Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ĐÁNH DẤU KHÔNG HIỆU QUẢ

Đánh dấu không hiệu quả

Tác giả: Hao Thảo Bán Xa (Nguyên Tố Số 20) (微博)

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ABO (AxB), tình yêu văn phòng, ngọt, HE

Dịch: QT

Editor:

Nhạt (luciahy.wordpress.com)

Tiểu Mạt Tử (wp tieumattu)

Nhân vật chính: Vu Danh (xù lông thụ) x Chử Quân Hạo (táo bạo công)

Tình trạng: Hoàn (11c) (22/11/2018)

————

Văn án (luciahy.wordpress.com)

Này này, tên alpha kia, đừng cắn cổ ông đây được không?!

Ông đây là beta hàng chuẩn xịn, cam đoan không fake.

———-

Văn án (wp tieumattu)

Ê ê, tên alpha đằng sau kia, có thể đừng cắn cổ ông đây nữa được không?

Ông đây là một beta hàng thật giá thật đấy nhé!

Nhân vật: Vu Danh, Chử Quân Hạo

Chương 1: Anh để ý tôi hay là cổ tôi?

Hai ngày nay, lúc làm việc, Vu Danh luôn thấy gáy mình lành lạnh. Cậu không hiểu lý do tại sao, rõ ràng đang là mùa xuân, thời tiết cũng không tính là lạnh, vậy mà cậu lại cứ thấy rợn rợn.

Đến ngày thứ ba, Vu Danh thật sự không chịu nổi nữa, bèn lấy một cái khăn đen trắng choàng lên cổ.

Thế nhưng, choàng thì choàng, Vu Danh vẫn rất sợ bản thân bị mọi người kêu là thần kinh, mùa xuân mới lôi khăn len mùa đông ra dùng.

Thế cho nên dọc đường đi làm, cậu chỉ dám rụt chặt cổ, giấu mặt vào sâu trong các lớp khăn, để lộ ra mỗi đôi mắt.

Mãi khi đến cửa công ty, Vu Danh thầm nghĩ, sắp vào trong rồi, hẳn là sẽ không lạnh nữa, cậu mới yên tâm tháo khăn choàng ra, xách cặp tài liệu bước vào.

Lại nói đến công ty của Vu Danh. Đây là một công ty Logistics tư nhân, do hai năm nay tương đối phát triển mảng mua sắm qua mạng, cho nên hiện tại trên dưới trụ sở chính công ty có khoảng mấy trăm người, mà Vu Danh chính là kế toán trưởng phòng kế toán của trụ sở chính.

Vu Danh là một beta, có thể leo lên được vị trí này, hoàn toàn là do bản thân thuộc hàng nguyên lão trong công ty. Cậu đã theo công ty từ những ngày vừa mới thành lập, nỗ lực làm việc đến nay cũng sắp được mười năm rồi.

Trong công ty, số lượng alpha có năng lực nhiều không đếm xuể, những beta có thể tự dựa vào năng lực giành lấy ghế lãnh đạo như Vu Danh rất ít ỏi, cho nên Vu Danh cực kì quý trọng danh tiếng của bản thân, lúc ở công ty thì chăm chỉ làm việc, tan làm lập tức về nhà ăn uống ngủ nghỉ, tuyệt đối không gây sự với đồng nghiệp, thậm chí trong suốt mười năm công tác, cậu còn không dám cả hẹn hò!

Thật ra chuyện này cũng không thể trách Vu Danh, ngày nào cũng đi đi lại lại có hai nơi là công ty và nhà, cuộc sống quy luật đến nỗi cậu chẳng có cơ hội để mà gặp được một beta hợp ý!

Lúc Vu Danh ôm cặp tài liệu bước vào thang máy, đúng lúc chạm mặt lãnh đạo trực tiếp của mình là Chử Quân Hạo. Chử Quân Hạo là một alpha hàng thật giá thật, không chỉ tuổi trẻ tài cao mà thủ đoạn kinh doanh cũng thâm sâu vô cùng, chỉ là nghe nói tính cách đối phương không được dễ ở cho lắm.

"Giám đốc Chử." Vu Danh lễ phép chào hỏi Chử Quân Hạo, chỉ thấy người kia lạnh mặt gật đầu đáp lại.

Vu Danh vừa thầm oán Chử Quân Hạo cơ mặt tê liệt, vừa quay người ấn số tầng làm việc của mình, sau đó dựa vào một góc thang máy nghịch điện thoại.

Nhưng cậu còn chưa nghịch được bao lâu, cổ đã lại lần nữa thấy lạnh. Vu Danh vô thức đưa tay lên xoa.

Giờ mới tháng mấy mà thang máy đã bật điều hòa rồi?

Vu Danh khó hiểu ngẩng lên nhìn, muốn xác nhận xem thang máy có thật sự bật điều hòa không, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra được cái gì, liền thu lại tầm mắt, thầm nghĩ chẳng bằng lôi khăn ra choàng lại. Đúng lúc đang đắn đo, Vu Danh chẳng may quét mắt qua Chử Quân Hạo đứng kế bên, nhất thời bị ánh mắt của đối phương làm cho hoảng hốt.

Ôi mẹ ơi!

Ánh mắt của giám đốc Chử như vậy là có ý gì?

Nhìn cậu chằm chằm?

Lại còn thâm sâu khó dò?

Là muốn ăn thịt người sao?

Vu Danh còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, thang máy đã "ting" một tiếng báo hiệu đến nơi. Cậu vội vã nghiêng người nhảy ra khỏi cánh cửa khép hờ, đến một vị trí khá xa.

Rốt cuộc cũng thoát được cái nhìn nóng rực! Vu Danh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác lạnh gáy cũng tan biến trong nháy mắt.

Cậu chỉnh lại trang phục, nhấc chân bước về phía phòng làm việc, vừa đi vừa hồi tưởng lại biểu tình của Chử Quân Hạo, vừa nổi da gà da vịt đầy người...

Vu Danh cảm thán. Giám đốc Chử quả nhiên đáng sợ y như trong truyền thuyết, cũng không biết thư kí bên cạnh anh ta phải là người như thế nào mới có thể hứng chịu được cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người này của đối phương.

Quả nhiên, có thể sống được bên cạnh ông chủ đều là những người không hề tầm thường!

Chương 2: Không phải anh để ý đối tượng xem mắt của tôi đấy chứ?

Buổi trưa, Vu Danh đến nhà ăn ăn cơm.

Vừa gọi cơm xong thì điện thoại trong túi quần rung lên, Vu Danh lấy ra nhìn, một chữ "Mẹ" to đùng trên màn hình điện thoại dọa cậu đến vội vàng buông đũa xuống ấn nghe.

"Danh Danh, cô bé mấy hôm trước con xem mắt thế nào?" Mẹ Vu là một người phụ nữ beta điển hình, mỗi ngày tan làm về nhà sẽ đúng giờ xem tin tức trên ti vi. Mắt thấy Vu Danh sắp sửa năm mươi tuổi mà vẫn lẻ loi một mình, mẹ Vu không khỏi sốt sắng, khắp nơi tìm kiếm đối tượng cho con trai.

Vu Danh không thể làm gì khác ngoài ậm ờ nói một câu cũng được, coi như tạm thời che mắt mẹ Vu, nếu không đủ loại beta sẽ lại xếp hàng đi tới trước mặt cậu mất!

Vu Danh đã từng hai tuần liên tiếp, cứ đến thứ bảy chủ nhật là cắm rễ trong quán cafe gặp mặt đối tượng xem mắt. Cậu là bị mẹ Vu kéo đi, mà đi với mẹ Vu, ngồi xuống một chút chính là ngồi cả ngày, luân phiên gặp hết người này đến người kia.

Đã thế, chuyện khó xử nhất lại còn là: Tuần trước, khi cậu gặp mặt một cô nàng beta vào tầm ăn trưa, trùng hợp thế nào lại thấy ngay giám đốc Chử nhà cậu ngồi cùng một omega khác cách đó mấy bàn. Đối phương giống như đang dùng cơm ngay trong quán cafe, gọi một bàn toàn đồ ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.

Thật ra, hai người bên bàn giám đốc Chử trò chuyện rất vui vẻ, thế nhưng Vu Danh vẫn sợ run cả người, từ đầu tới cuối một mực cúi gằm đầu không dám liếc sang.

Cậu là sợ cấp trên phát hiện mình biết được gian tình của sếp sẽ không để cậu sống yên ổn trong công ty!

Vậy cho nên, lần đó, Vu Danh tâm trạng bất ổn, làm sao còn nhớ được cô nàng đối diện trông như thế nào? Nói gì nhỉ? Chính là sự chú ý đặt hết lên người giám đốc Chử và omega nhà anh ta rồi!

Chờ sau khi hai người kia rời khỏi quán cafe, Vu Danh mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Vu Danh tâm sự nặng nề cúp máy, chuẩn bị nhấc đũa lên tiếp tục ăn cơm thì phát hiện đối diện đã có người ngồi tự bao giờ. Chử Quân Hạo bê khay thức ăn ngồi xuống. Anh ta mặc một thân đồ vest may riêng màu ghi thẫm cao cấp, bên trong là sơ mi tiệp màu, bên trên cài kẹp cà vạt và khuy tay áo bằng vàng. Quả là tôn cái khay đồ ăn lên hai bậc, khiến cho người nào không biết có khi còn tưởng đây là nhà hàng Michelin 3 sao.

Thấy Vu Danh cúp máy xong thì há hốc miệng nhìn mình, Chử Quân Hạo liền nhướn mày, trong giọng nói mang theo vẻ giận dữ bất bình "Cô nàng kia có lối sống cực kì hỗn loạn, tôi cảm thấy đối phương rất có thể hay đến quán bar đêm."

Hả??? Mặt Vu Danh tràn ngập dấu chấm hỏi, đỉnh đầu thiếu điều nhô ra một khung bình luận với đủ các loại câu hỏi chạy chạy "Anh đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?"

Chử Quân Hạo thấy thế, thẳng thắn bỏ đũa xuống, không ăn nữa.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt Vu Danh, sầm mặt phân tích "Đối tượng hôm trước cậu gặp mặt, cái người mà cậu vừa khen cũng được ấy, tôi thấy trên mặt cô ta nổi đầy mụn... Ừm, còn có quầng mắt thâm đen, vừa nhìn là biết ngay kiểu người có lối sống hỗn loạn, hẳn là rất hay đi bar."

"Vậy sao???" Vu Danh vốn không hề nhìn thấy mặt cô gái kia, lấy đâu ra mà nhớ đối phương có mụn hay quầng thâm gì đó hay không?

Chỉ là chuyện này không phải vấn đề!

Vấn đề là, người anh em à, sao anh lại nhìn đối tượng xem mắt của tôi? Còn nhìn đến kĩ càng như thế?

Không phải giám đốc Chử anh đi hẹn hò sao?

Hẹn hò thì chú tâm hẹn hò là được rồi, nhìn lung tung khắp nơi làm gì vậy! Omega nhà anh còn ngồi đối diện anh đấy, thế mà anh lại đi nhìn đối tượng xem mắt nhà người khác là sao! -_-||

Thôi rồi ⊙▽⊙...

Vu Danh đột nhiên nghĩ ra vấn đề nghiêm trọng nhất.

Nói vậy, chẳng phải Chử Quân Hạo đã sớm biết chuyện cậu nhìn thấy anh ta và omega nhỏ nhà anh ta sao...

Cơ mà em thật sự sẽ không nói ra đâu, giám đốc Chử à...

Mặc dù omega nhà anh nhìn có vẻ như còn chưa đủ mười tám tuổi, em vẫn cam đoan sẽ đem chuyện anh dụ dỗ trẻ vị thành niên chôn chặt ở trong lòng!

Buông tha cho em đi, có được không!

Em chỉ là không cẩn thận xem mắt đúng quán cafe có hai người, không cẩn thận liếc nhìn omega nhà anh một cái, lẽ nào anh lại vì em nhìn omega nhà anh nên anh mới nhất định phải nhìn lại như thế!

Vu Danh điên cuồng hò hét trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không thể phản bác dù chỉ một câu, bởi vì ngồi trước mặt cậu chính là lãnh đạo trực tiếp của cậu!

Vu Danh chỉ có thể nở một nụ cười dịu dàng đáp "Giám đốc Chử, anh nói đúng lắm."

Chử Quân Hạo thỏa mãn gật đầu, tiếp tục ăn cơm. Vu Danh bị dọa đến vội vã vét hết cơm trong bát ấn vào mồm, rồi quệt mép tạm biệt anh ta, chạy biến đi như một cơn gió.

Chương 3: Hoa bách hợp

Mẹ Vu nghe con trai nói hợp ý cô gái kia, hai tuần tiếp theo liền khá im hơi lặng tiếng. Vu Danh còn tưởng đâu mình sẽ được yên tĩnh tận hưởng ngày nghỉ, ai ngờ, thế sự khôn lường, một cô nàng omega cùng lớp cậu trước đây mắc phải chứng thiếu hụt tín tức tố, rất có thể sẽ chết...

Vu Danh nghĩ hai chữ "có thể" này thật quá lạc quan rồi, bởi vì chứng thiếu hụt tín tức tố, một khi chuẩn đoán ra, chính là tương đương với bệnh nan y!

Bạn bè cả lớp cảm thấy nên đến thăm cô nàng omega này. Có người còn bảo hai đứa con của cô nàng hãy còn nhỏ, giờ đối phương bệnh tật như vậy, e là bọn nhỏ sẽ mồ côi mẹ mất thôi.

Nhất thời, trong nhóm chat tràn ngập icon "ngọn nến" và "khóc lớn".

Cuối cùng, lớp trưởng đứng lên xếp lịch, nói không bằng để sáng thứ bảy, mọi người tập trung cùng nhau đi thăm.

Tất cả đồng ý.

Loại beta thấp cổ bé họng, bình thường như Vu Danh tự nhiên cũng chỉ có thể thuận theo ý kiến số đông, tỏ ra cực kì tán thành đề nghị của lớp trưởng!

Sau đó, mọi người liền bắt đầu hẹn nhau giờ gặp mặt. Thế nhưng, đúng lúc này, một người bạn làm cảnh sát giao thông lại nhắn tin tới nói "Có thể chuyển sang lúc tan làm tối thứ sáu không? Sáng thứ bảy tớ có ca trực mất rồi."

Hết cách, cả đám lại phải chuyển lịch đi thăm cô nàng omega kia sang tối thứ sáu, thuận tiện cùng nhau ăn một bữa cơm.

Thời gian thấm thoắt qua, chớp mắt đã tới chiều thứ sáu, Vu Danh vừa làm việc vừa nghĩ mãi về việc không biết mua quà gì cho cô bạn bị ốm. Cứ thế cho đến khi tan làm, Vu Danh xách cặp tài liệu ra đến cửa lớn công ty mới chợt nhớ ra, gần đó có một cửa hàng hoa!

Cậu không khỏi sung sướng.

Chi bằng mua hoa đi!

Hoa chính là cái loại thêm một bó không thừa, ít một bó không thiếu, rất thích hợp để làm quà! Như thế, cậu cũng chẳng cần phải bận tâm xem người ốm chỉ có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, nhỡ đâu tặng đúng thứ người ta không ăn được thì không hay.

Vì thế, Vu Danh xoay người đi tới cửa hàng hoa. Ánh mắt của cậu quét qua quét lại, một lúc lâu vẫn chưa chọn được.

Cuối cùng, cậu hỏi cậu trai bán hoa "Nếu như tôi muốn đi thăm bệnh thì tặng hoa gì được?"

Cậu trai bán hoa cười đáp "Bình thường mọi người hay chọn hoa cẩm chướng."

"Cẩm chướng á? Không được không được, có cảm giác như tặng người già vậy, lần này tôi đi thăm là một cô nàng omega xinh đẹp mới tầm tuổi tôi thôi." Vu Danh liên tục xua tay.

"Omega xinh đẹp à?" Cậu trai bán hoa trầm ngâm suy nghĩ, rồi rút ra một cành hoa bách hợp từ trong đám hoa, đặt trước mặt Vu Danh "Vậy thì tặng cô ấy hoa bách hợp đi? Màu trắng của hoa bách hợp rất thích hợp với sự thuần khiết dễ thương của omega."

"Hoa bách hợp? Không phải tượng trưng cho tình yêu thuần khiết à?" Vu Danh có chút do dự.

"Có rất nhiều trường hợp vẫn dùng được hoa bách hợp." Cậu trai bán hoa đưa cành bách hợp lên mũi ngửi ngửi "Hoa bách hợp thuần khiết, tượng trưng cho sự trong sáng của omega, cách nói này không phải rất tuyệt ư?"

Vu Danh nhìn bông hoa bách hợp trên tay người bán hàng, cánh hoa trắng muốt kết hợp với nhị hoa vàng nhạt đúng là đẹp hơn những bông cầm chướng với chi chít các cánh hoa xếp chồng chéo lên nhau, lại còn mang hơi hướng hơi già, liền gật đầu, kêu đối phương lấy cho mình một bó to.

Vu Danh ra khỏi cửa hàng bán hoa, ôm bó bách hợp đứng ở ven đường vẫy taxi bay. Hôm nay đến lượt biển số xe của cậu bị cấm (*), cho nên cậu chỉ đành gọi taxi để đến chỗ hẹn, chính là quán cafe bên cạnh cái bệnh viện xếp thứ ba thành phố.

Nhác thấy một chiếc taxi bay trống khách, Vu Danh vội giơ tay lên ra dấu, ai ngờ chiếc Ferrari bay màu đỏ phía trước lại bất ngờ vọt lên dừng trước mặt cậu, dứt khoát chặn đứng chỗ đỗ của taxi.

Taxi bay không kịp dừng, sượt qua một chút liền bay đi.

Mẹ kiếp!

Tranh cái gì chứ!

Vu Danh tức muốn xì khói, đang định chạy theo ngăn lại chiếc taxi kia thì thấy cửa kính của chiếc Ferrari bay màu đỏ chầm chậm hạ xuống.

Là... Chử Quân Hạo???

Càng đáng nói hơn là, trên ghế phụ của xe anh ta cũng có một bó bách hợp trắng giống y như đúc với bó Vu Danh đang cầm trên tay!

Vu Danh xấu hổ siết chặt bó hoa của mình.

Người ta đụng áo, đụng giày, đụng túi... Cậu với Chử Quân Hạo vậy mà lại... Đụng hoa???

(*) Cấm biển số xe: Một chính sách dùng để giảm thiểu vấn đề tắc đường của TQ, vd thứ hai sẽ cấm các biển số xe có tận cùng là 1&2, thứ ba cấm 3&4, v...v...

Chương 4: Say rượu ước chừng sẽ xảy ra chuyện không tốt.

Chử Quân Hạo hạ cửa xe xuống, giống như rất tùy ý hỏi "Đi đâu?"

Vu Danh lắp bắp, không biết lấy cớ gì cho phải.

Người anh em à, anh dừng xe trước mặt tôi hỏi tôi đi đâu, tôi sẽ nghĩ là anh muốn dùng Ferrari bay của anh chở tôi một đoạn đó!

Chử Quân Hạo thấy vậy thì thẳng thắn cắt đứt lời Vu Danh "Lên xe."

Hả?

"Lên xe." Chử Quân Hạo nhíu mày, thấy Vu Danh không nhúc nhích, có chút mất kiên nhẫn nói "Lẽ nào cậu muốn tôi nhắc lại lần thứ ba?"

Vu Danh bị dọa đến phản xạ có điều kiện chui tọt vào xe, thuận tiện ôm lấy bó bách hợp của Chử Quân Hạo.

Chử Quân Hạo ý vị sâu xa nhìn hai bó hoa trong tay Vu Danh.

Vu Danh cảm thấy khóe môi anh ta hơi cong lên, tựa như đang cười?

Còn là cười kiểu rất vui?

"Đi đâu?"

Vu Danh ngồi ngay ngắn, đáp "Bệnh viện thứ ba thành phố."

Tốc độ của Ferrari bay nhanh chóng tăng lên, vụt khỏi cửa hàng bán hoa.

Bệnh viện cách công ty không xa, ngồi xe bay chưa tới mười phút đã đến nơi. Lúc xuống xe, Vu Danh cúi đầu nói cảm ơn Chử Quân Hạo, rồi cẩn thận để bó hoa của anh ta lại ghế phụ, chỉ ôm bó hoa của mình rời đi.

"Còn định cầm cả hoa đi?"

"Hả?"

Vu Danh quay người lại, thấy Chử Quân Hạo cứ nhìn chằm chằm bó hoa trên tay mình, vẻ mặt như thể "Chi bằng cậu để luôn cả bó đó lại đi" thì không khỏi ngẩn người.

Người anh em à? Có phải anh có sở thích thu thập hoa bách hợp không vậy?

Trên xe anh rõ ràng đã có một bó mà anh vẫn còn muốn thêm sao??

Vu Danh mặt đầy dấu chấm hỏi, giơ bó hoa trong tay ra hỏi "Anh muốn bó hoa này à?"

Chử Quân Hạo khẽ gật đầu.

Vu Danh "..."

Người anh em, nếu như anh muốn đòi tiền xe thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải vòng vo tam quốc như thế!

Vu Danh bi thương đưa hoa bách hợp cho Chử Quân Hạo, ai bảo đối phương là sếp của cậu chứ!

Cố gắng kéo ra một nụ cười khéo léo, Vu Danh nói "Giám đốc Chử, cảm ơn anh, tạm biệt!"

Sau đó, cậu đóng cửa xe cái "rầm", thầm ôm nỗi bất lực đi đến chỗ tập hợp.

Thấy ánh mắt dò xét của đám bạn cùng lớp, Vu Danh cay đắng không nói lên nổi thành lời. Nếu như cậu thật sự nói cậu đã mua rồi, chỉ là bị cấp trên nhìn trúng rồi cướp mất thì liệu có ai tin cậu không?

Vu Danh không thể làm gì khác ngoài gãi đầu cười ha ha, giải thích bản thân tan làm muộn chưa kịp mua gì, bây giờ sẽ lập tức đi mua ngay.

Tiếp đến, cậu chạy đến tiệm hoa gần đó chọn một bó cẩm chướng!

Đoàn người kéo nhau vào thăm bệnh nhân xong liền tìm một nhà hàng ăn bữa cơm. Sau khi tốt nghiệp, bạn bè tuy có tập trung vài lần, thế nhưng không có lần nào cảm thấy buồn bã, ảm đạm như lần này.

Dù sao nhìn một người bạn ốm nằm liệt giường, chẳng bao lâu nữa sẽ chết, ai trong lòng cũng khó mà vui nổi.

Mọi người không vui, rượu tự nhiên uống nhiều hơn mấy chén.

Vu Danh tuy đã đi làm nhiều năm, thế nhưng bản thân vẫn luôn an phận thủ thường làm một kế toán nho nhỏ, chưa từng đi xã giao bao giờ, cho nên hôm nay vừa uống được mấy chén, bản thân đã có chút đau đầu chóng mặt, thần trí mông lung.

Lúc cậu chuẩn bị đi tìm nhà vệ sinh, một alpha trong lớp đột nhiên kéo cậu lại, cứ nhất định là phải uống cùng nhau một li. Vu Danh không từ chối được, thế là hai người liền cầm chai lên òng ọc òng ọc rót. Lần này thì hay rồi, Vu Danh hoàn toàn gục luôn!

Vu Danh uống say chỉ biết ngồi ngây ra cười. Một tên bạn cùng lớp cũng say thấy cậu như vậy thì không khỏi mắng một tiếng ngu ngốc.

Đợi đến lúc rạng sáng tan tiệc, cả lớp đã chẳng còn ai hoàn toàn tỉnh táo. Một đám người đổ nghiêng đổ ngả khắp căn phòng. May mà vẫn còn mấy người tỉnh tỉnh, tuy là cũng uống không ít rượu, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn tính là tỉnh. Bọn họ lấy điện thoại của từng người gọi cho vợ/ chồng đối phương đến đón.

Đến lượt Vu Danh, bọn họ tìm mãi mà không thấy ai thích hợp, đúng lúc đang lo thì có người gọi tới.

Ghi là "Thuốc dập lửa".

Bạn học hoàn toàn không ngờ Vu Danh sẽ có thói quen lưu số điện thoại của người khác bằng biệt danh, cho nên cứ tưởng đối phương là người rất thân của cậu, liền dứt khoát ấn nghe, gọi "thuốc dập lửa" tới đón.

Chờ Chử Quân Hạo lái Ferrari bay đến cửa nhà hàng, bạn bè ngay lập tức vất Vu Danh vào lòng đối phương một cách cực kì vô trách nhiệm, rồi ai về nhà nấy.

Mà Vu Danh bị vất lại một mình, vẫn ngây người cười khúc khích.

Chử Quân Hạo kiềm nén lửa giận trong lòng, lay lay Vu Danh "Cậu đi được không?"

Vu Danh "Hi hi."

Thấy Vu Danh hầu như chỉ biết cười, Chử Quân Hạo liền dứt khoát nhét người vào trong xe, đến địa chỉ cũng không cần hỏi, lái thẳng về chỗ Vu Danh ở.

Chương 5: Giám đốc Chử thế mà lại ở ngay trên tầng trên nhà beta!

Chử Quân Hạo điều khiển xe bay tầm nửa tiếng thì đến nơi.

Thấy Vu Danh vẫn đang say khướt, anh lại lần nữa dứt khoát kéo người ra, khiêng vào thang máy.

Vào thang máy rồi, Chử Quân Hạo liền để Vu Danh ngả vào một bên tường thang máy, không cho cậu ngã, rồi một tay thì ấn số tầng, một tay thì lay lay đối phương.

"Này, chìa khóa nhà cậu đâu?" Chử Quân Hạo khe khẽ hỏi, nhưng Vu Danh một lúc lâu cũng không phản ứng.

"Ưm..." Vu Danh bị lay, có chút dựa không vững, chầm chậm theo tường thang máy trượt xuống. Chử Quân Hạo để cậu không bị ngã, tiến lên đỡ lấy đối phương. Vu Danh được một bước lại muốn tiến một thước, thuận thế ngã nhào vào người Chử Quân Hạo.

Cả mặt Vu Danh đỏ ửng do say, hai mắt gần như nhắm nghiền, cả người mềm nhũn như đất bùn, tay bắt chặt lấy người Chử Quân Hạo để bấu víu.

Chử Quân Hạo không nỡ lòng lay cậu nữa, Vu Danh thấy thế thì trực tiếp nhắm mắt lại ngủ!

Chử Quân Hạo có chút dở khóc dở cười, chỉ đành tự mình thò tay vào túi quần túi áo Vu Danh, ai ngờ anh sờ hết một lượt các loại túi vẫn không sờ thấy chìa khóa nhà của đối phương.

Chử Quân Hạo buồn bực, cái con thỏ nhỏ chết tiệt này, không biết giấu chìa khóa vào đâu rồi!

Hoàn toàn không nghĩ tới việc Vu Danh là kiểu người không cất chìa khóa trong túi!

Chìa khóa đâu được nhỉ?

Lẽ nào trong cặp tài liệu?

Chử Quân Hạo đang tính mở cặp tài liệu của Vu Danh thì thang máy báo đến nơi.

Cửa thang máy tự động mở ra, Chử Quân Hạo liếc mắt nhìn, phát hiện bên ngoài đang có người đứng chờ.

Đối phương là một omega, thấy hai người đàn ông say khướt ở trong thì lưỡng lự không dám bước vào.

Chử Quân Hạo không nhìn vị omega kia nữa mà dứt khoát đứng chặn không cho cửa thang máy đóng lại, cúi đầu lục cặp Vu Danh.

Thế nhưng, Chử Quân Hạo lục hết một lượt từ trong ra ngoài vẫn không tìm thấy!

Anh nhún vai, nhướn mày, nhếch môi, hé ra nụ cười nham hiểm, trong lòng thầm nghĩ, em đã tự mình không mang chìa khóa, vậy thì đừng trách anh!

Vị omega vẫn đứng ngoài cửa không dám vào run run né sang một bên, chỉ thấy vị alpha cao to kia ôm lấy người đàn ông beta say khướt, sau đó phát ra một tiếng cười quỷ dị, rồi nhanh chóng rút người về lại trong thang máy.

Số tầng hiển thị từ từ tăng lên năm tầng.

Thang máy lên đến tầng hai mươi, dừng một lúc thì bắt đầu chạy xuống, cũng không tính là quá lâu.

Vị omega đứng ngoài chờ Chử Quân Hạo lục tìm chìa khóa, rồi lại vào thang máy đi lên lầu gần năm phút đồng hồ, còn tưởng đối phương nhớ nhầm số tầng, chứ hoàn toàn không ngờ tới là: Vị alpha kia vốn không hề nhớ sai mà chỉ là từ nhà người khác quay về nhà mình!

Về phần Vu Danh, dưới tình huống không hề hay biết, bị Chử Quân Hạo xách về nhà anh ta!

Giả như lúc này mà cậu tỉnh táo, cậu nhất định sẽ bị tình huống quỷ dị này dọa cho chết khiếp!

Lãnh đạo trực tiếp của mình thế mà lại ở ngay trên nhà mình năm tầng!

Chuyện này rơi trúng đầu ai, người đó cũng sẽ sợ chết khiếp mà thôi!

Chỉ là nhìn vị beta say đến ngã ngửa trong lòng lãnh đạo kia đi, có khi tỉnh cũng không thấy ngạc nhiên gì đâu!

Vì đến cả ngực sếp cũng dựa rồi thì vào nhà người ta đã là cái gì?

Chử Quân Hạo để Vu Danh nằm lên giường mình, lột hết đống quần áo dính đầy mùi rượu hôi thối của cậu ra ném vào máy giặt, bản thân cũng đi tắm rửa xong xuôi rồi mới đi tới nằm xuống cạnh đối phương.

Chương 6: Chủ top có phải đi xin lỗi không?

Hôm sau, Vu Danh bị cảm giác buồn tiểu làm cho tỉnh lại.

Cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện không gian có chút không đúng. Phong cách trang trí đơn giản này, chiếc giường xa lạ này, đèn đóm lạ lẫm này, còn cả cái tủ đầu giường chưa nhìn thấy bao giờ!

Đến khi rời mắt đến Chử Quân Hạo đang nằm bên cạnh, Vu Danh thiếu chút nữa thì không nhịn được mà tiểu ra quần.

Cậu thậm chí có thể cảm nhận được chiếc chăn nhung lạc đà của Chử Quân Hạo đang mềm mại dán lấy da thịt trơn bóng của cậu, mà cậu, chỉ cần hơi nhúc nhích ngón tay phải là đụng được tới cơ thịt tươi mới của alpha.

Biểu cảm trên mặt Vu Danh nhất thời trở nên vô cùng khó tả.

"Mẹ kiếp... Không phải chứ..." Cậu không dám tin, cúi đầu thốt lên một câu nói tục.

Vu Danh nhanh chóng rời giường, thoát ly khỏi hiện trường tai nạn, giả bộ như không nhìn thấy giám đốc Chử đang giang tay giang chân thành hình chữ đại trên giường.

Cậu nhanh nhẹn chui vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó với lấy bộ quần áo được Chử Quân Hạo đặt trên kệ phòng tắm của mình.

Do máy giặt nhà Chử Quân Hạo là loại máy giặt sấy khô, cho nên chỉ cần qua một tối, quần áo đã sạch sẽ thơm tho.

Vu Danh thay đồ xong, rón ra rón rén bước tới phòng khách, ôm cặp tài liệu cùng áo khoác, giày dép tư trang của mình bỏ chạy.

Từ đầu tới cuối, không hề phát hiện giám đốc Chử đã bị mình đánh thức, lúc này đang nằm trên giường, đắp chăn nhìn về phía cậu với vẻ mặt rất muốn bật cười. Đúng vậy, Chử Quân Hạo đã thấy toàn bộ quá trình tẩu thoát của Vu Danh.

Vu Danh ra khỏi cửa nhà Chử Quân Hạo, ấn thang máy đi xuống tầng một. Lúc này, cậu đột nhiên phát hiện có chút không đúng?

Tấm biển quảng cáo dán trên cửa thang máy này, cái hòm thư dưới cửa chung cư này...

Mẹ kiếp! Sao lại quen mắt đến thế?

Ơ, đây không phải là cái hòm thư dưới cửa chung cư nhà cậu đấy ư?

Vu Danh đen mặt chui lại vào thang máy, đi lên nhà mình. Lúc về đến cửa, cậu đụng ngay phải vị omega cùng tầng. Chắc là đối phương mới chuyển đến, vì Vu Danh chưa thấy cậu ta bao giờ. Đối phương đang mở cửa quét dọn, thấy cậu thì dùng ánh mắt tràn đầy hoài nghi dõi sang.

Mãi cho đến khi, Vu Danh lôi ra chiếc kìa khóa giấu giữa hai lớp áo vest, vị omega kia vẫn chưa hết nghi ngờ.

???

Ánh mắt gì vậy?

Vu Danh ngốc nghếch không lí giải nổi.

Vu Danh thay dép đi trong nhà, ngồi nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua. Cậu chỉ nhớ sau khi cậu uống say, mọi chuyện đều có vẻ mơ mơ hồ hồ, não bị cồn tác dụng, gặp ai, nói gì, Vu Danh đều không quá rõ ràng.

Chỉ nhớ bạn cùng lớp hình như muốn đưa cậu về, nhưng vì không biết cậu sống ở đâu nên đã tìm người tới đón cậu.

Vu Danh móc điện thoại ra kiểm tra, trong mục nhật kí điện thoại thình lình xuất hiện ba chữ "Thuốc dập lửa"...

Ôi mẹ ơi! Vậy ra đây chính là lí do vì sao sáng nay cậu tỉnh lại trên giường nhà Chử Quân Hạo ư?

A a a a a...

Đêm qua...

Có khi nào đã xảy ra chuyện gì không ổn?

Vu Danh im lặng nhớ lại lúc sáng khi rời giường, bản thân không một mảnh vải che thân. Tuy là cậu không có nhìn kĩ Chử Quân Hạo, thế nhưng, cậu có cảm giác đối phương hình như cũng không mặc...

Vu Danh đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Cậu run run bật máy, ấn vào trang mạng dành riêng cho beta, đăng lên một bài post: Cầu giúp đỡ: Chủ post sau khi uống say, hình như đã làm ra chuyện sai trái. Một vị cấp trên mới gặp không lâu có lòng tốt đến đón chủ post, kết quả chủ post giống như đã cưỡng hiếp đối phương! Chỉ là đối phương là một alpha đã có omega! Làm sao đây? Chủ post có phải đi xin lỗi không?

Chương 7: Tôi chỉ có thể nói, nếu như đây là thật, vậy thì chủ post gả cho người ta đi!

Vu Danh ôm điện thoại ngã vật ra giường, trong một phút liên tiếp nhảy ra ba mươi cái thông báo.

Quả nhiên có rất nhiều người trả lời.

1: Top.

2: Sưởi ấm.

3: Đợi.

4: Khoan, chủ top, cậu là alpha sao? Sao lại lọt vào trang dành cho beta vậy?

5: @4, có lý, chủ top có phải beta không? Nếu chủ top là beta thì chắc là bị ảo giác rồi!

...

18: Ha ha, để tôi kể mọi người nghe một câu chuyện cười nhé, có một beta say rượu xong cưỡng bức alpha!

...

25: @18 Hư cấu, có quỷ mới tin!

...

Cứ vậy, Vu Danh bị hơn một trăm cái comment cười nhạo.

Cậu không nhịn được nữa, trả lời: Tôi là chủ post, tuy là lúc đầu tôi cũng biết chuyện này là không thể, thế nhưng sáng nay tỉnh lại, cả hai chúng tôi người đều trống trơn, mà đáng nghi hơn là trong khi tôi không tổn hao gì thì đối phương lại mệt mỏi đến mãi không tỉnh.

140: Chủ post, thứ cho tôi nói thẳng nhé, có khi giữa hai người các cậu chẳng xảy ra chuyện gì đâu.

...

156: Biết đâu hai người các cậu chỉ là cởi quần áo đắp chung chăn.

Vu Danh nhanh chóng bị các comment tiếp theo tẩy não. Cậu cảm thấy bản thân tối qua thật sự là chẳng làm gì hết. Đang lúc yên tâm chuẩn bị đi ngủ bù, một comment mới lại tới làm tim cậu giật thót lên.

178: Comment phía trên ai cũng cười đùa, lẽ nào chỉ có mình tôi để ý thấy chủ post nói là cấp trên không quen lắm? Rõ ràng không quen lắm, đối phương tại sao lại tới đón chủ post về vậy? Cứ cho là tốt bụng đi, thế người kia tại sao lại biết chỗ ở của chủ post? Theo ý của chủ post thì hình như sáng nay cũng không phải là tỉnh lại ở khách sạn đúng không? Thế thì tôi muốn hỏi, sáng nay cậu tỉnh lại ở đâu thế chủ post?

179: @178 nói có lý, đột nhiên thấy có mùi bất thường.

180: Đột nhiên cảm giác như trong chuyện này có gian tình, không phải là chủ post đối với cấp trên mà là cấp trên đối với chủ post nhớ mãi không quên!

181: +1

182: +2

...

187: +10086

...

190: Triệu hồi chủ post!!!

Vu Danh suy nghĩ một chút, bắt tay vào trả lời: Tôi tỉnh lại ở nhà anh ta, hơn nữa, hôm nay còn phát hiện nhà anh ở ngay trên nhà tôi...

198: Hửm? Chủ post vậy mà đến hôm nay mới biết cấp trên ở ngay trên nhà mình?

199: Cấp trên chỉ vì để theo đuổi được cấp dưới mà cố ý chuyển nhà đến tầng trên! (chết cười)

...

201: Làm sao đây, đột nhiên thấy alpha như vậy có chút đáng yêu, tôi cũng muốn có một alpha như vậy! (trái tim)

...

245: Tôi có thể hỏi nhỏ một câu không? Chính là hôm qua chủ post đi uống rượu với cấp trên, hay là chủ post tự đi uống rượu xong cấp trên mới tới đón?

Vu Danh: Tôi đi với bạn học, sau đó cấp trên gọi điện cho tôi, bạn tôi liền tiện thể kêu người tới đón...

254: Tối đêm rồi mà cấp trên vẫn gọi điện cho cậu? Ôi ôi ôi, chủ post ơi, cậu suy nghĩ thấu đáo chút đi.

...

256: Cậu chắc chắn đây không phải một bài post mang tính chất khoe người yêu đấy chứ? Cái bài post này nên sửa tên thành "Tôi là beta, hình như tôi không cẩn thận X bạn trai alpha nhà tôi rồi!" mới đúng!

257: Phân tích một chút thì có khi cấp trên của cậu nửa đêm gọi điện cho cậu chỉ vì muốn kêu cậu tăng ca thôi (chết cười), chính là kiểu đến nhà anh ta tăng ca ấy...

...

259: Thôi không comment nữa, tôi thấy chắc là làm trò thôi, vô lý bỏ xừ lên được! Cấp trên ở ngay trên tầng trên nhà mình mà còn không biết? Lại còn đêm hôm khuya khoắt chủ động gọi điện? Chủ post à, cậu mơ tưởng alpha có tiền có thế đến mức phát điên rồi sao?

...

263: @259, từ chối tiếp thu ngược đãi.

...

284: Tôi chỉ có thể nói, nếu như tất cả đều là thật, chủ post à, cậu gả đi!

...

Vu Danh ôm điện thoại, lòng đau như cắt. Cậu đảo mắt tắt bài post đi.

Gì chứ...

Cậu là muốn xin giúp đỡ, chứ không phải ngồi cho người ta cười nhạo, còn nói gì mà làm trò, ngược đãi...

Lẽ nào không ai thấu hiểu nỗi lòng của cậu?

Chương 8: Xong rồi xong rồi, tối nay anh ấy nhất định sẽ đưa tôi đi hẹn hò.

Thứ hai, Vu Danh ra khỏi cửa đi làm. Hành vi hôm nay của cậu rất khác với bình thường. Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ chạy như bay ra khỏi nhà, khởi động cái xe bay của mình, lao đến công ty. Thế nhưng hôm nay, cậu lại chậm rì rì ra cửa, chậm rì rì lê bước ra khỏi khu chung cư. Cậu như vậy là vì không muốn chạm mặt Chử Quân Hạo. Kể ra, hành động như vậy cũng chứng tỏ cậu không đến nỗi ngốc. Cho dù có ở cùng một khu chung cư, ở cùng một tầng thì đã sao, không gặp nhau cũng là chuyện hết sức bình thường!

Chỉ là, trong lòng Vu Danh vẫn hơi hơi căng thẳng cùng hơi hơi mong chờ có thể chạm mặt vị sếp chưa thân quen lắm kia...

Mà rất nhanh cậu đã lắc lắc đầu, vội vã đẩy lui nó.

Vu Danh lặng lẽ đi đến trạm xe trước cửa chung cư, đợi được mấy phút thì một chiếc xe bay tấp đến. Cậu thành thạo quẹt thẻ bước lên, hoàn toàn không biết có một chiếc Audi bay màu đen từ đó liền một mực theo sau xe công cộng.

Chử Quân Hạo ngồi trong xe bay, một tay bê cafe, một tay dễ dàng thao tác điều khiển hướng đi, tựa như việc này đối với anh đã tập mãi thành quen.

Chờ khi Chử Quân Hạo thấy Vu Danh xuống xe, xách cặp đi vào công ty, anh mới khoan thoai đánh tay lái, bay vào gara chuyên dụng.

Lúc Chử Quân Hạo đi tới thang máy, quả nhiên chạm mặt Vu Danh. Cậu đứng đó, trên người là bộ vest đen vừa vặn, làm bật lên sự cân đối của thân hình. Chử Quân Hạo nhìn bộ dáng căng thẳng túm chặt cặp tài liệu nhưng vẫn cố ưỡn thẳng eo của cậu, say đắm dị thường.

Vừa nghĩ tới việc Vu Danh mặc vest bị mình đè mạnh xuống giường, xấu hổ đến hai má đỏ bừng, mắt Chử Quân Hạo liền tối sầm lại.

Vu Danh tiếp tục chạy khỏi thang máy như bị ai đòi mạng. Chử Quân Hạo nhướn nhướn mày, vui vẻ huýt một tiếng sáo. Tiếng huýt sáo hình như hơi vang, khiến Vu Danh lúc ra khỏi thang máy tí thì trượt chân ngã!

Thang máy lần nữa đi lên đến tầng cao nhất, Chử Quân Hạo nhanh chân bước ra ngoài, quả nhiên, trước cửa phòng làm việc lại xuất hiện một bó hoa bách hợp, giống y hệt với bó Vu Danh mua lần trước.

Tâm trạng của Chử Quân Hạo nhất thời càng thêm vui vẻ.

Mỗi ngày anh ta đều theo sát cái vị beta kia, thật không biết đối phương chạy đi mua hoa cho anh ta lúc nào! Làm trước đây, anh còn tưởng là do người khác tặng, phải mãi đến hôm nhìn thấy Vu Danh ôm bó hoa bách hợp y hệt ra khỏi tiệm bán hoa mới thôi.

Đoán chừng là lúc trước đối phương nhờ người tặng đi?

Dù thế cũng không lường trước được việc bị mình bắt quả tang lúc đi mua hoa!

Mà ngẫm lại thì, alpha ưu tú như mình, ai mà lại không thích cơ chứ?

Chử Quân Hạo ngâm nga hát, cầm bó hoa cắm vào trong bình, đặt lên bàn làm việc.

Mười giờ sáng, thư kí Cảnh Hòa tới gõ cửa. Cảnh Hòa tuy là một omega nam, thế nhưng nhờ bản tính cẩn thận và tỉ mỉ, cậu ta được xếp tới bên cạnh Chử Quân Hạo. Kể từ đó trở đi, Cảnh Hòa liền càng ngày càng cẩn thận và tỉ mỉ hơn, chưa tháng nào cậu ta quên dùng thuốc ức chế.

Cảnh Hoa đưa tài liệu tới, thấy bình hoa bách hợp đặt trên bàn, hai mắt không khỏi hơi hơi sáng lên.

"Cảnh Hòa, phiền cậu đặt giúp tôi một phòng riêng ở nhà hàng XX vào tối nay nhé." Chử Quân Hạo kí xong tập tài liệu cuối cùng, đưa cho Cảnh Hòa nói.

Cảnh Hòa nhìn nụ cười dịu dàng trước giờ chưa từng có trên khuôn mặt Chử Quân Hạo, cả người ngây ngẩn gật đầu. Cậu ta ôm tài liệu, tay chân gần như là luống cuống ra khỏi phòng làm việc của đối phương.

Về đến phòng làm việc của mình, Cảnh Hòa hưng phấn buông mọi thứ xuống. Cậu ta vui đến mức gần muốn nhảy cẫng cả lên!

Chử Quân Hạo đặt hoa bách hợp cậu ta tặng trên bàn!

Chử Quân Hạo còn dịu dàng cười với cậu ta!

Còn muốn đặt phòng ăn riêng!

Xong rồi, xong rồi, tối nay anh ấy nhất định là muốn đưa mình đi hẹn hò rồi!

Phải làm sao đây!

Cảnh Hòa một tay lật tìm danh thiếp nhà hàng trong ngăn kéo, một tay với lấy cái gương nhỏ trên bàn kéo tới trước mặt, nhìn xem bản thân có cần trang điểm lại một chút không, như thế thì buổi tối, lúc hôn nhau với giám đốc Chử nó mới đẹp.

Cảnh Hòa gọi điện xong, lại cầm danh thiếp cất lại vào chỗ cũ. Lúc rút tay về, cậu vô tình chạm phải một chai thuốc nho nhỏ.

Là thuốc ức chế của cậu!

Chỉ là...

Cảnh Hòa mỉm cười, đẩy sâu chai thuốc vào góc tủ.

Nếu như hôm nay giám đốc Chử đã muốn hẹn hò với cậu... Vậy cậu cần gì phải uống thuốc ức chế nữa!

Cảnh Hòa nở một nụ cười sung sướng, đóng ngăn kéo lại, vừa ôm tâm trạng chờ mong buổi hẹn hò sắp tới, vừa bắt đầu làm việc.

Chương 9: Còn thử thách lớn hơn đang chờ bọn họ...

Hai ngày nay, Vu Danh giống như sống trong thế giới internet hư ảo.

Để ngăn cản việc đầu óc cứ suy nghĩ xem rốt cuộc vị giám đốc alpha giàu có đẹp trai kia có phải thích mình hay không, cậu quay ra cưỡng ép chính mình đắm chìm trong phim hoạt hình và trò chơi điện tử.

Ha ha, trò liên minh anh hùng gay này chơi hay thật!

Ha ha, bộ Durarara gay này hay quá đi!

Ha ha ha ha.

Chuyện của Chử Quân Hạo rốt cuộc là sao? Sao cứ có cảm giác anh ta giống như một tên biến thái vậy nhỉ?

Anh ta sẽ không thật sự yêu thầm mình chứ?

Quả nhiên, cho dù có trốn tránh cỡ nào, đầu óc cũng vẫn sẽ quay về vấn đề chính!

"A!!!" Vu Danh đẩy hết đống bảng biểu tài vụ trước mặt sang một bên, vô lực nằm sụp xuống, chỉnh lí đống tư duy hỗn loạn.

Đúng lúc này, điện thoại đút trong túi quần của cậu đột nhiên rung lên. Nghe tiếng chuông quen thuộc, Vu Danh rút điện thoại ra, vừa nhìn thấy là ai gọi đến, cậu liền bị dọa đến thiếu điều ném nó ra xa.

Cái tên Chử Quân Hạo này có thuật đọc tâm sao?

Hay là anh ta thả giun trong bụng mình?

Tuy là trong lòng không ngừng tổng sỉ vả Chử Quân Hạo, thế nhưng cấp trên gọi điện tới, Vu Danh vẫn phải ngoan ngoãn ấn nghe.

"Alo, giám đốc Chử ạ."

"Ừm, tan làm cậu lên đây một chuyến." Giọng Chử Quân Hạo vẫn giống như bình thường, thế nhưng nghe lại thấy rất gợi cảm.

Vu Danh nghe xong âm thanh này, cả não đều choáng váng "Vâng, vâng, được ạ, giám đốc Chử."

Mãi đến khi cúp điện thoại rồi, cậu mới như sực nhận thức được việc mình vừa đáp ứng...

Chử Quân Hạo gọi cậu lên phòng làm việc của anh ta?

Không phải chứ...

Một kế toán trưởng như cậu lên phòng làm việc của ông chủ làm cái quái gì?

Vu Danh miên man suy nghĩ, thoắt cái đã đến giờ tan làm. Cậu xách theo cặp tài liệu của mình ra chờ thang máy. Sau khi bước vào, Vu Danh liền ấn tầng cao nhất.

Trong thang máy có hai người, đều là đồng nghiệp không quá quen thân. Cậu có thể cảm nhận được ánh nhìn tràn đầy nghi ngờ của bọn họ, bởi vì bọn họ đều chỉ lên một tầng hoặc hơn một tầng một chút, chỉ duy cậu là lại muốn lên tận tầng cao nhất...

Tầng cao nhất chỉ có phòng làm việc của mỗi mình giám đốc Chử, Vu Danh lên tầng cao nhất làm gì, ai nhìn cũng biết, nhất định là đi tìm Chử Quân Hạo!

Tuy là thế nhưng hai người kia cũng chỉ là thầm nghi ngờ hành động của Vu Danh chứ không hỏi han gì nhiều, dù sao cũng không phải người quá thân. Thang máy một đường đi lên, ngắt quãng dừng lại mấy lần. Thang máy nhiều thêm bảy tám người, thế nhưng ra ra vào vào, đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi năm người, tính cả Vu Danh, là ở lại đi lên tầng cao nhất.

Lúc thang máy tới nơi, cửa vừa hé ra, mọi người bên trong liền giật mình hoảng hốt. Bởi vì bọn họ ngửi thấy mùi vị ngọt ngào chỉ thuộc về riêng omega khi phát tình!

Trong năm người, có hai người là alpha, còn lại ba người Vu Danh là beta. Sau khi xác định đối phương là omega chưa bị đánh dấu, hai người alpha rõ ràng có chút nhộn nhạo, may mà một người đã có bạn đời, trên người có tín tức tố của omega khống chế nên chịu ảnh hưởng không lớn, thế nhưng người còn lại rõ ràng đã đỏ cả mắt.

Ba người beta liếc nhìn nhau, nhanh chóng quyết định xong xuôi. Sống lâu trong xã hội, beta bọn họ, ai cũng đều có năng lực xử lý tình huống khẩn cấp xuất sắc.

Người beta nữ ở lại trong thang máy, cùng vị alpha có bạn đời giữ chặt lấy vị alpha không khống chế được, còn Vu Danh và người beta nam kia thì nhanh chóng chạy ra ngoài.

Người beta nữ ấn đóng thang máy. Nhìn số tầng từ từ giảm xuống thành tầng một, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng, rõ ràng vẫn còn thử thách lớn hơn đang chờ bọn họ...

Chương 10: Quả nhiên, tên kia sống ở tầng trên nhà cậu là đã ủ mưu từ lâu!!!

Vu Danh cùng người beta nam lần theo mùi hương tìm đến phòng làm việc của Cảnh Hòa. Trong phòng chỉ có một mình vị omega này với những hành động khó nói. Cảnh tượng thật là có chút không dám nhìn thẳng.

Vu Danh nhanh nhẹn cởi áo khoác đắp lên người đối phương, cầm điện thoại gọi cho hội liên hiệp omega. Xong xuôi, cả hai xấu hổ rút ra ngoài, còn cực kì chu đáo giúp Cảnh Hòa khép cửa phòng lại. Thế nhưng, mùi vị của omega vẫn lan tỏa trong không khí như cũ. Lúc này bọn họ mới chú ý đến một phòng làm việc khác ở cuối hành lang đang phát ra những tiếng vang kì lạ, giống như có vật nặng rơi xuống sàn nhà, cũng giống như có đồ bị đập nát.

Vu Danh và người beta nam kia liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều xuất hiện sự ngạc nhiên. Không cần phải nói, người trong phòng làm việc kia chắc chắn chính là giám đốc Chử. Vị omega bên này phát tình lâu như thế, độ ngăn cách của tầng cao nhất lại trống trải, anh ta nhất định là đã bị đối phương thu hút, thậm chí còn bị thu hút mãnh liệt hơn cả vị alpha trong thang máy khi nãy, vậy mà anh ta vẫn luôn ở trong phòng không ra ư?

Hai người nhanh chóng chạy tới trước cửa phòng làm việc của Chử Quân Hạo, thầm nghĩ nếu như cả hai người bọn họ cùng vào thì chí ít cũng khống chế được đối phương, đem anh ta đè ra đất.

Dù sao thì cũng đâu thể để cấp trên làm tổn hại bản thân chỉ vì thần trí hỗn loạn, đúng không?

Vu Danh đứng trước cửa gõ gõ "Giám đốc Chử, anh có ổn không?"

Bên trong nhất thời lặng ngắt.

Vu Danh lắng nghe động tĩnh bên trong, thăm dò nói "Giám đốc Chử, nếu như anh không ngại, chúng tôi..."

Ba chữ "Tiến vào nhé" còn chưa kịp nói hết, cửa phòng đã mở ra một cái khe nhỏ, nhỏ đến mức một người cũng không chen qua nổi. Sau đó, một cánh tay rắn chắc chỉ thuộc về riêng alpha duỗi ra, lôi tuột Vu Danh tiến vào.

Trong phòng không có mùi vị tín tức tố alpha nồng nặc, chứng tỏ Chử Quân Hạo vẫn còn sót lại chút lí chí, không muốn phóng thích tín tức tố của mình.

Thừa dịp Vu Danh còn chưa kịp phản ứng, Chử Quân Hạo đẩy mạnh cậu lên ghế sofa trong bộ vest chỉnh chu, sau đó ghé sát tới, làm những lọn tóc cọ lên mũi Vu Danh. Anh ta hít hà khắp người cậu. Cái động tác không khác gì một chú cún khổng này giống như nút khởi động, triệt để bộc phát thú tính của alpha.

Chử Quân Hạo ngẩng lên nhìn Vu Danh, lộ ra nụ cười ngọt ngào, giống hệt một con chó trung thành, khiến Vu Danh thậm chí có cảm giác như nhìn thấy cái đuôi của anh ta đang vẫy vẫy.

Thế nhưng, một giây sau...

Đau! Đau! Đau!

Ôi mẹ ơi!

Anh cắn cổ ông đây làm cái gì thế hả?

Ông đây là một beta hàng thật giá thật đấy nhé!

Anh có cắn cổ ông đây, ông đây cũng đâu có bị đánh dấu đâu!

Vu Danh nhấc chân muốn đạp vào bụng alpha, ai ngờ, alpha tuy mất đi lí trí nhưng dựa vào bản năng nhạy cảm, anh rất nhanh đã bắt được chân của cậu.

Chân Vu Danh bị Chử Quân Hạo giơ lên, rồi chậm rãi ép ngược lên vai. Thể chất của beta không quá mềm dẻo, lần đầu làm ra động tác như vậy, cả người đau đến nhe răng trợn mắt. Thế nhưng vị alpha trước mặt lại giống như không có ý định sẽ bỏ qua cho cậu.

Chử Quân Hạo vừa dùng đầu lưỡi liếm láp quanh vùng cổ bị anh cẳn đến chảy máu của Vu Danh, vừa thô bạo kéo bỏ thắt lưng của cậu.

Vu Danh giãy dụa nắm chặt thắt lưng, liền bị alpha một phát túm lấy hai tay ấn lên trên quá đỉnh đầu. Nháy mắt, cả người thất thủ!

Mùi vị tín tức tố của omega vẫn lan tràn trong không khí, đồng thời càng ngày càng trở nên đậm đặc. Cũng không biết lúc nào, hội liên hiệp omega mới tới!

Vu Danh tuyệt vọng cảm nhận mùi vị tín tức tố mà alpha phát ra, đã thế, loại tín tức tố này còn phát ra rất có mục tiêu, không phải là tự do khuếch tán mà là điên cuồng chạy tới chỗ cậu!

Vu Danh nháy mắt hiểu ra ý đồ của Chử Quân Hạo.

Quả nhiên, tên kia sống ở tầng trên nhà cậu là đã ủ mưu từ lâu!!!

Vu Danh còn chưa kịp nghĩ được bao nhiêu, Chử Quân Hạo đã không vui cúi người nhìn xuống, tín tức tố của alpha lại càng xông tới điên cuồng. Tín tức tố beta không có mấy lực công kích trên người Vu Danh nhanh chóng bị tín tức tố của Chử Quân Hạo công chiếm.

Sau đó, beta vốn còn giãy giụa dần dần biến thành khó nhịn vặn vẹo...

Tuy là tín tức tố của alpha bình thường không ảnh hưởng nhiều đến beta, thế nhưng lực uy hiếp có trong đó vẫn có thể khiến cho đối phương mềm nhũn cả chân. Đặc biệt là loại tín tức tố mang theo tính chất cầu hoan mạnh mẽ, tập trung chạy tới chỗ Vu Danh như của Chử Quân Hạo lúc này.

Mà cứ coi như là beta không bị ảnh hưởng gì bởi tín tức tố, thì dưới thế tiến công mạnh mẽ kinh khủng như này, Vu Danh cũng khó mà cầm lòng nổi.

Vu Danh đã từng nghe nói, cũng có trường hợp tín tức tố của alpha hoặc omega có thể tác động một lực ảnh hưởng nhất định đến beta, thế nhưng nó chỉ sản sinh, thậm chí ảnh hưởng đến beta khi tín tức tố đó quá nồng, hoặc tính cầu hoan của đối phương quá mức mạnh mẽ.

Vu Danh thật không ngờ chuyện này có ngày lại xảy ra trên người cậu!

Cùng lúc đó, vị alpha đè phía trên Vu Danh rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của cậu, khóe môi mím chặt từ từ cong lên. Vu Danh sớm đã bị tín tức tố của Chử Quân Hạo làm cho đầu óc mơ hồ, làm gì còn sức lực đi chú ý biểu tình của đối phương.

Chử Quân Hạo nhìn vị beta dưới thân bị mình ảnh hưởng tới nặng nề thở dốc, ánh mắt mê man thì thỏa mãn cúi xuống, lần thứ hai liếm lên gáy cậu.

Làn da bị răng nanh sắc nhọn cắn rách, lúc này lại bị đầu lưỡi nóng ướt lướt qua khiến Vu Danh vừa râm ran ngứa ngáy vừa nhưng nhức đau đớn, thế là cậu không khỏi bật ra tiếng rên.

Tiếng rên này thật con mẹ nó gợi cảm!

Hầu kết Chử Quân Hạo chuyển động. Nửa người dưới vốn đã cứng như sắt, nghe xong tiếng rên này, lại càng sưng tấy khó chịu.

Anh một tay rút xoẹt cái thắt lưng của Vu Danh, sau đó đến quần của bản thân, kéo xuống.

Cứ thế, dục vọng của cả hai chỉ còn cách nhau có hai lớp vải mỏng manh.

Ngay thời điểm Chử Quân Hạo gần kéo tụt được quần lót của Vu Danh, một tia lý trí cuối cùng báo cho cậu biết nguy hiểm đang đến, khiến cậu không thể không dùng tay gắng sức ngăn anh lại "Anh... Anh mau mặc quần vào... Tôi không phải là omega..."

Lúc alpha bạo phát thú tính, một cánh tay của Vu Danh sao có thể ngăn cản?

Chử Quân Hạo lần thứ hai ép chặt tay cậu lên qua đỉnh đầu, lưu luyến vờn quanh khóe môi Vu Danh, sau đó chạm vào khoảng trống giữa hai bờ môi.

Vu Danh bị nụ hôn dịu dàng của anh hôn đến ngẩn ngơ. Mãi khi đầu lưỡi linh hoạt của Chử Quân Hạo muốn chui sâu vào khoang miệng, cậu mới sực nhớ ra mình cần phản kháng. Chử Quân Hạo đang hôn đến thích thú thì va phải hàm răng cắn chặt của đối phương, hết cách tiến lên.

Chử Quân Hạo buồn bực nhíu mày. Một giây sau, trong không khí tràn ngập tín tức tố tỏa ra.

Hai người hơi tách nhau ra. Chử Quân Hạo nhìn thẳng vào mắt Vu Danh, một tay nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt ửng hồng của cậu "Bảo bối, tôi thích em, tôi muốn làm em."

"... Không được." Vu Danh dứt khoát từ chối.

Nhưng cậu thật không ngờ, hóa ra đây là một cái bẫy.

Chỉ thấy Chử Quân Hạo đảo mắt, nhân lúc Vu Danh vừa hé miệng, đầu lưỡi anh đã nhanh chóng chui vào, gặp gỡ thân mật với đầu lưỡi của cậu.

"Ưm ưm ưm! Ưm ưm ưm!" Anh mau thả tôi ra! Đồ lưu manh! Tôi không nói được!

"Muộn rồi!" Chử Quân Hạo nghiêng đầu. Sau nụ hôn sâu, giám đốc Chử lộ ra nụ cười ngọt ngào từ tận trong xương tủy, rồi nghiêm mặt nói "Tôi cởi quần rồi!"

Tim Vu Danh bị nụ cười của giám đốc Chử làm cho chệch mất hai nhịp.

Xong rồi, tình huống này quá mức quỷ dị rồi! Trong một không gian mà tín tức tố của omega và alpha nồng nặc hòa quyện, vị cấp trên alpha nhà cậu không chỉ đùa giỡn cậu, mà còn nói thích cậu!

Vị alpha đẹp trai nhiều tiền này nói thích cậu...

Tuy là cái cách thổ lộ không được bình thường cho lắm, cái gì mà "Tôi thích em, tôi muốn làm em.", nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu được người ta tỏ tình!

Ừm, có chút kích động nho nhỏ... Khiến cho trái tim bé nhỏ của một beta độc thân lâu năm như cậu cũng có chút không được bình thường...

Cơ mà có là như thế thật, thì... Giám đốc Chử, anh cũng đâu thể đùa giỡn tôi như thế!

Vu Danh dè dặt hỏi "Nếu anh đã nói thích tôi, vậy anh có thể mặc quần vào không? Chúng ta tiến hành từng bước một, đầu tiên là tỏ tình, sau đó đến hẹn hò, rồi đến..."

"Không được." Mọi sự kiên nhẫn của Chử Quân Hạo đã tiêu hao hết.Tín tức tố của omega từ khe cửa xông tới, cộng thêm người bản thân yêu thầm nhiều năm đang ở ngay trước mắt, khiến khát vọng từ sâu trong nội tâm càng toát ra mạnh mẽ.

Chử Quân Hạo có chút thô bạo mà hôn lên mí mắt Vu Danh "Người anh em của tôi nói, quần cởi rồi, không thể chỉ cho nó nhìn một cái rồi thôi."

Chương 11: Cũng may, giờ em là của tôi rồi.

Ba ngày sau đó, Vu Danh không xuống được giường.

Lúc người của hội liên hiệp omega đến, chỉ đưa mỗi Cảnh Hòa đi, còn hai cái beta là cậu và alpha là Chử Quân Hạo đây thì hoàn toàn bị ném sang một bên, không ai để ý!

Vu Danh vốn cho là Chử Quân Hạo chỉ cần cậu để phát tiết những xao động bất an khi anh ta bị omega tác động, thế nhưng ai ngờ, Chử Quân Hạo lại trực tiếp thành kết trong cơ thể cậu!!!

Thành kết có nghĩa là gì? Vu Danh rất rõ ràng!!!

Nếu như một alpha thành kết trong cơ thể đối phương, điều đó có nghĩa là alpha đó muốn cùng người kia đi hết cả một đời!

Vu Danh vẻ mặt mê man mệt đến ngất đi...

Lần thứ hai tỉnh lại, cậu đã nằm trong nhà Chử Quân Hạo.

Địa điểm quen thuộc, thời gian quen thuộc, chiếc giường quen thuộc khiến nội tâm Vu Danh vỡ nát...

Không chỉ thế, bên cạnh cậu còn nằm một alpha đã thành kết trong người cậu, lúc này đang vắt một cánh tay qua người cậu, ôm lấy cậu bằng một tư thế thân mật.

Điều khác biệt với lần trước chính là, cậu bây giờ toàn thân đau nhức, giống như không còn là mình.

Vị alpha bên cạnh từ đầu tới đuôi vẫn luôn tỉnh, thấy cậu mở mắt ra thì dịu dàng ghé tới, dùng môi cọ cọ cổ cậu.

"Có mệt không?" Âm thanh trầm khàn của alpha vang lên bên tai.

Có thể là do vừa làm tình xong, tiếng nói còn mang theo cả sự gợi cảm.

Vu Danh cảm giác như máu toàn thân cậu đang dồn hết lên mặt.

"Rất, rất mệt."

Chử Quân Hạo siết chặt tay hơn một chút "Vậy em ngủ thêm một lúc đi."

"Khoan... Khoan đã!" Vu Danh đẩy tay Chử Quân Hạo, kéo chăn trốn tới góc giường "Anh có ý gì?"

Nhìn Vu Danh không khác gì một cô vợ nhỏ bị ức hiếp, Chử Quân Hạo nhướn mày cười "Bây giờ mới hỏi câu này, em không thấy đã muộn rồi ư?"

Alpha lần thứ hai nhào lên, ôm cả Vu Danh lẫn chăn vào lòng.

Ngón tay lành lạnh khẽ xoa dấu răng còn in trên cổ cậu "Em có thấy vết sẹo này quen không?"

Vu Danh gạt phắt tay Chử Quân Hạo ra, ôm lấy vết thương.

Quen á?

Vu Danh ngẫm nghĩ hồi lâu, đúng là có cảm thấy quen quen, hình như cậu cũng đã từng bị thương ở chính chỗ này. Khi ấy, cậu vẫn còn đang học đại học, có một lần trên đường quay về kí túc xá, đi ngang qua chỗ hàng lang gần lớp học, trong lớp có omega tiến vào kì phát tình khiến cho khung cảnh cực kì hỗn loạn. Thấy thế cậu nhanh chóng chạy tới hỗ trợ. Ai biết tên alpha nào lại điên cuồng đến mức cắn cậu một phát từ sau lưng. Cậu chỉ nhớ đối phương có một hàm răng sắc nhọn độc ác và hơi thở nóng bỏng, chứ không hề nhìn rõ được mặt anh ta. Sau đó vết thương quỷ dị kia phải mất một khoảng thời gian dài mới khỏi, hại cậu mỗi ngày đi lại trong trường đều bị mọi người cười nhạo. Đám bạn đểu thậm chí còn gọi cậu là omega, dè bỉu cậu bị người ta coi như omega mà cắn cổ!

Hóa ra, cái tên cắn cậu ngày đó chính là Chử Quân Hạo?

Lại còn không chỉ cắn một lần?

"Em không biết, lúc đầu, để có thể dụ em tới công ty này làm việc, anh đã tốn nhiều công sức thế nào đâu." Lông mày alpha nhướn lên, ôm lấy beta, thả lại về giữa giường. Chử Quân Hạo không buồn để ý đến ánh mắt phẫn nộ lên án của Vu Danh, dứt khoát dùng chăn bọc chặt cả hai lại.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt Vu Danh "Thật ra, anh đã thích em từ lâu rồi, từ lúc còn học đại học, khi ấy em kéo chặt anh, muốn anh chiến thẳng bản năng của chính mình. Anh đã cho là anh sẽ không chịu được... Rồi anh cắn em..."

Mặc dù không cắn được tuyến thể, thế nhưng anh cắn được một mùi vị trong trẻo chỉ thuộc về beta...

Từ đó, anh nghiện.

"Anh vẫn luôn muốn theo đuổi em, chỉ là sợ em từ chối."

Anh lén theo em đi xem mắt, nhìn em ngồi đối diện những người beta kia, em có biết anh đố kị bản thân sao lại là alpha nhiều như thế nào không?

Nếu như không phải đứa cháu nhỏ ngồi đó ngăn anh lại, có khi anh đã đánh người mất rồi.

"Cũng may, giờ em là của anh rồi." Chử Quân Hạo lặng lẽ dùng bàn tay mình bao bọc lấy bàn tay của beta.

Cũng may tuổi thọ của chúng ta vẫn còn rất dài, mấy trăm năm chẳng qua mới qua đi có năm mươi năm mà thôi.

Năm mươi năm bỏ phí này, tất cả là tại sự nhát gan của anh và sự né tránh của em mà trôi qua.

Nhưng may là, anh vẫn còn rất nhiều năm chứng minh cho em thấy, cho dù em không phải là omega, còn anh là alpha, anh vẫn là bạn đời định mệnh của em.

Những lời này, Chử Quân Hạo không nói ra. Anh nhìn vị beta ngủ say không chút phòng bị trong lòng mình, có vẻ như đã rất mệt mỏi, cũng không biết cậu có nghe thấy lời anh vừa nói hay không.

Nhưng mà, không sao, từ nay trở đi, anh sẽ cố gắng theo đuổi cậu.

Cho đến tận khi cậu có tình cảm với anh mới thôi.

Dù gì cậu cũng lên giường của anh rồi, còn tưởng chạy được chắc?

Chử Quân Hạo âm trầm nở nụ cười, rồi cũng khép mắt lại, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của beta bên cạnh...

-Hoàn-

(*) T đã quay lại sau những tháng ngày thực tập dài đằng đẵng và sắp tới là chuẩn bị cho kế hoạch tốt nghiệp => ra trường => thất nghiệp :v Vậy nên khoảng thời gian này không thể chăm lo kĩ càng cho nhà cửa, sorry mn rất nhiều :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #long