Chap 4 - Em , anh và cô ấy
Tôi nghĩ tại sao ông trời thực sự thích trêu một con người nhỏ bé như tôi thế nhỉ ?
Hôm nay , bệnh viện tôi đang làm , chào đón một trưởng khoa mới . Tôi cũng không bất ngờ gì nhiều , bởi vì chuyện này đã có thông báo từ trước rồi , nhưng điều làm tôi bất ngờ là người trưởng khoa ấy lại là người tôi không muốn gặp nhất - bạn gái của anh ấy . Người con gái khiến tôi phải ghen tỵ vì tình yêu anh dành cho cô ấy , người khiến tôi phải tự ti bởi vì những thứ thuộc về cô ấy đều hoàn hảo . Sao mà cuộc đời tôi không bao giờ thoát khỏi cái vòng vây mang tên Tiêu Chiến thế này . Tôi đành cố gắng nở một nụ cười thân thiện chìa tay ra bắt tay với cô ấy .
Chào cô , tôi là Vương Nhất Bác , từ nay mong được chỉ giáo nhiều hơn .
Cô ấy trả lời tôi : Xin chào tôi tên là Vương Tuyết Nhi , xin được giúp đỡ nhiều hơn .
Giọng nói của cô ấy rất mềm mại , rất dịu dàng , hình như tôi lại thua cô ấy thêm một phương diện nữa rồi . Đúng là đừng bao giờ so sánh thì sẽ không có đau thương .
Tôi và cô ấy cùng nhau làm việc cũng được hơn mấy tháng rồi , hôm nay sinh nhật cô ấy nên mọi người trong khoa đề nghị tổ chức sinh nhật cho cô ấy . Tôi định từ chối không đi , chỉ định đóng góp chút ít rồi trốn về nhà , nhưng chưa kịp lên tiếng thì :
Nhất Bác à , cậu cũng đi cho vui nha , từ lúc tôi đến đây làm mọi người cũng chưa từng tụ hợp đi ăn uống , hôm nay sẵn tiện 1 công hai việc .
Lời nói ấy do chính cô ấy nói với tôi , tôi đang nghĩ cô ấy biết mình suy nghĩ gì sao . Nhưng lời người ta đã nói ra rồi không nể mặt thì cũng không tốt cho lắm , tôi đành phải đồng ý thôi .
Em biết rồi , em sẽ đi . Mọi người cứ chọn địa điểm đi nha . Em sao cũng được .
Tôi vừa nói xong câu đó thì hình như tôi thấy được cái gì đó trong ánh mắt của cô ấy - ánh mắt như đạt được mục đích, cùng với một nụ cười nhếch miệng thoáng qua . Tôi nghĩ chắc là mình nhìn nhầm rồi . Dù sao cũng là người anh ấy chọn , chắc cô ấy không phải người xấu đâu . Mình nghĩ nhiều rồi . Tôi liền đi nhà vệ sinh rửa mặt để tỉnh táo lại .
Buổi chiều rồi cũng đến , mọi người trong khoa đều vui vẻ khoác vai nhau ra cổng đón taxi . Có một anh bác sĩ tên là Hãn Vũ khoác vai một anh khác tên là Tiêu Băng nói :
Mọi người ơi , hôm nay không say không về nha .
Mọi người liền vỗ tay đồng ý , không say không về mà không về thì mình đi tăng hai .
Tới chỗ nhà hàng được đặt trước , một nhà hàng yên tĩnh giữa lòng thành phố ồn ào , nhà hàng được trang trí theo phong cách cổ điển phối hợp cũng những bản nhạc giao hưởng , một không khí vô cùng thích hợp để giải toả căng thẳng . Nói đúng hơn nữa thì nơi này cực kỳ thích hợp để lứa đôi hẹn hòn. Tôi lại chợt nghĩ đến anh , nếu chúng tôi còn là của nhau tôi nhất định sẽ dẫn anh đến nơi này một lần .
Cả nhóm ngồi vào bàn , mà trời xui đất khiến thế nào tôi lại ngồi đối diện cô ấy , tôi đang suy nghĩ có nên đi giải hạn cho mình không , chớ sao lúc nào tôi cũng trúng độc đắc mấy giải số nhọ thế này ?
Mọi việc đều diễn ra hết sức bình thường , mọi người cười nói vui vẻ , bắt đầu gọi món , thì bỗng xa xa có một bóng dáng ai đó đi tới bàn của chúng tôi . Từ trong tim tôi , dâng lên một cảm giác lo sợ , sợ rằng người ấy là anh ấy . Nhưng đúng là số trời trêu người , bóng dáng ấy chính là anh ấy - người mà tôi đã và từng yêu sâu đậm .
Lúc anh ấy ngồi xuống bên cạnh cô ấy , mọi người bắt đầu nháo nhào lên hỏi này hỏi nọ . Ai đây ? Bạn trai trưởng khoa sao ? Cô định ra mắt người yêu với mọi người trong khoa sao ? Từng câu hỏi nối tiếp , chất chồng lên nhau .
Còn tôi , từ khi anh ngồi xuống đối diện , tôi đã im lặng không lên tiếng , tôi như chìm vào không gian riêng, đã lạc vào thế giới riêng của mình , thế giới hồi ức của anh và tôi , chứ không phải thế giới hiện tại của anh và cô ấy . Tâm trạng của tôi rối bời không biết nên làm thế nào ? Có nên xin về sớm vì có việc đột xuất , hay nên ở lại ? Bỗng nhiên , có người cất tiếng nói :
" Anh ấy là bạn trai tôi , tên Tiêu Chiến , đang làm giám đốc một công ty thiết kế . " Là giọng của cô ấy , cô ấy đang giới thiệu người tôi yêu sao ? Lòng tôi bỗng dưng dâng lên một niềm tự hào chua xót , tự hào vì anh ấy ,chua xót cho chính mình , chua xót cho những gì của hiện tại . Câu nói của cô ấy như xát muối vào vết thương chưa lành của tôi . Anh và cô ấy đúng là trời sinh một cặp nhỉ ? Người thì làm trái tim tôi tổn thương , người thì dùng muối sát vào vết thương tôi để trị lành ? Đây là cái gọi vừa đánh vừa xoa sao ?
Mọi người trong khoa , vỗ tay hoan hô . Tôi cũng ráng nặn ra một nụ cười , cùng vỗ tay chúc mừng cho hai người .
" Hôn đi " , "hôn đi ", "hôn đi " mọi người trong khoa bỗng nhiên rần rần hô lên .
Tôi vô thức nhìn anh , rồi bỗng nhiên trong tiếng reo của mọi người , cô ấy đã hôn nhẹ lên má của anh , như khẳng định tình cảm của cô ấy dành cho anh . Anh nhìn cô ấy cười nhẹ , nụ cười mang tất cả sự ôn nhu của anh . Tôi nhìn hai người họ , bỗng thấy mình thật giỏi vì có thể ngồi vững ở đây mà không chạy đi chỗ khác . Có lẽ chịu quá nhiều bi thương con người ta rồi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn .
Phục vụ bắt đầu dọn món ăn lên , cắt ngang bầu không khí náo nhiệt của mọi người . Cũng may là ông trời còn chút thương xót cho tôi , nếu không thì tôi cũng không biết sức chịu đựng của mình có còn xài được nữa không .
" Cho tôi một ly rượu ." Tôi nói với phục vụ . Tự nhiên tôi muốn uống một ly cho vơi nỗi buồn , nỗi sầu , nỗi bi thương trong tôi , uống cho quên đời , quên người .
" Em không được uống rượu , dạ dày em không tốt " chủ nhân của câu nói ấy - không ai khác là anh . Giọng nói mà cho dù tôi nhắm mắt cũng có thể nhận ra.
Mọi người bất giác nhìn anh và tôi , mặt mọi người đều viết lên câu hỏi : " bộ hai người quen nhau từ trước hả ?"
Tôi nên làm gì trong tình huống này đây , đành bất giác gượng cười bảo : " Anh ấy và em có quen biết nhau từ trước , hồi nảy em không tiện nói ."
Tôi xoay qua đối mặt với anh và nói : " hôm nay là ngày trưởng khoa ra mắt bạn trai , và không ngờ người đó là anh , em không phải nên uống một ly chúc mừng cho hai người sao ? Dạ dày em ổn không sao đâu , anh đừng lo "
Tôi hướng tới mọi người : " mọi người thấy việc hôm nay có đáng nâng ly chúc mừng không ? "
Mọi người cùng đáp : " đúng đúng đúng , nên chúc mừng chớ , nào nâng ly lên , chúc hai người sớm về chung một nhà . 123 cạn ly nào "
Tôi hướng ly rượu tới anh , mỉm cười và nói : " Chúc hai người hạnh phúc ."
Tôi tự cảm thấy mình diễn thật đạt vai diễn , tôi có nên đăng ký một lớp diễn viên không ta ? Biết đâu sẽ nổi tiếng .
Ly này hết ly khác , tôi uống liên tục uống tới nỗi không biết đâu là trời không biết đâu là đất , chỉ biết trong tim có anh , trong não có kí ức về anh , từng tế bào đều yêu anh . Tôi tự cười vào mặt mình , thật là tới cuối cùng lớp ngoài mạnh mẽ của tôi xây dựng lên chỉ vì gặp anh mà tan vỡ thành từng mảnh . Tôi xin phép mọi người về trước , tôi không muốn anh nhìn thấy bộ dạng đáng thương của tôi , tôi không muốn anh dùng sự thương hại để lo lắng và chăm sóc cho mình .
Sau khi từ biệt mọi người , tôi chạy nhanh ra khỏi nhà hàng , chân tôi vô thức bước đi , đi đến những nơi anh và tôi từng đi qua , những mãnh kí ức lại chạy về , từng lời nói ngày xưa thông qua lời của gió để tôi lại được nghe một lần nữa . Cảnh còn như người đã đi , kí ức ở đây nhưng người ở đâu ?
—————————————————————-
Đêm thu lãnh lẽo trăng hồng
Trời thu xanh biếc , Vong Xuyên huyết hồng
Ngàn năm hoa nở ngóng trong
Trông ngày là mọc mà hoa không tàn .
Trans : Chim Ba Chân cute nhà Da 🐼
—————————————————————-
🐼 Panda 🐼
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro