Chương 2.4
Nửa tháng trước, Tây Từ đã đơn độc quyết chiến với quyết chiến Dương Bắc Ma Tôn trên đỉnh Diễm Lĩnh , khi đó công lực Dương Bắc Ma Tôn đã đột phá tầng thứ mười , làm sao y đánh thắng được, Huyền Hạc cũng không dám nghĩ.
Nhưng Tây Từ khi trở về, chỉ ở trong phòng tĩnh dưỡng ba ngày, rồi lại rời núi, đi phát lương thực cho ngũ đại địa , tu bổ kết giới.
Y đau không nói, khổ cũng không nói với ai.
Y nếu không gục ngã, không ai biết y phải chịu đựng bao nhiêu.
"Hắn sẽ rút binh thôi." Tây Từ trấn an nói, "Nghỉ ngơi sớm đi."
Tây Từ một đêm chưa ngủ, suy nghĩ về năm châu bốn biển , nhìn hai phong thư dán hoa đào trong tay , cảm giác có chút kỳ quái —— Dương Bắc Ma Tôn bị làm sao vậy?
Trong khoảng thời gian y tĩnh dưỡng, vừa tỉnh dậy liền nghe nói ngoài kia có một kẻ kì dị.
Rõ ràng là thiếu niên, vì sao phải vào ma đạo?
Còn có Vạn Nhân Phần, loại này từ xưa rất ít người dám dùng vì nó là loại thuật pháp âm hiểm, vì sao đột nhiên xuất hiện?
Có quá nhiều điểm nghi vấn ở đây.
Thời điểm Tây Từ đâm Dương Bắc, kỳ thật hắn là có thể đánh trả.Nhưng mà...... Dương Bắc nhìn hắn cười , thế mà lại thả hắn đi.
Liên hệ mọi việc của hôm nay, Tây Từ càng không rõ rốt cuộc mình đã quên cái gì.
Ngày thứ hai khi trời vừa hửng sáng, đã có thông báo vang lên ——
"Cửu Ung chưởng môn Ung Cùng Trung thỉnh an thần quân!"
"Vãn Đại sơn chưởng môn Hồng Luyện thỉnh an thần quân!"
"Lạc Phạn môn chưởng môn Thanh Hà đạo trưởng thỉnh an thần quân!"
Từng tiếng thông báo Tự Tiên môn truyền vào bên trong, Huyền Hạc dựa vào cạnh cửa,phun cỏ dại ngậm trên miệng sang bên cạnh, hướng cửa hô to: "Sư tôn,người *đăng tam bảo điện tới!"
*lấy ý trong câu Vô sự bất đăng tam bảo điện: không có việc thì không đến gõ cửa.
Tây Từ mới vừa cho chim ăn xong, đi đến tiền điện còn chưa kịp sửa sang lại y phục, áo bào trắng dính bùn đất,nhưng tiên khí lại không giảm nửa phần.
Lúc đến đó,nội điện còn đang nói chuyện trên trời, hắn lễ phép đứng ở cạnh cửa,đợi đám người nói cho hết lời.
"Hải Long Vương vì sao không phái người tới?" Ung Cùng Trung hỏi.
"Chắc là kiếp nạn của hắn sắp đến rồi, toàn bộ biển xanh đều vội vàng tránh thiên kiếp." Thanh Hà đạo trưởng đánh giá Cửu Tiêu điện, vẫn là bộ dáng cũ, gạch bằng bạch ngọc , không nhiễm một hạt bụi.
"Nhanh như vậy đã 500 năm?" Hồng Luyện cảm thán, "Thu năm nay thật nhiều chuyện."
"Sư tôn?" Huyền Hạc hái được một mẻ trái cây mới để chiêu đãi khách nhân, nhìn thấy Tây Từ ngoài cửa hô một tiếng.
Mọi người nghe tiếng, lập tức vọt tới ngoài cửa.
Người nghênh đón trước tiên là Ung Cùng Trung, hắn mang theo mấy đệ tử, cũng mang theo không ít lễ(quà cáp), giao cho Huyền Hạc đứng ở phía sau Tây Từ, giải thích: "Đều là đồ bổ tốt nhất , chúc thần tôn phúc trạch vạn năm(có phúc nhiều năm?)."
"Ha,ngươi thừa tiền sao?" Huyền Hạc xốc một góc hộp quà lên, bên trong là dược liệu hơn một ngàn năm khó gặp , hắn một lần nữa khép lễ lại, nhướng mày nhìn người: " Nhiều tiền như thế sao không quyên góp ít lương thực cho năm châu?"
"......" Ung Cùng Trung liếc mắt không thèm để ý đến cậu
"Thần quân, chúng ta không phải tới đây để thăm người thân, không giống Ung Cùng huynh mang theo lễ." Thanh Hà đạo trưởng là một người vui vẻ(hề hước :')), trước khi thành tiên làm đồ tể, sau lại,bỏ nghề đồ tể tu luyện thành tiên. Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Lần này khắp nơi gặp nạn, mong rằng thần quân có thể ra tay tương trợ."
"Thanh hà, ta nhớ rõnăm đó thời điểm ngươi quyết định nhập đạo nói với ta,để chuộc tội sát sinh, nguyện trông coi cổ đèn vạn năm." Tây Từ liếc mắt nhìn người kia, cũng là ôn hòa, thấy không rõ cảm xúc, "Ngươi còn nhớ rõ?"
"...... Đương nhiên là nhớ rõ!" Tây Từ không trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, Thanh Hà đạo trưởng biết lời nói của y có ẩn ý, tay hơi hơi siết chặt phất trần, "Thần quân đây là có ý tứ gì?"
"Ý tứ của ta, ngươi đương nhiên hiểu rõ." Tây Từ không làm rõ chân tướng, hiện tại loạn nhân tâm, rối rắm là ai đúng ai sai cũng không thể giải quyết mâu thuẫn, chỉ làm cho gia tăng tranh chấp, y nhắc nhở: "*Lâm tự loạn, phong đương tới."
(Lâm tự loạn, phong đương tới:nếu người chung một thuyền tự đấu đá lấn nhau thì kẻ xấu sẽ đến )
Thanh Hà đạo trưởng nghẹn họng trong giây lát, hắn cũng thấy mệt với chân lý này.
Tây Từ dã thiết lập kết giới phía trước năm châu có thể chống đỡ ma binh đến khi các tiên môn phái người đến cứu viện, chỉ là......
"Thần quân, nếu ngươi cái gì cũng biết, việc đã đến mức này , ngươi cũng không quan tâm sao." Thanh Hà đạo trưởng có phần thẹn quá hoá giận.
"Đương nhiên ta có quan tâm."Vẻ mặt Tây Từ luôn luôn ôn hòa, ngữ điệu ôn nhuận dễ nghe, lại không mang theo nhiều cảm xúc, nói chuyện luôn lộ tiên khí.
"Ở trước mặt thần quân sao ngươi vô lễ như vậy?" Hồng Luyện đẩy tay Thanh Hà đạo trưởng, chắp tay thỉnh lễ y rồi mới nói, " Ma đầu kia thật có gan làm càn, dám khởi động Vạn Sinh kiếp,hoàng thất năm châu nhiều mạng người như vậy , đều bị đem tế trời! Mong rằng thần quân ra tay, trợ chúng ta thu phục ma đầu kia!"
"Còn mong thần quân trợ chúng ta thu phục ma đầu kia,đánh tan hết xương thịt linh hồn(linh thức cốt nhục), đem tế thiên hạ thương sinh!" Ung Cùng Trung phụ hoạ.
Giúp bọn họ?Đã bao lâu Tây Từ không chiến đấu một mình rồi?
Huyền Hạc ở một bên ăn hết rổ trái cây, nghe không nổi nữa: "Đây là việc của đám các ngươi tại sao phải chờ đợi sư phụ ta? Lúc xảy ra chuyện không biết các ngươi ở đâu, nếu không phải sư tôn nhà ta ra tay, ngươi cho rằng ba tòa tiên sơn của các ngươi còn có thể ở trên đó sao?"
"Huyền Hạc! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử của thần tôn, muốn nói gì thì nói."Năm đó khi Thanh Hà đạo trưởng thượng qua cầu Thanh Lăng tìm kiếm thuật,hắn đã chỉ ra rõ ràng ,đột nhiên xuất hiện một con hạc bí ẩn, chấm hắn trượt, hắn nhớ rõ chuyện này suốt 300 năm.
"Sao chúng ta có thể không làm gì cả? Tiên môn nào không phái đi mấy ngàn đệ tử? Chúng ta cũng đã phái đi, nhưng tên ma đầu kia thảm sát vô tội vạ, làm gì còn người nào sống sót?"
"Chúng ta không ra binh cũng là xem xét thời thế hạ kế sách tạm thời." Ung Cùng Trung phụ họa.
Tây Từ không nói lời nào, lẳng lặng đứng ở một bên, nghe bọn hắn nói, nghe bọn họ cãi nhau đủ rồi, mới nói:"Một trăm ngày." Tay y giấu trong tay áo, hơi hơi co lại rồi buông ra, ánh mắt phóng ra xa, thanh âm nhu hòa, "Cho ta 100 ngày, thiên hạ này sẽ thái bình."
Nhưng mà, còn chưa chờ hắn làm thiên hạ thái bình, đã có người làm thiên hạ không yên ổn.
Tây Từ xiết bức thư trong tay ——
【 tiên quân, chúng ta chơi một trò chơi, được không? 】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro