Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Trao Quyền


Mà bây giờ cái kẻ thầm mến bức ép đang ngồi dưới máy điều hòa thổi gõ chữ, tại thời điểm bụng kháng nghị mới nhớ đến thức ăn mình gọi bên ngoài.

Cầm lấy điện thoại bên cạnh bấm gọi cho tiệm cơm bên ngoài.

"Alo, chào quý khách." Sau khi điện thoại thông truyền đến lời chào hỏi lễ phép.

"Tôi ở tòa nhà f Ngự Cảnh Loan, đồ ăn mang về đã có chưa?" Sở Tô nhìn đồng hồ, bây giờ là 12:15, từ lúc lần đầu gọi đã trôi qua hơn 50 phút đồng hồ, cậu gọi đồ ăn bán ngoài gần chỗ ở, tuy rằng cuối tuần nhiều người, nhưng theo lý thuyết cũng không đến mức lâu như vậy đi.

"A, thật ngại quá!!" Đối phương vừa nghe vội vàng xin lỗi, "Hôm nay cuối tuần trong tiệm có chút bận rộn, tôi hiện tại đã đến tiểu khu của ngài, bất quá tiểu khu có chút lớn, tôi tìm đến có chút khó khăn..." Thanh âm đối phương tuổi còn rất trẻ, trong sang sảng mang theo tia khổ não không rõ ràng.

Sở Tô nghe xong từ trên ghế đứng lên, đi tới ban công nhìn về phía bên dưới, một bên cùng đối phương nói, "Từ cửa hông đi đến có một suối phun nhìn thấy không, bên trái suối phun đếm qua tòa thứ ba."

"Bên trái.... Tòa thứ ba.... A! Thấy được rồi!"

Sau khi cúp điện thoại, Sở Tô hết sức vì nhân viên đưa đồ ăn mù đường thắp một ngọn nến....

Rất nhanh chuông cửa liền vang lên, Sở Tô đi tới từ trên cửa mắt mèo thấy được một người đội nón lưỡi trai, cầm theo một hộp thức ăn đứng ở bên ngoài, tay động một cái mở cửa.

Sau khi mở cửa nghênh đoán cậu chính là khuôn mặt tươi cười của đối phương và hộp thức ăn đưa đến tước mặt, "Thực ngại quá để cho ngài đợi lâu, đồ ăn này là của ngài."

Sở Tô tiếp nhận hợp thức ăn, vừa định từ hộp trên tủ giày lục tiền lẻ thối cho đối phương, chợt nghe đến thanh âm đối phương mang theo kinh ngạc gọi tên cậu.

"Sở Tô? Cậu là Sở Tô ban ngoại ngữ?!"

Bởi vì một câu nói này, tay của Sở Tô ngừng lại, giương mắt nhìn về phía đối phương, chạm vào trong mắt chính là kinh hỉ nhợt nhạt lóe lên trong mắt đối phương, bất quá Sở Tô tự động cho là mình nhìn lầm rồi, bởi vì cậu cũng không nhận ra người này.

"A, đã quên tự giới thiệu mình." Đối phương thấy Sở Tô bình tĩnh nhìn mình, không khỏi cười cười, "Tôi là Nguyên Lãng, cùng học một trường với cậu, đồng thời từng học chung một khóa học, bất quá cậu có thể không nhìn thấy tôi."

"Ác." Sở Tô gật đầu, nói câu "Xin chào". Nói xong từ trong hộp lấy tiền ra đưa cho hắn.

Đối phương lại không có nhận, chỉ là khoát tay một cái nói, "Quên đi, một phần cơm mà thôi, không nghĩ tới ở đây gặp được cậu, coi như mời cậu."

Sở Tô nhíu lại chân mày không thể nhận ra, đối lời của hắn cũng không đồng ý. Vì vậy đem tiền hướng trong tay hắn bỏ vào, "Cảm ơn, không cần." Sau đó chuẩn bị mang bữa trưa trở vô nhà lại thấy đối phương còn đứng ở cửa.

"Cậu còn có việc sao?" Sở Tô hỏi.

Nguyên Lãng cười cười, nhìn cậu nói, "không sao, lần này đưa đến hơi trễ, lần sau tôi đưa cho cậu trước tiên."

"Cậu đang đi làm?"

"Không tính là vậy, đó là tiệm cơm nhà tôi, lúc cuối tuần tôi rãnh rỗi đến giúp một chút."

"Ác." Sở Tô gật đầu, nói câu gặp lại, liền đóng cửa lại, mặc dù đối phương nói là cùng trường, bất quá cậu và đối phương cũng không quen biết, chính cậu cũng không có thói quen cùng người xa lạ tán gẫu chuyện nhà.

Cùng Sở Tô bất ngờ gặp nhau khiến cho nhịp độ cước bộ Nguyên Lãng trở về đều mang theo nhẹ nhàng, vừa vào nhà ăn nhỏ nhà mình liền để cho Cha Nguyên Nguyên Giang Hoài cảm nhận được hắn sung sướng, không khỏi mở miệng gọi hắn lại.

"Nhóc con, con vui cái gì ni?"

Nguyên Lãng dừng lại, liếc mắt nhìn cha, cười hì hì nói, "Tiểu khu mới vừa đi đưa đồ ăn là bạn học cùng trường của con, aiz, cha, sau này giao đồ ăn tòa f Ngự Cảnh Loan để cho con bao đi."

Nghe vậy Nguyên Giang Hoài khiêu mi, khó có được con trai mình để bụng như vậy, nhân tiện nói, "Chẳng lẽ đối phương còn là một nữ sinh xinh đẹp?"

Ừm? Trong đầu Nguyên Lãng hiện lên gương mặt Sở Tô cho dù không có biểu tình nhưng vẫn là biểu cảm đẹp đến phi thường, nhịn không được ngoéo khóe miệng một cái, không định trả lời cha.

Hôm nay vô tình gặp được quả thực coi là ngoài ý muốn, khiến cho trong đầu hắn không khỏi nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên hai năm trước nhìn thấy Sở Tô.

Sở Tô ban ngoại ngữ tiếng Pháp chuyên ngành, rõ ràng là tân sinh viên đại học năm thứ nhất, lại đại biểu trường học tham gia thi đấu diễn thuyết tiếng Pháp cấp tỉnh, tại trong rất nhiều trường học nổi tiếng trổ hết tài năng, cầm lấy danh đệ nhất thi đấu. Nhận được cúp và lúc đối mặt với chúc mừng mọi người, Sở Tô hiển nhiên cũng không có bao nhiêu dao động tâm tình, cậu cầm cúp đạm nhiên mà đứng, biểu hiện không quan tâm hơn thua, một khác kia Nguyên Lãng không khỏi nhớ kỹ cái thiếu niên gọi Sở Tô này. (Đạm nhiên: lãnh đạm, hờ hửng, thản nhiên.)

Lâm Tưởng Thất đối mặt chuẩn bị Hội Thanh chế tác xã đoàn gởi tin nhắn tới thở dài, cô nương, kiên trì của cô liền cùng Trầm Tiêu giống nhau khiến cho tôi bất đắc dĩ lại không có lực.

Thất Ma Ma: Di Nhạc đại nhân, cô đừng như vậy, tôi thực sự không giúp được cô.....

Di Nhạc: Ma Ma, xem trên một mảnh thành tâm của tôi, cầu giúp đỡ!! Thực sự rất thích tiểu thuyết của Văn đại, mỗi một bộ tôi đều xem, sách xuất bản đều có mua, cầu trao quyền《 Bích Lạc Hoàng Tuyền 》QAQ!

Di Nhạc: Ý tưởng của năm nay chính là muốn đem hai bộ《 Bích Lạc Hoàng Tuyền 》xuất hết kịch truyền thanh, Ma Ma cầu cô giúp tô cùng Đại Đại liên lạc một chút QAQ.

Di Nhạc: Hoặc là có thể cho số QQ không ⊙﹏⊙.

Thất Ma Ma: .... Cô nương, đam mỹ cũng không phải chỉ có một bộ tiểu thuyết này, cô không nên cố chấp như vậy.

Bắt đầu từ tuần trước cô nương này vẫn dây dưa cô, mỗi ngày mỗi bọt nước, làm cho cô cũng không nhịn được lộ vẻ cảm động, lại nói tiếp Di Nhạc ở trong giới cũng là một chuẩn bị có kinh nghiệm.(Bọt nước: ngôn ngữ mạng, ý nói có xu hướng làm náo động mạnh mẽ, thường được dùng cho QQ, tựa như spam tin nhắn, mình nghĩ vậy)

Chuẩn bị sâu, có người nói từ khi Hội Thanh xã đoàn thành lập cô ấy đã ở rồi, kỳ thực Lâm Tưởng Thất đối với cô ấy ấn tượng tốt vô cùng, không kiêu căng lại không có cái loại tính cách bởi vì tư cách và sự từng trải sâu liền cả vú lấp miệng em. Nếu như nói tiểu thuyết Sở Tô cho trao quyền, tốt nhất là giao cho hai xã đoàn Ăn Hết Thiên Hạ và Hội Thanh xã đoàn, đương nhiên ở trong lòng Sở Tô lựa chọn đầu vẫn là người sau, bởi vì đó là xã đoàn Trầm Tiêu đã ở lại, lúc này đối phương lại phát tin nhắn qua đến.

Di Nhạc: Nhưng mà《 Bích Lạc Hoàng Tuyền 》chỉ có một bộ a....

Di Nhạc nói làm cho cô sửng sốt một chút, nhớ lại lần trước Sở Tô cầm cái ly cúi đầu nói với cô một câu kia "CV là có rất nhiều, nhưng mà Trầm Tiêu lại chỉ có một." (Cái ly cho những ai không nhớ, ban đầu là Sở Tô lấy cái ly trong tủ lạnh giả làm hộp kem mà múc ăn giải nóng =))) )

Tuy rằng hai người Di Nhạc và Sở Tô nói cũng không phải là một chuyện, ý nghĩ lại bất ngờ giống nhau.

Thất Ma Ma: Gần đây có tin tức của đại thần Trầm Tiêu không?

Di Nhạc: Không có, đã rất lâu không có liên lạc được với anh ấy rồi, 囧 sao hỏi như vậy?

Thất Ma Ma: Không có gì, đột nhiên muốn biết đại thần có khả năng quay lại hay không.

Sau khi cô nói xong câu đó, đối phương ngừng hơn mười giây.

Di Nhạc: ....

Di Nhạc: Là ý đó của tôi đi? Tôi hiểu rồi, cám ơn Ma Ma, moah moah đa! ╭(╯3╰)╮╭(╯3╰)╮! !

Thất Ma Ma: (^_^)

Không thể không nói đối phương phản ứng rất nhanh, sau khi Lâm Tưởng Thất kết thúc gửi tin đem cửa sổ tắt đi, thở dài, kỳ thực không cần cám ơn cô, cô muốn giúp chỉ là cái tên cố chấp kia mà thôi.

Nói về tên cố chấp kia, bạn học Sở Tô, tại sau khi cập nhật một chương mới của tiểu thuyết, nhớ đến Lâm Tưởng Thất nói chuẩn bị Hội Thanh chế tác xã đoàn ở khu bình luận《 Bích Lạc Hoàng Tuyền 》để lại bình luận cho cậu, trong lúc rãnh rỗi liền mở ra trang bìa đi vào.

Quả nhiên ở trang đầu thấy được lời nhắn của đối phương muốn trao quyền.

——Di Nhạc: Đại Đại vẫn thấy được tin nhắn không QAQ

——Di Nhạc: Mỗi ngày một cầu trao quyền, Đại Đại thấy xin trả lời!!

——Di Nhạc: Đại Đại nhìn qua đây, cầu tiểu thuyết cầu trao quyền cầu thêm Q, các loại cầu, CV chủ dịch Hội Thanh xã đoàn Đại Đại tùy tiện chọn, cầu trao quyền QAQ

——Di Nhạc: Trao quyền gửi mail a thân!!!

....

——Di Nhạc: Đại Đại có weibo không ⊙﹏⊙?

——Di Nhạc: Đại Đại tác giả, tôi là chuẩn bị Hội Thanh chế tác xã đoàn Di Nhạc, rất thích《 Bích Lạc Hoàng Tuyền 》của Đại Đại, cầu trao quyền kịch truyền thanh, moah moah đa~

Liên hệ QQ: xxxxxxx.

Lật một chút xuống mấy tin nhắn mới nhất đều bị cô nương này chiếm, thời gian từ hai tuần lễ trước bắt đầu vẫn duy trì liên tục cho tới hôm nay, tin nhắn các loại cầu QQ cầu weibo, trong lời nói đều là yêu thích đối với tiểu thuyết, còn có nghĩ muốn đem ý tưởng lời văn diễn dịch thành âm kịch, lật tới một thời điểm sau cùng, Sở Tô bất ngờ phát hiện đối phương.

Vậy mà viết bình luận dài, lưu loát viết gần hai nghìn chữ, bắt đầu từ câu chuyện xưa Mộ Khinh Y và Bách Lí Kiền quen biết đến luyến tiếc nhau, yêu nhau đến phản bội đối lập nhau, Di Nhạc đều phát biểu quan điểm và lý giải của mình, Sở Tô không thể không cho nàng chút khen ngợi, rất nhiều phương diện cô ấy đều cùng chính mình nghĩ đến một chỗ, chứng minh Di Nhạc đúng là thật tình thích bộ tiểu thuyết này của cậu.

Sau khi nhìn hết bình luận dài của Di Nhạc, đoạn bình sau cùng làm cậu rất có cảm xúc.

——Mộ Khinh Y, cái thiếu niên kiêu ngạo hào hiệp này, tại lúc buông tha tất cả âm mưu quỷ kế và lục đục với nhau, hắn ngược lại có thể đạm nhiên cười yếu ớt hỏi người nam nhân kia hai người bọn họ còn có thể cùng một chỗ hay không. Nhưng kiêu ngạo như Mộ Khinh Y, cho dù hỏi ra những lời này, nhưng cũng không cho phép nghi ngờ nếu như đối phương có một chút xíu do dự, hắn sẽ không chậm trễ chút nào xoay người không bao giờ gặp lại nữa, nếu tương tư không có kết quả, hà tất đau khổ hai người.

May mắn đối phương là Bách Lí Kiền, là Bách Lí Kiền kia có dũng khí ở trước mặt mọi người nói "Nếu được Khinh Y làm bạn, đánh mất thiên hạ lại có là gì", cái nam nhân này ở Kinh Thành trở tay làm mây lật tay làm mưa, tại chuyện xưa sau cùng rốt cuộc vẫn phải cúi xuống cái đầu cao ngạo, buông tha thiên hạ dễ như trở bàn tay, cam nguyện quy ẩn một phương canh giữ ở bên người thiếu niên, chỉ vì đổi lại năm đó lúc mới gặp gỡ, thiếu niên ở trước mặt hắn không hề cố kỵ tín nhiệm lẫn nhau cười to.

Con chuột lật đi lên một cái, ánh mắt Sở Tô ngừng lại ở một câu "CV chủ dịch Hội Thanh xã đoàn tùy cậu lựa chọn" mấy giây sau đó tắt đi.

Đáng tiếc người cậu mong muốn đã lui giới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei