Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 41

” Thiếu phu nhân có nói đi đâu không?” Anh lo lắng hỏi.

Thư kí Lâm lắc đầu.

” Tôi chỉ thấy thiếu phu nhân rất vội “.

” Cậu ấy tắt máy rồi ” Tiêu Chiến nói.

” Không thể nào, lúc nãy tôi thấy thiếu phu nhân cầm điện thoại đi rất gấp gáp, giống như ai vừa gửi gì đó cho cậu ấy ” Thư kí Lâm nói thêm.

Tiêu Chiến chống tay lên tường.

Lòng anh càng lúc khó chịu, sự lo lắng càng lúc càng dâng lên cao hơn.

Không được rồi, làm liều một lần đi.

” Điều động người, cho người đi tìm thiếu phu nhân ” Tiêu Chiến nói.

” Nhưng…lỡ đâu thiếu phu nhân ” Thư kí Lâm dè chừng, chỉ là ra ngoài rồi tắt máy, lỡ đâu Nhất Bác chỉ đi đâu đó…

” Tôi linh cảm rất xấu, có thể Nhất Bác xảy ra chuyện “.

” Phòng cháy hơn chữa cháy đi “.

” Lo xa còn hơn lo gần “.

Ở bến cảnh, Nhất Bằng cầm điện thoại    Nhất Bác trên tay, anh ta ném thẳng điện thoại của Nhất Bác xuống đất, sau đó đưa chân đạp lên.

Song Tử đứng bên cạnh cũng thích thú, cả hai đã chứng kiến cảnh Nhất Bác được đưa lên tàu.

Cả hai đã đích thân đưa Nhất Bác đến đây, mục đích là muốn đưa Nhất Bác đi khỏi nơi này.

Đúng vậy, Nhất Bác đã đưa ra đề nghị bán Nhất Bác đi, đưa cậu đến nơi xa xôi, sau đó sẽ làm búp bê cho những người đàn ông xa lạ.

” Nhất Bác, chúc em sau này có những ngày tháng vui vẻ ” Nhất Bằng mỉm cười nói, nhìn tàu đang rời đi.

Song Tử cũng cười lớn.

” Vậy là tôi có cơ hội đến cạnh Tiêu Chiến rồi “.

” Cũng cảm ơn chị, cục tức này tôi đã trả thù được rồi ” Nhất Bằng nói.

Nhất Bằng xoay đi, định rời khỏi đây thì…

Phập

Song Tử bất ngờ từ đằng sau lao đến, chị ta dùng con dao nhỏ trong túi đâm  Nhất Bằng từ phía sau.

” Cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi loại bỏ chướng ngại vật “.

” Nhưng mà…”.

” Tôi nên bịt miệng cậu thôi “.

” Chị…”.

Nhất Bằng không ngờ mình bị đâm, cả người liền cứng đờ, bên dưới cũng rất đau đớn.

Song Tử dùng sức, chị ta đâm sâu vào Nhất Bằng.

” Cậu yên tâm, sau khi xuống đó tôi sẽ đốt nhiều vàng mã cho cậu “.

” À nói nữa, con dao này…nó đã được tẩm độc rồi, không ai cứu được cậu đâu “.

Song Tử rút dao ra, đẩy ngã Nhất Bằng nằm xuống.

Vậy là bây giờ không ai cản chị ta nữa, chị ta có thể ngồi vào vị trí Tiêu thiếu phu nhân rồi!

Song Tử nhìn bàn tay đầy máu của mình, nhìn Nhất Bằng nằm thảm thương ở đó, chị ta không muốn giết Nhất Bằng đâu, nhưng mà…

Giữ một kẻ biết về chuyện mình làm bên cạnh, cách tốt nhất vẫn nên thủ tiêu.

Lỡ đâu lắm lời lại chuốc họa vào thân thì khổ!

” Nhất Bằng, xin lỗi nha ” Song Tử mỉm cười nói.

Nhất Bằng đã mất máu quá nhiều, chất độc trong con dao cũng thấm vào cơ thể của cậu ta.

” Cô…cô…”.

” Tôi…làm ma…cũng…không…”.

” Tha…cho…cô…”.

Song Tử tiến đến, chị ta tuyệt tình đạp vào tay Nhất Bằng.

” Hại người hại mình, cậu không biết sao?”

Hai ngày sau.

Nhất Bác lờ mờ tỉnh dậy, cậu cảm giác như mình vừa ngủ một giấc thật dài vậy.

Nhất Bác ngơ ngác ngồi dậy, cậu đang nằm trên giường của một căn phòng xa lạ. Cậu nhìn xung quanh, định nhúc nhích thì nhận ra tay bị còng ra sau lưng.

Ở đây là đâu?

Tại sao cậu ở đây?

Nhất Bác nhớ đến chuyện mình gặp Nhất Bác, sau đó bất ngờ lăn ra mà ngã cái đùng rồi bất cmn tỉnh nhân sự luôn.

” Chết tiệt ” Cậu tìm cách để cởi bỏ còng tay này ra, nhưng có vẻ không được ổn áp mấy.

Cạch

Cửa phòng bất ngờ đẩy ra, Hứa Chí Quân đẩy cửa đi vào, vẻ mặt anh không được vui vẻ mấy.

” Cậu chịu tỉnh rồi đó à?” Hứa Chí Quân tiến đến hỏi.

” Anh…anh là ai chứ?” Nhất Bác lùi lại, người đàn ông này là ai? Anh ta quen biết cậu sao?

” Cái đấy tôi nên hỏi cậu đấy ” Hứa Chí Quân đi đến sofa ngồi xuống.

” Sao…sao chứ?”.

” Tôi đang ở đâu đây?” Nhất Bác hỏi.

” Cậu đang ở trên chiếc du thuyền lớn, chúng ta đang dự tiệc, bữa tiệc sẽ kết thúc vào chiều nay ” Hứa Chí Quân đáp.

” Du thuyền…tiệc?” Nhất Bác vẫn chưa hiểu chuyện gì, cái gì mà du thuyền lớn?

Sao cậu lại ở trên du thuyền chứ?

Cuối cùng Nhất Bằng đã đưa cậu đi đâu?

” Cậu không biết sao? Cậu đã ngủ li bì trong căn phòng này suốt hai ngày đấy ” Hứa Chí Quân đứng dậy, anh bước đến chỗ cậu.

” Hả…hai…hai ngày?”.

Cậu đã ngủ li bì suốt hai ngày sao?

Li nước cam đó…không lẽ nào.

Hứa Chí Quân thấy bộ dạng ngốc nghếch này của cậu, anh có thể chắc chắn người này là vô hại đối với mình rồi.

Hứa Chí Quân dùng chìa khóa mở còng tay cho Nhất Bác.

Sau khi được tự do, Nhất Bác xoa xoa tay mình. Cậu có cảm giác tay mình đã bị còng như vậy suốt hai ngày rồi ấy.

Hứa Chí Quân ngồi xuống giường, anh đưa tay nâng mặt cậu lên.

” Nói đi, cậu là ai? “.

Nhất Bác liền đẩy tay Hứa Chí Quân ra, cậu liếc mắt nhìn anh:” Tôi đã có chồng rồi, xin anh biết chừng mực “.

” Có chồng? Có chồng rồi cậu vẫn đi bán thân vậy sao?”.

” Anh nói ai bán thân?” Nhất Bác ngỡ ngàng.

Cậu đi bán thân hồi nào?

Nếu không thì…

Ọt…ọt…

Bụng của Nhất Bác kêu cồn cào. Cũng phải đói thôi, cậu đã ngủ li bì suốt hai ngày mà.

” Để tôi gọi đầu bếp nấu gì cho cậu ăn ” Hứa Chí Quân nói.

Người này này…nhìn kĩ thì…

” Tôi…tôi…” Nhất Bác lên tiếng, cậu đã mất tích suốt hai ngày trời, Tiêu Chiến nhất định sẽ…

” Làm sao?” Hứa Chí Quân hỏi.

” Anh…có thể cho tôi mượn điện thoại không?”.

Ít nhất cậu nên báo cho Tiêu Chiến mình đã bình an, nếu không anh sẽ lật tung thành phố lên mà tìm cậu mất.

” Được thôi ” Hứa Chí Quân đưa điện thoại cho cậu.

Người này này nhìn kĩ không phải người xấu, có lẽ là ai đó ghen ghét nên mới đưa đẩy lên con thuyền này.

Nhất Bác vội cầm lấy điện thoại, cậu gấp gáp gõ số điện thoại của Tiêu Chiến.

” Này, cậu tên gì?” Hứa Chí Quân hỏi.

” Ha…hả?”

” À Vương Nhất Bác, còn anh “.

Nhất Bác thật thà trả lời, cậu cũng tiện tay bấm nút gọi.

Nghe đến ba chữ Vương Nhất Bác, Hứa Chí Quân liền phản ứng nhanh gọn lẹ, anh đưa tay lấy điện thoại mình lại.

” Anh…” Nhất Bác nhìn Hứa Chí Quân.

Cái gì vậy chứ? Không phải anh ta đã cho cậu mượn điện thoại sao?

Hứa Chí Quân liền tắt cuộc gọi đó đi, cũng may là đối phương chưa nghe máy.

” Thì ra là người của Tiêu Chiến ” Hứa Chí Quân nói.

Không ngờ người của Tiêu Chiến lại bị xô đẩy đến tay Hứa Chí Quân.

Tiêu Chiến và Hứa Chí Quân trước đây đều là đối thủ với nhau, cả hai là không đội trời chung mà.

Nghe Hứa Chí Quân nói vậy, Nhất Bác cảm thấy mình lại mắc sai lầm lần nữa rồi.

” Anh…anh…” Nhất Bác sợ hãi lùi lại, cậu bắt đầu đề phòng nhìn Hứa Chí Quân.

Anh ta…có hận có thù gì với Tiêu Chiến sao?

Hứa Chí Quân bất ngờ lao đến, anh cũng không quên vớ lấy còng tay mà mình ném dưới sàn.

Nhất Bác đã hai ngày không ăn không uống, cậu làm sao có sức phản kháng lại với người đàn ông này. Thoáng chốc Hứa Chí Quân đã lật người cậu lại, còng tay Nhất Bác về như cũ.

” Phải chi tôi biết cậu là người của Tiêu Chiến sớm hơn…”.

” Tôi sẽ giày vò suốt hai ngày qua rồi “.

” Bây giờ cũng chưa muộn nhỉ?”.

” Tiêu thiếu phu nhân?”.

Cứ tưởng gặp được người tốt, ai ngờ lại gặp trúng đối thủ của Tiêu Chiến.

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà!

Nhất Bác bất lực nhắm mắt lại, sợ hãi Hứa Chí Quân, không biết anh ta sẽ làm gì mình tiếp theo đây.

Cốc

Cốc

Bên ngoài bất chợt có tiếng gõ cửa, Hứa Chí Quân và Nhất Bác liền nhìn đến cửa.

” Chí Quân, mẹ vào đây nhé “.

Tiếng Hứa phu nhân vang lên, bà đẩy cửa vào.

Thấy cảnh tượng trước mắt Hứa Chí Quân đang đè một con trai, bà liền đi đến, đưa tay lôi Hứa Chí Quân ra.

” Con làm cái gì vậy hả?” Bà hỏi, đẩy anh sang một bên, đi đến đỡ lấy Nhất Bác lên.

” Còn còng con  nhà người ta như vậy, Chí Quân, con chơi trò gì thế?” Hứa phu nhân nhìn anh trách móc, sau đó quay ngang quay dọc tìm chìa khóa để mở còng tay cho Nhất Bác.

” Mẹ à…” Hứa Chí Quân đưa tay vò đầu. Đúng là anh có thù với Tiêu Chiến thật, nhưng anh cũng không phải loại người tính làm trò xấu lên người này đâu, còn là người  của Tiêu Chiến.

Chẳng qua chỉ là muốn trêu đùa thôi.

Hứa phu nhân nhìn Nhất Bác, trong phút chốc bà đơ người ra.

” Con…con có sao không?” Hứa phu nhân lo lắng hỏi.

Nhất Bác lắc đầu, người phụ nữ trước mắt như vị cứu tinh của cậu, nhờ có bà mà cậu đã thoát nạn rồi.

” Không sao là tốt rồi ” Hứa phu nhân thở nhẹ ra.

” Hứa Chí Quân “.

” Mẹ muốn làm gì đi làm đi, con không ý kiến đâu ” Hứa Chí Quân đáp, sau đó nhanh chân quay lưng mà rời đi.

Nếu ở lại sẽ nghe bà giáo huấn dài như bản tình ca luôn đấy chứ.

” Con trai, con tại sao lại ở cùng thằng con nhà bác?”.

Hứa Chí Quân trước giờ không lăng nhăng, về chuyện tình yêu cũng rất hiếm khi nói đến.

Hôm nay lại bất ngờ lao lên người một con trai, trông có vẻ mạnh tay chẳng thương hoa tiếc ngọc như vậy, nếu bà không đi vào Hứa Chí Quân định lấy mạng người này à?

” Con…con…”.

Ọt…ọt…

Bụng cậu lại kêu lên.

Đây gọi là tiếng kêu gào của bao tử!

” Con chưa ăn gì sao?” Hứa phu nhân hỏi.

Nhất Bác lắc đầu.

” Để ta đưa con sang phòng ta, tắm rửa sạch sẽ rồi dùng bữa nhé “.

Tiêu gia bây giờ.

Tiêu Chiến ngồi ở sofa, bộ quần áo trên người đã hai ngày chưa thay ra. Đối với người sạch sẽ như anh đó là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

Bây giờ thì có rồi.

Nhất Bác đã mất tích suốt hai ngày qua. Anh đã cho người đi điều tra, cậu đi gặp Nhất Bằng, sau đó liền bị đưa lên tàu rời đi.

Khi nghe tin, anh đã lập tức đến tìm Nhất Bằng tìm tung tích của Nhất Bác, cuối cùng cậu ta đã chết.

Hai ngày nay Tiêu Chiến như thằng điên, nghe tin cún con của mình bị bán đi…anh làm sao bình tĩnh nỗi đây?

Tiêu Chiến vò đầu mình, bây giờ trong nhà rất âm u, cậu chỉ mới tách khỏi anh hai ngày Tiêu Chiến liền hóa điên lên rồi.

Cậu đã được đưa đi hai ngày rồi, anh cũng đã cho người điều động tất cả đi dò tung tích của Nhất Bác, chỉ hy vọng cậu bình an, không bị ai động chạm hay tổn thương đến Nhất Bác.

” Nhất Bác…Nhất Bác…”.

Tiêu Chiến lẩm bẩm một mình, cầu trời…

Làm ơn…

” Nhất Bác…làm ơn…hãy bình an vô sự ” Tiêu Chiến run rẩy lẩm bẩm một mình, sinh mạng của cậu đối với anh rất quan trọng, Nhất Bác đối với anh là vô giá…

Không có Nhất Bác.. Tiêu Chiến làm sao có thể sống nữa đây?

Cậu dường như đã là thế giới của anh rồi.

Tiêu Phong cũng biết chuyện, anh liền phụ một tay em trai mình đi tìm, cũng âm thầm đi điều tra về việc này.

Tiêu Thiên Tuấn sau khi nghe tin cũng nhờ Tiêu lão gia điều động người đi tìm Nhất Bác về, hy vọng nhanh chóng tìm thấy cậu.

Nếu không Tiêu Chiến lại một lần nữa rơi vào nơi tăm tối, lại trở thành con người lạnh lùng rồi cô độc bản thân một chỗ.

Nhất Bác…

Làm ơn hãy bình an!

Trên du thuyền, Nhất Bác ăn nhanh ăn vội, quả thật là rất đói đấy.

Cậu đã ngủ suốt hai ngày trời, không ăn không uống, bây giờ lo mà ăn còn tìm cách liên lạc với Tiêu Chiến .

”  ăn từ từ thôi con ” Hứa phu nhân nói, nhanh chóng đưa li nước cho Nhất Bác.

Hứa Chí Quân tìm thấy người này đâu ra vậy?

Để con  nhà người ta đói như thế này nữa chứ, thật là…

"  Con tên là gì vậy" . Hứa phu nhân nhìn cậu.

" Dạ , Vương Nhất Bác" . Nhất Bác trả lời.

Cậu…lại phạm phải sai lầm nữa à?

” Con và Chí Quân đã làm gì nhau chưa?” Hứa phu nhân kích động lần nữa.

Nhất Bác lập tức lắc đầu.

” Ch…chưa…”.

” Thật sự chưa?”.

” V…vâng…”.
......

Thư kí Lâm hớt ha hải chạy đến Tiêu gia, do quá gấp gáp còn trượt chân ngã một cái nhào.

Nhưng giờ ngã có đau hay gì cũng kệ cmn đi, phải báo tin vui cho Tiêu Chiến biết trước đã.

” Tiêu…Tiêu tổng…”.

” Đã tìm thấy thiếu phu nhân rồi ” Thư kí Lâm nói, cậu chống tay lên tường thở dốc, ôi mẹ ơi chạy muốn mệt xỉu luôn mà.

Tiêu Chiến nghe tin vui này như chết đi sống lại, anh liền bật dậy.

” Ở đâu…ở đâu?”.

” Nhất Bác của tôi ở đâu?”.

” Thiếu phu nhân ở trên du thuyền lớn, con thuyền đó sẽ trở về lúc 5h chiều nay ” Thư kí Lâm vội đáp.

Bây giờ đã là ba giờ chiều, cũng mất một khoảng thời gian đến bến cảng, Tiêu Chiến mặc kệ bộ dạng bây giờ của mình, anh liền chạy đi.

” Tiêu…Tiêu tổng…”.

Thư kí Lâm gọi lớn Tiêu Chiến, dường như người đàn ông này không nghe thấy nữa rồi.

Đúng là sợ mất Nhất Bác đến điên rồi!

Tiêu Chiến lái xe với tốc độ không thể tin được là mình còn sống nếu ngồi trên xe anh.

Với tốc độc này, Tiêu Chiến đã rút ngắn thời gian đến địa điểm. Đoàn người của anh cũng đã đến ngay sau đó, tất cả liền phong tỏa toàn bộ.

Tiêu Chiến đứng dựa vào xe, anh sốt ruột lo lắng đợi chiếc du thuyền mà thư kí Lâm bảo mình.

Thư kí Lâm lúc này cùng Tiêu Phong mới đuổi kịp đến chỗ Tiêu Chiến, đúng là tên này chạy xe không muốn sống nữa rồi.

Với cái bộ dạng như thân tàn ma dại của Tiêu Chiến quá là dọa người rồi, chỉ mới hai ngày râu đã dài ra còn chưa cạo nữa.

Tiêu Phong còn không tin được đây là em trai mình, trước kia là người sạch sẽ đến làm người khác khó chịu, thế mà bây giờ vì Nhất Bác cái gì cũng mặc kệ.

Tiêu Chiến cứ đứng đó, anh vừa hồi hộp vừa lo lắng, hy vọng sẽ đưa Nhất Bác về bên mình càng sớm càng tốt.

Thoáng chốc chiếc du thuyền có Nhất Bác cập bến đến, Tiêu Chiến liền sốt ruột, anh tiến tới tìm cún con mình.

Đoàn người đi xuống, bọn họ hơi giật mình khi xung quanh đây toàn là những người đàn ông cao to mặc vest đen còn đeo kính đen, trong cứ như xã hội đen vậy.

Tiêu Chiến đứng đó nhìn qua nhìn lại, vừa thấy một bóng dáng giống Nhất Bác anh liền lao đến.

” Nhất Bác ” Tiêu Chiến nắm lấy người đó, người đó giật mình đẩy anh ra.

Tiêu Chiến phát hiện ra mình nhận lầm người rồi.

” Xin…xin lỗi ” Tiêu Chiến lẩm bẩm nói.

Anh nhìn ngang nhìn dọc lần nữa, mong chờ sẽ thấy Nhất Bác xuất hiện.

Cuối cùng người trên thuyền đã xuống hết rồi, anh vẫn chưa thấy cậu đau, lòng lại như lửa đốt quay sang nhìn thư kí Lâm:” Nhất Bác của tôi đâu? Nhất Bác đâu?”.

Anh đợi từ nãy giờ rồi…tại sao Nhất Bác của anh chưa xuất hiện chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro