Ngoại truyện vị diện 2.2 (1)
Ngoại Truyện Vị Diện 2.2: Đối Mặt với Sự Biến Mất
Có yếu tố cp Hàn Hỏa
---
Ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ bệnh viện, tạo nên những vệt sáng nhạt trên sàn gạch trắng. Hỏa Hỏa nằm trên giường, hơi thở đều đều nhưng yếu ớt, khuôn mặt cậu nhợt nhạt hơn bao giờ hết. Mặc dù đã tỉnh lại từ trận chiến cuối cùng trước đó vài ngày, nhưng cảm giác mệt mỏi và đau đớn vẫn cứ đeo bám cậu như một cơn ác mộng không dứt.
Hỏa Hỏa biết điều này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Đó là cái giá phải trả cho thuộc tính tái sinh của mình. Mỗi lần cậu quay trở lại từ cõi chết, sức mạnh của cậu cũng giảm đi một chút, và cơ thể cậu trở nên yếu ớt hơn. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là sự yếu đi, mà là giới hạn của việc tái sinh.
Cậu nhớ lại những gì mà cậu nhóc tóc đen đã nói với cậu: "Thuộc tính tái sinh là một con dao hai lưỡi. Nó sẽ giữ cho cậu sống sót, nhưng mỗi lần tái sinh sẽ kéo cậu gần hơn tới sự biến mất mãi mãi."
Cậu đã đến giới hạn. Cảm giác này rõ ràng hơn bao giờ hết. Lần cuối cùng cậu tái sinh, cậu đã cảm nhận được điều gì đó khác lạ. Cậu cảm thấy một phần linh hồn của mình bị xé rách, một phần nhỏ nhưng đủ để khiến cậu hoảng sợ.
Hỏa Hỏa ngước nhìn lên trần nhà, tâm trí cậu ngập tràn những suy nghĩ rối bời. Cậu đã sống qua hàng trăm lần chết đi sống lại, nhưng lần này có lẽ sẽ là lần cuối cùng.
---
Hàn Hàn bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Hỏa Hỏa đang ngồi yên trên giường, ánh mắt đăm chiêu. Cậu nhẹ nhàng tiến lại gần, đặt tay lên vai Hỏa Hỏa. "Cậu có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
Hỏa Hỏa giật mình quay sang nhìn Hàn Hàn, nở một nụ cười yếu ớt. "Ừ, tớ ổn mà, chỉ là hơi mệt thôi."
Hàn Hàn nhìn sâu vào mắt Hỏa Hỏa, không nói gì thêm. Cậu đã dùng thuật đọc tâm của mình và biết rằng Hỏa Hỏa đang che giấu. Cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi và lo lắng đang âm thầm gặm nhấm Hỏa Hỏa, nhưng cậu biết rằng ép buộc cậu ấy nói ra ngay lúc này sẽ chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn.
Hàn Hàn ngồi xuống bên cạnh giường, im lặng như cách cậu luôn ở bên cạnh Hỏa Hỏa mỗi khi cậu ấy cần. Sự hiện diện của Hàn Hàn, mặc dù không lời, lại mang đến cho Hỏa Hỏa một cảm giác an toàn và yên bình. Nhưng chính sự bình yên đó lại khiến Hỏa Hỏa càng thêm lo lắng. Cậu không muốn làm tổn thương Hàn Hàn, người luôn ở bên cậu, nhưng làm sao cậu có thể nói ra sự thật đáng sợ này?
---
Vào buổi tối hôm đó, Hàn Hàn quay trở lại phòng bệnh với một chiếc túi nhỏ. Cậu mở túi ra và lấy một ít đồ ăn nhẹ mà cậu đã mua từ cửa hàng gần đó. "Tớ nghĩ cậu có thể cần một chút năng lượng. Hãy ăn gì đó, Hỏa Hỏa."
Hỏa Hỏa nhìn chiếc túi trước mặt, nhưng cảm giác buồn nôn khiến cậu không thể ăn nổi. "Tớ không đói, Hàn Hàn."
Hàn Hàn nhíu mày. Cậu đặt chiếc túi sang một bên, ngồi xuống cạnh giường, đối diện với Hỏa Hỏa. "Cậu có thể nói với tớ điều gì đang xảy ra không? Tớ biết cậu không ổn chút nào. Cậu không cần phải đối mặt với điều này một mình dù gì cậu, tôi và cả nhóm Bảo Bảo đã đánh thắng kẻ chủ mưu rồi."
Hỏa Hỏa cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Cậu biết rằng không thể che giấu mãi được. Đã đến lúc phải nói ra sự thật. Cậu hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn xuống, tránh ánh mắt của Hàn Hàn. "Hàn Hàn... có lẽ tớ không còn nhiều thời gian nữa."
Hàn Hàn sững sờ. Câu nói ấy như một nhát dao đâm vào lòng cậu. "Ý cậu là sao? Cậu đã tái sinh rất nhiều lần rồi, lần này cũng không ngoại lệ."
Hỏa Hỏa cười nhạt. "Đúng, nhưng mọi thứ đều có giới hạn. Mỗi lần tớ tái sinh, một phần linh hồn của tớ bị xé rách. Và lần trước... tớ cảm nhận được điều gì đó khác lạ. Nó giống như một phần của tớ đã biến mất mãi mãi."
Hàn Hàn không biết phải nói gì. Sự im lặng kéo dài giữa hai người, chỉ có tiếng thở yếu ớt của Hỏa Hỏa và nhịp đập nhanh chóng của trái tim Hàn Hàn. Cậu không muốn tin vào điều đó, nhưng ánh mắt của Hỏa Hỏa đầy nghiêm túc và quyết tâm, không có chỗ cho sự lừa dối.
Cuối cùng, Hàn Hàn nắm lấy tay Hỏa Hỏa, giọng nói cậu run rẩy. "Cậu không thể bỏ tớ lại. Chúng ta đã cùng nhau trải qua quá nhiều thứ rồi. Cậu là người duy nhất mà tớ có thể tin tưởng, người duy nhất mà tớ có thể gọi là cộng sự."
Hỏa Hỏa cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói của Hàn Hàn, và điều đó khiến trái tim cậu thắt lại. "Tớ cũng không muốn rời xa cậu, Hàn Hàn. Nhưng có lẽ tớ không thể tránh khỏi điều này. Tớ chỉ muốn cậu biết rằng tớ đã rất hạnh phúc khi có các cậu ở bên. Cậu đã là điểm tựa duy nhất của tớ."
Hàn Hàn lắc đầu mạnh mẽ. "Không, tớ sẽ tìm cách. Sẽ phải có cách nào đó để cứu cậu. Tớ không quan tâm phải đánh đổi bao nhiêu, nhưng tớ sẽ không để cậu biến mất."
---
" Hy Vọng Trong Tuyệt Vọng"
Trong những ngày tiếp theo, Hàn Hàn không ngừng tìm kiếm cách để cứu Hỏa Hỏa. Cậu tra cứu các cuốn sách cổ, liên lạc với những người có kiến thức về phép thuật và những người sở hữu thuộc tính đặc biệt. Nhưng mọi nỗ lực của cậu đều dẫn đến ngõ cụt. Không có cách nào để ngăn chặn sự biến mất của Hỏa Hỏa sau khi cậu đã đạt tới giới hạn tái sinh.
Hỏa Hỏa, trong khi đó, cố gắng giữ vững tinh thần. Cậu không muốn Hàn Hàn phải lo lắng quá nhiều, nhưng bản thân cậu cũng không thể ngăn chặn nỗi sợ hãi đang dần lấn át. Cậu biết rằng mỗi ngày trôi qua, cậu càng gần hơn tới cái kết cuối cùng.
Một buổi tối, khi Hàn Hàn trở về sau một ngày dài tìm kiếm, cậu trông thấy Hỏa Hỏa đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài thành phố. Hàn Hàn tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh.
"Không có gì cả, phải không?" Hỏa Hỏa hỏi, giọng cậu khẽ khàng nhưng khiến Hàn Hàn không có lời nào phản bác.
Hàn Hàn cúi đầu, tay nắm chặt lấy đầu gối. "Không có cách nào... Tớ đã thử mọi thứ có thể nghĩ ra, nhưng không có gì hiệu quả."
Hỏa Hỏa quay lại nhìn Hàn Hàn, đôi mắt cậu đầy sự thông cảm. "Tớ biết cậu đã làm hết sức mình. Nhưng có lẽ chúng ta phải chấp nhận rằng không phải mọi thứ đều có thể thay đổi."
Hàn Hàn không thể kiềm chế được nữa. Cậu nắm chặt tay Hỏa Hỏa, mắt đỏ hoe. "Tớ không muốn mất cậu. Tớ không biết phải làm gì nếu cậu biến mất."
Hỏa Hỏa cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói của Hàn Hàn, và điều đó làm trái tim cậu đau nhói. Cậu nhẹ nhàng kéo Hàn Hàn vào một cái ôm, dù cơ thể cậu đã yếu ớt đến mức không còn sức mạnh. "Tớ cũng không muốn rời xa cậu, nhưng có lẽ đó là điều mà cả hai đều không thể tránh khỏi."
Hàn Hàn không đáp lại, chỉ ôm chặt lấy Hỏa Hỏa. Cậu không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng cậu biết rằng Hỏa Hỏa đã quyết định. Họ cứ ôm nhau như vậy, không biết bao lâu đã trôi qua, chỉ có cảm giác đau đớn và sự chia ly sắp tới là rõ ràng hơn bao giờ hết.
---
Ngày hôm sau, Hỏa Hỏa cảm thấy cơ thể mình ngày càng yếu đi. Cậu biết rằng không còn nhiều thời gian nữa. Hàn Hàn đã ở bên cạnh cậu suốt đêm, không rời mắt khỏi cậu dù chỉ một giây.
Hỏa Hỏa cố gắng ngồi dậy, mặc dù điều đó làm cậu cảm thấy chóng mặt và khó thở. Hàn Hàn vội vã đỡ lấy cậu, lo lắng nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của cậu. "Cậu không cần phải cố gắng, hãy nghỉ ngơi đi."
Hỏa Hỏa lắc đầu. "Tớ cần nói điều này trước khi quá muộn."
Hàn Hàn ngồi lại gần hơn, lắng nghe từng lời nói của Hỏa Hỏa.
"Cậu đã và luôn là người bạn tốt nhất của tớ, là người mà tớ luôn có thể dựa vào," Hỏa Hỏa nói, giọng cậu yếu ớt nhưng đầy chân thành. "Tớ không biết điều gì sẽ xảy ra sau khi tớ biến mất, nhưng tớ hy vọng rằng cậu sẽ tiếp tục sống mạnh mẽ. Đừng để nỗi đau này đeo bám cậu mãi mãi."
Hàn Hàn cảm thấy nước mắt trào ra khỏi mắt mình, cậu cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng. "Tớ không thể hứa điều đó, Hỏa Hỏa. Cậu là một phần quan trọng trong cuộc sống của tớ. Làm sao tớ có thể quên cậu được?"
Hỏa Hỏa cười nhẹ, đôi mắt xanh lục cậu lấp lánh trong ánh nắng cuối cùng của buổi chiều. "Cậu không cần phải quên tớ, nhưng hãy sống tiếp cho cả phần của tớ. Tớ sẽ luôn ở bên cậu, trong ký ức và trong trái tim."
Lời nói của Hỏa Hỏa như một lời an ủi cuối cùng, nhưng lại khiến Hàn Hàn cảm thấy nỗi đau đớn thêm phần sâu sắc. Cậu không thể chấp nhận rằng đây là lần cuối cùng họ có thể nói chuyện với nhau.
Bỗng nhiên, cơ thể Hỏa Hỏa trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể cậu đang dần tan biến. Hàn Hàn cảm thấy sự sợ hãi xâm chiếm lấy cậu, cậu nắm chặt lấy tay Hỏa Hỏa, không muốn buông ra. "Không, đừng đi. Tớ xin cậu..."
Hỏa Hỏa cố gắng giữ lại chút sức lực cuối cùng để mỉm cười với Hàn Hàn. "Tớ không còn lựa chọn nào khác, Hàn Hàn. Nhưng tớ sẽ không bao giờ thực sự rời xa cậu. Hãy sống tiếp, và hãy nhớ rằng tớ luôn ở đây, bên cạnh cậu."
Lời nói cuối cùng của Hỏa Hỏa vang lên như một lời thì thầm trong gió, khi cơ thể cậu dần dần biến mất, chỉ còn lại những hạt sáng nhỏ li ti lấp lánh trong không gian. Hàn Hàn cố gắng níu kéo, nhưng cậu chỉ còn lại sự trống rỗng và nỗi đau khôn nguôi.
Cậu ngồi đó, trong căn phòng giờ đây vắng lặng, nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi Hỏa Hỏa vừa tan biến. Nước mắt cậu chảy dài, không thể kiềm chế được nỗi đau trong lòng.
"Đừng rời xa tớ, Hỏa Hỏa... Tớ không biết phải sống tiếp thế nào nếu không có cậu..."
---
Hàn Hàn không nhớ mình đã ngồi bao lâu trong căn phòng trống trải đó, nhưng khi cậu đứng dậy, trời đã tối. Cậu cảm thấy như mình đang đi trong một cơn ác mộng, mỗi bước đi đều nặng nề và đau đớn.
Cậu bước ra khỏi bệnh viện, bầu trời đêm không sao, chỉ có màn đêm đen kịt bao phủ. Hàn Hàn ngước nhìn lên, cảm nhận được sự trống rỗng trong trái tim mình. Cậu đã mất đi người bạn thân nhất, người cộng sự tin cậy nhất, người mà cậu coi như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Nhưng ngay cả trong nỗi đau đớn tột cùng, cậu vẫn nhớ lại những lời cuối cùng của Hỏa Hỏa. "Hãy sống tiếp cho cả phần của tớ."
Hàn Hàn biết rằng Hỏa Hỏa không muốn cậu chìm đắm trong nỗi buồn này. Cậu biết rằng cách duy nhất để tôn trọng ký ức của Hỏa Hỏa là sống tiếp, là tiếp tục chiến đấu, là bảo vệ mọi người, như cách mà Hỏa Hỏa luôn mong muốn.
Hàn Hàn hít một hơi sâu, cảm nhận không khí lạnh buốt của đêm tối. Cậu biết rằng nỗi đau này sẽ không bao giờ biến mất, nhưng cậu cũng biết rằng cậu phải tiếp tục bước đi, vì Hỏa Hỏa, vì những người khác đang dựa vào cậu.
---
(Ngoại truyện kết thúc.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro