Chap 4: Trận đấu đầu tiên
Bãi tập trận là một khoảng đất trống rộng không thể tả với những gò đất và cồn cát mấp mô. Mỗi xe đều được rải ra khắp cả chiến trường giả định này, coi như đây là bài kiểm tra về khả năng sống sót và tác chiến. Ngồi trong tháp pháo, Kouta liên tục lặp lại một câu:
"Mình đang ngồi trên một chiếc T-34-85, Mình đang ngồi trên một chiếc T-34-85...."
Thấy vậy, Leon cười trừ nói:
"Bình tĩnh đi Kouta..."
Vì kíp lái chỉ có 4 người cho nên Leon sẽ đảm nhận hai vị trí- Pháo thủ và chỉ huy. Nagato là lái xe, Kouta là nạp đạn viên, còn Nito là điện đàm viên.
"Nhưng chỉ huy, đây lần đầu tiên tớ được ngồi trong một chiếc xe tăng."
"Được rồi, được rồi. Chúng ta xuất phát nào Nagato."
"Rõ!"
Nagato nhấn ga, chiếc xe từ từ chuyển mình về phía trước. Chiến trường rộng quá, chạy nãy giờ đã được năm phút mà vẫn chưa phát hiện được quân địch, điều này khiến Nagato trở nên nôn nóng. Nhìn qua khe quan sát của lái xe, cậu dần mất kiên nhẫn. Nhìn thái độ hậm hực của Nagato, Leon nói:
"Cứ từ từ thôi Nagato."
"Tớ biết nhưng mà..."
Chợt Leon ra lệnh.
"Dừng xe."
Nagato bất ngờ hỏi lại
"Có chuyện gì vậy Leon?"
"Ở mô đất phía xa kia có xe tăng địch. Kouta cậu biết nó không?"
Leon nhường chỗ cho Kouta, cậu nhướn người ra nhìn vào kính ngắm. Sau một hồi quan sát, cậu quay lại vị trí của mình và nói:
"Thiết kế tháp pháo hình hộp. Không thể sai được, là một chiếc KV-2!"
"C-cỡ nòng của nó bao nhiêu vậy Kouta?"- Nito rụt rè hỏi
"152mm."
Nito sừng sỡ cũng phải thôi lớp giáp trước của T-34-85 chỉ có 90mm giờ ăn một phát đạn của nó là đi luôn. Nhưng Leon cậu vẫn bình tĩnh nói.
"Nagato chuẩn bị cho xe chạy tốc độ cao nhất, khi nào tớ ra lệnh thì ngay lập tức bẻ lái sang phải. Kouta nạp đạn đi."
"Rõ."
"Đạn đã được nạp chỉ huy!"
"Tốt, Nagato....Ngay lúc này."
Nghe lệnh Leon, Nagato gạt cần. Chiếc T-34-85 nhả khói nhanh chóng rời khỏi chỗ trốn. 30, 40 tốc độ đã đạt 50km/h. Nhưng chiếc KV-2 đã phát hiện ra bọn họ, tháp pháo của nó dần dần quay về phía chiếc xe tăng đang phi về phía nó.
"Chưa được...chưa được."
ĐOÀNG!
"Ngay lúc này!"
Chiếc T-34-85 ngay lập tức bẻ ngoặt sang phải. Viên đạn 152mm bay sượt qua tháp pháo của T-34-85 trúng vào mô đất phía sau, đất bị xơi tung tạo thành một lỗ to tại điểm rơi của viên đạn đó.
"Chạy ra đằng sau KV-2, Nagato."
"Đã rõ!"
T-34-85 đã ở đằng sau KV-2.
"Xe đầu tiên."
ĐOÀNG
Viên đạn đã bay trúng vào điểm Leon muốn. Khói bốc lên từ chiếc KV-2. Cháy rồi! Rồi nóc xe xuất hiện lá cờ trắng bay phấp phơ. Kíp lái ngạc nhiên.
"Ta hạ được một xe rồi!!"
Cả bọn nảy cẫng lên sung sướng. Leon nhìn vào ống ngắm, cậu có linh cảm chẳng lành. Bỗng cậu nói to.
"Nagato, quay xe lại nhanh lên."
Nagato không hiểu bạn nhưng cậu vẫn làm theo, ngay khi quay được nửa, từ đằng sau xuất hiện một chiếc Tiger...
RẦM!!!
Đuôi xe trúng ngay một phát đạn chí tử, động cơ tỏa khói đen nghi ngút nhưng vẫn chưa đủ để hạ chiếc T-34-85.
"Báo cáo thiệt hại."
Nhìn về phía động cơ Nito luống cuống nói.
"Xăng tràn ra ngoài rồi. Giờ di chuyển nhanh là chiếc xe này sẽ bốc cháy."
Từ trong khoang chiếc Tiger, một bóng người trồi lên... Katawa ư? Cùng lúc đó, Nito bắt được tín hiệu, chỉ huy của chiếc Tiger cầm micro nói luôn:
"Tôi thấy xe của cậu sắp thua đến nơi rồi, Leon ạ!"
Cứ để địch thủ sững sờ, anh Hội phó lạnh lùng nói tiếp:
"Giờ cậu và tổ lái của cậu đang trong tầm ngắm của "Jaeger" rồi! Đầu hàng đi!"
Leon bật điện đàm đáp lại:
"Trong từ điển của tôi không có từ đầu hàng."
"Thật là một tên ngu ngốc!"
"Cậu nghĩ cái tên thất bại như cậu có thể thắng sao? Tôi không biết hội trưởng nghĩ gì nhưng thật sai lầm khi giao cậu chiếc xe tăng đó!"
Anh thích thì cứ bắn cho tan xác chiếc xe tăng này, chúng tôi vẫn sẽ không đầu hàng"- Leon thẳng thừng đáp.
Địch đã quả quyết như thế, Katawa cũng đã cho nhiều cơ hội rồi.
"Đã thế."
Anh nói lời sau cùng
"Tôi sẽ chiều ý các cậu!"
Đoạn ra lệnh cho xe của mình:
BÙM!!!
Nhưng, vừa mới dứt lời chỉ trong một giây đồng hồ, nóc chiếc Tiger đã xuất hiện lá cờ trắng bay phất phơ, pháo thủ hoảng hốt báo cáo:
"Chúng ta bị hạ rồi, chỉ huy!
"Cái gì?!"
"Xe thứ hai."
Katawa bất ngờ trước điều kỳ dị này. Nhìn qua khe, khẩu pháo của T-34-85 bốc khói nghi ngút, rồi nhìn xuống dưới chân mình có một lỗ hổng chẳng lẽ...
"Cậu ta lợi dụng cồn cát dưới chân mình để bắn đạn dội ngược lên phần giáp bụng sao?!"
Đúng vậy, ở vị trí này, T-34-85 với nòng pháo 85mm không thể nào xuyên thủng được lớp giáp dày 100mm, vậy chỉ còn phần giáp bụng. Một phát bắn chuẩn xác xuyên thủng giáp bụng của Tiger.
Katawa tối sầm mặt lại, miệng mím chặt giấu đi hàm răng đang nghiến như muốn nát ra vì cay cú, hội trưởng nói qua điện đàm tuyên bố:
"CHIẾC T-34-85 LÀ CHIẾC DUY NHẤT CÒN SÓT LẠI. NGƯỜI THẮNG LÀ KÍP LÁI T-34-85!!!"
Mọi người trong xe sững sờ trước kết quả, trừ Leon vẫn điềm nhiên như không. Trong tích tắc, niềm hân hoan chiến thắng vỡ òa ra. Kouta quàng vai đồng chí pháo thủ của mình, Nito cũng rối rít chúc mừng với Nagato dưới khoang lái. Còn về phần xa trưởng Leon, anh ngồi điềm nhiên ở vị trí của mình, mắt hướng về chiếc Tiger đằng xa. Nắp chỉ huy mở ra, Katawa là người đầu tiên ra ngoài. Ở đằng xa, thứ đập vào mắt chàng trai đó đầu tiên chính là chiếc T-34-85 với họng súng vẫn còn nóng. Nhưng, cỗ xe ấy không quan trọng, mà chính là người đang chỉ huy nó, kẻ mà anh đã không cho đầy đủ kíp lái để đuổi ra khỏi Hội Chiến xa...
Những chiếc xe tăng cuối cùng trên mặt trận giả cũng đã được kéo về xưởng để sửa chữa, hầu hết đều là những chiếc bị bắn đứt xích hoặc hỏng động cơ không chạy được nữa. Nhìn cảnh tượng thật kinh khủng, có xe thì bị bắn móp cả đầu, có chiếc thì nòng pháo gãy cụt, trong đó chiếc KV-2 mà Leon đã bắn cháy ban nãy cũng góp mặt trong hàng ngũ thương binh ấy, và cả chiếc T-34-85 của đội không phải là ngoại lệ với buồng động cơ bị bắn thủng và xăng thì ngập gần nửa cái buồng ấy. Tuy rằng các tổ lái đều được bảo đảm an toàn, nhưng ai ai cũng đều hãi hùng khi trông thấy cảnh tượng này, chiến tranh quá đỗi tàn khốc, dù chỉ là những trận đánh giả. Đang đốc thúc các tổ thợ sửa chữa những chiếc xe tăng bị hỏng, Katawa chợt nghe lỏm cuộc nói chuyện của Leon và kíp lái của cậu.
"Phát bắt đó thật tuyệt vời, Leon. Làm sao cậu có thể ngắm chính xác như vậy ?-Nito hỏi Leon.
"Chỉ cần tập luyện thôi!"-Anh chàng chỉ huy kiêm pháo thủ khiêm tốn đáp
Katawa cũng thấy Kouta, người huyên náo nhất đội phấn khởi nói:
"Quan trọng là chúng ta đã chiến thắng!"-Hai cánh tay của cậu cặp cổ cậu bạn lái xe và liên lạc
"Chúng ta là một đội tuyệt vời, chúng ta chẳng một chiếc xe tăng nào cả!"
Mặc cho những lời nói tự ti thái quá của Kouta, Hội phó liếc mắt sang nhìn Nito đang sửa chữa phần động cơ gần đằng sau tháp pháo. Đoạn, anh lại liếc sang nhìn Leon, chỉ huy của T-34-85, đang ngồi lặng lẽ trên mặt trước của chiếc xe tăng...
Hai đôi mắt sắc lạnh, một đen, một hổ phách lườm nhau với sát khí ngùn ngụt. Thoáng qua một chốc, Katawa tiếp tục bước đi để thực hiện công việc của mình, quyển sổ trên tay anh che đi vẻ mặt đang cau lại vì bực bội...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro