VI. Cố Qua Quân x Tuệ Vũ
Song tính
****
Tuệ Vũ thấp thỏm ngồi trên chiếc giường đỏ thẫm chờ đợi, tay chân bị xích sắt nặng trĩu khoá lại không thể hoạt động linh hoạt được.
Trên người chỉ khoác một bộ lễ phục mỏng manh, sau lưng để lộ hõm lưng kéo dài xuống vòng eo gầy tinh tế. Xung qua vắt chéo đầy trang sức quý giá, sáng lấp lánh tôn lên làn da trắng nõn, xinh đẹp tựa như tranh vẽ.
Căn phòng nơi cậu bị nhốt rất sang trọng, trên rèm cửa, bàn ăn hay thậm chí dưới sàn nhà rải đầy hoa hồng xa xỉ thể hiện độ giàu có và quyền lực của chủ nhân.
Tuệ Vũ vốn dĩ chính là hoàng tử cao quý của một vương quốc nhỏ phía Nam, Em trai cha cậu, hay còn gọi là chú của Tuệ Vũ, nhân cơ hội cha cậu qua đời mà cướp ngôi. Vì lòng tham lam gã đã bại trận trong cuộc chiến tranh giành lãnh thổ trước vương quốc hùng mạnh nhất vùng đất phương Bắc, nên buộc phải bồi thường chiến tranh và giao nộp gần một nửa vùng lãnh thổ cho chúng.
Tuy nhiên, chiến phí quá nặng so với một đất nước còn non trẻ. Phía thắng lợi bất ngờ đề ra một điều kiện khác, đó là họ phải gã hoàng tử bé nhỏ của vương quốc cho kẻ cầm quyền của chúng. Hay còn nói chính là vị hoàng đế đã đích thân ra trận, giết chết vô số mạng người, cướp đoạt biết bao nhiêu lãnh thổ kia.
Nếu gã cậu đi thì chỉ cần nộp một phần chiến phí. Với món hời hiếm thấy này, tên cặn bã là chú của cậu tất nhiên đồng ý ngay, mặc kệ Tuệ Vũ chống đối cưỡng ép bắt trói cậu dâng đến miệng cọp.
Chưa biết được mặt cũng không rõ họ tên đã bị đưa đến đây khiến cậu lo lắng không nguôi.
Bên ngoài, tiếng bước chân uy nghiêm đang ngày một lớn dần, "thình thịch" dừng lại ngay trước cửa phòng. Tuệ Vũ hoảng loạn vô thức nín thở, lạnh cóng người bấu chặt móng vào lòng bàn tay.
Cửa mở ra, một thân ảnh cường tráng xuất hiện. Người nọ mang áo choàng lông thú trên vai, ngũ quan anh tuấn góc cạnh cùng cặp mắt phượng dài hẹp mang lại khí thế bức người của một nhà lãnh đạo.
Tuệ Vũ bị cái liếc mắt của hắn doạ sợ không dám hó hé, lén lút dịch người lùi ra sau. Đột nhiên cậu bị một lực mạnh mẽ kéo xích chân lại mà hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Cố Qua Quân dễ dàng đẩy ngã chế trụ toàn bộ cơ thể cậu trên giường, mỹ nhân tóc bạch kim xinh đẹp chìm ngập trong biển hoa hồng đỏ, lớp áo mỏng manh che dấu làn da trắng tuyết như có như không. Hắn nhìn ngắm khắp nơi cơ thể Tuệ Vũ, ánh mắt nóng bỏng thèm khát xen lẫn vồ vập như sắp nuốt trọn cậu tới nơi:
"Em...ta đã tìm em rất lâu."
Giọng Cố Qua Quân khàn khàn pha trộn tâm tư vạn ngàn khao khát, bàn tay to rắn chắc chai sần không an phận trườn mò xuống phía dưới sờ soạng, luồn tay vào lớp vải mỏng gần như xuyên thấu. Cố Qua Quân liếm láp cần cổ thiên nga kiều diễm của Tuệ Vũ, tham lam hít ngửi y hệt con nghiện vô phương cứu chữa:
"Cuối cùng, em cũng là của ta."
Tuệ Vũ cứng đờ người, da thịt Cố Qua Quân vừa cứng như sắt vừa nóng như lửa đốt. Mỗi điểm hắn chạm vào đều ngứa ngáy nổi lên ửng hồng một mảng, Tuệ Vũ theo bản năng yếu ớt giãy giụa nhưng không thể đẩy hắn ra được, vành mắt đo đỏ hiện vài vệt nước long lanh càng làm người khác nổi cơn điên cuồng muốn chà đạp mỹ nhân.
Hao công tốn sức vậy mà đối với hắn chỉ là ruồi muỗi, Cố Qua Quân cười cười không lưu tình gặm cắn yết hầu quyến rũ:
"Ngài- đợi đã, từ từ..."
Cố Qua Quân treo cánh tay Tuệ Vũ đang bị dây xích cầm cố lên trần nhà, không vòng vo nữa gấp gáp nâng cặp đùi non mịn thướt tha áp sát hai bên hông, đôi đồng tử hắn co lại, thở gấp đầy hưng phấn.
Một bông hoa phấn nộn múp míp vốn không nên có e thẹn lộ ra giữa hai chân, được che dấu bên dưới dương vật xinh xắn. Bị cái nhìn chằm chặp giống hệt hổ đói rình mồi, Tuệ Vũ xấu hổ cắn răng nhắm mắt lại quay đầu đi hướng khác, giả câm giả điếc mặc kệ những lời khiếm nhã của hắn nhục mạ:
"Bé cưng, nhìn cái lồn đĩ này của em xem. Có phải đang nứng thèm địt lắm không?"
Cố Qua Quân thân mật sờ nắn cánh môi khép chặt ngây ngô, hai ngón tay thô ráp đâm vào trong chuyển động nhịp nhàng để cậu có thể thích nghi.
Tuệ Vũ nhăn mi mềm mỏng rên ở cổ họng, cảm giác thập phần khó chịu và lạ lẫm do đột nhiên bị dị vật xâm lấn. Nhưng cơn đau đang dần dần biến thành khoái cảm, trái với chủ nhân khóc lóc kháng cự thì lồn nhỏ dâm đãng cảm nhận được yêu thương liền vui sướng mút mát hai ngón tay đòi hỏi thêm nữa, tuôn ra từng đợt nước dâm bóng loáng chảy đầy tay hắn.
Cố Qua Quân liếm đôi môi khô khốc, cặp mắt chứa đầy dục vọng dõi theo phản ứng của cậu rồi bắt đầu đâm rút nhanh hơn. Chuyển động mạnh mẽ lại đột ngột, Tuệ Vũ bị giật mình mà hoảng sợ nắm chặt lấy sợi xích bị treo cao rên rỉ mãnh liệt. Cố Qua Quân cong tay dọc theo thành thịt mềm mại, đột nhiên đè ép vào vị trí nào đó khiến Tuệ Vũ phải hét lớn, cao trào phun ra chút tinh dịch ít ỏi lên ga trải giường và người của Cố Qua Quân.
Hắn không những không chê mà ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu, thậm chí không cho Tuệ Vũ cơ hội kịp thở dốc, si mê cúi người hôn cánh môi đỏ mềm
"Nhanh vậy sao, đáng yêu quá... Tuy nhiên nếu bắn quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể của em..."
Hắn thở dài tỏ vẻ ảo nảo, Cố Qua Quân ngẫm nghĩ hồi lâu rồi à một tiếng như phát hiện điều gì đó:
"Hay là để ta giúp bé cưng chặn lại nhé?"
Hắn lướt mắt xung quanh, lựa lấy một cành hồng tươi tắn nhất trong tất cả, được người hầu tỉa gai gọn gàng trên giường, cầm lên ngắm nghía:
"Đẹp thật, nhưng lại chẳng thể sánh bằng em được..."
Lờ mờ đoán ra được Cố Qua Quân muốn làm gì, Tuệ Vũ sốt sắn liều mạng lắc đầu, vùng vẫy chân đá đạp lung tung giống như mèo con nghịch ngợm. Cố Qua Quân trầm mặt có vẻ không hài lòng lắm về thái độ chống đối của vị hôn phu.
Để trừng phạt, hắn vươn tay tát mạnh xuống mép lồn non nớt, nước dâm theo lực đánh văng tung tóe dính đầy bàn tay to lớn lực lưỡng:
"Ách...Aaaa"
"Ngoan nào, ta không muốn làm em đau, đừng để ta phải tức giận."
Hoa huyệt đau đớn co giật, cảm xúc nóng cháy và ngứa ngáy lan truyền khắp cơ thể Tuệ Vũ. Một giọt nước mắt long lanh tràn ra khỏi khoé mi, chảy xuống dọc theo gò má trông vô cùng ấm ức. Tuy vậy Tuệ Vũ nổi tiếng xưa nay ngang bướng cứng đầu, không chịu khuất phục:
"Đồ khốn! Đồ mặt dày! Đồ đê tiện!"
Hoàng tử từ nhỏ tính cách dịu ngoan, ngày ngày chôn đầu trong học tập và sách vở, chưa từng gặp qua ai trơ trẽn như Cố Qua Quân. Cậu chỉ có thể mắng hắn bằng mấy từ " hết sức đáng sợ" này.
Cố Qua Quân bị mắng chửi thì y hệt đàn gãy tai trâu, miệng cười sâu hun hút hôn lên đùi trong trắng nõn, để lại vài dấu vết đỏ hồng bừng nở sắc xuân.
Đoạn, hắn dùng cành hoa hồng kề sát ngay đầu khấc dương vật của Tuệ Vũ rồi nhấn xuống một phát. Cành hoa dù đã được cắt tỉa nhưng vẫn còn chút gồ gề ma sát ống niệu đạo, vụn vỡ và chua xót bén nhọn tạo ra một luồn điện sinh học xông thẳng lên đại não.
Tuệ Vũ nhíu mi hét lớn thảm thiết khôn cùng. Cơ bắp căng chặt không thể buông lơi, lỗ chuông đau rát bị bạp lực cưỡng ép phải mở rộng. Bên người mỹ nhân dày đặt hoa hồng, cành hoa nở rộ rực rỡ cắm ngay nơi tư mật mẫn cảm mà khóc lóc đáng thương.
Kẻ ham muốn kiểm soát như Cố Qua Quân làm sao kìm được trước cảnh đẹp mỹ lệ không thể tả hết bằng lời này. Đợi đến khi Tuệ Vũ thả lỏng đôi chút, hắn lập tức gấp rút thả ra dương vật thô to ngạo nghễ đã sớm cương cứng đáng sợ đặt bên miệng lỗ huyệt.
Cố Qua Quân cọ xát đầu khấc bên ngoài hai cánh hoa, cố tình nhấn nhá day nghiến hột le nhạy cảm vốn là nơi tập trung nhiều dây thần kinh nhất, hài lòng thưởng thức tiếng kêu vụn vặt ngọt ngào của Tuệ Vũ.
Cố Qua Quân không hề tỏ ra thương xót dùng lực dọng thẳng cây gậy thịt nóng hổi vào thật sâu bên trong hoa huyệt, đầu khấc một phát va chạm vào cửa tử cung khép chặt.
Tuệ Vũ choáng váng đầu óc, cảm tưởng hắn đã chọc xê dịch nội tạng của cậu đi mất rồi. Không đợi Tuệ Vũ kịp giảm sốc, vòng eo chó đực bắt đầu nắc hông liên hồi vào lỗ lồn ấm áp, kéo ra đến đỉnh đầu rồi dập đến gốc cặc gân guốc. Hắn chuyển động không biết nặng nhẹ làm Tuệ Vũ chịu thống khổ biết bao nhiêu:
"Á!"
Vùng dưới như bị xé ra làm đôi, nếu nói không khó chịu chính là nói dối. Cơ thể mảnh khảnh gầy yếu run bần bật trong lòng Cố Qua Quân. Chưa từng hưởng thụ qua loại kích thích lạ lẫm ấy bao giờ, tử cung đóng chặt dần trở nên xốp mềm, co giãn tiết ra nước dâm để dương vật dễ dàng di chuyển, vách thịt co bóp tham lam bú mút dương vật không rời.
"Đúng là đĩ dâm. Nhìn xem lồn em thèm khát cặc đàn ông ra sao kìa!"
Cố Qua Quân châm chọc làm Tuệ Vũ mặt đỏ tai hồng. Hắn đâm vào quá sâu, cú nào cú nấy đều chọc vào cửa tử cung mang chấp niệm xâm lấn đáng sợ. Bụng Tuệ Vũ chua xót khó nhịn, chỉ biết khóc lóc vùng vẫy dưới thân hắn:
"Aaa... Chậm thôi! Đừng đâm vào nơi đó! Hức... Cứu mạng-"
Tay chân bị xích lại không thể giãy dụa được bao nhiêu, ngược lại còn phản tác dụng khiến Cố Qua Quân hứng tình hơn. Hay nói đúng hơn là, bất kỳ phản ứng nào của cậu hắn cũng có thể nổi lên ham muốn được. Tuệ Vũ quả thật chính là thuốc phiện của hắn.
Hơi thở của Cố Qua Quân thô nặng hệt một con chó đực động tình, hắn bóp cằm Tuệ Vũ ép buộc cậu phải đối diện với chính mình:
"Nhìn ta, nhìn ta mau."
"Em nói xem, ai có thể cứu em được đây? Nếu dám chạm vào em, ta sẽ xé xác chúng, đem đóng cọc cho kền kền ăn!"
"Sau đó đánh gãy chân em, không cho em mặc quần áo. Chỉ có thể ở trên giường dạng chân làm bồn chứa tinh nước tiểu cho ta mãi mãi, đến khi mang thai mới thôi."
Cố Qua Quân trầm giọng bình thản nói:
"Bé cưng muốn như vậy sao?"
Tuệ Vũ bị những lời hết sức rợn người kia dọa sợ, cậu lắc đầu nguầy nguậy, thảm thương rơi nước mắt xin tha:
"Không... không, tôi không muốn... Hức- không muốn mang thai, cũng không muốn gãy chân..."
Tuệ Vũ nghe lời đến vậy khiến bản tính kiểm soát của hắn được thỏa mãn cùng cực, hắn yêu chiều hôn lên nốt ruồi ở khóe miệng đỏ tươi:
"Nếu vậy thì em phải ngoan, hiểu chứ? Em không được phép chống đối ta."
Cố Qua Quân đè chặt đùi Tuệ Vũ kéo thật rộng sang hai bên, mạnh tới nỗi xương cốt cậu câu kêu thành từng tiếng nhỏ. Tư thế kì cục khó nhằn, dương vật tăng tốc đâm rút trong lỗ lồn nóng bỏng.
Tuệ Vũ bị đâm liên tục xóc nảy lên trên, rồi lại bị bàn tay mạnh mẽ kéo trở về đụ địt. Tinh hoàn to bự đập vào mông mềm để lại từng vệt đỏ, nước dâm vung vẩy khắp nơi, đủ để hiểu hắn chơi ác đến cỡ nào.
"Á- Aaa"
Tuệ Vũ đột nhiên hét thảm, cú đâm vừa nãy quá sâu, thiếu chút nữa chọc tới ép cửa tử cung mở ra. Cố Qua Quân lộ ra ý cười thâm hiểm, thân dưới ra sức vận động không ngừng nghỉ như một cái máy:
"Cục cưng, mở tử cung ra để chồng em đụ nào."
Hắn thọc nhanh thọc mạnh ra cả tàn ảnh nung cháy thịt lồn, tấn công liên hồi nhắm vào tử cung. Cửa tử cung yếu ớt không thể nào chịu đựng được đối xử thô bạo như thế, ít lâu sau đã hé mở sắp sửa đầu hàng. Chớp lấy cơ hội đó, Cố Qua Quân kéo dương vật ra một khoảng dài lấy đà, sau đó không thương tiếc đâm vào sâu chưa từng thấy!
Tử cung bị xâm lấn khiến Tuệ Vũ đau xót co giật liên hồi, cậu mở to miệng thở dốc không phát ra được âm thanh gì, tiếng kêu rên đều đã bị kẹt trong cổ họng. Con ngươi Tuệ Vũ trắng dã mất đi ý thức, nước mắt lẫn nước bọt đua nhau chảy dọc xuống cằm.
Đầu óc Tuệ Vũ hiện tại toàn là khoảng trắng xóa vô định, mụ mị không thể suy nghĩ được. Cái bụng nhỏ vốn bằng phẳng nay cũng gồ lên hình dương vật to lớn. Vách thịt sung sướng kẹp lấy cặc bự, quá khít chặt làm Cố Qua Quân cũng phải nhíu mày. Hắn vỗ "bốp" xuống bờ mông trắng tuyết ra lệnh:
"Thả lỏng ra, lồn đĩ chặt như vậy là muốn kẹp chết chồng em luôn có phải không hả!"
Tuệ Vũ bị tát mông giật nảy người, ý thức cũng được thanh tỉnh đôi phần. Dương vật của cậu đứng thẳng rất lâu bị chèn ép không thể phát tiết phải ngược dòng quay trở về. Bụng dưới đau đớn bỏng lửa, Tuệ Vũ đành mở miệng cầu xin hòng được giải thoát:
"Bắn, ngài cho tôi bắn đi mà. Tôi muốn bắn.... Hức, a-"
"Bé ngoan, em phải nói thế nào? Hửm?
Tuệ Vũ tư duy trì trệ ngây ra mờ mịt không thể hiểu được ẩn ý của hắn. Cố Qua Quân nôn nóng chờ đợi cậu, bất mãn địt thật mạnh thêm vài chục cú hòng nhắc nhở làm Tuệ Vũ ê ê a a khóc nức nở lắc đầu:
"A! Hức- Không biết... tôi không biết..."
"Gọi ta là chồng, nếu em gọi chồng, ta sẽ lấy nó ra cho em..."
Yêu cầu xấu hổ làm Tuệ Vũ đỏ mặt như gấc. Trì hoãn hồi lâu, nhưng rốt cục dưới sự uy hiếp của con cặc thô to cũng chịu mở miệng kêu nhỏ:
"A- chồng ơi..."
Vị ngọt lịm len lỏi từ mạch máu đến lòng ngực của Cố Qua Quân, trái tim rộn rạo vui sướng tưng bừng. Hắn rất giữ lời hứa duỗi tay xuống dương vật nhỏ mà rút ra cành hồng chặn khít lỗ niệu đạo, vì bị nghẹn quá lâu chỉ còn có thể phun ra ít chất lỏng trắng nhạt, phải nhờ Cố Qua Quân vuốt ve một hồi mới thoát ra hết.
Tuệ Vũ kiệt sức ngất lịm đi, cả người từ trên xuống dưới không chỗ nào là lành lặn, còn Cố Qua Quân thì dục cầu bất mãn vẫn chưa bắn lần nào, hắn hết hôn rồi liếm khắp cơ thể cậu. Đè Tuệ Vũ dưới thân mà đâm chọc hết lần này hết lần khác để thỏa mãn cơn điên cuồng thèm muốn bấy lâu nay.
Xưa kia, 6 năm về trước. Cố Qua Quân dưới danh hoàng tử tài giỏi, tuấn tú mới bước qua tuổi mười bảy của vương quốc theo mệnh lệnh của cha rời khỏi thành trì để chinh chiến.
Nhưng đâu phải tài giỏi nhất "ở nhà" tức là sẽ tài giỏi nhất "thế giới", trong số binh lính hắn mang theo có gián điệp tình báo của phe địch, lính của Cố Qua Quân bị đánh tan tác không thể quay đầu phải chia năm xẻ bảy đội hình.
Cố Qua Quân khi còn non nớt bị địch truy giết sau lưng, sức cùng lực cạn, suy nghĩ về cái chết đã le lói trong đầu hắn. Cố Qua Quân mệt mỏi gục xuống một gốc cây trong đống tàn tích đổ nát lẫn trốn, hắn đuối sức từ từ nhắm mắt lại...
"Anh không sao chứ?"
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo tĩnh lặng như hồ nước mùa thu cất lên bên tai, Cố Qua Quân giật mình tỉnh dậy.
Đập vào mắt là một thiếu niên có mái tóc bạch kim mềm mại với đôi mắt biếc xanh, đẹp tựa bầu trời, mà cũng thăm thẳm như biển khơi. Tinh khiết xinh đẹp nhất hắn từng thấy trong thế giới tràn ngập mùi máu tanh giết chóc này.
Một bông hoa rực rỡ nở trên chiến trường, một điểm sáng duy nhất trong bóng tối dày đặc.
Thiếu niên khoác áo choàng du mục dường như trạc tuổi anh, trên lưng vác theo cung tên và dao găm vắt ngang ống quần.
Cố Qua Quân nhìn đến ngây ngất mà quên mất phải nói gì. May mắn thiếu niên rất thông minh, nhìn Cố Qua Quân hồi lâu cũng đoán được ra thân phận của hắn.
"Lục soát hết tất cả mọi nơi, tuyệt đối không được để nó chạy thoát!"
Tiếng la vang lên khiến cả hai giật mình bừng tỉnh, thiếu niên kia gấp gáp lia mắt tìm kiếm xung quanh, sau đó xoay lưng ngồi xuống chỏm đá:
"Nghe này, tôi không phải người xấu, tôi sẽ giúp anh."
cậu mở lớn áo choàng du mục ra, kéo tay hắn nói nhỏ: "Anh mau lại đây!"
"Loạt xoạt" "loạt xoạt", tiếng binh lính truy tìm khắp nơi, một tên phát hiện ngay cạnh gốc cây bị che khuất bởi bức tường đá đổ nát có người, bèn thủ sẵn dao sắt tiến lại gần. Nhưng không như hắn suy đoán, dưới gốc cây chỉ là một thiếu niên du mục tóc bạch kim quý hiếm chừng mười tám tuổi, ngồi quay lưng tựa đầu vào thân cây. Tên lính hạ vũ khí xuống, lớn tiếng dùng giọng điệu tra hỏi:
"Cậu kia! Có thấy một tên tóc vàng trồn giống quý tộc nào đi ngang qua không?"
Thiếu niên tóc bạch kim xoay đầu để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhìn gã, sau đó chỉ bình thản nói:
"Xin lỗi. Tôi không thấy, vậy anh có bắt gặp đoàn du mục nào quanh đây không? Tôi bị lạc khỏi đoàn..."
Có lẽ vì gương mặt khí chất ngây thơ làm tăng thêm tính thật thà. Mặc dù là mỹ nhân hiếm có khó tìm, nhưng tên lính kia lại không muốn chuốc thêm phiền phức vào người, nếu không tìm được hoàng tử thì có khi gã sẽ bị chặt đầu mất, thế là vội vàng đi ngay.
Thiếu niên trầm ngâm đợi một lúc lâu sau mới mở áo choàng ra, thấp giọng thỏ thẻ:
"Được rồi, anh ra đây"
Cố Qua Quân dịch ra khỏi người cậu, thấy hắn ngại ngùng đỏ mặt như thiếu nữ nhỏ nhắn bẽn lẽn, vừa nãy hắn đã áp sát mặt vào bụng thiếu niên, ngửi được toàn bộ mùi hương thơm mát trên cái áo trắng. Cũng vô tình dây máu lên ngưòi cậu nên bối rối lắm, thế mà cậu chỉ cong môi cười nhẹ nói:
"Giờ anh nên chạy đi, chúng sẽ quay lại đây nhanh thôi."
"Ở hướng Đông phía bên kia dòng suối chính là khu thương gia tập trung mua bán."
Thiếu niên vừa nói vừa tháo viên đá quý màu đỏ thạch lựu từ cổ áo xuống, đưa vào tay hắn:
"Anh dùng cái này để trao đổi, họ sẽ đưa anh đến nơi anh cần. Giờ tôi phải đi rồi..."
Bàn tay trắng nõn nà mềm mại chạm vào tay hắn, luồn điện chạy khắp nơi kích thích từng tế bào trong cơ thể, tim Cố Qua Quân đánh trống liên hồi. Chưa kịp đợi hắn phản ứng, thiếu niên nọ đã chạy đi mất
Cố Qua Quân vội vàng hỏi lớn: "Cậu tên là gì?"
Thiếu niên bỗng chốc dừng lại, xoay người mỉm cười dịu dàng:
"Tôi là Tuệ Vũ!"
Tuệ Vũ,
Tuệ Vũ.
Cố Qua Quân trở về bình an vô sự, hắn đã không bán viên đá quý mà cất giữ cẩn thận, không cho bất cứ ai chạm vào, sau đó lùng sục tìm kiếm khắp nơi tung tích của người du mục tóc bạch kim nọ.
Tóc bạch kim vốn quý hiếm, số người mang màu tóc này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Khi hoàng đế mất, hắn thay cha mình lên trị vì cả một vương quốc hùng mạnh, khiến mọi người chỉ cần nghe danh đã khiếp sợ, đêm quân đi chinh phạt khắp mọi nơi.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ từ bỏ tìm kiếm người thương. Cho đến một ngày, Cố Qua Quân nghe tin có một vị hoàng tử ở vương quốc nhỏ phía Nam mang tên Tuệ Vũ đúng như miêu tả của hắn, tóc bạch kim quý hiếm, mắt xanh biếc thu hút bao ánh nhìn và có nhan sắc đẹp không thể tả bằng lời.
Rong đuổi cơ thể cậu đến liên tiếp nhiều lần rồi mà vẫn chưa đủ, ham muốn của Cố Qua Quân với Tuệ Vũ là không đáy. Tuy nhiên lại trân trọng cậu, hắn không muốn làm cậu tổn thương, vì vậy chỉ đành luyến tiếc đè người hôn hít thay thế.
Bên ngoài bỗng truyền vào tiếng gõ cửa
"Nói"
"Bẩm đế vương, đã thành công tiến đánh vương quốc phía Nam, mọi chuyện vẫn đang đi theo kế hoạch. Hiện đang đợi lệnh của ngài."
"Được, bắt sống hết tất cả, ngày mai ta sẽ đích thân đến xem xét. Lui xuống đi."
Tên khốn kia đã gây ra cho Tuệ Vũ bao nhiêu đau khổ, hắn sẽ trả đủ. Hắn sẽ thay cậu lấy lại quê hương của mình, lấy lại những thứ Tuệ Vũ xứng đáng có được. Sống chết của tên khốn kia, Tuế Vũ sẽ chính là người định đoạt.
Cố Qua Quân ôm cậu trong lòng, ngắm nhìn người thương dưới ánh trăng mờ ảo, đáy mắt si mê không tài nào tả được. Hắn cẩn thận nâng bàn tay thon dài của Tuệ Vũ, đeo lên ngón áp út thon dài một chiếc nhẫn được chạm khắc tinh xảo bằng đá quý.
Ngày này của sáu năm trước, Cố Qua Quân dõi theo bóng lưng Tuệ Vũ, hôn lên viên đá quý đỏ màu lấp lánh.
Ngày này của sáu năm sau, hắn trân trọng hôn lên mu bàn tay cậu trai nọ, đặt trên Tuệ Vũ một hôn ước ràng buộc không thể tách rời.
Là người của hắn, là tình yêu của hắn, là chàng thơ của hắn, là mạng của hắn...
"Ta yêu em, hiện tại và vĩnh viễn về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro