Chap 19
Tiêu Chiến có chút bất ngờ, anh vòng tay ôm ngược lại cậu, chứ không đẩy cậu ra.
Nếu như trước kia thì anh đã đẩy cậu văng tám thước rồi.
Nhưng sau chuyện này anh mới nhận ra rằng Tiêu Thiên Tuấn nói đúng.
Nhất Bác này nhìn vào ai ai cũng chỉ muốn bảo vệ, che chở cho.
" Nhất Bác...".
" À không...".
" Tiểu Bác, không sao rồi ".
Loay hoay cả buổi trời cùng Nhất Bác, sau khi dùng bữa trưa xong thì cậu mới chịu đi nghỉ.
Nhìn Nhất Bác ngủ say trên giường, anh ngồi bên cạnh cứ ngắm bộ dạng cậu đang ngủ.
Trông đáng yêu thật.
Tiêu Chiến đứng dậy, anh ra khỏi phòng, đi sang thư phòng giải quyết công việc.
Hiếm khi anh không đến Tiêu thị như vậy, bây giờ chắc có nhiều việc đang chờ anh làm xong.
Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, anh lấy điện thoại gọi cho thư kí Lâm.
" Mọi chuyện sao rồi? " Anh hỏi.
[ Tiêu tổng, dự án đó đã được hủy bỏ ]
" Làm tốt lắm " Tiêu Chiến nói.
[ Tiêu tổng, thiếu phu nhân...không sao rồi chứ? ]
" Cậu ấy đã ổn hơn rồi, nhưng chiều nay...".
Nói đến đây Tiêu Chiến dừng lại.
" À khoan, sắp xếp một buổi hẹn với bác sĩ, tôi muốn đưa Nhất Bác đi khám " Anh nói.
[ Đi khám ạ? ]
" Tôi muốn biết tại sao cậu ấy không nói chuyện " Tiêu Chiến trả lời.
Cứ để cậu thế này, anh và cậu thật sự rất khó để hiểu nhau hơn. Nhất Bác không biết là do từ đâu mà không nói chuyện, nhưng cậu cứ biểu đạt lời mình muốn nói sang hành động.
Thật sự là bất đồng ngôn ngữ.
[ Vâng, tôi đã rõ ]
Tiêu Chiến nghe vậy cúp máy, anh để điện thoại sang một bên.
Chống tay lên bàn, Tiêu Chiến mỉm cười.
Có vẻ như Vương gia bây giờ rất lao đao đây.
Vương lão gia, tôi có thể đưa các người lên thì chuyện đá các người xuống cũng là bình thường.
Lão cáo già đấy...
Cùng với thằng điên đấy nữa.
...
Vương gia.
Vương lão gia nhận được tin Tiêu thị hủy bỏ dự án của mình. Ông dường như bị đạp một cú đau điếng vào người.
Không nghĩ rằng bản thân đã gây ra chuyện lớn, lần này do ông động vào Nhất Bác nên mới chọc Tiêu Chiến giận như vậy sao?
" Không ngờ thằng câm đó lại có giá trị với Tiêu Chiến " Vương lão gia lẩm bẩm.
Nhất Bằng ngồi bên cạnh, trên cổ cậu ta xuất hiện vết thương. Đây là do Tiêu Thiên Tuấn đã tốt bụng để lại, đúng là dao phẫu thuật thật sự rất bén.
" Ba..." Nhất Bằng lên tiếng.
Nếu biết chuyện ra vậy, Nhất Bằng cậu đã kết hôn với Tiêu Chiến chứ không để thằng câm đó đi thay rồi.
" Bây giờ con muốn gì đây? Nếu như lúc đầu con đồng ý đi kết hôn với Tiêu Chiến thì có phải quá được nhờ rồi không?" Vương lão gia trách móc.
Ông không ngờ nước đi của mình sai như vậy. Cứ nghĩ Tiêu Chiến là kẻ lập dị, nhiều lúc thì cứ như thằng điên không ai dám động vào.
Vậy mà bây giờ lại bảo vệ Nhất Bác kia ra mặt, cuối cùng là sao?
Một kẻ lập dị nên đã yêu phải một thằng câm vô dụng à?
Nhất Bằng bị Vương lão gia mắng liền đen mặt lại. Trong lòng nuốt không trôi cục tức này.
Nhất Bác...mày chờ đó, không đánh chết mày lần sau thì tao không phải Nhất Bằng nữa!
...
Buổi chiều, Nhất Bác vừa ngủ dậy thì thấy trong nhà xuất hiện nhiều người hơn.
Cậu chỉ mới ngủ một giấc liền trở thành người tối cổ sao?
" Đây là giúp việc từ nhà chính đến, tôi muốn họ ở đây phụ em, em không có ý kiến chứ?" Tiêu Chiến lên tiếng hỏi ý cậu.
Nhất Bác chớp mắt nhìn anh. Anh vừa nói cái gì vậy?
Anh vừa gọi cậu là...
Vừa xưng hô với cậu là?
Tôi và em cơ á?
Còn nữa, nhà chính sao?
Cậu có nhớ là trong hôn lễ từng gặp ba mẹ anh, và có cả bà nội của Tiêu Chiến. Vậy theo lời anh nói, nhà chính là nơi bọn họ đang sống đây.
Vậy đây là nhà gì? Bự như cái cung điện nhưng vẫn chưa là chính á? Chỉ là phụ thôi sao?
" Em không có ý kiến chứ?" Tiêu Chiến đưa tay vuốt tóc cậu, anh hỏi.
Nhất Bác lắc đầu.
Đây là nhà anh, anh làm gì sao cậu có quyền phản đối chứ?
!
Tiêu Chiến mỉm cười, anh ôm cậu từ phía sau.
" Tiểu Bác...".
Gọi như thế quá ngọt ngào rồi.
Nhất Bác có chút hơi rùng mình, cậu định quay đầu nhìn anh thì Tiêu Chiến tiến đến, anh cắn nhẹ lên vành tai của cậu khiến cậu cứng đờ người luôn.
Bàn tay anh đang sờ soạng khắp người cậu, cái bàn tay to lớn lại còn ấm áp đang len vào áo cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro