Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Thế mà lại hơi đẹp

Nhậm Giang Lâm nhíu mày hất tay Tiêu Việt ra, bước ra ngoài, "Không sợ."

Tiêu Việt vội vàng đuổi theo, cười hì hì kề sát mặt vào, "Vậy vừa nãy sao anh bảo tôi ngậm miệng? Ông chủ lớn à, anh sợ thật rồi đúng không?"

"Hơn nửa đêm, giơ tay không nhìn thấy năm ngón, cậu nói chuyện này để làm gì."

"Ha ha, chuyện ma không kể trong đêm tối thui thì kể lúc nào? Lúc này mới kích thích."

"Kích thích?" Nhậm Giang Lâm dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Việt, "Vậy tôi hỏi cậu, vừa rồi cậu định nói trong tòa nhà này làm sao?"

"Còn làm sao nữa, nghe nói từng có người chết chứ sao."

Chuyện này hắn biết được trong lúc vô tình nghe đồng nghiệp nữ nói chuyện phiếm, nói là tòa nhà về đêm rất âm u, cũng không dám ở lại quá muộn.

Chẳng qua hắn cảm thấy không có gì, con người đều có sinh lão bệnh tử, chết cùng lắm là từ một cơ thể sống biến thành vật chất mà thôi, không có gì phải sợ.

Đi đến cửa thang máy, Nhậm Giang Lâm nhấn nút hướng xuống, cười như không cười nhìn sang Tiêu Việt, "Vậy tôi nói kể cậu chuyện kích kích hơn."

"Quả thật tòa nhà này từng có người chết, nhưng là tự tử."

"Tự tử?"

"Đúng, treo cổ tự tử."

Thang máy có nguồn điện dự phòng, cho dù cả tòa nhà mất điện cũng vẫn có thể sử dụng được. Nhìn con số nhảy trên cửa thang máy, Nhậm Giang Lâm nói: "Tiêu Việt, cậu có biết người treo cổ tự tử sau khi chết sẽ trông như thế nào không?"

Tiêu Việt híp mắt lại, "Như nào"

"Mắt lồi ra, miệng mũi trương lên, lưỡi thè lè, mặt sưng vùn, phóng uế không kiềm chế."

"Ting", thang máy đến tầng hai mươi sáu, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Nhậm Giang Lâm nói tới đây thì dừng một lát, nhìn Tiêu Việt rồi chỉ lên trần thang máy, yếu ớt nói: "Lúc ấy, người kia treo cổ trong thang máy này... Cửa thang máy mở ra, đôi chân lắc lư giữa không trung..."

Thấy vẻ mặt Tiêu Việt trở nên phức tạp vặn vẹo, Nhậm Giang Lâm vừa nãy bị Tiêu Việt trêu cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

Học Tiêu Việt cười xích lại gần, Nhậm Giang Lâm hỏi: "Cậu sợ rồi."

"Sợ rồi."

Thấy Tiêu Việt cúi đầu, run nhè nhẹ, Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười, "Vậy lúc nãy cậu..."

Nhưng vẫn chưa nói xong, mắt anh đột nhiên bị người trước mặt che kín, trước mắt tối đen, Nhậm Giang Lâm giật thót, vội vàng kéo tay Tiêu Việt xuống.

"Cậu làm gì vậy!"

Nhưng đang nói lại thấy người trước mắt bắt đầu cười ha ha, nào có dáng vẻ sợ hãi.

"Phì ha ha ha ha ha ha ha... Ông chủ lớn ơi, xem ra anh sợ thật, ha ha ha..."

Nhậm Giang Lâm nghiêm mặt, buông tay Tiêu Việt ra, quay người nhấn lên nút thang máy lần nữa. Đến khi thang máy lại mở ra, anh không nói hai lời đã bước vào.

Tiêu Việt thấy Nhậm Giang Lâm đi vào liền đóng cửa, vội vàng sải bước chen vào trước khi cửa đóng lại.

"Ê ê, tôi chỉ đùa tí thôi mà..."

Thấy Nhậm Giang Lâm phớt lờ mình, Tiêu Việt sờ mũi: "Này Nhậm Giang Lâm, anh vừa nói thật đấy à? Thật sự có người treo cổ trong thang máy này?"

"Sao người nọ lại nghĩ quẩn vậy, chọn chỗ nào không được, chọn chỗ này muốn cho người khác không dám đi thang máy hay gì... Ê, ông chủ lớn người kia là nam hay nữ?"

Tiêu Việt cứ líu lo không ngừng nói chuyện, lỗ tai Nhậm Giang Lâm bị làm cho kêu ù ù, muốn bỏ qua cũng khó, anh khẽ thở dài một tiếng, "Là phụ nữ."

Nghe được câu trả lời, Tiêu Việt mới cười, "Lúc đó anh vừa hay nhìn thấy?"

"Đúng, vừa khéo hôm đó tôi đến đây có việc."

"... À."

Lúc này Tiêu Việt mới nhận ra vừa nãy mình đùa kiểu này hơi quán chớn. Hắn không tận mắt nhìn thấy nên không cảm thấy gì, nhưng người này lại nhìn thẳng vào cảnh tượng đó, ai có thể biết được cảm giác của người trong cuộc là gì?

"Ting", thang máy đến tầng một, lời xin lỗi Tiêu Việt muốn nói bị nghẹn trong miệng.

Vỗ vỗ mặt, hắn cầm tay Nhậm Giang Lâm,cười nói: "Đi thôi ông chủ lớn, đã nói là ăn khuya rồi."

"Tôi đã bảo tôi không đói."

Tiêu Việt nào quan tâm nhiều như thế, kéo người đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Đúng rồi, anh ăn được cay không?"

Nhậm Giang Lâm liếc nhìn bàn tay bị Tiêu Việt nắm lấy, nhắm mắt lại từ bỏ việc giãy ra, "Có thể ăn một chút."

...

Lần trước ăn cơm với Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt đã nghĩ người đàn ông ăn cơm vô cùng nho nhã lễ độ này, nếu ngồi bên đường ăn xiên sẽ như thế nào. Lúc đó hắn không nghĩ ra được, mà bây giờ hắn cũng không ngờ sẽ trông như thế này.

Hắn chẳng ngờ người đàn ông đĩnh đạc cao quý này ngồi bên đường sẽ trở nên mất tự nhiên, gương mặt khôi ngô đột nhiên đỏ bừng, đôi mắt sâu xa đen láy tràn đầy ánh nước, cánh môi màu nhạt kia giống như thoa một lớp son đỏ ửng.

Thế mà, hơi đẹp...

"... Không phải anh nói mình có thể ăn cay sao?"

Nhậm Giang Lâm không kịp đáp lời, cầm lấy bia lạnh bên cạnh tu ừng ực mấy ngụm, nhưng làm vậy cũng vẫn không thể làm dịu cảm giác nóng rát châm chích trong miệng. Anh thở ra từng hơi lạnh, nước mắt sắp chảy ra đến nơi.

Thấy cổ Nhậm Giang Lâm cũng bắt đầu đỏ lên, Tiêu Việt vội hỏi: "Có phải anh bị dị ứng không? Sao tôi cảm thấy cả người anh đỏ lên rồi?"

"Không phải." Nhậm Giang Lâm mím môi, thở ra hơi lạnh: "Tôi không ngờ cay thế này."

"Như này vẫn cay?" Tiêu Việt kinh ngạc: "Tôi gọi hơi cay mà!"

"..." E là người ở vùng khác nhau có cách hiểu khác nhau về vị cay, Nhậm Giang Lâm lắc đầu, "Chủ quán là người Tứ Xuyên phải không?"

"Đúng rồi, nơi này là Triệu Viên Viên dẫn tôi đến, mùi vị xiên nướng rất chính tông." Thấy Nhậm Giang Lâm ngoài đỏ lên thì không có phản ứng gì khác, Tiêu Việt nhìn chằm chằm mặt Nhậm Giang Lâm: "Anh vẫn ổn chứ? Tôi bảo bà chủ nướng vài xiên không bỏ cay cho anh."

Nói đoạn, hắn quay đầu nói với bác gái bên kia: "Bà chủ ơi, nướng thêm ít thịt, đừng bỏ ớt."

"Nhưng không bỏ ớt ăn không ngon đâu." Bác gái trả lời bằng tiếng Tứ Xuyên, "Bỏ một chút xíu được không?"

"Không cần đâu, bạn cháu không ăn được."

"Vậy được, tôi nướng chín mềm hơn cho các cậu, để tí bột hoa tiêu(*), cái đó thơm."

Đợi bác gái nói xong, Tiêu Việt mới quay đầu lại: "Triệu Viên Viên là người Tứ Xuyên nên thường tới đây."

"Triệu Viên Viên?" Đợi vị cay từ từ giảm xuống, Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt hỏi: "Là cô gái tóc dài trong nhóm à?"

"Đúng."

"Tôi cứ tưởng cô ấy là bạn gái cậu."

"Hả?" Tiêu Việt nuốt thịt trong miệng, kinh ngạc nói: "Sao anh lại nghĩ vậy?"

"Thấy các cậu rất thân."

"Cô ấy là lớp trưởng, cô ấy thân với tất cả bọn tôi." Tiêu Việt cười một tiếng hờ hững.

"Tôi còn tưởng là cô ấy thích cậu."

"Sao có thể."

Nói đến đây, bà chủ bưng thịt đã nướng chín lên, Tiêu Việt nhận lấy đưa cho Nhậm Giang Lâm, "Nào, ăn cái này đi, cái này không cay."

Nhậm Giang Lâm nhận lấy, "Cảm ơn."

"Cảm ơn gì, mau nếm thử hương vị đi." Thấy Nhậm Giang Lâm cắn một miếng, Tiêu Việt hỏi: "Sao rồi?"

"Hương vị rất ngon."

"Ha ha, vậy là tốt rồi."

Nhìn Tiêu Việt gẩy gẩy máy tóc rối, Nhậm Giang Lâm hỏi: "Vậy bạn gái cậu đâu?"

"Không có người này, con gái làm công nghệ đều không ưng."

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, cười một tiếng không nói gì.

Sạp hàng ăn khuya gần khu dân cư, lại thêm hương vị chính tông, những người thích cay nghe danh mà đến càng nhiều. Một giờ khuya, gió lạnh càn quấy, quán ăn nhỏ vẫn đông người ngồi.

Có đôi người yêu ngồi bàn bên cạnh, cô gái đang thảo luận phim truyền hình, phim điện ảnh hot nhất hiện nay, đương nhiên cả ngôi sao nổi tiếng nhất hiện nay, Thư Dụ.

"Nhưng anh nghe nói anh ta đồng tính luyến ái thì phải?"

"Ai nói?"

"Không phải trên Tianya(*) bóc phốt anh ta được sếp tổng một công ty bao nuôi sao?"

(*) Tianya Club là một trong những diễn đàn Internet phổ biến nhất ở Trung Quốc

"Anh nói tổng giám đốc của Nhậm thị?"

"Đúng rồi."

"Thật ra khỏi cần anh nói, nếu được sếp tổng này bao nuôi em vẫn rất có thể chấp nhận." Cô gái cười: "Bởi vì nghe nói tổng giám đốc Nhậm rất đẹp trai."

Đoạn đối thoại bên kia Tiêu Việt nghe không sót câu nào, không nhịn được nhìn Nhậm Giang Lâm thấp giọng nói: "Anh còn nói tôi, tôi vẫn chưa hỏi anh và Thư Dụ kia như nào rồi?"

"Vẫn ổn." Nhậm Giang Lâm tùy ý gật đầu một cái.

"Hôm đó tôi đụng phải anh ta trước cửa phòng làm việc của anh..."

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt, gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

"Bởi vì tôi biết anh thích anh ta nên tôi đã cẩn thận quan sát một chút."

Nhận Giang Lâm nhìn Tiêu Việt: "Quan sát được gì?"

"Trông rất bình thường, là một anh chàng đẹp trai, cũng không dẹo, sao anh lại thích anh ta?" Tiêu Việt nói tới đây thì nhấp một hớp bia, bia mát lạnh theo yết hầu trượt vào bụng, kích thích Tiêu Việt rùng mình một cái, "Shh... mẹ nó đã quá."

"Dẹo?" Nhậm Giang Lâm không nhịn được cười: "Cậu cảm thấy tôi thích loại... dẹo kia?"

"Chẳng lẽ không phải?" Tiêu Việt ăn xiên thịt dê, vừa nhai vừa nói: "Nếu không thì sao anh lại thích đàn ông."

Nhậm Giang Lâm đang uống bia bị sặc một cái, ho một lúc lâu mới nói: "Chắc mỗi người có sở thích của riêng mình."

"Anh thích kiểu như anh ta?"

"Coi như vậy đi."

"Bao nhiêu là ngôi sao, sao anh thích kiểu như anh ta?"

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt: "Nói vậy, có ngôi sao cậu cảm thấy đẹp?"

"Tôi không biết nhiều ngôi sao, nhưng thật sự có một ngôi sao sẽ cảm thấy cũng được, hình như tên Đới Tinh Hi, dáng người rất gợi cảm."

"Đới Tinh Hi, mắt nhìn tốt đấy," Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, "Cậu thích dáng người gợi cảm?"

"Bình thường thôi, là đàn ông ai chẳng thích."

"Vậy à." Nhậm Giang Lâm gật đầu.

Không biết tại sao, hai người im lặng một lúc, bầu không khí kỳ lạ bắt đầu lan tràn.

Một lúc sau, Tiêu Việt mới lên tiếng: "Anh còn muốn ăn gì không?"

"Không cần."

Tiêu Việt gật đầu, gọi bà chủ ra thanh toán.

Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt dùng tay áo lau miệng, chẳng biết tại sao hơi muốn cười.

"Tiêu Việt." Nhậm Giang Lâm gọi.

"Sao vậy?"

"Thứ tư, ngày mười bốn giải trí Võng Thiên sẽ mở cuộc họp thường niên của công ty, bên Hạo Thiên tôi cũng sẽ sắp xếp mở cuộc họp thường niên luôn. Đến lúc đó cậu cũng tới đi, chắc cũng rất vui đấy."

"Ngày lễ tình nhân?"

Nhậm Giang Lâm cười, "Đúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro