Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(Chiến Sơn Vi Vương - ZSWW) Chỉ Thích Một Tiểu Bằng Hữu Là Em


Tác Giả: Sùng Phong

CP: Bác sĩ Tiêu Chiến - Sinh viên Vương Nhất Bác

Tóm Tắt: 

"Xin lỗi a~ bảo bảo, lần tới, lần tới nhất định giữ lời!"

................................................................................................................................................................

[Ca, đến đón em.]

[Ngoan, tự mình về nhà]

................................................................................................................................................................

"Ca, em không muốn ngoan, em muốn anh đến đón em...các bạn nhỏ khác đều về nhà rồi, anh lúc nào mới đến đón em a..."

................................................................................................................................................................

"Anh từ sau cũng không cần nói với em "Lần tới" nữa, Em không tin đâu!"

"Em sau này trẹo chân cũng không đi tìm anh nữa, anh bận việc của anh đi!"

"Em cũng không đợi anh ở cửa phòng phẫu thuật nữa, dù gì cũng có cô gái khác đợi anh ..."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Một vụ tai nạn xe liên hoàn, khiến phòng cấp cứu bệnh viện A sắp bận đến mức phát điên rồi, đến các bác sĩ đang nghỉ phép cũng bị lôi gấp về bệnh viện. Vốn dĩ Tiêu Chiến hẹn trước sẽ đi xem Vương Nhất Bác đua xe cũng nhận được điện thoại thông báo.

Vương Nhất Bác vừa thay xong đồ đi ra, Tiêu Chiến đã đang thay giày ở cửa, thắt xong dây giày nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Vương Nhất Bác đứng trong phòng khách. Lúc này thì cũng chẳng cần biết bẩn hay sạch gì nữa, trực tiếp đi giày vào phòng khách, thơm nhẹ lên cái miệng đang chu ra của đối phương: "Xin lỗi a~ bảo bảo, lần tới, lần tới nhất định giữ lời!"

"Không sao đâu, anh mau đi đi, lát nữa em đi với A Thành."

"Ngoan, vậy anh đi nhé, em đừng quên mang theo áo khoác, hôm nay có gió về." Tiêu Chiến cấm lấy chìa khóa xe trên tủ giày, trước khi đóng cửa còn không quên nhắc lại lần nữa: "phải ăn uống tử tế, không được ngại phiền."

"Biết rồi ~, anh đi mau đi!"

Nghe tiếng cửa cạch một tiếng đóng lại, không khí ấm áp buổi sáng lập tức tiêu tán, chỉ còn sự lạnh lẽo.

Vương Nhất Bác bĩu bĩu môi hờn dỗi, tự nói với chính mình:"Đại lừa bịp, lần nào cũng nói lần sau."

Không sai, Tiêu Chiến là một tên "Tội phạm liên hoàn", ai bảo anh là bác sĩ cơ chứ, lại còn là bác sĩ khoa cấp cứu nữa.

Chỉ là không ngờ rằng, cái tên đại lừa bịp này vừa đi là biến mất liền ba ngày.

Trong thời gian đó chỉ gọi đúng một cuộc điện thoại, với vài mẩu tin nhắn lác đác, không gì khác ngoài đang bận, vừa nhìn thấy, lúc nữa trả lời em.

Cũng không phải không thể đến bệnh viện tìm anh, nhưng mà vì lòng tự trọng của cậu nhóc, rõ ràng Tiêu Chiến mới là bên có lỗi, mắc mớ gì mà mình phải chủ động!

Kết quả là Tiêu Chiến hai ba ngày không trả lời thì Vương Nhất Bác cũng tự giày vò mình hai ba ngày.

Hôm đó, Vương Nhất Bác đang học tiết vũ đạo, không tập trung dẫn đến tiếp đất không vững, mắt cá chân bị trật một chút. Cũng không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng cậu tập nhảy lâu năm, mắt cá chân không tránh khỏi có vết thương cũ, bị trật như vậy khiến vết thương cũ tái phát.

Đứng trước cửa viện A, Vương Nhất Bắc nghĩ mình điên thật rồi. Khi trẹo chân làm thương cũ tái phát thì cũng đau thật, nhưng trong đầu cậu chỉ nghĩ một điều, cuối cùng cũng có lý do để đến tìm anh.

Vương Nhất Bác từ chối yêu cầu đưa cậu đến viện của Uông Trác Thành, lết vào đến hành lang của khoa cấp cứu, tự mình vịn tường đi bước thấp bước cao. Bảy phần thật ba phần diễn, cảm giác năm phần đau cũng diễn thành tám phần nhức , còn thực sự khiến mình càng đi càng ủy khuất.

Trước giờ mỗi lần thương cũ tái phát, Tiên Chiến còn khẩn trương hơn cậu, đừng nói là đi, gần như không để cậu  chạm chân xuống đất. Vương Nhất Bác thầm nghĩ, đợi lúc nữa gặp mặt, nhất định phải bắt Chiến ca ôm ôm.

Dù rằng cả hành lang đều là người mặc áo Bloose trắng, Vương Nhất Bác cũng có thể vừa nhìn liền nhận ra Tiêu Chiến.

Nhìn thấy người đã mấy ngày liền không gặp tay cầm khay thuốc đi ra, mắt Vương Nhất Bác sáng rực lên, vừa định chạy đến, bỗng nhiên xuất hiện một y tá bên cạnh Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác dừng bước.

Cậu nhìn thấy y tá cầm lấy khay thuốc từ tay anh, nhìn thấy hai người cười nói, đây là lần đầu tiên cậu thấy nụ cười của Tiêu Chiến nhức mắt đến vậy.

Cái người bận đến mức tin nhắn cũng không trả lời được, vậy mà lại có thời gian cười nói với y tá nữ.

Đột nhiên có một trận khóc lóc thảm thiết truyền đến, vài bác sĩ cùng với người nhà bệnh nhân đẩy một người bệnh toàn thân dính máu chạy vào, Tiêu Chiến với nữ y tá lập tức chạy đến, đưa người vào phòng phẫu thuật.

Tiếng ồn ào qua đi, phòng cấp cứu lại khôi phục về sự yên lặng lúc đầu.

'Chiến Ca, thực sự rất bận...' - Vương Nhất Bác tự nhủ.

Người nhà bệnh nhân vừa khóc vừa chờ trước cửa phòng phẫu thuật, Lưu Hải Khoan ngang qua vừa nhìn đã để ý đến một người yên tĩnh đến khác thường ngồi trên ghế chờ. Trước tiên an ủi người nhà bệnh nhân, sau đó đi đến bình nước lấy một cốc nước, đưa cho thiếu niên cả bàn tay lạnh đến đỏ ửng.

Vương Nhất Bác giật mình khi bị cốc nước nóng đột nhiên tiếp cận, nhìn thấy đối phương mặc áo Bloose giống như Chiến ca, tỏ ra ngại ngùng cười cười, giải thích: "Tôi không phải người nhà bệnh nhân"

Không ngờ rằng đối phương cũng cười nói: "Tôi biết cậu không phải, đang đợi ai à?"

"Chiến ca...a~, Tiêu Chiến."

"Cậu là...Nhất Bác à?"

Không ngờ rằng đối phương còn biết cả tên mình, còn chưa kịp hỏi, Lưu Hải Khoan đã giải thích: "Anh là bạn cùng phòng đại học của A Chiến, Lưu Hải Khoan, không biết cậu có từng nghe thấy Chiến ca của cậu nhắc đến không, bọn anh cùng làm ở bệnh viện này, nhưng mà anh làm ở khoa ngoại, không bận như cậu ta. "

Những người bạn thân thiết bên cạnh Tiêu Chiến đều biết anh có một cậu bạn trai nhỏ đang học đại học, ngày thường thường nghe anh nói "Nhất Bác của chúng tôi", đây mới là lần đầu tiên gặp người thật.

"Chiến ca....bình thường đều vất vả như vậy sao?" Cốc nước trên tay phả ra hơi nóng, Vương Nhất Bác ngẫu nhiên nâng cốc thổi thổi hơi nóng phảng phất.

" Khoa cấp cứu bình thường đều rất bận, mấy ngày trước có một vụ tông xe liên hoàn khiến cho mọi người gần như không có thời gian nghỉ ngơi, anh cũng bị điều qua giúp đỡ." Lưu Hải Khoan nhìn đồng hồ trên tay, đứng lên vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác: "không nói với cậu nữa, anh cũng đi cày đây, Chiến ca của cậu lần này làm phẫu thuật lớn phải đợi khá lâu đó, không có gì quan trọng thì cậu về nhà trước đi"

"Không sao ạ, em đợi chút thôi." Vương Nhất Bác lắc lắc cốc nước trong tay, cười cười: "Cảm ơn nước của Hải Khoan ca"

Nhìn thiếu niên trước mắt cười đến không thấy mắt đâu, Lưu Hải Khoan đột nhiên hiểu ra, tại sao Tiêu Chiến luôn nói cậu bé nhà anh cực ngoan.

Không phải vì làm việc gì cực tốt, chỉ đơn giản là cảm thấy cậu cực kì dễ thương muốn khen cậu thôi.

Ca phẫu thuật này của Tiêu Chiến diễn ra hơn bốn tiếng đồng hồ.

Vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, liền bị người nhà bệnh nhân bao quanh, Tiêu Chiến kiên nhẫn thông báo tình hình cho người nhà bệnh nhân, cũng an ủi thêm vài câu, nhưng Vương Nhất Bác cũng nhận thấy, anh đang rất mệt.

Chẳng bao lâu sau, nữ y tá cùng cười với Tiêu Chiến cũng bước ra, cô giúp Tiêu Chiến trả lời đa số những vấn đề của người nhà bệnh nhân, chưa đầy hai phút đã tiễn hết người nhà bệnh nhân đi rồi.

Trên tay cô còn cầm một cốc nước, muốn đưa cho Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác mím môi hơi khó chịu rồi đấy, thực không muốn cho Tiêu Chiến cầm cốc nước kia.

Vương Nhất Bác đứng lên đi thẳng đến chỗ Tiêu Chiến, phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của anh, phớt lờ luôn cô gái đang cầm nước đứng cạnh anh, không cười nổi cũng không muốn ôm ôm nữa rồi, chỉ là cảm thấy mệt mỏi tựa đầu trên vai Tiêu Chiến.

Đây thực sự là khiến Tiêu Chiến thương chết mất thôi, lập tức trở nên ôn nhu, một tay ôm cậu một tay xoa xoa đầu cậu, dán sát bên tai cậu nói: "Sao vậy cún con? Bị bắt nạt?"

"Ai bắt nạt em, nói với ca, ca giúp e đánh hắn!"

Vốn còn muốn trêu bé con, nhưng sờ vào bàn tay lạnh ngắt của cậu liều cười không nổi nữa, "Đến từ lúc nào vậy? đợi lâu lắm rồi hả?"

Bé con nhịn rất lâu, mới lên tiếng. "Tiêu Chiến, em muốn ăn kem ốc quế."

"Được, ca mua cho em" Tiêu Chiến nghe thấy yêu cầu của cậu nhóc, theo thói quen liền đồng ý, sau đó mới nhớ ra nhóc này gọi cả tên mình, cười cười vỗ mông cậu một cái, "Nè, Bé con Vương Nhất Bác, ăn ốc quế thì ăn ốc quế, cũng không phải không cho em ăn, sao đến Ca cũng không gọi nữa."

"Bởi vì Chiến ca rất quá đáng" tỏ ra tức giận như thật.

Tiêu Chiến niết niết cái má mềm mềm của cậu, "Oh, Nhất Bác vẫn giận ca không cùng em đi xem đua xe à?"

"Không phải." Vương Nhất Bác gạt phắt bàn tay đang niết má mình của anh, chỉ chỉ sang hướng nữ y tá đang rời đi, "Cổ, tại sao ca cười với cổ, cổ dễ nhìn hơn em sao? Cổ ngầu hơn em sao? Cổ dễ thương hơn em sao?"

Tiêu Chiến còn tưởng mình nghe nhầm, xác định người Vương Nhất Bác nói là nữ y tá, tức đến mức anh nhấc tay cốc mạnh một cái trán cậu trừng phạt, "Sao cái loại dấm gì em cũng ăn vậy? Không được nói linh tinh!"

Có lẽ thực sự đánh đau rồi, Tiêu Chiến nhìn thấy cậu nâng tay che trán, ánh mắt đáng thương phủ một tầng hơi nước, bộ dạng giống như có thể khóc ngay lập tức,  vội vội vàng vàng kéo tay cậu và vén tóc mai ra nhìn.

Chỉ thấy vốn dĩ làn da trắng nộn bị cốc cho đỏ một khối, cộng thêm khóe mắt cậu đỏ hoe, cảm thấy đáng thương lắm luôn.

"Tiêu Chiến! Em thực sự sẽ tức giận đấy!"

Tiêu Chiến vốn dĩ xót cậu, vừa nghe câu này liền phụt cười, thơm nhẹ lên vùng trán đỏ của cậu, dỗ: "Đừng giận mà đừng giận mà, ca đưa Nhất Bác của chúng ta đi ăn cơm được không? Ăn cơm xong mua kem ốc quế cho em."

Sau đó  kem ốc quế cũng không có ăn được.

Bởi vì Tiêu Chiến phải trực ban, chỉ có thể đưa cậu đi ăn cơm ở căn tin bệnh viện, mới ăn một nửa, người cũng bị nữ y tá lôi đi mất.

Nhìn chiếc ghế trống đối diện, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lắc lắc cổ chân trái, đau điếng người, không dừng lên nổi.

Khi Uông Trác Thành nhìn thấy cái người đang đứng ở cửa bệnh viện nhấc lò cò một chân, tức đến tím người.

"Cậu không phải đến tìm Chiến ca của cậu sao? Hắn đâu?" Thấy cậu không trả lời, càng tức, tiếp tục cằn nhằn cậu, "Lúc sáng vẫn nhảy nhót tưng bừng bảo là có thể tự mình đi bệnh viện, lần đầu thấy có người đi bệnh viện còn bệnh nặng hơn đấy."

Vương Nhất Bác sợ nhất Uông Trác Thành mắng người, lập tức xin xỏ, "A Thành cậu tha cho tôi đi, đau chết ròi, ... về nhà đi."

"Đau cậu còn về nhà làm gì? Đằng sau là bệnh viện, tôi gọi điện cho Tiêu Chiến..."

Uông Trác Thành vừa lôi được điện thoại ra, mới cảm thấy không đúng, theo như mức độ mà Tiêu Chiến chiều Vương Nhất Bác, làm gì có chuyện anh để cậu thế này 1 mình, nhìn sang Vương Nhất Bác, "Anh cậu không biết?"

"Ca gần đây bận lắm rồi, đừng khiến anh ấy lắng thêm nữa. Đây là vết thương cũ thôi, tôi tự mình biết xử lý, về nhà thôi."

"Cậu được lắm"

Vương Nhất Bác xin nghỉ hai ngày, một mình trốn trong nhà cả hai ngày. Trận đua lần trước đã có kết quả, mọi người rủ nhau tổ chức một buổi tiệc chúc mừng, cậu bị Uông Trác Thành lôi  ra khỏi nhà bằng được.

Tiệc chúc mừng không tránh khỏi phải uống rượu, lúc mới bắt đầu thì bị ép uống. Sau đó có lẽ là uống cũng nhiều rồi, mọi buồn bực trong lòng bị rượu đẩy lên, Vương Nhất Bác trốn vào một góc cạn hết ly này đến ly khác.

Cậu còn nhớ năm nhất có một lần câu uống rượu, cuối cùng nửa đêm đau dạ dày phải vào bệnh viện, vừa khóc vừa nôn nhưng vì uống rượu không thể uống thuốc, dày vò cả đêm. Từ đó về sau Tiêu Chiến liền quản chặt việc cậu uống rượu, bản thân cậu cũng đau phát sợ luôn rồi, không dám uống rượu nữa.

Vương Nhất Bác cười cười nhìn ly rượu trên tay, nghĩ, uống cũng uống rồi, dù gì cũng không ai quản cậu.

Không biết Chiến ca của cậu đang làm gì, vẫn đang bận hay là...đang cười nói với nữ y tá kia.

Vui vẻ như vậy, vui đến về nhà thăm cậu cũng không có thời gian.

Nghĩ như vậy, Vương Nhất Bác lôi ra điện thoại, bắt đầu gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến.

[Ca, đến đón em.]

Đến khi Tiêu Chiến đọc được tin nhắn cũng đã nửa tiếng sau rồi, muốn gọi một cuộc điện thoại hỏi cậu đã về nhà chưa, lại có một ca sốt cao cấp cứu, chỉ đành gấp gáp gõ vài chữ gửi đi, rồi cất điện thoại vào túi áo.

Vương Nhất Bác không ngờ rằng, nhận được tin chỉ là mấy chữ này.

Tiêu Chiến trả lời cậu

[Ngoan, tự mình về nhà]

Vương Nhất Bác sắp tức điên rồi, cậu lần đầu tiên ghét cái từ Ngoan đến vậy, có thể là do có chút say, cậu giống như cậu nhóc tuổi nổi loạn, trực tiếp gọi điện cho Tiêu Chiến, hôm nay Tiêu Chiến không đến đón cậu không được.

Tiêu Chiến trong lòng cứ nghĩ về Vương Nhất Bác, thấp thỏm không yên, sợ mình không để tâm liền phạm lỗi, đơn giản là gọi Lưu Hải Khoan đến thay mình.

"Cậu giúp tôi trông, tôi gọi cuộc điện thoại."

"Gọi cho Nhất Bác sao?" Lưu Hải Khoan ít khi thấy dáng vẻ lo lắng của Tiêu Chiến, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nói: "Vết thương ở chân cậu ấy sao rồi?"

Tiêu Chiến không biết việc chân cậu bị thương, vội kéo cánh tay Lưu Hải Khoan, "Vết thương ở chân? "

Lưu Hải Khoan nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Chiến, lẩm bẩm, "chính cái hôm cậu ấy đến bệnh viện, tôi thấy cậu ấy ngồi chân không dám chạm đất giống như là bị thương...Tôi tưởng cậu ấy vì bị thương mới đến tìm cậu, cậu đừng gấp, cũng có thể tôi nhìn nhầm."

Nhưng Lưu Hải Khoan là một bác sĩ khoa ngoại, tỉ lệ nhìn nhầm rất thấp.

Bỗng nhiên điện thoại trong túi reo lên, Tiêu Chiến gần như lập tức nhấc máy.

"Ca, em không muốn ngoan, em muốn anh đến đón em...các bạn nhỏ khác đều về nhà rồi, anh lúc nào mới đến đón em a..."

Thanh âm bên kia đầu điện thoại khàn khàn, Tiêu Chiến nghe ra chút tiếng nấc, còn thấp thỏm nghe được tiếng bình rượu va vào nhau.

Tiêu Chiến toàn thân lạnh ngắt, bảo bối của anh vết thương cũ tái phát không ai chăm sóc, bây giờ còn uống say ở bên ngoài.

"Bảo bối, Nhất Bác, nghe lời, nói cho anh địa chỉ, anh bây giờ đến đón em, không được đi đâu hết."

Lúc Tiêu Chiến đến, cậu đang ôm chân ngồi trên ghế đá công viên.

Vương Nhất Bác lúc này hoàn toàn mơ hồ rồi, nhìn thấy người đến, vành mắt đỏ hoe không nói gì. Cậu cảm giác được Tiêu Chiến đang tức giận, Tiêu Chiến nhất định là thấy cậu rất phiền, nghĩ vậy, càng cảm thấy tủi thân hơn.

Tiêu Chiến thực sự là đang kìm nén lửa giận, rõ ràng năm lần bảy lượt dặn cậu không được uống rượu, còn dám uống, chân đã bị thương còn dám uống say khướt. Tiêu Chiến tức đến muốn mắng cậu. Nhưng cũng biết bây giờ có nói đạo lý với sâu rượu này cũng chẳng ích gì, trực tiếp bế cậu lên, "Đi, về nhà."

Còn may, vẫn ngoan ngoãn để bế.

Nhưng đợi đến khi xe đến bệnh viện, bé con không phối hợp nữa, mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, ủy khuất nói, "Không phải anh nói về nhà sao?"

Tiêu Chiến nghiến răng nhịn, dùng nốt sự nhẫn nại cuối cùng, giải thích, "Em uống nhiều rượu lắm rồi, anh sợ em nửa đêm đau dạ dày."

"Em không đi" Sâu rượu ngồi lì trên ghế không chịu động.

"Vương Nhất Bác! Còn không nghe lời anh sẽ giận thật đấy!"

Cậu rõ ràng bị dọa một phen, nhưng không dám nhìn anh, cắn chặt môi không nói chuyện.

Tiêu Chiến sợ nhất chiêu này của cậu, ngày trước anh phát hiện ra Vương Nhất Bác có cái tật này, cứ tức giận hoặc tủi thân, liền cắn chặt môi của mình, có lúc còn cắn đến bật máu. Khiến anh một thời gian dài không dám chọc giận cậu, thấy cậu tủi thân liền dỗ cậu chiều cậu.

"Ây ya~ tiểu tổ tông, đừng cắn nữa, đừng cắn nữa" Tiêu Chiến lập tức dùng tay sờ môi cậu, không cho cậu cắn nữa, dỗ: "Ca sai rồi, được chưa, ca không nên nói em, đừng tự dày vò mình mà."

Tiêu Chiến dỗ nửa ngày, mới lôi được cậu vào phòng truyền nước. Sợ cậu không đồng ý, cũng không quản sâu rượu có nghe vào hay không, cả đường bế cậu làm phụ đạo tâm lý cho cậu, "Ngoan nha, đợi chút nữa chúng ta truyền bình nước, em uống rượu rồi, nhỡ nửa đêm đau dạ dày không thể uống thuốc chỉ có thể tự chịu, truyền bình nước giải rượu nhanh, nếu may không đau dạ dày, em ngoan ngoãn ngủ một giấc, sáng mai ngủ dậy cũng không quá khó chịu."

Người trong lòng vẫn luôn ngoan ngoãn, mặc dù không lên tiếng nhưng cũng không từ chối. Cho đến khi nữ y tá kia bưng dụng cụ đến, bé con không nghe nữa, thế nào cũng không chịu đưa tay ra.

"Em không muốn cổ tiêm" Vương Nhất Bác ôm lấy cổ Tiêu Chiến, cảm thấy đôi mắt khô nhức của mình lại nóng lên.

"Vậy anh tiêm cho em, em ngoan ngoãn ngồi đây được không"

Tiêu Chiến làm bác sĩ lâu như vậy, lần đầu tiên cảm thấy tiêm kim truyền cũng là một thử thách lớn, nhìn đầu kim đâm vào mu bàn tay trắng nộn của cậu nhóc, tim của anh cũng thắt lại.

Tiêm xong kim truyền, cậu cũng an tĩnh hẳn, dựa vào vai Tiêu Chiến, Tiêu Chiến khoác áo của mình lên đùi cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ dỗ cậu.

Truyền xong nước, Tiêu Chiến tưởng cậu đã ngủ say, một tay vòng qua lưng ôm người vào lòng bế lên, bé con mơ mơ hồ hồ nhìn anh một cái, Tiêu Chiến thơm lên mắt cậu, thấp giọng nói: "Ngoan, em ngủ đi, anh bế em về phòng nghỉ."

Bé con cựa quậy một chút, vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mỉm cười, một tay ôm vòng qua lưng một tay vòng dưới chân bế bổng người lên.

Nghe tiếng thút thít bên tai, vừa ủy khuất vừa nũng nịu, không biết là tỉnh rượu hay chưa, giống như cún con vậy, khiến tim Tiêu Chiến như bị gãi đến tê tê.

Véo nhẹ mông cậu, cười mắng một câu. "Sâu rượu"

Phòng nghỉ trực ban của bệnh viện không phải phòng đơn, Tiêu Chiến vốn sợ còn người khác trong phòng lại phải giải thích, đẩy cửa phòng ra chỉ thấy Lưu Hải Khoan, liền yên tâm.

"Sao thế này?" Lưu Hải Khoan hôm nay kết thúc ca trực nửa đêm đầu. về phòng nghỉ thay áo Bloose chuẩn bị về nhà, còn chưa kịp mở cửa liền nhìn thấy Tiêu Chiến ôm bé con bước vào.

"Bé con không khỏe."

Tiêu Chiến sợ làm cậu tỉnh, cố ý thấp giọng trả lời.

Lưu Hải Khoan nào có còn dám ở đây làm bóng đèn, lập tức sắp đồ chuồn lẹ.

Tiêu Chiến thả cậu xuống giường đắp chăn cho cậu, lại giúp cậu tháo giày, nhìn từ mắt cá đến bắp chân trái dán chẳng chịt cao dán.

Trước giờ mỗi lần vết thương của Vương Nhất Bác tái phát, đều là Tiêu Chiến giúp cậu dán cao, rất ít khi dán đến mức như này.

Lần này chắc chắn rất đau

Trái tim giống như bị ai bóp chặt, đau đến mức hô hấp cũng khó khăn.

Bỗng nhiên người trong chăn cựa quậy, co chân giấu vào trong chăn, nghẹn giọng nói: "Anh đừng nhìn"

Tiêu Chiến nén xuống khổ tâm trong lòng, giả vờ thoải mái cười nói, "Tỉnh rồi?"

Bé con lại không nói chuyện nữa, Tiêu Chiến ôm cả người lẫn chăn. Người trong chăn run lên một cái, giống như chịu ủy khuất rất lớn vậy, chẳng mấy chốc liền nghe thấy tiếng khóc, dọa Tiêu Chiến sợ đến mức lập tức lôi người từ trong chăn ra.

"Bảo bối, sao vậy? Chân lại đau à? Hay còn chỗ nào khó chịu? Đừng khóc mà, nói ca nghe làm sao vậy."

Tiêu Chiến không dỗ còn ổn, vừa dỗ nước mắt còn nhiều hơn, Vương Nhất Bác hờn dỗi đẩy tay đối phương ra, tự mình lau những giọt nước mắt không nghe lời, làm thế nào cũng không lau hết, tức đến trực tiếp lườm Tiêu Chiến.

Khóc đến đỏ hoe cả mắt, đến lông mi cũng run lên, khuôn mặt nhỏ ướt thấm một mảng, Nhíu chặt chẳng mày như muốn nhẫn nhịn không cho nước mắt tuôn rơi. Khóe môi không nhịn được kéo trề xuống, càng nhìn càng ủy khuất.

"Anh từ sau không cần về nhà nữa...Anh vứt em ở đó đi!"

Bé con thút thít nói những lời kì quặc, giọng mũi nghèn nghẹn có thể thấy khóc lợi hại đến mức nào.

"Anh từ sau cũng không cần nói với em "Lần tới" nữa, Em không tin đâu!"

"Em sau này trẹo chân cũng không đi tìm anh nữa, anh bận việc của anh đi!"

"Em cũng không đợi anh ở cửa phòng phẫu thuật nữa, dù gì cũng có cô gái khác đợi anh ..."

Tất cả đều là lời tức giận, rõ ràng tủi thân đến khóc thảm như vậy rồi, vẫn còn mạnh miệng, giống như muốn nói "anh đi thích bé con khác đi, em về sau sẽ không gây phiền phức cho anh nữa".

Tủi thân cực kỳ

Tiêu Chiến mềm lòng rồi, hiểu rõ bệnh căn rồi thì cảm thấy rất tự trách, trách chính mình không về nhà, trách bản thân không để tâm mỗi câu nói của bé con. Việc về nữ y tá hôm đó bé con đã nói qua, chính mình chỉ coi như cậu càn quấy.

"Lại đây bé con, ca ôm ôm em."

Miệng nói nặng lời nhưng hành động lại ngược lại, đầu gối Vương Nhất Bác lết lết trên giường vài cái, leo vào lòng Tiêu Chiến, ngoan ngoãn thiếu mỗi nước kêu lên vài tiếng.

Tiêu Chiến ôm lấy eo cậu, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, nhắm mắt vào, ôm lấy cậu nhẹ nhàng lắc lư giống như dỗ trẻ con, "Bé ngốc của anh a~, cổ giúp anh đó là công việc của cổ, anh giao tiếp với cổ, cũng chỉ là vì công việc. Em quên anh thích em như thế nào rồi sao? Em chỉ cần nhảy một điệu nhảy, tùy ý lắc hai cái, anh liền bám đuôi em rồi."

"Đừng không vui nữa mà, họ nào có dễ thương như em chứ~"

"Anh chỉ thích một bé con là em thôi"

Thực ra khoảng thời gian này Tiêu Chiến cũng không phải không quan tâm đến Vương Nhất Bác, anh có nắm bắt tình hình của cậu từ phía Uông Trác Thành, cũng có mua hoa quả và đồ ăn vặt cho cậu, có giúp cậu gọi đồ ăn nhanh, chỉ là không hiểu sao lại thiếu mất việc chân bị thương, còn làm bé con khóc nữa.

"Nạ, Ca hôm nay trực ban buổi cuối, sắp tới xin nghỉ phép dài hạn"

"Tại sao chứ, đột nhiên lại nghỉ phép?" Vương Nhất Bác vẫn còn giận dỗi, nhưng nước mặt lại bị Tiêu Chiến dỗ quay trở lại.

"Phải chăm sóc bé con không có cảm giác an toàn nhà ta a~"

"Vậy...liệu có ảnh hướng công việc của anh không?"

"Ngốc ạ, không có gì quan trọng bằng em hết"

Nạ, ca ca anh đây, không có trái tim vĩ đại.

Trước tiên là bạn trai của Vương Nhất Bác, sau đó mới là một bác sĩ.

Em trước, sau đó mới là thế giới!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro