Sau khi tốt nghiệp, tôi đi vẽ tranh minh hoạ nhi đồng, có điều, nhân vật xuất hiện nhiều nhất dưới bút vẽ của tôi là anh.

Anh mỉm cười, anh ngại ngùng, anh giả bộ tức giận... Cùng anh của bây giờ, mặt như băng sương.

34.

Hôm đó tôi quá mệt mỏi, vẽ được một nửa đã mơ mơ màng màng ngủ quên mất, đợi đến khi tôi tỉnh lại, bản vẽ lại thế nào cũng không tìm được.

Sao có thể mất chứ?

Đó là bảo bối của tôi mà.

Tôi tìm mỗi một góc trong nhà, ngay cả mặt dưới tấm thảm cũng không buông tha, nhưng vẫn không tìm được bóng dáng bản vẽ.

Cuối cùng, tôi tâm như tro tàn thậm chí bấm điện thoại của anh, run rẩy hỏi anh có thấy bản vẽ của tôi hay không.

Bên kia điện thoại, giọng nói của anh có chút xa xôi.

Anh hỏi: "Bên trong có đồ vật gì quan trọng sao?"

"Rất quan trọng, vô cùng quan trọng, là thứ... quan trọng nhất của em."

Lần này, giọng nói của anh cách hồi lâu mới truyền đến: "Không nhìn thấy."

35.

Buổi tối, anh hiếm thấy mang tôi đi dự tiệc tối.

Trong tiệc rượu người người tới tới lui lui, không ngừng có Omega mời anh khiêu vũ.

Tôi đứng ngoài đám người ồn ào náo động, cầm ly rượu nhìn anh.

Anh đứng ở chính giữa sân khấu, là chói mắt như vậy.

36.

Tôi uống say.

Một Alpha cũng tới mời tôi khiêu vũ, nhìn anh đang nhảy phiêu nhiên* trên sàn nhảy, tôi không có từ chối.

*phiêu nhiên: vui vẻ, nhanh nhẹn, xoay. (hành động khi khiêu vũ)

Nhưng khiêu vũ mới được một nửa, Lục Thời Luật đã đến nắm cổ tay tôi.

Chúng tôi lảo đà lảo đảo đến một căn phòng.

Anh nổi giận đùng đùng hỏi tôi: "Em còn muốn câu dẫn ai?"

37.

Tôi uống say, trong hơi thở tràn đầy mùi rượu.

Có lẽ là Lương Tịnh Như* đã cho tôi dũng khí đi, tôi vậy mà lại đưa tay vòng quanh cái eo cường tráng của anh.

Tôi nói: "Anh, chỉ muốn câu dẫn anh."

*Lương Tịnh Như: ca sĩ người Hoa, cô có bài hát tên "Dũng khí".


37.

Ký ức sau đó tôi có hơi mơ hồ, chỉ nhớ rõ đêm đó anh đặc biệt ôn nhu, lấy râu cằm nho nhỏ cọ cọ lên mặt tôi, cười hỏi tôi: "Đủ chưa? Còn muốn sao?"

Một đêm lưu luyến, tôi không cảm thấy một chút đau đớn nào.

38.

Ngày hôm sau, tôi từ trong ngực anh tỉnh lại.

Sau khi mùi rượu tản đi, tin tức tố Alpha lại vây quanh hơi thở của tôi.

Phản ứng không khỏe giống như nước thủy triều dâng lên.

Tôi thực sự không nhịn được, lảo đảo đi đến phòng ngủ tẩy rửa thân thể, khi trở lại, anh mặt đầy trào phúng ngồi trên giường.

Đôi mắt anh đỏ đến mức dọa người: "Hạ Tĩnh Chúc, em thật chán ghét tôi như vậy sao?"

39.

"Em, em yêu anh."

Tôi cơ hồ không hề nghĩ ngợi liền bật thốt lên.

Câu nói này ở trong miệng, trong đáy lòng tôi đã được nhắc qua ngàn vạn lần, trong khoảnh khắc khi tôi nói ra, vẫn cảm thấy sáp khẩu* như cũ.

*Khó có thể nói trơn tru.

Đáy mắt của anh bỗng chợt lóe ý cười châm chọc, không tiếp tục nghe tôi giải thích.

Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, anh nói: "Em cảm thấy tôi là kẻ ngốc ư?"

40.

Từ đó về sau, anh không còn về "ngôi nhà" trên danh nghĩa của chúng tôi nữa.

Lần thứ hai nhìn thấy anh, là vào hai tháng sau đó.

41.

Buổi tối ngày hôm ấy, thân thể của tôi đột nhiên nóng lên, tôi tính toán thời gian, hẳn là thời kỳ động dục đến.

Tôi thuần thục tiêm thuốc ức chế vào người, nhiệt độ thân thể rất nhanh hạ xuống.

Lại là một đêm không có anh, tôi nằm trên giường, nửa đêm lại nóng lên.

Lần này, quản gia phát hiện dị thường của tôi, đưa tôi đến bệnh viện gần đó, còn báo cho anh.

42.

Quá cẩu huyết, chính tôi cũng cảm thấy cẩu huyết.

Tôi phát nhiệt căn bản không phải vì thời kì động dục, mà bởi vì tôi mang thai.

Omega trong thời gian mang thai cần vô cùng nhiều tin tức tố của Alpha để cung cấp năng lượng sinh trưởng cho đứa bé, nhưng, thân thể của tôi thật sự có thể thừa nhận nổi sao?

43.

Đúng lúc tôi đang xoắn xuýt chuyện này, bác sĩ đi vào phòng bệnh.

Thuốc ức chế có thể sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của thai nhi, bác sĩ phải làm kiểm tra toàn diện cho tôi một lần.

Tôi gật đầu biểu thị đồng ý, lại không nghĩ rằng bác sĩ đột nhiên thả tin tức tố ra.

Tin tức tố đưa đến tác dụng an ủi tâm tình, thế nhưng tôi lại không thể nào chịu được.

Đau đớn bao phủ tới, thân thể hư nhược căn bản không thể nào chịu đựng, tôi ngất đi.

44.

Lúc tỉnh lại lần thứ hai, anh yên lặng ngồi trước mặt tôi.

Vẻ mặt của anh có chút phức tạp, nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, anh mới run rẩy hỏi tôi: "Em có phải là có hội chứng ứng kích tin tức tố Alpha?"

45.

Anh biết bệnh của tôi rồi.

Nhưng phản ứng của anh cùng dự đoán của tôi hoàn toàn khác nhau.

Anh không ghét tôi, cũng không hỏi nguyên nhân bệnh của tôi.

Anh nói với tôi, anh vẫn luôn cho rằng tôi bởi vì chán ghét anh nên mới không tiếp thu được tin tức tố của anh, cho dù là vậy, anh vẫn muốn kết hôn với tôi, bởi vì anh không thể quên được tôi.

Anh còn hỏi tôi, có nguyện ý lưu lại đứa bé hay không, anh đã hỏi bác sĩ, chỉ cần có Alpha trợ giúp làm thoát mẫn trị liệu*, là bệnh của tôi có thể chữa trị.

*Thoát mẫn trị liệu: Giải chứng mẫn cảm.

46.

Tôi chưa từng nghĩ tới hướng đi của chuyện này sẽ là như vậy, thậm chí còn cảm thấy đây là một giấc mơ không thực tế.

Chúng tôi lại trở về trạng thái thời đại học, không, so với thời đại học còn tốt hơn.

Anh sẽ thân sĩ mà kiềm chế hỏi tôi có thể hôn anh một chút hay không, cũng sẽ cẩn cẩn thận thận kiềm chế tin tức tố dịu dàng hôn tôi.

Hết thảy đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Cho đến tận ngày ấy, tôi nhận được điện thoại của cha.

Cha nói, em trai của tôi trở về rồi.


47.

Ngày đó tôi đang ở trên xe, thảo luận với anh việc bố trí phòng của bé con, bởi vì không biết bé con là trai hay gái, chúng tôi thậm chí còn nghiêm túc lập ra hai phương án kế hoạch.

Nhận được điện thoại của cha, tôi chợt cứng còng thân thể, đến nỗi điện thoại từ trong tay tôi rơi xuống, tôi cũng không phát hiện.

Người đó, là ác mộng của tôi.

48.

Đại đa số những người không thể nào tiếp thu được tin tức tố của Alpha là bởi vì nguyên nhân cơ thể, nhưng tôi không giống vậy, tôi thuần túy là trong lòng không có cách nào tiếp thu được, cho nên sau khi say rượu, trong trạng thái thần trí không rõ, tôi sẽ không cảm thấy đau đớn.

Nói ra thật buồn cười, mẹ tôi vừa mới qua đời hai ngày, cha đã đem mẹ con hai người gã về nhà, đến lúc đấy tôi mới biết, thì ra tôi còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ, chỉ nhỏ hơn tôi có mấy ngày.

Rõ ràng bọn họ mới là người chen chân vào cuộc sống yên bình của tôi, thế mà em trai lại đặc biệt chán ghét tôi.

Gã...

Không, tôi không cách nào suy nghĩ, chỉ cần nghĩ đến những thứ đã qua ấy, tôi sẽ không kiềm chế được run rẩy cả người.

49.

Lục Thời Luật rất nhanh phát hiện tôi không bình thường, anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, hỏi tôi làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái?

Lồng ngực của anh ấm áp lại rộng rãi, thân thể lạnh như băng của tôi cuối cùng cũng khôi phục mấy phần tri giác.

Tôi trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói rằng: "Em trai của em sắp về... Em..."

Tôi thử muốn đem những chuyện đó nói cho anh biết, nhưng là cổ họng của tôi như bị một đống bùn tanh tưởi chặn lại, làm sao cũng không phát ra được chút âm thanh nào.

Anh ở trên đầu tôi ấn xuống một nụ hôn, không tiếp tục truy hỏi nữa: "Không sao, là không muốn gặp sao? Vậy chúng ta sẽ không gặp."

50.

Từ thời đại học anh đã biết quan hệ giữa tôi và người nhà không tốt, thấy tâm trạng của tôi kém, anh cố ý lùi công việc lại, đưa tôi về nhà giải sầu.

51.

Cha mẹ của anh tôi ngược lại chỉ mới gặp một lần trên tiệc cưới, so với sự đoan trang nghiêm túc ở tiệc cưới đó, lần gặp mặt này, bọn họ rõ ràng thân mật hơn rất nhiều.

Mẹ của anh khi biết chuyện tôi mang thai, trêu chọc đầy mặt nhìn chúng tôi, còn cố ý dặn anh phải "Đối với tôi thật tốt."

Ngữ khí của mẹ quá mờ ám, ngay cả tôi cũng nghe ra được thâm ý trong lời nói.

Trước cũng đã nói, Omega trong lúc mang thai, rất cần tin tức tố của Alpha nhằm cung cấp chất dinh dưỡng cho bé con trong bụng, mà phương thức tốt nhất để truyền tin tức tố vào, là làm tình.

52.

Thời gian đã qua bảy năm, tôi lần thứ hai nhìn thấy anh đỏ mặt.

Trên mặt anh mang một vệt đỏ ửng mất tự nhiên, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn đến có chút lắp bắp.

53.

Sau bữa cơm tối, ba anh gọi anh vào phòng làm việc, mẹ anh thì lại vô cùng nhiệt tình mang tôi đi tham quan phòng anh.

Đây là phòng của anh khi còn bé, bên trong ngổn ngang chất đống không ít đồ, mẹ thuận tay cầm cuốn album trên bàn mở ra cho tôi xem, mẹ cười nói, con của chúng tôi chắc chắn so với anh còn đáng yêu hơn.

54.

Đột nhiên, lực chú ý của mẹ bị một chiếc hộp lớn bên cạnh hấp dẫn, bà cười híp mắt nói với tôi, đây là "Rương bách bảo bí mật", bên trong cất giấu tất cả vật quý giá nhất của anh.

Mẹ nói, trước đây anh vẫn luôn giấu chiếc rương bách bảo này vô cùng kỹ, không cho người khác xem, hỏi tôi có muốn thừa cơ hội này, lén lút nhìn một chút bên trong đến cùng có bảo bối gì.

Tôi còn chưa kịp từ chối, mẹ đã mở cái hộp kia ra.

55.

Thân thể của tôi bỗng cứng lại, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Phía trên cùng của hộp là một cuốn sổ bìa cứng.

Cuốn sổ này tôi quen thuộc đến không thể quen hơn nữa, là chiếc kẹp vẽ* mà trước đây tôi trong một lần ngoài ý muốn đã làm mất.

*trông như vầy nè:

Đẩy nhanh tốc độ để sắp tới ôn thi~ Mình càng ngày càng chăm rồi~



56.

Lấy quyển kẹp vẽ bìa cứng kia ra, bên dưới là một ít đồ chơi nhỏ nằm rải rác, có xe đồ chơi đã hỏng, có chiếc cúp lúc tham gia thi toán học đoạt được, mấy quyển truyện cổ tích đã rách mất vài trang...

Còn có, một tờ giấy nhiều nếp nhăn, chất liệu trang giấy rất cứng, thoạt nhìn như là tấm ảnh gì đó.

57.

Đương nhiên, tôi không có ý muốn dò xét chuyện riêng tư của anh ấy, cũng chưa hề mở tờ giấy kia ra xem, chúng tôi chỉ đơn thuần đi xem một chút những vật khác trong phòng anh, cũng không có dừng lại lâu.

58.

Lúc tối, chúng tôi ngủ lại nhà anh ấy, những phòng khác trong nhà chưa kịp thu dọn, chúng tôi sẽ ngủ ở phòng của anh.

Chúng tôi tắm xong, mùi hương trên người anh rất thơm, nằm trên giường, ánh mắt của anh đột nhiên chú ý tới chiếc hộp trên bàn kia, anh nở nụ cười, hỏi tôi: "Hai người có phải đã xem 'Rương bách bảo' của anh rồi không?"

Tôi cho rằng anh không muốn bị người khác nhìn thấy bí mật của mình, vội vã hốt hoảng hướng anh nói xin lỗi: "Xin lỗi, em..."

Nụ hôn của anh, nhẹ nhàng rơi xuống trên đuôi tóc vẫn còn vô cùng ẩm ướt của tôi, động tác của anh quá ôn nhu, tôi lập tức quên mất mình muốn nói điều gì.

Anh khẽ cười: "Không sao, anh không ngại."

59.

Anh xuống giường lấy hộp kia cầm đến đây, chủ động mở ra cho tôi xem.

Nhìn thấy chiếc kẹp vẽ trên cùng kia, anh rõ ràng lúng túng sửng sốt một chút, giải thích: "Ngày đó em đang ngủ, anh..."

Tôi chú ý tới, hai gò má của anh hiện lên ráng hồng nhàn nhạt.

Tôi lấy dũng khí, chủ động hôn gò má của anh một cái: "Không sao."

60.

Anh cầm tờ giấy nhiều nếp nhăn kia lên, hỏi tôi có muốn xem đây là gì.

Tôi lắc lắc đầu, anh chủ động đưa tờ giấy cho tôi, ra hiệu bảo tôi mở ra xem.

Tờ giấy có độ cứng rất lớn, dường như rất lâu rồi chưa được mở ra nên có nhiều chỗ bị dính lại, tôi cẩn cẩn thận thận mở nó ra, phát hiện thế mà là một tấm ảnh.

Bối cảnh bức ảnh là cánh đồng hoa cải dầu rất lớn, vàng óng, tôi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

61.

Khi đó tôi đang vẽ anh trên giấy, tình cờ bị anh thấy được, anh bảo là muốn thu phí bản quyền của tôi, kéo lấy tôi chụp một tấm hình.

Tôi rất ít chụp ảnh, nhìn thấy ống kính có chút sợ, cho nên biểu tình hiện ra có chút cứng ngắc.

Tôi cảm thấy chụp không đẹp, muốn anh bỏ bức ảnh đi, không nghĩ tới anh lại như nhặt được bảo, sống chết không cho tôi động vào camera.

Không nghĩ tới, sau đó anh còn rửa nó ra.

62.

Anh hôn đuôi tóc tôi: "Khi đó đặc biệt hận em, cảm thấy em lừa gạt tình cảm của anh, thấy mình như ngớ ngẩn bị đùa giỡn xoay vòng vòng, nhưng lại không thể quên được em, có lẽ hận càng sâu, ký ức ngược lại càng sâu sắc."

Ngữ khí của anh rất bình tĩnh, thậm chí đến cuối cùng còn nở nụ cười, tôi lại từ trong đó cảm nhận được loại đau khổ giãy dụa cùng tuyệt vọng.

Tôi không dám nghĩ anh đến cùng trải qua bao nhiêu đêm tối khó qua, chỉ có thể trong hổ thẹn đồng thời âm thầm vui mừng, may là tôi dũng cảm một lần.

May là, anh không hề từ bỏ tôi.

63.

Tôi nghiêm túc nhìn về phía đôi mắt của anh, gằn từng chữ: "Em yêu anh."

Ngoại trừ lần đó bị anh hiểu lầm, đây là lần đầu tiên trong bảy năm qua tôi nói chữ này, yêu thương quyến luyến từ trong lòng dâng lên, theo đầu lưỡi thoát ra.

Tôi rõ ràng không uống rượu, lại như là say rồi, tôi chóng mặt, cơ hồ muốn chết chìm trong đôi mắt thâm sâu tựa biển của anh.


64.

Anh nhẹ nhàng nhắm mắt, cúi đầu hôn lên bờ môi tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi trong trạng thái tỉnh táo hôn môi với anh, tôi cảm giác được một cách rõ ràng bờ môi của anh cẩn thận đè lên môi tôi.

Đôi môi anh rất mềm, nhiệt độ nóng bỏng, thân thể của tôi không thể khống chế có chút run rẩy, anh rất nhanh buông tôi ra.

Lông mày của anh nhíu lại, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Lại khó chịu sao?"

Tôi lắc đầu một cái, ngẩng đầu lên, chủ động dán lên đôi môi anh.

Tôi không biết lấy lá gan từ đâu tới, vậy mà theo kẽ hở giữa môi của anh nhập vào khoang miệng ấm áp.

65.

Anh không phóng thích tin tức tố, nhưng tin tức tố trong dịch thể không thể khống chế, tin tức tố Alpha khiến xương cốt của tôi lại bắt đầu hơi hơi đau, tôi cũng không chịu buông anh ra.

Đến cuối cùng, vẫn là ngón tay anh ôn nhu bao lại bàn tay đã nắm thật chặt của tôi, nắm đến khớp xương trắng bệch, anh buông tôi ra, dùng một tay khác sờ sờ đầu tôi: "Không cần miễn cưỡng bản thân, chúng ta từ từ đến là được rồi."

66.

Tôi đang dần dần thích ứng tin tức tố của anh, tôi cũng cho là chúng tôi còn có rất nhiều thời gian có thể từ từ đến, lại không nghĩ rằng tôi sẽ vào ngày đó, dùng phương thức như vậy gặp lại em trai của tôi.

67.

Hôm đấy là ngày mà ban đại học bọn tôi tụ họp, tôi và anh đã từng lên tạp chí, bạn học đều biết hai chúng tôi kết hôn rồi, lúc lớp trưởng phát thiệp còn cố ý hỏi tôi có muốn gọi anh đến hay không.

Tôi có chút đỏ mặt, nhưng vẫn hỏi anh có nguyện ý cùng tôi đi tham gia buổi họp lớp không.

Anh không chút suy nghĩ đã đồng ý, phải biết, ngày thường anh là người phải đi xã giao nhiều đến nỗi thường xuyên phải đến hừng đông mới có thể về.

68.

Tốt nghiệp bảy năm, tất cả mọi người thay đổi không ít. Thực ra tôi cũng không quá quen thân với bạn học cùng lớp lắm, chỉ là vì thịnh tình của lớp trưởng không thể chối từ, sau khi đến, tôi liền yên tĩnh ăn cơm trên bàn.

Có lẽ là do danh tiếng của anh khá lớn, trên bàn ăn vẫn luôn có người liếc mắt về phía chúng tôi, tôi không hiểu sao lại có chút ăn giấm (ghen :v), thậm chí hiếm thấy mà đáp ứng muốn tham gia hoạt động giải trí sau khi ăn xong —— lời nói thật lòng mạo hiểm lớn.

69.

Nào có biết chơi lần đầu tiên đã rút trúng anh.

Lớp trưởng cười cười, hỏi anh muốn chọn lời nói thật lòng hay là đại mạo hiểm, anh do dự một chút, nói thật lòng.

Lớp trưởng hỏi: "Lần đầu tiên hôn môi là vào lúc nào?"

70.

Không nghĩ đến lớp trưởng sẽ hỏi vấn đề hơi quá mức thế này, tôi sợ anh tức giận, vội vàng bưng chén lên muốn hòa giải.

Nhưng vào lúc tôi còn chưa kịp mở miệng, anh đã nói ra đáp án: "Đại học năm nhất." Khi nói, còn cố ý liếc mắt nhìn tôi một cái.

Bàn tay cầm cốc ngay ngắn của tôi chợt chững lại một chút, những người khác trong căn phòng đều đang ồn ào hai chúng tôi sớm như vậy đã ở bên nhau mà một chút tiếng gió cũng không lộ, nhưng là... Khi đó chúng tôi cũng không có làm gì mà!

71.

Tôi không có mối tình đầu, cũng biết Alpha ưu tú như anh vậy có người trước là vô cùng bình thường, dù thế vẫn khó tránh khỏi hơi chua xót trong lòng.

Bởi vì mang thai, tôi không uống rượu, nhưng lại như đã uống say, có chút ủ rũ chóng mặt.

72.

Khi ra khỏi phòng, gió lạnh bên ngoài khiến tôi thanh tỉnh không ít, nhưng cả người tôi vẫn chóng mặt như trước, lúc bước đi đều chân nam đá chân chiêu.

Anh đưa tay đỡ lấy tôi, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái sao?"

Nghe thấy ngữ điệu ôn nhu của anh, ghen tuông nơi đáy lòng của tôi không ngừng sôi trào, trước kia anh cũng từng đối với người khác như vậy đúng không?

Tôi kéo ống tay áo của anh lại, hỏi: "Anh... Lần đầu tiên hôn môi..."

73.

Còn không đợi tôi nói xong, anh đã ở trên môi tôi ấn xuống một nụ hôn, anh rất nhanh buông tôi ra, mặt tựa hồ có chút hồng: "Ngày đó ở trong phòng học, em đang ngủ, anh thực sự không nhịn được, đã len lén hôn em một cái."

"Trước kia vẫn luôn không dám nói cho em, sợ em tức giận."

74.

Chút ghen tuông nơi đáy lòng tôi bỗng nhiên biến mất không còn chút nào, ngón tay tôi nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của anh, nụ cười trên mặt muốn giấu cũng không giấu được.


75.

Trên đường trở về, trời đột nhiên bắt đầu đổ mưa, khoảng cách từ bãi đậu xe đến cửa chính quán bar không xa lắm, anh không nói hai lời, trực tiếp để tôi ở đại sảnh chờ anh, anh đi bãi đậu xe lấy xe.

Trước khi đi, anh còn cố ý dựa sát vào tôi, lộ ra nửa bên mặt của bản thân: "Có thể đến hôn một nụ hôn tạm biệt không?"

Không biết tại sao, mắt phải của tôi đột nhiên nháy một cái. Tôi cười cười, ở trên má của anh ấn xuống một nụ hôn.

Anh cũng giống vậy hôn lại tôi một chút: "Ở chỗ này chờ anh."

76.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, dưới màn mưa màu xám, toàn bộ thế giới đều mông lung, tôi muốn sớm được nhìn thấy bóng anh, vì vậy đi đến bên ngoài quán bar chờ anh.

Trong khoảnh khắc tôi ra khỏi cửa, trước mắt đột nhiên nhô ra một người, chúng tôi thẳng tắp đụng vào nhau.

Ngay sau đó, bên tai tôi vang lên một tiếng cười nhẹ.

Là giọng nói kia, đang nói: "Đã lâu không gặp, anh trai."

77.

Hô hấp của tôi chợt trở nên nhanh hơn, thậm chí bắt đầu phản xạ có điều kiện run rẩy cả người, tôi cứng đờ lúc lâu, mới cắn răng ngẩng đầu nhìn về phía người kia, hỏi: "Cậu... Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Em trai cười làm tôi sởn cả tóc gáy: "Em ở chỗ này chờ anh đã lâu."

Chân của tôi bỗng nhiên mềm nhũn, khớp xương như bị kim đâm mà đau đớn, giống như ngày trước em trai ở trong phòng nhỏ vậy, thả ra lượng lớn tin tức tố đến áp chế tôi.

Trước mắt tôi là một mảnh đen tối.

78.

Trong bóng tối, tôi dường như trở về đoạn thời gian tôi ngay cả mơ cũng không dám mơ tới kia.

Tôi không nhớ rõ hoàn chỉnh chi tiết nhỏ, trong đầu chỉ có một hình ảnh không ngừng hiện lên.

Đó là một căn phòng không có cửa sổ, tôi bị tin tức tố Alpha cường độ cao áp chế không cách nào nhúc nhích, dây thừng to bằng ngón tay một cái lại một cái rơi xuống trên cánh tay, trên eo lưng cùng trên đùi của tôi.

Dây thừng rất thô ráp, đã bị máu thấm thành màu đen hồng, phía trên của nó mang theo dằm nho nhỏ, cứ như vậy một cái lại một cái quất mạnh vào da tôi.

Thời gian tựa như vĩnh viễn không có điểm dừng.

79.

Lúc tỉnh lại lần thứ hai, trước mặt là một gian nhà giống như trong ký ức, không có cửa sổ, chỉ có một bóng đèn nho nhỏ treo ngày giữa trần nhà, phát ra chút ánh sáng màu vàng yếu ớt.

Tôi bị dây thừng trói quỳ trên mặt đất.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, em trai đi tới bên cạnh tôi, sau đó lấy tay nâng cằm tôi lên, bắt buộc tôi giương mắt: "Anh trai tốt của em, anh có khỏe không?"

Động tác này, giống y hệt như trong ký ức.

Đau đớn như cắn tim khoét cốt giống như quay về ngay lập tức, trong dạ dày của tôi dâng lên một luồng cảm giác buồn nôn, đầu cũng bị một trận đau đớn sắc nhọn. Thế nhưng trong bụng tôi còn có một đứa bé, tôi không thể ngã xuống.

Tôi chậm rãi nâng mắt nhìn về phía đôi mắt người kia.

80.

Lúc này tôi mới phát hiện, mái tóc vốn được em trai nuôi dài không biết từ lúc nào đã cắt hết, trên mặt cũng có vết máu ứ đọng rõ ràng.

Hình như chú ý tới ánh mắt của tôi, em trai bỗng nhiên bật cười một tiếng, bàn tay nắm cằm tôi mạnh mẽ dùng sức: "Nhìn thấy em như vậy anh vui vẻ không?"

Tôi bị em trai bóp mạnh bắt đầu ho khan, giọng nói khàn khàn hỏi gã: "Cậu đang nói cái gì?"

81.

Em trai nhếch miệng nở một nụ cười trào phúng: "Em trở thành bộ dáng như bây giờ này, đều là anh làm hại nha, anh trai tốt của em."

"Tao về nước vốn chỉ là muốn kiếm lãi chút tiền tiêu vặt, ai biết bị tình nhân nhỏ kia của mày tố cáo, mẹ nó, không phải chỉ là bán chút phấn* thôi sao, lại muốn xử ông đây 20 năm?! Ông đây vất vả lắm mới có thể từ trong cục cảnh sát chạy ra được."

* Chỉ thuốc phiện.

Đôi mắt em trai đỏ ngầu, ánh mắt nhìn về phía tôi gần như vặn vẹo: "Tao vất vả chạy ra, đương nhiên là muốn tìm mày báo thù, nếu như không phải vì mày, nó sao sẽ cố ý hại tao?! Tao sao phải đi vào chỗ đó?!"

82.

Tôi không biết logic kỳ quái này của em trai là từ đâu tới, nhưng mỗi lần gã xảy ra chuyện gì, gã đều đem tội đổ lên đầu tôi.

Gã ngồi xe bị ngã sấp xuống, trách tôi không ở phía sau đỡ gã cho tốt.

Gã làm vỡ lọ hoa, nói là ánh mắt của tôi quá âm u, khiến cho gã nhìn mà mắc ói.

Gã uống rượu say bị cha mắng, trách tôi đoạt đi tình cha của gã.

...

Sau đó là một trận đánh đập.

83.

Em trai nở nụ cười, ngay sau đó, đau đớn quen thuộc trở về trên da của tôi, là loại tuyệt vọng khi dằm cắm vào trong da thịt.

Hai tay tôi bị trói ở phía sau, tôi chỉ có thể tận lực nằm sấp xuống, không cho roi của gã thương tổn tới bụng của tôi.

84.

Bỗng nhiên, em trai dừng tay, ý vị thâm trường nhìn về phía bụng dưới hơi nhô lên của tôi: "Em nói mùi hương tin tức ban đầu của anh đã thay đổi, thì ra là mang thai tiểu dã chủng của gã sao?"

"Đến đây, để em xem một chút, tiểu dã chủng cũng phải gọi em một tiếng cậu đấy."


85.

Tôi mạnh mẽ rùng mình một cái.

Hai tay gã nắm bờ vai của tôi cưỡng bách tôi ngửa người lên, chân đi giày da đã sắp giẫm lên trên bụng tôi.

"Oanh" một tiếng, cửa gỗ của căn phòng bị đạp ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào.

Ở bên trong ánh sáng, là một bóng người quen thuộc.

Là anh hùng của tôi, cũng là ánh sáng tôi.

Tôi rốt cục chậm rãi nhắm hai mắt lại.

86.

Đầu của tôi đau đớn hồi lâu, mỗi một nơi bắp thịt trên người tựa như không phải là của mình. Tôi khó khăn mở mắt ra, bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Ngoan, cẩn thận một chút."

Một người đàn ông xa lạ đang ngồi ở bên giường của tôi sốt sắng nhìn tôi, đáy mắt của anh tràn đầy tơ máu, trên cằm đều là râu tua tủa màu xanh đen.

Hết thảy trong ánh mắt của anh đều là cảm xúc tôi đọc không hiểu, tôi đỡ cái đầu mơ mơ màng màng, hỏi: "Anh là ai?"

87.

Anh chợt ngẩn ra, đáy mắt cảm xúc cuồn cuộn, hầu kết trượt lên xuống. Thanh âm của anh có chút khàn khàn cùng khô khốc: "Em không nhớ rõ anh là ai sao?"

Vẻ mặt thống khổ của anh khiến trái tim tôi bỗng nhiên đau đớn, tôi dùng sức mà nhìn mặt anh hồi lâu, chậm rãi lắc lắc đầu: "Không nhớ rõ."

Trên thực tế, tôi ngay cả mình là ai cũng không biết, tôi sao lại nằm ở đây? Thân thể của tôi vì sao lại đau như thế, tôi thử tìm kiếm manh mối trong trí nhớ, thế nhưng, trong đầu của tôi vĩnh viễn là trống rỗng.

Lại tiếp tục suy nghĩ, chính là đau đớn như bị kim châm.

88.

Anh tông cửa xông ra, ngay sau đó một đám bác sĩ kỳ quái mặc áo trắng vây quanh bên cạnh tôi.

Bọn họ lôi kéo tôi hết hỏi đông tới tây, lại mang tôi làm rất nhiều kiểm tra, cuối cùng nói tôi là mất trí nhớ phân ly sau khi chấn thương, kỳ thực tôi cũng không biết cụ thể là có ý gì, nói chung chính là, mọi chuyện trước kia, tôi một chút cũng không nhớ được.

89.

Sau khi bác sĩ chẩn đoán xong, tôi rất nhanh đã lại gặp được anh, lúc này, trên mặt của anh đã khôi phục yên lặng.

Anh thay một bộ âu phục mới tinh, râu mép cũng cạo sạch sẽ, tuy rằng đôi mắt của anh còn có chút ửng đỏ, khí chất cả người lại trở nên khác lúc trước.

Anh rất tuấn tú, sống mũi cao gầy, mỹ nhan thâm thúy, là kiểu mà tôi yêu thích.

Anh nghiêm túc nhìn tôi nói: "Một lần nữa tự giới thiệu mình một chút, anh tên Lục Thời Luật, là Alpha của em, người yêu của em."

Trái tim của tôi bỗng nhiên lệch một nhịp.

90.

Từ trong miệng anh, tôi hiểu được, chúng tôi là bạn học thời đại học, gần đây mới vừa kết hôn, hơn nữa, tôi còn mang thai.

Những nhận thức đó khiến tôi có chút luống cuống, may mắn, có anh ở bên cạnh tôi theo tôi.

Anh đối với người ngoài luôn chỉ có một gương mặt, đối với tôi lại rất tốt, thường hay sờ đầu tôi hỏi tôi có đói bụng không, khát không, sau đó gọt một quả táo tây cho tôi.

Nhưng là... Kỹ thuât gọt táo của anh không quá tốt, lúc mỗi lần đưa tới, thịt quả táo tây đều nhỏ đi một vòng lớn.

Ở bệnh viện mấy ngày, sau khi xác nhận thân thể của tôi không có điều gì đáng ngại, anh giúp tôi làm thủ tục xuất viện.

91.

Tôi thường xuyên cảm thấy, anh đối với tôi quá tốt rồi, như là đang đối xử với một con búp bê sứ bằng gốm vậy, thậm chí luôn dùng các loại lí do từ chối không cho tôi ra ngoài.

Mãi đến tận ngày ấy, anh mặc một thân tây trang dày nặng màu đen ra ngoài, khi trở lại, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái.

Anh ôm tôi, đem tôi mạnh mẽ nhấn vào trong ngực, vùi đầu ở cần cổ của tôi, tôi nghi hoặc muốn hỏi anh làm sao vậy, cũng cảm giác được nơi cổ một mảnh nóng lên.

Anh lẩm bẩm nói: "Thằng đấy cuối cùng cũng chết rồi, anh tận mắt nhìn thấy."

92.

Tôi cũng sẽ thường xuyên quấy nhiễu, quá khứ đến cùng xảy ra chuyện gì, sẽ quấn lấy anh kể cho tôi chuyện chúng tôi đã từng trải qua.

Giọng nói của anh rất ôn nhu, trong ánh mắt nhìn về phía tôi cũng tràn đầy nhu tình, chuyện đã qua của chúng tôi ở trong miệng anh là tốt đẹp như vậy, tôi từng ngẫm để nhớ lại những điều tốt đẹp đó, nhưng đầu óc của tôi lại như bị thứ gì phong ấn, mỗi lần khi nhớ lại quá khứ, đều là đau đớn như bị kim châm xát muối.

Mỗi khi tôi nghĩ đến nhức đầu, anh đều sẽ ôm tôi vào trong ngực, nói với tôi rằng không sao cả, không cần cưỡng cầu.

Anh nói: "Em không nhớ ra được cũng không sao, yêu nhau một chút anh đều giúp em nhớ, nhưng hồi ức khiến em thống khổ, anh ngược lại tình nguyện em vĩnh viễn đừng nhớ ra."

Khi nói lời này, tâm tình của anh hiếm thấy có chút gợn sóng, tôi dán vào trên lồng ngực anh, có thể nghe được nhịp tim mạnh mẽ mà trầm ổn của anh, khi anh nói chuyện, tôi có thể cảm giác được khoang ngực anh chấn động: "Chỉ cần nhớ tới những điều em đã từng trải qua, anh sẽ nhịn không được muốn đem thằng đấy đào lên chém thành muôn mảnh."

Cuối cùng tui vẫn đi edit chương 9, edit hơi vội, có lẽ chất lượng sẽ không tốt bằng các chương khác.


93.

Bụng của tôi từng ngày từng ngày lớn lên, tôi cũng tạm thời không có thời gian cùng tinh lực đi xoắn xuýt những ký ức khiến tôi cắt không đứt càng sửa càng loạn này nữa, bởi vì còn một vấn đề nghiêm túc hơn đặt ra trước mặt chúng tôi.

Anh và tôi nói chuyện tôi mắc hội chứng ứng kích tin tức tố Alpha, mà phản ứng của thân thể tôi cũng phản ánh chứng minh rõ điều này. Mỗi khi anh phóng thích tin tức tố vượt qua lượng nhất định, tôi đều sẽ cảm thấy đau đớn như khoét cốt.

Thế nhưng, đứa bé phát dục cần phải có tin tức tố của Alpha.

94.

Hôm ấy, giống như ngày thường, tôi ở nhà chậm rãi tản bộ, lại đột nhiên cảm thấy mắt tối sầm lại, thân thể không theo khống chế quỳ trên mặt đất.

May mắn lúc đó anh ở nhà, vội vàng đem tôi đi đến bệnh viện phụ cận gần nhất.

Bác sĩ sau khi kiểm tra, vẻ mặt có chút lúng túng cùng nghi hoặc: "Các cậu... sinh hoạt chồng chồng có vấn đề?"

Vì tiết kiệm thời gian, chúng tôi không đến bệnh viện lúc trước thường đi, bác sĩ đương nhiên cũng không biết bệnh của tôi.

Mặt của tôi "Ầm" một chút đã đỏ bừng, lắp bắp nói: "Ngài, ngài đang nói gì vậy?"

Ánh mắt của bác sĩ đảo quanh giữa tôi và anh: "Tình huống như này phát sinh, là bởi vì thai nhi trong bụng khuyết thiếu tin tức tố Alpha. Omega trong lúc mang thai cũng phải tiến hành bổ sung tin tức tố Alpha tương ứng, các cậu biết chưa?"

Tôi gật gật đầu, mặt vẫn có chút hồng như trước: "Biết ạ, chúng tôi mỗi ngày đều có tiếp... Hôn môi."

Bác sĩ xì xì một chút đã nở nụ cười: "Chút tin tức tố khi hôn môi sao đủ được? Nhất định phải làm tình."

95.

Bác sĩ kê ít thuốc bổ sung thân thể, rồi cho chúng tôi đi về. Ở trên đường, tâm tình của tôi có chút xuống: "Xin... Xin lỗi, là vấn đề thân thể của em."

Anh đem tay tôi nắm thật chặt trong lòng bàn tay, không có bất kỳ cảm xúc oán giận nào: "Điều này cũng không trách em."

Tôi hỏi anh: "Nhưng là... Bây giờ phải làm sao?"

Tôi thậm chí nghĩ tới tiêm tin tức tố Alpha, thế nhưng thân thể của tôi vẫn như trước không tiếp nhận được.

Anh khe khẽ thở dài một hơi, đem tôi ôm càng chặt hơn một chút: "Sẽ có cách."

96.

Sau khi trở về, anh để tôi đi tắm rửa nghỉ ngơi trước, mình lại đi phòng làm việc, tôi biết anh đang phát sầu vì chuyện này.

Tôi do dự rất lâu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc.

Nhịp tim đập của tôi nhảy nhanh vô cùng, tôi chủ động hôn anh, mơ hồ nói: "Chúng ta... Lại thử đi?"

Đôi mắt của anh bỗng biến sâu hơn, đáy mắt có ánh lửa lưu chuyển, hầu kết anh chuyển động lên xuống, một tấc một tấc hôn làn da tôi.

Đau.

Vẫn đau quá.

Khóe mắt của tôi không ngừng tràn ra nước mắt sinh lý, thế nhưng tôi không nỡ lòng bỏ tay ra, con trai của tôi còn cần tin tức tố.

Anh bỗng nhiên buông lỏng tôi ra, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Anh rõ ràng đang nhẫn nại rất khó khăn, động tác lại vẫn cứ dịu dàng như vậy.

Anh nhẹ nhàng hôn trán tôi, thu hồi tin tức tố của mình nói: "Ngoan, đừng miễn cưỡng bản thân."

97.

Tôi âm thầm đi gặp bác sĩ tư nhân, bác sĩ do dự nói cho tôi biết một phương pháp trị liệu.

Lúc tối, tôi kéo tay anh lại, nghiêm túc đem lời của bác sĩ nói cho anh.

Anh không chút suy nghĩ đã cự tuyệt: "Anh không đồng ý tái hiện cảnh tượng đấy!" Anh ôm tôi vào lòng thật chặt: "Em không biết khi anh tìm thấy em vết thương chằng chịt cả người đáy lòng có bao nhiêu tuyệt vọng, nếu không phải còn đang bận tâm an nguy của em, anh hận không thể cùng thằng đó đồng quy vu tận!"

Khi thân thể của anh đang không khống chế được run rẩy, tôi thật chặt, vòng tay qua ôm lấy eo, đem đầu chôn ở trên lồng ngực anh. Tâm tình kích động của anh rốt cục chậm rãi bình tĩnh lại.

Tôi nhẹ giọng nói: "Nhưng... Không chỉ bé con, em cũng muốn có một thân thể khỏe mạnh để yêu anh."

Mặt của tôi có chút hồng, nhưng vẫn kiên trì nói hết lời : "Em cũng muốn giống như những Alpha với Omega khác, cùng anh hưởng thụ tư vị tin tức tố giao hòa."

Lần này, anh do dự rất lâu, cuối cùng nhẹ nhắm mắt lại: "Được."

98.

Tôi lại trở về trong căn phòng nhỏ không có cửa sổ, bị trói thành tư thế khi anh phát hiện kia.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng là một mảnh tối tăm, chỉ có bóng đèn điện cũ kỹ treo trên trần nhà phát ra ánh sáng màu vàng yếu ớt.

Cảnh tượng này.

Thân thể của tôi không tự chủ được run rẩy, hàm răng cắn vào nhau thật chặt.

Đầu của tôi đau như bị kim châm, cảnh tượng mơ hồ hỗn loạn không ngừng thoáng hiện ra trước mắt tôi.

"Em nói mùi hương tin tức ban đầu của anh đã thay đổi, thì ra là mang thai tiểu dã chủng của gã sao?"

...

"Đến đây, để em xem một chút, tiểu dã chủng cũng phải gọi em một tiếng cậu đấy."

...

99.

Tôi bỗng nhiên nhớ lại tất cả những ký ức trước kia.

Khi còn bé em trai quất roi, lúc đại học Lục Thời Luật nhiệt tình, thời điểm mới kết hôn đáy lòng chua xót, sau khi kết hôn vài tháng ở chung cùng Lục Thời Luật... Cùng với, bị em trai bắt đi đến một căn phòng u ám.

Thân thể của tôi không tự chủ muốn co lại thành một đoàn, nước mắt theo khóe mắt không ngừng tràn ra: "Không... Đừng... Không nên thương tổn con trai tôi."

Lần này, nghênh tiếp tôi, không còn là dây thừng thô ráp, mà là cái ôm dịu dàng ấm áp của Lục Thời Luật.

"Ngoan, đừng sợ, anh đến rồi." Giọng nói anh từ tính ôn nhu, anh phóng ra lượng lớn tin tức tố động viên tâm tình của tôi.

Lần này, đau đớn trong dự liệu không đến, mà là một loại lễ rửa tội từ đỉnh đầu đến toàn thân.

Anh cởi bỏ dây thừng trên người tôi, tôi vùi vào trong lồng ngực của anh, cao giọng khóc lớn.

100.

Tôi tên Hạ Tĩnh Chúc, mẹ hi vọng tôi có thể giống như cây nến yên tĩnh cháy. Nhưng lửa trên người Lục Thời Luật thiêu đốt tôi, ánh sáng trên người anh chiếu sáng tôi.

Anh là ánh sáng của tôi.

【 Toàn văn hoàn 】

Tác giả có lời: Cảm ơn đã xem. Phiên ngoại không tính là phiên ngoại. Theo góc nhìn của công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #long