Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạ vũ khí đầu hàng - Chương 6.2


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nơi Tổ Sơn sống là nơi tường đồng vách sắt, vô cùng kiên cố, nếu nói dễ nghe thì nó là hệ thống phòng vệ tiên tiến bậc nhất, còn nói khó nghe hơn thì chính là sợ chết, nơi này không những khó tìm, mà đến khi tìm được thì cũng phải mất một ngày một đêm mới tới được cửa.

Tiêu Chiến phá hết lớp phòng bị này đến lớp phòng bị khác, tuy rằng hao tổn một chút nhân lực cùng vật lực, nhưng cũng chứng tỏ rằng hắn đến đúng chỗ, Tổ Sơn chắc chắn ở bên trong.

Sau khi vượt qua các cơ quan phòng vệ tầng tầng lớp lớp mà Tổ Sơn thiết lập ra, cuối cùng phía Tiêu Chiến chỉ còn lại có mấy người, quần áo dính đầy bụi, tóc tai lòa xòa trước trán, ánh mắt hắn u ám đứng ở trước cửa nhìn thuộc hạ của mình giải khoá mật mã, nhập không biết bao nhiêu lần thì cuối cùng đã mở thành công.

Khóe miệng Tiêu Chiến cong lên, vẻ mặt nửa uy nghiêm nửa trào phúng, cùng đôi chân dài sải bước tiến vào.

Không gian bên trong vô cùng rộng lớn, mọi thứ thiết kế màu xanh đồng nhất, cùng với ánh đèn mờ ảo, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng áp bức, tựa như đang sống trong lòng đại dương đen tối, ngay cả hít thở cũng không thông.

Vừa bước vào đã có thể dễ dàng nhìn thấy một người ngồi bất động trong đại sảnh, ông ta với mái tóc dài bạc trắng hơn phân nửa, chải chuốt gọn ra sau đầu. Biết có người tới, hai mắt ông ta nhắm nghiền, tựa như một bức tượng điêu khắc.

Làm ông chủ nhiều năm như vậy, có cảnh tượng nào mà chưa từng xem qua, phản ứng này quả thực rất hợp với thân phận của Tổ Sơn.

"Con trai, con đến rồi."

Giọng nói của ông ta rất nhẹ nhàng, không giống một con quỷ giết người không gớm tay chút nào, mà giống một ông cụ già nhân hậu hơn. Gương mặt hằn những nếp nhăn do tuổi tác, nhưng không khó để nhận ra thời còn trẻ ông ta anh tuấn như thế nào. Lúc này, nếu đổi thành bất kỳ ai, chắc chắn họ sẽ dừng lại động tác vì lời nói của ông ta, và tò mò muốn nghe ông ta nói gì.

Nhưng mà, lúc này người đang đứng trước mặt ông ta chính Tiêu Chiến, cái gì mà con trai với chẳng con trai, hắn không muốn nghe những lời nói bậy bạ của ông ta nữa. Tiêu Chiến cảm thấy rằng hành động lần này dễ dàng hơn một chút, Tô Sơn là một lão già giảo hoạt... vẫn là có chút ngoài dự liệu của hắn...

Có điều vẫn không thể coi nhẹ được, Tiêu Chiến giơ tay ra lệnh cho thuộc hạ giương súng bắn, Tổ Sơn không ngờ rằng Tiêu Chiến lại không nói một lời mà đã muốn giết mình rồi, ông ta lập tức lộn một vòng ra đằng sau, lúc này đột nhiên có mấy người lao vào.

Tổ Sơn nhanh chân tháo chạy, Tiêu Chiến nhân cơ hội đó lấy ra một khẩu súng lục và bắn trúng một viên đạn vào vai ông ta.

Ông ta đau đớn ngã xuống đất, khó khăn đứng lên chạy trốn về phòng ngủ, Tiêu Chiến cũng nhanh chóng đuổi theo.

Vừa bước vào cửa phòng ngủ liền nghe thấy một tiếng "cạch", cửa phòng ngủ mở ra rồi tự động đóng lại, những người khác đều ở bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình Tổ Sơn và Tiêu Chiến.

Dù sao thì Tổ Sơn cũng đã già, trúng một phát đạn thì đau đến toát cả mồ hôi. Tiêu Chiến thì vẫn dáng vẻ không hề hoảng sợ, hắn thành thục giương súng, nhưng ngay trước khi bóp cò thì nghe Tổ Sơn gọi lớn một câu với người đang ở phía sau lưng Tiêu Chiến.

"Mộ, cứu ta!"

"Chiến nhi, dừng tay!"

Tiêu Chiến bị tiếng gọi thứ hai làm cho choáng váng, hắn mạnh mẽ quay đầu lại, ngay khi nhìn thấy gương mặt của người đó, cả người hắn lập tức sững sờ:

"...Cha...?"

Người đang đứng trước mặt hắn lại là Tiêu Mộ ~ người đã chết vào một năm trước. Đối phương chậm rãi đưa tay lên ngăn cản động tác tay của Tiêu Chiến, nhưng sự tiếp xúc da thịt này khiến hắn cảm thấy ớn lạnh khắp người. Người này không có chút nhiệt độ, cơ thể lạnh lẽo của đối phương triệt để đưa hắn trở về thực tại.

Không, ông ấy không phải là cha Tiêu, suýt chút nữa đã trúng kế rồi.

Tiêu Chiến định quay đầu lại thì đột nhiên cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn ra, và rồi hắn ngất xỉu xuống nền.

~
Trong phòng ngủ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác khuỵu một gối xuống, mồ hôi lấm tấm trên mặt, và một đám người nằm la liệt bên cạnh, tất cả đều là người của em. Hai bên không ra tay quá mạnh, vị bác sĩ thân cận chỉ có thể làm đến đó để làm tiêu hao sức lực của em, ngăn cản không cho em đi ra ngoài.

"Tránh ra, nếu không đừng trách tôi!"

Vương Nhất Bác vô cùng lo lắng cho Tiêu Chiến. Cho dù quá mệt không đứng dậy được, nhưng vẫn kiên trì muốn đi. Lúc đang định đứng dậy thì bỗng nghe thấy một tiếng động lớn bên ngoài, cả căn phòng dường như hơi rung chuyển, tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
~

"Mộ, con trai của chúng ta đến rồi, ông có vui không?"

"Vui."

"Chiến nhi sau này không đi nữa, chúng ta sẽ sống cùng nhau."

"Được."

Ý thức của Tiêu Chiến được đánh thức bởi cuộc đối thoại giữa hai người này, hắn từ từ mở mắt ra, dần dần nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Cảnh tượng xung quanh tựa như một dãy phòng khách sạn, hắn mơ hồ cảm thấy dưới chân mình rung nhẹ, nghi ngờ lúc này bản thân đang ở trên tàu. Trên vách tường bên cạnh có một màn hình rất lớn, hẳn là màn hình giám sát, camera quay về phía đầu mũi tàu, có dàn vệ sĩ mặc vest đen xếp thành hai hàng.

"Người" giống với Tiêu Mộ đang ngồi trên ghế sô pha đối diện, Tổ Sơn tôn nghiêm quỳ ở phía bên cạnh, cẩn thận ôm mặt "Tiêu Mộ" thủ thỉ, vai trái ông ta bị thương, vết thương rỉ máu thấm ướt cả miếng gạc trắng, trông có chút đáng thương.

Tiêu Chiến lạnh lùng mở miệng: "Cha tôi chết rồi, ông là cái thứ gì vậy?"

Nghe lời xúc phạm của Tiêu Chiến, Tổ Sơn lại chẳng hề tức giận.

"Chiến nhi, chuyện giữa ta và cha của con... con đã biết rồi đúng không?"

Nơi đây được ánh đèn chiếu sáng, cho nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng... mặc dù "Người" kia tuy giống "Tiêu Mộ", nhưng kết cấu của làn da và đôi mắt lộ ra rất nhiều khuyết điểm, cùng với sự lạnh lẽo khi tiếp xúc tay, chứng tỏ đây rõ ràng là một người máy.

Tiêu Chiến trầm giọng nói: "Cha tôi với loại người như ông thì có thể có chuyện gì được chứ?"

"Mộ chắc có lẽ chưa nói với con, ông ấy là người yêu của ta."

Hắn lúc này đã bị cố định trên một chiếc ghế đẩu bằng sắt vô cùng đặc biệt, tay chân bị vòng sắt cố định, dù đã cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát được.

"Tổ Sơn!" Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi hét tên ông ta, "Tên khốn nạn nhà ông."

Tổ Sơn cười ha hả hai tiếng, tựa như một ông già đang xem một đứa trẻ giận dỗi: "Kích động như vậy là bởi vì con đã biết điều đó rồi..."

"Cha tôi yêu mẹ tôi, ông ấy chưa bao giờ nhắc đến ông."

Ông ta đột nhiên sải bước tới nắm lấy bả vai Tiêu Chiến, ánh mắt đỏ hoe, trên vai ông ta tuy bị thương nhưng sức lực không hề suy giảm bởi vì quá kích động, miệng hét lớn với Tiêu Chiến, như để chứng minh những gì bản thân nói là sự thật:

"Không... sự tồn tại của con chỉ là điều ngoài ý muốn!"

"Ta hận mẹ của con vô cùng! Bà ta tính kế Mộ!" Ông ta nói với một đôi mắt hằn đầy tơ máu, tựa như hận không thể ăn thịt được Tiêu Chiến vậy.

Sau đó gương mặt ông ta lại thả lỏng, biểu cảm đau lòng chạm vào mặt Tiêu Chiến: "Nhưng ta rất biết ơn bà ấy vì đã sinh cho Mộ một đứa con trai."

Nhìn biểu cảm và nội dung lời nói của Tổ Sơn, hoàn toàn giống như là một kẻ bị tâm thần phân liệt.

"Ta biết năm nay con đã làm được rất nhiều thứ, ta rất hài lòng. Con nhìn xem, con rất giống Mộ."

Tổ Sơn vừa nói vừa kéo "Tiêu Mộ" đến gần, rồi âu yếm chạm vào gáy của Tiêu Chiến.

"Nhưng tính cách lại rất giống ta... con là con trai của chúng ta. Ta sẽ chuyển giao tất cả quyền lợi cho con, từ tiền bạc, địa vị... và ba chúng ta sẽ chung sống với nhau mãi mãi."

Tiêu Chiến lúc này đây thật sự không chịu nổi nữa: "Cha tôi đã chết rồi! Là do chính tay ông giết!"

"Ta không có! Tất cả đều là do Vương Thiên Chí! Nếu không phải vì bảo vệ hắn thì Mộ làm sao có thể chết được? Hắn bởi vì ghen tị với ta nên mới hại chết Mộ!"

"Hắn không những chiếm đoạt cha của con, mà còn hại chết ông ấy nữa!"

"Hắn khiến con mất đi người cha, thì ta sẽ khiến cho hắn mất đi con trai của mình!"

Tiêu Chiến nghe đến đây thì đột nhiên trợn tròn hai mắt. Tổ Sơn buông Tiêu Chiến ra, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ta đi giết nó bây giờ đây."

Tiêu Chiến có chút không tin mà hét lên: "Ông định giết ai? Ông quay lại cho tôi! Người ông hận là Vương Thiên Chí, đi giết ông ta đi! Ông định giết ai chứ hả???!!!"

Tổ Sơn bỗng dừng bước chân, quay lại tìm kiếm thứ gì đó: "Không, để Vương Thiên Chí sống mới là một sự tra tấn tuyệt nhất đối với hắn, tuyệt đối không thể để hắn chết."

Vừa nói, Tổ Sơn vừa lấy từ trong tủ ra một con dao sắc lẹm:

"Giết con trai của hắn đi. Con phải mất đi điểm yếu thì mới có thể lớn mạnh hơn được. Nếu không phải vì nghĩ đến việc con thích nó, thì nó đã sớm chết từ lâu rồi."

"Con trai đợi ở đây, ta đi một lát sẽ quay lại."

Tiêu Chiến đã cố gắng hết sức để tháo vòng sắt ra nhưng vẫn không có kết quả. Không lâu sau khi Tổ Sơn đi ra ngoài, một vài người mặc vest đen trên màn hình phía bên bức tường nhận được lệnh đi về phía một bóng đen. Hắn lúc này mới phát hiện ra rằng vẫn còn một người trên boong tàu, bọn chúng kéo người đó ra như kéo lê một chiếc giẻ rách vậy.

Bên ngoài trời đã tối, chỉ có một ánh đèn chiếu vào, Tiêu Chiến dần dần nhìn rõ gương mặt của người ấy, tay chân hắn nhất thời trở nên lạnh toát. Miệng của người con trai ấy bị nhét một miếng vải trắng, hai tay trói chặt sau lưng, mái tóc mềm mại bị gió thổi bay loạn xạ, để lộ ra một đôi mắt lãnh đạm thờ ơ ~~~ đó chính là Vương Nhất Bác.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
02.12.2021 ❤️💚❤️💚❤️💚❤️💚

Ôi bộ ảnh của anh Chiến mlem mlem quá 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro