Chương 5.1:thiếu niên
"Đến đây là ra đường chính Viêm Lĩnh, đi bên nào ạ?" Cố Tầm chỉnh lại quần áo, thắt đai lưng hỏi.
Áo ngoài của Ma Tôn huyền sắc thêu kim văn bị hắn ném vào bên bờ suối, giờ đang mặc hai tầng thanh sam(áo lót) màu trắng và đai lưng màu đen thêu long văn(hoa văn rồng), càng tăng thêm vài phần khí chất thiếu niên .
"Trước tiên,ta sẽ đưa ngươi ra ngoài." Tây Từ cẩn thận điều tra hoàn cảnh chung quanh, nhỏ giọng nói.
"Ta không đi." Cố Tầm lẩm bẩm:"Ta muốn đi theo ngươi."
"Ngươi tự tiện chạy ra ngoài với ta , có có biết hậu quả như thế nào không?" Tây Từ dừng bước , xoay người hỏi.
"Ta nghĩ rồi." Cố Tầm không dừng lại, nhẹ nhàng đụng phải người đi trước, giống hắn đột nhiên ôm người ta, cũng giống như Tây Từ đang bị hắn ôm trong ngực.
Hắn vội buông tay, giảm bớt xấu hổ nói : "Ngươi là người tốt,nếu không đi theo ngươi, sẽ không có ai nguyện ý mang ta ra ngoài cả......"
Xung quanh thật an tĩnh,trừ bỏ âm thanh xào xạc của lá cây khi bị gió thổi vào thì không có âm thanh nào hết.
Không khí yên lặng đến kì lạ, Tây Từ ngẩng đầu nhìn cặp mắt đen láy,đôi mắt ấy ánh lên vẻ ủy khuất, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân của ai :"Ai ở đó?"Ánh mắt chứa ánh sáng xanh của quỷ tuần tra liếc sang đây.
"Có người tới!" Cố Tầm nhanh trí, nắm lấy tay Tây Từ , kéo vào lòng , nhẹ nhàng giấu người lên cây, lực tay hơi mạnh,vài cánh hao đào bị chấn động rơi xuống, bay vài vòng, rồi dừng trên vai Tây Từ.
Thân thể cao lớn của Cố Tầm hơi cúi xuống, che đi người kia , một tay nâng lên,ngón tay nhẹ nhàng quét cánh hoa trên vai Tây Từ.Lại giống như sợ vẫn còn hở chỗ nào đó,tiện tay che luôn đường nhìn của quỷ tuần tra .
Tây Từ kinh ngạc,đến giãy giụa cũng quên mất, chỉ trợn mắt nhìn người kia, trong ánh mắt lạnh lẽo ấy,pha một chút ánh trăng,còn có một tia hoảng sợ.
Tư thế của hai người lúc này có chút ái muội(không rõ ràng), trán giống như gián vào nhau, hô hấp gần kề, nếu yên tĩnh thêm một chút,đến tiếng tim đập cũng nghe thấy......
Tây Từ như thế nào, Cố Tầm không biết, nhưng hắn biết tim mình đập lỡ một nhịp.
Nhưng cảm giác này cũng không kỳ lạ,là một người bình thường, đặc biệt là một nam nhân bình thường, nhìn thấy một người xinh đẹp khác , không rung động mới kỳ quái.
Đương nhiên, Cố Tầm cảm thấy mình không thể nào rung động, hắn chính là thẳng nam cứng như sắt!
Cố Tầm tự an ủi mình để giảm bớt xấu hổ, đè thấp thanh âm xuống, có vẻ có vài phần khàn khàn, trầm thấp dễ nghe nói "Có người tới, ta che cho ngươi."
Ánh mắt Tây Từ phản chiếu ánh sáng trong trẻo nhìn hắn, không nói gì, rũ mắt lẳng lặng phối hợp.
Được người kia cho phép, đầu Cố Tầm hơi nghiêng một chút,hơi thở cọ qua gương mặt trắng nõn lại mang chút hồng hồng của Tây Từ, cuối cùng dừng ở tai người kia.
Tiên nhân trắng như ngọc này,bây giờ chóp tai hơi đỏ, khóe môi Cố Tầm câu lên một chút, thì thào bên tai người kia:"Yên tâm, chỉ là quỷ tuần tra bình thường, không nhận ra ta là giả đâu"
"Hư......" Tất nhiên ánh sáng xanh trong mắt quỷ tuần tra tối sầm lại, nhìn thấy Ma Tôn, lập tức nhẹ tay nhẹ chân rời đi , sau cùng còn thì thầm với nhau " Vạn hạnh may là không quấy rầy chuyện tốt của chủ thượng ."
Tiễn bọn quỷ tuần tra đi rồi, Cố Tầm như cái lò xo bật dậy, gãi gãi ót, mi mắt cong cong, cười cười đắc ý:"Thực xin lỗi...... Lại mạo phạm ca ca rồi......"
"Không sao." Tây Từ tách ra khỏi người kia, đi về phía trước một cách tự nhiên nhất.
Tây Từ đi đến, nhưng Cố Tầm không thích hắn lại đi cứu những người vô can kia, mục đích đạt được, đây là thời điểm kết thúc trò chơi rồi.
Lồng đèn trên Viêm Lĩnh được thắp sáng, Cố Tầm lựa chọn một phương thức lãng mạn—— một chiếc đèn Khổng Minh trên trời rơi xuống trước mặt Tây Từ , Tây Từ nhặt lên,trên có một bức thư ——【 ngươi đã đến rồi? 】
Theo đó liền nghe được tiếng bước chân của một đoàn người sắp đuổi tới, Tây Từ cảm giác từ xa xa,có 99 người , chắc chắn là đuổi theo sau thiếu niên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro