Chương 4.2
Vừa nãy rơi xuống nước, bọt nước bắt lên, một giọt rơi xuống trên môi ai kia.
【 Tích! Giá trị linh lực +10. 】
Đúng là hắn. Trách không được đẹp như vậy .
Cố Tầm có lẽ bị xem là người đầu tiên hôn kẻ lông mày nhíu chặt kia ,đột nhiên hắn nâng bàn tay, dùng lòng bàn tay lau đi khóe môi dính nước .
【 Tích tích! Giá trị linh lực +50. 】
Quả nhiên là người có linh lực mạnh mẽ nhất , mới sờ một chút đã cho nhiều điểm như vậy.
Nhưng Cố Tầm hơi rụt rè, hắn biết Tây Từ, cứng chọi cứng không được, phải mềm mại, Cố Tầm hơi rũ ánh mắt để thêm phần e lệ, hắn nhếch môi nói, "Dẫn ta đi......"
"......" Tây Từ tức giận tai đỏ bừng, vừa nãy còn bình tĩnh phán đoán người này rốt cuộc có phải Ma Tôn hay không,bây giờ thì có chút bực mình , cắn răng nói một câu, "Đăng đồ tử."
(Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc (một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa). Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc. )
Rất có ngạo khí, Cố Tầm không đứng đắn ôm eo người kia, nghe tiếng giá trị linh lực không ngừng lên tới 300 rồi, trong lòng lại nghĩ —— người này ăn chay lớn lên sao? Gầy như vậy ? Eo nhỏ thon thon một tay có thể ôm hết.
Tây Từ đang ở Diễm Lĩnh, nếu dùng pháp trấn yêu chắc chắn sẽ rút dây động rừng.Y cảm thấy phiền đẩy hai tay đang ôm mình của người kia ra.
Cố Tầm cao hơn Tây Từ , cũng khoẻ hơn ,vết thương cũ của Tây Từ còn chưa khỏi, giãy giụa như thế, đối với Cố Tầm mà nói, không khác gì cào ngứa.
Nhưng cào ngứa này khiến người thoải mái, Cố Tầm như bị điện giật, tay hơi hơi buông ra , để người trong lòng ngực giãy giụa.
Tóc Cố Tầm ướt một nửa, tán ra dưới nước, làn da trắng như ngọc , lại không giống nữ.
Nguyên chủ này thật có phúc, dáng người thực đẹp, đến hiện đại chính là loại người mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có da có thịt .
Trong lúc Tây Từ giãy giụa gian vô tình nhìn xuống nước.
Tuy đều là nam tử, nhưng mà bị ôm như vậy thật không ra thể thống gì , thật mất phong độ.
"Ngươi đừng cọ loạn mà." Cố Tầm kéo eo Tây Từ lại gần, xiêm y ướt sũng lại sát gần thêm, giọng hắn khàn khàn, tiến đến bên tai người kia, "Cọ ra lửa thì ngươi phải chịu trách nghiệm ......"
"Đăng đồ tử!" Tây Từ trước nay luôn là người trên cao, tuy rằng tuổi hơi lớn một chút, nhưng loại việc như thế này thì đây là lần đầu tiên y gặp được, y tức giận, đến phong thái bình thường cũng quên, tức giận đến mức khuông mặt quanh năm vô cảm giờ nhíu chặt lại.
"Ngươi trốn sau cây nhìn lén ta tắm rửa." Cố Tầm nghiêng đầu cười : "Hai ta ai mới đăng đồ tử a?"
"Ta vẫn không có nhìn lén!" Tây Từ thật sự không hề nhìn lén người ta tắm rửa, chỉ là vừa rồi cảm giác được khí tức(hơi thở) Hoa Âm, liền đuổi theo đến đây, vừa lúc nhìn thấymột màn ái muội của hai người kia ......
"Tức là ngươi trắng trợn nhìn ta tắm?" Cố Tầm không có ý tốt nhắc nhở.
"......" Tây Từ chưa bao giờ cùng người khác cãi cọ,hiện tại hoàn toàn không có lời nào để nói.
Hoa Âm là người được sủng ái nhất nửa tháng trước,bây giờ lại thấy Ma Tôn mặc kệ mình cùng một người không biết là ai ve vãn đánh yêu , không kìm được thở dốc.
Hung tợn liếc xéo Tây Từ phất tay áo bỏ chạy.
Người kia vừa rời đi, Cố Tầm lập tức buông tay, mới vừa rồi vẻ mặt tà mị lập tức biến mất, Ma Tôn tu luyện từ sớm, cho nên khuôn mặt vẫn luôn là bộ dáng thiếu niên,một động tác như thế, giống như chó săn, thanh âm mang vài phần ý tứ hối lỗi: "Xin lỗi...... Mạo phạm."
"Không có việc gì." Tây Từ chỉnh lại đai lưng, đi ra trong nước.
Cố Tầm lập tức tìm chỗ bám ghé vào tảng đá bên bờ , cao giọng hỏi""Mỹ nhân phải đi sao?"
"......" Tây Từ vỗ vỗ ống tay áo xoay người, "Vừa nãy người kia trở về, chắc chắn tra ra nơi ở của ta. Ngươi không phải là Ma Tôn,cũng không phải là người ta cần tìm."
"Ngươi sao biết ta không phải là Ma Tôn?" Cố Tầm hỏi, cánh tay trắng nõn cân xứng ở dưới ánh trăng có phần lóa mắt.
Ánh mắt Tây Từ theo bản năng tránh đi chút, "Đôi mắt của ngươi...... đã nói lên sự thật"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro