Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25

Nhất Bác đưa tay lên sờ trán anh thử, ôi trời ạ...

Anh phát sốt rồi!

Cậu vội vội vàng vàng chạy đi lấy hộp thuốc, cậu có nhớ là bên trong có nhiệt kế.

Đo nhiệt độ cho Tiêu Chiến, Nhất Bác vừa hồi hộp vừa lo.

Nửa đêm phát sốt như vậy, cậu nên làm gì đây?

Nhất Bác gấp gáp đi lấy khăn để lên trán cho Tiêu Chiến ,hy vọng có thể giảm nhiệt độ một chút.

Bây giờ Tiêu Chiến đang rất nóng.

Cậu rút nhiệt kế ra, hoảng hồn khi cầm lên.

Trời đất!

39 độ đấy!

Nhất Bác lo lắng, cậu quay ngang quay dọc, thấy điện thoại của Tiêu Chiến ở trên bàn, cậu cầm lên, sau đó tìm số điện thoại của Tiêu Thiên Tuấn.

Tiêu Thiên Tuấn là bác sĩ, anh ấy có thể giúp cậu trong lúc nãy.

Người của Tiêu Chiến run lên, Nhất Bác nhìn thấy liền bỏ điện sang một bên.

Cái tình huống này...

Tiêu Chiến bất ngờ co giật cả người, Nhất Bác sợ hãi, cậu nhanh chóng đưa tay của mình lên miệng anh, để Tiêu Chiến cắn vào.

Chuyện này cậu đã từng biết, khi sốt quá cao một số trường hợp sẽ co giật, sợ Tiêu Chiến cắn vào lưỡi, Nhất Bác hết cách đành để anh cắn vào tay mình.

Nhăn mặt lại vì đau, một tay còn lại cậu nhắn tin cho Tiêu Thiên Tuấn đến giúp mình.

" K...không...sao đâu...".

Nhất Bác lẩm bẩm một mình, cậu trấn an Tiêu Chiến.

Sốt cao như vậy anh cũng không lên tiếng gọi cậu. Người đang ông này cứ nghĩ mình can đảm hay phi thường lắm sao?

Anh cũng là con người, có phải cục đá cục sắt gì đâu mà cứ nghĩ mình chống lại mọi thứ được chứ?

...

Tiêu Thiên Tuấn nhận được tin nhắn, anh vội vã đến Tiêu gia. Bất chấp trời đang mưa, anh đến đây bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Thấy Nhất Bác ngồi bên cạnh giường trông Tiêu Chiến, tay cậu có vết thương, Tiêu Thiên Tuấn lo lắng đi đến nắm lấy tay Nhất Bác lên.

" Cậu ấy...".

Tiêu Thiên Tuấn là bác sĩ, cũng là bạn của Tiêu Chiến bao lâu nay. Là người sao, tình trạng thế nào Tiêu Thiên Tuấn đều nắm rõ.

[ Không...không sao đâu ]

Nhất Bác vội nói, vết cắn của Tiêu Chiến cũng không quá sâu, chỉ hơi chảy máu một chút thôi mà.

Tiêu Thiên Tuấn đành khám cho Tiêu Chiến trước.

Mọi thứ đã xong, Tiêu Chiến cũng bình thường trở lại.

Bây giờ cũng đã an giấc mà ngủ rồi.

Còn Tiêu Thiên Tuấn và Nhất Bác ngồi một góc, anh ngồi bôi thuốc cho Nhất Bác.

" Cậu ấy đã co giật đúng không?" Anh hỏi.

Sốt cao như vậy, thể nào Tiêu Chiến cũng sẽ như thế lần nữa.

Nhất Bác gật đầu.

" Cậu biết chuyện này sao?".

Cũng may là Nhất Bác đối phó kịp thời, nếu không Nhất Bác đã cắn trúng lưỡi thật rồi.

[ Tôi từng gặp qua trường hợp này rồi ]

Nhất Bác quơ tay quơ chân nói.

" Đã gặp qua rồi sao cậu còn đưa tay cho cậu ấy cắn, vết cắn này...".

[ Không sao, không sao ]

Vết cắn này có là gì đâu, chẳng qua là gấp quá, cậu không biết làm sao, đành đưa tay thẳng cho Tiêu Chiến cắn lấy thôi.

" Tiêu Chiến rất sợ mưa, cậu ấy mỗi khi sốt cũng không nói ai " Tiêu Thiên Tuấn bất ngờ lên tiếng.

Nhất Bác nhìn anh, tròn xoe mắt chưa hiểu chuyện gì.

Đây là nỗi sợ của Tiêu Chiến sao?

Hèn gì từ lúc về nhà đến giờ, thấy anh không được tốt mấy, thì ra là tâm trạng hết sức nặng nề như vậy.

" Nhất Bác, chuyện lúc sáng tôi đã nói với cậu đấy...".

" Bây giờ cậu chính là niềm tin của Tiêu Chiến, hãy bên cạnh cậu ấy ".

" Nhìn cậu ta vậy thôi, chứ bên trong yếu đuối lắm ".

" Tiêu Chiến từng chịu tổn thương lớn từ người nhà của mình. Nhất Bác, chỉ có cậu mới chữa lành vết thương đấy cho cậu ấy ".

Sáng hôm sau.

Tiêu Chiến tỉnh lại với cái đầu rất đau, anh cảm giác như đêm qua mình mới đi đánh trận vậy, cả người đều ê ẩm.

Nhất Bác đã dậy từ sớm nấu cháo cho anh, cậu vừa mang mang lên thì thấy anh đã dậy rồi.

Nhất Bác tiến tới, cậu đặt tô cháo xuống, sau đó đưa tay sờ trán anh.

Đã hạ sốt rồi, không còn nóng như đêm qua nữa, nhưng ít nhất cũng phải nghỉ ngơi cho tốt hôm nay. Có vẻ như hôm qua anh đi khảo sát gì đó nên mới bị dính mưa rồi về nhà phát sốt như vậy, dọa người ta một phen hú vía luôn rồi.

Nhìn thấy tay Nhất Bác có vết cắn, Tiêu Chiến vội nắm lấy tay cậu.

" Đêm qua tôi phát sốt sao?" Anh hỏi.

Nhất Bác gật đầu, cậu từ từ rút tay ra, ai ngờ Tiêu Chiến kéo tay cậu lại.

Anh biết cơ thể mình ra sao, mỗi khi sốt quá cao anh sẽ co giật, đừng nó Nhất Bác đã đưa tay vào để anh cắn lấy đấy chứ?

" Em..." Tiêu Chiến nhìn cậu, vết cắn hiện rõ trên tay cậu như vậy, còn rất sâu, đêm qua anh đã làm chuyện ngu ngốc gì thế này.

Mất kiểm soát lại còn cắn lấy tay Nhất Bác.

[ Không sao, em không sao ]

Nhất Bác vội rút tay lại, cậu vội nói.

Tiêu Chiến nhìn cậu, trong lòng thấy bản thân đầy có lỗi. Chẳng qua anh lơ là quá, lại để bản thân bị bệnh mà không biết thế này.

[ Em đút cháo cho anh ăn, hôm nay anh không được đi làm đâu đấy ]

Nhất Bác cười tươi nhìn Tiêu Chiến. Sức khỏe thế này, anh mà còn đòi đi làm thì cậu sẽ liều mạng ngăn anh lại luôn.

Tiêu Chiến cũng không dám làm trái lời cậu, hôm nay anh nghe theo Nhất Bác vậy, coi như là xin lỗi chuyện đêm qua.

Nhưng mà...

Kì lạ, chuyện thế này ít ai biết được, tại sao Nhất Bác biết anh co giật còn đưa tay vào để ngăn anh cắn trúng lưỡi?

Ngoài Tiêu Thiên Tuấn biết chuyện này, anh cũng chưa từng nói cho Nhất Bác nghe.

Thật sự kì lạ, hết sức kì lạ luôn đấy.

...

Tiêu Chiến đành ngoan ngoãn nghe lời , anh ở nhà cùng cậu, cũng coi như là dưỡng sức đi, để bản thân khỏe hơn là tốt mà.

Anh cứ nắm lấy tay cậu, nhìn vào vết cắn mình gây ra, cứ thấy có lỗi với Nhất Bác nhưng không biết làm sao. Cắn đã cắn rồi, với lúc đó anh không biết mình làm gì và ra sao nên mới...

Nhất Bác thấy anh cứ nắm lấy tay mình, cậu nhanh chóng rút tay lại, ôm lấy anh rồi vỗ về như đứa con nít vậy.

Cậu biết trong lòng anh đang thấy có lỗi, nhưng cái này là cậu tự nguyện, với tình huống khẩn thì ai lường trước được chuyện gì đâu chứ.

" Tiểu Bác, anh xin lỗi em " Tiêu Chiến nói.

Cũng thay đổi nốt xưng hô rồi.

Nhất Bác ngớ ra, cậu cũng buông anh ra nốt.

Nhìn anh thế này, cậu lại nhớ đến một chuyện rất lâu về trước đây.

Tiêu Chiến để Nhất Bác ngồi trong lòng mình, cũng nhờ có cậu mà anh đã khỏe nhiều lắm rồi, cũng ổn hơn nữa, mỗi khi bị bệnh thì anh sẽ không để ai bên cạnh mình, Tiêu Thiên Tuấn là kẻ liều mạng để khám cho anh, sợ người anh em này đi xong cuộc đời luôn.

" Tiểu Bác, tự dưng anh nhớ đến một chuyện " Anh lên tiếng.

Nhất Bác ngước mặt lên nhìn anh.

" Lúc nhỏ anh từng bị sốt rất cao, sau đó lại chạy ra đường, đêm đấy trời mưa lớn lắm ".

" Anh biết cơ địa của mình ra sao, mỗi khi sốt cao đều co giật, khi ấy anh đã ngã xuống ở ngoài đường, cũng không biết bản thân mình ra sao ".

" Lúc đấy anh vẫn nghe thấy được một giọng nói từ bé trai, cậu bé ấy lo lắng hỏi anh có sao không ".

Năm Tiêu Chiến 14 tuổi, anh từng bị sốt rất cao.

Tiêu gia không phải chỉ có mình anh, anh chỉ là nhị thiếu gia, đại thiếu gia là Tiêu Phong - anh ruột của Tiêu Chiến.

Từ trước đến đây Tiêu gia luôn ưu ái Tiêu Phong lên, vì họ xem trọng anh hai anh, anh hai đúng là rất giỏi, đầu óc vừa thông minh, tính tình điềm đạm.

Khi ấy Tiêu Chiến thì ngược lại, cọc cằn rồi cục súc, còn hay đánh nhau, cũng chẳng thông minh như bây giờ đâu.

Đêm đó, có một sự trùng hợp đã xảy ra, Tiêu Phong và Tiêu Chiến đều phát sốt, bởi vì chiều hôm ấy cả hai đi đá banh cùng nhau, cuối cùng về đều dính mưa nên đều phát bệnh.

Ba mẹ và bà nội lúc ấy chỉ chú ý đến Tiêu Phong, còn Tiêu Chiến anh họ không để ý đến, thậm chí cũng không biết anh có phát sốt không.

Trong lòng đầy uất ức, Tiêu Chiến khùng khùng điên điên chạy ra khỏi nhà đêm đó với tình trạng sốt rất cao. Cũng may có cậu bé đó đã cứu lấy anh, gọi người đưa anh đến bệnh viện.

Nhất Bác nghe đến đây đều bất ngờ.

" Anh còn nghe quản gia kể lại... cậu bé đó đã giống như em...đã..".

" Đã đưa tay cho anh cắn, để tránh anh cắn vào lưỡi, phải không?".

Nhất Bác bất ngờ lên tiếng.

" Em...".

Nhất Bác bất ngờ mở miệng nói chuyện như vậy, quả là quá sốc với Tiêu Chiến rồi.

Nhất Bác bất ngờ xoay người, cậu lao lên ôm lấy Tiêu Chiến, trong lòng thầm mừng rỡ.

" Em...tìm được anh rồi " Nhất Bác ngập ngừng nói.

Cái đêm định mệnh đấy, cậu bị Nhất Bằng sai ra ngoài mua đồ cho cậu ta, cuối cùng trời mưa thế nào cậu cũng đành bất chấp mà đi, không ngờ lại gặp anh ngất xỉu ngoài đường.

Với một cậu bé bảy tuổi, không biết phải làm sao, bất ngờ cậu bé kia lại co giật lên, Nhất Bác không biết làm sao, vừa đưa tay đến thì cậu bé đó đã cắn lấy cậu.

Vì đau mà cậu hét toáng lên, cũng may trời mưa nhưng vẫn có cảnh sát đi tuần, vị cảnh ấy đã phát hiện ra cậu và cậu bé đó, nhanh chóng đưa cả hai đến bệnh viện.

Nhất Bác lúc ấy bị cậu bé đó cắn đến chảy máu, chú cảnh sát đó hoảng cả hồn, không nghĩ cậu có thể chịu được như vậy.

Nhất Bác giao mọi chuyện lại cho chú cảnh sát ấy, còn cậu gấp ga gấp chạy về Vương gia, vì về quá trễ, cuối cùng cậu còn chịu đòn roi của Vương phu nhân, bà ta luôn tìm cớ để đánh cậu cho đỡ chướng mắt, thích thì đánh mà không thích thì cũng đánh.

Sau đêm đó Nhất Bác cũng rất lo lắng cho cậu bé ấy, cứ nghĩ cả hai sẽ gặp lại, cậu ngày ngày đến nơi mà cậu bé ấy ngất xỉu, đứng đợi một ngày nào đó sẽ thấy cậu ta.

Nhưng cuối cùng là không thấy ai, kiên trì được nửa năm, Nhất Bác cũng từ bỏ.

Tiêu Chiến hoàn toàn không ngờ những gì cậu vừa nói ra, tìm thấy anh?

Đêm đấy... cậu bé đó là cậu sao?

"Cậu bé đã giúp anh đêm đó...chính là em sao?" Tiêu Chiến hỏi.

Đi một vòng, cuối cùng anh đã kết hôn với ân nhân cứu mạng của mình thế này sao?

Nhất Bác gật đầu, quá xúc động nên cậu cũng bật khóc lúc nào không hay.

Nhất Bác lúc đó bảy tuổi, cậu vẫn còn nói chuyện được. Bởi vì Vương phu nhân chán ghét cậu, bắt đầu cấm cậu nói chuyện cũng vào năm đấy, từ đấy Nhất Bác cũng không muốn nói chuyện nữa, luôn giữ im lặng đến tận bây giờ.

Trái đất này đúng là tròn, quá tròn rồi.

Cuối cùng cả hai có duyên có phận, lại gặp nhau sau bao lâu thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro